Quách Nhiệm là tay lão luyện giang hồ thấy xa hiểu rộng. Giang Thanh vừa trổ ra một thế ông ta đã giật mình kinh hãi, vội vàng tràn mình lách ra ngoài vòng chiến hơn năm trăm thước.
Giang Thanh buông ra một tiếng cười kinh rợn, liên tiếp trổ ra thêm một thế nữa, ngón tay của Giang Thanh bén nhọn cơ hồ như một lưỡi dao găm chọc thẳng vào dưới nách của Quách Nhiệm.
Tình thế bắt buộc ông ta không thể không thối lui thêm một bước nữa, mà sắc mặt lộ vẻ thẹn thùng gương mặt đã đỏ của ông ta bây giờ càng đỏ thêm lên!
Giang Thanh nói móc :
- Thưa Đại hộ pháp nếu tài bộ của các hạ chỉ có như thế thì thật làm cho tôi đây rất là thất vọng...
Nào ngờ Xích Dương Phán Quan chờ cho Giang Thanh nói chuyện phân tâm, vội chộp lấy cơ hội thét lên một tiếng như trời long đất lở, nhảy xổ tới kích vào giữa ngực Giang Thanh một chưởng dữ dội!
Thân hình của Giang Thanh uốn cong lại tránh khỏi thế công của đối phương một cách dễ dàng, một mặt trả lời mai mỉa :
- Đại hộ pháp nên để dành sức lực hầu sử dụng về sau.
Lầy này Quách Nhiệm không giận dỗi nữa cố dành cơn thịnh nộ mở thế tấn công, trong chớp mắt hai người trao đổi nhau trên hai mươi hiệp.
Sau hai mươi hiệp đầu, thân hình của Giang Thanh vẫn thoăn thoắt như bay như biến. Quách Nhiệm cảm thấy mỗi một lần đối phương tấn công đều nhắm ngay vào những chỗ nhược điểm của mình, trái lại thế công của mình dường như gặp phải một bức tường đồng vách sắt, tình thế hết sức nguy nan.
Quách Nhiệm vừa đánh vừa thối lui mồ hôi vã ra như tắm, ông ta không còn ngày giờ để chú ý đến hai tên thuộc hạ của mình đang đấu chiến với thiếu nữ xấu xí kia.
Ông ta có cảm giác như mình đang sa chân vào một vũng lầy, càng cựa quậy chừng nào càng lún xuống thêm chừng nấy.
Giang Thanh thầm nghĩ :
“Xem tình thế hắn không còn chống cự nổi thêm bao lâu nữa, không biết công lực của ta có tiến bộ hay là công lực của lão ta thoái bộ?”
Nghĩ đến đây bất thình lình chàng đảo mình tung ra chiêu Tái Khôi Hối Lạc trong Thất Hoàn Trảm.
Xích Dương Phán Quan giật mình kinh hãi liên tiếp tung ra chín thế liên hoàn mới thoát hiểm được trong đường tơ kẽ tóc, thừa dịp đó Giang Thanh đã bay về phía Tiền Tố tập kích Châu Tài và Lam An để gỡ nguy.
Hai tên này thảy đều kinh nghiệm dồi dào nghe tiếng gió biết có người đánh lén, nên thâu tay trở về nhảy ra ngoài vòng chiến, nhưng Giang Thanh đã cấp tốc bay theo Châu Tài dùng hết sức lực của mình đánh với theo ba chưởng.
Châu Tài cảm thấy cơ hồ như nghẹt thở một nguồn áp lực vô biên tràn tới hắn hốt hoảng kêu lên :
- Quách hộ đàn, tên này...
Tiếng “này” chưa dứt thì có tiếng xương gãy nổi lên “lốp bốp” thân hình gầy nhom của Châu Tài như một con diều đứt dây bay vù ra xa hơn hai trượng.
Xích Dương Phán Quan lúc bấy giờ mới phi thân bay tới. Giang Thanh quay lại lạnh nhạt hỏi :
- Quách Nhiệm ngươi có biết ta là ai không?
Xích Dương Phán Quan ngớ ngẩn trông thật là buồn cười. Giang Thanh thấy vậy nói :
- Nói cho ngươi biết, người hôm nay giết ngươi chính là Hỏa Vân Tà Giả.
Quách Nhiệm sửng sốt hỏi :
- Sao? Ngươi là Hỏa Vân Tà Giả? Là thằng nhỏ xấu xí suýt chết dưới triền núi Âm Dương khi xưa ư?
Giang Thanh cười :
- Chính thế!
Quách Nhiệm càng thêm kinh dị vì bởi ông ta không biết Thần Hỏa Luân Hồi đã biến một chàng trai xấu xí trở nên một thanh niên tuấn tú.
Còn đang bàng hoàng nghi ngại, thì từ xa xa bỗng có một hồi còi ré lên.
Quách Nhiệm nghe hồi còi này lấy làm mừng rỡ.
Giang Thanh quay đầu về phía ấy thấy giữa bóng tối chập chùng có mười mấy chiếc bóng đen đang cấp tốc đuổi theo một người con gái hình dáng yểu điệu.
Nghe tiếng còi lanh lảnh vang lên ban nãy, Giang Thanh đã biết nhóm người ấy chính là thuộc hạ của Linh Xà giáo đang đuổi theo một người con gái, vậy người con gái đó ngoài Bùi Mẫn ra chắc không còn ai nữa, vì nghĩ vậy nên Giang Thanh cất tiếng kêu lớn :
- Người đang chạy đằng kia có phải là Bùi cô nương không?
Thiếu nữ đang trốn chạy đó đích thị là Bùi Mẫn.
Nàng nghe có tiếng người gọi đúng là tên mình trong lòng kinh hãi, nghĩ thầm ngoài Linh Xà giáo ra kông còn ai biết tên nàng, vào lúc đó thì Quách Nhiệm rút ra một chiếc còi để lên miệng thổi lên mấy hơi dài, tiếng còi vừa trổi dây mười mấy tên đuổi theo sau tức khắc hô to :
- Phía trước kia có phải là anh em trong bổn giáo không? Mau chận đầu tiểu thơ của Giáo chủ lại.
Giang Thanh nghe nói mừng rỡ nghĩ thầm :
- Đây chính là người yêu của Tam ca thật là trời có mắt, mới xui khiến cô gặp chúng ta...
Nghĩ đến đây, Giang Thanh phi thân bay vù về phía trước theo sau chàng là Hạ Huệ.
Giang Thanh lớn tiếng nói :
- Bùi cô nương mau đến đây, chúng ta đều là bằng hữu với nhau cả, chốc nữa tôi sẽ dẫn cô nương đi gặp Chúc Thạch.
Bùi Mẫn không dám bước tới nhưng nàng quay đầu nhìn lại thấy những người đuổi theo mình, bây giờ chỉ còn cách hai trượng mà thôi, Hạ Huệ vội cất tiếng kêu :
- Bùi cô nương mau đến đây.
Nghe có tiếng thiếu nữ vang lên, Bùi Mẫn trở nên bạo dạn vội vàng bước tới nàng ấp úng hỏi :
- Quý vị là ai? Quý vị có biết chỗ ở của Chúc ca ca tôi ư?
Giang Thanh đảo mắt nhìn quanh thấy mười chiếc bóng đuổi theo ban nãy bây giờ xáp lại gần kề chàng vội vàng nói :
- Tôi là Giang Thanh!
Hai tiếng “Giang Thanh” vừa lọt vào tai Bùi Mẫn rú lên lên một tiếng nho nhỏ như người chết vớ được chiếc phao.
Giang Thanh vội nói tiếp :
- Tôi là nghĩa đệ của Chúc tam ca, còn cô nương đây chắc là người... của Tam ca chứ gì?
Cuộc đối thoại đến đây thì đoàn người đuổi theo đã tới sát và họ tủa ra thành thế vòng tròn bao vây kín mít.
Quách Nhiệm nhìn xem thế trận bất giác tinh thần phấn chấn, vì ông ta thấy trong đám tuy binh có vị Phó giáo chủ là Sử Thư và Âm Sát Phán Quan Tang Vinh, ngoài ra còn Thất Hoàn Thủ Vũ Chương và mười mấy tay cao thủ thanh thế thật là to lớn.
Quách Nhiệm lớn tiếng nói :
- Thưa Phó giáo chủ và Nhị đệ, phen này chúng ta quyết không để cho tiểu tử Giang Thanh thoát khỏi nơi này!
Sử Thư là một ông lão tuổi ngoại ngũ tuần, mặc dù lão cụt mất nữa cánh tay nhưng mà điệu bộ phi thường uy vũ. Ông ta ngắm nhìn Châu Tài đang nằm bất tỉnh trên mặt đất thét hỏi :
- Quách hộ pháp bịnh tình của Châu đà chủ thế nào?
Xích Dương Phán Quan trịnh trọng trả lời :
- Thưa Phó giáo chủ tứ chi của Châu đà chủ hoàn toàn gãy nát, nội phủ cũng thọ thương rất nặng.
Sử Thư quát hỏi :
- Thủ phạm là ai?
- Chính là Hỏa Vân Tà Giả!
Sử Thư vội ngắm nhìn Giang Thanh từ đầu chí cuối rồi lại ngắm nhìn Tiền Tố lão gật gù đưa mắt ra dấu cho đồng bọn, lão cười lạnh nhạt với Bùi Mẫn, lúc này nàng đang nép mình trốn sau lưng của Giang Thanh :
- Mẫn nhi! Sử thúc thúc đã đến đây, vậy con hãy theo ta trở về, đừng để cha con phải trông ngóng!
Bùi Mẫn nức nở trả lời :
- Sử thúc thúc, điệt nữ không thể trở về...
Sử Thư sa sầm nét mặt, gằn giọng :
- Vậy thì ngươi dám cưỡng lệnh ta. Con nên nhớ rằng song thân của con đã mất đi mười chín năm trời công phu nuôi nấng con, bây giờ con trở mặt.
Bùi Mẫn run rẩy trả lời :
- Xin Sử thúc thúc tha cho con tội chết.
Sử Thư gằn từng tiếng một lạnh lùng mà đanh thép :
- Nếu con chẳng tuân lệnh ta, thì ta sẽ thi hành mệnh lệnh của cha con đó!
Giang Thanh lúc bấy giờ mới chen vào câu chuyện :
- Thưa lão tiền bối, xin lão tiền bối hãy tôn trọng sự tự do của con người, nới tay...
Câu nói đến đây thì bị một tiếng thét rợn người của Sử Thư cắt đứt, lão hậm hực nói với Giang Thanh :
- Nhà ngươi bất tất phải can dự vào việc riêng của Linh Xà giáo.
Ngưng một chú lão lại thay đổi thái độ, thét :
- Ta nghe lời đồn ta không tin, nay muốn thử so tài với Hỏa Vân Tà Giả vài chiêu!
Câu nói vừa dứt thì lão ta đã chồm tới, mặc dầu đối diện với Giang Thanh nhưng lão đã dùng một thế võ thật là kỳ bí đánh vòng vào hậu tâm của Giang Thanh một chưởng...
Cùng chung một lúc bảy thanh đại đao kết thành một bức tường kín đáo đồng một loạt tấn công Giang Thanh theo hai phía tả hữu!
Tình thế cực kỳ nguy hiểm, Giang Thanh vừa giơ song chưởng để gỡ đòn vừa thét to lên :
- Huệ muội hãy bảo vệ cho Bùi cô nương. Tiền cô nương coi chừng có kẻ tập kích.
Trong những người vây đánh Giang Thanh có Âm Sát Phán Quan Tang Vinh và Thất Hoàn Thủ Vũ Chương, tất cả có hơn mười lăm người thảy đều trổ hết sức bình sanh mong đẩy Giang Thanh vào tử địa.
Sử Thư đang chiến đấu bỗng trỏ tay chỉ về phía Bùi Mẫn, lập tức có năm tên áo vàng ứng chiến nhảy xổ về phía đó.
Tên đi đầu lặng lẽ thò một cánh tay chộp lấy vai của Hạ Huệ, cùng trong một lúc tung ra thế Song Phi Cước đá vào đầu gối của nàng.
Hạ Huệ nạt lên một tiếng, xử thế Điệp Lan Thủ để chọi lại, trong lúc đó bốn tên áo vàng khác tủa ra bao vây Bùi Mẫn.
Người đang chiến đấu với Hạ Huệ là một vị Hương chủ của Linh Xà giáo. Thân hình của y thật là nhanh nhẹn, hắn lại rành môn Cầm Nã Thủ. Bây giờ mang ra sử dụng một cách tài tình, làm cho Hạ Huệ mồ hôi vã ra như tắm kháng cự càng lúc càng yếu ớt...
Nàng thấy Bùi Mẫn đang lọt vào tình thế nguy hiểm vội vàng kêu lên :
- Thanh ca mau tiếp cứu Bùi cô nương đang nguy hiểm.
Câu nói chưa dứt thì một tên áo vàng nạt lên một tiếng, dùng song chưởng móc một cái nhanh như chớp vào xương vai của Hạ Huệ, cùng trong một lúc tung ra một đá Liên Hoàn Cước cố ý muốn làm cho Hạ Huệ tróc tấn.
Hạ Huệ vừa kêu Giang Thanh đang lúc phân tâm, vừa phát giác thì đã trễ, nàng hốt hoảng thối lui một bước nhưng trên vai của nàng thì đã vang lên một tiếng “bốp” và tiếp theo đó nàng lãnh thêm một Liên Hoàn Cước bay ra ngoài sáu thước.
Thân hình ốm yếu của Hạ Huệ vừa ngã trên mặt đất thì một tiếng nạt vang trời nổi lên hòa lẫn trong một tiếng kêu thê thảm, thân hình của gã áo vàng máu me be bét bay ra ngoài vòng chiến.
Đó chính là Giang Thanh thấy người yêu của mình thọ thương nên đột phá trùng vây, thình lình tập kích, Giang Thanh đã dùng Chưởng Bất Nhẫn Huyết hạ sát đối thủ đã đánh bay Hạ Huệ một cách tàn nhẫn!
Sau khi đắc thủ, Giang Thanh vừa định quay mình trở lại thì một chiếc bóng gầy gò nhảy bổ tới đánh phủ đầu Giang Thanh bằng một đòn hung bạo.
Giang Thanh không đủ thì giờ để nhìn xem Hạ Huệ thọ thương nhiều hay ít, chàng vội vã nhảy lên, tay tả sử thế Ba Đào Thiên Lý, tay hữu sử thế Lăng Khởi Như Sơn để trả đòn cho người vừa tập kích.
Thế rồi, một tiếng nổ vang lên cát bay đá chạy mịt mù. Con người gầy gò đó phải chệnh choạng thối lui năm bảy bước, Giang Thanh không cần nhìn kỹ cũng biết người tập kích đó chính là Sử Thư vì ngoài Sử Thư ra trong Linh Xà giáo không còn một người thứ hai nào có công lực thâm hậu như vậy!
Giang Thanh sau khi thối lui hai bước thừa thế đảo mạnh một vòng tròn thật lớn, song chưởng của chàng tung ra theo hai chiều hướng khác biệt với nhau làm cho hai tên áo vàng mới xáp gần Bùi Mẫn phải trúng chưởng ngã ngửa!
Lúc bấy giờ thân hình của Giang Thanh cách chỗ bốn tên Linh Xà giáo độ chừng một trượng mà thôi.
Sau khi thế Âm Mạc Dương Quan thành công Giang Thanh chân không dừng gót, đảo mình cấp tốc đẩy lui bọn người Tang Vinh đang đại cử tấn công chàng, Giang Thanh buông ra tiếng cười nhạt, đoạn nhảy xổ một cách hung hăng về phía Sử Thư lúc bấy giờ đang ngồi điều công dưỡng khí.
Ban nãy Sử Thư đâu có ngờ nội lực của Giang Thanh lại thâm hậu đến dướng đó, nên lão dùng kình lực chọi lại chưởng lực của Giang Thanh, vì vậy mà nội phủ bị thọ thương và trong lúc ông ta đang lim dim dưỡng thần, thì một luồng chưởng phong chụp xuống đầu ông ta.
Sử Thư gào lên một tiếng, ông dùng cánh tay tả chỉ còn lại một đoạn thọc một cái thật mạnh vào đan điền của Giang Thanh, cùng trong một lúc lão dùng cánh tay hữu tung ra chín chưởng huyền ảo khôn lương!
Dưới thế công mãnh liệt đó, Giang Thanh không tránh né, thân hình của chàng quay cuồng hỗn loạn, sử dụng Thất Hoàn Trảm phản công như mưa sa gió táp!
Sử Thư thấy vậy mặt mày biến sắc. Đây là lần thứ nhất ông ta gặp phải một tay đối thủ thật là lì lợm. Vì lúc bấy giờ Giang Thanh đang xử một chiêu dung hòa tất cả những thế kỳ dị nhất trong Thất Hoàn Trảm là Thất Hoàn Hiệp Trảm. Thế võ này do Giang Thanh học lóm được trong khi Trường Ly Nhất Điểu đấu chiến tại Yên Hà sơn trang.
Dưới thế võ hung hiểm đó Sử Thư có cảm giác như mình mất hết ý chí đấu tranh, không thể nào vùng vẫy, cái cảm giác đó chỉ có con thú dữ khi bị sa chân vào cạm bẫy mới có thể nghiền ngẫm mùi vị chua cay đó mà thôi!
Nhưng mà bản năn đã thúc đẩy ông ta dồn hết sức lực bình sanh vào hai cánh tay để chọi lại, dùng nó làm điểm tựa để cho thân hình được bắn lùi...
Mỗi một động tác của ông ta rất là nhanh nhẹn, trong khi mọi người trong Linh Xà giáo chưa kịp nhảy tới tiếp cứu thì có tiếng “lốp bốp” liên hồi nổi lên, chỉ thấy thân hình của Giang Thanh bay bổng lên cao ba trượng mà Sử Thư thì lộn mèo ra ngoài vòng chiến hơn một trượng nằm sải tay im lìm bất động...
Cái chết của Sử Thư làm cho tòan thế thuộc hạ của Linh Xà giáo thảy đều hồn phi phách tán.
Trong chuyến đi này Sử Thư là người cầm đầu của họ nay lại chết đi một cách thê thảm như vậy, làm cho họ mất hết ý chí đấu tranh. Giang Thanh ngẩn người ra nhìn đối thủ của mình, chàng thở dài ảo não.
Khoát ta ra dấu, Giang Thanh truyền cho bọn tàn quân của Linh Xà giáo :
- Lẽ ra ta chẳng chừa cho một mống nào sống sót, nhưng nghĩ vì bọn ngươi là người của Bùi Mẫn cô nương, sau này chắc còn qua lại với nhau, nên ta tha cho mau lượm xác của Sử Thư về cấp cứu, may ra có thể sống sót.
Quách Nhiệm cúi xuống ôm lấy xác Sử Thư đoạn khoát tay ra dấu cho đồng bọn lần lượt rút lui, rồi chỉ vào mặt Giang Thanh mà nói :
- Trời cao đất rộng, rồi đây chúng ta thế nào cũng có gặp lại nhau. Giáo chủ của ta chắc chắn không buông tha cho ngươi được tồn sanh mà hoành hành trong chốn giang hồ.
Nói đoán, xoay mình đi thẳng.
Giang Thanh tức tốc nhảy đến bên mình Hạ Huệ chàng thò tay ra ôm lấy cái xác mềm mại vào lòng, chàng hỏi một câu âu yếm :
- Huệ muội, tôi vì chậm trễ một bước mà Huệ muội phải chịu trọng thương như vầy...
Hạ Huệ nhắm nghiền đôi mắt trên môi nàng nở lên một nụ cười héo hắt. Nàng cảm thấy từ trong thân hình của Giang Thanh tỏa ra một làn hơi ấm áp, làn hơi đó
truyền sang cơ thể của nàng làm cho vết thương cơ hồ như dịu bớt đau nhức, nàng gắng gượng nói :
- Đêm nay chúng ta cứu được Bùi Mẫn cô nương thật là một điều may mắn...
Tiền Tố nóng nảy cắt câu nói :
- Chúng ta hãy tìm đường về nhà đã.
Câu nói vừa dứt thì thình lình nhác thấy trên mái nhà có mấy chiếc bóng đen chạy nhanh thoăn thoắt.
Giang Thanh đưa mắt ra dấu cho Tiền Tố. Trong chớp mắt một tiếng hú vang lên, năm chiếc bóng đen từ trên mái nhà nhảy xổ xuống đứng giăng thành hình chữ nhất, chắn ngang trước mặt Giang Thanh.
Chàng nhìn kỹ thấy đó toàn là những thanh niên trai tráng, nét mặt nào cũng hào hùng ngoài ba mươi tuổi mà thôi.
Năm người này ngắm nhìn Giang Thanh một cách tỉ mỉ, Giang Thanh hằn học hỏi :
- Chư vị từ đâu đến, nửa đêm chặn đường ta có chuyện gì, hay là muốn tìm Giang Thanh này làm khó dễ? Năm người này nghe hỏi, lộ vẻ mừng rỡ cười nói :
- Ha ha, thật là may mắn, các hạ đây là Hỏa Vân Tà Giả phải chăng?
Giang Thanh nghiêm nghị trả lời :
- Chính thế, chính tại hạ là Giang Thanh chư vị có điều gì chỉ giáo?
Một gã thanh niên vội khoát tay nói :
- Xin Giang huynh đừng hiểu lầm tôi là Anh Hòa biệt hiệu Vô Cực Kiếm, thừa lệnh của Chiến lão tiền bối đi tìm Giang huynh.
Giang Thanh giật mình trả lời :
- Thật là thất lễ, tôi du ngoạn Hồ Tây lỡ gặp điều tai biến phiền chư vị phải nhọc lòng tìm kiếm.
Anh Hòa trầm ngâm một chút rồi nói :
- Chúng ta phải trở về ngay bây giờ, kẻo Chiến lão tiền bối trông đợi...
Câu nói chưa dứt thì đằng xa có ba chiếc bóng đen chạy tới như bay và thốt lên câu nói quen thuộc :
- Người phía trước cỏ phải là Vô Cực Kiếm Anh huynh đó không? Có tìm được Tứ đệ và Hạ cô nương chưa?
Giang Thanh nghe hỏi quay lại nhìn Bùi Mẫn bằng một cái nhìn ranh mãnh lớn tiếng nói :
- Ngu đệ bình yên, và mang về cho Tam ca một món quà xứng đáng!
Câu nói vừa dứt thì ba người kia đã dừng chân trước mặt, người dẫn đầu chính là Chúc Thạch!
Chúc Thạc dừng chân lại tức khắc bắt gặp một khuôn mặt rất là quen thuộc, khuôn mặt này Chúc Thạch ngày đêm mong nhớ... chỉ có khác... một điều là khuôn mặt này ngày xưa tươi tắn bao nhiêu thì bây giờ héo hắt bấy nhiêu...
Bùi Mẫn khóc òa, ôm chầm lấy Chúc Thạch nức nở nói :
- Chúc ca... anh chắc không ngờ có ngày này.
Giang Thanh siết chặt Hạ Huệ vào lòng đưa mắt ngắm nhìn cặp uyên ương Chúc Thạch và Bùi Mẫn mà trong lòng nổi lên một niềm vui khôn tả, đó là kết quả sau một cuộc đấu chiến đẫm máu của chàng...
Và trong thâm tâm của Giang Thanh bất giác nổi lên thêm một niềm thương nhớ, trong trí chàng bỗng nhiên nổi lên hình ảnh của một người, người đó là Linh Linh người ân nhân của chàng mà cũng là người đã ký thác cuộc đời cho chàng.
Giang Thanh thở dài ngửa mặt ngắm nhìn muôn vạn vì sao đang nhấp nháy trên nên trời xanh thẳm.
Xem tiếp hồi 35 Biền biệt tăm hơi cánh nhạn hồng
Quách Nhiệm là tay lão luyện giang hồ thấy xa hiểu rộng. Giang Thanh vừa trổ ra một thế ông ta đã giật mình kinh hãi, vội vàng tràn mình lách ra ngoài vòng chiến hơn năm trăm thước.
Giang Thanh buông ra một tiếng cười kinh rợn, liên tiếp trổ ra thêm một thế nữa, ngón tay của Giang Thanh bén nhọn cơ hồ như một lưỡi dao găm chọc thẳng vào dưới nách của Quách Nhiệm.
Tình thế bắt buộc ông ta không thể không thối lui thêm một bước nữa, mà sắc mặt lộ vẻ thẹn thùng gương mặt đã đỏ của ông ta bây giờ càng đỏ thêm lên!
Giang Thanh nói móc :
- Thưa Đại hộ pháp nếu tài bộ của các hạ chỉ có như thế thì thật làm cho tôi đây rất là thất vọng...
Nào ngờ Xích Dương Phán Quan chờ cho Giang Thanh nói chuyện phân tâm, vội chộp lấy cơ hội thét lên một tiếng như trời long đất lở, nhảy xổ tới kích vào giữa ngực Giang Thanh một chưởng dữ dội!
Thân hình của Giang Thanh uốn cong lại tránh khỏi thế công của đối phương một cách dễ dàng, một mặt trả lời mai mỉa :
- Đại hộ pháp nên để dành sức lực hầu sử dụng về sau.
Lầy này Quách Nhiệm không giận dỗi nữa cố dành cơn thịnh nộ mở thế tấn công, trong chớp mắt hai người trao đổi nhau trên hai mươi hiệp.
Sau hai mươi hiệp đầu, thân hình của Giang Thanh vẫn thoăn thoắt như bay như biến. Quách Nhiệm cảm thấy mỗi một lần đối phương tấn công đều nhắm ngay vào những chỗ nhược điểm của mình, trái lại thế công của mình dường như gặp phải một bức tường đồng vách sắt, tình thế hết sức nguy nan.
Quách Nhiệm vừa đánh vừa thối lui mồ hôi vã ra như tắm, ông ta không còn ngày giờ để chú ý đến hai tên thuộc hạ của mình đang đấu chiến với thiếu nữ xấu xí kia.
Ông ta có cảm giác như mình đang sa chân vào một vũng lầy, càng cựa quậy chừng nào càng lún xuống thêm chừng nấy.
Giang Thanh thầm nghĩ :
“Xem tình thế hắn không còn chống cự nổi thêm bao lâu nữa, không biết công lực của ta có tiến bộ hay là công lực của lão ta thoái bộ?”
Nghĩ đến đây bất thình lình chàng đảo mình tung ra chiêu Tái Khôi Hối Lạc trong Thất Hoàn Trảm.
Xích Dương Phán Quan giật mình kinh hãi liên tiếp tung ra chín thế liên hoàn mới thoát hiểm được trong đường tơ kẽ tóc, thừa dịp đó Giang Thanh đã bay về phía Tiền Tố tập kích Châu Tài và Lam An để gỡ nguy.
Hai tên này thảy đều kinh nghiệm dồi dào nghe tiếng gió biết có người đánh lén, nên thâu tay trở về nhảy ra ngoài vòng chiến, nhưng Giang Thanh đã cấp tốc bay theo Châu Tài dùng hết sức lực của mình đánh với theo ba chưởng.
Châu Tài cảm thấy cơ hồ như nghẹt thở một nguồn áp lực vô biên tràn tới hắn hốt hoảng kêu lên :
- Quách hộ đàn, tên này...
Tiếng “này” chưa dứt thì có tiếng xương gãy nổi lên “lốp bốp” thân hình gầy nhom của Châu Tài như một con diều đứt dây bay vù ra xa hơn hai trượng.
Xích Dương Phán Quan lúc bấy giờ mới phi thân bay tới. Giang Thanh quay lại lạnh nhạt hỏi :
- Quách Nhiệm ngươi có biết ta là ai không?
Xích Dương Phán Quan ngớ ngẩn trông thật là buồn cười. Giang Thanh thấy vậy nói :
- Nói cho ngươi biết, người hôm nay giết ngươi chính là Hỏa Vân Tà Giả.
Quách Nhiệm sửng sốt hỏi :
- Sao? Ngươi là Hỏa Vân Tà Giả? Là thằng nhỏ xấu xí suýt chết dưới triền núi Âm Dương khi xưa ư?
Giang Thanh cười :
- Chính thế!
Quách Nhiệm càng thêm kinh dị vì bởi ông ta không biết Thần Hỏa Luân Hồi đã biến một chàng trai xấu xí trở nên một thanh niên tuấn tú.
Còn đang bàng hoàng nghi ngại, thì từ xa xa bỗng có một hồi còi ré lên.
Quách Nhiệm nghe hồi còi này lấy làm mừng rỡ.
Giang Thanh quay đầu về phía ấy thấy giữa bóng tối chập chùng có mười mấy chiếc bóng đen đang cấp tốc đuổi theo một người con gái hình dáng yểu điệu.
Nghe tiếng còi lanh lảnh vang lên ban nãy, Giang Thanh đã biết nhóm người ấy chính là thuộc hạ của Linh Xà giáo đang đuổi theo một người con gái, vậy người con gái đó ngoài Bùi Mẫn ra chắc không còn ai nữa, vì nghĩ vậy nên Giang Thanh cất tiếng kêu lớn :
- Người đang chạy đằng kia có phải là Bùi cô nương không?
Thiếu nữ đang trốn chạy đó đích thị là Bùi Mẫn.
Nàng nghe có tiếng người gọi đúng là tên mình trong lòng kinh hãi, nghĩ thầm ngoài Linh Xà giáo ra kông còn ai biết tên nàng, vào lúc đó thì Quách Nhiệm rút ra một chiếc còi để lên miệng thổi lên mấy hơi dài, tiếng còi vừa trổi dây mười mấy tên đuổi theo sau tức khắc hô to :
- Phía trước kia có phải là anh em trong bổn giáo không? Mau chận đầu tiểu thơ của Giáo chủ lại.
Giang Thanh nghe nói mừng rỡ nghĩ thầm :
- Đây chính là người yêu của Tam ca thật là trời có mắt, mới xui khiến cô gặp chúng ta...
Nghĩ đến đây, Giang Thanh phi thân bay vù về phía trước theo sau chàng là Hạ Huệ.
Giang Thanh lớn tiếng nói :
- Bùi cô nương mau đến đây, chúng ta đều là bằng hữu với nhau cả, chốc nữa tôi sẽ dẫn cô nương đi gặp Chúc Thạch.
Bùi Mẫn không dám bước tới nhưng nàng quay đầu nhìn lại thấy những người đuổi theo mình, bây giờ chỉ còn cách hai trượng mà thôi, Hạ Huệ vội cất tiếng kêu :
- Bùi cô nương mau đến đây.
Nghe có tiếng thiếu nữ vang lên, Bùi Mẫn trở nên bạo dạn vội vàng bước tới nàng ấp úng hỏi :
- Quý vị là ai? Quý vị có biết chỗ ở của Chúc ca ca tôi ư?
Giang Thanh đảo mắt nhìn quanh thấy mười chiếc bóng đuổi theo ban nãy bây giờ xáp lại gần kề chàng vội vàng nói :
- Tôi là Giang Thanh!
Hai tiếng “Giang Thanh” vừa lọt vào tai Bùi Mẫn rú lên lên một tiếng nho nhỏ như người chết vớ được chiếc phao.
Giang Thanh vội nói tiếp :
- Tôi là nghĩa đệ của Chúc tam ca, còn cô nương đây chắc là người... của Tam ca chứ gì?
Cuộc đối thoại đến đây thì đoàn người đuổi theo đã tới sát và họ tủa ra thành thế vòng tròn bao vây kín mít.
Quách Nhiệm nhìn xem thế trận bất giác tinh thần phấn chấn, vì ông ta thấy trong đám tuy binh có vị Phó giáo chủ là Sử Thư và Âm Sát Phán Quan Tang Vinh, ngoài ra còn Thất Hoàn Thủ Vũ Chương và mười mấy tay cao thủ thanh thế thật là to lớn.
Quách Nhiệm lớn tiếng nói :
- Thưa Phó giáo chủ và Nhị đệ, phen này chúng ta quyết không để cho tiểu tử Giang Thanh thoát khỏi nơi này!
Sử Thư là một ông lão tuổi ngoại ngũ tuần, mặc dù lão cụt mất nữa cánh tay nhưng mà điệu bộ phi thường uy vũ. Ông ta ngắm nhìn Châu Tài đang nằm bất tỉnh trên mặt đất thét hỏi :
- Quách hộ pháp bịnh tình của Châu đà chủ thế nào?
Xích Dương Phán Quan trịnh trọng trả lời :
- Thưa Phó giáo chủ tứ chi của Châu đà chủ hoàn toàn gãy nát, nội phủ cũng thọ thương rất nặng.
Sử Thư quát hỏi :
- Thủ phạm là ai?
- Chính là Hỏa Vân Tà Giả!
Sử Thư vội ngắm nhìn Giang Thanh từ đầu chí cuối rồi lại ngắm nhìn Tiền Tố lão gật gù đưa mắt ra dấu cho đồng bọn, lão cười lạnh nhạt với Bùi Mẫn, lúc này nàng đang nép mình trốn sau lưng của Giang Thanh :
- Mẫn nhi! Sử thúc thúc đã đến đây, vậy con hãy theo ta trở về, đừng để cha con phải trông ngóng!
Bùi Mẫn nức nở trả lời :
- Sử thúc thúc, điệt nữ không thể trở về...
Sử Thư sa sầm nét mặt, gằn giọng :
- Vậy thì ngươi dám cưỡng lệnh ta. Con nên nhớ rằng song thân của con đã mất đi mười chín năm trời công phu nuôi nấng con, bây giờ con trở mặt.
Bùi Mẫn run rẩy trả lời :
- Xin Sử thúc thúc tha cho con tội chết.
Sử Thư gằn từng tiếng một lạnh lùng mà đanh thép :
- Nếu con chẳng tuân lệnh ta, thì ta sẽ thi hành mệnh lệnh của cha con đó!
Giang Thanh lúc bấy giờ mới chen vào câu chuyện :
- Thưa lão tiền bối, xin lão tiền bối hãy tôn trọng sự tự do của con người, nới tay...
Câu nói đến đây thì bị một tiếng thét rợn người của Sử Thư cắt đứt, lão hậm hực nói với Giang Thanh :
- Nhà ngươi bất tất phải can dự vào việc riêng của Linh Xà giáo.
Ngưng một chú lão lại thay đổi thái độ, thét :
- Ta nghe lời đồn ta không tin, nay muốn thử so tài với Hỏa Vân Tà Giả vài chiêu!
Câu nói vừa dứt thì lão ta đã chồm tới, mặc dầu đối diện với Giang Thanh nhưng lão đã dùng một thế võ thật là kỳ bí đánh vòng vào hậu tâm của Giang Thanh một chưởng...
Cùng chung một lúc bảy thanh đại đao kết thành một bức tường kín đáo đồng một loạt tấn công Giang Thanh theo hai phía tả hữu!
Tình thế cực kỳ nguy hiểm, Giang Thanh vừa giơ song chưởng để gỡ đòn vừa thét to lên :
- Huệ muội hãy bảo vệ cho Bùi cô nương. Tiền cô nương coi chừng có kẻ tập kích.
Trong những người vây đánh Giang Thanh có Âm Sát Phán Quan Tang Vinh và Thất Hoàn Thủ Vũ Chương, tất cả có hơn mười lăm người thảy đều trổ hết sức bình sanh mong đẩy Giang Thanh vào tử địa.
Sử Thư đang chiến đấu bỗng trỏ tay chỉ về phía Bùi Mẫn, lập tức có năm tên áo vàng ứng chiến nhảy xổ về phía đó.
Tên đi đầu lặng lẽ thò một cánh tay chộp lấy vai của Hạ Huệ, cùng trong một lúc tung ra thế Song Phi Cước đá vào đầu gối của nàng.
Hạ Huệ nạt lên một tiếng, xử thế Điệp Lan Thủ để chọi lại, trong lúc đó bốn tên áo vàng khác tủa ra bao vây Bùi Mẫn.
Người đang chiến đấu với Hạ Huệ là một vị Hương chủ của Linh Xà giáo. Thân hình của y thật là nhanh nhẹn, hắn lại rành môn Cầm Nã Thủ. Bây giờ mang ra sử dụng một cách tài tình, làm cho Hạ Huệ mồ hôi vã ra như tắm kháng cự càng lúc càng yếu ớt...
Nàng thấy Bùi Mẫn đang lọt vào tình thế nguy hiểm vội vàng kêu lên :
- Thanh ca mau tiếp cứu Bùi cô nương đang nguy hiểm.
Câu nói chưa dứt thì một tên áo vàng nạt lên một tiếng, dùng song chưởng móc một cái nhanh như chớp vào xương vai của Hạ Huệ, cùng trong một lúc tung ra một đá Liên Hoàn Cước cố ý muốn làm cho Hạ Huệ tróc tấn.
Hạ Huệ vừa kêu Giang Thanh đang lúc phân tâm, vừa phát giác thì đã trễ, nàng hốt hoảng thối lui một bước nhưng trên vai của nàng thì đã vang lên một tiếng “bốp” và tiếp theo đó nàng lãnh thêm một Liên Hoàn Cước bay ra ngoài sáu thước.
Thân hình ốm yếu của Hạ Huệ vừa ngã trên mặt đất thì một tiếng nạt vang trời nổi lên hòa lẫn trong một tiếng kêu thê thảm, thân hình của gã áo vàng máu me be bét bay ra ngoài vòng chiến.
Đó chính là Giang Thanh thấy người yêu của mình thọ thương nên đột phá trùng vây, thình lình tập kích, Giang Thanh đã dùng Chưởng Bất Nhẫn Huyết hạ sát đối thủ đã đánh bay Hạ Huệ một cách tàn nhẫn!
Sau khi đắc thủ, Giang Thanh vừa định quay mình trở lại thì một chiếc bóng gầy gò nhảy bổ tới đánh phủ đầu Giang Thanh bằng một đòn hung bạo.
Giang Thanh không đủ thì giờ để nhìn xem Hạ Huệ thọ thương nhiều hay ít, chàng vội vã nhảy lên, tay tả sử thế Ba Đào Thiên Lý, tay hữu sử thế Lăng Khởi Như Sơn để trả đòn cho người vừa tập kích.
Thế rồi, một tiếng nổ vang lên cát bay đá chạy mịt mù. Con người gầy gò đó phải chệnh choạng thối lui năm bảy bước, Giang Thanh không cần nhìn kỹ cũng biết người tập kích đó chính là Sử Thư vì ngoài Sử Thư ra trong Linh Xà giáo không còn một người thứ hai nào có công lực thâm hậu như vậy!
Giang Thanh sau khi thối lui hai bước thừa thế đảo mạnh một vòng tròn thật lớn, song chưởng của chàng tung ra theo hai chiều hướng khác biệt với nhau làm cho hai tên áo vàng mới xáp gần Bùi Mẫn phải trúng chưởng ngã ngửa!
Lúc bấy giờ thân hình của Giang Thanh cách chỗ bốn tên Linh Xà giáo độ chừng một trượng mà thôi.
Sau khi thế Âm Mạc Dương Quan thành công Giang Thanh chân không dừng gót, đảo mình cấp tốc đẩy lui bọn người Tang Vinh đang đại cử tấn công chàng, Giang Thanh buông ra tiếng cười nhạt, đoạn nhảy xổ một cách hung hăng về phía Sử Thư lúc bấy giờ đang ngồi điều công dưỡng khí.
Ban nãy Sử Thư đâu có ngờ nội lực của Giang Thanh lại thâm hậu đến dướng đó, nên lão dùng kình lực chọi lại chưởng lực của Giang Thanh, vì vậy mà nội phủ bị thọ thương và trong lúc ông ta đang lim dim dưỡng thần, thì một luồng chưởng phong chụp xuống đầu ông ta.
Sử Thư gào lên một tiếng, ông dùng cánh tay tả chỉ còn lại một đoạn thọc một cái thật mạnh vào đan điền của Giang Thanh, cùng trong một lúc lão dùng cánh tay hữu tung ra chín chưởng huyền ảo khôn lương!
Dưới thế công mãnh liệt đó, Giang Thanh không tránh né, thân hình của chàng quay cuồng hỗn loạn, sử dụng Thất Hoàn Trảm phản công như mưa sa gió táp!
Sử Thư thấy vậy mặt mày biến sắc. Đây là lần thứ nhất ông ta gặp phải một tay đối thủ thật là lì lợm. Vì lúc bấy giờ Giang Thanh đang xử một chiêu dung hòa tất cả những thế kỳ dị nhất trong Thất Hoàn Trảm là Thất Hoàn Hiệp Trảm. Thế võ này do Giang Thanh học lóm được trong khi Trường Ly Nhất Điểu đấu chiến tại Yên Hà sơn trang.
Dưới thế võ hung hiểm đó Sử Thư có cảm giác như mình mất hết ý chí đấu tranh, không thể nào vùng vẫy, cái cảm giác đó chỉ có con thú dữ khi bị sa chân vào cạm bẫy mới có thể nghiền ngẫm mùi vị chua cay đó mà thôi!
Nhưng mà bản năn đã thúc đẩy ông ta dồn hết sức lực bình sanh vào hai cánh tay để chọi lại, dùng nó làm điểm tựa để cho thân hình được bắn lùi...
Mỗi một động tác của ông ta rất là nhanh nhẹn, trong khi mọi người trong Linh Xà giáo chưa kịp nhảy tới tiếp cứu thì có tiếng “lốp bốp” liên hồi nổi lên, chỉ thấy thân hình của Giang Thanh bay bổng lên cao ba trượng mà Sử Thư thì lộn mèo ra ngoài vòng chiến hơn một trượng nằm sải tay im lìm bất động...
Cái chết của Sử Thư làm cho tòan thế thuộc hạ của Linh Xà giáo thảy đều hồn phi phách tán.
Trong chuyến đi này Sử Thư là người cầm đầu của họ nay lại chết đi một cách thê thảm như vậy, làm cho họ mất hết ý chí đấu tranh. Giang Thanh ngẩn người ra nhìn đối thủ của mình, chàng thở dài ảo não.
Khoát ta ra dấu, Giang Thanh truyền cho bọn tàn quân của Linh Xà giáo :
- Lẽ ra ta chẳng chừa cho một mống nào sống sót, nhưng nghĩ vì bọn ngươi là người của Bùi Mẫn cô nương, sau này chắc còn qua lại với nhau, nên ta tha cho mau lượm xác của Sử Thư về cấp cứu, may ra có thể sống sót.
Quách Nhiệm cúi xuống ôm lấy xác Sử Thư đoạn khoát tay ra dấu cho đồng bọn lần lượt rút lui, rồi chỉ vào mặt Giang Thanh mà nói :
- Trời cao đất rộng, rồi đây chúng ta thế nào cũng có gặp lại nhau. Giáo chủ của ta chắc chắn không buông tha cho ngươi được tồn sanh mà hoành hành trong chốn giang hồ.
Nói đoán, xoay mình đi thẳng.
Giang Thanh tức tốc nhảy đến bên mình Hạ Huệ chàng thò tay ra ôm lấy cái xác mềm mại vào lòng, chàng hỏi một câu âu yếm :
- Huệ muội, tôi vì chậm trễ một bước mà Huệ muội phải chịu trọng thương như vầy...
Hạ Huệ nhắm nghiền đôi mắt trên môi nàng nở lên một nụ cười héo hắt. Nàng cảm thấy từ trong thân hình của Giang Thanh tỏa ra một làn hơi ấm áp, làn hơi đó
truyền sang cơ thể của nàng làm cho vết thương cơ hồ như dịu bớt đau nhức, nàng gắng gượng nói :
- Đêm nay chúng ta cứu được Bùi Mẫn cô nương thật là một điều may mắn...
Tiền Tố nóng nảy cắt câu nói :
- Chúng ta hãy tìm đường về nhà đã.
Câu nói vừa dứt thì thình lình nhác thấy trên mái nhà có mấy chiếc bóng đen chạy nhanh thoăn thoắt.
Giang Thanh đưa mắt ra dấu cho Tiền Tố. Trong chớp mắt một tiếng hú vang lên, năm chiếc bóng đen từ trên mái nhà nhảy xổ xuống đứng giăng thành hình chữ nhất, chắn ngang trước mặt Giang Thanh.
Chàng nhìn kỹ thấy đó toàn là những thanh niên trai tráng, nét mặt nào cũng hào hùng ngoài ba mươi tuổi mà thôi.
Năm người này ngắm nhìn Giang Thanh một cách tỉ mỉ, Giang Thanh hằn học hỏi :
- Chư vị từ đâu đến, nửa đêm chặn đường ta có chuyện gì, hay là muốn tìm Giang Thanh này làm khó dễ? Năm người này nghe hỏi, lộ vẻ mừng rỡ cười nói :
- Ha ha, thật là may mắn, các hạ đây là Hỏa Vân Tà Giả phải chăng?
Giang Thanh nghiêm nghị trả lời :
- Chính thế, chính tại hạ là Giang Thanh chư vị có điều gì chỉ giáo?
Một gã thanh niên vội khoát tay nói :
- Xin Giang huynh đừng hiểu lầm tôi là Anh Hòa biệt hiệu Vô Cực Kiếm, thừa lệnh của Chiến lão tiền bối đi tìm Giang huynh.
Giang Thanh giật mình trả lời :
- Thật là thất lễ, tôi du ngoạn Hồ Tây lỡ gặp điều tai biến phiền chư vị phải nhọc lòng tìm kiếm.
Anh Hòa trầm ngâm một chút rồi nói :
- Chúng ta phải trở về ngay bây giờ, kẻo Chiến lão tiền bối trông đợi...
Câu nói chưa dứt thì đằng xa có ba chiếc bóng đen chạy tới như bay và thốt lên câu nói quen thuộc :
- Người phía trước cỏ phải là Vô Cực Kiếm Anh huynh đó không? Có tìm được Tứ đệ và Hạ cô nương chưa?
Giang Thanh nghe hỏi quay lại nhìn Bùi Mẫn bằng một cái nhìn ranh mãnh lớn tiếng nói :
- Ngu đệ bình yên, và mang về cho Tam ca một món quà xứng đáng!
Câu nói vừa dứt thì ba người kia đã dừng chân trước mặt, người dẫn đầu chính là Chúc Thạch!
Chúc Thạc dừng chân lại tức khắc bắt gặp một khuôn mặt rất là quen thuộc, khuôn mặt này Chúc Thạch ngày đêm mong nhớ... chỉ có khác... một điều là khuôn mặt này ngày xưa tươi tắn bao nhiêu thì bây giờ héo hắt bấy nhiêu...
Bùi Mẫn khóc òa, ôm chầm lấy Chúc Thạch nức nở nói :
- Chúc ca... anh chắc không ngờ có ngày này.
Giang Thanh siết chặt Hạ Huệ vào lòng đưa mắt ngắm nhìn cặp uyên ương Chúc Thạch và Bùi Mẫn mà trong lòng nổi lên một niềm vui khôn tả, đó là kết quả sau một cuộc đấu chiến đẫm máu của chàng...
Và trong thâm tâm của Giang Thanh bất giác nổi lên thêm một niềm thương nhớ, trong trí chàng bỗng nhiên nổi lên hình ảnh của một người, người đó là Linh Linh người ân nhân của chàng mà cũng là người đã ký thác cuộc đời cho chàng.
Giang Thanh thở dài ngửa mặt ngắm nhìn muôn vạn vì sao đang nhấp nháy trên nên trời xanh thẳm.
Xem tiếp hồi Biền biệt tăm hơi cánh nhạn hồng