*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dú
—————————————–
Vào ngày khai mạc Đại hội thể dục thể thao, ông trời cho thời tiết tốt. Mặt trời sáng rỡ nằm im tại bầu trời, dù vẫn còn chút gió lạnh nhưng so với tình hình âm u, ảm đạm một tuần qua thì đã tốt hơn nhiều.
Hậu cần của lớp đã chuẩn bị các đồ uống chức năng cho nhóm vận động viên từ rất sớm, làm một lá cờ cổ vũ lớn và cả pháo hoa lúc đi vào khán đài, mỗi người đều cực kỳ phấn chấn. Nghi thức đưa vận động viên vào khán đài còn chưa bắt đầu, trong sân trường đã xuất hiện đủ loại quần áo hóa trang, chỉ có số học sinh bình thường còn lại đến để xem náo nhiệt thì đoán xem là trang phục vào khán đài của lớp nào.
Rất nhanh sau đó, trong tiếng chiêng trống rất lớn và khúc quân hành của vận động viên, lễ khai mạc chính thức bắt đầu. Đội hình các lớp dự thi bước vào khán đài theo thứ tự. So với một đại hội thể dục thể thao mùa đông thì đây lại càng giống như một buổi biểu diễn cosplay. Đội hình của lớp mười tầng tầng lớp lớp đều là xuyên không, trong nước và ngoài nước với những câu khẩu hiệu đủ lạ.
Trước lúc bước vào khán đài, không biết Chu Ý Trăn đã kiếm đâu ra chiếc áo choàng hoa cỡ lớn buộc trên người, lặp đi lặp lại câu lạnh quá lạnh quá, vừa nói vừa không quên xoi mói những đàn em trai gái lớp mười đã bắt đầu vào khán đài kia.
Với tạo hình của thập nhị kim thoa, người ngoài còn chưa kịp phân biệt và bàn luận thì một Phùng Tử Ngưng ngọc thụ lâm phong đứng dưới ánh mặt trời đã đủ thu hút số đông ở bên cạnh tranh nhau chụp ảnh làm kỉ niệm.
“Đệt đệt, đó là Chân Hoàn hả?” Động tác đang phát nước khoáng của La Tử Hào hoàn toàn dừng lại, ôm cái thùng giấy ngơ ngác nhìn đội ngũ của lớp 10/9 vừa mới vào khán đài, “Hoàng thượng hậu cung ba nghìn đó!”
Chỉ nghe giọng nữ du dương trên radio giới thiệu rằng, “Đội ngũ đang bước về phía chúng ta, chính là nhóm vận động viên của lớp 10/9!”
Sau đầu của vị Hoàng đế mặc bộ long bào sạch sẽ là một mái tóc dài được cột, đung đưa khi cô ngẩng đầu. Phía sau là những mĩ nhân đi giày chậu hoa (*), trên mặt lộ nụ cười lúng túng, hận không thể bước đuổi kịp Hoàng đế nhanh chóng rời khỏi khán đài. Hai gã hoạn quan đi phía trước giơ tấm thẻ bài ghi tên lớp thì trông rất thích thú.
Lưu Mặc Nam ngắm đội ngũ kia, mắt trừng to, bỗng ngạc nhiên nói, “Đờ mờ nhé, Hoàn Hoàn không phải công chúa Hi Hi à? lớp này chịu chơi quá đi!”
“Cái quái gì thế?” La Tử Hào không hiểu gì, nhìn một chốc rồi bảo, “Ôi, em gái đứng gần Hoàng Thượng nhất xinh quá đi!”
“Kia đúng là Đoàn Hi Hi, hoa khôi của trường chứ đâu! Đúng là chẳng có mắt nhìn gì cả!” Lưu Mặc Nam châm chọc.
Vừa nghe đến “hoa khôi trường”, ai cũng ngẩng cổ ngó nghiêng tìm kiếm, nhưng đội ngũ đã đi qua lễ đài xa lắm rồi.
Lúc mọi người đang tiếc nuối, Chu Thư Uyên tặc lưỡi bình luận, “Cũng chẳng bằng Đồ Đồ nhà chúng ta đâu, ai!”
Cả sáng nay Lý Gia Đồ còn chưa nói câu nào đã bị gọi hồn như vậy, chẳng hiểu cái gì sất.
La Tử Hào liếc sang cậu ta, “Đừng nói thế chứ, Tiểu Chu. Đội ngũ này còn đẹp hơn lớp mình được không?”
Ai ngờ lời này bị thập nhị kim thoa nghe thấy, Chu Ý Trăn đầu têu, tất cả đều tỏ vẻ phải lên tiếng hành hung cậu ta một lát.
La Tử Hào ôm đầu ngồi xổm xuống cầu tha thứ, khóc lóc một lúc lâu thì đột nhiên chỉ về phía trước, kêu lên, “– Pikachu!”
Chu Ý Trăn cười lạnh, “Cái tên cao lớn thô kệnh như cậu mà còn bán manh à?” Một cước kia còn chưa được hạ xuống đã bị người bên cạnh đá rớt, chỉ tay về hướng đội ngũ đang tiến vào sân khấu.
“Đệt, thunderbolt thunderbolt (*) kìa…” Chu Thư Uyên nhìn lớp tiếp theo vào khán đài, là mười người đang mặc đồ nhồi bông hình Pikachu, trợn tròn mắt.
(*Nguyên văn: 十万伏特 – Tra wiki thì nó có nghĩa là loại skill có tên là Thunderbolt, phóng điện 100,000 volt vào đối thủ, xuất hiện trong hoạt hình Pokemon)
Con Pikachu đi đầu tiên cầm một tấm bảng lớn viết vài chữ rất to “Lớp 10/10, chu ~”. Vì chênh lệch chiều cao khiến những bộ trang phục thống nhất ấy trở nên khác biệt. Những người khác dù đã bước vào sân khấu hay chưa đều lấy điện thoại tranh nhau chụp ảnh.
La Tử Hào chụp liên tục vài tấm, “Chậc chậc, như này có khi đến tận mười thunderbolt không chừng…”
Các pikachu được mọi người nhiệt liệt chào đón khiến trong lòng như có pháo hoa nở. Mỗi một con pikachu đều cực kỳ vui vẻ, nhanh nhẹn lon ton bước về phía trước.
Đột nhiên, con pikachu cầm bảng lảo đảo một cái, lúc mọi người không kịp phản ứng lại thì đã té lăn trên đất. Chiếc đầu bự tiếp xúc với mặt đường nhựa, thu hút sự chú ý của các vị lãnh đạo ngồi trên khán đài, thầy cô đều ồ lên.
Những pikachu còn lại và các học sinh tuy cùng một đội ngũ nhưng không mặc trang phục đều chạy qua nâng. Bạn học kia vẫn kiên định không chịu tháo cái đầu xuống, sau khi đứng dậy còn chỉnh chiếc đầu đã bị lệch, vui vẻ phất tay về phía các bạn và thầy cô tỏ vẻ mình không sao cả rồi nhận bảng, tiếp tục dẫn dắt toàn đội hoàn thành hành trình trong tiếng vỗ tay và hoan hô của mọi người, bước vào bên trong khán đài.
Do mấy ngày trước hạ nhiệt độ mà không chú ý giữ ấm nên tinh thần của Lý Gia Đồ vẫn luôn uể oải, không phấn chấn. Cũng may là sau khi uống bản lam căn ba ngày mới hết cảm. Hơn nữa, dạo này cậu luôn ăn những món giàu chất dinh dưỡng ở căng tin nên đến đại hội thể dục thể thao hôm nay, tuy thời tiết không khiến cậu thấy dễ chịu nhưng đã tốt hơn so với trước đó rất nhiều rồi.
Giáo viên chủ nhiệm Đinh Sở Ngâm đã chuẩn bị bữa sáng cho học sinh cùng với tổ hậu cần từ sớm, còn phụ trách thêm việc chuẩn bị nước nóng chống lạnh nữa.
Cô chứng kiến học trò chuẩn bị tỉ mỉ nghi thức khai mạc của đại hội lần này, tự đáy lòng thầm vui vẻ và tự hào thay bọn họ. Các vận động viên còn chưa bắt đầu vào khán đài, học trò đã phát hiện trên khung tin tức và trạng thái của bạn bè xuất hiện bình luận của cô chủ nhiệm. Thập nhị kim thoa vốn định mai danh ẩn tích cũng nhận ra nhưng không còn tinh thần phản kháng nữa, tích cực phối hợp để các bạn chụp ảnh mình.
Lý Gia Đồ đứng cạnh bên trong chốc lát, mắt vừa thấy có bạn trong lớp đang chụp mình, yên lặng giơ cánh tay cầm cốc giấy che sườn mặt, bất đắc dĩ nói, “Đừng chụp.”
“Lý Gia Đồ đúng là 360 độ không có góc chết!” Các nữ sinh ầm ĩ đùa giỡn một phen, nhân cơ hội tách tách chụp không ngừng.
Cậu nín thở, đứng từ xa nói với bọn họ, “Chụp Phùng Tử Ngưng ấy, cậu ta khá đẹp trai mà.”
Phùng Tử Ngưng cũng đang bị các bạn nữ vây quanh chọc ghẹo, không chỉ bạn cùng lớp mà còn có các thành viên cùng câu lạc bộ, đàn em lớp 10 và các học sinh khác hóng chuyện đều cậu một lời tôi một lời đùa giỡn cậu ta. Trên mặt Phùng Tử Ngưng lộ nụ cười xấu hổ ngại ngùng, hoàn toàn không có cơ hội buông lời phản bác.
Gió càng lúc càng lớn. Lúc thấy vận động viên lớp 10 sắp vào khán đài xong, Trương Cạnh Dư và Lưu Mặc Nam cũng nhận được thông báo của hội sinh viên, chú ý sửa sang lại đội ngũ của lớp để chuẩn bị vào khán đài.
Dù đại hội này là sự kiện được tổ chức trong phạm vi toàn trường nhưng cũng chỉ là hoạt động của học sinh. Trừ những giáo viên chủ nhiệm bình thường có quan hệ tốt với học trò hoặc muốn đến xem cảnh náo nhiệt thì đều tận dụng thời gian này để ở nhà nghỉ ngơi.
Biết cán sự môn của mình phải sắm vai Tiết Bảo Thoa lên sân khấu, thầy Khâu nhanh chóng xuất hiện trước đội ngũ đang chuẩn bị của lớp, cười nói đến ngắm Bảo tỷ tỷ.
“Thầy Khâu, cái đầu tổ gà(*) này của thầy, không phải là mới tỉnh ngủ đó chứ?” Chu Ý Trăn chau mày trừng mắt, tỏ vẻ ghét bỏ.
Khâu Phi Minh cười ha ha, sờ sờ đầu, trả lời cứ như lẽ thường tình, “Nếu không phải vì đến xem mấy đứa tiến vào khán đài thế nào thì giờ thầy còn đang ủ trong ổ chăn đó!”
Không lâu sau, giáo viên dạy văn và sinh học đều mang vợ con đến nhập hội. Hai bạn nhỏ mới đến tuổi đi nhà trẻ cực kỳ hưng phấn quấn lấy những người bình thường chỉ xuất hiện trước màn ảnh, còn cầm cái phất trần của Diệu Ngọc (*) phẩy tới phẩy lui, ầm ĩ không ngừng, bị bố mẹ khuyên can vài lần mới cam lòng trả món đồ chơi mới lạ cho các chị, sau đó lưu luyến rời đi.
(*Chú thích: Ni cô Diệu Ngọc là một nhân vật trong tiểu thuyết “Hồng Lâu Mộng”)
— Nhưng hai đứa và những đứa trẻ khác đã nhanh chóng phát hiện ra nhóm pikachu kì lạ ở bên kia sân vận động, khóc nháo đòi sang bên đó chơi.
Phóng viên của đài truyền hình nhà trường đặc biệt đến phỏng vấn Phùng Tử Ngưng, đã đỡ máy quay nhắm ngay vào gương mặt sạch sẽ, tinh xảo của cậu ta rồi, nhưng Phùng Tử Ngưng lại lắc đầu vài cái, yêu cầu đừng chụp. Phóng viên cầm microphone ở trên tay dời mục tiêu tập trung sang Lý Gia Đồ. Cô còn chưa bước đến nơi, Lý Gia Đồ đã nghiêm túc bảo, “Đừng chụp em.”
Giáo viên chủ nhiệm ở bên kia còn đang dặn dò cậu học trò nhận phỏng vấn, bên này rất nhanh chóng đã có người chú ý tới thầy dạy Hóa sắp đến đây, nhưng không chỉ có một người.
Người đi cùng với Tô Đồng là một thanh niên cao gầy như người mẫu, tướng mạo cũng anh tuấn. Chu Ý Trăn phát hiện ra anh ta trước thì ngơ ngác khen, “Đúng thật là cá mè một lứa với nhau. Người có giá trị nhan sắc không đủ cao đều sẽ xấu hổ đứng cạnh Tô Tô.”
Khâu Phi Minh đang nói đùa với đám học trò nhìn về phía đó, kinh ngạc kêu, “Ồ? Lê Phương?! Sao cậu lại tới đây?”
Không ngờ thầy dạy tiếng Anh cũng quen biết Lê Phương. Lý Gia Đồ nhìn thầy đi qua chào hỏi với hai người kia, nhất thời quên tránh máy quay của đài truyền hình.
Chẳng những họ quen biết nhau mà thoạt nhìn trông còn rất thân thiết. Mọi người đều biết thầy dạy tiếng Anh và thầy dạy Hóa là bạn thân, nhưng Lý Gia Đồ thật sự không ngờ được, họ sẽ cùng nhau xuất hiện như bây giờ.
Tô Đồng mặc bộ đồ thể thao, trong tay cầm một tờ giấy và một chiếc đồng hồ đếm giây. Đám học trò nhiệt tình bắt chuyện và chào hỏi với họ, bỗng nhiên Trương Cạnh Dư kêu lên, “Thầy Tô là trọng tài ạ?!”
“Tổ thể dục không đủ người nên tìm vài người khác cho đủ nhân số, mà với cuộc thi chạy thì có làm trọng tài cũng không sao.” Tô Đồng giải thích.
Lập tức có học sinh hỏi anh là trọng tài của hạng mục nào, còn hỏi thêm có những hạng mục nào mà tuyển thủ trong lớp tham gia.
Tô Đồng mở bảng trong tay ra nhìn một chút, anh còn chưa kịp trả lời thì tờ giấy đã bị đám học trò truyền nhau đọc. Anh cười bất đắc dĩ, “Là hạng mục chạy tiếp sức đồng đội thôi mà. Thời gian chắc đã được sắp xếp vào buổi chiều rồi.”
Lý Gia Đồ chưa đến chỗ các thầy nói chuyện với mọi người thì đã nhìn thấy Lê Phương, cũng không tiến về phía trước. Mấy bạn xung quanh truyền cho cậu xem giấy ghi thời gian đã sắp xếp. Cậu nhìn thoáng qua, trên danh sách trọng tài cho hạng mục tiếp sức 400m dành cho 4 học sinh nam có tên của Tô Đồng.
“Tiểu Tô đến rồi hả, hôm nay là trọng tài sao?” Đinh Sở Ngâm thuyết phục Phùng Tử Ngưng nhận phỏng vấn thành công, còn cười tủm tỉm với Tô Đồng.
Tô Đồng gật đầu, “Hiếm khi tổ thể dục tin tưởng em.”
Khâu Phi Minh vừa nghe thấy còn nửa đùa, “Không phải từ sau lần trước chơi bóng rổ, cậu đánh bay Vương Quốc Cường, nên đầu anh ta hỏng rồi?”
“Tôi cũng hi vọng là vậy, nếu không vai tôi đau ba ngày thì không đáng lắm.” Tô Đồng vừa dứt lời liền nghiêm túc nhắc nhở học trò đang cười đùa ở bên cạnh, “Không được nói với thầy Vương đó, nghe chưa?”
Cả đám trăm miệng một lời đáp, “Nghe ~ rồi ~ ạ ~”
“Lớp các em đang… đóng vườn Đại Quan sao?” Lê Phương nhìn một lúc lâu, nhìn sang Phùng Tử Ngưng đang được phỏng vấn, hiếu kì hỏi, “Đó là Giả Bảo Ngọc à?”
(*Chú thích: Đại Quan Viên được đặt theo hoa viên Đại Quan của Giả Nguyên Xuân. Theo tiểu thuyết “Hồng Lâu Mộng”, khu vườn đại quan này chỉ dành cho 12 cô tiểu thư xinh đẹp của hai phủ Vinh và phủ Ninh đến vui chơi. Giả Bảo Ngọc là cậu ấm duy nhất được lui tới và tìm được người tâm đầu ý hợp là Lâm Đại Ngọc.)
“Là Bảo thúc của cậu đó.” Tô Đồng đứng bên cạnh thong thả nói.
Lê Phương chưa nói gì đã định vung tay đánh vào bụng anh. Như có dự đoán trước, thoắt cái Tô Đồng đã tránh sang một bên, “Lại đây.” Lê Phương đưa tay ra tóm lấy gáy anh, giữ anh lại bên người, hung dữ trừng mắt với anh.
Đinh Sở Ngâm thấy vậy thì cười, “Là bạn thân hả?”
“À, đúng ạ.” Bây giờ Tô Đồng mới nhớ vẫn chưa giới thiệu, “Đây là bác sĩ Lê Phương ở bệnh viện trong khu vực này. Hôm nay nghe nói có lễ khai mạc nên đến xem thôi. Chị ấy chính là Đinh Sở Ngâm, tôi đã từng kể với cậu rồi đấy?”
“Chào đàn chị ~” Lê Phương cười chào cô.
Đinh Sở Ngâm ngẩn ngơ, chớp mắt, cười hì hì, “Thì ra em cũng là học sinh tốt nghiệp từ trường chúng ta!”
CHÚ THÍCH:
(*) Giày chậu hoa (Nguyên văn: 花盆鞋): Là cái giày mà phụ nữ con gái ngày xưa đi í =)) Mình cũng k biết phải dịch như nào.
(*) Đầu tổ gà (Nguyên văn: 鸡窝头):
Edit: Dú
—————————————–
Vào ngày khai mạc Đại hội thể dục thể thao, ông trời cho thời tiết tốt. Mặt trời sáng rỡ nằm im tại bầu trời, dù vẫn còn chút gió lạnh nhưng so với tình hình âm u, ảm đạm một tuần qua thì đã tốt hơn nhiều.
Hậu cần của lớp đã chuẩn bị các đồ uống chức năng cho nhóm vận động viên từ rất sớm, làm một lá cờ cổ vũ lớn và cả pháo hoa lúc đi vào khán đài, mỗi người đều cực kỳ phấn chấn. Nghi thức đưa vận động viên vào khán đài còn chưa bắt đầu, trong sân trường đã xuất hiện đủ loại quần áo hóa trang, chỉ có số học sinh bình thường còn lại đến để xem náo nhiệt thì đoán xem là trang phục vào khán đài của lớp nào.
Rất nhanh sau đó, trong tiếng chiêng trống rất lớn và khúc quân hành của vận động viên, lễ khai mạc chính thức bắt đầu. Đội hình các lớp dự thi bước vào khán đài theo thứ tự. So với một đại hội thể dục thể thao mùa đông thì đây lại càng giống như một buổi biểu diễn cosplay. Đội hình của lớp mười tầng tầng lớp lớp đều là xuyên không, trong nước và ngoài nước với những câu khẩu hiệu đủ lạ.
Trước lúc bước vào khán đài, không biết Chu Ý Trăn đã kiếm đâu ra chiếc áo choàng hoa cỡ lớn buộc trên người, lặp đi lặp lại câu lạnh quá lạnh quá, vừa nói vừa không quên xoi mói những đàn em trai gái lớp mười đã bắt đầu vào khán đài kia.
Với tạo hình của thập nhị kim thoa, người ngoài còn chưa kịp phân biệt và bàn luận thì một Phùng Tử Ngưng ngọc thụ lâm phong đứng dưới ánh mặt trời đã đủ thu hút số đông ở bên cạnh tranh nhau chụp ảnh làm kỉ niệm.
“Đệt đệt, đó là Chân Hoàn hả?” Động tác đang phát nước khoáng của La Tử Hào hoàn toàn dừng lại, ôm cái thùng giấy ngơ ngác nhìn đội ngũ của lớp 10/9 vừa mới vào khán đài, “Hoàng thượng hậu cung ba nghìn đó!”
Chỉ nghe giọng nữ du dương trên radio giới thiệu rằng, “Đội ngũ đang bước về phía chúng ta, chính là nhóm vận động viên của lớp 10/9!”
Sau đầu của vị Hoàng đế mặc bộ long bào sạch sẽ là một mái tóc dài được cột, đung đưa khi cô ngẩng đầu. Phía sau là những mĩ nhân đi giày chậu hoa (*), trên mặt lộ nụ cười lúng túng, hận không thể bước đuổi kịp Hoàng đế nhanh chóng rời khỏi khán đài. Hai gã hoạn quan đi phía trước giơ tấm thẻ bài ghi tên lớp thì trông rất thích thú.
Lưu Mặc Nam ngắm đội ngũ kia, mắt trừng to, bỗng ngạc nhiên nói, “Đờ mờ nhé, Hoàn Hoàn không phải công chúa Hi Hi à? lớp này chịu chơi quá đi!”
“Cái quái gì thế?” La Tử Hào không hiểu gì, nhìn một chốc rồi bảo, “Ôi, em gái đứng gần Hoàng Thượng nhất xinh quá đi!”
“Kia đúng là Đoàn Hi Hi, hoa khôi của trường chứ đâu! Đúng là chẳng có mắt nhìn gì cả!” Lưu Mặc Nam châm chọc.
Vừa nghe đến “hoa khôi trường”, ai cũng ngẩng cổ ngó nghiêng tìm kiếm, nhưng đội ngũ đã đi qua lễ đài xa lắm rồi.
Lúc mọi người đang tiếc nuối, Chu Thư Uyên tặc lưỡi bình luận, “Cũng chẳng bằng Đồ Đồ nhà chúng ta đâu, ai!”
Cả sáng nay Lý Gia Đồ còn chưa nói câu nào đã bị gọi hồn như vậy, chẳng hiểu cái gì sất.
La Tử Hào liếc sang cậu ta, “Đừng nói thế chứ, Tiểu Chu. Đội ngũ này còn đẹp hơn lớp mình được không?”
Ai ngờ lời này bị thập nhị kim thoa nghe thấy, Chu Ý Trăn đầu têu, tất cả đều tỏ vẻ phải lên tiếng hành hung cậu ta một lát.
La Tử Hào ôm đầu ngồi xổm xuống cầu tha thứ, khóc lóc một lúc lâu thì đột nhiên chỉ về phía trước, kêu lên, “– Pikachu!”
Chu Ý Trăn cười lạnh, “Cái tên cao lớn thô kệnh như cậu mà còn bán manh à?” Một cước kia còn chưa được hạ xuống đã bị người bên cạnh đá rớt, chỉ tay về hướng đội ngũ đang tiến vào sân khấu.
“Đệt, thunderbolt thunderbolt (*) kìa…” Chu Thư Uyên nhìn lớp tiếp theo vào khán đài, là mười người đang mặc đồ nhồi bông hình Pikachu, trợn tròn mắt.
(*Nguyên văn: 十万伏特 – Tra wiki thì nó có nghĩa là loại skill có tên là Thunderbolt, phóng điện 100,000 volt vào đối thủ, xuất hiện trong hoạt hình Pokemon)
Con Pikachu đi đầu tiên cầm một tấm bảng lớn viết vài chữ rất to “Lớp 10/10, chu ~”. Vì chênh lệch chiều cao khiến những bộ trang phục thống nhất ấy trở nên khác biệt. Những người khác dù đã bước vào sân khấu hay chưa đều lấy điện thoại tranh nhau chụp ảnh.
La Tử Hào chụp liên tục vài tấm, “Chậc chậc, như này có khi đến tận mười thunderbolt không chừng…”
Các pikachu được mọi người nhiệt liệt chào đón khiến trong lòng như có pháo hoa nở. Mỗi một con pikachu đều cực kỳ vui vẻ, nhanh nhẹn lon ton bước về phía trước.
Đột nhiên, con pikachu cầm bảng lảo đảo một cái, lúc mọi người không kịp phản ứng lại thì đã té lăn trên đất. Chiếc đầu bự tiếp xúc với mặt đường nhựa, thu hút sự chú ý của các vị lãnh đạo ngồi trên khán đài, thầy cô đều ồ lên.
Những pikachu còn lại và các học sinh tuy cùng một đội ngũ nhưng không mặc trang phục đều chạy qua nâng. Bạn học kia vẫn kiên định không chịu tháo cái đầu xuống, sau khi đứng dậy còn chỉnh chiếc đầu đã bị lệch, vui vẻ phất tay về phía các bạn và thầy cô tỏ vẻ mình không sao cả rồi nhận bảng, tiếp tục dẫn dắt toàn đội hoàn thành hành trình trong tiếng vỗ tay và hoan hô của mọi người, bước vào bên trong khán đài.
Do mấy ngày trước hạ nhiệt độ mà không chú ý giữ ấm nên tinh thần của Lý Gia Đồ vẫn luôn uể oải, không phấn chấn. Cũng may là sau khi uống bản lam căn ba ngày mới hết cảm. Hơn nữa, dạo này cậu luôn ăn những món giàu chất dinh dưỡng ở căng tin nên đến đại hội thể dục thể thao hôm nay, tuy thời tiết không khiến cậu thấy dễ chịu nhưng đã tốt hơn so với trước đó rất nhiều rồi.
Giáo viên chủ nhiệm Đinh Sở Ngâm đã chuẩn bị bữa sáng cho học sinh cùng với tổ hậu cần từ sớm, còn phụ trách thêm việc chuẩn bị nước nóng chống lạnh nữa.
Cô chứng kiến học trò chuẩn bị tỉ mỉ nghi thức khai mạc của đại hội lần này, tự đáy lòng thầm vui vẻ và tự hào thay bọn họ. Các vận động viên còn chưa bắt đầu vào khán đài, học trò đã phát hiện trên khung tin tức và trạng thái của bạn bè xuất hiện bình luận của cô chủ nhiệm. Thập nhị kim thoa vốn định mai danh ẩn tích cũng nhận ra nhưng không còn tinh thần phản kháng nữa, tích cực phối hợp để các bạn chụp ảnh mình.
Lý Gia Đồ đứng cạnh bên trong chốc lát, mắt vừa thấy có bạn trong lớp đang chụp mình, yên lặng giơ cánh tay cầm cốc giấy che sườn mặt, bất đắc dĩ nói, “Đừng chụp.”
“Lý Gia Đồ đúng là 360 độ không có góc chết!” Các nữ sinh ầm ĩ đùa giỡn một phen, nhân cơ hội tách tách chụp không ngừng.
Cậu nín thở, đứng từ xa nói với bọn họ, “Chụp Phùng Tử Ngưng ấy, cậu ta khá đẹp trai mà.”
Phùng Tử Ngưng cũng đang bị các bạn nữ vây quanh chọc ghẹo, không chỉ bạn cùng lớp mà còn có các thành viên cùng câu lạc bộ, đàn em lớp 10 và các học sinh khác hóng chuyện đều cậu một lời tôi một lời đùa giỡn cậu ta. Trên mặt Phùng Tử Ngưng lộ nụ cười xấu hổ ngại ngùng, hoàn toàn không có cơ hội buông lời phản bác.
Gió càng lúc càng lớn. Lúc thấy vận động viên lớp 10 sắp vào khán đài xong, Trương Cạnh Dư và Lưu Mặc Nam cũng nhận được thông báo của hội sinh viên, chú ý sửa sang lại đội ngũ của lớp để chuẩn bị vào khán đài.
Dù đại hội này là sự kiện được tổ chức trong phạm vi toàn trường nhưng cũng chỉ là hoạt động của học sinh. Trừ những giáo viên chủ nhiệm bình thường có quan hệ tốt với học trò hoặc muốn đến xem cảnh náo nhiệt thì đều tận dụng thời gian này để ở nhà nghỉ ngơi.
Biết cán sự môn của mình phải sắm vai Tiết Bảo Thoa lên sân khấu, thầy Khâu nhanh chóng xuất hiện trước đội ngũ đang chuẩn bị của lớp, cười nói đến ngắm Bảo tỷ tỷ.
“Thầy Khâu, cái đầu tổ gà(*) này của thầy, không phải là mới tỉnh ngủ đó chứ?” Chu Ý Trăn chau mày trừng mắt, tỏ vẻ ghét bỏ.
Khâu Phi Minh cười ha ha, sờ sờ đầu, trả lời cứ như lẽ thường tình, “Nếu không phải vì đến xem mấy đứa tiến vào khán đài thế nào thì giờ thầy còn đang ủ trong ổ chăn đó!”
Không lâu sau, giáo viên dạy văn và sinh học đều mang vợ con đến nhập hội. Hai bạn nhỏ mới đến tuổi đi nhà trẻ cực kỳ hưng phấn quấn lấy những người bình thường chỉ xuất hiện trước màn ảnh, còn cầm cái phất trần của Diệu Ngọc (*) phẩy tới phẩy lui, ầm ĩ không ngừng, bị bố mẹ khuyên can vài lần mới cam lòng trả món đồ chơi mới lạ cho các chị, sau đó lưu luyến rời đi.
(*Chú thích: Ni cô Diệu Ngọc là một nhân vật trong tiểu thuyết “Hồng Lâu Mộng”)
— Nhưng hai đứa và những đứa trẻ khác đã nhanh chóng phát hiện ra nhóm pikachu kì lạ ở bên kia sân vận động, khóc nháo đòi sang bên đó chơi.
Phóng viên của đài truyền hình nhà trường đặc biệt đến phỏng vấn Phùng Tử Ngưng, đã đỡ máy quay nhắm ngay vào gương mặt sạch sẽ, tinh xảo của cậu ta rồi, nhưng Phùng Tử Ngưng lại lắc đầu vài cái, yêu cầu đừng chụp. Phóng viên cầm microphone ở trên tay dời mục tiêu tập trung sang Lý Gia Đồ. Cô còn chưa bước đến nơi, Lý Gia Đồ đã nghiêm túc bảo, “Đừng chụp em.”
Giáo viên chủ nhiệm ở bên kia còn đang dặn dò cậu học trò nhận phỏng vấn, bên này rất nhanh chóng đã có người chú ý tới thầy dạy Hóa sắp đến đây, nhưng không chỉ có một người.
Người đi cùng với Tô Đồng là một thanh niên cao gầy như người mẫu, tướng mạo cũng anh tuấn. Chu Ý Trăn phát hiện ra anh ta trước thì ngơ ngác khen, “Đúng thật là cá mè một lứa với nhau. Người có giá trị nhan sắc không đủ cao đều sẽ xấu hổ đứng cạnh Tô Tô.”
Khâu Phi Minh đang nói đùa với đám học trò nhìn về phía đó, kinh ngạc kêu, “Ồ? Lê Phương?! Sao cậu lại tới đây?”
Không ngờ thầy dạy tiếng Anh cũng quen biết Lê Phương. Lý Gia Đồ nhìn thầy đi qua chào hỏi với hai người kia, nhất thời quên tránh máy quay của đài truyền hình.
Chẳng những họ quen biết nhau mà thoạt nhìn trông còn rất thân thiết. Mọi người đều biết thầy dạy tiếng Anh và thầy dạy Hóa là bạn thân, nhưng Lý Gia Đồ thật sự không ngờ được, họ sẽ cùng nhau xuất hiện như bây giờ.
Tô Đồng mặc bộ đồ thể thao, trong tay cầm một tờ giấy và một chiếc đồng hồ đếm giây. Đám học trò nhiệt tình bắt chuyện và chào hỏi với họ, bỗng nhiên Trương Cạnh Dư kêu lên, “Thầy Tô là trọng tài ạ?!”
“Tổ thể dục không đủ người nên tìm vài người khác cho đủ nhân số, mà với cuộc thi chạy thì có làm trọng tài cũng không sao.” Tô Đồng giải thích.
Lập tức có học sinh hỏi anh là trọng tài của hạng mục nào, còn hỏi thêm có những hạng mục nào mà tuyển thủ trong lớp tham gia.
Tô Đồng mở bảng trong tay ra nhìn một chút, anh còn chưa kịp trả lời thì tờ giấy đã bị đám học trò truyền nhau đọc. Anh cười bất đắc dĩ, “Là hạng mục chạy tiếp sức đồng đội thôi mà. Thời gian chắc đã được sắp xếp vào buổi chiều rồi.”
Lý Gia Đồ chưa đến chỗ các thầy nói chuyện với mọi người thì đã nhìn thấy Lê Phương, cũng không tiến về phía trước. Mấy bạn xung quanh truyền cho cậu xem giấy ghi thời gian đã sắp xếp. Cậu nhìn thoáng qua, trên danh sách trọng tài cho hạng mục tiếp sức 400m dành cho 4 học sinh nam có tên của Tô Đồng.
“Tiểu Tô đến rồi hả, hôm nay là trọng tài sao?” Đinh Sở Ngâm thuyết phục Phùng Tử Ngưng nhận phỏng vấn thành công, còn cười tủm tỉm với Tô Đồng.
Tô Đồng gật đầu, “Hiếm khi tổ thể dục tin tưởng em.”
Khâu Phi Minh vừa nghe thấy còn nửa đùa, “Không phải từ sau lần trước chơi bóng rổ, cậu đánh bay Vương Quốc Cường, nên đầu anh ta hỏng rồi?”
“Tôi cũng hi vọng là vậy, nếu không vai tôi đau ba ngày thì không đáng lắm.” Tô Đồng vừa dứt lời liền nghiêm túc nhắc nhở học trò đang cười đùa ở bên cạnh, “Không được nói với thầy Vương đó, nghe chưa?”
Cả đám trăm miệng một lời đáp, “Nghe ~ rồi ~ ạ ~”
“Lớp các em đang… đóng vườn Đại Quan sao?” Lê Phương nhìn một lúc lâu, nhìn sang Phùng Tử Ngưng đang được phỏng vấn, hiếu kì hỏi, “Đó là Giả Bảo Ngọc à?”
(*Chú thích: Đại Quan Viên được đặt theo hoa viên Đại Quan của Giả Nguyên Xuân. Theo tiểu thuyết “Hồng Lâu Mộng”, khu vườn đại quan này chỉ dành cho 12 cô tiểu thư xinh đẹp của hai phủ Vinh và phủ Ninh đến vui chơi. Giả Bảo Ngọc là cậu ấm duy nhất được lui tới và tìm được người tâm đầu ý hợp là Lâm Đại Ngọc.)
“Là Bảo thúc của cậu đó.” Tô Đồng đứng bên cạnh thong thả nói.
Lê Phương chưa nói gì đã định vung tay đánh vào bụng anh. Như có dự đoán trước, thoắt cái Tô Đồng đã tránh sang một bên, “Lại đây.” Lê Phương đưa tay ra tóm lấy gáy anh, giữ anh lại bên người, hung dữ trừng mắt với anh.
Đinh Sở Ngâm thấy vậy thì cười, “Là bạn thân hả?”
“À, đúng ạ.” Bây giờ Tô Đồng mới nhớ vẫn chưa giới thiệu, “Đây là bác sĩ Lê Phương ở bệnh viện trong khu vực này. Hôm nay nghe nói có lễ khai mạc nên đến xem thôi. Chị ấy chính là Đinh Sở Ngâm, tôi đã từng kể với cậu rồi đấy?”
“Chào đàn chị ~” Lê Phương cười chào cô.
Đinh Sở Ngâm ngẩn ngơ, chớp mắt, cười hì hì, “Thì ra em cũng là học sinh tốt nghiệp từ trường chúng ta!”
CHÚ THÍCH:
(*) Giày chậu hoa (Nguyên văn: 花盆鞋): Là cái giày mà phụ nữ con gái ngày xưa đi í =)) Mình cũng k biết phải dịch như nào.
(*) Đầu tổ gà (Nguyên văn: 鸡窝头):