Trong trí nhớ, lần kia cũng ngay trên chiếc giường này, vô cùng thống khổ, vô cùng áp lực, vô cùng chua xót và khó chịu.
Lần kia sau khi tỉnh lại là một không gian tĩnh mịch không một bóng người, trong lòng tự dưng có một lỗ hổng, kỳ vọng của hắn bị rơi xuống hố sâu đen tối.
Như vậy hiện tại ai có thể nói cho hắn là hắn sẽ không giẫm lên vết xe đổ ngày đó, đây sẽ lại là ảo mộng sao? Có hay không khi mở mắt sẽ phát hiện chỉ có mình mình cô đơn, trần truồng nằm ở trên giường, lại bị lừa gạt, bị vứt bỏ, bị vũ nhục?
Chu Mặc mông lung miên man suy nghĩ, nửa muốn ngủ tiếp nửa muốn mở mắt thật to, cho dù đây là mộng, hắn cũng muốn có được một chút hơi ấm từ nó.
Chính là, mộng chung quy vẫn là mộng, hắn vẫn như cũ muốn mở mắt thật to xem người kia có ở đây hay không, hắn đang ở nơi nào, hắn hiện tại phải làm sao.
Thong thả mở mắt, một đạo ánh dương khiến hắn chói mắt không thể nhìn rõ được gì, đúng lúc Chu Mặc muốn dùng tay che đi ánh dương chói mắt kia, một bóng đen xuất hiện che mất ánh sáng mặt trời, mái tóc vàng tán loạn làm nổi bật lên gương mặt anh tuấn trẻ tuổi, gì mà mới sáng sớm lại làm ra một vẻ mặt khêu gợi đến như vậy chứ, làm tâm tình thật có chút sung sướng.
“Sớm. . . . . .” Phí Nhĩ Đức ôn nhu cười xoa xoa tóc nam nhân, cúi đầu nhẹ hôn lên môi nam nhân.
“Một chút cũng không sớm.” Cười mắng chụp lấy bàn tay đang đùa bỡn mái tóc của mình, Chu Mặc lười nhác động thắt lưng, phần eo đau nhức làm cho hắn nhíu mày lại, nhưng điều này lại làm cho Chu Mặc lập tức nhớ đến một việc, tối hôm qua khi ân ái với nam tử hắn cư nhiêu không có đá văng Phí Nhĩ Đức ra, thậm chí là còn tự nguyện dâng mình. . . . . .
Chẳng lẽ, chẳng lẽ hắn không phải là sợ thân mật cùng nam nhân sao?
Ngay lúc thời điểm Chu Mặc còn đang sững sờ, Phí Nhĩ Đức cười nằm xuống bên cạnh Chu Mặc, đặt tay lên thắt lưng của nam nhân, vừa định nói “Ta giúp ngươi xoa một chút” liền cảm giác cơ thể nam nhân bất giác run lên, không khỏi cười nói: “Ngươi thật mẫn cảm.”
“Đi!” Trong mắt hiện lên một tia thất vọng ảm đạm, Chu Mặc đem Phí Nhĩ Đức đuổi xuống giường, “Đi làm cái gì cho ta ăn, đói muốn chết.” Người sau cũng chỉ có thể lưu luyến mặc áo ngủ vào đi xuống lầu.
Khi Phí Nhĩ Đức đi rồi, gương mặt tươi cười của Chu Mặc cũng biến mất, có chút phiền não mà mạnh mẽ xoa xoa mái tóc của mình: “Đáng chết. . . . . .”
Vừa rồi khi Phí Nhĩ Đức chạm vào thắt lưng hắn, thân thể hắn liền phản ứng lại, chứng minh rằng hắn đối với người cùng giới vẫn có sự sợ hãi kháng cự.
Như vậy đêm qua, tại sao hắn lại không đẩy Phí Nhĩ Đức ra.
Như vậy về sau, hắn nên thế nào khi ở cùng với nam tử?
Ngay lúc Chu Mặc đang phiền muộn, trong phòng bỗng vang lên một tiếng chuông, nam nhân lục lọi trong đống quần áo hỗn độn ở dưới giường tìm thấy cái điện thoại đen đang đổ chuông ầm ĩ, nhìn lên màn hình, hiện trên đó. . . . . . cư nhiên là Lục Hoa Thiên.
Tiếng chuông vẫn vang lên đều đặn, màn hình di động nhấp nháy không ngừng, tay nam nhân vẫn để trên nút nghe nhưng không có ấn xuống.
Ta vì cái gì phải tiếp điện thoại của cái tên hỗn đản này? Chu Mặc của hôm nay sợ hãi khi tiếp xúc với người cùng phái cũng là do tên Lục Hoa Thiên đó gây ra, tên kia đưa hắn vào ngõ cụt, rồi lại giả vờ tốt “ra tay cứu giúp”, đều là biện hộ cho hành vi ích kỷ của hắn mà thôi.
Càng nghĩ càng giận, nam nhân ấn phím tắt.
Tiếng chuông dừng hẳn, Chu Mặc mò tìm lấy áo ngủ trên đầu giường, di động lại vang lên.
Nhíu nhíu mày, Chu Mặc lại ấn tắt điện thoại.
Từ đó về sau, cái điện thoại kia cứ như vậy mà reo đến mười hai lần, nam nhân cũng không phiền mà ấn tắt mười hai lần.
Sau khi tắt điện thoại lần thứ mười hai, nam nhân đã mặc xong áo ngủ, dưới lầu cũng truyền lên một mùi hương, cùng với lời gọi của Phí Nhĩ Đức: “Chu Mặc, muốn ta đem thức ăn lên đó không?”
“Đem ra ban công đi, ta muốn phơi nắng.” Nói xong, đang định ra khỏi phòng, Chu Mặc lơ đãng liếc nhìn cái di động màu đen.
Sân bay New York.
“Lục tiên sinh, phi cơ sắp cất cánh.” Trong khoang thuyền xa hoa, trợ thủ cẩn thận nhắc nhở nam tử bên cạnh, suốt từ sáng tới giờ trên đường ra sân bay, Lục Hoa Thiên dường như có tâm sự cứ chau mày lại, một câu cũng không nói.
“Ân.” Tùy tiện trả lời, nam tử nhìn nhìn trên màn hình di động mười hai cuộc điện thoại không có người tiếp nhận, hắn biết nam nhân kia đang cầm trên tay chiếc di động màu đen mà hắn tặng, cũng biết rằng người kia cự tuyệt trả lời điện thoại của hắn.
Hắn cũng biết, nam nhân kia hiện tại đang ở đâu, ở cùng một chỗ với ai. . . . . .
Lúc trước kia đột nhiên bắt gặp Chu Mặc, lại thấy ánh mắt nam nhân luôn dừng trên người Phí Nhĩ Đức, trong một khắc, hắn thật muốn đem Chu Mặc xé ra thành trăm mảnh.
Hắn nghĩ sẽ làm cho Chu Mặc thấy Phí Nhĩ Đức kia chỉ là đang diễn kịch mà thôi, nam tử kia sẽ không thể nào đánh đổi quyền lợi và tiền tài của mình mà lựa chọn một nam nhân bình thường đã qua tuổi ba mươi.
Chính là. . . . . .
Lục Hoa Thiên khóe miệng cười khẽ, có chút chua xót.
Yên lặng đóng điện thoại lại.
Vốn nghĩ khi rời khỏi nước Mỹ muốn báo tin cho người kia biết, chính là hiện tại xem ra mọi thứ từ trước tới nay đều do hắn đơn phương tự cho là đúng, có lẽ Chu Mặc nói không có sai, hắn là một kẻ ích kỷ.
Mà người ích kỷ đang càng ngày càng rời xa đất Mỹ, nhưng trong đầu chỉ có hình bóng của một nam nhân.
Ánh dương trước mắt là một khoản màu trắng, không chói mắt, mà lại ôn hòa, làm cho người đang nằm trên ghế dài lười biếng híp mắt miễn cưỡng không muốn đứng dậy.
Uống nước trái cây do Phí Nhĩ Đức làm, Chu Mặc trên ghế dài nhìn chiếc phi cơ bay ngan qua trên bầu trời xanh, còn bàn tay thì đùa bỡn với chiếc di động màu đen.
“Tay nghề của ta so với ngươi cũng không kém chứ, có thể mở một cửa tiệm.” Đem một số món Nhật đặt lên chiếc bàn gỗ tròn, Phí Nhĩ Đức tựa vào lan can híp mắt cười nhìn nam nhân đang nằm dài trên ghế, Chu Mặc giống như một con mèo lớn lười biếng.
Cái gọi là hạnh phúc, là giống như lúc này đây nhìn thấy vợ nửa tỉnh nửa ngủ nằm trên ghế, uống thứ nước trái cây do chính mình làm ra.
“Có phải là khi ta đi thì ngươi liền ăn đồ ở ngoài?” Một làn khói trắng bao bọc lấy gương mặt của nam tử, Chu Mặc cười nói: “Sáng sớm vừa thức dậy lại thấy ngươi hút bốn năm điếu thuốc như vậy, ngươi không còn muốn sống nữa sao?”
“Đưa đây cho ta!” Nam nhân đưa tay ra.
Phí Nhĩ Đức đem điếu thuốc đặt vào tay Chu Mặc, nhìn thấy người sau hít một hơi thuốc, khói thuốc bao bọc lấy nam nhân.
“Ăn ngoài, thức đêm, uống rượu, hút thuốc…..” Chu Mặc thở dài, nhìn nam tử từ sáng tới giờ vẫn mang nụ cười trên mặt khiến nam nhân không khỏi trừng mắt một cái: “Ngươi cư nhiên còn cười được.”
Phí Nhĩ Đức vẫn cười không nói một lời nào, cúi đầu muốn hôn nam nhân, liền bị Chu Mặc lấy ngón tay chỉ chỉ lên trán, ra lệnh nói: “Đi nấu có gì đó cho ta, phải ngon ngon một chút.”
“Tuân lệnh, chủ nhân của ta.” Nói đùa một câu, sau đó lại còn hôn gió nam nhân một cái rồi đi xuống nhà bếp nấu ăn.
Người này giống như đang si mê cô gái!
Chu Mặc cười khổ lắc đầu, chiếc di động đen trong tay lại đột nhiên reo lên.
Nam nhân còn không còn nhìn xem là ai gọi đến, ngón tay đã muốn ấn xuống phím tắt, hồi lâu sau, Chu Mặc khẽ thở dài nhấn phím tiếp nhận cuộc gọi.
“Đừng gọi tới nữa.”
“. . . . . . Cái gì?” Điện thoại vang lên âm thanh khác, không phải là giọng của Lục Hoa Thiên, mà là Mile.
Trong trí nhớ, lần kia cũng ngay trên chiếc giường này, vô cùng thống khổ, vô cùng áp lực, vô cùng chua xót và khó chịu.
Lần kia sau khi tỉnh lại là một không gian tĩnh mịch không một bóng người, trong lòng tự dưng có một lỗ hổng, kỳ vọng của hắn bị rơi xuống hố sâu đen tối.
Như vậy hiện tại ai có thể nói cho hắn là hắn sẽ không giẫm lên vết xe đổ ngày đó, đây sẽ lại là ảo mộng sao? Có hay không khi mở mắt sẽ phát hiện chỉ có mình mình cô đơn, trần truồng nằm ở trên giường, lại bị lừa gạt, bị vứt bỏ, bị vũ nhục?
Chu Mặc mông lung miên man suy nghĩ, nửa muốn ngủ tiếp nửa muốn mở mắt thật to, cho dù đây là mộng, hắn cũng muốn có được một chút hơi ấm từ nó.
Chính là, mộng chung quy vẫn là mộng, hắn vẫn như cũ muốn mở mắt thật to xem người kia có ở đây hay không, hắn đang ở nơi nào, hắn hiện tại phải làm sao.
Thong thả mở mắt, một đạo ánh dương khiến hắn chói mắt không thể nhìn rõ được gì, đúng lúc Chu Mặc muốn dùng tay che đi ánh dương chói mắt kia, một bóng đen xuất hiện che mất ánh sáng mặt trời, mái tóc vàng tán loạn làm nổi bật lên gương mặt anh tuấn trẻ tuổi, gì mà mới sáng sớm lại làm ra một vẻ mặt khêu gợi đến như vậy chứ, làm tâm tình thật có chút sung sướng.
“Sớm. . . . . .” Phí Nhĩ Đức ôn nhu cười xoa xoa tóc nam nhân, cúi đầu nhẹ hôn lên môi nam nhân.
“Một chút cũng không sớm.” Cười mắng chụp lấy bàn tay đang đùa bỡn mái tóc của mình, Chu Mặc lười nhác động thắt lưng, phần eo đau nhức làm cho hắn nhíu mày lại, nhưng điều này lại làm cho Chu Mặc lập tức nhớ đến một việc, tối hôm qua khi ân ái với nam tử hắn cư nhiêu không có đá văng Phí Nhĩ Đức ra, thậm chí là còn tự nguyện dâng mình. . . . . .
Chẳng lẽ, chẳng lẽ hắn không phải là sợ thân mật cùng nam nhân sao?
Ngay lúc thời điểm Chu Mặc còn đang sững sờ, Phí Nhĩ Đức cười nằm xuống bên cạnh Chu Mặc, đặt tay lên thắt lưng của nam nhân, vừa định nói “Ta giúp ngươi xoa một chút” liền cảm giác cơ thể nam nhân bất giác run lên, không khỏi cười nói: “Ngươi thật mẫn cảm.”
“Đi!” Trong mắt hiện lên một tia thất vọng ảm đạm, Chu Mặc đem Phí Nhĩ Đức đuổi xuống giường, “Đi làm cái gì cho ta ăn, đói muốn chết.” Người sau cũng chỉ có thể lưu luyến mặc áo ngủ vào đi xuống lầu.
Khi Phí Nhĩ Đức đi rồi, gương mặt tươi cười của Chu Mặc cũng biến mất, có chút phiền não mà mạnh mẽ xoa xoa mái tóc của mình: “Đáng chết. . . . . .”
Vừa rồi khi Phí Nhĩ Đức chạm vào thắt lưng hắn, thân thể hắn liền phản ứng lại, chứng minh rằng hắn đối với người cùng giới vẫn có sự sợ hãi kháng cự.
Như vậy đêm qua, tại sao hắn lại không đẩy Phí Nhĩ Đức ra.
Như vậy về sau, hắn nên thế nào khi ở cùng với nam tử?
Ngay lúc Chu Mặc đang phiền muộn, trong phòng bỗng vang lên một tiếng chuông, nam nhân lục lọi trong đống quần áo hỗn độn ở dưới giường tìm thấy cái điện thoại đen đang đổ chuông ầm ĩ, nhìn lên màn hình, hiện trên đó. . . . . . cư nhiên là Lục Hoa Thiên.
Tiếng chuông vẫn vang lên đều đặn, màn hình di động nhấp nháy không ngừng, tay nam nhân vẫn để trên nút nghe nhưng không có ấn xuống.
Ta vì cái gì phải tiếp điện thoại của cái tên hỗn đản này? Chu Mặc của hôm nay sợ hãi khi tiếp xúc với người cùng phái cũng là do tên Lục Hoa Thiên đó gây ra, tên kia đưa hắn vào ngõ cụt, rồi lại giả vờ tốt “ra tay cứu giúp”, đều là biện hộ cho hành vi ích kỷ của hắn mà thôi.
Càng nghĩ càng giận, nam nhân ấn phím tắt.
Tiếng chuông dừng hẳn, Chu Mặc mò tìm lấy áo ngủ trên đầu giường, di động lại vang lên.
Nhíu nhíu mày, Chu Mặc lại ấn tắt điện thoại.
Từ đó về sau, cái điện thoại kia cứ như vậy mà reo đến mười hai lần, nam nhân cũng không phiền mà ấn tắt mười hai lần.
Sau khi tắt điện thoại lần thứ mười hai, nam nhân đã mặc xong áo ngủ, dưới lầu cũng truyền lên một mùi hương, cùng với lời gọi của Phí Nhĩ Đức: “Chu Mặc, muốn ta đem thức ăn lên đó không?”
“Đem ra ban công đi, ta muốn phơi nắng.” Nói xong, đang định ra khỏi phòng, Chu Mặc lơ đãng liếc nhìn cái di động màu đen.
Sân bay New York.
“Lục tiên sinh, phi cơ sắp cất cánh.” Trong khoang thuyền xa hoa, trợ thủ cẩn thận nhắc nhở nam tử bên cạnh, suốt từ sáng tới giờ trên đường ra sân bay, Lục Hoa Thiên dường như có tâm sự cứ chau mày lại, một câu cũng không nói.bg-ssp-{height:px}
“Ân.” Tùy tiện trả lời, nam tử nhìn nhìn trên màn hình di động mười hai cuộc điện thoại không có người tiếp nhận, hắn biết nam nhân kia đang cầm trên tay chiếc di động màu đen mà hắn tặng, cũng biết rằng người kia cự tuyệt trả lời điện thoại của hắn.
Hắn cũng biết, nam nhân kia hiện tại đang ở đâu, ở cùng một chỗ với ai. . . . . .
Lúc trước kia đột nhiên bắt gặp Chu Mặc, lại thấy ánh mắt nam nhân luôn dừng trên người Phí Nhĩ Đức, trong một khắc, hắn thật muốn đem Chu Mặc xé ra thành trăm mảnh.
Hắn nghĩ sẽ làm cho Chu Mặc thấy Phí Nhĩ Đức kia chỉ là đang diễn kịch mà thôi, nam tử kia sẽ không thể nào đánh đổi quyền lợi và tiền tài của mình mà lựa chọn một nam nhân bình thường đã qua tuổi ba mươi.
Chính là. . . . . .
Lục Hoa Thiên khóe miệng cười khẽ, có chút chua xót.
Yên lặng đóng điện thoại lại.
Vốn nghĩ khi rời khỏi nước Mỹ muốn báo tin cho người kia biết, chính là hiện tại xem ra mọi thứ từ trước tới nay đều do hắn đơn phương tự cho là đúng, có lẽ Chu Mặc nói không có sai, hắn là một kẻ ích kỷ.
Mà người ích kỷ đang càng ngày càng rời xa đất Mỹ, nhưng trong đầu chỉ có hình bóng của một nam nhân.
Ánh dương trước mắt là một khoản màu trắng, không chói mắt, mà lại ôn hòa, làm cho người đang nằm trên ghế dài lười biếng híp mắt miễn cưỡng không muốn đứng dậy.
Uống nước trái cây do Phí Nhĩ Đức làm, Chu Mặc trên ghế dài nhìn chiếc phi cơ bay ngan qua trên bầu trời xanh, còn bàn tay thì đùa bỡn với chiếc di động màu đen.
“Tay nghề của ta so với ngươi cũng không kém chứ, có thể mở một cửa tiệm.” Đem một số món Nhật đặt lên chiếc bàn gỗ tròn, Phí Nhĩ Đức tựa vào lan can híp mắt cười nhìn nam nhân đang nằm dài trên ghế, Chu Mặc giống như một con mèo lớn lười biếng.
Cái gọi là hạnh phúc, là giống như lúc này đây nhìn thấy vợ nửa tỉnh nửa ngủ nằm trên ghế, uống thứ nước trái cây do chính mình làm ra.
“Có phải là khi ta đi thì ngươi liền ăn đồ ở ngoài?” Một làn khói trắng bao bọc lấy gương mặt của nam tử, Chu Mặc cười nói: “Sáng sớm vừa thức dậy lại thấy ngươi hút bốn năm điếu thuốc như vậy, ngươi không còn muốn sống nữa sao?”
“Đưa đây cho ta!” Nam nhân đưa tay ra.
Phí Nhĩ Đức đem điếu thuốc đặt vào tay Chu Mặc, nhìn thấy người sau hít một hơi thuốc, khói thuốc bao bọc lấy nam nhân.
“Ăn ngoài, thức đêm, uống rượu, hút thuốc…..” Chu Mặc thở dài, nhìn nam tử từ sáng tới giờ vẫn mang nụ cười trên mặt khiến nam nhân không khỏi trừng mắt một cái: “Ngươi cư nhiên còn cười được.”
Phí Nhĩ Đức vẫn cười không nói một lời nào, cúi đầu muốn hôn nam nhân, liền bị Chu Mặc lấy ngón tay chỉ chỉ lên trán, ra lệnh nói: “Đi nấu có gì đó cho ta, phải ngon ngon một chút.”
“Tuân lệnh, chủ nhân của ta.” Nói đùa một câu, sau đó lại còn hôn gió nam nhân một cái rồi đi xuống nhà bếp nấu ăn.
Người này giống như đang si mê cô gái!
Chu Mặc cười khổ lắc đầu, chiếc di động đen trong tay lại đột nhiên reo lên.
Nam nhân còn không còn nhìn xem là ai gọi đến, ngón tay đã muốn ấn xuống phím tắt, hồi lâu sau, Chu Mặc khẽ thở dài nhấn phím tiếp nhận cuộc gọi.
“Đừng gọi tới nữa.”
“. . . . . . Cái gì?” Điện thoại vang lên âm thanh khác, không phải là giọng của Lục Hoa Thiên, mà là Mile.