Edit: Dú
—————————————–
Chiều thứ sáu vừa tan học, Lý Gia Đồ đã nhận được một tin nhắn từ mẹ hỏi cậu khi nào thì về nhà. Dù gì tuần trước đã không về nhà, cậu suy nghĩ một chốc rồi trả lời lại là cậu phải ở trường tự học nên không về.
Thành tích không tốt ở học kỳ trước trở thành cái cớ để cậu không về nhà. Mẹ cậu không đòi hỏi gì nữa, chỉ nói là nhớ ăn cơm đúng giờ, cố gắng học hành. Cậu trở về kí túc xá ngồi vài phút, trước khi Phùng Tử Ngưng và Trịnh Đào ra ngoài chơi cầu còn ngạc nhiên hỏi cậu vì sao vẫn chưa về. Cậu sửng sốt hồi thần, cầm túi sách và chìa khóa cùng xuống tầng với hai người họ.
Dưới cầu vượt đi bộ ở cổng trường có một gốc cây hoa tử vi đã nhú mầm non, có một hai ngọn còn mọc ra nhụy hoa màu tím nhạt. Học sinh đứng đầy trạm xe buýt, có học sinh thì cưỡi xe điện liên tục phóng từ phía sau trạm xe buýt chạy trên làn đường dành cho xe đạp.
Vì chờ tin trả lời của Tô Đồng mà Lý Gia Đồ đã bỏ lỡ một chuyến xe buýt, đợi đến chiếc sau thì ánh tà dương nơi chân trời đã nhạt hơn nhiều. Vừa thấy chiếc xe buýt tiếp theo đang tiến tới từ phía xa, cậu lấy thẻ căn cước công dân của thành phố(*) ra, lên thẳng xe. Không còn chỗ trống, cậu chen chúc vào giữa các hành khách đi đến cửa sau, tìm vị trí đứng rồi lấy điện thoại và tai nghe ra.
(*Nguyên văn: 市民卡 – Mỗi thành phố sẽ cấp cho người dân một cái thẻ căn cước của thành phố đó. Thẻ này sử dụng cho các công việc cá nhân và xã hội, đồng thời có thể dùng nó để thụ hưởng dịch vụ cộng đồng. Thẻ ngân hàng, thẻ bảo hiểm xã hội, thẻ điện nước, thẻ xe buýt đều có thể tích hợp vào thẻ căn cước này.)
Lúc này Tô Đồng gửi tin nhắn trả lời nói tối nay phải tăng ca, hỏi là trước giờ ăn cơm tối cậu ở trong trường đợi anh đón hay là tự mình về nhà trước.
Nếu có thể nhận tin nhắn này sớm hơn năm phút thì chắc Lý Gia Đồ đã ăn cơm ở căn tin trước rồi. Cậu trả lời lại là cậu đã ở trên xe buýt rồi.
Không bao lâu sau, Tô Đồng trả lời lại: Vậy em tự tìm chỗ ăn nhé, đừng để đói bụng.
Xe buýt đi ngang qua hồ Nam được bao bọc bởi hàng cây xanh um tốt tươi, bên bờ hồ ánh sóng gợn trong vắt, những tòa nhà cao tầng hai bên cạnh đều đang đắm mình trong bầu trời chiều đỏ rực.
Lý Gia Đồ nghe nhạc, thả hồn theo phong cảnh ngoài cửa sổ. Đứng được khoảng hai mươi phút thì bên cạnh xuất hiện một chiếc ghế trống. Cậu thoáng nhìn qua cô nữ sinh đang mặc đồng phục đứng bên cạnh, lại nhìn ra cửa sổ lần nữa.
Trên cửa kính phản chiếu hình ảnh của cô bạn kia. Cô ngẩng đầu tò mò nhìn sang Lý Gia Đồ đang đứng gần nhất với cái ghế, dỡ cặp ôm trước ngực, ngồi xuống chiếc ghế trống.
Tuy ở gần nhà Tô Đồng có rất nhiều tiệm ăn, từ bít-tết đến mì sợi món nào cũng có nhưng Lý Gia Đồ vẫn tạm thời không thể nghĩ ra được cậu muốn ăn cái gì. Dù sao cũng có dụng cụ bếp rồi thì có thể tự mình nấu cơm tối được. Quyết định xong thì cậu ngồi qua thêm một trạm nữa, đến một cái siêu thị cỡ lớn gần đó mua nguyên liệu nấu ăn.
Vào cửa siêu thị rồi cậu mới nhớ ra phải gửi tin nhắn cho Tô Đồng hỏi xem khi nào thì anh về.
Lúc này Tô Đồng trả lời lại rất nhanh: Tầm hơn tám giờ.
Tin nhắn được trả lời quá nhanh chứng tỏ bây giờ Tô Đồng đang rảnh rỗi. Lý Gia Đồ không khỏi căng thẳng, hỏi anh ăn cơm chưa.
Tô Đồng: Vẫn chưa, sao vậy?
Lý Gia Đồ cầm giỏ mua hàng, nghĩ một lát rồi dứt khoát gọi cho Tô Đồng.
“A lô? Sao thế?” Tô Đồng đoán trước được cậu có điều muốn nói nhưng lại thôi.
Cậu tìm được phương hướng của khu rau sạch, thẳng bước đi đến, “Em đang mua thức ăn.”
Tô Đồng yên lặng một lúc rồi cười trêu chọc cậu, “Em biết nấu cơm hả?”
“Biết mà…” Lý Gia Đồ không chắc chắn lắm, “Em biết làm món trứng xào cà chua và cánh gà om cô-ca.”
Anh “Ừ” một tiếng, “Vậy cũng đủ cho hai người ăn rồi. Em biết xào rau không?”
Cậu chưa từng xào nhưng bình thường xem ba làm ở nhà, cũng chỉ là việc bỏ rau đã rửa xong vào trong chảo, trở đũa xào hai lần rồi thêm đồ gia vị thôi, bèn đáp, “Chắc là biết.”
“Thế em nhìn xem có rau không đi.” Tô Đồng khẽ cười, “Vất vả rồi.”
Lý Gia Đồ vỗ má, lầu bầu đáp, “Không mà.”
Thời điểm này trong siêu thị không còn nguyên liệu nấu ăn nào tươi nữa. Cậu không nhìn ra nổi nó có tươi hay không, nhưng thấy người đi mua sắm ít như thế, nghĩ thầm chắc lựa mấy cái còn lại vậy.
Cậu tìm được cánh giữa của gà vẫn chưa tan băng trong quầy đông lạnh, rồi lại vất vả chọn vài quả cà chua trông có vẻ căng mọng ở khu rau củ và một cây cải thảo lá xem như còn nguyên.
Mua thêm cô-ca và trứng xong thì cậu thanh toán tiền rồi rời đi, khi đi ra ngoài trời đã tối, những ánh đèn cũng mới bật.
Bảo vệ của tiểu khu thấy cậu xách thức ăn về, không hỏi gì nhiều đã cho đi qua.
Lần trước ra vào hầm đỗ xe, bây giờ cậu đi trên mặt đất nhìn những khu nhà tầng san sát bốn phía, suýt chút nữa đã không nhận ra nổi căn hộ của Tô Đồng nằm trong tòa nhà nào. Cũng may là cậu còn nhớ vị trí nhà Tô Đồng có thể nhìn được cảnh phố phường từ cửa sổ nên đoán sơ được là căn số mấy ở tòa nào.
May mà lúc cậu đi vào thang máy thấy tấm dán kiểm tra phía trên chỗ ấn phím mới xác định được là cậu không đi nhầm.
Lý Gia Đồ vào cửa khi mới bảy giờ rưỡi. Cậu thay giày, dự tính đợi đến khi cậu nấu ăn xong thì cũng vừa lúc Tô Đồng về đến nhà.
Có lẽ trong phòng không mở cửa sổ đã lâu, không khí không được lưu thông nên rất ngột ngạt. Lý Gia Đồ đặt nguyên liệu nấu ăn ở phòng bếp, mở cửa sổ và cửa ban công ra. Cậu đặt áo khoác đã cởi ra trên sô pha, xắn ống tay áo, rửa tay rồi vừa đeo tạp dề vừa suy xét xem trước tiên phải làm gì.
Thật ra khoảng thời gian kể từ lần trước cậu từng nấu cũng không biết là lúc nào nữa. Bốn năm trước, năm năm trước? Chẳng qua hồi nhỏ hoàn toàn chỉ xuất phát từ sự tò mò và cũng là vì để hoàn thành bài tập trên lớp của học sinh tiểu học về việc tặng quà nhân dịp ngày của Mẹ mà thôi. Không nghĩ ra sẽ tặng mẹ cái gì, Lý Gia Đồ quan sát ba mình nấu ăn vài ngày xong rồi cũng tự xuống bếp làm hai món.
Món ăn được bưng lên bàn ngày đó, ba mẹ không bình phẩm gì thêm về chúng, cộng cả hai món sau đó ba cậu làm thêm thì họ im lặng ăn xong bữa cơm kia. Chuyện này khiến Lý Gia Đồ không biết viết bài văn ngày của Mẹ như thế nào —— Cậu chỉ có thể viết thật mười mươi phản ứng của hai người, mà cũng chẳng hiểu vì sao, có lẽ là cô vốn đã thiên vị cậu nên vẫn cho cậu vị trí đầu.
Từ đó về sau, Lý Gia Đồ không nấu cơm nữa. Cậu nói biết làm cánh gà om cô-ca và trứng xào cà chua trong điện thoại với anh thật ra cũng là vì đã làm vào lần ấy mà thôi.
Đương nhiên cậu còn nhớ trứng xào cà chua làm như thế nào, nhưng cánh gà om cô-ca thì không thể không cầu viện trợ từ internet vạn năng. Lần này không khác gì với lần đầu tiên, Lý Gia Đồ không hề có chút thiên phú với chuyện nhà bếp, kết quả có thể nghĩ cũng biết.
Lúc trứng đã cháy xém thì cà chua vẫn chưa chín được một nửa, cậu dùng đũa gắp trứng ra để sang một bên, nhưng bởi vì không khống chế được độ lửa nên vỏ của vài quả cà chua đã xắt cháy đến nỗi cuộn lại.
Nghĩ đến dáng vẻ của ba và Tô Đồng đều nấu ăn thuần thục trong bếp, cậu không hiểu vì sao cũng là đàn ông với nhau mà hai người ấy lại biết nấu đến vậy. Làm mấy món gia đình đơn giản cũng được, vậy mà họ còn có thể làm ra trình độ của đầu bếp nhà hàng, lẽ nào kiếp trước là phụ nữ chăng? Lý Gia Đồ thầm than vãn, vừa dùng đũa kẹp quả cà chua đã cháy đen ra vứt, vừa lật trứng lại, tùy tiện đảo hai cái trong chảo.
Món đơn giản nhất đất nước còn như thế, cánh gà om cô-ca thì càng không muốn nhắc đến. Cuối cùng thì cậu cũng rầu rĩ gãi má trước năm cái cánh gà vừa không hấp dẫn vừa không ngoại lệ bị cháy da kia. Làm ra món như vậy mà bị Tô Đồng nhìn thấy sẽ bị cười chết nhỉ?
Dù Lý Gia Đồ không tưởng tượng được dáng vẻ Tô Đồng cười chọc mình, cậu vẫn cảm thấy nản lòng. Cứ đổ hết vào thùng rác cũng sẽ bị anh phát hiện ra thôi. Cậu vừa nghĩ đến đó thì nhận ra đã hơn tám giờ, thế mà Tô Đồng vẫn chưa về nhà.
Cậu gửi tin nhắn, gọi điện thoại cho anh đều không có hồi âm, có lẽ lại vào phòng thí nghiệm rồi. Cơm là món duy nhất không có vấn đề, ngay cả canh cải thảo cũng quên thêm muối vào. Lý Gia Đồ đói bụng, nghĩ nếu anh vẫn chưa về thì dứt khoát ăn luôn đống cánh gà chẳng nhìn nổi này trước khi anh về.
Lý Gia Đồ bới một bát cơm, đặt ba cái cánh gà xấu xí trong năm cái vào bát, ngồi trước bàn ăn, mở ti vi lên rồi vừa xem vừa ăn.
Cậu ngạc nhiên phát hiện cánh gà mình nấu dù xấu nhưng hương vị thì không tệ lắm. Ăn xong cánh gà và một bát cơm đầy xong, Lý Gia Đồ thỏa mãn ngồi trước bàn ăn, xoa nhẹ mắt, đứng dậy thu dọn bàn.
Phòng khách quá rộng và thoáng, nếu không bật ti vi thì cậu đoán chừng mình có thể nghe được tiếng vang luôn. Mỗi một động tác cậu làm ra, dù là mở vòi nước hay rửa bát đi chăng nữa thì âm thanh nghe được đều rất lẻ loi.
Thì ra cảm giác sống một mình là như thế này.
Trước đây Lý Gia Đồ cũng từng ở nhà một mình, nhưng có lẽ là vì trong nhà vẫn luôn có người ở, dù người có đi thì vẫn cảm giác được hơi thở. Nhưng một căn phòng lớn và trống rỗng thì khác, đặt đồ ăn lên giá, không cởi được tạp dề, quay đầu lại muốn gọi người tới giúp cũng không thốt lên được cái tên nào.
Sắp tới chín giờ, tắm rửa xong xuôi rồi ngồi vào bàn tự học thì cậu mới nhận được tin nhắn trả lời của Tô Đồng, anh nói có thể phải sau mười giờ mới về được, hỏi cậu đã ăn chưa, chưa ăn thì đừng chờ anh.
Lý Gia Đồ nhìn đồng hồ treo trên tường, đáp lại đã ăn rồi, đã để phần thức ăn cho anh, có thể làm thành bữa khuya.
Tô Đồng nói: Không sao, ăn khuya cũng được.
Cậu muốn hỏi anh đang bận làm gì, nhưng nghĩ rồi lại xóa đi, đợi hai phút sau không thấy anh gửi tin nhắn tới nữa thì cúi đầu tiếp tục tự học.
Nhưng Tô Đồng không tan tầm sau mười giờ. Lúc tiếng mở cửa vang lên, Lý Gia Đồ nhìn thoáng qua thời gian, mới mười giờ mười phút.
Tô Đồng vào cửa thì vừa thấy cậu, hai người đều sửng sốt một lát.
“Anh về rồi.”
“Anh đã về.”
Gần như không hẹn mà cùng chào hỏi nhau, vì thế mà hai người lại sửng sốt thêm một lát nữa.
Tô Đồng mỉm cười, “Đang tự học?”
“Vâng.” Cậu đặt bút xuống, bước đến phòng bếp, “Anh ăn chưa?”
Anh bật đèn phòng bếp lên, “Vẫn chưa, làm đồ gì ngon thế?”
Lý Gia Đồ thầm nghĩ chỉ sợ là chẳng phải món gì ngon cả, đưa tay qua cũng thấy xấu hổ, ngước mắt lên thì đúng là trong mắt Tô Đồng chẳng có vẻ tán dương, nhưng đây cũng là chuyện đương nhiên, “Lạnh cả rồi, em hâm nóng chút đã.”
“Ừ.” Trước lúc cậu chuyển sang hướng lò vi sóng, anh nâng mặt cậu lên, hôn một cái, “Anh đi thay đồ trước.”
Hai lần xào rau vốn đã quá chín nục, lúc chọn thời gian, cậu do dự vài giây, sợ thời gian dài thì rau không ăn được nữa, nhưng nếu ngắn thì không nóng được.
Về canh cải thảo, cậu thẳng tay bỏ thêm muối quấy xong mới bỏ vào lò vi sóng hâm nóng hai phút. Đợi đến khi Tô Đồng thay đồ xong đi ra thì thức ăn đã ở trên bàn, Lý Gia Đồ bới một bát cơm đặt bên cạnh, lại tới bàn tiếp tục tự học.
“Em đói không? Muốn lại ăn nữa không?” Tô Đồng ngồi xuống hỏi cậu.
Lý Gia Đồ ngẩng đầu, nhìn anh từ xa rồi lắc đầu.
Anh không hỏi thêm nữa, ngồi một mình ở bàn bắt đầu ăn.
Không hiểu sao mà Lý Gia Đồ cảm thấy phản ứng của Tô Đồng giống như phản ứng của ba mẹ cậu rất nhiều năm về trước. Anh cũng không nói ngon hay không ngon mà chỉ lẳng lặng ăn, không nhìn ra là thích hay không thích.
Nhưng năm ấy cậu vẫn có thể từ những chi tiết vụn vặt mà nhìn ra được mẹ rất vui, chẳng hạn như mẹ sẽ hỏi cậu về giá của thức ăn ở chợ, và cả chú dì ở chợ thấy cậu đi mua thức ăn có khen cậu hay không.
Lúc ăn cơm, anh không phát ra tiếng gì nhưng cậu vẫn ngồi không yên. Cậu dịch người trên ghế, lật giở tập đề thi trước mặt rồi lại ngẩng tới ngẩng lui nhìn Tô Đồng vài lần.
“Có bài không biết làm?” Tô Đồng chú ý tới cử chỉ của cậu, hỏi vọng qua.
Lý Gia Đồ lập tức đứng dậy cầm vở nháp và đề thi qua, ngồi xuống bên cạnh anh, chỉ vào đề đại số phía trên.
Tô Đồng nghiêng đầu nhìn một chốc, lấy đuôi đũa chỉ vào điều kiện đã cho của đề bài, “Trước tiên vẽ đồ thị hàm số ra, sau đó đặt một biến vào.”
Cậu mím môi, trầm ngâm một lát rồi hỏi, “Có thể tìm hàm số ngược(*) trước, sau đó tính luôn đạo hàm?”
(*Chú thích: Click để đọc về )
“Vậy cũng được, nhưng sẽ phức tạp hơn chút. Em cứ thử làm xem.” Tô Đồng ăn cái cánh gà cuối cùng, “Sao thế?”
Lý Gia Đồ lắc đầu, “Ngon không?”
Anh cười, “Ngon mà.”
“À.” Lý Gia Đồ kiềm nén nụ cười đang chực nở trên khóe môi, cúi đầu tiếp tục làm bài toán tính theo công thức của anh.
Tô Đồng vừa ăn vừa hỏi, “Em thật sự không ăn?”
Cậu lắc đầu.
Nhưng anh vẫn gắp một miếng lòng đỏ trứng, đưa trứng xào đã tách hết lòng trắng trứng đến miệng cậu. Lý Gia Đồ đành phải há miệng ra ăn. May mà đã đảo muối khá đều tay, cậu nuốt trứng, chống cằm nhìn anh ăn cơm một lát, sau khi anh đã ăn xong thì nói, “Em đi rửa bát cho.”
“Không sao, em cứ học đi.” Tô Đồng thu dọn cơm và thức ăn đã hết sạch, thêm cả bát đĩa đũa đưa vào phòng bếp.
—————————————–
Chiều thứ sáu vừa tan học, Lý Gia Đồ đã nhận được một tin nhắn từ mẹ hỏi cậu khi nào thì về nhà. Dù gì tuần trước đã không về nhà, cậu suy nghĩ một chốc rồi trả lời lại là cậu phải ở trường tự học nên không về.
Thành tích không tốt ở học kỳ trước trở thành cái cớ để cậu không về nhà. Mẹ cậu không đòi hỏi gì nữa, chỉ nói là nhớ ăn cơm đúng giờ, cố gắng học hành. Cậu trở về kí túc xá ngồi vài phút, trước khi Phùng Tử Ngưng và Trịnh Đào ra ngoài chơi cầu còn ngạc nhiên hỏi cậu vì sao vẫn chưa về. Cậu sửng sốt hồi thần, cầm túi sách và chìa khóa cùng xuống tầng với hai người họ.
Dưới cầu vượt đi bộ ở cổng trường có một gốc cây hoa tử vi đã nhú mầm non, có một hai ngọn còn mọc ra nhụy hoa màu tím nhạt. Học sinh đứng đầy trạm xe buýt, có học sinh thì cưỡi xe điện liên tục phóng từ phía sau trạm xe buýt chạy trên làn đường dành cho xe đạp.
Vì chờ tin trả lời của Tô Đồng mà Lý Gia Đồ đã bỏ lỡ một chuyến xe buýt, đợi đến chiếc sau thì ánh tà dương nơi chân trời đã nhạt hơn nhiều. Vừa thấy chiếc xe buýt tiếp theo đang tiến tới từ phía xa, cậu lấy thẻ căn cước công dân của thành phố(*) ra, lên thẳng xe. Không còn chỗ trống, cậu chen chúc vào giữa các hành khách đi đến cửa sau, tìm vị trí đứng rồi lấy điện thoại và tai nghe ra.
(*Nguyên văn: 市民卡 – Mỗi thành phố sẽ cấp cho người dân một cái thẻ căn cước của thành phố đó. Thẻ này sử dụng cho các công việc cá nhân và xã hội, đồng thời có thể dùng nó để thụ hưởng dịch vụ cộng đồng. Thẻ ngân hàng, thẻ bảo hiểm xã hội, thẻ điện nước, thẻ xe buýt đều có thể tích hợp vào thẻ căn cước này.)
Lúc này Tô Đồng gửi tin nhắn trả lời nói tối nay phải tăng ca, hỏi là trước giờ ăn cơm tối cậu ở trong trường đợi anh đón hay là tự mình về nhà trước.
Nếu có thể nhận tin nhắn này sớm hơn năm phút thì chắc Lý Gia Đồ đã ăn cơm ở căn tin trước rồi. Cậu trả lời lại là cậu đã ở trên xe buýt rồi.
Không bao lâu sau, Tô Đồng trả lời lại: Vậy em tự tìm chỗ ăn nhé, đừng để đói bụng.
Xe buýt đi ngang qua hồ Nam được bao bọc bởi hàng cây xanh um tốt tươi, bên bờ hồ ánh sóng gợn trong vắt, những tòa nhà cao tầng hai bên cạnh đều đang đắm mình trong bầu trời chiều đỏ rực.
Lý Gia Đồ nghe nhạc, thả hồn theo phong cảnh ngoài cửa sổ. Đứng được khoảng hai mươi phút thì bên cạnh xuất hiện một chiếc ghế trống. Cậu thoáng nhìn qua cô nữ sinh đang mặc đồng phục đứng bên cạnh, lại nhìn ra cửa sổ lần nữa.
Trên cửa kính phản chiếu hình ảnh của cô bạn kia. Cô ngẩng đầu tò mò nhìn sang Lý Gia Đồ đang đứng gần nhất với cái ghế, dỡ cặp ôm trước ngực, ngồi xuống chiếc ghế trống.
Tuy ở gần nhà Tô Đồng có rất nhiều tiệm ăn, từ bít-tết đến mì sợi món nào cũng có nhưng Lý Gia Đồ vẫn tạm thời không thể nghĩ ra được cậu muốn ăn cái gì. Dù sao cũng có dụng cụ bếp rồi thì có thể tự mình nấu cơm tối được. Quyết định xong thì cậu ngồi qua thêm một trạm nữa, đến một cái siêu thị cỡ lớn gần đó mua nguyên liệu nấu ăn.
Vào cửa siêu thị rồi cậu mới nhớ ra phải gửi tin nhắn cho Tô Đồng hỏi xem khi nào thì anh về.
Lúc này Tô Đồng trả lời lại rất nhanh: Tầm hơn tám giờ.
Tin nhắn được trả lời quá nhanh chứng tỏ bây giờ Tô Đồng đang rảnh rỗi. Lý Gia Đồ không khỏi căng thẳng, hỏi anh ăn cơm chưa.
Tô Đồng: Vẫn chưa, sao vậy?
Lý Gia Đồ cầm giỏ mua hàng, nghĩ một lát rồi dứt khoát gọi cho Tô Đồng.
“A lô? Sao thế?” Tô Đồng đoán trước được cậu có điều muốn nói nhưng lại thôi.
Cậu tìm được phương hướng của khu rau sạch, thẳng bước đi đến, “Em đang mua thức ăn.”
Tô Đồng yên lặng một lúc rồi cười trêu chọc cậu, “Em biết nấu cơm hả?”
“Biết mà…” Lý Gia Đồ không chắc chắn lắm, “Em biết làm món trứng xào cà chua và cánh gà om cô-ca.”
Anh “Ừ” một tiếng, “Vậy cũng đủ cho hai người ăn rồi. Em biết xào rau không?”
Cậu chưa từng xào nhưng bình thường xem ba làm ở nhà, cũng chỉ là việc bỏ rau đã rửa xong vào trong chảo, trở đũa xào hai lần rồi thêm đồ gia vị thôi, bèn đáp, “Chắc là biết.”
“Thế em nhìn xem có rau không đi.” Tô Đồng khẽ cười, “Vất vả rồi.”
Lý Gia Đồ vỗ má, lầu bầu đáp, “Không mà.”
Thời điểm này trong siêu thị không còn nguyên liệu nấu ăn nào tươi nữa. Cậu không nhìn ra nổi nó có tươi hay không, nhưng thấy người đi mua sắm ít như thế, nghĩ thầm chắc lựa mấy cái còn lại vậy.
Cậu tìm được cánh giữa của gà vẫn chưa tan băng trong quầy đông lạnh, rồi lại vất vả chọn vài quả cà chua trông có vẻ căng mọng ở khu rau củ và một cây cải thảo lá xem như còn nguyên.
Mua thêm cô-ca và trứng xong thì cậu thanh toán tiền rồi rời đi, khi đi ra ngoài trời đã tối, những ánh đèn cũng mới bật.
Bảo vệ của tiểu khu thấy cậu xách thức ăn về, không hỏi gì nhiều đã cho đi qua.
Lần trước ra vào hầm đỗ xe, bây giờ cậu đi trên mặt đất nhìn những khu nhà tầng san sát bốn phía, suýt chút nữa đã không nhận ra nổi căn hộ của Tô Đồng nằm trong tòa nhà nào. Cũng may là cậu còn nhớ vị trí nhà Tô Đồng có thể nhìn được cảnh phố phường từ cửa sổ nên đoán sơ được là căn số mấy ở tòa nào.
May mà lúc cậu đi vào thang máy thấy tấm dán kiểm tra phía trên chỗ ấn phím mới xác định được là cậu không đi nhầm.
Lý Gia Đồ vào cửa khi mới bảy giờ rưỡi. Cậu thay giày, dự tính đợi đến khi cậu nấu ăn xong thì cũng vừa lúc Tô Đồng về đến nhà.
Có lẽ trong phòng không mở cửa sổ đã lâu, không khí không được lưu thông nên rất ngột ngạt. Lý Gia Đồ đặt nguyên liệu nấu ăn ở phòng bếp, mở cửa sổ và cửa ban công ra. Cậu đặt áo khoác đã cởi ra trên sô pha, xắn ống tay áo, rửa tay rồi vừa đeo tạp dề vừa suy xét xem trước tiên phải làm gì.
Thật ra khoảng thời gian kể từ lần trước cậu từng nấu cũng không biết là lúc nào nữa. Bốn năm trước, năm năm trước? Chẳng qua hồi nhỏ hoàn toàn chỉ xuất phát từ sự tò mò và cũng là vì để hoàn thành bài tập trên lớp của học sinh tiểu học về việc tặng quà nhân dịp ngày của Mẹ mà thôi. Không nghĩ ra sẽ tặng mẹ cái gì, Lý Gia Đồ quan sát ba mình nấu ăn vài ngày xong rồi cũng tự xuống bếp làm hai món.
Món ăn được bưng lên bàn ngày đó, ba mẹ không bình phẩm gì thêm về chúng, cộng cả hai món sau đó ba cậu làm thêm thì họ im lặng ăn xong bữa cơm kia. Chuyện này khiến Lý Gia Đồ không biết viết bài văn ngày của Mẹ như thế nào —— Cậu chỉ có thể viết thật mười mươi phản ứng của hai người, mà cũng chẳng hiểu vì sao, có lẽ là cô vốn đã thiên vị cậu nên vẫn cho cậu vị trí đầu.
Từ đó về sau, Lý Gia Đồ không nấu cơm nữa. Cậu nói biết làm cánh gà om cô-ca và trứng xào cà chua trong điện thoại với anh thật ra cũng là vì đã làm vào lần ấy mà thôi.
Đương nhiên cậu còn nhớ trứng xào cà chua làm như thế nào, nhưng cánh gà om cô-ca thì không thể không cầu viện trợ từ internet vạn năng. Lần này không khác gì với lần đầu tiên, Lý Gia Đồ không hề có chút thiên phú với chuyện nhà bếp, kết quả có thể nghĩ cũng biết.
Lúc trứng đã cháy xém thì cà chua vẫn chưa chín được một nửa, cậu dùng đũa gắp trứng ra để sang một bên, nhưng bởi vì không khống chế được độ lửa nên vỏ của vài quả cà chua đã xắt cháy đến nỗi cuộn lại.
Nghĩ đến dáng vẻ của ba và Tô Đồng đều nấu ăn thuần thục trong bếp, cậu không hiểu vì sao cũng là đàn ông với nhau mà hai người ấy lại biết nấu đến vậy. Làm mấy món gia đình đơn giản cũng được, vậy mà họ còn có thể làm ra trình độ của đầu bếp nhà hàng, lẽ nào kiếp trước là phụ nữ chăng? Lý Gia Đồ thầm than vãn, vừa dùng đũa kẹp quả cà chua đã cháy đen ra vứt, vừa lật trứng lại, tùy tiện đảo hai cái trong chảo.
Món đơn giản nhất đất nước còn như thế, cánh gà om cô-ca thì càng không muốn nhắc đến. Cuối cùng thì cậu cũng rầu rĩ gãi má trước năm cái cánh gà vừa không hấp dẫn vừa không ngoại lệ bị cháy da kia. Làm ra món như vậy mà bị Tô Đồng nhìn thấy sẽ bị cười chết nhỉ?
Dù Lý Gia Đồ không tưởng tượng được dáng vẻ Tô Đồng cười chọc mình, cậu vẫn cảm thấy nản lòng. Cứ đổ hết vào thùng rác cũng sẽ bị anh phát hiện ra thôi. Cậu vừa nghĩ đến đó thì nhận ra đã hơn tám giờ, thế mà Tô Đồng vẫn chưa về nhà.
Cậu gửi tin nhắn, gọi điện thoại cho anh đều không có hồi âm, có lẽ lại vào phòng thí nghiệm rồi. Cơm là món duy nhất không có vấn đề, ngay cả canh cải thảo cũng quên thêm muối vào. Lý Gia Đồ đói bụng, nghĩ nếu anh vẫn chưa về thì dứt khoát ăn luôn đống cánh gà chẳng nhìn nổi này trước khi anh về.
Lý Gia Đồ bới một bát cơm, đặt ba cái cánh gà xấu xí trong năm cái vào bát, ngồi trước bàn ăn, mở ti vi lên rồi vừa xem vừa ăn.
Cậu ngạc nhiên phát hiện cánh gà mình nấu dù xấu nhưng hương vị thì không tệ lắm. Ăn xong cánh gà và một bát cơm đầy xong, Lý Gia Đồ thỏa mãn ngồi trước bàn ăn, xoa nhẹ mắt, đứng dậy thu dọn bàn.
Phòng khách quá rộng và thoáng, nếu không bật ti vi thì cậu đoán chừng mình có thể nghe được tiếng vang luôn. Mỗi một động tác cậu làm ra, dù là mở vòi nước hay rửa bát đi chăng nữa thì âm thanh nghe được đều rất lẻ loi.
Thì ra cảm giác sống một mình là như thế này.
Trước đây Lý Gia Đồ cũng từng ở nhà một mình, nhưng có lẽ là vì trong nhà vẫn luôn có người ở, dù người có đi thì vẫn cảm giác được hơi thở. Nhưng một căn phòng lớn và trống rỗng thì khác, đặt đồ ăn lên giá, không cởi được tạp dề, quay đầu lại muốn gọi người tới giúp cũng không thốt lên được cái tên nào.
Sắp tới chín giờ, tắm rửa xong xuôi rồi ngồi vào bàn tự học thì cậu mới nhận được tin nhắn trả lời của Tô Đồng, anh nói có thể phải sau mười giờ mới về được, hỏi cậu đã ăn chưa, chưa ăn thì đừng chờ anh.
Lý Gia Đồ nhìn đồng hồ treo trên tường, đáp lại đã ăn rồi, đã để phần thức ăn cho anh, có thể làm thành bữa khuya.
Tô Đồng nói: Không sao, ăn khuya cũng được.
Cậu muốn hỏi anh đang bận làm gì, nhưng nghĩ rồi lại xóa đi, đợi hai phút sau không thấy anh gửi tin nhắn tới nữa thì cúi đầu tiếp tục tự học.
Nhưng Tô Đồng không tan tầm sau mười giờ. Lúc tiếng mở cửa vang lên, Lý Gia Đồ nhìn thoáng qua thời gian, mới mười giờ mười phút.
Tô Đồng vào cửa thì vừa thấy cậu, hai người đều sửng sốt một lát.
“Anh về rồi.”
“Anh đã về.”
Gần như không hẹn mà cùng chào hỏi nhau, vì thế mà hai người lại sửng sốt thêm một lát nữa.
Tô Đồng mỉm cười, “Đang tự học?”
“Vâng.” Cậu đặt bút xuống, bước đến phòng bếp, “Anh ăn chưa?”
Anh bật đèn phòng bếp lên, “Vẫn chưa, làm đồ gì ngon thế?”
Lý Gia Đồ thầm nghĩ chỉ sợ là chẳng phải món gì ngon cả, đưa tay qua cũng thấy xấu hổ, ngước mắt lên thì đúng là trong mắt Tô Đồng chẳng có vẻ tán dương, nhưng đây cũng là chuyện đương nhiên, “Lạnh cả rồi, em hâm nóng chút đã.”
“Ừ.” Trước lúc cậu chuyển sang hướng lò vi sóng, anh nâng mặt cậu lên, hôn một cái, “Anh đi thay đồ trước.”
Hai lần xào rau vốn đã quá chín nục, lúc chọn thời gian, cậu do dự vài giây, sợ thời gian dài thì rau không ăn được nữa, nhưng nếu ngắn thì không nóng được.
Về canh cải thảo, cậu thẳng tay bỏ thêm muối quấy xong mới bỏ vào lò vi sóng hâm nóng hai phút. Đợi đến khi Tô Đồng thay đồ xong đi ra thì thức ăn đã ở trên bàn, Lý Gia Đồ bới một bát cơm đặt bên cạnh, lại tới bàn tiếp tục tự học.
“Em đói không? Muốn lại ăn nữa không?” Tô Đồng ngồi xuống hỏi cậu.
Lý Gia Đồ ngẩng đầu, nhìn anh từ xa rồi lắc đầu.
Anh không hỏi thêm nữa, ngồi một mình ở bàn bắt đầu ăn.
Không hiểu sao mà Lý Gia Đồ cảm thấy phản ứng của Tô Đồng giống như phản ứng của ba mẹ cậu rất nhiều năm về trước. Anh cũng không nói ngon hay không ngon mà chỉ lẳng lặng ăn, không nhìn ra là thích hay không thích.
Nhưng năm ấy cậu vẫn có thể từ những chi tiết vụn vặt mà nhìn ra được mẹ rất vui, chẳng hạn như mẹ sẽ hỏi cậu về giá của thức ăn ở chợ, và cả chú dì ở chợ thấy cậu đi mua thức ăn có khen cậu hay không.
Lúc ăn cơm, anh không phát ra tiếng gì nhưng cậu vẫn ngồi không yên. Cậu dịch người trên ghế, lật giở tập đề thi trước mặt rồi lại ngẩng tới ngẩng lui nhìn Tô Đồng vài lần.
“Có bài không biết làm?” Tô Đồng chú ý tới cử chỉ của cậu, hỏi vọng qua.
Lý Gia Đồ lập tức đứng dậy cầm vở nháp và đề thi qua, ngồi xuống bên cạnh anh, chỉ vào đề đại số phía trên.
Tô Đồng nghiêng đầu nhìn một chốc, lấy đuôi đũa chỉ vào điều kiện đã cho của đề bài, “Trước tiên vẽ đồ thị hàm số ra, sau đó đặt một biến vào.”
Cậu mím môi, trầm ngâm một lát rồi hỏi, “Có thể tìm hàm số ngược(*) trước, sau đó tính luôn đạo hàm?”
(*Chú thích: Click để đọc về )
“Vậy cũng được, nhưng sẽ phức tạp hơn chút. Em cứ thử làm xem.” Tô Đồng ăn cái cánh gà cuối cùng, “Sao thế?”
Lý Gia Đồ lắc đầu, “Ngon không?”
Anh cười, “Ngon mà.”
“À.” Lý Gia Đồ kiềm nén nụ cười đang chực nở trên khóe môi, cúi đầu tiếp tục làm bài toán tính theo công thức của anh.
Tô Đồng vừa ăn vừa hỏi, “Em thật sự không ăn?”
Cậu lắc đầu.
Nhưng anh vẫn gắp một miếng lòng đỏ trứng, đưa trứng xào đã tách hết lòng trắng trứng đến miệng cậu. Lý Gia Đồ đành phải há miệng ra ăn. May mà đã đảo muối khá đều tay, cậu nuốt trứng, chống cằm nhìn anh ăn cơm một lát, sau khi anh đã ăn xong thì nói, “Em đi rửa bát cho.”
“Không sao, em cứ học đi.” Tô Đồng thu dọn cơm và thức ăn đã hết sạch, thêm cả bát đĩa đũa đưa vào phòng bếp.