“Chu Mặc?” Phí Nhĩ Đức hiển nhiên bị nam nhân làm cho kinh ngạc, kinh ngạc vì mình chỉ mới chạm nhẹ nam nhân liền phát ra tiếng rên rỉ.
“Nóng quá. . . . . .” Bàn tay lạnh của Phí Nhĩ Đức làm hắn vô cùng thấy thoải mái, hắn muốn hơn nữa . . . . . Càng nhiều! Không đủ, còn chưa đủ. . . . . .
Đột nhiên vươn tay bắt lấy tay của Phí Nhĩ Đức, Chu Mặc nỉ non: “Nóng quá. . . . . . Thật là khó chịu.”
“Như vậy sẽ thấy thoải mái sao?” Giống như theo bản năng, Phí Nhĩ Đức nắm lấy bàn tay của nam nhân, mặt khác đem cái khăn ướt để sang một bên sau đó dùng tay vuốt ve lên hai gò má nóng bỏng của nam nhân, độ ấm truyền đến từng đầu ngón tay, giống như sắt và nam châm vậy, gắt gao dính chặt vào nhau.
Không chỉ dừng lại tại đó, lưu luyến vuốt ve trên má nam nhân sau đó dần dần vuốt ve xuống dưới, bàn tay đi xuống tới cổ rồi chợt dừng lại.
Những động tác ôn nhu đó, chẳng những không có giảm bớt sự khó chịu cho nam nhân, mà chính là lại đổ thêm dầu vào lửa, Chu Mặc thấy mình như sắp bị thiêu cháy. Đột nhiên Phí Nhĩ Đức ngừng lại khiến hắn vô cùng khó chịu, vì cái gì mà không tiếp tục đi xuống dưới, tại sao không dùng sức mà vuốt ve?
Nam nhân nắm chặt lấy tay Phí Nhĩ Đức, dẫn đường đưa bàn tay vào bên trong áo mình, bàn tay lạnh lẽo vừa chạm vào ngực, làm cho nam nhân lại phát ra một tiếng rên khẽ.
Phí Nhĩ Đức bị hành động đó dọa đến mất hồn vội vàng rút tay ra, vội vàng chạy vào phòng tắm.
Phí Nhĩ Đức ngươi thật sự điên rồi, cư nhiên chỉ vì một nam nhân rên rỉ như vậy đã liền có phản ứng, ngươi có thấy như vậy là không bình thường không?!
Thượng đế a. . . . . .
Nam tử mở vòi nước để cho dòng nước lạnh lẽo chảy khắp người mình, hạ thân đã sớm nóng rực căng cứng, giờ phút này người chịu sự giày vò không chỉ có mình Chu Mặc.
Ở mãi trong phòng tắm cũng không phải là chủ ý tốt, nhưng Phí Nhĩ Đức không có đủ dũng khí để bước ra, thẳng đến khi bên ngoài truyền đến một âm thanh nức nở, nam tử mới ý thức được rằng, Chu Mặc đang cần hắn giúp đỡ.
Bất quá khi Phí Nhĩ Đức vừa bước ra, thì một bước chân cũng không thể nào bước nổi nữa . . . . .
Chu Mặc đã không còn khống chế được mình, lý trí hoàn toàn bị thiêu rụi, hắn nằm ở trên giường gắt gao cau mày, cúi đầu thở hổn hển, giống như đang chịu đựng một cái gì đó vô cùng đau đớn.
Bộ dáng chỉnh tề khi nãy đã biến mất, cúc áo sơmi rơi rụng trên giường, áo mở rộng để lộ ra một khoản da thịt màu hồng , dưới ánh đen làn da đó lại thêm có sức quyến rũ, giống như. . . . . . giống như giọt sương đêm trên cánh hoa, đẹp đến mê người, lại còn thoang thoảng một mùi hương tà mị.
Mà lúc này nam nhân đang dùng sức ma sát lấy hai hạt châu trên ngực mình, một lần rồi lại một lần, nhưng như vậy cũng chưa đủ, đôi mắt ướt át nhìn thấy Phí Nhĩ Đức, Chu Mặc ngoắc ngoắc Phí Nhĩ Đức, chờ đợi Phí Nhĩ Đức đến bên mình.
“Trời ơi, ngươi làm sao vậy?” Phí Nhĩ Đức không hiểu tối nay sao mình lại kêu trời nhiều như vậy, như đó là điều duy nhất có thể giãi bày được tâm tình hắn lúc này. Phí Nhĩ Đức đang run, chính là nhìn thấy Chu Mặc, hắn liền cảm thầy mình không khống chế được run rẩy, một loại dục vọng đáng sợ dâng lên trong lòng hắn, hắn muốn tiến đến chế trụ hôn lên môi nam nhân, hung hăng làm cho nam nhân nức nở dưới thân mình.
Ý nghĩ điên cuồng không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng dục vọng của con người là vô cùng kì quặc.
Phí Nhĩ Đức hít một hơi thật sâu ngăn chặn cái ý nghĩ hoang đường của mình, cầm lấy cái ly nước nghĩ rằng sẽ uy cho nam nhân uống hết, trên giường nam nhân không có phản ứng, đột nhiên vươn tay ôm lấy Phí Nhĩ Đức, ly nước rơi xuống nền nhà, hắn làu bàu nói nói, mà cùng lúc đó, nam nhân đã đem người Phí Nhĩ Đức kéo ngã xuống giường.
Phí Nhĩ Đức nằm đè lên người Chu Mặc, có lẽ Chu Mặc đang đụng vào chỗ kia của Phí Nhĩ Đức, khiến dục vọng của gười này như đê Hoàng Hà bị vỡ, không có thể kìm nén được. . . . . .
“Ngô ——” Ban đầu là do Chu Mặc chủ động, hắn gắt gao ôm chặt lấy Phí Nhĩ Đức, có chút ngây ngô mà cấp bách hôn lên đôi môi gợi cảm của nam tử. Nhưng tình thế rất nhanh chóng chuyển biến, Phí Nhĩ Đức tao nhã lúc đầu đã nhanh chóng hiện nguyên hình một con mãnh thú thô bạo, kéo lấy tóc nam nhân buộc hắn ngẩng đầu lên để hứng lấy nụ hôn sâu tàn bạo.
Đầu lưỡi nam tử như một thanh kiếm nhanh chóng đi vào bên trong miệng của Chu Mặc, tàn bạo đoạt lấy tất cả, lần lượt tham nhập làm cho Chu Mặc khó mà hô hấp, chỉ có thể nắm chặt lấy áo của nam tử.
Tuy rằng chưa từng cùng nam nhân làm qua, nhưng hôn môi thì đối với nam hay nữ đều giống nhau, kĩ thuật cao siêu của Phí Nhĩ Đức khiến Chu Mặc rơi vào một hoàn cảnh giống như một kẻ đói khát mà nhận lấy, hai chân nam nhân tự nhiên tách ra rồi quấn lấy Phí Nhĩ Đức, có chút cấp bách mà ma sát cơ thể mình với cơ thể của người kia.
Phí Nhĩ Đức cảm nhận được điều Chu Mặc muốn nói, dục vọng ở trước mặt, đã sớm đem hai người họ lên đến chín tầng mây.
Người kia tựa như một con lang đang xé xác mồi, vừa hôn xong liền ngồi dậy, hai tay không chút khách khí mà cởi bỏ áo của nam nhân, đem tất cả những thứ che đậy cơ thể kia vứt sang một bên, trong khi Chu Mặc vẫn còn đang nhắm mắt thở hổn hển lấy lại khí sau nụ hôn kia.
Có lẽ hắn cũng không biết chính mình lúc này đang “câu dẫn”, sẽ câu dẫn vô số lang sói, mà lang này cũng sẽ không khách khí mà đem con mồi đi ăn sạch sẽ.
“A ngô ——!” Nam nhân đang nằm bỗng nhiên bị lật úp xuống, nhưng thắt lưng và thân dưới lại bị Phí Nhĩ Đức gắt gao nắm lấy.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Phí Nhĩ Đức muốn làm cái gì? Hắn bắt đầu cởi dây lưng quần của nam nhân, giống như đang muốn vứt đi một thứ rác rưởi, hai tay giống như kiềm sắt cầm lấy quần của nam nhân kéo mạnh xuống, “Bá” rồi gắt gao ôm chặt lấy cơ thể của nam nhân, những lớp da thịt trần trụi tiếp xúc với không khí lạnh lẽo.
Mà sự lạnh lẽo này một phần nào đó giúp Chu Mặc lấy lại ý thức, duy trì tư thế nằm sấp, phía sau là một cơ thể trần trụi nóng bỏng bao trùm, Chu Mặc còn chưa biết nên phản ứng như thế nào, một đôi bàn tay to nắm lấy cằm hắn kéo đầu hắn quay lại, đón tiếp nụ hôn nóng bỏng của nam tử phía sau.
Cái gì đây, Chu Mặc hoàn toàn thấy hết những gì mình đang làm . . . . .
“Chu Mặc?” Phí Nhĩ Đức hiển nhiên bị nam nhân làm cho kinh ngạc, kinh ngạc vì mình chỉ mới chạm nhẹ nam nhân liền phát ra tiếng rên rỉ.
“Nóng quá. . . . . .” Bàn tay lạnh của Phí Nhĩ Đức làm hắn vô cùng thấy thoải mái, hắn muốn hơn nữa . . . . . Càng nhiều! Không đủ, còn chưa đủ. . . . . .
Đột nhiên vươn tay bắt lấy tay của Phí Nhĩ Đức, Chu Mặc nỉ non: “Nóng quá. . . . . . Thật là khó chịu.”
“Như vậy sẽ thấy thoải mái sao?” Giống như theo bản năng, Phí Nhĩ Đức nắm lấy bàn tay của nam nhân, mặt khác đem cái khăn ướt để sang một bên sau đó dùng tay vuốt ve lên hai gò má nóng bỏng của nam nhân, độ ấm truyền đến từng đầu ngón tay, giống như sắt và nam châm vậy, gắt gao dính chặt vào nhau.
Không chỉ dừng lại tại đó, lưu luyến vuốt ve trên má nam nhân sau đó dần dần vuốt ve xuống dưới, bàn tay đi xuống tới cổ rồi chợt dừng lại.
Những động tác ôn nhu đó, chẳng những không có giảm bớt sự khó chịu cho nam nhân, mà chính là lại đổ thêm dầu vào lửa, Chu Mặc thấy mình như sắp bị thiêu cháy. Đột nhiên Phí Nhĩ Đức ngừng lại khiến hắn vô cùng khó chịu, vì cái gì mà không tiếp tục đi xuống dưới, tại sao không dùng sức mà vuốt ve?
Nam nhân nắm chặt lấy tay Phí Nhĩ Đức, dẫn đường đưa bàn tay vào bên trong áo mình, bàn tay lạnh lẽo vừa chạm vào ngực, làm cho nam nhân lại phát ra một tiếng rên khẽ.
Phí Nhĩ Đức bị hành động đó dọa đến mất hồn vội vàng rút tay ra, vội vàng chạy vào phòng tắm.
Phí Nhĩ Đức ngươi thật sự điên rồi, cư nhiên chỉ vì một nam nhân rên rỉ như vậy đã liền có phản ứng, ngươi có thấy như vậy là không bình thường không?!
Thượng đế a. . . . . .
Nam tử mở vòi nước để cho dòng nước lạnh lẽo chảy khắp người mình, hạ thân đã sớm nóng rực căng cứng, giờ phút này người chịu sự giày vò không chỉ có mình Chu Mặc.
Ở mãi trong phòng tắm cũng không phải là chủ ý tốt, nhưng Phí Nhĩ Đức không có đủ dũng khí để bước ra, thẳng đến khi bên ngoài truyền đến một âm thanh nức nở, nam tử mới ý thức được rằng, Chu Mặc đang cần hắn giúp đỡ.
Bất quá khi Phí Nhĩ Đức vừa bước ra, thì một bước chân cũng không thể nào bước nổi nữa . . . . .
Chu Mặc đã không còn khống chế được mình, lý trí hoàn toàn bị thiêu rụi, hắn nằm ở trên giường gắt gao cau mày, cúi đầu thở hổn hển, giống như đang chịu đựng một cái gì đó vô cùng đau đớn.
Bộ dáng chỉnh tề khi nãy đã biến mất, cúc áo sơmi rơi rụng trên giường, áo mở rộng để lộ ra một khoản da thịt màu hồng , dưới ánh đen làn da đó lại thêm có sức quyến rũ, giống như. . . . . . giống như giọt sương đêm trên cánh hoa, đẹp đến mê người, lại còn thoang thoảng một mùi hương tà mị.
Mà lúc này nam nhân đang dùng sức ma sát lấy hai hạt châu trên ngực mình, một lần rồi lại một lần, nhưng như vậy cũng chưa đủ, đôi mắt ướt át nhìn thấy Phí Nhĩ Đức, Chu Mặc ngoắc ngoắc Phí Nhĩ Đức, chờ đợi Phí Nhĩ Đức đến bên mình.
“Trời ơi, ngươi làm sao vậy?” Phí Nhĩ Đức không hiểu tối nay sao mình lại kêu trời nhiều như vậy, như đó là điều duy nhất có thể giãi bày được tâm tình hắn lúc này. Phí Nhĩ Đức đang run, chính là nhìn thấy Chu Mặc, hắn liền cảm thầy mình không khống chế được run rẩy, một loại dục vọng đáng sợ dâng lên trong lòng hắn, hắn muốn tiến đến chế trụ hôn lên môi nam nhân, hung hăng làm cho nam nhân nức nở dưới thân mình.bg-ssp-{height:px}
Ý nghĩ điên cuồng không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng dục vọng của con người là vô cùng kì quặc.
Phí Nhĩ Đức hít một hơi thật sâu ngăn chặn cái ý nghĩ hoang đường của mình, cầm lấy cái ly nước nghĩ rằng sẽ uy cho nam nhân uống hết, trên giường nam nhân không có phản ứng, đột nhiên vươn tay ôm lấy Phí Nhĩ Đức, ly nước rơi xuống nền nhà, hắn làu bàu nói nói, mà cùng lúc đó, nam nhân đã đem người Phí Nhĩ Đức kéo ngã xuống giường.
Phí Nhĩ Đức nằm đè lên người Chu Mặc, có lẽ Chu Mặc đang đụng vào chỗ kia của Phí Nhĩ Đức, khiến dục vọng của gười này như đê Hoàng Hà bị vỡ, không có thể kìm nén được. . . . . .
“Ngô ——” Ban đầu là do Chu Mặc chủ động, hắn gắt gao ôm chặt lấy Phí Nhĩ Đức, có chút ngây ngô mà cấp bách hôn lên đôi môi gợi cảm của nam tử. Nhưng tình thế rất nhanh chóng chuyển biến, Phí Nhĩ Đức tao nhã lúc đầu đã nhanh chóng hiện nguyên hình một con mãnh thú thô bạo, kéo lấy tóc nam nhân buộc hắn ngẩng đầu lên để hứng lấy nụ hôn sâu tàn bạo.
Đầu lưỡi nam tử như một thanh kiếm nhanh chóng đi vào bên trong miệng của Chu Mặc, tàn bạo đoạt lấy tất cả, lần lượt tham nhập làm cho Chu Mặc khó mà hô hấp, chỉ có thể nắm chặt lấy áo của nam tử.
Tuy rằng chưa từng cùng nam nhân làm qua, nhưng hôn môi thì đối với nam hay nữ đều giống nhau, kĩ thuật cao siêu của Phí Nhĩ Đức khiến Chu Mặc rơi vào một hoàn cảnh giống như một kẻ đói khát mà nhận lấy, hai chân nam nhân tự nhiên tách ra rồi quấn lấy Phí Nhĩ Đức, có chút cấp bách mà ma sát cơ thể mình với cơ thể của người kia.
Phí Nhĩ Đức cảm nhận được điều Chu Mặc muốn nói, dục vọng ở trước mặt, đã sớm đem hai người họ lên đến chín tầng mây.
Người kia tựa như một con lang đang xé xác mồi, vừa hôn xong liền ngồi dậy, hai tay không chút khách khí mà cởi bỏ áo của nam nhân, đem tất cả những thứ che đậy cơ thể kia vứt sang một bên, trong khi Chu Mặc vẫn còn đang nhắm mắt thở hổn hển lấy lại khí sau nụ hôn kia.
Có lẽ hắn cũng không biết chính mình lúc này đang “câu dẫn”, sẽ câu dẫn vô số lang sói, mà lang này cũng sẽ không khách khí mà đem con mồi đi ăn sạch sẽ.
“A ngô ——!” Nam nhân đang nằm bỗng nhiên bị lật úp xuống, nhưng thắt lưng và thân dưới lại bị Phí Nhĩ Đức gắt gao nắm lấy.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Phí Nhĩ Đức muốn làm cái gì? Hắn bắt đầu cởi dây lưng quần của nam nhân, giống như đang muốn vứt đi một thứ rác rưởi, hai tay giống như kiềm sắt cầm lấy quần của nam nhân kéo mạnh xuống, “Bá” rồi gắt gao ôm chặt lấy cơ thể của nam nhân, những lớp da thịt trần trụi tiếp xúc với không khí lạnh lẽo.
Mà sự lạnh lẽo này một phần nào đó giúp Chu Mặc lấy lại ý thức, duy trì tư thế nằm sấp, phía sau là một cơ thể trần trụi nóng bỏng bao trùm, Chu Mặc còn chưa biết nên phản ứng như thế nào, một đôi bàn tay to nắm lấy cằm hắn kéo đầu hắn quay lại, đón tiếp nụ hôn nóng bỏng của nam tử phía sau.
Cái gì đây, Chu Mặc hoàn toàn thấy hết những gì mình đang làm . . . . .