Beta – reader: Băng Tiêu
“Đau không? Cầu bọn tôi đi, cầu xin bọn tôi không đánh anh, cầu xin bọn tôi thượng anh, nói không chừng bọn tôi sẽ thả anh ra đó, ha ha.” Nam tử tóc đỏ vươn đầu lưỡi liếm từ cằm lên đến trán Chu Mặc.
“Bịch!” Quăng dây lưng sang một bên, nam tử tóc xanh hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống sờ sờ bắp đùi đầy vết thương của nam nhân, tàn nhẫn mà vuốt ve: “Thật gợi cảm, ha ha, sao lại cắn chặt môi thế? Nhìn nè, cũng chảy máu rồi, tôi làm anh đau hả?”
Nam tử tóc xanh gắt gao giật hai chân Chu Mặc ra, sau đó cười nhẹ, cúi đầu hôn lên vết máu.
“Thật là, chẳng lẽ anh bị câm điếc?” Tát nhẹ lên gương mặt sưng đỏ của nam nhân, nam tử tóc đỏ không nhịn được mà nói: “Chẳng có hăng hái đùa nữa rồi, cứ trực tiếp thượng thôi.”
“Em thật nóng nảy.” Nam tử tóc xanh nhìn đứa em song sinh của mình, cười nhẹ nói, sau đó kéo Chu Mặc ra, ép nam nhân quỳ trên mặt đất.
“Không sai, ngoan ngoãn rồi đó.” Kéo quần lót của Chu Mặc xuống, nam tử cười cười vỗ lên cặp mông tròn trịa, lúc này, nam nhân không có chút giãy dụa, thân thể dưới không khí lạnh lẽo có chút run lên.
Vô luận nam tử vuốt ve thế nào, từ bắp đùi, đến eo, rồi mông… Chu Mặc đều im lặng không nói một câu.
“Đáng chết!” Mắng một tiếng, nam tử tóc đỏ có chút không chờ đợi được mà kéo khóa quần, móc ra cự vật nóng rực: “Mở miệng!”
Rống lên một câu, nam tử nhéo cằm Chu Mặc, ép nam nhân há miệng ngậm lấy dục vọng của hắn, cảm giác ấm áp cùng chặt kín trong nháy mắt làm nam tử thoải mái nheo mắt, sau đó hắn bắt đầu di chuyển rất nhanh trong miệng nam nhân.
Mùi xa lạ làm Chu Mặc muốn nôn, dị vật đâm vào miệng thật ghê tởm, dạ dày nam nhân cũng bắt đầu cuộn lên, nhưng không có cách nào phun ra, đầu lưỡi giãy dụa ngược lại càng làm tăng khoái cảm cho tên kia.
Mà nam tử đằng sau thì đè hai chân nam nhân, sau đó vươn đầu lưỡi liếm lên cánh mông của Chu Mặc, một tay thì dâm mỹ vuốt ve đóa anh đào trước ngực nam nhân, tay còn lại thì nhéo vòng eo mềm mại.
Mỗi một vị trí trên thân thể nam nhân đều khiến bọn họ chìm đắm…
Giống như sài lang tham lam cắt nuốt con mồi, cả hai đã không còn chút lý trí nào mà chỉ theo bản năng phóng thích dục vọng.
Bọn họ tàn phá thân thể nam nhân, đùa bỡn tinh thần của nam nhân, mà nam nhân như một con búp bê không cảm xúc, mặc cho bọn họ bày bố hưởng thụ.
Một luồng chất lỏng phun vào trong miệng Chu Mặc, theo máu tươi từng giọt rơi xuống đất.
“Mẹ kiếp, thật muốn thao chết mày.” Phát tiết trôi qua, nam tử thoải mái rời khỏi khẩu trang nam nhân, bộ dạng bị chà đạp của Chu Mặc dưới ánh đèn lấp lóe càng làm tăng thêm sắc thái dâm mỹ, khiến dục vọng vừa dẹp loạn của hắn lại một lần nữa bốc lên.
So sánh với tính cách nóng nẩy của nam tử tóc đỏ, người còn lại vẫn nhẹ nhàng liếm mỗi một ví trí trên người nam nhân, đùa bỡn hạ thân nam nhân, chứ không hề vội vàng phát tiết dục vọng.
Ngón tay thon nhỏ tàn nhẫn cắm vào phía sau nam nhân, mơ hồ còn nghe được tiếng nam nhân run rẩy, điều đó càng khiến tính cách biến thái thích ngược đãi của hắn tăng cao, tất cả phản ứng của nam nhân như biểu hiện uy lực của hắn, làm hắn càng lâm vào dục vọng dị dạng của mình.
“Thật chặt, có phải muốn tôi cắm vào lắm không?” Ngón tay tăng tốc ra vào, nam tử tóc xanh nuốt nước miếng nói: “Thế này mà giết anh thì thật phí, anh cũng không muốn chết đúng không, cố gắng hầu hạ bọn tôi, bọn tôi sẽ để anh sống lâu thêm một chút.”
“Chúng tôi tuyệt đối sẽ làm anh sướng đến dục tiên dục tử, ha ha ha!” Nam tử lớn tiếng cười lớn, rồi lại nhét thêm một ngón tay nữa vào.
“Mẹ kiếp. anh nhanh lên chút được không!” Nam tử tóc đỏ đã không còn chút tỉnh táo, cả người bị dục hỏa vây quanh, khiến hắn chỉ muốn mau thượng người này, hung hăng mà xuyên thủng qua nam nhân!
“Ngậm cho tao!” Nhéo cằm nam nhân, nam tử tóc đỏ lại ép nam nhân phải ngậm cái thứ xấu xí của hắn: “Đừng có như người chết thế!”
Tát vài cái, nam tử hô to: “Mau động đậy đi! Mẹ kiếp!”
“Ư…. lúc này mới chịu ngoan ngoãn!” Cảm thấy đầu lưỡi mềm mại đang bao quanh dục vọng, nam tử thoải mái nhắm mắt lại, đang trầm mê vào vực sâu khoái cảm, cho nên hắn không nhìn thấy ánh mắt đầy tuyệt vọng của nam nhân.
Tuyệt vọng… giống như đã chết.
Một người ngay cả chết cũng không sợ, thì còn sợ gì đây?
Một người mà không còn biết sợ, cũng chẳng quan tâm đến điều gì, đồng nghĩa, người này gần như đã tan vỡ…
“A a a a—” Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, dòng máu đỏ tươi chảy xuống nền đá màu trắng trông càng đáng sợ.
“Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!” Nam tử gào khóc ngã xuống, bưng dục vọng cần như bị cắn đứt, hung hăng trừng mắt nhìn nam nhân: “Tao giết mày! Tao giết mày!”
Nam tử tóc xanh bị hình ảnh đáng sợ trước mắt mà kinh ngạc đến ngây người, nhìn đứa em song sinh ôm hạ thể đầy máu lăn lộn trên đất, trong nháy mắt hắn đã hiểu rõ, nổi giận gào lên: “Tiện nhân, tao giết chết mày.”
Nam tử cầm cái ghế tàn nhẫn nện xuống đầu nam nhân, dù Chu Mặc có tránh được, nhưng hai chân lại bị cái ghế đập trúng, cơn đau đớn kịch liệt làm nam nhân choáng váng, trước mắt tối om.
Chu Mặc phun máu, đau đớn cơ hồ đã chết lặng, nam nhân run rẩy tránh né nam tử cuồng bạo, thân thể bị giáng những đòn tàn nhẫn, nam nhân cuộn người lại, hai tròng mắt nhiễm máu nhìn cái tên lăn lộn đằng kia.
Phải giết hắn….
Phảng phất theo bản năng, nam nhân đột nhiên hô to một tiếng, đẩy mạnh nam tử tóc xanh, rồi chạy về phía tên kia, nắm lấy cái ghế gãy, đâm thẳng vào bụng nam tử tóc đỏ.
Huyết thủy bắn tung tóe đầy mặt nam nhân, cũng làm thức tỉnh lý trí của nam nhân.
Mình đã giết người?
Chu Mặc run rẩy nhìn cái ghế dính màu.
“Mẹ kiếp, tiện nhân!” Từ đằng sau truyền đến tiếng gầm giận dữ làm nam nhân run lên, theo bản năng, Chu Mặc quay đầu lại, kết quả đón nhận lưỡi dao sắc bén lạnh như băng, xé rách khuôn mặt nam nhân…