Beta – reader: Chuotbong
Chu Mặc có chút sững sờ nhìn Phí Nhĩ Đức, trong khoảng thời gian ngắn cũng không nói được cảm thụ của mình, có phải hay không hắn đã quá kỳ vọng? Dù sao Phí Nhĩ Đức cũng không biết rằng hắn chủ động hôn có ý nghĩa nhiều như thế nào, tuy rằng trong lòng có chút không được thoải mái, nhưng tóm lại là có thể tha thứ. . . . . . Chu Mặc tự an ủi trong lòng.
Nam nhân có chút xấu hổ cười cười, xoay người đứng dậy, phía sau tự nhiên có một lực rất mạnh kéo hắn trở về, ngã ngồi xuống ngay trong lòng Phí Nhĩ Đức, tiếp theo đó chưa kịp để nam nhân nhận thức liền thô bạo cường hôn, mang theo một chút bá đạo, làm xương cốt người ta muốn rã ra.
“Ta bị ngươi hôn choáng váng. . . . . .” Khoảnh khắc hai môi tách rời nhau, Phí Nhĩ Đức nhỏ giọng nói.
Trong một khắc dục vọng lại được Phí Nhĩ Đức khơi mào, Chu Mặc cười ôm lấy Phí Nhĩ Đức, ngồi trong lòng nam tử tiếp tục hôn môi.
Mắt Phí Nhĩ Đức bỗng nhiên loé sáng, hôn xuống khóe môi nam nhân, đi ngang qua cổ, cuối cùng lặng lẽ hôn lên xương quai xanh của Chu Mặc, ngẩng đầu nhìn nam nhân đang nhắm mắt lại, Phí Nhĩ Đức hướng tới đấu hôn ngân màu đỏ chướng mắt kia mà cắn lên.
“Đau ——” Đẩy đầu Phí Nhĩ Đức ra, Chu Mặc nhìn xuống chỗ xương quai xanh của mình, một dấu đỏ như máu hiện liện lên, vì hành động của Phí Nhĩ Đức mà có chút giận dỗi mắng: “Ăn ta làm cái gì, ta cũng không phải là đồ ăn của ngươi.”
“Ngươi chính là đồ ăn của ta, chính ngươi dâng mình đến miệng ta.” Phí Nhĩ Đức cười, nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng nam nhân.
Sẽ không. . . . . .
Chu Mặc sẽ không phản bội ta. . . . . .
Chúng ta thật vất vả mới cùng một chỗ, như thế nào đã mới bắt đầu mà đã không tin tưởng lẫn nhau?
Phí Nhĩ Đức không ngừng khuyên nhủ chính mình, ôm chặt nam nhân trong lòng.
Nhưng rõ ràng cái dấu kia là do người cắn, nếu như Chu Mặc không biết, thì có lẽ là mới xuất hiện thôi, lộng tại nơi cái địa phương này là muốn làm cho ta phát hiện ra sao?
Thật sự là ngây thơ ngu xuẩn. . . . . .
Tưởng tượng đến cảnh người yêu của mình bị người khác lừa gạt, mà ngươi kia dường như muốn phá hư chuyện tình cảm của mình và Chu Mặc, Phí Nhĩ Đức liền âm thầm nắm tay.
Vô luận là kẻ hỗn đản nào, hắn đều phải tìm ra hung hăng đánh một trận!
Giữa trưa, như thường lệ cùng nhau đến dùng bữa tại nhà ăn trong công ty. Chính là trên đường đi Phí Nhĩ Đức nhận được một cuộc điện thoại liền vội vã rời đi, kết quả là Chu Mặc phải đi ăn một mình.
“Làm sao vậy?”
“Ông nội của ta phát bệnh phải nhập viện, ta hiện tại phải đi, thực xin lỗi.” Rời đi nhưng cũng không quên hôn trán nam nhân, “Ta sẽ gọi điện cho ngươi.”
“Ngươi mau đi đi!”
Cứ như vậy, dù có chút không muốn nhưng Chu Mặc không thể không hối Phí Nhĩ Đức đi nhanh, ăn một mình bữa ăn trở thành vô vị, ngẫu nhiên buông ra một câu oán giận cho rằng nhà hàng hôm nay nấu ăn khôn ngon.
“Chu tiên sinh, quấy rầy một chút.” Một nữ nhân đột nhiên tiến đến, Chu Mặc ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là bạn gái trước đây của Phí Nhĩ Đức, Cách Lôi Ti.
Nhìn mĩ nữ trước mặt, không biết vì sao trong lòng nam nhân lại nổi lên ý nghĩ đem người kia trở thành tình địch, nam nhân đã muốn buông dao nĩa xuống, đẩy cái đĩa thịt bò vô vị kia sang một bên.
Trong lòng phỏng chừng có thể biết Cách Lôi Ti đến đây vì quan hệ của hắn và Phí Nhĩ Đức, nhưng lại đợi Phí Nhĩ Đức rời khỏi đây, Chu Mặc bắt đầu đoán rằng chuyện này đang phát triển giống như một cuốn ngôn tình của Đài Loan, cái loại tình cảnh hai nữ nhân cùng tranh giành một nam nhân, nhưng hắn cũng là một nam nhân a. . . . .
“Ngươi cùng Phí Nhĩ Đức là tình nhân?” Cách Lôi Ti phá vỡ sự yên lặng, nụ cười hòa ái, ngữ khí ôn nhu, làm cho Chu Mặc không đoán được nữ nhân này muốn làm gì.
“Không phải.” Chu Mặc lắc lắc đầu, “Chúng ta không phải tình nhân, là người yêu.” Nói ra những lời này, Chu Mặc chính mình nghe cũng thấy buồn nôn, từ khi nào trong lòng hắn trỗi dậy sự đố kị, sợ nữ nhân ôn nhu xinh đẹp lại thông minh trước mặt cướp đi tình yêu của mình.
Chính là, vô luận là Cách Lôi Ti hoặc là ai, chỉ cần là nữ nhân, tuyệt đối không tránh khỏi một sự thật là họ đều hơn Chu Mặc về mọi mặt.
Tựa hồ nghe ra trong lời nói của Chu Mặc có chút hàm xúc, Cách Lôi Ti có chút thông cảm nói: “Tuy rằng ta thích Phí Nhĩ Đức, nhưng ta biết hắn cũng không yêu ta, cho nên ngươi yên tâm đi, ta đến đây cũng không phải để cùng ngươi tranh giành hắn.”
Cúi đầu uống một ngụm cà phê, Cách Lôi Ti lắc đầu cười cười: “Nhưng ta vẫn còn thực sự thích hắn, bằng không cũng sẽ không yêu ai yêu cả đường đi, hy vọng ngươi cũng thế.”
“Cám ơn ngươi.” Vô luận là lời nói của Cách Lôi Ti có thật hay không, Chu Mặc vẫn như cũ duy trì một trạng thái vui mừng.
“Nhưng ta vẫn hy vọng ngươi mau rời bỏ Phí Nhĩ Đức.” Cách Lôi Ti buông cái tách trong tay, nghiêm túc nhìn Chu Mặc, “Hắn không chỉ là một tổng tài, hơn nữa còn là người nối nghiệp duy nhất trong gia tộc, nếu ở cùng ngươi, hắn như thế nào tiếp tục sự nghiệp của mình.”
Ngoài dự đoán của Cách Lôi Ti, nam nhân phương đông đối diện vẫn thật bình tĩnh, lúc sau mang theo vẻ tươi cười nói: “Lúc trước khi chúng ta quyết định cùng nhau ở một chỗ, cũng đã từng nghĩ đến những vấn đề này, vô luận là về gia đình hay xã hội. Hơn nữa theo như lời ngươi nói, không phải là Phí Nhĩ Đức dành sự quan tâm rất lớn cho sự nghiệp gia tộc của hắn sao?”
“Vô luận Phí Nhĩ Đức đi nơi nào, ta hội cùng hắn cùng một chỗ.” Nam nhân kiên định, ngữ khí cùng ánh mắt trong suốt kia khiến cho Cách Lôi Ti có chút hoảng hốt.
Nàng lắc đầu cười khổ nói: “Cho dù hắn nguyện ý buông tha cho hết thảy cùng ngươi cùng một chỗ, ngươi cho rằng gia tộc của hắn sẽ cho phép sao?”
“Không chỉ có hắn, mà gia đình ta cũng sẽ không buông tha; đồng dạng, chúng ta phải gặp cả gia đình hai bên. Chính là. . . . . . điều này là không thể tránh được đúng không?” Chu Mặc nắm lấy cái tách trong tay, cúi đầu chua xót nhìn cà phê trong đó, “Không thể cùng người mình yêu cùng nhau chung sống, cuộc sống như thế cũng chẳng có ý nghĩa gì, phải không?”
Ngẩng đầu hướng Cách Lôi Ti cười, Chu Mặc nói: “Cám ơn hảo ý của ngươi, nhưng ta không nghĩ là hắn sẽ rời bỏ ta, mà ta cũng sẽ không rời rời bỏ hắn.”
“Không. . . . . . Ngươi không rõ.” Cách Lôi Ti buồn rầu không ngừng lắc đầu, “Phí Nhĩ Đức rất quật cường, chỉ cần hắn nhận định được con đường đi sẽ quyết không thay đổi, ta biết hắn sẽ không rời khỏi ngươi, nhưng ta hy vọng ngươi có thể rời khỏi hắn. Đây là vì tốt cho các ngươi, hiện tại sự việc như vậy cứ cho ta là ngươi châm ngòi, nhưng ta hy vọng ngươi có thể hảo hảo suy nghĩ lại.”
Đẩy ghế đứng lên, Cách Lôi Ti đi đến cửa lại đột nhiên dừng lại nói: “Nếu ngươi có thể rời khỏi hắn, ta sẽ cho ngươi một chút tiền, cái này là để bồi thường, không có ý gì khác.”
Cách Lôi Ti đi rồi, nam nhân kéo lỏng cà vạt của mình hít vào một hơi.
Mùa đông đã sắp tới, chuyện của hắn cùng Phí Nhĩ Đức giống như đang tiến vào sâu bên trong mùa đông lạnh giá.
Nhưng hắn thủy chung tin tưởng, chỉ cần kiên định cầm lấy tay nhau thì có thể cùng nhau vượt qua mùa đông giá rét, và sau đó không phải là mùa xuân hay sao?
Hết thảy sẽ là quá khứ. . . . . .
Và mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi. . . . . .