“Chu Mặc, ngươi đã trở về a, vừa kịp lúc, ta đang nấu lẩu. Vốn là tính nhờ ngươi làm giúp, bất quá xem ra ngươi vui vẻ đến mức quên cả trời đất, chờ ngươi nhận lời, thật không biết là phải đợi đến khi nào.”
Chu Mặc tiến vào nhà của Mile, liền thấy người kia mặc tạp dề màu trắng đứng giữa phòng bếp ngổn ngang bát to to nhỏ, và một số khác nằm trên bàn.
Chính giữa bàn là một cái bếp từ, trên đó có một cái nồi đang không ngừng phát ra âm thanh ùm ục, cùng với môt cặp chén đũa.
Chu Mặc nhìn nhìn bốn phía, không phát hiện ra một người nào khác ở trong này.
“Tuy rằng là chỉ có một mình ta, bất quá là, ta cũng không quên chuẩn bị luôn cho ngươi, ngươi phải cùng ta ăn đó.” Nguyên nhân người kia chuẩn bị nhiều bát đũa như thế, là vì nam nhân mà ra cả..
Vốn đến gặp là cùng Mile nói chuyện một cách nghiêm túc về vấn đề của hắn, chút ấm áp này làm cho tâm man nhân không khỏi xao động.
“Ân, tốt.” Tuy rằng hắn vừa cùng Phí Nhĩ Đức ăn xong, nhưng nhìn đến Mile đang vội vàng chuẩn bị, lại không thể nào từ chối được, mà muốn cùng Mile ăn cơm.
Thấy nam nhân không có cự tuyệt, Mile lập tức vô cùng thân thiết mà kéo Cu Mặc ngồi vào bàn, tiến vào phòng bếp lấy chút đồ vật này nọ. “Tốt lắm! Cùng ăn thôi.” Nam tử giống như một đứa nhỏ cười to, Chu Mặc có chút không nhịn được cười, đem thịt cùng rau bỏ vào trong nồi.
“Kế tiếp là phải ngồi chờ có phải không?” Mile với vẻ mặt dấu chấm hỏi, đôi mắt xanh xinh đẹp nhìn nam nhân.
Như vậy, thật giống một con kim mao đại khuyển.
Lắc lắc đầu, Chu Mặc cười nói: “Kế tiếp là ngươi chỉ có việc ăn thôi, những thứ còn lại cứ giao cho ta.” Nói xong dùng muỗng khuấy khuấy nồi lên, rồi tiến vào trong bếp lấy một chút gia vị đi ra cho thêm vào.
Nhìn nam nhân bộ dáng bận bịu, Mile mặc tạp dề ngồi một bên cười hì hì nói. “Nam nhân a, quả nhiên thời điểm này lại càng có mị lực.”
Vừa nói xong cảm giác chính mình đang bị Chu Mặc liếc nhìn, nam tử không khỏi le lưỡi, nếm thử nước dùng trong nồi lẩu vẻ mặt vô cùng hạnh phúc, hương vị thật là tốt hơn so với khi nãy rất nhiều, thật không biết nam nhân này có phải hay không có tay nghề nấu ăn do thượng đế ban cho, vì cái gì mà những thứ hắn chạm tay vào lại trở thành mỹ vị như vậy.
“Cái này như thế nào mà không thể gọi là bằng hữu cùng nhau ăn lẩu chứ? Một gia đình hay một nhóm bằng hữu cùng nhau quây lại một vòng tròn cùng ăn, hảo ấm áp a.” Dùng khăn lau lau tay, sau một hồi bận rộn nam nhân ngồi xuống bên cạnh Mile, nhớ lại lúc trước từng cùng bạn bè và gia đình như thế này, trong lòng chợt dâng lên một tia hạnh phúc.
“Không phải bằng hữu a.” Dùng thìa chỉ về hướng nam nhân, Mile một miệng đầy thức ăn nói.
“Như thế nào mà không phải bằng hữu, mặt ta bộ không giống hay sao?” Lời nói của nam nhân không khỏi làm Mile nhíu mày, khoé miệng giương lên một nụ cười, lấy cái chén của Chu Mặc gắp thức ăn bỏ vào.
“Ha hả, bộ dáng này của ngươi, thật sự là làm cho ba mẹ ngươi lo chết phải không?”
“Da, sẽ không đâu.”
“Như thế lại không, cho dù ngươi cho là ở bên ngoài họ không quan tâm ngươi, nhưng kì thực họ phi thường yêu thương ngươi, họ không lúc nào là không nhìn đến ngươi.”
” A….” Buông muỗng xuống Mile hướng nam nhân chậm rãi nói, “Cha mẹ ta sau khi sinh ta đã từ bỏ ta, cho nên sẽ không có điều đó đâu. Ta được một đôi lố nhân nuôi lớn, nhưng mấy năm trước họ đã bệnh mà chết cả rồi.”
“Thực xin lỗi. . . . . .” Chu Mặc bỗng nhiên nhớ lại, hắn chưa bao giờ nghe Mile nói về gia đình cùng bằng hữu, bề ngoài là một nam tử hoạt bát sáng sủa, nhưng lại có thể làm con người ta kinh ngạc đến thế, điều này Chu Mặc không bao giờ ngờ tới được.
Cho tới nay, hắn đều cho rằng Mile là một công tử nhà giàu nhàn rỗi không có việc gì làm.
“Bất quá điều này cũng thực sự may mắn, nhờ phụ mẫu ta vứt bỏ ta, mà đôi lão nhân kia đã cho ta tài phú cùng trí tuệ” Không biết tại sao trước nam nhân này lại bộc lộ tất cả, Mile híp mắt nhìn nồi lẩu đang sôi, “So với những người được gọi là cha mẹ….. họ tốt hơn nhiều.” Thanh âm nam tử lạnh lẽo mang theo một chút cô đơn.
“Cha mẹ sẽ luôn yêu thương đứa nhỏ của mình, họ chắc cũng có nỗi khổ riêng, nhẹ tay khoác tay lên vai Mile, Chu Mặc ôn nhu nói: “Có lẽ họ rất nghèo không thể nuôi lớn ngươi.”
“Ngươi thì biết cái gì?” Mile hét lên một tiếng âm lãnh khiến cho Chu Mặc ngây người, một khắc trước còn là một mỹ nam tử ôn hòa mà trong chốc lát đã thay đổi.
Liếc mắt nhìn thấy sự kinh ngạc của Chu Mặc, Mile vội quay người đi, đưa lưng về phía nam nhân, âm thanh trở về trạng thái ôn nhu ấm áp: “Trên thế giới này lời nói dối lớn nhất là cha mẹ đều yêu thương đứa nhỏ.”
“Mile. . . .” Lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng thống khổ của Mile, Chu Mặc lập tức không biết phải làm thế nào.
“Còn nhớ rõ ta đã từng nói ta học trong trường tâm lý học không?” Mile cười khẽ một tiếng. “Ta đã xem rất nhiều những vụ án ba mẹ hành hạ đứa con mình đến chết, không phải cha mẹ nào cũng đều yêu thương đứa nhỏ, những người đó đều đáng chết…….”
Mile quay đầu lại, nhìn Chu Mặc nhẹ giọng nói. “Mới trước đây nữ nhân kia luôn thường xuyên đánh ta, nói là tại bới vì ta sinh ra mà làm cho nam nhân kia chán ghét ả, vứt bỏ ả. Nữ nhân đó trở thành con sâu rượu, có môt lần ả uống say liền dùng ghế nhựa đập ta, ngươi xem còn có để lại sẹo này.” Vừa nói Mile vừa kéo áo lên, một vết sẹo dài màu hồng đầy thống khổ đập vào mắt Chu Mặc.
“Lần đó thật sự là thiếu chút nữa là ta sẽ chết, may nhờ hàng xóm phát hiện đưa ta vào bệnh viện, nếu không ta cũng chết rồi.”
“Mile . . . . Đừng nói nữa.” Tâm của nam nhân có chút không kiềm lại được.
“Hãy nghe ta nói hết đi đã.” Quay đầu qua, Mile cúi đầu cười nói. “Ta ở bệnh viện khi tỉnh lại liền biết được, mình bị nữ nhân kia bán cho một đôi lão nhân không có con, nàng đi đâu không rõ, cầm tiền đi mất, có lẽ là lại đi mua rượu.”
“Nói không chừng còn qua lại với một tên nam nhân nào đó rồi dẫn hắn về nhà, ai biết được, tóm lại ta với nàng là không có quan hệ.” Nhìn nam nhân tràn đầy quan tâm, so với đương sự ánh mắt còn thống khổ hơn nhiều lần, Mile xoa xoa tóc Chu Mặc. “Ta là bác sĩ tâm lý, ngươi không cần nhiều lời an ủi ta.”
“Xem ta hiện tại, không phải là cuộc sống tốt lắm sao? Có biết bao người hâm mộ ta. Cho nên đúng là thượng đế rất công bằng, khi hắn cho ngươi một điều gì đó tốt đẹp, đổi lại hắn sẽ lấy của ngươi một thứ, muốn thập phần hoàn mĩ cũng không có khả năng.”
“Hiện tại một người niên kỉ lớn như ngươi mà chút chuyện này cũng không rõ sao.” Mile nhìn vào trong ánh mắt Chu Mặc, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ đồng cảm.
“A ~ thịt chín, rồi!” Cầm đũa gắp miếng thịt bò bỏ vào trong bát của nam nhân, Chu Mặc cũng cười gắp thịt bỏ lại vào trong bát của Mile cười nói. “Ngươi nên ăn nhiều vào, không phải chính ngươi kêu la là muốn ăn lẩu sao.”
“Ngươi thật là ôn nhu, nhưng ta nghĩ sẽ không yêu ngươi a.”
“Vì cái gì a? Ngươi xem ta không có khả năng hay sao? Dọn dẹp, nấu bếp ta đều làm tốt, dáng vẻ cùng không có tệ, hay có phải vì ta quá vĩ đại mà ngươi cảm thấy tự ti không? Ha ha!” Nam nhân nói giỡn cười to.
Mile híp mắt lắc đầu: “Không, chính là khi ngươi ở trên giường, ngươi không phải là sợ bị người khác chạm vào mình hay sao?” Một câu nói làm cho nam nhân đang cười bỗng dưng có chút chua xót và cứng ngắc.
Nhai một miếng thịt bò, Mile một bên hí mắt cười nói: “Lần này ngươi đến tìm ta là có việc gì?”
“Chu Mặc, ngươi đã trở về a, vừa kịp lúc, ta đang nấu lẩu. Vốn là tính nhờ ngươi làm giúp, bất quá xem ra ngươi vui vẻ đến mức quên cả trời đất, chờ ngươi nhận lời, thật không biết là phải đợi đến khi nào.”
Chu Mặc tiến vào nhà của Mile, liền thấy người kia mặc tạp dề màu trắng đứng giữa phòng bếp ngổn ngang bát to to nhỏ, và một số khác nằm trên bàn.
Chính giữa bàn là một cái bếp từ, trên đó có một cái nồi đang không ngừng phát ra âm thanh ùm ục, cùng với môt cặp chén đũa.
Chu Mặc nhìn nhìn bốn phía, không phát hiện ra một người nào khác ở trong này.
“Tuy rằng là chỉ có một mình ta, bất quá là, ta cũng không quên chuẩn bị luôn cho ngươi, ngươi phải cùng ta ăn đó.” Nguyên nhân người kia chuẩn bị nhiều bát đũa như thế, là vì nam nhân mà ra cả..
Vốn đến gặp là cùng Mile nói chuyện một cách nghiêm túc về vấn đề của hắn, chút ấm áp này làm cho tâm man nhân không khỏi xao động.
“Ân, tốt.” Tuy rằng hắn vừa cùng Phí Nhĩ Đức ăn xong, nhưng nhìn đến Mile đang vội vàng chuẩn bị, lại không thể nào từ chối được, mà muốn cùng Mile ăn cơm.
Thấy nam nhân không có cự tuyệt, Mile lập tức vô cùng thân thiết mà kéo Cu Mặc ngồi vào bàn, tiến vào phòng bếp lấy chút đồ vật này nọ. “Tốt lắm! Cùng ăn thôi.” Nam tử giống như một đứa nhỏ cười to, Chu Mặc có chút không nhịn được cười, đem thịt cùng rau bỏ vào trong nồi.
“Kế tiếp là phải ngồi chờ có phải không?” Mile với vẻ mặt dấu chấm hỏi, đôi mắt xanh xinh đẹp nhìn nam nhân.
Như vậy, thật giống một con kim mao đại khuyển.
Lắc lắc đầu, Chu Mặc cười nói: “Kế tiếp là ngươi chỉ có việc ăn thôi, những thứ còn lại cứ giao cho ta.” Nói xong dùng muỗng khuấy khuấy nồi lên, rồi tiến vào trong bếp lấy một chút gia vị đi ra cho thêm vào.
Nhìn nam nhân bộ dáng bận bịu, Mile mặc tạp dề ngồi một bên cười hì hì nói. “Nam nhân a, quả nhiên thời điểm này lại càng có mị lực.”
Vừa nói xong cảm giác chính mình đang bị Chu Mặc liếc nhìn, nam tử không khỏi le lưỡi, nếm thử nước dùng trong nồi lẩu vẻ mặt vô cùng hạnh phúc, hương vị thật là tốt hơn so với khi nãy rất nhiều, thật không biết nam nhân này có phải hay không có tay nghề nấu ăn do thượng đế ban cho, vì cái gì mà những thứ hắn chạm tay vào lại trở thành mỹ vị như vậy.
“Cái này như thế nào mà không thể gọi là bằng hữu cùng nhau ăn lẩu chứ? Một gia đình hay một nhóm bằng hữu cùng nhau quây lại một vòng tròn cùng ăn, hảo ấm áp a.” Dùng khăn lau lau tay, sau một hồi bận rộn nam nhân ngồi xuống bên cạnh Mile, nhớ lại lúc trước từng cùng bạn bè và gia đình như thế này, trong lòng chợt dâng lên một tia hạnh phúc.
“Không phải bằng hữu a.” Dùng thìa chỉ về hướng nam nhân, Mile một miệng đầy thức ăn nói.
“Như thế nào mà không phải bằng hữu, mặt ta bộ không giống hay sao?” Lời nói của nam nhân không khỏi làm Mile nhíu mày, khoé miệng giương lên một nụ cười, lấy cái chén của Chu Mặc gắp thức ăn bỏ vào.
“Ha hả, bộ dáng này của ngươi, thật sự là làm cho ba mẹ ngươi lo chết phải không?”
“Da, sẽ không đâu.”
“Như thế lại không, cho dù ngươi cho là ở bên ngoài họ không quan tâm ngươi, nhưng kì thực họ phi thường yêu thương ngươi, họ không lúc nào là không nhìn đến ngươi.”
” A….” Buông muỗng xuống Mile hướng nam nhân chậm rãi nói, “Cha mẹ ta sau khi sinh ta đã từ bỏ ta, cho nên sẽ không có điều đó đâu. Ta được một đôi lố nhân nuôi lớn, nhưng mấy năm trước họ đã bệnh mà chết cả rồi.”
“Thực xin lỗi. . . . . .” Chu Mặc bỗng nhiên nhớ lại, hắn chưa bao giờ nghe Mile nói về gia đình cùng bằng hữu, bề ngoài là một nam tử hoạt bát sáng sủa, nhưng lại có thể làm con người ta kinh ngạc đến thế, điều này Chu Mặc không bao giờ ngờ tới được.bg-ssp-{height:px}
Cho tới nay, hắn đều cho rằng Mile là một công tử nhà giàu nhàn rỗi không có việc gì làm.
“Bất quá điều này cũng thực sự may mắn, nhờ phụ mẫu ta vứt bỏ ta, mà đôi lão nhân kia đã cho ta tài phú cùng trí tuệ” Không biết tại sao trước nam nhân này lại bộc lộ tất cả, Mile híp mắt nhìn nồi lẩu đang sôi, “So với những người được gọi là cha mẹ….. họ tốt hơn nhiều.” Thanh âm nam tử lạnh lẽo mang theo một chút cô đơn.
“Cha mẹ sẽ luôn yêu thương đứa nhỏ của mình, họ chắc cũng có nỗi khổ riêng, nhẹ tay khoác tay lên vai Mile, Chu Mặc ôn nhu nói: “Có lẽ họ rất nghèo không thể nuôi lớn ngươi.”
“Ngươi thì biết cái gì?” Mile hét lên một tiếng âm lãnh khiến cho Chu Mặc ngây người, một khắc trước còn là một mỹ nam tử ôn hòa mà trong chốc lát đã thay đổi.
Liếc mắt nhìn thấy sự kinh ngạc của Chu Mặc, Mile vội quay người đi, đưa lưng về phía nam nhân, âm thanh trở về trạng thái ôn nhu ấm áp: “Trên thế giới này lời nói dối lớn nhất là cha mẹ đều yêu thương đứa nhỏ.”
“Mile. . . .” Lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng thống khổ của Mile, Chu Mặc lập tức không biết phải làm thế nào.
“Còn nhớ rõ ta đã từng nói ta học trong trường tâm lý học không?” Mile cười khẽ một tiếng. “Ta đã xem rất nhiều những vụ án ba mẹ hành hạ đứa con mình đến chết, không phải cha mẹ nào cũng đều yêu thương đứa nhỏ, những người đó đều đáng chết…….”
Mile quay đầu lại, nhìn Chu Mặc nhẹ giọng nói. “Mới trước đây nữ nhân kia luôn thường xuyên đánh ta, nói là tại bới vì ta sinh ra mà làm cho nam nhân kia chán ghét ả, vứt bỏ ả. Nữ nhân đó trở thành con sâu rượu, có môt lần ả uống say liền dùng ghế nhựa đập ta, ngươi xem còn có để lại sẹo này.” Vừa nói Mile vừa kéo áo lên, một vết sẹo dài màu hồng đầy thống khổ đập vào mắt Chu Mặc.
“Lần đó thật sự là thiếu chút nữa là ta sẽ chết, may nhờ hàng xóm phát hiện đưa ta vào bệnh viện, nếu không ta cũng chết rồi.”
“Mile . . . . Đừng nói nữa.” Tâm của nam nhân có chút không kiềm lại được.
“Hãy nghe ta nói hết đi đã.” Quay đầu qua, Mile cúi đầu cười nói. “Ta ở bệnh viện khi tỉnh lại liền biết được, mình bị nữ nhân kia bán cho một đôi lão nhân không có con, nàng đi đâu không rõ, cầm tiền đi mất, có lẽ là lại đi mua rượu.”
“Nói không chừng còn qua lại với một tên nam nhân nào đó rồi dẫn hắn về nhà, ai biết được, tóm lại ta với nàng là không có quan hệ.” Nhìn nam nhân tràn đầy quan tâm, so với đương sự ánh mắt còn thống khổ hơn nhiều lần, Mile xoa xoa tóc Chu Mặc. “Ta là bác sĩ tâm lý, ngươi không cần nhiều lời an ủi ta.”
“Xem ta hiện tại, không phải là cuộc sống tốt lắm sao? Có biết bao người hâm mộ ta. Cho nên đúng là thượng đế rất công bằng, khi hắn cho ngươi một điều gì đó tốt đẹp, đổi lại hắn sẽ lấy của ngươi một thứ, muốn thập phần hoàn mĩ cũng không có khả năng.”
“Hiện tại một người niên kỉ lớn như ngươi mà chút chuyện này cũng không rõ sao.” Mile nhìn vào trong ánh mắt Chu Mặc, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ đồng cảm.
“A ~ thịt chín, rồi!” Cầm đũa gắp miếng thịt bò bỏ vào trong bát của nam nhân, Chu Mặc cũng cười gắp thịt bỏ lại vào trong bát của Mile cười nói. “Ngươi nên ăn nhiều vào, không phải chính ngươi kêu la là muốn ăn lẩu sao.”
“Ngươi thật là ôn nhu, nhưng ta nghĩ sẽ không yêu ngươi a.”
“Vì cái gì a? Ngươi xem ta không có khả năng hay sao? Dọn dẹp, nấu bếp ta đều làm tốt, dáng vẻ cùng không có tệ, hay có phải vì ta quá vĩ đại mà ngươi cảm thấy tự ti không? Ha ha!” Nam nhân nói giỡn cười to.
Mile híp mắt lắc đầu: “Không, chính là khi ngươi ở trên giường, ngươi không phải là sợ bị người khác chạm vào mình hay sao?” Một câu nói làm cho nam nhân đang cười bỗng dưng có chút chua xót và cứng ngắc.
Nhai một miếng thịt bò, Mile một bên hí mắt cười nói: “Lần này ngươi đến tìm ta là có việc gì?”