Edit: Dú
—————————————–
Lúc Lý Gia Đồ quay về trường thì tiết thể dục buổi sáng đã kết thúc. Nhóm học sinh hoặc là vội vàng chạy tới căn tin ăn sáng, hoặc là lẻ tẻ đến dãy nhà học. Cậu chen lẫn trong nhóm người lên tầng, đi vào phòng học thì phát hiện bên trong lớp trống trơn, cậu là học sinh đến lớp đầu tiên.
Trên bàn học đặt một tờ trắc nghiệm Toán, Lý Gia Đồ mở cửa sổ trong lớp để thông gió rồi trở về chỗ ngồi làm bài. Khai trường chưa tới hai ngày nên trên đề bài không có kiến thức mới, thậm chí còn có hai bài là đề thi cuối kỳ lần trước. Tiếc là hai bài này lúc ấy cậu đều không làm được, bây giờ lại phải nhìn nữa thì không khỏi có hơi ác cảm.
Làm được một lúc thì học sinh trong lớp cũng dần dần kéo đến.
“Ối? Sớm vậy?” Trương Cạnh Dư uống sữa, nhìn bạn cùng bàn đã ngồi ở đó, kéo ghế ra rồi ngồi xuống, “Sao mà tới được?”
Lý Gia Đồ nhìn cậu ta hoàn toàn không thắc mắc vì sao đã nghỉ học còn không quay về kí túc xá, không khỏi ngạc nhiên, “Gì cơ?”
Cậu ta bắt chéo chân uống sữa, chớp mắt, “Không phải tối qua ông ngủ ở chỗ Tô Tô sao?”
Suýt nữa Lý Gia Đồ đã lộ vẻ khiếp sợ lên mặt, nhưng nhất thời cậu chẳng suy nghĩ được gì nên đành giả vờ bình tĩnh “À” một tiếng, “Thầy ấy nói?”
“Ờ, thầy ấy nói cho Hiểu Phong.” Trương Cạnh Dư nhún vai, “Ai bảo tối ông không về kí túc xá chứ.”
Lý Gia Đồ lập tức hoàn toàn không biết nên nói cái gì mới phải. Không biết Tô Đồng đã nói với Đàm Hiểu Phong như thế nào, nhưng nhìn từ vẻ mặt của Trương Cạnh Dư thì hình như cũng không có nhiều thắc mắc lắm.
Cậu cúi đầu làm bài, lại hỏi, “Tối hôm qua không có chuyện gì chứ?”
“Không có gì, chỉ là có dì đến tuần tra, ông không ở kí túc xá mà lại không đăng kí trước. Bọn tôi nói giúp cho ông, bảo là ông về nhà mà dì cũng không tha, trừ luôn điểm sinh hoạt của ông.” Trương Cạnh Dư tò mò, “Tô Tô đổi nghề đi làm ở đâu vậy?”
Đối với chuyện này thì Lý Gia Đồ cũng không biết nhiều lắm nên chỉ có thể đáp, “Hình như là trong trung tâm nghiên cứu của một công ty hóa chất.”
Cậu ta hơi suy ngẫm, “Vậy chắc là kiếm nhiều tiền hơn so với nghề giáo viên rồi.”
Lý Gia Đồ mím môi, không bình luận gì thêm.
Lúc chưa quay về trường, cậu hoàn toàn không nghĩ tới sẽ nói về hành tung của mình cho nhóm bạn học trong trường. Thứ nhất là vì trong tiềm thức của cậu, cậu cảm thấy mình cũng không thân thiết với mọi người đến vậy, thứ hai là vì gần đây tâm trạng cậu nhấp nhô quá lớn, không hề có tâm tư bận tâm đến mấy chuyện này.
Nhưng Tô Đồng đã giúp cậu sắp xếp thỏa đáng. Nghĩ đến đây, Lý Gia Đồ thở dài trong lòng, không biết đến khi nào thì cậu mới có thể giống như Tô Đồng, mọi chuyện đều sắp xếp đến mức chu toàn, dám chịu trách nhiệm.
“Nhưng hôm qua ông không ở đây cũng tốt.” Trương Cạnh Dư tìm được sách nghe viết tiếng Anh, đột nhiên cảm thán.
Lý Gia Đồ tò mò, “Sao vậy?”
Cậu ta do dự một lát, nhìn xung quanh lớp một vòng, kề sát cậu rồi nhỏ giọng thì thầm, “Ông không biết đâu, tối qua Trịnh Đào cứ như oán phụ vậy, cả đêm cứ than thở làm tôi suýt chút nữa đã nhảy lên giường cậu ta dán thẳng giấy niêm phong lên miệng. Tối qua La Tử Hào mở miệng dạy bảo cậu ta, cậu xem đi, bây giờ mặt cậu ta vẫn rất đen!”
Lý Gia Đồ nhìn theo hướng La Tử Hào chỉ thì thấy đúng là một bộ dáng mây đen trên đầu, “Chuyện gì mà lại thành ra như vậy?”
Cậu ta xoa nhẹ huyệt Thái Dương, cũng rầu rĩ không thôi. Thì ra tối hôm qua lúc sắp sửa đi ngủ thì Trịnh Đào nói với bọn Đàm Hiểu Phong chuyện rời khỏi câu lạc bộ hóa. Lúc ấy Đàm Hiểu Phong và Phùng Tử Ngưng đều nằm trên giường, trầm mặc một lúc lâu thì Phùng Tử Ngưng hỏi cậu ta là đã nghĩ kỹ rồi chứ. Sau đó Trịnh Đào bắt đầu giải thích với hai người họ.
Đàm Hiểu Phong là Chủ tịch, trên miệng đồng ý chuyện cậu ta rời câu lạc bộ, bảo cậu ta quay về viết đơn xin rời câu lạc bộ. Rõ ràng là chuyện có thể thành một hạt cát như vậy mà Trịnh Đào lại cảm thấy cậu ta rời đi như vậy là có lỗi với hai người họ, ngay lúc mọi người đang nói chuyện thì bỗng xen vào một câu “Tôi xin lỗi”, mãi đến sau khi cả phòng đều an tĩnh, cậu ta còn lặng lẽ kêu Phùng Tử Ngưng một tiếng, lời nói ra vẫn là xin lỗi.
“Lúc ấy tôi cũng sắp ngủ rồi, bỗng nghe thấy lời của cậu ta phát ra, sợ tới mức mơ cái gì cũng quên sạch. La Tử Hào càng tuyệt hơn, mắng thẳng vào mặt cậu ta, nói đừng có con mẹ nó xem mình như quan trọng lắm vậy, có hay không có cậu ta đều như nhau. Nên ngủ thì ngủ, không ngủ thì cút.” Trương Cạnh Dư nói xong thì thở dài, buông tay, “Sau đó rốt cuộc Trịnh Đào cũng câm miệng.”
Quả thật Lý Gia Đồ có thể tưởng tượng được khi Trịnh Đào bị nói như vậy sẽ mang vẻ mặt gì. Cậu không chắc chắn lắm hỏi thêm, “La Tử Hào thật sự nói như vậy?”
“Đúng vậy.” Cậu ta nhỏ giọng thì thầm, “Cậu ta còn nói, ‘Không tin thì ông đi mà hỏi Đàm Hiểu Phong với Phùng Tử Ngưng, là ai con mẹ nó cần ông’, nhưng lúc ấy hai người kia chưa hé răng nửa lời, mãi sau Phùng Tử Ngưng mới an ủi Trịnh Đào hai câu. Đêm qua mới hoàn toàn yên tĩnh.”
Lý Gia Đồ nghe vậy thì tâm trạng nặng nề, lẩm bẩm, “Nói thế cũng không tốt cho lắm? Trịnh Đào là một người như thế, tất cả mọi người đều đã quen nhau lâu như vậy.”
Trương Cạnh Dư thổn thức, “Lời như vậy thì có gì sai đâu, chẳng qua cũng chỉ là một thằng con trai, đừng có nhu nhược mãi như vậy. Người khác nói không sao đừng để ý mà vẫn cằn nhằn liên miên khiến người ta không thể ngủ thì cũng không được mà?”
Đạo lý không phải cậu không nghĩ ra, nhưng đối với chuyện này, cậu càng lo lắng cho Trịnh Đào hơn. Dù gì tâm tư của cậu ta rất nhạy cảm, nói những lời kích thích cậu ta như vậy, lỡ như cậu ta thật sự làm chuyện phô trương gì đó thì đến lúc ấy sẽ không thể chỉnh đốn được nữa.
Nhưng cũng không tới phiên Lý Gia Đồ quan tâm đến Trịnh Đào, ngay cả đối với chính cậu, cậu còn chưa lo nổi cho bản thân nữa là.
Tiết thứ ba buổi sáng kết thúc xong, vốn là cậu muốn tới phòng hoạt động câu lạc bộ của thư viện để họp thì lại nhận được thông báo nói chủ nhiệm muốn tìm cậu. Cậu đành phải gửi tin nhắn cho Chủ tịch, sau đó đến phòng bộ môn Toán để tìm Đinh Sở Ngâm.
Cậu đoán chắc cô chủ nhiệm tìm cậu cũng vì hai chuyện, hoặc là vì kỳ thi cuối kỳ trước không đạt chuẩn, hoặc là vì không đến lớp tự học ban đêm.
Quả nhiên sau khi cậu ngồi xuống thì Đinh Sở Ngâm đã ân cần hỏi han, “Tâm trạng đã đỡ chưa?”
Lý Gia Đồ sửng sốt, nhưng vì còn chưa rõ chuyện gì trong lòng nên vẫn gật đầu.
“Hôm qua Tô Đồng gọi điện thoại cho cô, nói tâm trạng của em không tốt nên đi tìm cậu ấy. Cậu ấy sẽ đưa em về nhà ở.” Đinh Sở Ngâm nói xong thì điện thoại đột ngột vang lên.
Cô nhận cuộc gọi, từ nội dung nghe được thì chắc là chuyển phát nhanh. Cô nói hai câu xong thì cúp máy.
Nghe thấy lời cô chủ nhiệm nói, Lý Gia Đồ âm thầm ngạc nhiên, tò mò rốt cuộc Tô Đồng đã nói như thế nào.
Nhưng Đinh Sở Ngâm nhìn kỹ cậu một lát, khẽ hít một tiếng, cổ vũ cậu, “Thành tích thi cử học kỳ trước của em, cô cũng chú ý tới. Ừm… Nói thế nào nhỉ, các học sinh đều là những học sinh mũi nhọn từ các huyện thị tới, trước đây ở trường, chắc chắn mỗi người các em đều đứng số một số hai nhỉ, nhưng khi ở cùng với nhau thì nhất định sẽ có sự lên xuống khác biệt. Phong cách của trường chúng ta cũng khác với rất nhiều trường cấp hai của các em, thậm chí còn khác với các trường cấp ba khác, thầy cô dạy trên lớp cũng thoải mái hơn nhiều. Em cũng biết trường mình là trường cấp ba có nhiều ngày nghỉ nhất toàn thành phố chứ?”
Lý Gia Đồ gắng cười, gật đầu.
“Hoạt động ngoại khóa của trường chúng ta cũng phong phú đa dạng nhất, đây là một nét đặc trưng của trường.” Cô đắn đo một lát rồi mỉm cười, “Trước đây học cấp hai đều làm bài rất nhiều nhỉ?”
Cậu mím chặt môi gật đầu.
“Có lẽ là vừa lên cấp ba một cái, môi trường thoải mái nên không quen lắm, thích nghi không được. Xuất hiện loại tình trạng này cũng không kì lạ, rất nhiều bạn đều như vậy.” Đinh Sở Ngâm kiên nhẫn nói tiếp, “Em không phải hoang mang gì cả, tĩnh tâm lại, từ từ thích nghi. Cô tin rằng em sẽ nhanh chóng có một cách học tập mới thích hợp với bản thân, như vậy thì thành tích cũng sẽ đi lên.”
Lời của cô chủ nhiệm, chỉ e là vì Tô Đồng đã nói với cô nên cô mới cho rằng thành tích không tốt khiến tâm trạng cậu tệ nên mới đi tìm cậu. Cho nên cô vòng vo như vậy cũng là để an ủi cậu. Lý Gia Đồ nhanh nhẹn nói, “Em biết rồi ạ, cảm ơn cô.”
Đinh Sở Ngâm vui vẻ gật đầu, nghĩ một lát lại hỏi, “Đúng rồi, quan hệ giữa em với Trịnh Đào là như thế nào?”
Lý Gia Đồ vốn cho là mình có thể rời đi được rồi, không ngờ cô chủ nhiệm lại đột ngột nhắc tới Trịnh Đào. Cậu sửng sốt hai giây mới đáp, “Cũng bình thường ạ.”
Nói tới đây, Đinh Sở Ngâm lộ vẻ buồn rầu.
Cô đắn đo rất lâu mới thử thăm dò, “Cô nghe nói em ấy yêu đương qua mạng. Em có biết chuyện này không?”
Chuyện này cậu hoàn toàn mới nghe lần đầu, nghe xong mà đầu óc như nổ một tiếng, một lúc lâu sau cậu còn chưa hồi thần lại, “…Yêu đương qua mạng?”
Đinh Sở Ngâm thở một hơi thật dài, rầu rĩ nói, “Từ học kỳ trước, em ấy thường xuyên không xin phép đã ra ngoài lên mạng. Cô có hỏi thăm một chút thì nghe nói em ấy có một người bạn rất thân ở trên mạng, không biết có phải thật vậy không.”
Đúng là Trịnh Đào ở kí túc xá thường dùng máy tính bảng của Phùng Tử Ngưng để lên mạng, nhưng loại chuyện yêu qua mạng này, Lý Gia Đồ chưa từng nghĩ tới. Chuyện này sẽ xảy ra trên người Trịnh Đào ư? Cậu gắng sức lắc đầu, áy náy nói, “Em không biết ạ, không nghe nói gì.”
“Cô thấy Trịnh Đào cũng không phải một người có tính cách kì quặc, nhưng rất dễ nghĩ ngợi nhiều.” Đinh Sở Ngâm suy tư thì thào lẩm bẩm rồi nói với cậu, “Các em bình thường quan tâm đến em ấy chút nhé. Tất cả mọi người đều là bạn học, khuyên bảo em ấy, đừng để em ấy luôn để tâm vào chuyện vụn vặt.”
Thực ra nếu khuyên nhủ cậu ta thì không ít người trong kí túc xá đã nói với cậu ta rồi. Nhưng có lẽ là vì không đúng cách nên đến giờ có vẻ vẫn chưa có tác dụng. Nếu cô chủ nhiệm đã nói như vậy, Lý Gia Đồ cũng đành phải nhận lời, “Vâng, em biết rồi ạ.” Nhưng là ai đã nói với cô chủ nhiệm là Trịnh Đào đang yêu qua mạng? Là ở đâu và cùng với ai…
Đinh Sở Ngâm hài lòng gật đầu, mỉm cười nói, “Tốt lắm, em đi về trước đi. Có chuyện gì thì qua nói với cô, không sao cả.”
Rốt cuộc Lý Gia Đồ cũng được thả về, cậu đứng dậy nói, “Vâng, cảm ơn cô ạ. Em về trước đây.”
Vừa bước chân ra khỏi văn phòng, Lý Gia Đồ lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Tô Đồng. Nhưng cậu nhanh chóng nhớ đến lúc anh làm việc sẽ không nhìn điện thoại nên đã từ bỏ việc chờ anh trả lời tin nhắn.
Quả nhiên là mãi đến giữa trưa khi tan học, tin nhắn đã gửi cho Tô Đồng mới xuất hiện chữ ‘Đã đọc’. Sau đó Tô Đồng hồi âm lại, hỏi cậu Đinh Sở Ngâm đã nói gì với cậu.
Cũng chẳng có gì cả, nói vài câu quan tâm chuyện học hành của em thôi — Cậu nghĩ một lát rồi lại thêm một câu: Anh có biết chuyện Trịnh Đào yêu qua mạng không?
Vì sao lại nghĩ đến việc hỏi Tô Đồng? Có lẽ là vì cậu nhớ vào học kỳ trước, Trịnh Đào từng tìm Tô Đồng để tâm sự. Dù đã hỏi ra câu này nhưng Lý Gia Đồ không ngờ câu trả lời của Tô Đồng lại đúng là —
Tô Đồng: Ừ, anh biết.
—————————————–
Lúc Lý Gia Đồ quay về trường thì tiết thể dục buổi sáng đã kết thúc. Nhóm học sinh hoặc là vội vàng chạy tới căn tin ăn sáng, hoặc là lẻ tẻ đến dãy nhà học. Cậu chen lẫn trong nhóm người lên tầng, đi vào phòng học thì phát hiện bên trong lớp trống trơn, cậu là học sinh đến lớp đầu tiên.
Trên bàn học đặt một tờ trắc nghiệm Toán, Lý Gia Đồ mở cửa sổ trong lớp để thông gió rồi trở về chỗ ngồi làm bài. Khai trường chưa tới hai ngày nên trên đề bài không có kiến thức mới, thậm chí còn có hai bài là đề thi cuối kỳ lần trước. Tiếc là hai bài này lúc ấy cậu đều không làm được, bây giờ lại phải nhìn nữa thì không khỏi có hơi ác cảm.
Làm được một lúc thì học sinh trong lớp cũng dần dần kéo đến.
“Ối? Sớm vậy?” Trương Cạnh Dư uống sữa, nhìn bạn cùng bàn đã ngồi ở đó, kéo ghế ra rồi ngồi xuống, “Sao mà tới được?”
Lý Gia Đồ nhìn cậu ta hoàn toàn không thắc mắc vì sao đã nghỉ học còn không quay về kí túc xá, không khỏi ngạc nhiên, “Gì cơ?”
Cậu ta bắt chéo chân uống sữa, chớp mắt, “Không phải tối qua ông ngủ ở chỗ Tô Tô sao?”
Suýt nữa Lý Gia Đồ đã lộ vẻ khiếp sợ lên mặt, nhưng nhất thời cậu chẳng suy nghĩ được gì nên đành giả vờ bình tĩnh “À” một tiếng, “Thầy ấy nói?”
“Ờ, thầy ấy nói cho Hiểu Phong.” Trương Cạnh Dư nhún vai, “Ai bảo tối ông không về kí túc xá chứ.”
Lý Gia Đồ lập tức hoàn toàn không biết nên nói cái gì mới phải. Không biết Tô Đồng đã nói với Đàm Hiểu Phong như thế nào, nhưng nhìn từ vẻ mặt của Trương Cạnh Dư thì hình như cũng không có nhiều thắc mắc lắm.
Cậu cúi đầu làm bài, lại hỏi, “Tối hôm qua không có chuyện gì chứ?”
“Không có gì, chỉ là có dì đến tuần tra, ông không ở kí túc xá mà lại không đăng kí trước. Bọn tôi nói giúp cho ông, bảo là ông về nhà mà dì cũng không tha, trừ luôn điểm sinh hoạt của ông.” Trương Cạnh Dư tò mò, “Tô Tô đổi nghề đi làm ở đâu vậy?”
Đối với chuyện này thì Lý Gia Đồ cũng không biết nhiều lắm nên chỉ có thể đáp, “Hình như là trong trung tâm nghiên cứu của một công ty hóa chất.”
Cậu ta hơi suy ngẫm, “Vậy chắc là kiếm nhiều tiền hơn so với nghề giáo viên rồi.”
Lý Gia Đồ mím môi, không bình luận gì thêm.
Lúc chưa quay về trường, cậu hoàn toàn không nghĩ tới sẽ nói về hành tung của mình cho nhóm bạn học trong trường. Thứ nhất là vì trong tiềm thức của cậu, cậu cảm thấy mình cũng không thân thiết với mọi người đến vậy, thứ hai là vì gần đây tâm trạng cậu nhấp nhô quá lớn, không hề có tâm tư bận tâm đến mấy chuyện này.
Nhưng Tô Đồng đã giúp cậu sắp xếp thỏa đáng. Nghĩ đến đây, Lý Gia Đồ thở dài trong lòng, không biết đến khi nào thì cậu mới có thể giống như Tô Đồng, mọi chuyện đều sắp xếp đến mức chu toàn, dám chịu trách nhiệm.
“Nhưng hôm qua ông không ở đây cũng tốt.” Trương Cạnh Dư tìm được sách nghe viết tiếng Anh, đột nhiên cảm thán.
Lý Gia Đồ tò mò, “Sao vậy?”
Cậu ta do dự một lát, nhìn xung quanh lớp một vòng, kề sát cậu rồi nhỏ giọng thì thầm, “Ông không biết đâu, tối qua Trịnh Đào cứ như oán phụ vậy, cả đêm cứ than thở làm tôi suýt chút nữa đã nhảy lên giường cậu ta dán thẳng giấy niêm phong lên miệng. Tối qua La Tử Hào mở miệng dạy bảo cậu ta, cậu xem đi, bây giờ mặt cậu ta vẫn rất đen!”
Lý Gia Đồ nhìn theo hướng La Tử Hào chỉ thì thấy đúng là một bộ dáng mây đen trên đầu, “Chuyện gì mà lại thành ra như vậy?”
Cậu ta xoa nhẹ huyệt Thái Dương, cũng rầu rĩ không thôi. Thì ra tối hôm qua lúc sắp sửa đi ngủ thì Trịnh Đào nói với bọn Đàm Hiểu Phong chuyện rời khỏi câu lạc bộ hóa. Lúc ấy Đàm Hiểu Phong và Phùng Tử Ngưng đều nằm trên giường, trầm mặc một lúc lâu thì Phùng Tử Ngưng hỏi cậu ta là đã nghĩ kỹ rồi chứ. Sau đó Trịnh Đào bắt đầu giải thích với hai người họ.
Đàm Hiểu Phong là Chủ tịch, trên miệng đồng ý chuyện cậu ta rời câu lạc bộ, bảo cậu ta quay về viết đơn xin rời câu lạc bộ. Rõ ràng là chuyện có thể thành một hạt cát như vậy mà Trịnh Đào lại cảm thấy cậu ta rời đi như vậy là có lỗi với hai người họ, ngay lúc mọi người đang nói chuyện thì bỗng xen vào một câu “Tôi xin lỗi”, mãi đến sau khi cả phòng đều an tĩnh, cậu ta còn lặng lẽ kêu Phùng Tử Ngưng một tiếng, lời nói ra vẫn là xin lỗi.
“Lúc ấy tôi cũng sắp ngủ rồi, bỗng nghe thấy lời của cậu ta phát ra, sợ tới mức mơ cái gì cũng quên sạch. La Tử Hào càng tuyệt hơn, mắng thẳng vào mặt cậu ta, nói đừng có con mẹ nó xem mình như quan trọng lắm vậy, có hay không có cậu ta đều như nhau. Nên ngủ thì ngủ, không ngủ thì cút.” Trương Cạnh Dư nói xong thì thở dài, buông tay, “Sau đó rốt cuộc Trịnh Đào cũng câm miệng.”
Quả thật Lý Gia Đồ có thể tưởng tượng được khi Trịnh Đào bị nói như vậy sẽ mang vẻ mặt gì. Cậu không chắc chắn lắm hỏi thêm, “La Tử Hào thật sự nói như vậy?”
“Đúng vậy.” Cậu ta nhỏ giọng thì thầm, “Cậu ta còn nói, ‘Không tin thì ông đi mà hỏi Đàm Hiểu Phong với Phùng Tử Ngưng, là ai con mẹ nó cần ông’, nhưng lúc ấy hai người kia chưa hé răng nửa lời, mãi sau Phùng Tử Ngưng mới an ủi Trịnh Đào hai câu. Đêm qua mới hoàn toàn yên tĩnh.”
Lý Gia Đồ nghe vậy thì tâm trạng nặng nề, lẩm bẩm, “Nói thế cũng không tốt cho lắm? Trịnh Đào là một người như thế, tất cả mọi người đều đã quen nhau lâu như vậy.”
Trương Cạnh Dư thổn thức, “Lời như vậy thì có gì sai đâu, chẳng qua cũng chỉ là một thằng con trai, đừng có nhu nhược mãi như vậy. Người khác nói không sao đừng để ý mà vẫn cằn nhằn liên miên khiến người ta không thể ngủ thì cũng không được mà?”
Đạo lý không phải cậu không nghĩ ra, nhưng đối với chuyện này, cậu càng lo lắng cho Trịnh Đào hơn. Dù gì tâm tư của cậu ta rất nhạy cảm, nói những lời kích thích cậu ta như vậy, lỡ như cậu ta thật sự làm chuyện phô trương gì đó thì đến lúc ấy sẽ không thể chỉnh đốn được nữa.
Nhưng cũng không tới phiên Lý Gia Đồ quan tâm đến Trịnh Đào, ngay cả đối với chính cậu, cậu còn chưa lo nổi cho bản thân nữa là.
Tiết thứ ba buổi sáng kết thúc xong, vốn là cậu muốn tới phòng hoạt động câu lạc bộ của thư viện để họp thì lại nhận được thông báo nói chủ nhiệm muốn tìm cậu. Cậu đành phải gửi tin nhắn cho Chủ tịch, sau đó đến phòng bộ môn Toán để tìm Đinh Sở Ngâm.
Cậu đoán chắc cô chủ nhiệm tìm cậu cũng vì hai chuyện, hoặc là vì kỳ thi cuối kỳ trước không đạt chuẩn, hoặc là vì không đến lớp tự học ban đêm.
Quả nhiên sau khi cậu ngồi xuống thì Đinh Sở Ngâm đã ân cần hỏi han, “Tâm trạng đã đỡ chưa?”
Lý Gia Đồ sửng sốt, nhưng vì còn chưa rõ chuyện gì trong lòng nên vẫn gật đầu.
“Hôm qua Tô Đồng gọi điện thoại cho cô, nói tâm trạng của em không tốt nên đi tìm cậu ấy. Cậu ấy sẽ đưa em về nhà ở.” Đinh Sở Ngâm nói xong thì điện thoại đột ngột vang lên.
Cô nhận cuộc gọi, từ nội dung nghe được thì chắc là chuyển phát nhanh. Cô nói hai câu xong thì cúp máy.
Nghe thấy lời cô chủ nhiệm nói, Lý Gia Đồ âm thầm ngạc nhiên, tò mò rốt cuộc Tô Đồng đã nói như thế nào.
Nhưng Đinh Sở Ngâm nhìn kỹ cậu một lát, khẽ hít một tiếng, cổ vũ cậu, “Thành tích thi cử học kỳ trước của em, cô cũng chú ý tới. Ừm… Nói thế nào nhỉ, các học sinh đều là những học sinh mũi nhọn từ các huyện thị tới, trước đây ở trường, chắc chắn mỗi người các em đều đứng số một số hai nhỉ, nhưng khi ở cùng với nhau thì nhất định sẽ có sự lên xuống khác biệt. Phong cách của trường chúng ta cũng khác với rất nhiều trường cấp hai của các em, thậm chí còn khác với các trường cấp ba khác, thầy cô dạy trên lớp cũng thoải mái hơn nhiều. Em cũng biết trường mình là trường cấp ba có nhiều ngày nghỉ nhất toàn thành phố chứ?”
Lý Gia Đồ gắng cười, gật đầu.
“Hoạt động ngoại khóa của trường chúng ta cũng phong phú đa dạng nhất, đây là một nét đặc trưng của trường.” Cô đắn đo một lát rồi mỉm cười, “Trước đây học cấp hai đều làm bài rất nhiều nhỉ?”
Cậu mím chặt môi gật đầu.
“Có lẽ là vừa lên cấp ba một cái, môi trường thoải mái nên không quen lắm, thích nghi không được. Xuất hiện loại tình trạng này cũng không kì lạ, rất nhiều bạn đều như vậy.” Đinh Sở Ngâm kiên nhẫn nói tiếp, “Em không phải hoang mang gì cả, tĩnh tâm lại, từ từ thích nghi. Cô tin rằng em sẽ nhanh chóng có một cách học tập mới thích hợp với bản thân, như vậy thì thành tích cũng sẽ đi lên.”
Lời của cô chủ nhiệm, chỉ e là vì Tô Đồng đã nói với cô nên cô mới cho rằng thành tích không tốt khiến tâm trạng cậu tệ nên mới đi tìm cậu. Cho nên cô vòng vo như vậy cũng là để an ủi cậu. Lý Gia Đồ nhanh nhẹn nói, “Em biết rồi ạ, cảm ơn cô.”
Đinh Sở Ngâm vui vẻ gật đầu, nghĩ một lát lại hỏi, “Đúng rồi, quan hệ giữa em với Trịnh Đào là như thế nào?”
Lý Gia Đồ vốn cho là mình có thể rời đi được rồi, không ngờ cô chủ nhiệm lại đột ngột nhắc tới Trịnh Đào. Cậu sửng sốt hai giây mới đáp, “Cũng bình thường ạ.”
Nói tới đây, Đinh Sở Ngâm lộ vẻ buồn rầu.
Cô đắn đo rất lâu mới thử thăm dò, “Cô nghe nói em ấy yêu đương qua mạng. Em có biết chuyện này không?”
Chuyện này cậu hoàn toàn mới nghe lần đầu, nghe xong mà đầu óc như nổ một tiếng, một lúc lâu sau cậu còn chưa hồi thần lại, “…Yêu đương qua mạng?”
Đinh Sở Ngâm thở một hơi thật dài, rầu rĩ nói, “Từ học kỳ trước, em ấy thường xuyên không xin phép đã ra ngoài lên mạng. Cô có hỏi thăm một chút thì nghe nói em ấy có một người bạn rất thân ở trên mạng, không biết có phải thật vậy không.”
Đúng là Trịnh Đào ở kí túc xá thường dùng máy tính bảng của Phùng Tử Ngưng để lên mạng, nhưng loại chuyện yêu qua mạng này, Lý Gia Đồ chưa từng nghĩ tới. Chuyện này sẽ xảy ra trên người Trịnh Đào ư? Cậu gắng sức lắc đầu, áy náy nói, “Em không biết ạ, không nghe nói gì.”
“Cô thấy Trịnh Đào cũng không phải một người có tính cách kì quặc, nhưng rất dễ nghĩ ngợi nhiều.” Đinh Sở Ngâm suy tư thì thào lẩm bẩm rồi nói với cậu, “Các em bình thường quan tâm đến em ấy chút nhé. Tất cả mọi người đều là bạn học, khuyên bảo em ấy, đừng để em ấy luôn để tâm vào chuyện vụn vặt.”
Thực ra nếu khuyên nhủ cậu ta thì không ít người trong kí túc xá đã nói với cậu ta rồi. Nhưng có lẽ là vì không đúng cách nên đến giờ có vẻ vẫn chưa có tác dụng. Nếu cô chủ nhiệm đã nói như vậy, Lý Gia Đồ cũng đành phải nhận lời, “Vâng, em biết rồi ạ.” Nhưng là ai đã nói với cô chủ nhiệm là Trịnh Đào đang yêu qua mạng? Là ở đâu và cùng với ai…
Đinh Sở Ngâm hài lòng gật đầu, mỉm cười nói, “Tốt lắm, em đi về trước đi. Có chuyện gì thì qua nói với cô, không sao cả.”
Rốt cuộc Lý Gia Đồ cũng được thả về, cậu đứng dậy nói, “Vâng, cảm ơn cô ạ. Em về trước đây.”
Vừa bước chân ra khỏi văn phòng, Lý Gia Đồ lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Tô Đồng. Nhưng cậu nhanh chóng nhớ đến lúc anh làm việc sẽ không nhìn điện thoại nên đã từ bỏ việc chờ anh trả lời tin nhắn.
Quả nhiên là mãi đến giữa trưa khi tan học, tin nhắn đã gửi cho Tô Đồng mới xuất hiện chữ ‘Đã đọc’. Sau đó Tô Đồng hồi âm lại, hỏi cậu Đinh Sở Ngâm đã nói gì với cậu.
Cũng chẳng có gì cả, nói vài câu quan tâm chuyện học hành của em thôi — Cậu nghĩ một lát rồi lại thêm một câu: Anh có biết chuyện Trịnh Đào yêu qua mạng không?
Vì sao lại nghĩ đến việc hỏi Tô Đồng? Có lẽ là vì cậu nhớ vào học kỳ trước, Trịnh Đào từng tìm Tô Đồng để tâm sự. Dù đã hỏi ra câu này nhưng Lý Gia Đồ không ngờ câu trả lời của Tô Đồng lại đúng là —
Tô Đồng: Ừ, anh biết.