Edit: Dú
Beta: Dú
—————————————–
Lý Gia Đồ nhớ lần đầu tiên ba mình tham gia họp phụ huynh là vào năm trước, lúc cậu còn đang học lớp 9. Bởi vì học sinh mà tham gia cùng thì phòng học sẽ rất chật chội, thế nên lúc giáo viên chủ nhiệm và các giáo viên bộ môn lên tiếng, nhóm học sinh đều được mời ra khỏi lớp. Sau này Lý Gia Đồ mới biết, ba mình – Lý Quân Trác được giáo viên chủ nhiệm mời ông lên truyền đạt lại kinh nghiệm giáo dục con cái cho các bậc phụ huynh khác.
Suốt những năm tháng cấp hai, Lý Gia Đồ vẫn luôn là học sinh có thành tích tốt nhất trường. Là một vị phụ huynh, mỗi lần họp Lý Quân Trác đều được mời phát biểu một hai câu gì đó. Mỗi lãnh đạo nhà trường, mỗi giáo viên cũng đều biết đến Lý Gia Đồ. Mà ba cậu vì đã bồi dưỡng ra được một đứa con như vậy nên cũng quen biết bên lãnh đạo. Nhưng mỗi lần phải lên phát biểu điều gì đó, Lý Quân Trác luôn nói: “Từ trước đến nay, tôi và mẹ cháu không quản lí cháu gì cả, hoàn toàn là dựa vào sự tự giác của cháu.”
Bây giờ là lần đầu tiên họp phụ huynh khi Lý Gia Đồ học cấp ba, lí do họp là bởi vì chuyện phân ban trước đó. Cán bộ lớp và giáo viên chủ nhiệm cũng vì lần họp phụ huynh này mà chuẩn bị rất lâu, dành nguyên một ngày chủ nhật để tiếp đón các bậc phụ huynh trong toàn thành phố, thậm chí là trong toàn khu vực.
Trong lớp có vài học sinh ở vùng khác đến học, ba mẹ họ bận rộn và đi lại cũng khó khăn nên không đi họp. Nhưng Lý Gia Đồ biết ba mình nhất định sẽ không vắng họp. Lý do đương nhiên là vì nơi ở của cậu cách nội thành và trường học không xa.
Và cậu cũng biết rằng, mình sẽ không vắng họp.
Sau khi giáo viên chủ nhiệm và thầy cô các bộ môn lên tiếng giới thiệu xong, chủ nhiệm Đinh Sở Ngâm cười tủm tỉm mời học sinh có thành tích tốt nhất lớp lên nói đôi câu. Lý Gia Đồ đang nhỏ giọng tám chuyện với vài đứa bạn bên ngoài hành lang thì bỗng nhiên có một nữ sinh phụ trách bưng trà rót nước chạy ra ngoài khua tay với bọn họ: “Đàm Hiểu Phong, đến lượt cậu lên bục giảng phát biểu rồi kìa.”
“Hở? Đến lượt tớ rồi sao?” Đàm Hiểu Phong trở tay không kịp, nhưng cũng không thể rề rà mãi mà lắc đầu, đi vào trong lớp, ngoài miệng còn lẩm bẩm: “Có thể không cần lên phát biểu không…”
Vài đứa bạn còn đang cười thầm sau lưng cậu ta, nhìn cậu ta đứng trên bục giảng, cúi đầu chào các vị phụ huynh, bắt đầu tự giới thiệu. Lý Gia Đồ nhìn sang ba mình Lý Quân Trác đang ngồi ở chính giữa lớp. Trông ông rất bình thường, vẻ mặt nghiêm túc và thâm trầm, có hơi nghiêm chỉnh quá mức, tách trà trước mặt cũng chỉ uống hai, ba hớp, nay chỉ sợ đã nguội rồi.
“Này? Đó là ai vậy? Là thầy giáo sao?” Lúc Lý Gia Đồ thu lại ánh mắt mình thì Trương Cạnh Dư bên cạnh bỗng dưng hỏi.
Mấy người nhìn theo hướng cậu ta chỉ thì thấy một chàng trai mặc áo sơ mi kẻ ô vuông màu lam nhạt lái một chiếc xe đạp trắng đen đến dưới tầng phòng dạy học. Từ xa nhìn lại thì tuổi của người này không lớn hơn so với bọn họ là bao, hơi gầy, dáng người cao lớn không giống như người địa phương, làn da cũng trắng hơn người địa phương rất nhiều.
Trương Cạnh Dư đeo kính lên, còn dựa vào lan can híp mắt nhìn một lúc lâu, chậc chậc hai tiếng: “TYRELL đó, ôiii, là phú nhị đại chắc luôn.”
“Đắt lắm hả?” Chu Thư Uyên thắc mắc.
“Tất nhiên, một cái xe thôi cũng hơn một vạn rồi! Mấy đứa tụi mình chạy xe điện bán đi đổi tiền mặt cũng không đổi được một chiếc bánh xe của anh ta đâu!” Trương Cạnh Dư buồn bực nói, “Rốt cuộc là ai thế chứ?”
Nghi vấn của bọn họ cũng không kéo dài được lâu, vì chàng trai kia đã bước nhanh lên tầng, đi về phía lớp bọn họ.
Nữ sinh đứng ở cửa lớp phụ trách tiếp đón nhìn thấy anh ta đi tới, mắt cũng bị anh ta hấp dẫn. Cán bộ học tập chủ động bước ra phía trước hỏi, “Xin hỏi, anh là phụ huynh của bạn học nào ạ?”
Chẳng lẽ là anh trai của bạn nào? Lý Gia Đồ cũng ngẫm nghĩ trong lòng.
“À, không phải. Tôi đến tìm thầy Tiền.” Tay anh hơi nhấc lên một chút, khéo léo từ chối sự giúp đỡ của cô nữ sinh rồi phát hiện ra người anh ta muốn tìm rất nhanh, bèn mỉm cười với thầy chủ nhiệm cũ, “Thầy Tiền.”
Thầy giáo vật lý của lớp Lý Gia Đồ là quản lý dạy và học(*) của trường. Ông nhìn thấy chàng trai, nhếch miệng cười, lộ ra răng nanh đã ố vàng vì hút thuốc quá độ, rất vui vẻ, “Em đã đến rồi à.”
(*Nguyên văn: 教导主任 – Mình cũng không biết đây là chức vụ gì trong tiếng Việt ToT Tra trên baidu thì có hiểu chút, đại khái là người quản lý giáo viên, phân chia chương trình học, đảm bảo việc dạy học đúng tiến độ, có chất lượng đào tạo tốt, là người truyền đạt ý cũng như các quy định của hiệu trưởng, và báo cáo công việc trực tiếp với hiệu trưởng. Tên tiếng Anh là Director of Teaching and Learning.)
“Đến xem thôi ạ.” Chàng trai ngượng ngùng hỏi, “Không gây trở ngại gì chứ ạ?”
Tiền Siêu Huy phất tay, “Không đâu.” rồi xoay người lại giới thiệu với Đinh Sở Ngâm đang bày ra vẻ mặt khó hiểu và hiếu kỳ, “Đây là Tô Đồng mà lúc trước thầy từng nói với em. Cũng là học sinh tốt nghiệp trường mình, còn học chung một trường đại học sư phạm với em, xem như là đàn em dưới em hai khóa.”
Đinh Sở Ngâm hơi sửng sốt, kinh hỉ mở to mắt, trên mặt có ý cười khó nén: “Em chính là Tiểu Tô sao, chị đã nghe chủ nhiệm cũ nhắc đến em vài lần rồi. Hiếm khi thấy ai tốt nghiệp xong còn muốn quay về cống hiến cho trường cũ. Chào mừng em gia nhập đội ngũ giáo viên của bọn chị.”
Tô Đồng khách khí bắt tay với Đinh Sở Ngâm, khiêm tốn nói: “Nào có ạ. Cuối tuần sau dạy thử còn mong đàn chị có thể chỉ điểm vài chỗ. Em vẫn chưa chính thức lên lớp dạy học sinh lần nào, vừa nghĩ đến đã thấy lo lắng rồi.”
Đinh Sở Ngâm và đàn em nhất kiến như cố(*), cười nói: “Chỉ điểm thì nói làm gì. Trường học của chúng ta có thể đạt được thành tích tốt như vậy, ba phần là dựa vào thầy cô, nhưng bảy phần còn lại thì dựa vào học trò cả.” Cô lặng lẽ chỉ tay lên bục giảng, “Này, cậu nhóc kia chính là học sinh có thành tích tốt nhất lớp bọn chị, tham gia hai câu lạc bộ, hoạt động ngoại khóa cũng biểu hiện rất xuất sắc, tên là Đàm Hiểu Phong. Cô Từ cũng rất thích em ấy.”
(*Tạm dịch: Gặp một lần mà ngỡ đã quen thân)
Tô Đồng nhìn cậu học sinh đang phát biểu một chốc rồi gật đầu, quan tâm nói, “Cô Từ đâu ạ? Sức khỏe cô ấy thế nào rồi?”
“Vừa nãy cũng đến đây nhưng nói xong cái thì về rồi.” Đinh Sở Ngâm dùng ánh mắt ý nói, “Mỗi năm cô ấy đều đứng lớp, sức khỏe không tốt. Còn vài tháng nữa, càng nên chú ý hơn.”
Chàng trai này đột nhiên xuất hiện đứng giữa đám đông quả thật rất xuất chúng, hơn nữa còn thân thiết nói chuyện với các thầy cô nên khó tránh khỏi sự chú ý của các học sinh. Mà ngay cả Chu Ý Trăn luôn cao ngạo cũng tựa vào lan can, lười biếng hỏi, “Đây là ai? Là thân thích của lãnh đạo nào?”
“Tôi đoán là giáo viên dạy Hóa mới tới.” Ánh mắt Lưu Mặc Nam dán lấy anh ta không buông, “Không phải lần trước cô Từ đã nói rồi sao, trong thời gian cô sinh con sẽ có giáo viên mới dạy chúng ta.”
Trương Cạnh Dư trợn tròn mắt, thầm nói: “Cái người trẻ măng này á?”
Lưu Mặc Nam trợn trắng mắt: “Chê người ta tuổi còn trẻ à? Tuổi còn trẻ như vậy, nếu không phải là đã tốt nghiệp bậc ưu ở trường đại học sư phạm trực thuộc Bộ Giáo dục thì ngay cả lãnh đạo trường ta cũng sẽ không thèm liếc mắt một cái đâu, hiểu chưa?”
“Xuất sắc thì xuất sắc đó, nhưng tôi vẫn thích thầy Trương hơn.” Chu Thư Uyên cúi mặt lắc đầu.
Người ban đầu dạy môn Hóa cho bọn họ là cô giáo Từ nhưng vì cô là sản phụ tuổi đã không còn trẻ, hai tháng nữa sẽ lâm bồn nên đặc biệt cẩn thận, đã báo cáo xin nghỉ sinh từ sớm. Cuối tuần trước cô Từ đã hỏi qua ý kiến của các học sinh, tỏ ý sẽ có giáo viên khác dạy thay cô.
Lúc ấy gần như toàn bộ các học sinh trong lớp đều cho rằng người dạy thay sẽ là thầy Trương bên tổ Hóa học. Tuy tiếng phổ thông của thầy vẫn đầy khẩu âm bản địa nhưng tính thầy vừa dí dỏm vừa khôi hài, lúc giảng bài rất thú vị, nên phần đông học sinh đều hoan nghênh. Trong lớp cũng có bạn từng đến tổ bộ môn Hóa học tìm giáo viên rồi chứng thực với thầy. Thầy cười ha ha bảo là nghe theo sự sắp xếp của lãnh đạo nhà trường, bảo bọn họ đừng lo lắng về thành tích môn Hóa của mình nữa. Vậy nên chuyện này đến tột cùng là thật hay giả cũng chưa có thông tin gì xác thực.
Lúc vài người trong phòng học bắt đầu đùn đẩy nhau, bảo lớp trưởng Lưu Mặc Nam đi xác định thực hư thì giáo viên chủ nhiệm đã bước vào lớp.
Đàm Hiểu Phong kết thúc bài phát biểu, bước xuống bục trong tràng vỗ tay không ngớt của các bậc phụ huynh.
Cô chủ nhiệm cười dịu dàng nhìn cậu ta, tựa như đang nhìn em trai ruột thịt của mình, còn nói, “Đàm Hiểu Phong có thể đạt được thành tích tốt như vậy, ngoại trừ sự cố gắng của chính em ấy và sự quan tâm của giáo viên chúng tôi, còn có một nguyên nhân rất quan trọng nữa. Cái này đương nhiên còn là vì sự giáo dục của gia đình em. Thưa chị Đàm, chị có thể đứng lên phát biểu đôi câu được không? Kể cho mọi người biết bình thường khi ở nhà Hiểu Phong là một đứa con như thế nào? Chị và cha của em ấy đã giáo dục con mình ra sao?”
Mẹ Đàm là một người phụ nữ bình thường, đoan trang, ngồi ở bàn đầu tiên trong lớp, thoạt nhìn tuy rất có giáo dưỡng nhưng lại không có cái khí chất của người phụ nữ có ngành nghề. Bà ngại ngùng cúi đầu, yên lặng đứng lên. Lúc cô giáo mời bà đi lên bục giảng, bà cười khoát tay từ chối rồi đứng trước bàn thứ nhất trong phòng, hơi cúi thấp đầu, nói, “Cũng không phải là giáo dục gì. Cháu nó ở nhà rất tự giác, chúng tôi không cần phải nhiều lời lắm.”
Có phải tất cả các bậc cha mẹ khi phát biểu đều giống nhau chăng?
Lý Gia Đồ nhìn bà mẹ này, trong lòng không khỏi nghĩ như vậy. Cậu nhìn về phía ba mình vẫn đang ngồi nghiêm chỉnh, trong lòng rùng mình, quay đầu hỏi Chu Thư Uyên, “Khi nào thì đến đặt chỗ thế?”
“Đợt chút.” Chu Thư Uyên nhìn thời gian, “Địu, đến giờ rồi. Đi mau đi mau.” Nói xong câu liền chào các bạn học khác rồi kéo Lý Gia Đồ đi về phía cầu thang.
Bọn họ cố ý chạy ngược hướng với các giáo viên. Trước khi Lý Gia Đồ xuống tầng thì quay đầu lại liếc Tô Đồng một cái.
Mặc dù còn chưa tới tháng sáu nhưng cái nóng ba mươi bảy độ đã đến suốt một tuần nay. Hôm nay cũng là một ngày nắng chói chang rọi trên đỉnh đầu.
Áo sơ mi màu lam nhạt của Tô Đồng dính đầy mồ hôi, dán vào đường vai của anh, thoạt nhìn có vẻ rất gầy yếu và góc cạnh.
Trước khi học kỳ kết thúc, thư viện mở hoạt động trao tặng sách, sợ sắp đến ngày tốt nghiệp cấp ba thì sẽ có rất nhiều bộ sách không được xử lí tốt không thể mang đi, nên đã tổ chức cùng lúc hai hoạt động trao tặng sách và giao dịch sách cũ, tức là phải dùng đến địa điểm công cộng để tổ chức. Thân là thành viên quan trọng của trung tâm tổ chức sách báo, sau cuộc họp lần trước, Lý Gia Đồ và Chu Thư Uyên đều được cắt cử nhiệm vụ đến đặt chỗ.
Sân vận động Dật Phu là địa điểm hoạt động tập thể đứng đầu của các học sinh. Nếu không thương thảo trước mà đến đặt hay chỉ quảng cáo suông thì bình thường rất khó đặt được. Cũng may bọn họ đến sớm, với cả trước đó Chu Thư Uyên cũng từng hỏi qua nên thời gian sử dụng được xác định rất nhanh chóng. Bọn họ giải quyết xong được gánh nặng này bèn đến thư viện gặp các thành viên khác trong câu lạc bộ.
Phòng họp chuyên dụng của câu lạc bộ đã có vài thành viên trụ cột ngồi sẵn, chính là Chủ tịch câu lạc bộ và phó Chủ tịch câu lạc bộ sắp sửa tốt nghiệp cấp ba. Đây là cuộc họp cuối cùng bọn họ tham dự về việc tổ chức hoạt động. Thời gian chưa đến, lượng người chưa đủ.
“Chị Đình, thứ năm tuần trước đã dọn dẹp cửa phòng vệ sinh, nhưng lại có người vẽ bậy vẽ loạn trên đó.” Trưởng ban biên tập vừa trở về từ nhà vệ sinh, không kiên nhẫn báo cáo với Chủ tịch câu lạc bộ.
Chủ tịch nhíu mày, “Lại có người làm xằng làm bậy rồi? Cũng không phải việc có ích gì, ngay cả tờ giấy cảnh cáo không được vẽ loạn cũng đã dán lên, thất học nên đọc không hiểu?”
Trong trường học không thiếu những văn hóa WC “cá tính”. Thành viên của trung tâm sách báo phụ trách quản lí khu vực WC công cộng của thư viện, vào cuối tuần trước mới mượn kinh phí từ câu lạc bộ để mời nhân viên dọn vệ sinh dọn rửa các gian buồng WC. Không ngờ rằng mới chưa đến một tuần lại có người vẽ bậy lên cửa.
Vì chuyện này mà tâm trạng của mọi người trong phòng họp không tốt lắm. Cứ hở một chút là có một số phần tử cặn bã ở trong trường học luôn sợ không thể trưng mặt ra ngoài cho người ta xem.
Sau khi kết thúc cuộc họp, Lý Gia Đồ đi đến nhà vệ sinh một chuyến. Bởi vì các lớp buổi chiều vừa tan học nên trong nhà vệ sinh của thư viện chật kín người, cậu đành phải bước vào một buồng.
Đi vệ sinh xong, lúc mở cửa bước ra, Lý Gia Đồ cúi đầu thấy được một thông tin tìm kiếm bạn giường kẹp trên vách cửa —
Muốn tìm bạn | giường
Mời gõ 3935474
Từ thứ hai đến thứ sáu tiếp đón xử nam
Thứ bảy và chủ nhật tiếp đón đàn ông có kinh nghiệm
Chú ý: Xử nam không có kinh nghiệm, xin đừng dùng sức.
Lông mày tinh xảo của cậu giật giật, nhìn lên phía trên lại thấy một thông tin khác về người viết:
16 177 63 0 ở qy 26746732X
Quả thật là vừa đơn giản vừa rõ ràng, tóm gọn thông tin của người viết. Lý Gia Đồ nhìn dãy số kia, nghĩ thầm, chiều cao 177cm, nặng 63kg có phải hơi gầy hay không. Mười sáu tuổi, khả năng cao nhất là lớp 11 nhỉ?
Nghi hoặc ấy chợt lóe trong đầu cậu nhưng cậu cũng không để ý nữa, bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Beta: Dú
—————————————–
Lý Gia Đồ nhớ lần đầu tiên ba mình tham gia họp phụ huynh là vào năm trước, lúc cậu còn đang học lớp 9. Bởi vì học sinh mà tham gia cùng thì phòng học sẽ rất chật chội, thế nên lúc giáo viên chủ nhiệm và các giáo viên bộ môn lên tiếng, nhóm học sinh đều được mời ra khỏi lớp. Sau này Lý Gia Đồ mới biết, ba mình – Lý Quân Trác được giáo viên chủ nhiệm mời ông lên truyền đạt lại kinh nghiệm giáo dục con cái cho các bậc phụ huynh khác.
Suốt những năm tháng cấp hai, Lý Gia Đồ vẫn luôn là học sinh có thành tích tốt nhất trường. Là một vị phụ huynh, mỗi lần họp Lý Quân Trác đều được mời phát biểu một hai câu gì đó. Mỗi lãnh đạo nhà trường, mỗi giáo viên cũng đều biết đến Lý Gia Đồ. Mà ba cậu vì đã bồi dưỡng ra được một đứa con như vậy nên cũng quen biết bên lãnh đạo. Nhưng mỗi lần phải lên phát biểu điều gì đó, Lý Quân Trác luôn nói: “Từ trước đến nay, tôi và mẹ cháu không quản lí cháu gì cả, hoàn toàn là dựa vào sự tự giác của cháu.”
Bây giờ là lần đầu tiên họp phụ huynh khi Lý Gia Đồ học cấp ba, lí do họp là bởi vì chuyện phân ban trước đó. Cán bộ lớp và giáo viên chủ nhiệm cũng vì lần họp phụ huynh này mà chuẩn bị rất lâu, dành nguyên một ngày chủ nhật để tiếp đón các bậc phụ huynh trong toàn thành phố, thậm chí là trong toàn khu vực.
Trong lớp có vài học sinh ở vùng khác đến học, ba mẹ họ bận rộn và đi lại cũng khó khăn nên không đi họp. Nhưng Lý Gia Đồ biết ba mình nhất định sẽ không vắng họp. Lý do đương nhiên là vì nơi ở của cậu cách nội thành và trường học không xa.
Và cậu cũng biết rằng, mình sẽ không vắng họp.
Sau khi giáo viên chủ nhiệm và thầy cô các bộ môn lên tiếng giới thiệu xong, chủ nhiệm Đinh Sở Ngâm cười tủm tỉm mời học sinh có thành tích tốt nhất lớp lên nói đôi câu. Lý Gia Đồ đang nhỏ giọng tám chuyện với vài đứa bạn bên ngoài hành lang thì bỗng nhiên có một nữ sinh phụ trách bưng trà rót nước chạy ra ngoài khua tay với bọn họ: “Đàm Hiểu Phong, đến lượt cậu lên bục giảng phát biểu rồi kìa.”
“Hở? Đến lượt tớ rồi sao?” Đàm Hiểu Phong trở tay không kịp, nhưng cũng không thể rề rà mãi mà lắc đầu, đi vào trong lớp, ngoài miệng còn lẩm bẩm: “Có thể không cần lên phát biểu không…”
Vài đứa bạn còn đang cười thầm sau lưng cậu ta, nhìn cậu ta đứng trên bục giảng, cúi đầu chào các vị phụ huynh, bắt đầu tự giới thiệu. Lý Gia Đồ nhìn sang ba mình Lý Quân Trác đang ngồi ở chính giữa lớp. Trông ông rất bình thường, vẻ mặt nghiêm túc và thâm trầm, có hơi nghiêm chỉnh quá mức, tách trà trước mặt cũng chỉ uống hai, ba hớp, nay chỉ sợ đã nguội rồi.
“Này? Đó là ai vậy? Là thầy giáo sao?” Lúc Lý Gia Đồ thu lại ánh mắt mình thì Trương Cạnh Dư bên cạnh bỗng dưng hỏi.
Mấy người nhìn theo hướng cậu ta chỉ thì thấy một chàng trai mặc áo sơ mi kẻ ô vuông màu lam nhạt lái một chiếc xe đạp trắng đen đến dưới tầng phòng dạy học. Từ xa nhìn lại thì tuổi của người này không lớn hơn so với bọn họ là bao, hơi gầy, dáng người cao lớn không giống như người địa phương, làn da cũng trắng hơn người địa phương rất nhiều.
Trương Cạnh Dư đeo kính lên, còn dựa vào lan can híp mắt nhìn một lúc lâu, chậc chậc hai tiếng: “TYRELL đó, ôiii, là phú nhị đại chắc luôn.”
“Đắt lắm hả?” Chu Thư Uyên thắc mắc.
“Tất nhiên, một cái xe thôi cũng hơn một vạn rồi! Mấy đứa tụi mình chạy xe điện bán đi đổi tiền mặt cũng không đổi được một chiếc bánh xe của anh ta đâu!” Trương Cạnh Dư buồn bực nói, “Rốt cuộc là ai thế chứ?”
Nghi vấn của bọn họ cũng không kéo dài được lâu, vì chàng trai kia đã bước nhanh lên tầng, đi về phía lớp bọn họ.
Nữ sinh đứng ở cửa lớp phụ trách tiếp đón nhìn thấy anh ta đi tới, mắt cũng bị anh ta hấp dẫn. Cán bộ học tập chủ động bước ra phía trước hỏi, “Xin hỏi, anh là phụ huynh của bạn học nào ạ?”
Chẳng lẽ là anh trai của bạn nào? Lý Gia Đồ cũng ngẫm nghĩ trong lòng.
“À, không phải. Tôi đến tìm thầy Tiền.” Tay anh hơi nhấc lên một chút, khéo léo từ chối sự giúp đỡ của cô nữ sinh rồi phát hiện ra người anh ta muốn tìm rất nhanh, bèn mỉm cười với thầy chủ nhiệm cũ, “Thầy Tiền.”
Thầy giáo vật lý của lớp Lý Gia Đồ là quản lý dạy và học(*) của trường. Ông nhìn thấy chàng trai, nhếch miệng cười, lộ ra răng nanh đã ố vàng vì hút thuốc quá độ, rất vui vẻ, “Em đã đến rồi à.”
(*Nguyên văn: 教导主任 – Mình cũng không biết đây là chức vụ gì trong tiếng Việt ToT Tra trên baidu thì có hiểu chút, đại khái là người quản lý giáo viên, phân chia chương trình học, đảm bảo việc dạy học đúng tiến độ, có chất lượng đào tạo tốt, là người truyền đạt ý cũng như các quy định của hiệu trưởng, và báo cáo công việc trực tiếp với hiệu trưởng. Tên tiếng Anh là Director of Teaching and Learning.)
“Đến xem thôi ạ.” Chàng trai ngượng ngùng hỏi, “Không gây trở ngại gì chứ ạ?”
Tiền Siêu Huy phất tay, “Không đâu.” rồi xoay người lại giới thiệu với Đinh Sở Ngâm đang bày ra vẻ mặt khó hiểu và hiếu kỳ, “Đây là Tô Đồng mà lúc trước thầy từng nói với em. Cũng là học sinh tốt nghiệp trường mình, còn học chung một trường đại học sư phạm với em, xem như là đàn em dưới em hai khóa.”
Đinh Sở Ngâm hơi sửng sốt, kinh hỉ mở to mắt, trên mặt có ý cười khó nén: “Em chính là Tiểu Tô sao, chị đã nghe chủ nhiệm cũ nhắc đến em vài lần rồi. Hiếm khi thấy ai tốt nghiệp xong còn muốn quay về cống hiến cho trường cũ. Chào mừng em gia nhập đội ngũ giáo viên của bọn chị.”
Tô Đồng khách khí bắt tay với Đinh Sở Ngâm, khiêm tốn nói: “Nào có ạ. Cuối tuần sau dạy thử còn mong đàn chị có thể chỉ điểm vài chỗ. Em vẫn chưa chính thức lên lớp dạy học sinh lần nào, vừa nghĩ đến đã thấy lo lắng rồi.”
Đinh Sở Ngâm và đàn em nhất kiến như cố(*), cười nói: “Chỉ điểm thì nói làm gì. Trường học của chúng ta có thể đạt được thành tích tốt như vậy, ba phần là dựa vào thầy cô, nhưng bảy phần còn lại thì dựa vào học trò cả.” Cô lặng lẽ chỉ tay lên bục giảng, “Này, cậu nhóc kia chính là học sinh có thành tích tốt nhất lớp bọn chị, tham gia hai câu lạc bộ, hoạt động ngoại khóa cũng biểu hiện rất xuất sắc, tên là Đàm Hiểu Phong. Cô Từ cũng rất thích em ấy.”
(*Tạm dịch: Gặp một lần mà ngỡ đã quen thân)
Tô Đồng nhìn cậu học sinh đang phát biểu một chốc rồi gật đầu, quan tâm nói, “Cô Từ đâu ạ? Sức khỏe cô ấy thế nào rồi?”
“Vừa nãy cũng đến đây nhưng nói xong cái thì về rồi.” Đinh Sở Ngâm dùng ánh mắt ý nói, “Mỗi năm cô ấy đều đứng lớp, sức khỏe không tốt. Còn vài tháng nữa, càng nên chú ý hơn.”
Chàng trai này đột nhiên xuất hiện đứng giữa đám đông quả thật rất xuất chúng, hơn nữa còn thân thiết nói chuyện với các thầy cô nên khó tránh khỏi sự chú ý của các học sinh. Mà ngay cả Chu Ý Trăn luôn cao ngạo cũng tựa vào lan can, lười biếng hỏi, “Đây là ai? Là thân thích của lãnh đạo nào?”
“Tôi đoán là giáo viên dạy Hóa mới tới.” Ánh mắt Lưu Mặc Nam dán lấy anh ta không buông, “Không phải lần trước cô Từ đã nói rồi sao, trong thời gian cô sinh con sẽ có giáo viên mới dạy chúng ta.”
Trương Cạnh Dư trợn tròn mắt, thầm nói: “Cái người trẻ măng này á?”
Lưu Mặc Nam trợn trắng mắt: “Chê người ta tuổi còn trẻ à? Tuổi còn trẻ như vậy, nếu không phải là đã tốt nghiệp bậc ưu ở trường đại học sư phạm trực thuộc Bộ Giáo dục thì ngay cả lãnh đạo trường ta cũng sẽ không thèm liếc mắt một cái đâu, hiểu chưa?”
“Xuất sắc thì xuất sắc đó, nhưng tôi vẫn thích thầy Trương hơn.” Chu Thư Uyên cúi mặt lắc đầu.
Người ban đầu dạy môn Hóa cho bọn họ là cô giáo Từ nhưng vì cô là sản phụ tuổi đã không còn trẻ, hai tháng nữa sẽ lâm bồn nên đặc biệt cẩn thận, đã báo cáo xin nghỉ sinh từ sớm. Cuối tuần trước cô Từ đã hỏi qua ý kiến của các học sinh, tỏ ý sẽ có giáo viên khác dạy thay cô.
Lúc ấy gần như toàn bộ các học sinh trong lớp đều cho rằng người dạy thay sẽ là thầy Trương bên tổ Hóa học. Tuy tiếng phổ thông của thầy vẫn đầy khẩu âm bản địa nhưng tính thầy vừa dí dỏm vừa khôi hài, lúc giảng bài rất thú vị, nên phần đông học sinh đều hoan nghênh. Trong lớp cũng có bạn từng đến tổ bộ môn Hóa học tìm giáo viên rồi chứng thực với thầy. Thầy cười ha ha bảo là nghe theo sự sắp xếp của lãnh đạo nhà trường, bảo bọn họ đừng lo lắng về thành tích môn Hóa của mình nữa. Vậy nên chuyện này đến tột cùng là thật hay giả cũng chưa có thông tin gì xác thực.
Lúc vài người trong phòng học bắt đầu đùn đẩy nhau, bảo lớp trưởng Lưu Mặc Nam đi xác định thực hư thì giáo viên chủ nhiệm đã bước vào lớp.
Đàm Hiểu Phong kết thúc bài phát biểu, bước xuống bục trong tràng vỗ tay không ngớt của các bậc phụ huynh.
Cô chủ nhiệm cười dịu dàng nhìn cậu ta, tựa như đang nhìn em trai ruột thịt của mình, còn nói, “Đàm Hiểu Phong có thể đạt được thành tích tốt như vậy, ngoại trừ sự cố gắng của chính em ấy và sự quan tâm của giáo viên chúng tôi, còn có một nguyên nhân rất quan trọng nữa. Cái này đương nhiên còn là vì sự giáo dục của gia đình em. Thưa chị Đàm, chị có thể đứng lên phát biểu đôi câu được không? Kể cho mọi người biết bình thường khi ở nhà Hiểu Phong là một đứa con như thế nào? Chị và cha của em ấy đã giáo dục con mình ra sao?”
Mẹ Đàm là một người phụ nữ bình thường, đoan trang, ngồi ở bàn đầu tiên trong lớp, thoạt nhìn tuy rất có giáo dưỡng nhưng lại không có cái khí chất của người phụ nữ có ngành nghề. Bà ngại ngùng cúi đầu, yên lặng đứng lên. Lúc cô giáo mời bà đi lên bục giảng, bà cười khoát tay từ chối rồi đứng trước bàn thứ nhất trong phòng, hơi cúi thấp đầu, nói, “Cũng không phải là giáo dục gì. Cháu nó ở nhà rất tự giác, chúng tôi không cần phải nhiều lời lắm.”
Có phải tất cả các bậc cha mẹ khi phát biểu đều giống nhau chăng?
Lý Gia Đồ nhìn bà mẹ này, trong lòng không khỏi nghĩ như vậy. Cậu nhìn về phía ba mình vẫn đang ngồi nghiêm chỉnh, trong lòng rùng mình, quay đầu hỏi Chu Thư Uyên, “Khi nào thì đến đặt chỗ thế?”
“Đợt chút.” Chu Thư Uyên nhìn thời gian, “Địu, đến giờ rồi. Đi mau đi mau.” Nói xong câu liền chào các bạn học khác rồi kéo Lý Gia Đồ đi về phía cầu thang.
Bọn họ cố ý chạy ngược hướng với các giáo viên. Trước khi Lý Gia Đồ xuống tầng thì quay đầu lại liếc Tô Đồng một cái.
Mặc dù còn chưa tới tháng sáu nhưng cái nóng ba mươi bảy độ đã đến suốt một tuần nay. Hôm nay cũng là một ngày nắng chói chang rọi trên đỉnh đầu.
Áo sơ mi màu lam nhạt của Tô Đồng dính đầy mồ hôi, dán vào đường vai của anh, thoạt nhìn có vẻ rất gầy yếu và góc cạnh.
Trước khi học kỳ kết thúc, thư viện mở hoạt động trao tặng sách, sợ sắp đến ngày tốt nghiệp cấp ba thì sẽ có rất nhiều bộ sách không được xử lí tốt không thể mang đi, nên đã tổ chức cùng lúc hai hoạt động trao tặng sách và giao dịch sách cũ, tức là phải dùng đến địa điểm công cộng để tổ chức. Thân là thành viên quan trọng của trung tâm tổ chức sách báo, sau cuộc họp lần trước, Lý Gia Đồ và Chu Thư Uyên đều được cắt cử nhiệm vụ đến đặt chỗ.
Sân vận động Dật Phu là địa điểm hoạt động tập thể đứng đầu của các học sinh. Nếu không thương thảo trước mà đến đặt hay chỉ quảng cáo suông thì bình thường rất khó đặt được. Cũng may bọn họ đến sớm, với cả trước đó Chu Thư Uyên cũng từng hỏi qua nên thời gian sử dụng được xác định rất nhanh chóng. Bọn họ giải quyết xong được gánh nặng này bèn đến thư viện gặp các thành viên khác trong câu lạc bộ.
Phòng họp chuyên dụng của câu lạc bộ đã có vài thành viên trụ cột ngồi sẵn, chính là Chủ tịch câu lạc bộ và phó Chủ tịch câu lạc bộ sắp sửa tốt nghiệp cấp ba. Đây là cuộc họp cuối cùng bọn họ tham dự về việc tổ chức hoạt động. Thời gian chưa đến, lượng người chưa đủ.
“Chị Đình, thứ năm tuần trước đã dọn dẹp cửa phòng vệ sinh, nhưng lại có người vẽ bậy vẽ loạn trên đó.” Trưởng ban biên tập vừa trở về từ nhà vệ sinh, không kiên nhẫn báo cáo với Chủ tịch câu lạc bộ.
Chủ tịch nhíu mày, “Lại có người làm xằng làm bậy rồi? Cũng không phải việc có ích gì, ngay cả tờ giấy cảnh cáo không được vẽ loạn cũng đã dán lên, thất học nên đọc không hiểu?”
Trong trường học không thiếu những văn hóa WC “cá tính”. Thành viên của trung tâm sách báo phụ trách quản lí khu vực WC công cộng của thư viện, vào cuối tuần trước mới mượn kinh phí từ câu lạc bộ để mời nhân viên dọn vệ sinh dọn rửa các gian buồng WC. Không ngờ rằng mới chưa đến một tuần lại có người vẽ bậy lên cửa.
Vì chuyện này mà tâm trạng của mọi người trong phòng họp không tốt lắm. Cứ hở một chút là có một số phần tử cặn bã ở trong trường học luôn sợ không thể trưng mặt ra ngoài cho người ta xem.
Sau khi kết thúc cuộc họp, Lý Gia Đồ đi đến nhà vệ sinh một chuyến. Bởi vì các lớp buổi chiều vừa tan học nên trong nhà vệ sinh của thư viện chật kín người, cậu đành phải bước vào một buồng.
Đi vệ sinh xong, lúc mở cửa bước ra, Lý Gia Đồ cúi đầu thấy được một thông tin tìm kiếm bạn giường kẹp trên vách cửa —
Muốn tìm bạn | giường
Mời gõ 3935474
Từ thứ hai đến thứ sáu tiếp đón xử nam
Thứ bảy và chủ nhật tiếp đón đàn ông có kinh nghiệm
Chú ý: Xử nam không có kinh nghiệm, xin đừng dùng sức.
Lông mày tinh xảo của cậu giật giật, nhìn lên phía trên lại thấy một thông tin khác về người viết:
16 177 63 0 ở qy 26746732X
Quả thật là vừa đơn giản vừa rõ ràng, tóm gọn thông tin của người viết. Lý Gia Đồ nhìn dãy số kia, nghĩ thầm, chiều cao 177cm, nặng 63kg có phải hơi gầy hay không. Mười sáu tuổi, khả năng cao nhất là lớp 11 nhỉ?
Nghi hoặc ấy chợt lóe trong đầu cậu nhưng cậu cũng không để ý nữa, bước ra khỏi nhà vệ sinh.