“Cái gì, tháng sau ngươi lại muốn đi New York?” Thường xuyên không có gì làm, nam tử này thường tìm đến Lục Hoa Thiên để uống trà, nghe người bạn tốt của mình nói, không khỏi trợn mi: “Sao không dùng chút ít thời gian mà bồi tiểu bảo bối của ngươi?”
Vạn Tình mỉm cười, hướng ánh mắt có chút bất mãn về phía đứa nhỏ tuấn tú đang nằm trên đùi Lục Hoa Thiên. Cảm giác như có người nhìn, đứa nhỏ quay đầu lại, chạm phải ánh mắt của nam tử lập tức hoảng sợ mà co rút người lại, hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy quần của Lục Hoa Thiên, âm thanh có chút tức giận cùng sợ sệt: “Ba ba. . . . . .”
“Nói là tháng sau, nhưng không chừng là vài ngày nữa sẽ đi.” Vỗ vỗ đầu đứa nhỏ an ủi, Lục Hoa Thiên nhìn Vạn Tình đang híp mắt cười, “Tiểu hài tử dùng mắt để nhìn người, ngươi cũng đừng dùng loại ánh mắt đó đem con ta dọa sợ.”
“Ôi! Ngươi có cần nói những lời khiến người ta đau lòng vậy không?” Cười uống ngụm trà, Vạn Tình khoát tay, “Bất quá ta nói a, lãnh huyết vô tình Lục Hoa Thiên ngươi như thế nào lại có một đứa con phấn nộn đáng yêu đến vậy!” Nói xong hắn cười tủm tỉm hướng đứa nhỏ nằm trên đùi Lục Hoa Thiên vẫy vẫy tay, “Tiểu Ý a, ngươi có thích ba ba không?”
“Thích. . . . . .” Tiểu hài tử ôm chặt chân Lục Hoa Thiên.
“Thế còn mụ mụ?” Lời vừa thoát khỏi miệng, Vạn Tình liền thấy được ánh mắt của Lục Hoa Thiên nhìn mình, bất quá người nào đó làm như không thấy.
“Không thích!”
“Úc, vì cái gì thích ba ba mà không thích mụ mụ?”
“Bởi vì ba ba không thích mụ mụ, Tiểu Ý cũng không thích mụ mụ.”
“Tiểu Ý a, ba ba người vài ngày nữa sẽ đi Mỹ để tìm người mà hắn thích, Tiểu Ý có phải hay không cũng muốn đi theo ba ba, muốn đi xem người mà ba ba thích?”
“Rất muốn!”
“Vạn Tình. . . . . .” Lục Hoa Thiên không muốn đem hài tử đến New York.
Không để ý đến Lục Hoa Thiên, Vạn Tình tiếp tục dụ dỗ nói: “Kia còn không mau ôm hôn ba ba ngươi một cái, hắn sẽ đáp ứng đem ngươi đi Mỹ tìm mụ mụ!”
“Ba ba không có thích mụ mụ. . . . . .”
“Người này thì khác, ba ba ngươi thật sự thích người này, thích đến điên lên, coi người ta như mụ mụ!”
“Tốt! Ba ba, mang Tiểu Ý đi nhìn mụ mụ đi!” Lục Thiên Ý nắm lấy ống quần Lục Hoa Thiên giật giật, chu chu cái miệng nhỏ dáng vẻ tội nghiệp nhìn Lục Hoa Thiên.
Có lẽ, dẫn hắn đi cũng không sai.
Trong lòng nghĩ đến cái gì, Lục Hoa Thiên cười nhéo nhéo mặt con hắn: “Hảo, vậy cũng được.” Tiểu hài tử lập tức liền vui mừng cười tươi rói.
“Sách. . . . . . Ta nói, ngươi không cần cười dâm đãng đến vậy có được không? Thật sự muốn tìm người kia đến vậy sao, ta a, thật sự là lo cho nam nhân ngu ngốc đó, ha hả a. . . . . .”
“Ngáp!” Ở New York xa xôi, Chu Mặc đánh mấy cái hắt xì, nghĩ thầm, không biết có phải là thời tiết lạnh lên hay không, hay là có ai đó đang nói xấu sau lưng hắn.
“Bị cảm? Nhanh uống thuốc, đừng để sinh bệnh.” Bên kia điện thoại vang lên âm thanh tràn đầy quan tâm của Phí Nhĩ Đức.
“Ngô, không có việc gì.” Nam nhân cầm điện thoại, vì sự quan tâm của tình nhân mà miệng cười toe toét, khóe môi giương lên một cung độ của hạnh phúc, nhưng chính là rất nhanh liền tan biến mất.
“Tối hôm nay ta có chút việc, có lẽ sẽ không về.”
“Vậy ngươi qua đêm ở đâu?” Bên kia vang lên thanh âm hàm chứa thất vọng.
“Ta sẽ ở cùng muội muội, nàng có một số việc cần ta đến trợ giúp.” Trên thực tế, Chu Tuyết còn đang ở ngoài vẽ thực vật chưa có trở về. Chính là, đây cũng là một cái cớ tốt để nói dối.
Tuy rằng Chu Mặc phi thường không muốn lừa gạt người yêu, nhưng hắn lại càng không muốn Phí Nhĩ Đức biết được ba năm trước đã xảy ra chuyện gì, hắn không muốn để người kia biết được tâm bệnh của mình.
Dù sao, ở trong mắt Phí Nhĩ Đức hắn cơ hồ hoàn mĩ, mà nam nhân không muốn phá vỡ sự hoàn mĩ đó.
“Mà thôi. . . . . . Chuyện đó cũng không thể tránh được.” Cố sức che lấp nội tâm tràn đầy thất vọng, nhưng trong thanh âm của Phí Nhĩ Đức thì không được như thế.
“Ân. . . . . . Như vậy, chúng ta ngày mai gặp.” Nam nhân cùng Phí Nhĩ Đức trò chuyện luôn ngắn gọn đơn giản, chưa từng có nhiều nhu tình mật ngữ, không có dáng vẻ kệch cỡm, không có không dứt dặn dò.
Nhưng là, cũng không thể trước điện thoại mà buông thả được tâm tình của mình.
Cho dù cả hai đã không còn gì để nói, nhưng có thể nghe thấy âm thanh hít thở của đối phương thôi cũng là một điểu hạnh phúc.
“Ta tới đón ngươi.”
“Không cần, chỗ ta ở rất xa, ta có thể tự đi về, không cần lo lắng.”
“Vậy được rồi.”
“Như vậy. . . . . . Ta cúp máy đây, ngủ ngon.” Chính là, vẫn không nỡ ấn tắt điện thoại.
“Ngủ ngon, hảo hảo nghỉ ngơi.” Vốn định nghe thêm một lúc nhịp thở đều đặn của đối phương, lại đột nhiên nghe được tín hiệu cắt đứt, Phí Nhĩ Đức chỉ có thể cười khổ đem những thứ trên tay để sang một bên, chính mình khi trở về còn mua thêm cả rượu đỏ cùng hoa hồng, buổi tối lãng mạn đêm nay dường như chỉ có một người. . . . . .
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Mà lúc này tại nhà Mile, Chu Mặc đang bực tức lườm mắt nhìn nam tử đột nhiên đoạt lấy điện thoại của mình.
“Ngươi làm gì thế? Trả lại cho ta.” Chu Mặc đoạt lại di động, nhìn màn hình thấy cuộc nói chuyện đã bị ngắt, có chút tức giận nhìn nam tử đang vò vò đầu vừa mới tắm xong kia.
Người kia làm như không có chuyện gì cười cười: “Ta xem ngươi không đành lòng cắt đứt cho nên mới hỗ trợ thôi, hơn nữa chúng ta cũng không có nhiều thời gian, những lời ngon tiếng ngọt muốn nói thì ngay mai vào công ty mà nói.”
Thật sự là người kia nói cũng không sai, Chu Mặc hít một hơi để tâm tình bình tĩnh lại một chút: “Chúng ta bắt đầu đi, bây giờ ta phải làm gì?”
“Thả lỏng, ta không có ăn ngươi a, ta đối lão nam nhân không có hứng thú.” Cười cười chỉ vào cái giường trắng lớn, Mile nói, “Trước nằm trên đó.”
Theo lời nói của Mile, Chu Mặc cởi giày nằm lên cái giường trắng, nhưng lý trí lại vẫn hoài nghi tên này có hay không có thể giúp đỡ hắn, nhưng là. . . . . . Thật đúng là không biết lúc trước vì cái gì mình lại nghĩ tên này có thể giúp đỡ được mình.
Trong phòng, Mile mở một CD nhạc làm cho con người ta có thể thả lỏng thân mình và đầu óc, ánh đèn màu vàng nhạt tạo cho không khí trong phòng có chút ấm áp, làm cho Chu Mặc cảm thấy mình như đang nằm giữa đám mây trôi bồng bềnh, mùi hương nhẹ tỏa ra sau khi tắm rửa càng làm cho hắn có chút buồn ngủ.
“Sự sợ hãi của ngươi hết thảy không phải là vì Lục Hoa Thiên gây ra, chỉ là ngươi tự sợ hãi chính mình mà thôi.” Đứng bênh cạnh nam nhân đang muốn ngủ, Mile trong lòng dấy lên một niềm chua xót.
“Ngươi quá mệt mỏi, Chu Mặc, ngươi quá mệt mỏi, sắm vai diễn của một đứa con hiếu thuận, sắm vai diễn của một hảo ca ca, sắm vai diễn là một đồng nghiệp tốt khiến ngươi quá mệt mỏi, ngươi rất muốn ngủ. . . . . . Ngươi cần nghỉ ngơi, thả lỏng chính mình, mở cửa cả thể xác lẫn tâm hồn, chậm rãi. . . . . . chậm rãi trong lúc ngủ.”
Chu Mặc dần dần không còn nghe thấy Mile nói gì nữa.
Hắn mệt chết đi, thật sự mệt chết đi, toàn thân giống như bị một tảng đá lớn đè lên, ép tới hắn không thở nổi.
Mà đột nhiên, hình như không còn một chút âm thanh, hắn nằm trên chiếc giường bông mềm mại, hảo ấm áp a. . . . . . Thoang thoảng mùi thơm ngát, âm nhạc thanh nhã, hết thảy, hết thảy làm hắn bất giác mà thả lỏng chính mình, thoải mái không thể diễn tả được.
Dần dần, nhắm hai mắt lại.
“Cái gì, tháng sau ngươi lại muốn đi New York?” Thường xuyên không có gì làm, nam tử này thường tìm đến Lục Hoa Thiên để uống trà, nghe người bạn tốt của mình nói, không khỏi trợn mi: “Sao không dùng chút ít thời gian mà bồi tiểu bảo bối của ngươi?”
Vạn Tình mỉm cười, hướng ánh mắt có chút bất mãn về phía đứa nhỏ tuấn tú đang nằm trên đùi Lục Hoa Thiên. Cảm giác như có người nhìn, đứa nhỏ quay đầu lại, chạm phải ánh mắt của nam tử lập tức hoảng sợ mà co rút người lại, hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy quần của Lục Hoa Thiên, âm thanh có chút tức giận cùng sợ sệt: “Ba ba. . . . . .”
“Nói là tháng sau, nhưng không chừng là vài ngày nữa sẽ đi.” Vỗ vỗ đầu đứa nhỏ an ủi, Lục Hoa Thiên nhìn Vạn Tình đang híp mắt cười, “Tiểu hài tử dùng mắt để nhìn người, ngươi cũng đừng dùng loại ánh mắt đó đem con ta dọa sợ.”
“Ôi! Ngươi có cần nói những lời khiến người ta đau lòng vậy không?” Cười uống ngụm trà, Vạn Tình khoát tay, “Bất quá ta nói a, lãnh huyết vô tình Lục Hoa Thiên ngươi như thế nào lại có một đứa con phấn nộn đáng yêu đến vậy!” Nói xong hắn cười tủm tỉm hướng đứa nhỏ nằm trên đùi Lục Hoa Thiên vẫy vẫy tay, “Tiểu Ý a, ngươi có thích ba ba không?”
“Thích. . . . . .” Tiểu hài tử ôm chặt chân Lục Hoa Thiên.
“Thế còn mụ mụ?” Lời vừa thoát khỏi miệng, Vạn Tình liền thấy được ánh mắt của Lục Hoa Thiên nhìn mình, bất quá người nào đó làm như không thấy.
“Không thích!”
“Úc, vì cái gì thích ba ba mà không thích mụ mụ?”
“Bởi vì ba ba không thích mụ mụ, Tiểu Ý cũng không thích mụ mụ.”
“Tiểu Ý a, ba ba người vài ngày nữa sẽ đi Mỹ để tìm người mà hắn thích, Tiểu Ý có phải hay không cũng muốn đi theo ba ba, muốn đi xem người mà ba ba thích?”
“Rất muốn!”
“Vạn Tình. . . . . .” Lục Hoa Thiên không muốn đem hài tử đến New York.
Không để ý đến Lục Hoa Thiên, Vạn Tình tiếp tục dụ dỗ nói: “Kia còn không mau ôm hôn ba ba ngươi một cái, hắn sẽ đáp ứng đem ngươi đi Mỹ tìm mụ mụ!”
“Ba ba không có thích mụ mụ. . . . . .”
“Người này thì khác, ba ba ngươi thật sự thích người này, thích đến điên lên, coi người ta như mụ mụ!”
“Tốt! Ba ba, mang Tiểu Ý đi nhìn mụ mụ đi!” Lục Thiên Ý nắm lấy ống quần Lục Hoa Thiên giật giật, chu chu cái miệng nhỏ dáng vẻ tội nghiệp nhìn Lục Hoa Thiên.
Có lẽ, dẫn hắn đi cũng không sai.
Trong lòng nghĩ đến cái gì, Lục Hoa Thiên cười nhéo nhéo mặt con hắn: “Hảo, vậy cũng được.” Tiểu hài tử lập tức liền vui mừng cười tươi rói.
“Sách. . . . . . Ta nói, ngươi không cần cười dâm đãng đến vậy có được không? Thật sự muốn tìm người kia đến vậy sao, ta a, thật sự là lo cho nam nhân ngu ngốc đó, ha hả a. . . . . .”
“Ngáp!” Ở New York xa xôi, Chu Mặc đánh mấy cái hắt xì, nghĩ thầm, không biết có phải là thời tiết lạnh lên hay không, hay là có ai đó đang nói xấu sau lưng hắn.
“Bị cảm? Nhanh uống thuốc, đừng để sinh bệnh.” Bên kia điện thoại vang lên âm thanh tràn đầy quan tâm của Phí Nhĩ Đức.
“Ngô, không có việc gì.” Nam nhân cầm điện thoại, vì sự quan tâm của tình nhân mà miệng cười toe toét, khóe môi giương lên một cung độ của hạnh phúc, nhưng chính là rất nhanh liền tan biến mất.
“Tối hôm nay ta có chút việc, có lẽ sẽ không về.”
“Vậy ngươi qua đêm ở đâu?” Bên kia vang lên thanh âm hàm chứa thất vọng.
“Ta sẽ ở cùng muội muội, nàng có một số việc cần ta đến trợ giúp.” Trên thực tế, Chu Tuyết còn đang ở ngoài vẽ thực vật chưa có trở về. Chính là, đây cũng là một cái cớ tốt để nói dối.
Tuy rằng Chu Mặc phi thường không muốn lừa gạt người yêu, nhưng hắn lại càng không muốn Phí Nhĩ Đức biết được ba năm trước đã xảy ra chuyện gì, hắn không muốn để người kia biết được tâm bệnh của mình.bg-ssp-{height:px}
Dù sao, ở trong mắt Phí Nhĩ Đức hắn cơ hồ hoàn mĩ, mà nam nhân không muốn phá vỡ sự hoàn mĩ đó.
“Mà thôi. . . . . . Chuyện đó cũng không thể tránh được.” Cố sức che lấp nội tâm tràn đầy thất vọng, nhưng trong thanh âm của Phí Nhĩ Đức thì không được như thế.
“Ân. . . . . . Như vậy, chúng ta ngày mai gặp.” Nam nhân cùng Phí Nhĩ Đức trò chuyện luôn ngắn gọn đơn giản, chưa từng có nhiều nhu tình mật ngữ, không có dáng vẻ kệch cỡm, không có không dứt dặn dò.
Nhưng là, cũng không thể trước điện thoại mà buông thả được tâm tình của mình.
Cho dù cả hai đã không còn gì để nói, nhưng có thể nghe thấy âm thanh hít thở của đối phương thôi cũng là một điểu hạnh phúc.
“Ta tới đón ngươi.”
“Không cần, chỗ ta ở rất xa, ta có thể tự đi về, không cần lo lắng.”
“Vậy được rồi.”
“Như vậy. . . . . . Ta cúp máy đây, ngủ ngon.” Chính là, vẫn không nỡ ấn tắt điện thoại.
“Ngủ ngon, hảo hảo nghỉ ngơi.” Vốn định nghe thêm một lúc nhịp thở đều đặn của đối phương, lại đột nhiên nghe được tín hiệu cắt đứt, Phí Nhĩ Đức chỉ có thể cười khổ đem những thứ trên tay để sang một bên, chính mình khi trở về còn mua thêm cả rượu đỏ cùng hoa hồng, buổi tối lãng mạn đêm nay dường như chỉ có một người. . . . . .
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Mà lúc này tại nhà Mile, Chu Mặc đang bực tức lườm mắt nhìn nam tử đột nhiên đoạt lấy điện thoại của mình.
“Ngươi làm gì thế? Trả lại cho ta.” Chu Mặc đoạt lại di động, nhìn màn hình thấy cuộc nói chuyện đã bị ngắt, có chút tức giận nhìn nam tử đang vò vò đầu vừa mới tắm xong kia.
Người kia làm như không có chuyện gì cười cười: “Ta xem ngươi không đành lòng cắt đứt cho nên mới hỗ trợ thôi, hơn nữa chúng ta cũng không có nhiều thời gian, những lời ngon tiếng ngọt muốn nói thì ngay mai vào công ty mà nói.”
Thật sự là người kia nói cũng không sai, Chu Mặc hít một hơi để tâm tình bình tĩnh lại một chút: “Chúng ta bắt đầu đi, bây giờ ta phải làm gì?”
“Thả lỏng, ta không có ăn ngươi a, ta đối lão nam nhân không có hứng thú.” Cười cười chỉ vào cái giường trắng lớn, Mile nói, “Trước nằm trên đó.”
Theo lời nói của Mile, Chu Mặc cởi giày nằm lên cái giường trắng, nhưng lý trí lại vẫn hoài nghi tên này có hay không có thể giúp đỡ hắn, nhưng là. . . . . . Thật đúng là không biết lúc trước vì cái gì mình lại nghĩ tên này có thể giúp đỡ được mình.
Trong phòng, Mile mở một CD nhạc làm cho con người ta có thể thả lỏng thân mình và đầu óc, ánh đèn màu vàng nhạt tạo cho không khí trong phòng có chút ấm áp, làm cho Chu Mặc cảm thấy mình như đang nằm giữa đám mây trôi bồng bềnh, mùi hương nhẹ tỏa ra sau khi tắm rửa càng làm cho hắn có chút buồn ngủ.
“Sự sợ hãi của ngươi hết thảy không phải là vì Lục Hoa Thiên gây ra, chỉ là ngươi tự sợ hãi chính mình mà thôi.” Đứng bênh cạnh nam nhân đang muốn ngủ, Mile trong lòng dấy lên một niềm chua xót.
“Ngươi quá mệt mỏi, Chu Mặc, ngươi quá mệt mỏi, sắm vai diễn của một đứa con hiếu thuận, sắm vai diễn của một hảo ca ca, sắm vai diễn là một đồng nghiệp tốt khiến ngươi quá mệt mỏi, ngươi rất muốn ngủ. . . . . . Ngươi cần nghỉ ngơi, thả lỏng chính mình, mở cửa cả thể xác lẫn tâm hồn, chậm rãi. . . . . . chậm rãi trong lúc ngủ.”
Chu Mặc dần dần không còn nghe thấy Mile nói gì nữa.
Hắn mệt chết đi, thật sự mệt chết đi, toàn thân giống như bị một tảng đá lớn đè lên, ép tới hắn không thở nổi.
Mà đột nhiên, hình như không còn một chút âm thanh, hắn nằm trên chiếc giường bông mềm mại, hảo ấm áp a. . . . . . Thoang thoảng mùi thơm ngát, âm nhạc thanh nhã, hết thảy, hết thảy làm hắn bất giác mà thả lỏng chính mình, thoải mái không thể diễn tả được.
Dần dần, nhắm hai mắt lại.