“Này, cái tên tổng tài hay ghen của ngươi có ở gần đó không? Ha hả.” Điện thoại vang lên âm thanh cười khẽ của một nam tử trẻ tuổi, Chu Mặc nhíu mày nói: “Xin hỏi ngươi tìm ai?”
“Đã quên ta? Xem ra ngươi đã đem tấm danh thiếp ta đưa ngươi cho vào thùng rác rồi phải không, đại thúc, đấy là một hành động vô cùng ngu ngốc đó.”
“Là ngươi?!” Đột nhiên nhớ tới nam tử kì quái đã gặp trên máy bay, Chu Mặc không khỏi kinh ngạc, đối phương trái lại ha hả cười, sau đó đột nhiên cúp máy.
“Sao lại thế này?” Chu Mặc cau mày nhìn di động trong tay, người kia cư nhiên lại gọi điện thoại đến, nghe giọng nói thì không giống như là có hảo ý. . . . . . Ngay lúc Chu Mặc đang cúi đầu trầm tư suy nghĩ thì phía sau có một chiếc xe thể thao màu đỏ dũng mãnh phóng đến, ngay lúc sắp đụng vào Chu Mặc thì lập tức dừng lại.
Xe đã dừng lại, nhưng Chu Mặc lại bị dọa cho mất hồn mà ngã xuống mặt đất.
“Ôi xem ra kĩ thuật điều khiển của ta tệ quá nhỉ?” Một cái đầu vàng óng mang theo nụ cười tươi rói trên mặt bước ra khỏi xe, người đang đi tới kia hình ảnh đó dường như đã khắc sâu vào tâm trí của Chu Mặc, nam nhân liền trừng mắt nhìn Mile: “Ngươi tới đây làm cái gì?!”
“Ha hả, nhìn thấy ngươi cô đơn bên đường trông bộ dáng thật là đáng thương, ta rất có hảo tâm quan tâm đến ngươi, ngươi cũng nên đối tốt với ta một tí đi chứ.” Bước xuống khỏi xe Mile tiến đến bên Chu Mặc vươn tay ra, nhưng người kia lại không chú ý đến hành động của y mà tự mình đứng dậy, Mile liền thu tay trở về.
“Đại thúc, muốn đi đâu a? Ta cho ngươi quá giang một đoạn.” Nam nhân không phản ứng, phủi phủi bụi ở trên người rồi đứng ra lề đường đón taxi , Mile liền nói thêm một câu, “Làm miễn phí đó!” Chu Mặc không thèm để ý dến.
“Ta đang đợi ngươi đó!” Vẫn không thèm để ý đến.
“Nơi này rất khó đón taxi, lên xe đi, lão nam nhân ngươi thật là rắc rồi.” Liền cầm lấy tay Chu Mặc kéo đi, rồi ném vào trong xe, xong rồi Mile cũng vào trong xe, nhìn Chu Mặc đang trừng trừng con mắt tức giận, bất giác cười nói, “Sếp của ngươi thật là vô tâm nha, nơi này rất khó để gọi taxi.”
“Không có liên quan đến ngươi.” Mở cửa xe để bước xuống, thì phát hiện ra cửa xe đã bị khóa từ lúc nào , Chu Mặc hướng về phía khuôn mặt đang vô cùng vui mừng kia uy hiếp nói, “Ngươi tốt nhất là để ta xuống xe mau lên, nếu không ta sẽ báo cảnh sát.”
“Ngươi cứ việc đi, nếu gặp thì nói hộ với họ là ta vẫn khỏe, ha ha.” Nhìn thấy nam nhân không chút biểu tình nào, Mile ha hả cười nói, “Nói đùa nói đùa thôi, đừng có tin đấy. Ngươi như thế nào lại có thể đối xử với ta như thế? Tốt lắm, ngươi muốn đi đâu?”
Đi đâu? Nếu mà hắn biết thì tốt quá rồi, Chu Mặc không lên tiếng, nắm chặt cái điện thoại trong tay. Lòng Chu Mặc rối bời, hắn không biết có nên gọi điện cho Phí Nhĩ Đức vào lúc này hay không, hắn chưa bao giờ có cảm giác tốt khi nam tử kì quặc kia xuất hiện.
Nhưng là, chẳng lẽ gọi cho Phí Nhĩ Đức nói : ta hiện đang bị một nam nhân bắt nhốt ở trong xe, tới cứu ta. Quên đi, càng nghĩ càng buồn cười, hắn là nam nhân chứ không phải nữ nhân.
Thấy Chu Mặc biểu tình trên mặt không hề thay đổi, vẫn giữ nguyên bộ dáng trầm mặc, Mile thở dài: “Xin ngươi đấy, vẻ mặt ngươi như thế giống như là ta đang ức hiếp ngươi vậy.”
“Đi may quần áo.” Mình vừa nói cái gì thế, tạo cơ hội cho y sao, không phải là lúc nghĩ lung tung, cứ bình thường xem coi hắn muốn cái gì.
“Đi may quần áo? Tốt, chúng ta cùng đi.” Ấn vào một cái nút, dây an toàn tự động cài vào cho hai người, Mile liền lái xe đi trong khi Chu Mặc đang ngơ ngác không biết mình đang đi về chỗ nào.
Mình còn chưa nói ra chỗ muốn đến, hắn muốn đưa mình đi đâu? Chu Mặc rất nhanh có câu trả lời cho câu hỏi của mình, xe dừng lại trước một tòa nhà có kiến trúc cổ kính, hắn còn chưa xác định được kiểu kiến trúc này thuộc vào thời kì nào, thì đã bị Mile lôi ra khỏi xe, nhìn thấy trong mắt y hình như đang có điều gì rất thú vị. Rùng mình một cái, Chu Mặc nhanh chóng tạo thế đề phòng không thèm chú ý đến cái kiến trúc kia nữa.
Hắn biết trông hắn bây giờ thật sự giống một tên nhà quê lên tỉnh, mọi thứ đều mới, đều đáng để tò mò, đồng thời cũng cảm giác được có một ánh mắt cứ chăm chăm nhìn vào mình, người này không ai khác mà chính là Mile. Không phải là hình như mà là quá rõ ràng, tên hỗn đản đó thực sự đang nhìn từng nhất cử nhất động của hắn.
Cái loại nhìn này đại khái có hai loại: một loại là muốn so sánh ưu điểm của người khác với mình, một loại là đang toan tính điều gì đó không tốt trong đầu, trên thế giới này có rất nhiều người thuộc vào loại thứ nhất nhưng Mile chắc chắn thuộc vào loại thứ hai. Cái loại nhìn mang theo toan tính ác ý, cái loại nhìn như đang soi mói người ta, cái loại nhìn mà làm người ta cảm thấy rùng mình.
Cho nên Chu Mặc càng chán ghét y, chính xác hơn là phi thường chán ghét con người này.
Kẻ có tiền đều thích đi may quần áo, chỉ có riêng Chu Mặc là người độc nhất vô nhị không bao giờ nghĩ tới điều này, Chu Mặc hôm nay là lần đầu tiên được hưởng những dịch vụ phục vụ sang trọng như vậy, để những người thợ may tùy ý mà đo lường trên người mình, ngẫu nhiên bị người vô tình chạm trúng, cơ thể lại run lên nhè nhẹ, nhưng hắn vẫn nhẫn nại né tránh để không bị người khác đụng trúng cũng như cố kìm nén cảm xúc lại.
Tất cả mọi biểu hiện đó đều bị Mile nhìn thấy hết.
“Vẫn là không thể vượt qua cái cảm giác sợ hãi khi bị người khác chạm vào, tuy nói là ngươi cùng sếp ngươi ở chung, nhưng là không có ngủ chung với nhau đúng không?” Mile đột nhiên nói làm cho Chu Mặc suýt chút nữa là té khỏi bục, tên hỗn đản này đang nói cái gì thế không biết, bộ không thấy ở đây có người hay sao?
Bên cạnh người thợ may nét mặt không thay đổi vẫn như cũ chuyên tâm vào việc làm, không hề có phản ứng trước lời nói của Mile, điều này làm cho Chu Mặc có chút thả lỏng.
“Thật thất bại a, thích đối phương mà không có cách nào cùng người đó ở cùng một chỗ, rất khó chịu phải không? Ta có thể giúp ngươi vượt qua sợ hãi, như vậy ngươi có thể cùng người đó của ngươi ngủ chung một giường, như vậy không phải rất tốt sao?” Mile cười nói.
Trừng mắt nhìn Mile, Chu Mặc lạnh lùng nói: “Ngươi chỉ biết nói càn thôi sao? Ta với hắn chỉ là đồng sự.” Đúng, chỉ là đồng sự mà thôi. . . . . . Thậm chí không biết có thể trở thành bằng hữu được hay không.
“Nga, là như vậy sao. . . . . .” Lời nói có ngụ ý cười, Mile không chờ Chu Mặc đo lường xong đã vội đứng dậy, tiến đến quầy thanh toán nói: “Coi như là ta bồi thường cho sự lỗ mãng này.”
“Ngươi trả tiền ta đương nhiên không có ý khiến, ta sẽ dùng tiền lương tháng sau của mình trả lại cho ngươi.” Người kia vì hành động thẳng thắng của Chu Mặc mà cười khổ một tiếng rồi sau đó lấy một cái thẻ tín dụng ra. Vẫn giữ vẻ bình tĩnh để cho những người thợ tiếp tục đo, Chu Mặc đưa mắt nhìn đến cái thẻ đen trên tay Mile.
Là thẻ đen sao. . . . . . thật là kẻ có lắm tiền.
“Thích không? Ta tặng nó cho ngươi nhé.” Mile đột nhiên tiến đến ôm lấy Chu Mặc, người kia bối rối vội vàng trốn tránh khỏi cái ôm đó, điều này làm cho Mile đột nhiên cười vui vẻ, cũng làm cho Chu Mặc lại càng thêm chán ghét Mile.
“Này, cái tên tổng tài hay ghen của ngươi có ở gần đó không? Ha hả.” Điện thoại vang lên âm thanh cười khẽ của một nam tử trẻ tuổi, Chu Mặc nhíu mày nói: “Xin hỏi ngươi tìm ai?”
“Đã quên ta? Xem ra ngươi đã đem tấm danh thiếp ta đưa ngươi cho vào thùng rác rồi phải không, đại thúc, đấy là một hành động vô cùng ngu ngốc đó.”
“Là ngươi?!” Đột nhiên nhớ tới nam tử kì quái đã gặp trên máy bay, Chu Mặc không khỏi kinh ngạc, đối phương trái lại ha hả cười, sau đó đột nhiên cúp máy.
“Sao lại thế này?” Chu Mặc cau mày nhìn di động trong tay, người kia cư nhiên lại gọi điện thoại đến, nghe giọng nói thì không giống như là có hảo ý. . . . . . Ngay lúc Chu Mặc đang cúi đầu trầm tư suy nghĩ thì phía sau có một chiếc xe thể thao màu đỏ dũng mãnh phóng đến, ngay lúc sắp đụng vào Chu Mặc thì lập tức dừng lại.
Xe đã dừng lại, nhưng Chu Mặc lại bị dọa cho mất hồn mà ngã xuống mặt đất.
“Ôi xem ra kĩ thuật điều khiển của ta tệ quá nhỉ?” Một cái đầu vàng óng mang theo nụ cười tươi rói trên mặt bước ra khỏi xe, người đang đi tới kia hình ảnh đó dường như đã khắc sâu vào tâm trí của Chu Mặc, nam nhân liền trừng mắt nhìn Mile: “Ngươi tới đây làm cái gì?!”
“Ha hả, nhìn thấy ngươi cô đơn bên đường trông bộ dáng thật là đáng thương, ta rất có hảo tâm quan tâm đến ngươi, ngươi cũng nên đối tốt với ta một tí đi chứ.” Bước xuống khỏi xe Mile tiến đến bên Chu Mặc vươn tay ra, nhưng người kia lại không chú ý đến hành động của y mà tự mình đứng dậy, Mile liền thu tay trở về.
“Đại thúc, muốn đi đâu a? Ta cho ngươi quá giang một đoạn.” Nam nhân không phản ứng, phủi phủi bụi ở trên người rồi đứng ra lề đường đón taxi , Mile liền nói thêm một câu, “Làm miễn phí đó!” Chu Mặc không thèm để ý dến.
“Ta đang đợi ngươi đó!” Vẫn không thèm để ý đến.
“Nơi này rất khó đón taxi, lên xe đi, lão nam nhân ngươi thật là rắc rồi.” Liền cầm lấy tay Chu Mặc kéo đi, rồi ném vào trong xe, xong rồi Mile cũng vào trong xe, nhìn Chu Mặc đang trừng trừng con mắt tức giận, bất giác cười nói, “Sếp của ngươi thật là vô tâm nha, nơi này rất khó để gọi taxi.”
“Không có liên quan đến ngươi.” Mở cửa xe để bước xuống, thì phát hiện ra cửa xe đã bị khóa từ lúc nào , Chu Mặc hướng về phía khuôn mặt đang vô cùng vui mừng kia uy hiếp nói, “Ngươi tốt nhất là để ta xuống xe mau lên, nếu không ta sẽ báo cảnh sát.”
“Ngươi cứ việc đi, nếu gặp thì nói hộ với họ là ta vẫn khỏe, ha ha.” Nhìn thấy nam nhân không chút biểu tình nào, Mile ha hả cười nói, “Nói đùa nói đùa thôi, đừng có tin đấy. Ngươi như thế nào lại có thể đối xử với ta như thế? Tốt lắm, ngươi muốn đi đâu?”
Đi đâu? Nếu mà hắn biết thì tốt quá rồi, Chu Mặc không lên tiếng, nắm chặt cái điện thoại trong tay. Lòng Chu Mặc rối bời, hắn không biết có nên gọi điện cho Phí Nhĩ Đức vào lúc này hay không, hắn chưa bao giờ có cảm giác tốt khi nam tử kì quặc kia xuất hiện.
Nhưng là, chẳng lẽ gọi cho Phí Nhĩ Đức nói : ta hiện đang bị một nam nhân bắt nhốt ở trong xe, tới cứu ta. Quên đi, càng nghĩ càng buồn cười, hắn là nam nhân chứ không phải nữ nhân.
Thấy Chu Mặc biểu tình trên mặt không hề thay đổi, vẫn giữ nguyên bộ dáng trầm mặc, Mile thở dài: “Xin ngươi đấy, vẻ mặt ngươi như thế giống như là ta đang ức hiếp ngươi vậy.”
“Đi may quần áo.” Mình vừa nói cái gì thế, tạo cơ hội cho y sao, không phải là lúc nghĩ lung tung, cứ bình thường xem coi hắn muốn cái gì.bg-ssp-{height:px}
“Đi may quần áo? Tốt, chúng ta cùng đi.” Ấn vào một cái nút, dây an toàn tự động cài vào cho hai người, Mile liền lái xe đi trong khi Chu Mặc đang ngơ ngác không biết mình đang đi về chỗ nào.
Mình còn chưa nói ra chỗ muốn đến, hắn muốn đưa mình đi đâu? Chu Mặc rất nhanh có câu trả lời cho câu hỏi của mình, xe dừng lại trước một tòa nhà có kiến trúc cổ kính, hắn còn chưa xác định được kiểu kiến trúc này thuộc vào thời kì nào, thì đã bị Mile lôi ra khỏi xe, nhìn thấy trong mắt y hình như đang có điều gì rất thú vị. Rùng mình một cái, Chu Mặc nhanh chóng tạo thế đề phòng không thèm chú ý đến cái kiến trúc kia nữa.
Hắn biết trông hắn bây giờ thật sự giống một tên nhà quê lên tỉnh, mọi thứ đều mới, đều đáng để tò mò, đồng thời cũng cảm giác được có một ánh mắt cứ chăm chăm nhìn vào mình, người này không ai khác mà chính là Mile. Không phải là hình như mà là quá rõ ràng, tên hỗn đản đó thực sự đang nhìn từng nhất cử nhất động của hắn.
Cái loại nhìn này đại khái có hai loại: một loại là muốn so sánh ưu điểm của người khác với mình, một loại là đang toan tính điều gì đó không tốt trong đầu, trên thế giới này có rất nhiều người thuộc vào loại thứ nhất nhưng Mile chắc chắn thuộc vào loại thứ hai. Cái loại nhìn mang theo toan tính ác ý, cái loại nhìn như đang soi mói người ta, cái loại nhìn mà làm người ta cảm thấy rùng mình.
Cho nên Chu Mặc càng chán ghét y, chính xác hơn là phi thường chán ghét con người này.
Kẻ có tiền đều thích đi may quần áo, chỉ có riêng Chu Mặc là người độc nhất vô nhị không bao giờ nghĩ tới điều này, Chu Mặc hôm nay là lần đầu tiên được hưởng những dịch vụ phục vụ sang trọng như vậy, để những người thợ may tùy ý mà đo lường trên người mình, ngẫu nhiên bị người vô tình chạm trúng, cơ thể lại run lên nhè nhẹ, nhưng hắn vẫn nhẫn nại né tránh để không bị người khác đụng trúng cũng như cố kìm nén cảm xúc lại.
Tất cả mọi biểu hiện đó đều bị Mile nhìn thấy hết.
“Vẫn là không thể vượt qua cái cảm giác sợ hãi khi bị người khác chạm vào, tuy nói là ngươi cùng sếp ngươi ở chung, nhưng là không có ngủ chung với nhau đúng không?” Mile đột nhiên nói làm cho Chu Mặc suýt chút nữa là té khỏi bục, tên hỗn đản này đang nói cái gì thế không biết, bộ không thấy ở đây có người hay sao?
Bên cạnh người thợ may nét mặt không thay đổi vẫn như cũ chuyên tâm vào việc làm, không hề có phản ứng trước lời nói của Mile, điều này làm cho Chu Mặc có chút thả lỏng.
“Thật thất bại a, thích đối phương mà không có cách nào cùng người đó ở cùng một chỗ, rất khó chịu phải không? Ta có thể giúp ngươi vượt qua sợ hãi, như vậy ngươi có thể cùng người đó của ngươi ngủ chung một giường, như vậy không phải rất tốt sao?” Mile cười nói.
Trừng mắt nhìn Mile, Chu Mặc lạnh lùng nói: “Ngươi chỉ biết nói càn thôi sao? Ta với hắn chỉ là đồng sự.” Đúng, chỉ là đồng sự mà thôi. . . . . . Thậm chí không biết có thể trở thành bằng hữu được hay không.
“Nga, là như vậy sao. . . . . .” Lời nói có ngụ ý cười, Mile không chờ Chu Mặc đo lường xong đã vội đứng dậy, tiến đến quầy thanh toán nói: “Coi như là ta bồi thường cho sự lỗ mãng này.”
“Ngươi trả tiền ta đương nhiên không có ý khiến, ta sẽ dùng tiền lương tháng sau của mình trả lại cho ngươi.” Người kia vì hành động thẳng thắng của Chu Mặc mà cười khổ một tiếng rồi sau đó lấy một cái thẻ tín dụng ra. Vẫn giữ vẻ bình tĩnh để cho những người thợ tiếp tục đo, Chu Mặc đưa mắt nhìn đến cái thẻ đen trên tay Mile.
Là thẻ đen sao. . . . . . thật là kẻ có lắm tiền.
“Thích không? Ta tặng nó cho ngươi nhé.” Mile đột nhiên tiến đến ôm lấy Chu Mặc, người kia bối rối vội vàng trốn tránh khỏi cái ôm đó, điều này làm cho Mile đột nhiên cười vui vẻ, cũng làm cho Chu Mặc lại càng thêm chán ghét Mile.