Edit: Dú
—————————————–
Mỗi năm một lần, cứ lúc nào trường tổ chức mấy buổi tiệc tùng ăn chơi thì đều là sau kì thi tháng. Khoảng cách thi cuối kỳ còn một đoạn thời gian nữa, toàn bộ học sinh đều toàn tâm vùi đầu vào chuẩn bị cho hoạt động Nguyên Đán.
Nếu đến lúc này rồi mà còn chuyện gì sát phong cảnh nữa thì phải nhắc đến tổ Tự nhiên đúng lúc phát “quà” cho dịp Nguyên Đán. Đối với đám bạn không bị phát “quà” ngoài lúc học — Chỉ sợ là ngoài số nữ sinh thì chỉ có duy nhất nam sinh ban Tự nhiên đều hâm mộ ban Xã hội.
“… Còn gì chưa xảy ra nữa không? Đến nhanh lên đi! Ông đây muốn đến tiệm cà phê nữ uống cà phê!” Trương Cạnh Dư thừa dịp giáo viên dạy Sinh học vừa đi, vươn cổ gào.
Nam sinh ngồi trước cậu ta thầm nhắc nhở, “‘Quà’ môn Hóa còn chưa đến. Ông không bị thầy Tô nghe thấy nên không biết viết chữ ‘sai’ như nào rồi đấy chứ?”
Trương Cạnh Dư liếc một cái xem thường, phất tay ra vẻ chẳng hề gì, “Tô Tô rộng lượng nhân từ, sẽ không làm gì chúng ta đâu.”
Liêu Mịch đã mặc bộ đồ phục vụ nữ, tuy bên ngoài có khoác đồng phục trường rộng thùng thình như bao bột mì nhưng vẫn lộ rõ cái váy bồng bềnh màu lá sen và đôi bốt dài năm phân. Cô tò mò hỏi Lý Gia Đồ, “Lý Gia Đồ, “quà” lần này là của thầy Tô đưa ra à?”
Cậu cũng không biết chuyện này, lắc đầu, lại hỏi, “Sao thế?”
“Không có gì. Bài của thầy Tô đưa không biến thái lắm, tớ khá tình nguyện làm.” Liêu Mịch vừa dứt lời, thầy Trương tổ Hóa học liền mang nụ cười hiền lành giao cho lớp cậu một chồng đề Hóa dày cộp.
Còn chưa đến bảy giờ, trận bão táp thứ ba đã càn quét tieba của trường. La Tử Hào là người đầu tiên trong lớp phát hiện ra bài đăng kia, trên đường rời hỏi tòa nhà học thì bắt đầu mắng chửi, “Đuỵt… Đúng là tìm đường chết mà…”
Ngay sau đó, đám học sinh tan học đều phát hiện ra bài đăng kia — Hai nam sinh trực tiếp hôn nhau ở đá tình yêu ngay sau sân vận động, hơn nữa còn tự sướng lại!
Chuyện này một truyền mười, mười truyền trăm, ngay cả những học sinh thường không lên tieba cũng đều lấy điện thoại ra tìm hiểu, cũng không thiếu người chạy thẳng đến đá tình yêu muốn xem hiện trường. Chuyện này đã cắt ngang sự nhiệt tình của đám học sinh đang chuẩn bị cho hoạt động Nguyên Đán.
Nhưng đáng tiếc là chủ thớt đã nhanh chóng xóa bài đăng và ảnh chụp, trước đá tình yêu cũng không có một bóng người khiến cho toàn bộ chuyện trở nên bí ẩn, không ít người nghi ngờ có phải mình đã nằm mơ giữa ban ngày không. Tuy nhiên cũng không thể có tận mấy trăm mấy ngàn người đều nằm mơ cùng một nội dung như vậy được. Có người nhanh tay nhanh chân tải ảnh về máy nên không lâu sau, trong tieba đã lập tức xuất hiện đông đảo người xem.
Không biết trong tieba có giáo viên của trường quản lý không, rất nhanh sau đó, bài đăng bát quái nóng hổi ấy cũng biến mất không thấy đâu, chỉ còn mấy học sinh đang như lọt vào sương mù lấy làm đề tài nói chuyện say sưa trước lễ buổi tối.
Lý Gia Đồ còn chưa kịp nhìn thấy ảnh thì trận phong ba này đã kết thúc. Nhưng người trong phòng kí túc xá đều là một lũ chim lợn nên cậu không lo là mình sẽ không biết chuyện.
Quả nhiên lúc đang ăn cơm tối thì Trương Cạnh Dư gửi ảnh vào trong nhóm wechat. Lúc ấy, cậu ta và Lý Gia Đồ đang ngồi cùng một bàn ăn cơm với nhau, đối diện còn có La Tử Hào, Phùng Tử Ngưng và Trịnh Đào.
Điện thoại của mỗi người đều liên tiếp vang lên tiếng chuông báo, ai cũng biết là có tin nhắn mới trong nhóm wechat riêng của bọn họ. Lý Gia Đồ rút điện thoại ra thì vừa nhìn thấy trên màn hình hiển thị Trương Cạnh Dư đã gửi một hình ảnh, còn chưa kịp nhấn vào thì nghe thấy La Tử Hào ở đối diện như bị đau mắt mà hô một tiếng, đặt điện thoại lên bàn, che mắt lại.
“Không cần phải khoa trương vậy chứ?” Lý Gia Đồ dở khóc dở cười, nhìn tấm ảnh kia rồi đặt điện thoại xuống.
Phùng Tử Ngưng nuốt cơm, nâng cằm nhìn kĩ tấm ảnh đó. Một lúc lâu sau, cậu ta mới nói, “Người này rất giống thành viên câu lạc bộ cầu lông.”
“Cái gì?” La Tử Hào lập tức nhào đến, “Là ai?”
Cậu ta đặt điện thoại xuống mặt bàn, chỉ cho những người khác, “Là cái người được ôm này này. Hình như tên là Trữ Hạ, học sinh lớp 10.”
Trịnh Đào dựa vào mép bàn, nhìn chằm chằm bức ảnh trên điện thoại, lẩm bẩm, “Đúng đấy, bình thường khi chơi cầu cũng gặp.”
“Tsk tsk tsk…” Trương Cạnh Dư chậc lưỡi lắc đầu, lại hỏi, “Còn người kia thì sao? Nhận ra không?”
Cậu ta rút điện thoại về, lắc đầu, “Không biết, chưa từng gặp.”
La Tử Hào lạnh lùng cười, “Vừa lúc đêm nay có ba mẹ đến. Không biết hai bên gia đình có xuất hiện không, càng tiện nói chuyện.”
“Nhưng không phải thầy cô trường mình đều không quản việc yêu đương sao?” Trịnh Đào hỏi.
Cậu ta liếc một cái, “Tuy thầy cô không để ý nhưng chưa từng nói sẽ mặc kệ mấy đứa làm gay.”
Nghe vậy, Trịnh Đào nhất thời cứng người, mặt căng đến mức kì lạ.
“Loại chuyện này thì thầy cô chắc chắn sẽ hỏi đến. Dù gì cũng đã gây ảnh hưởng lớn.” Trương Cạnh Dư nhún vai, tiếp tục ăn cơm, “Tuy nam nữ cũng yêu nhau nhưng trước đây chưa từng có loại ảnh chụp này được đăng lên mạng nhỉ?”
La Tử Hào chưa ăn cơm xong đã bị câu lạc bộ gọi điện thoại lôi đi. Những người còn lại đều qua loa ăn xong bữa tối rồi người nào bận việc nấy. Trên đường vào trường, Lý Gia Đồ tìm ra quầy hàng của lớp, thấy nhân lực không đủ liền ở lại bưng bê và lau bàn giúp.
Ngày đông tối rất nhanh, trên đường trường cũng đã rực ánh đèn, đám học sinh đang chuẩn bị sắp xếp cũng bắt đầu chào đón mọi người đến chơi. Đám đông dần trở nên náo nhiệt, quầy hàng của lớp bắt đầu mở trước 7 giờ, việc đầu tiên là bán đồ. Hai bạn nữ mặc đồ phục vụ đang muốn đến nhà chính thì bước qua quầy hàng tự mua cho mỗi người một cái bánh đúc đậu đỏ.
Bảy rưỡi tối, nơi sân bóng rổ dựng một sân khấu ngoài trời, tiết mục múa mở màn chào mừng năm mới cuốn hút toàn trường, tuyên bố đêm giao thừa vui vẻ chính thức bắt đầu.
Vì xung quanh quá mức ồn ào nên lúc Lý Gia Đồ mở điện thoại mới nhận ra mình đã bỏ lỡ hai cuộc gọi của Đỗ Nguyên. Cậu vội gọi lại.
Đi trên đường lúc nào cũng có thể nghe thấy tiếng rao bán hàng của đám học sinh, trước sạp nướng còn đang nhóm lửa cuồn cuộn khói đặc, mới vậy mà đã xảy ra phiền phức. Cũng may là trong đám học sinh luôn có một, hai người lợi hại, nhanh chóng khống chế được tình huống, chỉ là trên mặt lấm lem tro bụi đã dấy lên trận cười ầm ĩ.
Lý Gia Đồ đến quầy bán bò trộn ngửi thấy mùi thì cảm thấy đói bụng. Cô bạn đeo tai mèo cười hỏi cậu có muốn ăn gì không, nhưng cậu đang gọi điện thoại nên mỉm cười lắc đầu.
Trong điện thoại, Đỗ Nguyên nói họ đã xuống xe buýt nhưng bảo vệ ở cổng trường trông giữ rất nghiêm ngặt, đã có vài người bị ngăn lại.
Lý Gia Đồ bảo cậu ta chờ ở cổng, nghĩ một lúc lại quay về quầy hàng của lớp mượn thẻ học sinh của Chung Gia Gia đang bận rộn trong đó.
“Bạn gái ngoài trường à?” Chu Ý Trăn rót nước vào bát bánh đúc, nghe vậy thì liếc một cái, mang vẻ mặt cảnh giác nhìn cậu.
Cậu thay giày trượt, nghe thấy thế thì dở khóc dở cười, ngẩng đầu giải thích, “Là bạn gái của bạn.”
Chung Gia Gia cười, đưa thẻ học sinh cho cậu.
Lý Gia Đồ thấy Chu Ý Trăn cũng biết rồi, đứng dậy nói, “Cho tớ mượn của cậu luôn nhé?”
“Không cho! Xin tớ đi!” Chu Ý Trăn trừng cậu.
Cậu sửng sốt, cười nói, “Xin cậu đó.”
Cô nàng yên lặng liếc một cái xem thường, kiêu ngạo lấy thẻ học sinh ra từ trong túi, phất phất tay, “Đi đi đi.” Lý Gia Đồ vừa muốn đi thì bị cô gọi lại, “Này! Nếu bạn cậu cũng đẹp trai thì mang đến đây chơi nhé!”
Lý Gia Đồ bước trên đường càng lúc càng đông người, thỉnh thoảng nhìn các quầy hàng bán đồ ăn được đám học sinh của trường tỉ mỉ chuẩn bị và cả đèn lồng thủ công được treo trên cây cùng các biển quảng cáo, băng rôn đa màu sắc.
Không ít phụ huynh cũng đến để nhìn biểu hiện của con nhà mình ở trường. Lúc cậu đến cổng trường cũng vừa lúc gặp được ba mẹ của La Tử Hào. Cậu dừng lại chào hỏi hai vị trưởng bối.
Quả nhiên cổng chính của trường có rất nhiều ô tô ngoại lai đang nhận chỉ đạo giao thông từ nhân viên của trường và hội học sinh. Lý Gia Đồ nhân dịp hỗn loạn đi ra ngoài, nhìn xung quang cổng một lát thì thấy bọn Đỗ Nguyên đang đứng chỗ cầu đi bộ.
Đỗ Nguyên nhanh chóng nhận ra Lý Gia Đồ, vẫy tay với cậu từ trên cầu rồi lập tức xuống cầu với bạn bè của mình.
Trời đã tối, Lý Gia Đồ nương theo ánh đèn đường sáng rỡ nên thấy rõ bạn gái của Đỗ Nguyên và cả hai người bạn còn lại của cậu ta nữa, chắc cũng là một cặp tình nhân.
“Hi!” Đỗ Nguyên đã lâu không gặp vừa thấy mặt liền ôm cậu một cái thật chặt, cười giới thiệu với bạn của mình, “Bạn tớ, Lý Gia Đồ, đại học bá!”
Chuyện này với Lý Gia Đồ đã là chuyện xưa kia, nghe vào trong tai chỉ còn lại sự lúng túng. Cậu cười khoát tay, “Tớ không phải.” Nghe thấy Đỗ Nguyên giới thiệu bạn bè của cậu ta xong thì Lý Gia Đồ nói, “Cậu lấy mã vé qua chỗ tiếp đón đổi thành vé vào cửa đi, còn đây có ba thẻ học sinh, các cậu cứ cầm nhé. Chúng ta sẽ đi thẳng vào bên trong, nếu bị bảo vệ ngăn lại thì thoáng giơ thẻ học sinh lên là được.”
Đỗ Nguyên nhìn cậu ngay cả thẻ học sinh của mình cũng đưa ra nên hỏi, “Vậy còn cậu?”
“Không sao, tớ dùng mặt.” Lý Gia Đồ cười nói.
Cậu ta nhướn mày, cười đầy thích thú, “Ôi, anh đẹp trai à ~~”
“Không phải vậy…” Lý Gia Đồ bị cậu ta ôm lấy cổ, nghênh ngang bước vào cổng trường.
Tuy học sinh trong trường có thể không biết nhưng bảo vệ ở cổng trường có loại năng lực này, nhìn bằng mắt cũng có thể nhận ra đây có phải học sinh của trường hay không — Dù học sinh đó không mặc đồng phục đi chăng nữa, mà xác suất nhận nhầm cũng rất nhỏ.
Quả nhiên bạn của Đỗ Nguyên đi phía trước vẫn bị một bảo vệ đang bận bịu đến mức không rảnh chú ý xung quanh cản lại. Hai người lần lượt đưa ra thẻ học sinh xong mới được bảo vệ phất tay cho đi, còn bọn Lý Gia Đồ đi ở phía sau thì bảo vệ không hỏi một câu nào.
“Vì sao cậu không bị cản lại?” Nam sinh cùng đi với Đỗ Nguyên vào trường xong mới tỏ vẻ bất mãn hỏi.
Đỗ Nguyên cười ha ha, đẩy cái kính trên mũi, đắc ý nói, “Ai bảo bộ dạng tôi nhìn giống như học bá cơ chứ?”
Bạn gái của nam sinh kia cười khinh thường, “Đồ học kém còn mang khuôn mặt của đứa học bá, đúng là ông trời không có mắt.”
“Này, cô ngứa da phải không?” Đỗ Nguyên làm bộ muốn đánh, thấy bạn mình trợn mắt nhìn thì lại khôi phục vẻ cợt nhả, dương dương tự đắc nói, “Học bá không bao giờ chấp nhặt bọn học kém như mấy cậu. Tránh ra, tránh ra, tớ phải đi đổi vé ~”
Quả nhiên cậu ấy vẫn giống y như trước đây, không chính trực nổi. Trong lòng Lý Gia Đồ vừa bực vừa buồn cười, lắc đầu.
Bạn gái của Đỗ Nguyên tò mò hỏi, “Sao hai người lại biết nhau?”
“Đúng đó! Có đánh chết tớ cũng không tin cậu ta có thể kết bạn với học bá được đâu!” Nam sinh kia hớn hở hùa theo.
Lý Gia Đồ giải thích, “Tớ cũng không phải học bá gì cả, thành tích rất tệ. Tớ với Đỗ Nguyên là bạn cùng tiểu học, cấp hai cũng cùng một trường.”
“Thì ra là anh em thời còn trẩu tre…” Một cô gái khác mặc chiếc váy xòe và khoác áo choàng, nhìn như đang hóa trang kiểu 2D nên Lý Gia Đồ tuyệt đối không thắc mắc vì sao cô lại bị bảo vệ ngăn lại.
Bạn gái của Đỗ Nguyên cảm thán, “Thành tích của cậu tốt như thế, đến đây mà cũng không được gì sao? Xem ra học sinh trường cậu đều là thiên tài…”
Đối với chuyện này, Lý Gia Đồ không bình luận gì thêm, chỉ nở nụ cười nhạt.
Đỗ Nguyên nhanh chóng quơ tấm vé rồi bước đến. Khi đến trước mặt Lý Gia Đồ thì bị tiếng vang dội như sấm nơi cách đó không xa dọa hoảng.
Ngay sau đó phía sân khấu ở quảng trường truyền đến tiếng ca high đến mức đinh tai nhức óc.
“Là một ban nhạc của trường tớ.” Lý Gia Đồ giới thiệu.
Đỗ Nguyên hưng phấn nói, “Còn chờ gì nữa? Mau qua xem chút đi!”
Ban phát thanh của trường đồng thời phát tiết mục âm nhạc sôi động của buổi lễ năm nay. Trong nhịp trống đầy tiết tấu cùng tiếng đàn ghi-ta cao vút, giọng ca chính đưa khúc nhạc càng lúc càng bay cao.
Giữa không gian mỹ thực đầy đường, vẻ mặt của đám học trò đắm chìm trong sự sung sướng, ngay cả tiếng ca với nhịp điệu rõ ràng cũng trở thành phông nền. Trên mặt mỗi người đều tràn đầy nụ cười vui tươi và thoải mái, không vương một chút sầu lo, tất cả chỉ còn lại sự vui vẻ.
—————————————–
Mỗi năm một lần, cứ lúc nào trường tổ chức mấy buổi tiệc tùng ăn chơi thì đều là sau kì thi tháng. Khoảng cách thi cuối kỳ còn một đoạn thời gian nữa, toàn bộ học sinh đều toàn tâm vùi đầu vào chuẩn bị cho hoạt động Nguyên Đán.
Nếu đến lúc này rồi mà còn chuyện gì sát phong cảnh nữa thì phải nhắc đến tổ Tự nhiên đúng lúc phát “quà” cho dịp Nguyên Đán. Đối với đám bạn không bị phát “quà” ngoài lúc học — Chỉ sợ là ngoài số nữ sinh thì chỉ có duy nhất nam sinh ban Tự nhiên đều hâm mộ ban Xã hội.
“… Còn gì chưa xảy ra nữa không? Đến nhanh lên đi! Ông đây muốn đến tiệm cà phê nữ uống cà phê!” Trương Cạnh Dư thừa dịp giáo viên dạy Sinh học vừa đi, vươn cổ gào.
Nam sinh ngồi trước cậu ta thầm nhắc nhở, “‘Quà’ môn Hóa còn chưa đến. Ông không bị thầy Tô nghe thấy nên không biết viết chữ ‘sai’ như nào rồi đấy chứ?”
Trương Cạnh Dư liếc một cái xem thường, phất tay ra vẻ chẳng hề gì, “Tô Tô rộng lượng nhân từ, sẽ không làm gì chúng ta đâu.”
Liêu Mịch đã mặc bộ đồ phục vụ nữ, tuy bên ngoài có khoác đồng phục trường rộng thùng thình như bao bột mì nhưng vẫn lộ rõ cái váy bồng bềnh màu lá sen và đôi bốt dài năm phân. Cô tò mò hỏi Lý Gia Đồ, “Lý Gia Đồ, “quà” lần này là của thầy Tô đưa ra à?”
Cậu cũng không biết chuyện này, lắc đầu, lại hỏi, “Sao thế?”
“Không có gì. Bài của thầy Tô đưa không biến thái lắm, tớ khá tình nguyện làm.” Liêu Mịch vừa dứt lời, thầy Trương tổ Hóa học liền mang nụ cười hiền lành giao cho lớp cậu một chồng đề Hóa dày cộp.
Còn chưa đến bảy giờ, trận bão táp thứ ba đã càn quét tieba của trường. La Tử Hào là người đầu tiên trong lớp phát hiện ra bài đăng kia, trên đường rời hỏi tòa nhà học thì bắt đầu mắng chửi, “Đuỵt… Đúng là tìm đường chết mà…”
Ngay sau đó, đám học sinh tan học đều phát hiện ra bài đăng kia — Hai nam sinh trực tiếp hôn nhau ở đá tình yêu ngay sau sân vận động, hơn nữa còn tự sướng lại!
Chuyện này một truyền mười, mười truyền trăm, ngay cả những học sinh thường không lên tieba cũng đều lấy điện thoại ra tìm hiểu, cũng không thiếu người chạy thẳng đến đá tình yêu muốn xem hiện trường. Chuyện này đã cắt ngang sự nhiệt tình của đám học sinh đang chuẩn bị cho hoạt động Nguyên Đán.
Nhưng đáng tiếc là chủ thớt đã nhanh chóng xóa bài đăng và ảnh chụp, trước đá tình yêu cũng không có một bóng người khiến cho toàn bộ chuyện trở nên bí ẩn, không ít người nghi ngờ có phải mình đã nằm mơ giữa ban ngày không. Tuy nhiên cũng không thể có tận mấy trăm mấy ngàn người đều nằm mơ cùng một nội dung như vậy được. Có người nhanh tay nhanh chân tải ảnh về máy nên không lâu sau, trong tieba đã lập tức xuất hiện đông đảo người xem.
Không biết trong tieba có giáo viên của trường quản lý không, rất nhanh sau đó, bài đăng bát quái nóng hổi ấy cũng biến mất không thấy đâu, chỉ còn mấy học sinh đang như lọt vào sương mù lấy làm đề tài nói chuyện say sưa trước lễ buổi tối.
Lý Gia Đồ còn chưa kịp nhìn thấy ảnh thì trận phong ba này đã kết thúc. Nhưng người trong phòng kí túc xá đều là một lũ chim lợn nên cậu không lo là mình sẽ không biết chuyện.
Quả nhiên lúc đang ăn cơm tối thì Trương Cạnh Dư gửi ảnh vào trong nhóm wechat. Lúc ấy, cậu ta và Lý Gia Đồ đang ngồi cùng một bàn ăn cơm với nhau, đối diện còn có La Tử Hào, Phùng Tử Ngưng và Trịnh Đào.
Điện thoại của mỗi người đều liên tiếp vang lên tiếng chuông báo, ai cũng biết là có tin nhắn mới trong nhóm wechat riêng của bọn họ. Lý Gia Đồ rút điện thoại ra thì vừa nhìn thấy trên màn hình hiển thị Trương Cạnh Dư đã gửi một hình ảnh, còn chưa kịp nhấn vào thì nghe thấy La Tử Hào ở đối diện như bị đau mắt mà hô một tiếng, đặt điện thoại lên bàn, che mắt lại.
“Không cần phải khoa trương vậy chứ?” Lý Gia Đồ dở khóc dở cười, nhìn tấm ảnh kia rồi đặt điện thoại xuống.
Phùng Tử Ngưng nuốt cơm, nâng cằm nhìn kĩ tấm ảnh đó. Một lúc lâu sau, cậu ta mới nói, “Người này rất giống thành viên câu lạc bộ cầu lông.”
“Cái gì?” La Tử Hào lập tức nhào đến, “Là ai?”
Cậu ta đặt điện thoại xuống mặt bàn, chỉ cho những người khác, “Là cái người được ôm này này. Hình như tên là Trữ Hạ, học sinh lớp 10.”
Trịnh Đào dựa vào mép bàn, nhìn chằm chằm bức ảnh trên điện thoại, lẩm bẩm, “Đúng đấy, bình thường khi chơi cầu cũng gặp.”
“Tsk tsk tsk…” Trương Cạnh Dư chậc lưỡi lắc đầu, lại hỏi, “Còn người kia thì sao? Nhận ra không?”
Cậu ta rút điện thoại về, lắc đầu, “Không biết, chưa từng gặp.”
La Tử Hào lạnh lùng cười, “Vừa lúc đêm nay có ba mẹ đến. Không biết hai bên gia đình có xuất hiện không, càng tiện nói chuyện.”
“Nhưng không phải thầy cô trường mình đều không quản việc yêu đương sao?” Trịnh Đào hỏi.
Cậu ta liếc một cái, “Tuy thầy cô không để ý nhưng chưa từng nói sẽ mặc kệ mấy đứa làm gay.”
Nghe vậy, Trịnh Đào nhất thời cứng người, mặt căng đến mức kì lạ.
“Loại chuyện này thì thầy cô chắc chắn sẽ hỏi đến. Dù gì cũng đã gây ảnh hưởng lớn.” Trương Cạnh Dư nhún vai, tiếp tục ăn cơm, “Tuy nam nữ cũng yêu nhau nhưng trước đây chưa từng có loại ảnh chụp này được đăng lên mạng nhỉ?”
La Tử Hào chưa ăn cơm xong đã bị câu lạc bộ gọi điện thoại lôi đi. Những người còn lại đều qua loa ăn xong bữa tối rồi người nào bận việc nấy. Trên đường vào trường, Lý Gia Đồ tìm ra quầy hàng của lớp, thấy nhân lực không đủ liền ở lại bưng bê và lau bàn giúp.
Ngày đông tối rất nhanh, trên đường trường cũng đã rực ánh đèn, đám học sinh đang chuẩn bị sắp xếp cũng bắt đầu chào đón mọi người đến chơi. Đám đông dần trở nên náo nhiệt, quầy hàng của lớp bắt đầu mở trước 7 giờ, việc đầu tiên là bán đồ. Hai bạn nữ mặc đồ phục vụ đang muốn đến nhà chính thì bước qua quầy hàng tự mua cho mỗi người một cái bánh đúc đậu đỏ.
Bảy rưỡi tối, nơi sân bóng rổ dựng một sân khấu ngoài trời, tiết mục múa mở màn chào mừng năm mới cuốn hút toàn trường, tuyên bố đêm giao thừa vui vẻ chính thức bắt đầu.
Vì xung quanh quá mức ồn ào nên lúc Lý Gia Đồ mở điện thoại mới nhận ra mình đã bỏ lỡ hai cuộc gọi của Đỗ Nguyên. Cậu vội gọi lại.
Đi trên đường lúc nào cũng có thể nghe thấy tiếng rao bán hàng của đám học sinh, trước sạp nướng còn đang nhóm lửa cuồn cuộn khói đặc, mới vậy mà đã xảy ra phiền phức. Cũng may là trong đám học sinh luôn có một, hai người lợi hại, nhanh chóng khống chế được tình huống, chỉ là trên mặt lấm lem tro bụi đã dấy lên trận cười ầm ĩ.
Lý Gia Đồ đến quầy bán bò trộn ngửi thấy mùi thì cảm thấy đói bụng. Cô bạn đeo tai mèo cười hỏi cậu có muốn ăn gì không, nhưng cậu đang gọi điện thoại nên mỉm cười lắc đầu.
Trong điện thoại, Đỗ Nguyên nói họ đã xuống xe buýt nhưng bảo vệ ở cổng trường trông giữ rất nghiêm ngặt, đã có vài người bị ngăn lại.
Lý Gia Đồ bảo cậu ta chờ ở cổng, nghĩ một lúc lại quay về quầy hàng của lớp mượn thẻ học sinh của Chung Gia Gia đang bận rộn trong đó.
“Bạn gái ngoài trường à?” Chu Ý Trăn rót nước vào bát bánh đúc, nghe vậy thì liếc một cái, mang vẻ mặt cảnh giác nhìn cậu.
Cậu thay giày trượt, nghe thấy thế thì dở khóc dở cười, ngẩng đầu giải thích, “Là bạn gái của bạn.”
Chung Gia Gia cười, đưa thẻ học sinh cho cậu.
Lý Gia Đồ thấy Chu Ý Trăn cũng biết rồi, đứng dậy nói, “Cho tớ mượn của cậu luôn nhé?”
“Không cho! Xin tớ đi!” Chu Ý Trăn trừng cậu.
Cậu sửng sốt, cười nói, “Xin cậu đó.”
Cô nàng yên lặng liếc một cái xem thường, kiêu ngạo lấy thẻ học sinh ra từ trong túi, phất phất tay, “Đi đi đi.” Lý Gia Đồ vừa muốn đi thì bị cô gọi lại, “Này! Nếu bạn cậu cũng đẹp trai thì mang đến đây chơi nhé!”
Lý Gia Đồ bước trên đường càng lúc càng đông người, thỉnh thoảng nhìn các quầy hàng bán đồ ăn được đám học sinh của trường tỉ mỉ chuẩn bị và cả đèn lồng thủ công được treo trên cây cùng các biển quảng cáo, băng rôn đa màu sắc.
Không ít phụ huynh cũng đến để nhìn biểu hiện của con nhà mình ở trường. Lúc cậu đến cổng trường cũng vừa lúc gặp được ba mẹ của La Tử Hào. Cậu dừng lại chào hỏi hai vị trưởng bối.
Quả nhiên cổng chính của trường có rất nhiều ô tô ngoại lai đang nhận chỉ đạo giao thông từ nhân viên của trường và hội học sinh. Lý Gia Đồ nhân dịp hỗn loạn đi ra ngoài, nhìn xung quang cổng một lát thì thấy bọn Đỗ Nguyên đang đứng chỗ cầu đi bộ.
Đỗ Nguyên nhanh chóng nhận ra Lý Gia Đồ, vẫy tay với cậu từ trên cầu rồi lập tức xuống cầu với bạn bè của mình.
Trời đã tối, Lý Gia Đồ nương theo ánh đèn đường sáng rỡ nên thấy rõ bạn gái của Đỗ Nguyên và cả hai người bạn còn lại của cậu ta nữa, chắc cũng là một cặp tình nhân.
“Hi!” Đỗ Nguyên đã lâu không gặp vừa thấy mặt liền ôm cậu một cái thật chặt, cười giới thiệu với bạn của mình, “Bạn tớ, Lý Gia Đồ, đại học bá!”
Chuyện này với Lý Gia Đồ đã là chuyện xưa kia, nghe vào trong tai chỉ còn lại sự lúng túng. Cậu cười khoát tay, “Tớ không phải.” Nghe thấy Đỗ Nguyên giới thiệu bạn bè của cậu ta xong thì Lý Gia Đồ nói, “Cậu lấy mã vé qua chỗ tiếp đón đổi thành vé vào cửa đi, còn đây có ba thẻ học sinh, các cậu cứ cầm nhé. Chúng ta sẽ đi thẳng vào bên trong, nếu bị bảo vệ ngăn lại thì thoáng giơ thẻ học sinh lên là được.”
Đỗ Nguyên nhìn cậu ngay cả thẻ học sinh của mình cũng đưa ra nên hỏi, “Vậy còn cậu?”
“Không sao, tớ dùng mặt.” Lý Gia Đồ cười nói.
Cậu ta nhướn mày, cười đầy thích thú, “Ôi, anh đẹp trai à ~~”
“Không phải vậy…” Lý Gia Đồ bị cậu ta ôm lấy cổ, nghênh ngang bước vào cổng trường.
Tuy học sinh trong trường có thể không biết nhưng bảo vệ ở cổng trường có loại năng lực này, nhìn bằng mắt cũng có thể nhận ra đây có phải học sinh của trường hay không — Dù học sinh đó không mặc đồng phục đi chăng nữa, mà xác suất nhận nhầm cũng rất nhỏ.
Quả nhiên bạn của Đỗ Nguyên đi phía trước vẫn bị một bảo vệ đang bận bịu đến mức không rảnh chú ý xung quanh cản lại. Hai người lần lượt đưa ra thẻ học sinh xong mới được bảo vệ phất tay cho đi, còn bọn Lý Gia Đồ đi ở phía sau thì bảo vệ không hỏi một câu nào.
“Vì sao cậu không bị cản lại?” Nam sinh cùng đi với Đỗ Nguyên vào trường xong mới tỏ vẻ bất mãn hỏi.
Đỗ Nguyên cười ha ha, đẩy cái kính trên mũi, đắc ý nói, “Ai bảo bộ dạng tôi nhìn giống như học bá cơ chứ?”
Bạn gái của nam sinh kia cười khinh thường, “Đồ học kém còn mang khuôn mặt của đứa học bá, đúng là ông trời không có mắt.”
“Này, cô ngứa da phải không?” Đỗ Nguyên làm bộ muốn đánh, thấy bạn mình trợn mắt nhìn thì lại khôi phục vẻ cợt nhả, dương dương tự đắc nói, “Học bá không bao giờ chấp nhặt bọn học kém như mấy cậu. Tránh ra, tránh ra, tớ phải đi đổi vé ~”
Quả nhiên cậu ấy vẫn giống y như trước đây, không chính trực nổi. Trong lòng Lý Gia Đồ vừa bực vừa buồn cười, lắc đầu.
Bạn gái của Đỗ Nguyên tò mò hỏi, “Sao hai người lại biết nhau?”
“Đúng đó! Có đánh chết tớ cũng không tin cậu ta có thể kết bạn với học bá được đâu!” Nam sinh kia hớn hở hùa theo.
Lý Gia Đồ giải thích, “Tớ cũng không phải học bá gì cả, thành tích rất tệ. Tớ với Đỗ Nguyên là bạn cùng tiểu học, cấp hai cũng cùng một trường.”
“Thì ra là anh em thời còn trẩu tre…” Một cô gái khác mặc chiếc váy xòe và khoác áo choàng, nhìn như đang hóa trang kiểu 2D nên Lý Gia Đồ tuyệt đối không thắc mắc vì sao cô lại bị bảo vệ ngăn lại.
Bạn gái của Đỗ Nguyên cảm thán, “Thành tích của cậu tốt như thế, đến đây mà cũng không được gì sao? Xem ra học sinh trường cậu đều là thiên tài…”
Đối với chuyện này, Lý Gia Đồ không bình luận gì thêm, chỉ nở nụ cười nhạt.
Đỗ Nguyên nhanh chóng quơ tấm vé rồi bước đến. Khi đến trước mặt Lý Gia Đồ thì bị tiếng vang dội như sấm nơi cách đó không xa dọa hoảng.
Ngay sau đó phía sân khấu ở quảng trường truyền đến tiếng ca high đến mức đinh tai nhức óc.
“Là một ban nhạc của trường tớ.” Lý Gia Đồ giới thiệu.
Đỗ Nguyên hưng phấn nói, “Còn chờ gì nữa? Mau qua xem chút đi!”
Ban phát thanh của trường đồng thời phát tiết mục âm nhạc sôi động của buổi lễ năm nay. Trong nhịp trống đầy tiết tấu cùng tiếng đàn ghi-ta cao vút, giọng ca chính đưa khúc nhạc càng lúc càng bay cao.
Giữa không gian mỹ thực đầy đường, vẻ mặt của đám học trò đắm chìm trong sự sung sướng, ngay cả tiếng ca với nhịp điệu rõ ràng cũng trở thành phông nền. Trên mặt mỗi người đều tràn đầy nụ cười vui tươi và thoải mái, không vương một chút sầu lo, tất cả chỉ còn lại sự vui vẻ.