Edit: Dú
—————————————–
Vì ban ngày đã ngủ rất nhiều nên đến nửa đêm, Lý Gia Đồ vẫn nằm trằn trọc trên giường, sáng cũng thức dậy sớm.
Cậu ngồi ngây ngốc trên người năm phút, cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ mặc trên người, duỗi thẳng tay ra, mơ hồ có thể phỏng đoán được chiều dài tay của Tô Đồng.
Lúc này, căn phòng đang cực kì yên lặng, bên ngoài có tiếng ồn ào của chim sẻ, càng tô điểm sự tĩnh lặng xung quanh.
Lý Gia Đồ dụi mắt một lát, xuống giường, phủi ống quần. Cậu cúi người phủi lại lần nữa, lúc đứng thẳng người dậy, hơi ngẩng đầu cũng đã đủ để tưởng tượng được dáng vẻ của Tô Đồng khi đứng trước mặt mình.
Nhưng Tô Đồng đã không còn ở trong phòng nữa.
Lý Gia Đồ thấy chăn đã được gấp trên sô pha, nhớ trước đây Tô Đồng từng nói để một mình cậu ở phòng thì không tốt, không khỏi cười cười.
Cậu rửa mặt xong, ngồi trên sô pha gửi cho Tô Đồng một cái tin nhắn, ngồi không yên lại đi đến trước bàn ăn giở sách và giáo án đặt trên bàn của anh. Trên chiếc ghế bên cạnh còn có một tập báo cáo thí nghiệm nhưng không phải của lớp cậu.
Máy tính chưa tắt, đang ở trạng thái ngủ đông, tùy ý động vào chuột, màn hình đã bật lên.
Phần mềm chat của Tô Đồng chưa được tắt, bên góc phải phía dưới nhấp nháy tin nhắn chưa đọc. Lý Gia Đồ di chuột qua, là nhóm liên lạc của tổ hóa học.
Trên mặt bàn còn có hai tờ giấy ghi chú, nhắc nhở những chuyện mà sắp tới Tô Đồng phải hoàn thành, chính là trước thứ năm phải nộp đề trắc nghiệm tuần, trước cuối tháng phải chuẩn bị “quà lớn” cho dịp Nguyên Đán, và cả hẹn Tưởng Linh Xuyên ăn cơm.
Người này là ai? Lý Gia Đồ thắc mắc nhìn cái tên này, trong lòng lẩm nhẩm hai lần, vẫn không rõ chủ nhân của cái tên là nam hay nữ, nhưng chắc là không phải người rất quan trọng, nếu không thì ăn cơm cũng không cần phải dùng giấy ghi chú để nhắc nhở.
Cậu đang rầu rĩ thì nghe thấy tiếng cửa mở từ phía huyền quan, vội bước qua.
“Thầy.” Lý Gia Đồ thấy Tô Đồng cầm hai túi bánh bao, thì ra là đi mua bữa sáng.
Tô Đồng cười với cậu, cúi đầu đổi giày, “Chào buổi sáng. Không ngủ thêm chút nữa sao?”
Cậu lắc đầu, “Hôm qua ngủ nhiều quá.”
“Hôm nay không khó chịu nữa chứ?” Tô Đồng còn cầm một bình sữa trong tay, thấy Lý Gia Đồ tò mò nhìn, giải thích với cậu, “Sữa của em đấy, tôi nhận thay.”
Vừa nghe thấy là sữa của mình, Lý Gia Đồ không quá phấn chấn, gãi má.
Tô Đồng nghe thấy giọng thất vọng của cậu, quan sát cậu từ trên xuống dưới một phen, “Em vẫn nên uống nhiều sữa chút đi, lớn mà chẳng cao.”
Nghe thấy vậy, cậu sửng sốt, nhìn Tô Đồng đi qua mình, cậu lê dép theo sau, “Em tập thể dục buổi sáng đều đứng thứ hai từ dưới đếm lên đó.” Tô Đồng lấy bát đũa từ bếp, cầm bánh bao đang nóng hầm hập ra, không biết là có nghe thấy cậu nói gì không, “Đó là do không ai cao bằng thầy thôi.”
“Ừm.” Anh gật đầu.
Một tiếng nhẹ tênh này là sao? Lý Gia Đồ nhíu mày, thể hiện sự bất mãn của mình, nhưng Tô Đồng vẫn không tiếp tục đề tài này nữa, bưng bánh bao và sữa ra ngoài, “Ăn sáng đi.”
Tô Đồng đến trước bàn ăn, nhìn thoáng qua laptop đã mở nhưng chỉ khép máy lại, không nói gì.
Lý Gia Đồ ngồi xuống trước bàn ăn, chỉ thấy Tô Đồng đặt bữa sáng lên bàn xong thì lấy một hộp sữa to từ trong tủ lạnh ra, đổ đầy một cái cốc, sau đó lại mang đi hâm nóng trong bếp.
Một lát sau, anh bưng cốc đựng sữa đã hâm nóng bước ra, đặt lên bàn hỏi, “Em uống cái nào?”
Lý Gia Đồ tròn mắt, vươn tay chuyển cốc sữa anh vừa hâm nóng đến trước mặt.
Hình như Tô Đồng đã đoán được cậu sẽ làm như vậy, cúi đầu nhìn cậu một lát, lấy bình sữa lúc sáng vừa nhận, mở nắp bắt đầu uống.
Ăn xong bữa sáng, Tô Đồng không lập tức đến sân điền kinh mà ở nhà tăng ca. Lý Gia Đồ suy nghĩ hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn nói lời tạm biệt với anh, nói trước khi bắt đầu thi đấu thì về kí túc xá một chuyến.
Nghe thế, Tô Đồng ngớ ra, nhưng vẫn gật đầu đồng ý, “Ừ.”
Lý Gia Đồ chần chừ một chốc, trở lại phòng ngủ thay đồ ngủ rồi lập tức đi về phía nhà vệ sinh.
“Sao thế?” Tô Đồng đứng dậy sau màn hình máy tính, hỏi cậu.
“À…” Cậu nhìn quần áo trong tay, đáp lời, “Em đưa bộ đồ này đi giặt.”
Tô Đồng kịp phản ứng lại, “Đặt xuống đi, lát nữa tôi bỏ vào trong máy giặt cùng lúc luôn là được.”
Rõ ràng là ở trong kí túc xá, mọi người thỉnh thoảng cũng vứt đống quần áo vào trong máy cùng nhau giặt, nhưng khi nghĩ đến việc bộ đồ mà mình đã từng mặc đặt chung với đồ của Tô Đồng, Lý Gia Đồ thầm cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.
Nhưng nếu quá cố chấp thì sẽ càng khó xử hơn. Cậu không muốn để Tô Đồng biết mình đang khó xử trước mặt anh, đành gật đầu, trở lại phòng ngủ, gấp quần áo xong rồi đặt ở cuối giường.
Dù gì cũng không cần luyện tập, đám học trò trong kí túc xá đều đang ngủ nướng nên thấy Lý Gia Đồ trở về khiến dì quản lý ngạc nhiên.
Lúc cậu trở về phòng, ngoại trừ La Tử Hào còn đang nằm trên giường ngủ thẳng cẳng, mấy đứa khác đã thức dậy hết cả rồi.
Đúng lúc Chu Thư Uyên vừa xuống giường, ra chỗ cửa thấy Lý Gia Đồ đã về, nâng cằm đầy vẻ hứng thú với cậu, “Về rồi à? Tối không về phòng, dì đã trừ điểm sinh hoạt của ông đó, phải nói một tiếng chứ.”
“Ờ.” Lý Gia Đồ tùy ý lên tiếng, dỡ cặp xuống, về chỗ ngồi.
“Này này, phối hợp chút được không.” Chu Thư Uyên dọa thất bại, không biết nên khóc hay cười.
Lý Gia Đồ biết, với tính cách của Tô Đồng, đêm qua bảo cậu ở lại phòng anh thì chắc chắn đã sắp xếp mọi chuyện thỏa đáng rồi. Nhưng về phần anh đã sắp xếp như thế nào, Lý Gia Đồ không biết, Tô Đồng không nói, cậu cũng không hỏi.
Cậu vẫn luôn cảm thấy dù có hỏi ra kết quả hay không thì cũng không sao cả.
“Đã ăn sáng chưa?” Đàm Hiểu Phong đang ăn bánh bao hỏi.
Cậu phục hồi tinh thần, lúng túng gật đầu, “Ừ, ăn rồi.”
“Ăn với thầy Tô à?” Phùng Tử Ngưng cười gian ở một bên.
Lý Gia Đồ nhìn nụ cười của cậu ta, không cười ra tiếng, chỉ hời hợt đáp, “Ừ.”
“Sớm biết thế thì tôi đã tranh làm cán sự môn rồi.” Cậu ta cười rộ lên, cầm vợt tennis, lưng đeo cặp đi ra ngoài.
Đàm Hiểu Phong vội nuốt bánh bao xuống, gọi cậu ta lại, “Ông còn đi chơi bóng à? Chút nữa có trận đấu đó.”
“Tôi không tham gia hạng mục gì, không đi không sao cả mà.” Phùng Tử Ngưng thấy kì lạ.
Cậu ta ngẫm lại thấy cũng đúng, đành phải nói, “Thôi được, ông cứ đi đi.”
Phùng Tử Ngưng rời khỏi kí túc xá, nhưng thoáng cái lại quay về, dựa vào cạnh cửa nói với Đàm Hiểu Phong, “Nếu tối rảnh thì đến nhà “tự miễn”(*) tự học đi? Tôi đánh xong sẽ đến chiếm chỗ cho.”
(*Nguyên văn: 自勉楼 – Cầu cao nhân chỉ giáo…)
Đàm Hiểu Phong ra hiệu bằng tay, tỏ vẻ không vấn đề gì.
“Đi đi đi, ra sân vận động!” Trương Cạnh Dư rửa mặt xong, trở lại thấy Lý Gia Đồ, cực kì ngạc nhiên, “Ối? Tôi còn tưởng ông sẽ trực tiếp đến sân chứ.”
“À không.” Lý Gia Đồ nói, “Tôi về thay đồ.”
Trương Cạnh Dư gật đầu đã hiểu, vỗ nhẹ lên vai cậu, “Cái bạn nữ hôm qua cầm quần áo quên trả lại cho ông đó, tôi đã mắng cô ấy thay ông rồi, xíu nữa ông đừng cho bạn ý chút sắc mặt nào nha.”
Lý Gia Đồ hoàn toàn không biết lúc trước quần áo của mình đã ở trên tay ai, nhưng thấy Trương Cạnh Dư có lòng bảo vệ, trong lòng cũng đoán được đại khái, cười ra vẻ đã hiểu, “Tôi biết rồi.”
Trương Cạnh Dư bị đoán trúng tâm tư, trừng mắt liếc cậu một cái, túm Chu Thư Uyên lại, “Đi đi đi ~”
Đợi họ vừa rời khỏi phòng, Lý Gia Đồ liếc mắt ra phía ngoài một cái, xác nhận thật sự đã đi rồi bèn hỏi Đàm Hiểu Phong, “Ông ấy đã mắng Chung Gia Gia thật à?”
Đàm Hiểu Phong nhướn mày, mắt bảo ông biết còn cố ý hỏi, đáp lời, “Ông ấy thay cô nàng giải thích với thầy Tô còn không kịp ấy chứ, cứ như đang nhận tội với cha mẹ người ta thay con cái mình vậy.”
Lý Gia Đồ nghe thấy hơi kì quặc, “Môn văn của ông có được không đó?”
“Tôi không dám đứng ngang hàng với đảng full điểm văn nhà ông nhá.” Cậu ta cười, đẩy cái tay đang định túm lấy của Lý Gia Đồ.
Tiếng nói chuyện của họ đánh thức La Tử Hào. Đại thiếu gia mạnh mẽ ngồi dậy, ầm ĩ vài câu, phát ra tiếng lúc mới thức dậy, lờ đờ một lúc mới nhìn rõ người đang đứng trong phòng, lầu bà lầu bầu, “A, Lý Gia Đồ, ông về rồi.”
“Xin lỗi đã đánh thức ông.” Lý Gia Đồ áy náy nói.
“Hầy, không sao, dù gì chẳng phải thức dậy.” Cậu ta còn buồn ngủ, ngồi trên giường nhìn xung quanh, ủ rũ nhức đầu, ngáp dài hỏi, “Trịnh Đào còn chưa về à?”
Lý Gia Đồ ngạc nhiên, “Hôm qua cậu ta cũng không ở phòng sao?”
“Chạy 3000m đến nỗi ngất xỉu, hình như tối qua ở phòng y tế thì phải.” Đàm Hiểu Phong giải thích đến đây thì đề nghị, “Chúng ta đến thăm cậu ấy đi.”
Thật không ngờ sau đó lại xảy ra chuyện như vậy, Lý Gia Đồ hơi phản ứng không kịp, nghe thấy lời đề nghị của Đàm Hiểu Phong thì vội gật đầu, “Được đó.”
Như trong dự đoán, nghi thức khai mạc khoa trương và rộn ràng của đại hội đã leo lên đầu đề của báo chí thành phố, trên mạng cũng loạn cào cào, không chỉ đoạt hạng nhất danh sách tìm kiếm hot mà thậm chí còn chiếm luôn bảng tìm kiếm hot của weibo.
Những chú pikachu nổi bật nơi sân điền kinh trong ngày đầu tiên của đại hội không thấy đâu, chỉ có đám học trò tham gia và các giáo viên. Khi bọn Lý Gia Đồ đi qua sân vận động thì nhận ra xe đạp của Tô Đồng đỗ trước cửa thư viện, lúc này chắc anh đã ở trong sân rồi.
“Hôm qua Trịnh Đào chạy được hạng mấy?” Lý Gia Đồ quan tâm đến vấn đề này.
La Tử Hào cười nhạt, tiêng tiếc bảo, “Gì mà được hạng máy chứ, căn bản là không chạy hết được không. Ôi, cậu ấy thật đáng thương, vẻ ngoài không được đẹp, cũng không được làm cán sự môn, nếu không thì cũng được giáo viên đưa về nhà rồi.”
Lý Gia Đồ biết cậu ta đang cố tình trêu mình, chịu không nổi mà nhìn cậu ta, “Ông nói xong chưa đó?”
“Nhưng hôm qua dù có thế nào cậu ấy cũng không chịu cho bọn tôi giúp, sau đó thì được cô Đinh chăm sóc ngay đấy.” Đàm Hiểu Phong cũng rất thương xót cho Trịnh Đào, “Nhưng dù gì cô Đinh cũng là phụ nữ, ban đêm không thể ở bên cậu ấy trong phòng y tế được nên chắc là cũng để cậu ấy một mình.”
Nghe đến đó, Lý Gia Đồ trầm mặc.
La Tử Hào đi cùng không nói gì, nhưng không lâu sau thì không nhịn nổi nữa, lại hớn ha hớn hở huých tay Lý Gia Đồ, nhướn mày hỏi, “Thế nào? Tối qua với Tô Tô ấy.”
Lý Gia Đồ nhìn cậu ta đầy kì quặc, “Cái gì mà thế nào? Ông không bị gì đó chứ?”
“Ai yo, không phải Trịnh Đào đã nói rồi à, Tô Tô thích con trai mà.” La Tử Hào cười rất xấu xa.
Cậu cười hai tiếng ha ha.
Đàm Hiểu Phong khó chịu, “Nhưng tại sao cậu ấy lại nói như vậy chứ? Thầy Tô cũng có làm gì cậu ấy đâu?”
“Nếu tôi là Tô Tô, tôi cũng sẽ không làm gì cậu ta đâu.” La Tử Hào lỡ miệng nói một câu, lập tức bị hai người kia xem thường. Cậu ta cười ha ha nói mình chỉ đùa thôi rồi tiếp tục hỏi, “Tối qua hai người ngủ như thế nào? Nhà thầy ấy chỉ có giường đơn thôi mà?”
Lý Gia Đồ mất kiên nhẫn đáp, “Ông nói chưa xong à? Tôi ngủ giường, thầy ngủ sô pha.”
“Đờ mờ! Ông để thầy Tô ngủ sô pha á?! Có biết tôn sư trọng đạo không đó?!” La Tử Hào la lớn.
Cậu bĩu môi, “Tôi cũng muốn ngủ sô pha đó chứ, nhưng thầy không cho.”
“Chậc, hôm qua ông yếu đuối cứ như Lâm Đại Ngọc vậy, đến tôi cũng không thể để ông ngủ sô pha được.” Cậu ta rất bất mãn với đáp án như vậy.
Lý Gia Đồ ai oán liếc cậu ta, “Cả nhà ông mới là Lâm Đại Ngọc ấy. Chuyện này có thể chấm dứt được chưa?”
“Tôi cảm thấy tối qua hai người ngủ với nhau mới đúng.” La Tử Hào nghiêm túc nói, thấy Lý Gia Đồ nâng chân lên, cười hì hì nhanh nhảu trốn ra sau Đàm Hiểu Phong.
—————————————–
Vì ban ngày đã ngủ rất nhiều nên đến nửa đêm, Lý Gia Đồ vẫn nằm trằn trọc trên giường, sáng cũng thức dậy sớm.
Cậu ngồi ngây ngốc trên người năm phút, cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ mặc trên người, duỗi thẳng tay ra, mơ hồ có thể phỏng đoán được chiều dài tay của Tô Đồng.
Lúc này, căn phòng đang cực kì yên lặng, bên ngoài có tiếng ồn ào của chim sẻ, càng tô điểm sự tĩnh lặng xung quanh.
Lý Gia Đồ dụi mắt một lát, xuống giường, phủi ống quần. Cậu cúi người phủi lại lần nữa, lúc đứng thẳng người dậy, hơi ngẩng đầu cũng đã đủ để tưởng tượng được dáng vẻ của Tô Đồng khi đứng trước mặt mình.
Nhưng Tô Đồng đã không còn ở trong phòng nữa.
Lý Gia Đồ thấy chăn đã được gấp trên sô pha, nhớ trước đây Tô Đồng từng nói để một mình cậu ở phòng thì không tốt, không khỏi cười cười.
Cậu rửa mặt xong, ngồi trên sô pha gửi cho Tô Đồng một cái tin nhắn, ngồi không yên lại đi đến trước bàn ăn giở sách và giáo án đặt trên bàn của anh. Trên chiếc ghế bên cạnh còn có một tập báo cáo thí nghiệm nhưng không phải của lớp cậu.
Máy tính chưa tắt, đang ở trạng thái ngủ đông, tùy ý động vào chuột, màn hình đã bật lên.
Phần mềm chat của Tô Đồng chưa được tắt, bên góc phải phía dưới nhấp nháy tin nhắn chưa đọc. Lý Gia Đồ di chuột qua, là nhóm liên lạc của tổ hóa học.
Trên mặt bàn còn có hai tờ giấy ghi chú, nhắc nhở những chuyện mà sắp tới Tô Đồng phải hoàn thành, chính là trước thứ năm phải nộp đề trắc nghiệm tuần, trước cuối tháng phải chuẩn bị “quà lớn” cho dịp Nguyên Đán, và cả hẹn Tưởng Linh Xuyên ăn cơm.
Người này là ai? Lý Gia Đồ thắc mắc nhìn cái tên này, trong lòng lẩm nhẩm hai lần, vẫn không rõ chủ nhân của cái tên là nam hay nữ, nhưng chắc là không phải người rất quan trọng, nếu không thì ăn cơm cũng không cần phải dùng giấy ghi chú để nhắc nhở.
Cậu đang rầu rĩ thì nghe thấy tiếng cửa mở từ phía huyền quan, vội bước qua.
“Thầy.” Lý Gia Đồ thấy Tô Đồng cầm hai túi bánh bao, thì ra là đi mua bữa sáng.
Tô Đồng cười với cậu, cúi đầu đổi giày, “Chào buổi sáng. Không ngủ thêm chút nữa sao?”
Cậu lắc đầu, “Hôm qua ngủ nhiều quá.”
“Hôm nay không khó chịu nữa chứ?” Tô Đồng còn cầm một bình sữa trong tay, thấy Lý Gia Đồ tò mò nhìn, giải thích với cậu, “Sữa của em đấy, tôi nhận thay.”
Vừa nghe thấy là sữa của mình, Lý Gia Đồ không quá phấn chấn, gãi má.
Tô Đồng nghe thấy giọng thất vọng của cậu, quan sát cậu từ trên xuống dưới một phen, “Em vẫn nên uống nhiều sữa chút đi, lớn mà chẳng cao.”
Nghe thấy vậy, cậu sửng sốt, nhìn Tô Đồng đi qua mình, cậu lê dép theo sau, “Em tập thể dục buổi sáng đều đứng thứ hai từ dưới đếm lên đó.” Tô Đồng lấy bát đũa từ bếp, cầm bánh bao đang nóng hầm hập ra, không biết là có nghe thấy cậu nói gì không, “Đó là do không ai cao bằng thầy thôi.”
“Ừm.” Anh gật đầu.
Một tiếng nhẹ tênh này là sao? Lý Gia Đồ nhíu mày, thể hiện sự bất mãn của mình, nhưng Tô Đồng vẫn không tiếp tục đề tài này nữa, bưng bánh bao và sữa ra ngoài, “Ăn sáng đi.”
Tô Đồng đến trước bàn ăn, nhìn thoáng qua laptop đã mở nhưng chỉ khép máy lại, không nói gì.
Lý Gia Đồ ngồi xuống trước bàn ăn, chỉ thấy Tô Đồng đặt bữa sáng lên bàn xong thì lấy một hộp sữa to từ trong tủ lạnh ra, đổ đầy một cái cốc, sau đó lại mang đi hâm nóng trong bếp.
Một lát sau, anh bưng cốc đựng sữa đã hâm nóng bước ra, đặt lên bàn hỏi, “Em uống cái nào?”
Lý Gia Đồ tròn mắt, vươn tay chuyển cốc sữa anh vừa hâm nóng đến trước mặt.
Hình như Tô Đồng đã đoán được cậu sẽ làm như vậy, cúi đầu nhìn cậu một lát, lấy bình sữa lúc sáng vừa nhận, mở nắp bắt đầu uống.
Ăn xong bữa sáng, Tô Đồng không lập tức đến sân điền kinh mà ở nhà tăng ca. Lý Gia Đồ suy nghĩ hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn nói lời tạm biệt với anh, nói trước khi bắt đầu thi đấu thì về kí túc xá một chuyến.
Nghe thế, Tô Đồng ngớ ra, nhưng vẫn gật đầu đồng ý, “Ừ.”
Lý Gia Đồ chần chừ một chốc, trở lại phòng ngủ thay đồ ngủ rồi lập tức đi về phía nhà vệ sinh.
“Sao thế?” Tô Đồng đứng dậy sau màn hình máy tính, hỏi cậu.
“À…” Cậu nhìn quần áo trong tay, đáp lời, “Em đưa bộ đồ này đi giặt.”
Tô Đồng kịp phản ứng lại, “Đặt xuống đi, lát nữa tôi bỏ vào trong máy giặt cùng lúc luôn là được.”
Rõ ràng là ở trong kí túc xá, mọi người thỉnh thoảng cũng vứt đống quần áo vào trong máy cùng nhau giặt, nhưng khi nghĩ đến việc bộ đồ mà mình đã từng mặc đặt chung với đồ của Tô Đồng, Lý Gia Đồ thầm cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.
Nhưng nếu quá cố chấp thì sẽ càng khó xử hơn. Cậu không muốn để Tô Đồng biết mình đang khó xử trước mặt anh, đành gật đầu, trở lại phòng ngủ, gấp quần áo xong rồi đặt ở cuối giường.
Dù gì cũng không cần luyện tập, đám học trò trong kí túc xá đều đang ngủ nướng nên thấy Lý Gia Đồ trở về khiến dì quản lý ngạc nhiên.
Lúc cậu trở về phòng, ngoại trừ La Tử Hào còn đang nằm trên giường ngủ thẳng cẳng, mấy đứa khác đã thức dậy hết cả rồi.
Đúng lúc Chu Thư Uyên vừa xuống giường, ra chỗ cửa thấy Lý Gia Đồ đã về, nâng cằm đầy vẻ hứng thú với cậu, “Về rồi à? Tối không về phòng, dì đã trừ điểm sinh hoạt của ông đó, phải nói một tiếng chứ.”
“Ờ.” Lý Gia Đồ tùy ý lên tiếng, dỡ cặp xuống, về chỗ ngồi.
“Này này, phối hợp chút được không.” Chu Thư Uyên dọa thất bại, không biết nên khóc hay cười.
Lý Gia Đồ biết, với tính cách của Tô Đồng, đêm qua bảo cậu ở lại phòng anh thì chắc chắn đã sắp xếp mọi chuyện thỏa đáng rồi. Nhưng về phần anh đã sắp xếp như thế nào, Lý Gia Đồ không biết, Tô Đồng không nói, cậu cũng không hỏi.
Cậu vẫn luôn cảm thấy dù có hỏi ra kết quả hay không thì cũng không sao cả.
“Đã ăn sáng chưa?” Đàm Hiểu Phong đang ăn bánh bao hỏi.
Cậu phục hồi tinh thần, lúng túng gật đầu, “Ừ, ăn rồi.”
“Ăn với thầy Tô à?” Phùng Tử Ngưng cười gian ở một bên.
Lý Gia Đồ nhìn nụ cười của cậu ta, không cười ra tiếng, chỉ hời hợt đáp, “Ừ.”
“Sớm biết thế thì tôi đã tranh làm cán sự môn rồi.” Cậu ta cười rộ lên, cầm vợt tennis, lưng đeo cặp đi ra ngoài.
Đàm Hiểu Phong vội nuốt bánh bao xuống, gọi cậu ta lại, “Ông còn đi chơi bóng à? Chút nữa có trận đấu đó.”
“Tôi không tham gia hạng mục gì, không đi không sao cả mà.” Phùng Tử Ngưng thấy kì lạ.
Cậu ta ngẫm lại thấy cũng đúng, đành phải nói, “Thôi được, ông cứ đi đi.”
Phùng Tử Ngưng rời khỏi kí túc xá, nhưng thoáng cái lại quay về, dựa vào cạnh cửa nói với Đàm Hiểu Phong, “Nếu tối rảnh thì đến nhà “tự miễn”(*) tự học đi? Tôi đánh xong sẽ đến chiếm chỗ cho.”
(*Nguyên văn: 自勉楼 – Cầu cao nhân chỉ giáo…)
Đàm Hiểu Phong ra hiệu bằng tay, tỏ vẻ không vấn đề gì.
“Đi đi đi, ra sân vận động!” Trương Cạnh Dư rửa mặt xong, trở lại thấy Lý Gia Đồ, cực kì ngạc nhiên, “Ối? Tôi còn tưởng ông sẽ trực tiếp đến sân chứ.”
“À không.” Lý Gia Đồ nói, “Tôi về thay đồ.”
Trương Cạnh Dư gật đầu đã hiểu, vỗ nhẹ lên vai cậu, “Cái bạn nữ hôm qua cầm quần áo quên trả lại cho ông đó, tôi đã mắng cô ấy thay ông rồi, xíu nữa ông đừng cho bạn ý chút sắc mặt nào nha.”
Lý Gia Đồ hoàn toàn không biết lúc trước quần áo của mình đã ở trên tay ai, nhưng thấy Trương Cạnh Dư có lòng bảo vệ, trong lòng cũng đoán được đại khái, cười ra vẻ đã hiểu, “Tôi biết rồi.”
Trương Cạnh Dư bị đoán trúng tâm tư, trừng mắt liếc cậu một cái, túm Chu Thư Uyên lại, “Đi đi đi ~”
Đợi họ vừa rời khỏi phòng, Lý Gia Đồ liếc mắt ra phía ngoài một cái, xác nhận thật sự đã đi rồi bèn hỏi Đàm Hiểu Phong, “Ông ấy đã mắng Chung Gia Gia thật à?”
Đàm Hiểu Phong nhướn mày, mắt bảo ông biết còn cố ý hỏi, đáp lời, “Ông ấy thay cô nàng giải thích với thầy Tô còn không kịp ấy chứ, cứ như đang nhận tội với cha mẹ người ta thay con cái mình vậy.”
Lý Gia Đồ nghe thấy hơi kì quặc, “Môn văn của ông có được không đó?”
“Tôi không dám đứng ngang hàng với đảng full điểm văn nhà ông nhá.” Cậu ta cười, đẩy cái tay đang định túm lấy của Lý Gia Đồ.
Tiếng nói chuyện của họ đánh thức La Tử Hào. Đại thiếu gia mạnh mẽ ngồi dậy, ầm ĩ vài câu, phát ra tiếng lúc mới thức dậy, lờ đờ một lúc mới nhìn rõ người đang đứng trong phòng, lầu bà lầu bầu, “A, Lý Gia Đồ, ông về rồi.”
“Xin lỗi đã đánh thức ông.” Lý Gia Đồ áy náy nói.
“Hầy, không sao, dù gì chẳng phải thức dậy.” Cậu ta còn buồn ngủ, ngồi trên giường nhìn xung quanh, ủ rũ nhức đầu, ngáp dài hỏi, “Trịnh Đào còn chưa về à?”
Lý Gia Đồ ngạc nhiên, “Hôm qua cậu ta cũng không ở phòng sao?”
“Chạy 3000m đến nỗi ngất xỉu, hình như tối qua ở phòng y tế thì phải.” Đàm Hiểu Phong giải thích đến đây thì đề nghị, “Chúng ta đến thăm cậu ấy đi.”
Thật không ngờ sau đó lại xảy ra chuyện như vậy, Lý Gia Đồ hơi phản ứng không kịp, nghe thấy lời đề nghị của Đàm Hiểu Phong thì vội gật đầu, “Được đó.”
Như trong dự đoán, nghi thức khai mạc khoa trương và rộn ràng của đại hội đã leo lên đầu đề của báo chí thành phố, trên mạng cũng loạn cào cào, không chỉ đoạt hạng nhất danh sách tìm kiếm hot mà thậm chí còn chiếm luôn bảng tìm kiếm hot của weibo.
Những chú pikachu nổi bật nơi sân điền kinh trong ngày đầu tiên của đại hội không thấy đâu, chỉ có đám học trò tham gia và các giáo viên. Khi bọn Lý Gia Đồ đi qua sân vận động thì nhận ra xe đạp của Tô Đồng đỗ trước cửa thư viện, lúc này chắc anh đã ở trong sân rồi.
“Hôm qua Trịnh Đào chạy được hạng mấy?” Lý Gia Đồ quan tâm đến vấn đề này.
La Tử Hào cười nhạt, tiêng tiếc bảo, “Gì mà được hạng máy chứ, căn bản là không chạy hết được không. Ôi, cậu ấy thật đáng thương, vẻ ngoài không được đẹp, cũng không được làm cán sự môn, nếu không thì cũng được giáo viên đưa về nhà rồi.”
Lý Gia Đồ biết cậu ta đang cố tình trêu mình, chịu không nổi mà nhìn cậu ta, “Ông nói xong chưa đó?”
“Nhưng hôm qua dù có thế nào cậu ấy cũng không chịu cho bọn tôi giúp, sau đó thì được cô Đinh chăm sóc ngay đấy.” Đàm Hiểu Phong cũng rất thương xót cho Trịnh Đào, “Nhưng dù gì cô Đinh cũng là phụ nữ, ban đêm không thể ở bên cậu ấy trong phòng y tế được nên chắc là cũng để cậu ấy một mình.”
Nghe đến đó, Lý Gia Đồ trầm mặc.
La Tử Hào đi cùng không nói gì, nhưng không lâu sau thì không nhịn nổi nữa, lại hớn ha hớn hở huých tay Lý Gia Đồ, nhướn mày hỏi, “Thế nào? Tối qua với Tô Tô ấy.”
Lý Gia Đồ nhìn cậu ta đầy kì quặc, “Cái gì mà thế nào? Ông không bị gì đó chứ?”
“Ai yo, không phải Trịnh Đào đã nói rồi à, Tô Tô thích con trai mà.” La Tử Hào cười rất xấu xa.
Cậu cười hai tiếng ha ha.
Đàm Hiểu Phong khó chịu, “Nhưng tại sao cậu ấy lại nói như vậy chứ? Thầy Tô cũng có làm gì cậu ấy đâu?”
“Nếu tôi là Tô Tô, tôi cũng sẽ không làm gì cậu ta đâu.” La Tử Hào lỡ miệng nói một câu, lập tức bị hai người kia xem thường. Cậu ta cười ha ha nói mình chỉ đùa thôi rồi tiếp tục hỏi, “Tối qua hai người ngủ như thế nào? Nhà thầy ấy chỉ có giường đơn thôi mà?”
Lý Gia Đồ mất kiên nhẫn đáp, “Ông nói chưa xong à? Tôi ngủ giường, thầy ngủ sô pha.”
“Đờ mờ! Ông để thầy Tô ngủ sô pha á?! Có biết tôn sư trọng đạo không đó?!” La Tử Hào la lớn.
Cậu bĩu môi, “Tôi cũng muốn ngủ sô pha đó chứ, nhưng thầy không cho.”
“Chậc, hôm qua ông yếu đuối cứ như Lâm Đại Ngọc vậy, đến tôi cũng không thể để ông ngủ sô pha được.” Cậu ta rất bất mãn với đáp án như vậy.
Lý Gia Đồ ai oán liếc cậu ta, “Cả nhà ông mới là Lâm Đại Ngọc ấy. Chuyện này có thể chấm dứt được chưa?”
“Tôi cảm thấy tối qua hai người ngủ với nhau mới đúng.” La Tử Hào nghiêm túc nói, thấy Lý Gia Đồ nâng chân lên, cười hì hì nhanh nhảu trốn ra sau Đàm Hiểu Phong.