Beta – reader: Jaeun Jum
“Chu Mặc, mở cửa được không?” Sau chuyện hồi sáng xảy ra, Chu Mặc chưa bao giờ nghỉ làm đột nhiên lần đầu tiên hướng về phía Phí Nhĩ Đức xin phép trở về nhà, ngay cả Lục Hoa Thiên khi rời đi cũng nói với Phí Nhĩ Đức: “Thất lễ, tôi cảm thấy thân thể không thoải mái, cho phép tôi hôm nay xin phép…”
Lúc sau Chu Mặc liền tự mình lái xe về nhà .
Lục Hoa Thiên có thể rời đi, Chu Mặc có thể rời đi, còn Phí Nhĩ Đức lại phải ở lại thu dọn cục diện rối rắm, nhanh chóng dặn cấp dưới phải tìm ra ai đã gửi bưu kiện, sau đó anh cũng rất nhanh lái xe về tới nhà.
Phí Nhĩ Đức biết Chu Mặc ở trong phòng, nhưng mặc dù anh gọi như thế nào, người ở bên trong vẫn không trả lời anh, lại càng không bước ra mở cửa.
Anh biết, hôm nay anh đã làm cho Chu Mặc thất vọng.
Làm người đàn ông bị mọi người nói xấu gièm pha, đang họp lại bị yêu cầu rời khỏi phòng, thân là người yêu Chu Mặc, nhưng anh lại không đứng ra thay người ấy biện hộ, không có thay người ấy chống đỡ sự việc, thậm chí còn không tỏ vẻ đứng về phía người ấy.
Cuối cùng trợ giúp anh ấy thoát khỏi cảnh tượng khốn cùng ấy lại là một người đàn ông khác.
“Chu Mặc…” Kêu gần nửa giờ sau, Phí Nhĩ Đức mệt mỏi ngồi bịch xuống dựa vào cánh cửa gỗ, anh biết người trong gia tộc đã bắt đầu chậm rãi chú ý tới chuyện tình của anh và Chu Mặc. Ngày đó anh bị ông nội gọi trở về cũng là nói bóng nói gió hỏi thăm chút ít, may là chỉ hỏi qua loa lấy lệ, nhưng trong lòng anh không khỏi có chút lo lắng, dù sao bây giờ cũng không phải lúc đem hết thảy mọi sự phơi bày ra.
Nhưng mà hôm nay đã xảy ra loại chuyện này ở trong công ty, làm cho anh chấn động thật sâu.
Nhìn đến ảnh chụp Chu Mặc cùng người khác hôn môi, ảnh chụp người đàn ông ấy vẻ mặt cười vui , ảnh kia thì hài lòng hạnh phúc tươi cười, ảnh khác thì Chu Mặc chính mình chủ động…
Phí Nhĩ Đức nháy mắt ngây ngẩn cả người, thậm chí không còn một tia trầm ổn bình tĩnh trong ngày thường, cả người tựa như bị chặt đứt hết dây thần kinh như người thực vật, chỉ có hô hấp mới có thể chứng minh mình đang còn sống.
Hóa ra, không phải chỉ có mình anh mới có thể làm cho người ấy hạnh phúc cùng cười vui.
Mà trong bức ảnh là người con trai tóc dài vàng kim tựa hồ bởi vì người đàn ông ấy đột nhiên hôn môi mà có chút kinh ngạc, đôi mắt màu xanh lộ ra kinh diễm như muốn để mọi người nhìn ra được rằng, người con trai xinh đẹp đó hoàn toàn không thể giấu được nội tâm hân hoan cùng vui mừng.
Đúng vậy…
Người con trai tóc dài đó không nhận ra rằng mình đã yêu Chu Mặc, chỉ là kinh ngạc nói cho Phí Nhĩ Đức, người đó cũng không biết mình sớm đã trở thành nô lệ của tình yêu.
Mà người con trai tóc dài này, ngày hôm qua Phí Nhĩ Đức vừa mới gặp xong.
Thừa dịp cuối tuần, Phí Nhĩ Đức quyết định đi tìm cái tên đểu trong đoạn phim đã in dấu hôn lên xương quai xanh của Chu Mặc.
Anh tìm Mile được rồi, cũng biết luôn Chu Mặc đã nói dối anh.
“Chu Mặc mấy ngày nay vẫn ở cùng tôi.” Nhìn đến khí thế rào rạt của Phí Nhĩ Đức, Mile hoàn toàn không biểu lộ thần sắc kinh ngạc, mà chỉ cười cười, nói với Phí Nhĩ Đức như những người bạn của nhau.
“Chu Mặc lừa gạt cậu, anh ta cũng không phải bởi vì Chu Tuyết mà ở chỗ này với tôi. Em gái của anh ta đã ra ngoài vẽ vật thực rồi, nếu không tin lời tôi nói… Cậu có thể gọi đến đại học New York hỏi một chút, ha ha…” Mở cửa, Mile dẫn Phí Nhĩ Đức đến phòng khách, “Cậu muốn uống gì? Cá nhân tôi không uống rượu, nhưng mà Chu Mặc thích uống rượu Martin, cho nên chỗ này của tôi cũng chỉ có Martin.”
“Không cần.” Phí Nhĩ Đức hướng Mile lạnh nhạt nói.
Mile buông tay cười cười, cũng ngồi ở trên ghế sa lon: “Cậu tới nơi này, hẳn là muốn hỏi cái gì đó nhỉ.”
“Tôi thích anh ấy, tôi không nghĩ anh ấy đã bị ai đó lòng dạ đen tối lừa gạt, tôi không muốn thấy anh ấy bị tổn thương, nếu có ai làm anh ấy bị thương tổn, tôi nhất định sẽ không tha kẻ đó.” Lạnh lùng nói xong, Phí Nhĩ Đức nhìn Mile bằng ánh mắt cảnh cáo.
“Kẻ thương tổn anh ấy chẳng phải là cậu sao?” Mile khẽ nheo mắt, lơ đãng liếc mắt nhìn cái điều khiển từ xa trên bàn. Cậu cùng anh ấy lên giường, sau đó trốn đi mất dạng để lại anh ấy một mình, xem ra cậu muốn tự xử mình hả, ha ha.”
“Chuyện của tôi và Chu Mặc, không cần người ngoàican thiệp.” Hai chữ ‘người ngoài’ này, Phí Nhĩ Đức cố ý nghiến răng đặc biệt vang dội.
Mile chớp chớp đôi mi, cậu biết ý tứ của Phí Nhĩ Đức, thân là bác sĩ tâm lý, ngày thường không dễ nỗi giận đâu, nhưng nghe vài lời tên đó phóng ra, trong lòng cậu lặng lẽ bốc lên lửa giận ghê gớm.
Đối mặt Phí Nhĩ Đức, Mile trào phúng búng nhẹ một câu, cười nói: “Hừ, đúng là anh ấy cùng cậu ở một chỗ không có cảm giác an toàn, bằng không cậu cho là vì cái gì số lần anh ấy tới chỗ tôi so với ở nhà cậu nhiều vậy chứ?”
“Có một số việc, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, sau đó bất luận đền bù thế nào vẫn không hoàn toàn che giấu được vết thương, anh từng làm Chu Mặc tổn thương, cả đời muốn xóa đi cũng không được.” Nói, ai cũng đều nói giỏi, cũng nói với người khác giỏi lắm, nhưng đối với bản thân thì không nói mình phải làm tốt như lời mình nói ra.
Mile chưa từng nghĩ tới, sau này chính cậu lại tự nghiệm chứng lời nói của mình.
“Nếu cậu muốn hỏi tôi cùng Chu Mặc có quan hệ như thế nào, với lời nói của tôi cậu có vẻ không muốn tin, vậy chi bằng mời ngài Phí Nhĩ Đức tự mình xem nhá.” Cười ôn hòa, Mile nhấn điều khiển trên bàn.
TV LCD trên tường được bật lên, nháy mắt chiếu ra…
Trong TV xuất hiện một loạt hình ảnh, làm cho Phí Nhĩ Đức cả người ngây ngẩn tại chỗ.
“Mày là thằng khốn nạn!”. Hình ảnh đó cũng làm cho anh nháy mắt thiếu chút nữa sụp đổ…
Hung hăng đấm Mile một quyền xong, Phí Nhĩ Đức đập nát đĩa “Chu Mặc & Mile sex version trên giường” rồi đạp cửa mà đi, phía sau vang lên ông ổng, là tiếng Mile mang theo tức giận cùng trào phúng: “Thằng ngu, hủy phim đi rồi mày cũng xóa không nổi những chuyện đã phát sinh đâu!”
Là ghen tị điên cuồng, hay là không thể phá được chuyện về sau mang đến.
Mile lúc ban đầu chỉ muốn giỡn chơi chút đỉnh, bây giờ dường như đã thay đổi, biến chất rồi.
Còn Phí Nhĩ Đức, lại không thể tin được người yêu mình ở bên ngoài…
Đau lòng.
Đêm đó khi anh trở về, trong phòng tối như mực, mang theo một thân mùi rượu cùng tâm tình mê loạn, anh mở đèn lên, nhìn thấy người đàn ông cuộn mình tại góc sô pha ôm con chó tuyết xù cùng ngủ.
Trong nháy mắt, Phí Nhĩ Đức hơi đau lòng nhưng vẫn mỉm cười .
Mặc kệ chuyện với Mile, cũng không quản cái đĩa phim đó.
Anh đã nói anh yêu người này, anh nói là anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ rời bỏ người đàn ông ấy, bọn họ hiện tại yêu nhau , mấy chuyện đó cũng đã đủ rồi.
Vì thế anh bước qua đem người đàn ông ngủ say ôm lên lầu, gắt gao ôm vào trong lòng.
Nhưng mà ngày hôm sau, lại xảy ra chuyện như vậy.
Rốt cuộc những điều mà chính anh tai nghe mắt thấy kia cái nào mới là sự thật?
Anh thậm chí hoài nghi anh cùng người đàn ông ấy có chính xác là đang ở cùng nhau hay không? Có thật là anh sẽ theo đuổi tình yêu bốc đồng này mà làm cho kinh doanh đi xuống hay không, có thể cho anh ấy hạnh phúc chân chính hay không?
Anh cùng Chu Mặc giờ đây cách biệt chỉ là một cánh cửa gỗ mà thôi.
Người ở bên ngoài vào không được, người phía trong không ra khỏi cửa.
Người ở bên ngoài tuy biết nỗi lòng người đàn ông phía trong, nhưng không biết bí mật của người ấy…
Người ở phía trong cũng biết tâm tình chàng trai bên ngoài, nhưng không biết Phí Nhĩ Đức đã xem thấy đĩa ghi hình…
Chu Mặc ở bên trong, buồn bã cuộn mình trong chăn, một mình ngậm đắng nuốt cay nỗi thống khổ, Phí Nhĩ Đức ở bên ngoài, cô đơn xen lẫn tâm tình phức tạp ngồi dưới đất.
Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, Chu Mặc mở cửa, người ở phía ngoài đã không còn ngồi đó nữa.
Cảm thấy một chút may mắn cùng mất mát khi không chạm mặt Phí Nhĩ Đức, người đàn ông không mặc thêm quần áo mà bước ra cửa.
Đêm đông giá rét, gió thổi như cắt chém một đao lại một đao xuống người.
Cắt cho đến khi thể xác cùng tinh thần người đàn ông ấy máu chảy đầm đìa, từng mảnh lại từng mảnh…