Edit: Dú
—————————————–
“Cuối tuần muốn làm gì? Muốn ra ngoài chơi không?” Tô Đồng tắm xong, chiếc khăn tắm khô ráo và mềm mại phủ lên mái tóc ướt sũng nước, lúc đang ở trong bếp đun nước thì hỏi cậu.
Lý Gia Đồ ngẩng đầu từ bàn học, thấy anh đang đứng trong bóng mờ, lưng hơi còng, lúc lau tóc lúc ngừng, “Em không muốn ra ngoài.”
Anh ngạc nhiên nhìn cậu, “Hai ngày đều ở nhà sao?”
Cậu vốn trạch thật, gật đầu đầy chắc nịch, nhưng nghĩ một lát lại hỏi, “Anh muốn đi đâu sao? Hay là phải đi làm?”
“Anh rảnh mà, thế cứ ở nhà đi.” Tô Đồng lấy sữa trong tủ lạnh ra, “Hai ngày này muốn ăn gì? Sáng mai anh đi mua thức ăn, mua hết mấy thứ về.” Hỏi xong thấy cậu không đáp, còn nói thêm, “Hay là em đi siêu thị cùng anh?”
Lý Gia Đồ quay cái bút trong tay, không trả lời.
“Vậy sáng mai chúng ta ăn sáng xong thì ra ngoài mua hết thức ăn dành cho hai ngày về, rồi không ra cửa nữa.” Tô Đồng nói xong kế hoạch cuối tuần, sau đó đưa mắt trưng cầu sự đồng ý của cậu.
Cậu gật đầu, lại cúi đầu làm bài.
Cậu làm được nửa số đề thì Tô Đồng giặt quần áo rồi đưa đi phơi xong xuôi rồi. Cậu quay đầu thì thấy Tô Đồng đang ghé vào lan can ban xông, ngẩn ngơ nhìn thành phố, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Dọn đồ trên bàn học, phân biệt tài liệu của Tô Đồng rồi đặt sang một bên, Lý Gia Đồ bưng ly sữa của mình đến cửa ban công, “Anh đứng bên ngoài không lạnh sao?”
Anh hơi giật mình, xoay người hỏi, “Xem phim không?”
Lý Gia Đồ quên mất rốt cuộc cậu có muốn hỏi anh đang nghĩ gì không, câu tiếp theo là, “Phim gì?”
“Không biết nữa, tùy tiện tìm một bộ rồi xem.” Anh vào nhà, dừng lại trước mặt cậu.
Cậu giơ cái ly trong tay mình.
Tô Đồng mỉm cười, cầm chiếc ly uống một hớp sữa rồi trả lại cho cậu.
Cậu tựa bên cạnh cửa nhìn anh tìm phim trong USB, gồi trên sô pha tìm từng bộ một. Cậu còn nhớ lần đầu tiên cậu qua đêm ở kí túc xá của anh, buổi đêm tỉnh giấc phát hiện anh đang dùng máy tính xem phim. Lần trước tới đây, anh cũng như vậy.
“Bình thường tối ở nhà anh đều trải qua như vậy sao?” Lý Gia Đồ ngồi vào cạnh anh, “Ăn cơm xong, xem một bộ phim, sau đó đi ngủ.”
Tô Đồng hơi hồi tưởng một lát, “Ừ, nếu không phải tăng ca thì đại khái là cứ như vậy.”
“Không ra ngoài xã giao ư?” Cậu chớp mắt.
Mày anh nhíu lại, nhìn sang cậu chất vấn, “Không phải em đang thầm nói, khó trách anh vẫn không có bạn trai hay bạn gái đấy chứ?”
Lý Gia Đồ bĩu môi, “Em có nói vậy đâu.”
“Anh nghe được tiếng lòng em rồi.” Tô Đồng cười rồi lấy ly sữa của cậu uống.
Hai chân cậu đều co lại trên ghế sô pha, cầm ly đặt lên đầu gối, nhìn viền ly còn giữ lại dấu môi của anh mà xuất thần. Không bao lâu sau, trên màn hình ti vi xuất hiện màn giới thiệu mở đầu về nhà sản xuất, cậu nhìn đoạn phim quen thuộc, ngạc nhiên hỏi, “Phim Hàn Quốc?”
“Ừ.” Tô Đồng nhấn nút tạm dừng, “Không thích hả? Anh đổi bộ khác.”
“Không không, em xem được mà.” Lý Gia Đồ cúi đầu uống ngay một hớp sữa, một dấu môi mới và ẩm ướt nhuộm lên dấu môi ban đầu.
Không chỉ là một bộ phim Hàn Quốc mà chất liệu khung ảnh vẫn theo hướng thanh tân, đồng thời cũng mang theo cảm giác áp lực nặng nề ập tới.
Lý Gia Đồ nhìn diễn viên nam lấy một bao Trung Nam Hải(*), không khỏi sửng sốt, còn cô gái nhỏ bên cạnh diễn viên nam đó lập tức chỉ vào anh ta, nói một câu, “Thuốc lá Trung Quốc!”
Tô Đồng gần như cùng cười một tiếng.
Nếu không xem bộ phim này tới cùng thì e là sẽ không nhớ đến mấy lần miêu tả về thuốc lá kia. Diễn viên nam là giáo sư ở đại học Bắc Kinh, đeo một chiếc kính rất đậm vẻ thư sinh, quần áo lôi thôi lếch thếch, còn diễn viên nữ dù là về bề ngoài hay quần áo cũng giống như phòng trà của cô, vừa giản dị vừa sạch sẽ.
Thuốc lá đại diện cho dục vọng của chàng trai, ở thành phố không được hút thuốc này rốt cuộc cũng vì chịu hậm hực rồi bùng nổ. Mà dù có bùng nổ thì cũng vẫn kiềm nén, dường nư sẽ bị nước trà hòa tan.
Vì dùng hàng loạt góc quay cố định nên trông phim chầm chậm tới mức bất động. Đây thật sự không phải một bộ phim hợp để xem vào lúc sắp sửa khuya, có lẽ đoạn cao trào nhất cũng chỉ là lúc diễn viên nữ sờ lên tai của chàng trai. Tình cảm lúc ấy của hai người dừng ở đó, bốn mắt nhìn nhau, khi va chạm vào điểm mẫn cảm trên cơ thể, không kiềm nổi mà run rẩy, ngừng hô hấp.
Một bộ phim nhìn ngoài có vẻ thanh tân tự nhiên, ấy vậy mà nội dung lại đắm sâu trong u buồn. Có lẽ là vì lý do này mà lúc đang xem phim, kể cả Tô Đồng hay Lý Gia Đồ cũng đều im lặng, dù sao cũng không có đoạn nào đáng phải mở miệng thảo luận cùng.
Sau đó diễn viên nam nghe nói rằng, cô gái chỉ trích anh ta hút thuốc ngay từ ban đầu ấy đã tự sát như mẹ anh. Lý Gia Đồ nhìn phần mộ đã được bao trùm một thảm cỏ xanh, cũng như anh ta, xuất thần nhìn dáng vẻ diễn viên nữ thay đồ sau màn trúc.
Cậu đặt ly sữa đã uống hết lên bàn.
Không biết kết cục sẽ như thế nào, bộ phim thật sự quá ngột ngạt. Xem được một lúc, cậu dựa vào vai Tô Đồng ngủ thiếp đi.
Bộ phim không có cảnh cao trào nào này đến hết phim vẫn không có tiếng gì đột ngột đánh vào thần kinh thính giác để làm cậu tỉnh lại. Lúc cậu mơ màng thì cảm giác mình được Tô Đồng bế lên.
Anh ôm cậu về phòng, đặt lên giường rồi đắp chăn.
Lý Gia Đồ gắng chống lại đôi mắt đã lim dim buồn ngủ, hé mắt, thấy anh đang đứng trong bóng mờ, dùng giọng nói không rõ ràng hỏi, “Anh còn chưa ngủ sao?”
Anh bước tới cửa, ngạc nhiên quay đầu lại, “Anh đi đánh răng.”
“Em cũng đi!” Lý Gia Đồ tức khắc ngồi dậy, lúc xuống giường máu còn chưa lên não, lắc lư tại chỗ, cúi đầu mãi vẫn không tìm được đôi dép của mình.
Tô Đồng bật đèn phòng, buồn cười nói, “Dép còn ở trong phòng khách. Anh cõng em qua nhé?”
Cậu đứng đực tại chỗ, cách một cái giường nhìn anh, không cam lòng cắn môi một lát, cuối cùng mới bằng lòng gật đầu, quỳ trên giường đi qua.
Tô Đồng đến bên giường xoay lưng lại, quay đầu nhìn cậu giơ tay lên, chưa nói hai lời đã cõng cậu trên lưng.
Đã mười mấy năm rồi cậu chưa được người nào cõng, lập tức nằm úp sấp lên lưng anh, trái tim như bị tốc độ nâng lên đột ngột mà loạn nhịp. Cậu thầm rùng mình vòng lấy cổ anh, nghĩ một lát rồi nói, “Nhìn không ra sức anh lớn thế.”
“Là em nhẹ.” Tô Đồng khẽ cười.
Cậu nhíu mày, không phục nói, “Nhưng em cảm thấy anh còn nhẹ hơn cả em.”
“Ừ, để sau hẵng nói.” Anh đáp lại.
Câu trả lời có lệ chẳng thể cãi lại này khiến Lý Gia Đồ nhất thời không biết phải nói tiếp như thế nào mới phải, mãi đến khi Tô Đồng đặt cậu ngồi bên cạnh bồn rửa, cậu mới quơ chân chuyển khăn sang một bên đùi rồi đặt chân xuống.
Nói vài câu cộng thêm cả mấy phút đứng dưới ánh sáng, sự buồn ngủ của cậu gần như đã tiêu tán đi hết. Cậu nhận kem đánh răng anh đưa cho cậu, nặn lên bàn chải, rót đầy nước, phồng miệng ngậm nước.
Đợi Tô Đồng phun nước vào trong bồn rồi thì cậu mới súc miệng phun nước ra.
“Đoạn sau của phim như thế nào?” Kem đánh răng trong miệng đã nổi bọt mát lạnh, Lý Gia Đồ đánh răng, hỏi Tô Đồng trong gương.
Anh nhún vai, vừa đánh răng vừa nói chuyện nên âm thanh không rõ, “Còn như thế nào nữa? Chắc chắn hai người kia chẳng thể ở cùng nhau, sau đó thì giáo sư rời đi.”
Đương nhiên cậu có thể đoán trước được kết thúc của anh chàng giáo sư và cô chủ quán trà kia, “Em biết chắc chắn hai người đó sẽ không ở bên nhau được.”
Tô Đồng nhìn cậu từ gương, thắc mắc hỏi, “Vậy em hỏi làm gì?”
Cậu cũng không hiểu chính cậu đến cùng là muốn hỏi gì nữa. Phun hết bọt trong miệng ra, cậu ngẩng đầu nhìn gương hỏi anh, “Em có thể sờ tai anh không?”
Bàn tay đang đánh răng của Tô Đồng dừng lại, quay đầu nhìn cậu.
Cậu vẫn chưa súc miệng, mồm đầy bọt, thậm chí bàn chải của anh còn ở trong miệng. Rõ ràng đây là một chuyện rất buồn cười nhưng cậu lại không cười, Tô Đồng cũng vậy.
Cậu bĩu môi, uống một hớp nước vào miệng.
Đánh răng xong, cậu vẫn đứng ở đó.
Tô Đồng như đang có tâm sự, động tác đánh răng rõ ràng đã chậm hơn rất nhiều.
Lúc ấy Lý Gia Đồ mới phát hiện thì ra anh dùng tay trái đánh răng.
Tô Đồng không nhìn cậu ở bên cạnh, cũng không nhìn cậu trong gương. Lý Gia Đồ tìm một lát mới phát hiện nơi tầm mắt của anh rơi xuống có lẽ là chiếc bàn chải mà cậu vừa dùng.
Trên bàn chải ướt sũng còn tích nước.
Cậu nghĩ chắc anh cố tình đánh chậm lại. Cậu đột ngột ôm lấy bờ vai anh, lúc anh đang kinh ngạc thì hôn lên tai anh, xoay người giẫm lên sàn nhà lạnh như băng chạy về phòng.
Cậu cuộn người trong ổ chăn, tim cũng xoắn lại. Cảm giác hoa mắt và cả tiếng ù tai đồng thời ập đến, rõ là mới đánh răng xong nhưng môi đã khô rồi.
Không lâu sau, Lý Gia Đồ thấy từng cái đèn bên ngoài bị tắt dần, bóng dáng của Tô Đồng hiện ra bên cạnh cửa. Anh xoay người bật đèn âm sàn(*), tắt đèn trần của phòng ngủ rồi đóng cửa lại, bước vào trong phòng.
Cảm giác một bên giường bị lõm xuống bởi trọng lực, cậu nhắm chặt mắt.
Tô Đồng nằm lên giường, không nói gì, nhanh chóng dịch sang ôm sát cậu cơ thể đang cuộn mình của cậu từ sau lưng. Trái tim vốn đang xoắn xuýt của cậu vốn đã thả lỏng hơn một chút thì lại bởi vì cái ôm này mà đập càng mạnh hơn.
Cậu cắn môi, cúi đầu nhìn đôi tay đang ôm lấy cậu của Tô Đồng, trong bóng tối trông hơi trắng, đường cong trông gầy gò nhưng mạnh mẽ.
Một tay anh ôm lấy bờ vai hơi co lại của cậu, một tay ôm eo cậu, Lý Gia Đồ thật sự cảm giác được toàn bộ lưng của mình được dán vào lồng ngực ấm áp của anh. Cậu muốn quay đầu lại nhìn anh nhưng hơi thở mát lạnh còn giữ lại vị kem đánh răng khoan khái thổi bên tai, vừa ngứa vừa ẩm ướt làm cậu không thể nhúc nhích.
Nếu không có câu hỏi đó, không có nụ hôn kia thì có lẽ bây giờ cả hai sẽ tự nhiên hơn nhiều. Sự hối hận và khó chịu quanh quẩn trong lòng Lý Gia Đồ khiến cậu sợ sệt bất an.
Hai tay cậu đều bị vòng tay của anh giam cầm, cánh tay rũ xuống trước người, Lý Gia Đồ mơ hồ chạm phải sự biến hóa của cơ thể cậu, khiến cậu không tự chủ được mà thở dồn dập hơn, chuyển thành một tiếng thở dài như có như không.
Vì môi đã mím chặt quá lâu nên lúc mở miệng, môi cứ như dính lại. Cậu há miệng muốn gọi tên Tô Đồng nhưng khi thấy chóp mũi và môi anh dán lên gáy mình thì lại á khẩu.
Hơi thở của anh dần nóng lên, lưu luyến chạy dọc theo gáy cậu, tựa như một làn sương mỏng manh dính lên da hết lớp này đến lớp khác.
Lý Gia Đồ xoay người, lúc dưới eo chạm đến cơ thể của anh lại vô thức ngơ ngẩn, “Tô Đồng…”
“Ưm…” Tô Đồng ôm chặt cậu lần thứ hai, dùng giọng rất nhỏ không để cậu nói.
Hầu kết của cậu di chuyển như một hòn đá đang rơi xuống. Tô Đồng nhanh chóng vùi trán vào trong cổ cậu, trán của anh cũng rất nóng.
Lý Gia Đồ giật ngón tay, muốn giơ lên sờ mặt anh nhưng hốc mắt nóng ẩm khiến cậu như thấy ảo giác, ấm ức lập tức tràn ra khắp cõi lòng. Cậu muốn nói một tiếng xin lỗi nhưng lại không thể mở miệng nổi.
—————————————–
“Cuối tuần muốn làm gì? Muốn ra ngoài chơi không?” Tô Đồng tắm xong, chiếc khăn tắm khô ráo và mềm mại phủ lên mái tóc ướt sũng nước, lúc đang ở trong bếp đun nước thì hỏi cậu.
Lý Gia Đồ ngẩng đầu từ bàn học, thấy anh đang đứng trong bóng mờ, lưng hơi còng, lúc lau tóc lúc ngừng, “Em không muốn ra ngoài.”
Anh ngạc nhiên nhìn cậu, “Hai ngày đều ở nhà sao?”
Cậu vốn trạch thật, gật đầu đầy chắc nịch, nhưng nghĩ một lát lại hỏi, “Anh muốn đi đâu sao? Hay là phải đi làm?”
“Anh rảnh mà, thế cứ ở nhà đi.” Tô Đồng lấy sữa trong tủ lạnh ra, “Hai ngày này muốn ăn gì? Sáng mai anh đi mua thức ăn, mua hết mấy thứ về.” Hỏi xong thấy cậu không đáp, còn nói thêm, “Hay là em đi siêu thị cùng anh?”
Lý Gia Đồ quay cái bút trong tay, không trả lời.
“Vậy sáng mai chúng ta ăn sáng xong thì ra ngoài mua hết thức ăn dành cho hai ngày về, rồi không ra cửa nữa.” Tô Đồng nói xong kế hoạch cuối tuần, sau đó đưa mắt trưng cầu sự đồng ý của cậu.
Cậu gật đầu, lại cúi đầu làm bài.
Cậu làm được nửa số đề thì Tô Đồng giặt quần áo rồi đưa đi phơi xong xuôi rồi. Cậu quay đầu thì thấy Tô Đồng đang ghé vào lan can ban xông, ngẩn ngơ nhìn thành phố, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Dọn đồ trên bàn học, phân biệt tài liệu của Tô Đồng rồi đặt sang một bên, Lý Gia Đồ bưng ly sữa của mình đến cửa ban công, “Anh đứng bên ngoài không lạnh sao?”
Anh hơi giật mình, xoay người hỏi, “Xem phim không?”
Lý Gia Đồ quên mất rốt cuộc cậu có muốn hỏi anh đang nghĩ gì không, câu tiếp theo là, “Phim gì?”
“Không biết nữa, tùy tiện tìm một bộ rồi xem.” Anh vào nhà, dừng lại trước mặt cậu.
Cậu giơ cái ly trong tay mình.
Tô Đồng mỉm cười, cầm chiếc ly uống một hớp sữa rồi trả lại cho cậu.
Cậu tựa bên cạnh cửa nhìn anh tìm phim trong USB, gồi trên sô pha tìm từng bộ một. Cậu còn nhớ lần đầu tiên cậu qua đêm ở kí túc xá của anh, buổi đêm tỉnh giấc phát hiện anh đang dùng máy tính xem phim. Lần trước tới đây, anh cũng như vậy.
“Bình thường tối ở nhà anh đều trải qua như vậy sao?” Lý Gia Đồ ngồi vào cạnh anh, “Ăn cơm xong, xem một bộ phim, sau đó đi ngủ.”
Tô Đồng hơi hồi tưởng một lát, “Ừ, nếu không phải tăng ca thì đại khái là cứ như vậy.”
“Không ra ngoài xã giao ư?” Cậu chớp mắt.
Mày anh nhíu lại, nhìn sang cậu chất vấn, “Không phải em đang thầm nói, khó trách anh vẫn không có bạn trai hay bạn gái đấy chứ?”
Lý Gia Đồ bĩu môi, “Em có nói vậy đâu.”
“Anh nghe được tiếng lòng em rồi.” Tô Đồng cười rồi lấy ly sữa của cậu uống.
Hai chân cậu đều co lại trên ghế sô pha, cầm ly đặt lên đầu gối, nhìn viền ly còn giữ lại dấu môi của anh mà xuất thần. Không bao lâu sau, trên màn hình ti vi xuất hiện màn giới thiệu mở đầu về nhà sản xuất, cậu nhìn đoạn phim quen thuộc, ngạc nhiên hỏi, “Phim Hàn Quốc?”
“Ừ.” Tô Đồng nhấn nút tạm dừng, “Không thích hả? Anh đổi bộ khác.”
“Không không, em xem được mà.” Lý Gia Đồ cúi đầu uống ngay một hớp sữa, một dấu môi mới và ẩm ướt nhuộm lên dấu môi ban đầu.
Không chỉ là một bộ phim Hàn Quốc mà chất liệu khung ảnh vẫn theo hướng thanh tân, đồng thời cũng mang theo cảm giác áp lực nặng nề ập tới.
Lý Gia Đồ nhìn diễn viên nam lấy một bao Trung Nam Hải(*), không khỏi sửng sốt, còn cô gái nhỏ bên cạnh diễn viên nam đó lập tức chỉ vào anh ta, nói một câu, “Thuốc lá Trung Quốc!”
Tô Đồng gần như cùng cười một tiếng.
Nếu không xem bộ phim này tới cùng thì e là sẽ không nhớ đến mấy lần miêu tả về thuốc lá kia. Diễn viên nam là giáo sư ở đại học Bắc Kinh, đeo một chiếc kính rất đậm vẻ thư sinh, quần áo lôi thôi lếch thếch, còn diễn viên nữ dù là về bề ngoài hay quần áo cũng giống như phòng trà của cô, vừa giản dị vừa sạch sẽ.
Thuốc lá đại diện cho dục vọng của chàng trai, ở thành phố không được hút thuốc này rốt cuộc cũng vì chịu hậm hực rồi bùng nổ. Mà dù có bùng nổ thì cũng vẫn kiềm nén, dường nư sẽ bị nước trà hòa tan.
Vì dùng hàng loạt góc quay cố định nên trông phim chầm chậm tới mức bất động. Đây thật sự không phải một bộ phim hợp để xem vào lúc sắp sửa khuya, có lẽ đoạn cao trào nhất cũng chỉ là lúc diễn viên nữ sờ lên tai của chàng trai. Tình cảm lúc ấy của hai người dừng ở đó, bốn mắt nhìn nhau, khi va chạm vào điểm mẫn cảm trên cơ thể, không kiềm nổi mà run rẩy, ngừng hô hấp.
Một bộ phim nhìn ngoài có vẻ thanh tân tự nhiên, ấy vậy mà nội dung lại đắm sâu trong u buồn. Có lẽ là vì lý do này mà lúc đang xem phim, kể cả Tô Đồng hay Lý Gia Đồ cũng đều im lặng, dù sao cũng không có đoạn nào đáng phải mở miệng thảo luận cùng.
Sau đó diễn viên nam nghe nói rằng, cô gái chỉ trích anh ta hút thuốc ngay từ ban đầu ấy đã tự sát như mẹ anh. Lý Gia Đồ nhìn phần mộ đã được bao trùm một thảm cỏ xanh, cũng như anh ta, xuất thần nhìn dáng vẻ diễn viên nữ thay đồ sau màn trúc.
Cậu đặt ly sữa đã uống hết lên bàn.
Không biết kết cục sẽ như thế nào, bộ phim thật sự quá ngột ngạt. Xem được một lúc, cậu dựa vào vai Tô Đồng ngủ thiếp đi.
Bộ phim không có cảnh cao trào nào này đến hết phim vẫn không có tiếng gì đột ngột đánh vào thần kinh thính giác để làm cậu tỉnh lại. Lúc cậu mơ màng thì cảm giác mình được Tô Đồng bế lên.
Anh ôm cậu về phòng, đặt lên giường rồi đắp chăn.
Lý Gia Đồ gắng chống lại đôi mắt đã lim dim buồn ngủ, hé mắt, thấy anh đang đứng trong bóng mờ, dùng giọng nói không rõ ràng hỏi, “Anh còn chưa ngủ sao?”
Anh bước tới cửa, ngạc nhiên quay đầu lại, “Anh đi đánh răng.”
“Em cũng đi!” Lý Gia Đồ tức khắc ngồi dậy, lúc xuống giường máu còn chưa lên não, lắc lư tại chỗ, cúi đầu mãi vẫn không tìm được đôi dép của mình.
Tô Đồng bật đèn phòng, buồn cười nói, “Dép còn ở trong phòng khách. Anh cõng em qua nhé?”
Cậu đứng đực tại chỗ, cách một cái giường nhìn anh, không cam lòng cắn môi một lát, cuối cùng mới bằng lòng gật đầu, quỳ trên giường đi qua.
Tô Đồng đến bên giường xoay lưng lại, quay đầu nhìn cậu giơ tay lên, chưa nói hai lời đã cõng cậu trên lưng.
Đã mười mấy năm rồi cậu chưa được người nào cõng, lập tức nằm úp sấp lên lưng anh, trái tim như bị tốc độ nâng lên đột ngột mà loạn nhịp. Cậu thầm rùng mình vòng lấy cổ anh, nghĩ một lát rồi nói, “Nhìn không ra sức anh lớn thế.”
“Là em nhẹ.” Tô Đồng khẽ cười.
Cậu nhíu mày, không phục nói, “Nhưng em cảm thấy anh còn nhẹ hơn cả em.”
“Ừ, để sau hẵng nói.” Anh đáp lại.
Câu trả lời có lệ chẳng thể cãi lại này khiến Lý Gia Đồ nhất thời không biết phải nói tiếp như thế nào mới phải, mãi đến khi Tô Đồng đặt cậu ngồi bên cạnh bồn rửa, cậu mới quơ chân chuyển khăn sang một bên đùi rồi đặt chân xuống.
Nói vài câu cộng thêm cả mấy phút đứng dưới ánh sáng, sự buồn ngủ của cậu gần như đã tiêu tán đi hết. Cậu nhận kem đánh răng anh đưa cho cậu, nặn lên bàn chải, rót đầy nước, phồng miệng ngậm nước.
Đợi Tô Đồng phun nước vào trong bồn rồi thì cậu mới súc miệng phun nước ra.
“Đoạn sau của phim như thế nào?” Kem đánh răng trong miệng đã nổi bọt mát lạnh, Lý Gia Đồ đánh răng, hỏi Tô Đồng trong gương.
Anh nhún vai, vừa đánh răng vừa nói chuyện nên âm thanh không rõ, “Còn như thế nào nữa? Chắc chắn hai người kia chẳng thể ở cùng nhau, sau đó thì giáo sư rời đi.”
Đương nhiên cậu có thể đoán trước được kết thúc của anh chàng giáo sư và cô chủ quán trà kia, “Em biết chắc chắn hai người đó sẽ không ở bên nhau được.”
Tô Đồng nhìn cậu từ gương, thắc mắc hỏi, “Vậy em hỏi làm gì?”
Cậu cũng không hiểu chính cậu đến cùng là muốn hỏi gì nữa. Phun hết bọt trong miệng ra, cậu ngẩng đầu nhìn gương hỏi anh, “Em có thể sờ tai anh không?”
Bàn tay đang đánh răng của Tô Đồng dừng lại, quay đầu nhìn cậu.
Cậu vẫn chưa súc miệng, mồm đầy bọt, thậm chí bàn chải của anh còn ở trong miệng. Rõ ràng đây là một chuyện rất buồn cười nhưng cậu lại không cười, Tô Đồng cũng vậy.
Cậu bĩu môi, uống một hớp nước vào miệng.
Đánh răng xong, cậu vẫn đứng ở đó.
Tô Đồng như đang có tâm sự, động tác đánh răng rõ ràng đã chậm hơn rất nhiều.
Lúc ấy Lý Gia Đồ mới phát hiện thì ra anh dùng tay trái đánh răng.
Tô Đồng không nhìn cậu ở bên cạnh, cũng không nhìn cậu trong gương. Lý Gia Đồ tìm một lát mới phát hiện nơi tầm mắt của anh rơi xuống có lẽ là chiếc bàn chải mà cậu vừa dùng.
Trên bàn chải ướt sũng còn tích nước.
Cậu nghĩ chắc anh cố tình đánh chậm lại. Cậu đột ngột ôm lấy bờ vai anh, lúc anh đang kinh ngạc thì hôn lên tai anh, xoay người giẫm lên sàn nhà lạnh như băng chạy về phòng.
Cậu cuộn người trong ổ chăn, tim cũng xoắn lại. Cảm giác hoa mắt và cả tiếng ù tai đồng thời ập đến, rõ là mới đánh răng xong nhưng môi đã khô rồi.
Không lâu sau, Lý Gia Đồ thấy từng cái đèn bên ngoài bị tắt dần, bóng dáng của Tô Đồng hiện ra bên cạnh cửa. Anh xoay người bật đèn âm sàn(*), tắt đèn trần của phòng ngủ rồi đóng cửa lại, bước vào trong phòng.
Cảm giác một bên giường bị lõm xuống bởi trọng lực, cậu nhắm chặt mắt.
Tô Đồng nằm lên giường, không nói gì, nhanh chóng dịch sang ôm sát cậu cơ thể đang cuộn mình của cậu từ sau lưng. Trái tim vốn đang xoắn xuýt của cậu vốn đã thả lỏng hơn một chút thì lại bởi vì cái ôm này mà đập càng mạnh hơn.
Cậu cắn môi, cúi đầu nhìn đôi tay đang ôm lấy cậu của Tô Đồng, trong bóng tối trông hơi trắng, đường cong trông gầy gò nhưng mạnh mẽ.
Một tay anh ôm lấy bờ vai hơi co lại của cậu, một tay ôm eo cậu, Lý Gia Đồ thật sự cảm giác được toàn bộ lưng của mình được dán vào lồng ngực ấm áp của anh. Cậu muốn quay đầu lại nhìn anh nhưng hơi thở mát lạnh còn giữ lại vị kem đánh răng khoan khái thổi bên tai, vừa ngứa vừa ẩm ướt làm cậu không thể nhúc nhích.
Nếu không có câu hỏi đó, không có nụ hôn kia thì có lẽ bây giờ cả hai sẽ tự nhiên hơn nhiều. Sự hối hận và khó chịu quanh quẩn trong lòng Lý Gia Đồ khiến cậu sợ sệt bất an.
Hai tay cậu đều bị vòng tay của anh giam cầm, cánh tay rũ xuống trước người, Lý Gia Đồ mơ hồ chạm phải sự biến hóa của cơ thể cậu, khiến cậu không tự chủ được mà thở dồn dập hơn, chuyển thành một tiếng thở dài như có như không.
Vì môi đã mím chặt quá lâu nên lúc mở miệng, môi cứ như dính lại. Cậu há miệng muốn gọi tên Tô Đồng nhưng khi thấy chóp mũi và môi anh dán lên gáy mình thì lại á khẩu.
Hơi thở của anh dần nóng lên, lưu luyến chạy dọc theo gáy cậu, tựa như một làn sương mỏng manh dính lên da hết lớp này đến lớp khác.
Lý Gia Đồ xoay người, lúc dưới eo chạm đến cơ thể của anh lại vô thức ngơ ngẩn, “Tô Đồng…”
“Ưm…” Tô Đồng ôm chặt cậu lần thứ hai, dùng giọng rất nhỏ không để cậu nói.
Hầu kết của cậu di chuyển như một hòn đá đang rơi xuống. Tô Đồng nhanh chóng vùi trán vào trong cổ cậu, trán của anh cũng rất nóng.
Lý Gia Đồ giật ngón tay, muốn giơ lên sờ mặt anh nhưng hốc mắt nóng ẩm khiến cậu như thấy ảo giác, ấm ức lập tức tràn ra khắp cõi lòng. Cậu muốn nói một tiếng xin lỗi nhưng lại không thể mở miệng nổi.