“Bên trong. . . . . . có dược.” Nam nhân hơi quay đầu đi tránh ly rượu đang kề sát mặt mình. Hắn không biết rõ nam tử kia ruốt cuộc là muốn cái gì, không thể nhìn thấu được người khác quả là cảm giác đáng sợ, nhưng cái kinh khủng nhất vẫn là ánh mắt mê loạn của người này.
“Uống hết nó.” Lục Hoa Thiên âm thanh như cũ lạnh tựa băng ra lệnh, nhìn thấy nam nhân vẫn còn có chút do dự nên nam tử không có ý định buông tha cho con mồi này, “Uống hết nó, ta sẽ tha cho ngươi.”
Chu Mặc dùng ánh mắt hoài nghi chăm chú nhìn vào Lục Hoa Thiên, nam tử cười đưa ly rượu lên trước mặt nam nhân, không nói lấy một câu đặt ly rượu vào miệng uy hắn uống, Chu Mặc bán tín bán nghi nhưng vẫn đem rượu trong ly nuốt hết vào, vì lực người ép uống quá nhanh khiến nam nhân không thể nào hấp thu theo kịp nên một dòng rượu dư thừa chảy ra từ khóe miệng, rồi chảy xuống cổ theo đó là tới ngực, hấp dẫn lạ thường. . . . . .
“Khụ khụ!” Là do uống quá nhanh, nam nhân không cẩn thận bị sặc, còn chưa kịp lấy lại không khí thì bên tai đã vang lên tiếng ly rượu rơi xuống đất vỡ nát. Chu Mặc ngẩng đầu lên nhìn nam tử, người kia không biết tự khi nào đã chăm chú nhìn hắn.
“Ta có thể đi rồi phải không?” Đầu của hắn choáng váng, cả người cũng nóng đến khó chịu, cũng may là dược này cũng không quá mạnh, Chu Mặc vẫn còn có thể duy trì được tỉnh táo, nhưng hắn không biết hắn còn có thể kiên trì bao lâu, dục hỏa nơi hạ thân ngày một tăng, hắn cần tìm chỗ để phóng thích.
Nhưng Lục Hoa Thiên lại không có nói gì chỉ lẳng lặng mà nhìn. Nam nhân vội vàng cầm lấy áo khoác của mình trên giường mặc vào, có chút lảo đảo chạy nhanh tới cánh cửa. Hắn sợ hãi, sợ hãi ánh mắt lạ lùng của nam tử kia khi nhìn mình, làm cho hắn không kiềm chế được run rẩy.
“Phanh!” Chu Mặc dùng sức mở cách cửa, nhưng chính là cách cửa màu trắng kia lại không hề di chuyển, nam nhân bỗng nhiên ý thức được nam tử im lặng phía sau không có ý định thả hắn, hắn càng thêm sợ hãi, càng dùng lực đập vào cánh cửa gỗ màu trắng, “Cho ta ra ngoài! Mở cửa!”
Thân thể giống như bị lửa thiêu, ý nghĩ cũng càng ngày càng hỗn độn. Chu Mặc giống như nổi điên đánh mạnh vào cửa, nhưng cho dù hắn dùng sức thế nào cũng không thể khiến cánh cửa kia mở ra. còn nam tử kia vẫn chung thủy im lặng. Chu Mặc vẫn có thể cảm thấy được đôi mắt của người đó nhìn thẳng vào mình khiến cho hắn không kìm được mà sởn gai ốc.
“A. . . . . .” Phía sau đột nhiên vang lên một tiếng tiếng cười nhạo như có như không, điều này làm tiêu tan hy vọng cuối cùng của nam nhân. Chu Mặc cầm lấy tay cầm của cánh cửa cố sức mở nó ra, nhưng sau đó vô lực ngồi tụt xuống. Hắn chậm rãi xoay người nhìn đến nam tử đang ngồi trên giường hút thuốc, giống như đang chờ người hầu làm trò mua vui cho chủ nhân, ánh mắt lạnh lùng mà như trêu tức.
“Ngươi nói ta uống xong rượu sẽ cho ta đi. . . . . .” Nam nhân từng ngụm từng ngụm phì phò thở, ý thức càng ngày càng mơ hồ, nhìn nam tử ngồi trên giường mà thấy những hai người, trong chốc lát lại thành ba, mà lại toát ra khí chất đáng sợ.
“Ta chưa từng nói qua. . . . . . là lập tức thả ngươi.” Lục Hoa Thiên cười rồi đứng dậy, tàn thuốc bị vứt xuống đất sau đó bị chiếc giày màu đen giẫm nát.
Nhìn nam tử ngày càng đi đến gần mình, Chu Mặc chỉ muốn phá tan cánh cửa chạy thoát ra ngoài.
“Ngươi tên gì?” Lục Hoa Thiên nhìn nam nhân nữa ngồi nữa quỳ trên mặt đất, vươn tay chế trụ lấy cái cằm của Chu Mặc khiến hắn phải ngẩng đầu lên.
Chu Mặc cũng không có trả lời hắn, cắn chặt môi mình lại.
“A, không chịu nói sao?” Trong mắt nam tử xẹt qua một tia lửa giận, “Không cần phải nóng nảy, như thế này ngươi sẽ nói cho ta biết .”
“Ngươi thả ta đi, ta không biết nàng là thê tử của ngươi.” Cằm bị giữ đến phát đau, nam nhân không có cách nào vùng thoát khỏi, chỉ có thể vô lực cầm lấy tay nam tử.
“Ngươi tuy nói cũng nhiều, nhưng toàn những điều không thú vị.” Lục Hoa Thiên ngồi xổm xuống mặt đối mặt với Chu Mặc, “Ta biết ngươi là đồng tính luyến ái, chỉ cần nhìn trong ánh mắt ngươi ta liền đoán ra.”
Chu Mặc bị nam tử nói trúng tâm, đồng tử co rút kịch liệt.
“Có phải vậy không?” Lục Hoa Thiên rốt cục cũng buông tha cho cái cằm của Chu Mặc, lại lập tức ôm chặt lấy thắt lưng của nam nhân kéo xốc lên. Bị dược làm cho đầu óc choáng váng, Chu Mặc không thể đứng vững, chỉ có thế gắt gao bắt lấy áo của Lục Hoa Thiên.
“Ngươi muốn thượng ta sao?”
“Không có!” Nam nhân lắc mạnh đầu, Lục Hoa Thiên ngày càng áp sát người khiến cho hắn vô cùng khó chịu, nhưng cửa phía sau hắn lại không có cách nào mở ra, không thể trốn thoát.
“Ha hả a. . . . . .” Nam tử đột nhiên nở nụ cười, giống như là tâm tình rất tốt, Lục Hoa Thiên cười rộ lên , mặt tiến sát đến mặt Chu Mặc làm hắn có chút trợn tròn mắt. Trước kia luôn nghe nữ đồng sự nói những minh tinh Á Châu thường rất dễ nhìn, nam tử trước mặt cũng không ngoại lệ, nhìn giống như một minh tinh điện ảnh vậy.
Nhưng vấn đề là, Chu Mặc nghĩ nam tử kia có dễ nhìn đến đâu cũng không nên kề cận quá gần đến nguy hiểm như vậy, giống như mình sắp bị đối phương cắn nuốt vậy.
Nam tử lại ngả ngớn nắm lấy cái cằm của Chu Mặc, nguy hiểm nheo mắt lại: “Ta muốn thượng ngươi, ngươi thấy thế nào?” Còn chưa chờ Chu Mặc phản ứng lại, nam tử bá đạo dùng môi mình bao trùm lấy môi Chu Mặc.
Cái lưỡi ma mãnh nhanh chóng phá tan sự phòng ngự yếu ớt của nam nhân, dễ dàng tiến vào trong khám phá khắp khoang miệng đối phương, chèn ép khẩn trương làm người kia hô hấp vô cùng khó khăn. Lục Hoa Thiên gắt gao ôm lấy thân thể con mồi, một chân nhanh chóng chen vào giữa hai chân của Chu Mặc, theo chuyển động của cơ thể mà ma sát lấy nơi mẫn cảm đó.
“Ngô ——!” Bị hạ dược nam nhân không thể nào chịu được sự xâm phạm thô bạo này, nếu như vừa rồi Chu Mặc còn miễn cưỡng duy trì được một chút lý trí, thì bây giờ cái lý trí đó đã bị thiêu rụi bởi ngọn lửa dục vọng mà Lục Hoa Thiên khơi mào.
Chu Mặc hiểu được chyện gì sẽ phát sinh kế tiếp, hắn dùng lực cố đẩy Lục Hoa Thiên ra khỏi mình, nhưng tất cả chỉ là sự bất lực.
“Tê ——”
Áo khoác bị cởi ra rồi quang đi xa, cái áo sơ mi trắng bị xé làm nên một tiếng động chói tai kì dị trong căn phòng yên tĩnh, vừa mới lấy lại được vài ngụm không khí quý giá thì áo của nam nhân đã bị Lục Hoa Thiên xé rách, tội nghiệp cho chiếc áo chỉ còn có thể bám trụ vào được ở khuỷu tay nam nhân , khuôn ngực trần vì đột nhiên tiếp xúc với không khí lạnh mà run nhè nhẹ.
“Không cần. . . . . . Dừng tay!” Hắn hiện tại, thật giống một nữ nhân đi trên đường vào đêm khuya bị cường bạo, dù rằng biết rõ là đối phương sẽ không buông tha cho mình mà vẫn cứ mở miệng cầu xin, dẫu biết những lời này chỉ có thể làm cho đối phương càng thêm hưng phấn mà thi bạo.
Chu Mặc hoàn toàn rối loạn, hắn cúi đầu nhìn đến chỗ đầu nhũ vừa bị nam tử cắn mút qua, vẫn còn ướt sũng, dưới ngọn đèn làm cho nói lại càng thêm dâm mĩ, hắn thật sự là bị cường bạo sao?
Không, hắn muốn chạy trốn khỏi nơi này! Hắn muốn chạy trốn khỏi chỗ này!
Trong nháy mắt hạ quyết tâm, nam nhân thừa dịp Lục Hoa Thiên đang thả lỏng sự cảnh giác hung hăng tung một cước đá văng nam tử đang đè trên người mình.
“Bên trong. . . . . . có dược.” Nam nhân hơi quay đầu đi tránh ly rượu đang kề sát mặt mình. Hắn không biết rõ nam tử kia ruốt cuộc là muốn cái gì, không thể nhìn thấu được người khác quả là cảm giác đáng sợ, nhưng cái kinh khủng nhất vẫn là ánh mắt mê loạn của người này.
“Uống hết nó.” Lục Hoa Thiên âm thanh như cũ lạnh tựa băng ra lệnh, nhìn thấy nam nhân vẫn còn có chút do dự nên nam tử không có ý định buông tha cho con mồi này, “Uống hết nó, ta sẽ tha cho ngươi.”
Chu Mặc dùng ánh mắt hoài nghi chăm chú nhìn vào Lục Hoa Thiên, nam tử cười đưa ly rượu lên trước mặt nam nhân, không nói lấy một câu đặt ly rượu vào miệng uy hắn uống, Chu Mặc bán tín bán nghi nhưng vẫn đem rượu trong ly nuốt hết vào, vì lực người ép uống quá nhanh khiến nam nhân không thể nào hấp thu theo kịp nên một dòng rượu dư thừa chảy ra từ khóe miệng, rồi chảy xuống cổ theo đó là tới ngực, hấp dẫn lạ thường. . . . . .
“Khụ khụ!” Là do uống quá nhanh, nam nhân không cẩn thận bị sặc, còn chưa kịp lấy lại không khí thì bên tai đã vang lên tiếng ly rượu rơi xuống đất vỡ nát. Chu Mặc ngẩng đầu lên nhìn nam tử, người kia không biết tự khi nào đã chăm chú nhìn hắn.
“Ta có thể đi rồi phải không?” Đầu của hắn choáng váng, cả người cũng nóng đến khó chịu, cũng may là dược này cũng không quá mạnh, Chu Mặc vẫn còn có thể duy trì được tỉnh táo, nhưng hắn không biết hắn còn có thể kiên trì bao lâu, dục hỏa nơi hạ thân ngày một tăng, hắn cần tìm chỗ để phóng thích.
Nhưng Lục Hoa Thiên lại không có nói gì chỉ lẳng lặng mà nhìn. Nam nhân vội vàng cầm lấy áo khoác của mình trên giường mặc vào, có chút lảo đảo chạy nhanh tới cánh cửa. Hắn sợ hãi, sợ hãi ánh mắt lạ lùng của nam tử kia khi nhìn mình, làm cho hắn không kiềm chế được run rẩy.
“Phanh!” Chu Mặc dùng sức mở cách cửa, nhưng chính là cách cửa màu trắng kia lại không hề di chuyển, nam nhân bỗng nhiên ý thức được nam tử im lặng phía sau không có ý định thả hắn, hắn càng thêm sợ hãi, càng dùng lực đập vào cánh cửa gỗ màu trắng, “Cho ta ra ngoài! Mở cửa!”
Thân thể giống như bị lửa thiêu, ý nghĩ cũng càng ngày càng hỗn độn. Chu Mặc giống như nổi điên đánh mạnh vào cửa, nhưng cho dù hắn dùng sức thế nào cũng không thể khiến cánh cửa kia mở ra. còn nam tử kia vẫn chung thủy im lặng. Chu Mặc vẫn có thể cảm thấy được đôi mắt của người đó nhìn thẳng vào mình khiến cho hắn không kìm được mà sởn gai ốc.
“A. . . . . .” Phía sau đột nhiên vang lên một tiếng tiếng cười nhạo như có như không, điều này làm tiêu tan hy vọng cuối cùng của nam nhân. Chu Mặc cầm lấy tay cầm của cánh cửa cố sức mở nó ra, nhưng sau đó vô lực ngồi tụt xuống. Hắn chậm rãi xoay người nhìn đến nam tử đang ngồi trên giường hút thuốc, giống như đang chờ người hầu làm trò mua vui cho chủ nhân, ánh mắt lạnh lùng mà như trêu tức.
“Ngươi nói ta uống xong rượu sẽ cho ta đi. . . . . .” Nam nhân từng ngụm từng ngụm phì phò thở, ý thức càng ngày càng mơ hồ, nhìn nam tử ngồi trên giường mà thấy những hai người, trong chốc lát lại thành ba, mà lại toát ra khí chất đáng sợ.
“Ta chưa từng nói qua. . . . . . là lập tức thả ngươi.” Lục Hoa Thiên cười rồi đứng dậy, tàn thuốc bị vứt xuống đất sau đó bị chiếc giày màu đen giẫm nát.
Nhìn nam tử ngày càng đi đến gần mình, Chu Mặc chỉ muốn phá tan cánh cửa chạy thoát ra ngoài.
“Ngươi tên gì?” Lục Hoa Thiên nhìn nam nhân nữa ngồi nữa quỳ trên mặt đất, vươn tay chế trụ lấy cái cằm của Chu Mặc khiến hắn phải ngẩng đầu lên.
Chu Mặc cũng không có trả lời hắn, cắn chặt môi mình lại.
“A, không chịu nói sao?” Trong mắt nam tử xẹt qua một tia lửa giận, “Không cần phải nóng nảy, như thế này ngươi sẽ nói cho ta biết .”
“Ngươi thả ta đi, ta không biết nàng là thê tử của ngươi.” Cằm bị giữ đến phát đau, nam nhân không có cách nào vùng thoát khỏi, chỉ có thể vô lực cầm lấy tay nam tử.
“Ngươi tuy nói cũng nhiều, nhưng toàn những điều không thú vị.” Lục Hoa Thiên ngồi xổm xuống mặt đối mặt với Chu Mặc, “Ta biết ngươi là đồng tính luyến ái, chỉ cần nhìn trong ánh mắt ngươi ta liền đoán ra.”bg-ssp-{height:px}
Chu Mặc bị nam tử nói trúng tâm, đồng tử co rút kịch liệt.
“Có phải vậy không?” Lục Hoa Thiên rốt cục cũng buông tha cho cái cằm của Chu Mặc, lại lập tức ôm chặt lấy thắt lưng của nam nhân kéo xốc lên. Bị dược làm cho đầu óc choáng váng, Chu Mặc không thể đứng vững, chỉ có thế gắt gao bắt lấy áo của Lục Hoa Thiên.
“Ngươi muốn thượng ta sao?”
“Không có!” Nam nhân lắc mạnh đầu, Lục Hoa Thiên ngày càng áp sát người khiến cho hắn vô cùng khó chịu, nhưng cửa phía sau hắn lại không có cách nào mở ra, không thể trốn thoát.
“Ha hả a. . . . . .” Nam tử đột nhiên nở nụ cười, giống như là tâm tình rất tốt, Lục Hoa Thiên cười rộ lên , mặt tiến sát đến mặt Chu Mặc làm hắn có chút trợn tròn mắt. Trước kia luôn nghe nữ đồng sự nói những minh tinh Á Châu thường rất dễ nhìn, nam tử trước mặt cũng không ngoại lệ, nhìn giống như một minh tinh điện ảnh vậy.
Nhưng vấn đề là, Chu Mặc nghĩ nam tử kia có dễ nhìn đến đâu cũng không nên kề cận quá gần đến nguy hiểm như vậy, giống như mình sắp bị đối phương cắn nuốt vậy.
Nam tử lại ngả ngớn nắm lấy cái cằm của Chu Mặc, nguy hiểm nheo mắt lại: “Ta muốn thượng ngươi, ngươi thấy thế nào?” Còn chưa chờ Chu Mặc phản ứng lại, nam tử bá đạo dùng môi mình bao trùm lấy môi Chu Mặc.
Cái lưỡi ma mãnh nhanh chóng phá tan sự phòng ngự yếu ớt của nam nhân, dễ dàng tiến vào trong khám phá khắp khoang miệng đối phương, chèn ép khẩn trương làm người kia hô hấp vô cùng khó khăn. Lục Hoa Thiên gắt gao ôm lấy thân thể con mồi, một chân nhanh chóng chen vào giữa hai chân của Chu Mặc, theo chuyển động của cơ thể mà ma sát lấy nơi mẫn cảm đó.
“Ngô ——!” Bị hạ dược nam nhân không thể nào chịu được sự xâm phạm thô bạo này, nếu như vừa rồi Chu Mặc còn miễn cưỡng duy trì được một chút lý trí, thì bây giờ cái lý trí đó đã bị thiêu rụi bởi ngọn lửa dục vọng mà Lục Hoa Thiên khơi mào.
Chu Mặc hiểu được chyện gì sẽ phát sinh kế tiếp, hắn dùng lực cố đẩy Lục Hoa Thiên ra khỏi mình, nhưng tất cả chỉ là sự bất lực.
“Tê ——”
Áo khoác bị cởi ra rồi quang đi xa, cái áo sơ mi trắng bị xé làm nên một tiếng động chói tai kì dị trong căn phòng yên tĩnh, vừa mới lấy lại được vài ngụm không khí quý giá thì áo của nam nhân đã bị Lục Hoa Thiên xé rách, tội nghiệp cho chiếc áo chỉ còn có thể bám trụ vào được ở khuỷu tay nam nhân , khuôn ngực trần vì đột nhiên tiếp xúc với không khí lạnh mà run nhè nhẹ.
“Không cần. . . . . . Dừng tay!” Hắn hiện tại, thật giống một nữ nhân đi trên đường vào đêm khuya bị cường bạo, dù rằng biết rõ là đối phương sẽ không buông tha cho mình mà vẫn cứ mở miệng cầu xin, dẫu biết những lời này chỉ có thể làm cho đối phương càng thêm hưng phấn mà thi bạo.
Chu Mặc hoàn toàn rối loạn, hắn cúi đầu nhìn đến chỗ đầu nhũ vừa bị nam tử cắn mút qua, vẫn còn ướt sũng, dưới ngọn đèn làm cho nói lại càng thêm dâm mĩ, hắn thật sự là bị cường bạo sao?
Không, hắn muốn chạy trốn khỏi nơi này! Hắn muốn chạy trốn khỏi chỗ này!
Trong nháy mắt hạ quyết tâm, nam nhân thừa dịp Lục Hoa Thiên đang thả lỏng sự cảnh giác hung hăng tung một cước đá văng nam tử đang đè trên người mình.