Edit: Dú
—————————————–
Thanh Trạch Cảnh Văn: Cậu là ai?
Lý Gia Đồ nhìn về phía Tô Đồng, anh gật đầu bảo cậu cứ tùy ý nói. Cậu nghĩ cứ vòng vo thêm nữa cũng vô ích nên hỏi: Rốt cuộc cậu có phải Lý Gia Đồ không?
Hai phút sau, đối phương nói: Nếu là tôi thì sao? Cậu học lớp nào?
Cậu liếc sang nhìn phản ứng của Tô Đồng thì chỉ thấy anh chăm chú nhìn vào điện thoại, cũng đang đội như cậu. Cậu đưa điện thoại cho anh, “Anh nói với cậu ta, anh là học sinh lớp 11/7, là bạn cùng lớp với cậu ta.”
“Hửm?” Tô Đồng ngẩn ra, nhìn Lý Gia Đồ dùng ánh mắt mang vẻ cực kỳ xác định giục mình, sau khi lấy điện thoại thì cốc đầu cậu một cái.
Lý Gia Đồ ngồi bên cạnh đợi anh dùng chất giọng mềm mại ban nãy để nói, ai ngờ Tô Đồng lại gõ chữ. Cậu bĩu môi, ngó sang nhìn anh nói gì: Học lớp 11/7, là bạn cùng lớp với cậu.
Thanh Trạch Cảnh Văn mãi lâu sau mới trả lời: Thật?
Đọc hai chữ này, Lý Gia Đồ nhíu mày, lẩm bẩm, “Cậu ta không phải học sinh lớp bọn em.”
Tô Đồng hơi ngẫm nghĩ, tiếp tục nói: Thật. Cậu đoán được ra tôi là ai không?
Rất lâu sau, đối phương cũng không trả lời.
Anh hít sâu một hơi, quay đầu hỏi, “Em thật sự muốn gặp cậu ta?”
Lý Gia Đồ gật đầu chắc chắn.
Anh do dự một lát rồi gõ một cái tin nhắn: Cậu không cần đoán đâu vì dù sao cũng không đoán ra được. Vì sao cậu phải ngụy trang thành Lý Gia Đồ?
Sau khi gõ xong tin nhắn này, anh không gửi ngay lập tức. Tô Đồng tìm được số của Trịnh Đào trong điện thoại của Lý Gia Đồ, sau đó lưu số này vào điện thoại của anh, sau đó gọi sang.
Trong quá trình nối máy, Tô Đồng gửi tin nhắn ban đầu đó sang, xuống giường trả điện thoại cho Lý Gia Đồ rồi dặn dò, “Dù cậu ta có trả lời cái gì thì em cũng hãy nói cho cậu ta biết, em mới chính là Lý Gia Đồ. Sau đó lại hẹn gặp cậu ta, chắc chắn cậu ta sẽ đồng ý.”
Lý Gia Đồ không hiểu gì lấy điện thoại về, còn chưa kịp hỏi vì sao thì thấy cuộc gọi của Tô Đồng đã được kết nối. Anh làm một động tác ý bảo đừng cậu đừng lên tiếng rồi bước ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.
Lại nhìn sang điện thoại, Thanh Trạch Cảnh Văn đã trả lời tin nhắn của cậu: Cậu là ai của Lý Gia Đồ?
Mắt cậu tối sầm lại: Bây giờ cậu không muốn trả lời câu hỏi của tôi, không sao cả. Chúng ta gặp mặt đi, giáp mặt rồi nói.
Thanh Trạch Cảnh Văn: Rốt cuộc cậu là ai? Thật sự là học sinh lớp 11/7 à? Là ai nói cho cậu biết tôi là Lý Gia Đồ?
Cậu nén cơn tức giận vào ngực: Cậu không phải Lý Gia Đồ bởi vì tôi mới chính là Lý Gia Đồ. Thế nào? Gặp mặt nhau, chúng ta nói chuyện. Có hiểu lầm gì thì giải quyết một lần luôn.
Đối phương lại mất tăm mất tích, Lý Gia Đồ đợi đến nỗi không bình tĩnh được nữa, cậu xuống giường.
Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, gió rất lớn, thổi vào rèm cửa khiến nó lay động. Lý Gia Đồ bước ra phòng khách thì thấy Tô Đồng đang đứng ở ngoài ban công gọi điện thoại. Cậu đi qua thì nghe thấy anh đang nói chuyện với Trịnh Đào, giọng nói vừa ôn hòa vừa kiên nhẫn như một người thầy quan tâm đến cuộc sống của học trò vậy.
Tô Đồng quay đầu lại nhìn cậu, dùng mắt ý hỏi có tin nhắn gì không.
Lý Gia Đồ cúi đầu thì ngạc nhiên phát hiện không biết đã có thêm một tin nhắn trong máy từ bao giờ, toàn bộ đều là tin nhắn của Thanh Trạch Cảnh Văn gửi đến ——
Thanh Trạch Cảnh Văn: Cậu là Lý Gia Đồ?
Thanh Trạch Cảnh Văn: Cậu thật sự là Lý Gia Đồ? Vì sao ban nãy giọng cậu gửi chẳng giống giọng của cậu ấy? Cậu thật sự là Lý Gia Đồ ư?
Thanh Trạch Cảnh Văn: Sao cậu lại tham gia vào nhóm này? Là ai nói cho cậu biết trường chúng ta có một nhóm như vậy? Cậu thật sự là gay sao? Cậu thích con trai?
Thanh Trạch Cảnh Văn: Vậy cậu biết Trịnh Đào lớp cậu thích cậu không? Người cậu thích là ai? Là Đàm Hiểu Phong à?
Thanh Trạch Cảnh Văn: Hay là Phùng Tử Ngưng? Phùng Tử Ngưng là gay, cậu biết không? Hay hai người chính là một đôi?
Thanh Trạch Cảnh Văn: Nghe nói thầy Tô từ chức vì cậu, có thật vậy không? Cậu đang yêu đương với Tô Đồng? Tô Đồng cũng là gay?
Đọc đống câu hỏi càng lúc càng không có trình tự này, Lý Gia Đồ hoàn toàn kinh ngạc. Vốn dĩ cậu nghĩ người giả mạo cậu là một người rất gần với mình trong đời sống, nhưng từ những tin nhắn này thì thấy căn bản là cậu ta đang suy đoán lung tung.
Thậm chí ngay cả việc rốt cuộc Lý Gia Đồ có thích con trai không cậu ta cũng không chắc chắn, vậy mà cậu ta lại mang theo vẻ không chắc chắn đó gia nhập vào nhóm gay của trường, lấy thân phận của cậu thông đồng với kẻ khác.
Cậu ta biết rõ là Trịnh Đào thích cậu.
Trịnh Đào gọi Tô Đồng hai tiếng trong điện thoại. Tô Đồng hoàn hồn, tiếp tục nói chuyện với cậu ta như thường, hỏi về chuyện xảy ra gần đây trong cuộc sống cậu ta.
Lý Gia Đồ thấy rõ Thanh Trạch Cảnh Văn đã gần như kích động không ngừng gửi những tin nhắn đòi chứng minh, rồi thì cậu ta đặt ra những suy đoán vừa có lý vừa không có lý, càng đọc càng mất kiên nhẫn. Đến tột cùng thì đây là người như thế nào vậy? Có thể lừa Trịnh Đào đến nỗi mụ mị đầu óc, náo loạn đời sống học tập của cậu ta, rối tinh rối mù hết cả. Lý Gia Đồ vừa thấy không đáng cho Trịnh Đào, vừa tức giận vì Trịnh Đào ngu ngốc, vậy mà bên Tô Đồng vẫn đang nói chuyện điện thoại với cậu ta, cậu không nhịn nổi mà kéo quần áo của anh.
Tô Đồng quay đầu lại, làm khẩu hình cho cậu, không phát ra tiếng, “Hẹn cậu ta ra ngoài.”
Lý Gia Đồ cắn môi, đi vào phòng, xác nhận là âm thanh sẽ không lọt vào điện thoại anh thì mới gửi tin nhắn thoại, “Tôi là Lý Gia Đồ. Cậu có sống ở trong thành phố không? Mai có rảnh không, xem hai ta có thể gặp mặt nhau, ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng không.”
Có lẽ bên kia vẫn đang chờ cậu trả lời, hơn nữa cậu còn gửi tin nhắn thoại nên nhanh chóng đáp lại: Được, nhưng không phải nhà cậu không ở nội thành à? Bất tiện không? Khi nào thì hai chúng ta gặp nhau, gặp ở đâu?
Trong lòng cậu dần có ít manh mối, Lý Gia Đồ không khỏi cười lạnh, nhưng lúc mở miệng lại mang vẻ suy tư, “Cậu tiện là được, để gặp cậu thì nơi nào cũng ok.”
Không biết là có phải hưng phấn quá không mà Thanh Trạch Cảnh Văn gửi vài icon mê trai, sau đó nói, “Vậy ngày mai mười một giờ chúng ta gặp nhau ở Duofu tầng 1 Hàng Dương Quốc Tế đi. Cậu thấy được không?”
Nghe thấy giọng của mình được dùng với vẻ sáng sủa hoạt bát như vậy, toàn thân Lý Gia Đồ không dễ chịu gì. Mặt cậu cứng đờ, gõ chữ: Được.
Còn tưởng là chuyện đã xong xuôi hết rồi, chỉ còn chờ ngày mai gặp mặt, nhưng không ngờ người kia lại làm phiền cậu, không ngừng đặt những câu hỏi khiến Lý Gia Đồ mất kiên nhẫn.
Hơn nửa số câu hỏi này đều là muốn chứng thực những tin đồn về cậu, ví dụ như trước đây lúc Tô Đồng còn dạy ở trường, có phải đã theo đuổi cậu không; ví dụ như có phải ba cậu là trưởng trạm phòng dịch và bảo vệ sức khỏe của thành phố không. Cậu ta còn hỏi cậu cảm thấy Phùng Tử Ngưng có cong không, lại hỏi giữa Đàm Hiểu Phong và Phùng Tử Ngưng thì cậu thích ai; rồi thì Trịnh Đào là gay, cậu có biết không.
Vì không để người này trở mặt, Lý Gia Đồ vẫn giữ vẻ kiên nhẫn, thỉnh thoảng trả lời câu hỏi của cậu ta một cách ngắn gọn. Tô Đồng vẫn đang gọi điện với Trịnh Đào ngoài ban công, cứ như nói mãi vẫn không hết lời được vậy. Lý Gia Đồ thi thoảng gửi tin nhắn cho Thanh Trạch Cảnh Văn, thi thoảng lại quay đầu nhìn Tô Đồng một cái.
Có lẽ đứng ở ban công đã mệt nên anh trở về phòng, đóng cửa lại.
Anh dựa vào bàn học, cúi đầu dò hỏi nhìn Lý Gia Đồ.
Lý Gia Đồ gật đầu, ý bảo đã quyết định xong rồi.
Cuộc gọi này hình như đều là Trịnh Đào nói nhiều hơn, thời gian nói chuyện của Tô Đồng rất ngắn, Lý Gia Đồ cũng không thể đoán ra hai người đang nói những gì qua vài câu ngắn gọn đó.
Biết được Lý Gia Đồ đã hẹn người bạn trên mạng đó xong, Tô Đồng nhìn đồng hồ, dịu dàng hỏi, “Trịnh Đào, muộn lắm rồi. Em muốn nghỉ ngơi trước không?”
Lý Gia Đồ nhìn đồng hồ trên máy tính, cũng sắp mười giờ rưỡi rồi.
Hình như Trịnh Đào hỏi lại Tô Đồng muốn đi nghỉ rồi sao, anh nói, “Ừ, tôi còn chút chuyện phải làm.” Dù vậy, Trịnh Đào vẫn nói thêm vài phút nữa, cuối cùng Tô Đồng mỉm cười nói, “Không sao, trong lòng em có chuyện gì khúc mắc thì có thể gọi điện cho tôi, kể cho tôi.”
Lời này hình như đã từng nghe thấy rồi, Lý Gia Đồ không khỏi liếc xéo Tô Đồng.
Anh nhìn ánh mắt sắc lẻm ấy, lấy tay che lên đôi mắt cậu.
Thật sự là không biết Trịnh Đào có lời gì mà lại nói lâu đến vậy. Tô Đồng đã nói đến nước này rồi mà cậu ta vẫn không đành lòng cúp máy. Lý Gia Đồ mất kiên nhẫn cản tay anh, rốt cuộc anh mới cúp mắt.
Lý Gia Đồ còn chưa kịp trừng anh thì anh đã kéo cậu vào lòng.
Cậu ngồi trên ghế xoay, sửng sốt, giơ tay lên áp mặt vào người anh, mũi vô ý cọ lên cúc áo anh.
“Hẹn lúc nào, nơi nào?” Tô Đồng cúi đầu khẽ hỏi.
Cách một lớp quần áo, Lý Gia Đồ hôn lên bụng anh, “Sáng mai mười một giờ, ở Duofu Hàng Dương Quốc Tế.” Nói xong, cậu buông Tô Đồng ra, đứng dậy lấy điện thoại tra xem đó là nơi nào, “Ngày mai anh đi cùng em không?”
Tô Đồng hơi ngẫm nghĩ, “Anh có thể lái xe đưa em đi.”
Lý Gia Đồ liếc anh, chẳng ngạc nhiên trước câu trả lời đó. Kết quả tìm kiếm đã xuất hiện, đây là một tiệm bánh ngọt cảnh, mặt tiền cửa trang trí đầy cây cối mang vẻ tươi xanh, bánh ngọt điểm tâm trong tiệm cũng tinh xảo hấp dẫn. Bình thường Lý Gia Đồ có đi ngang qua bao nhiêu lần cũng sẽ không nghĩ đến việc muốn vào loại tiệm như thế này một lần, không ngờ Thanh Trạch Cảnh Văn lại hẹn cậu ở đây.
“Phải ẻo lả đến mức nào mới chọn loại địa điểm này vậy? Phùng Tử Ngưng cũng sẽ chẳng muốn đi đâu?” Lý Gia Đồ không khỏi lầu bầu.
Vừa dứt lời, Tô Đồng đã cười phá ra tiếng.
Lý Gia Đồ liếc anh, “Em nói sai à? Người như vậy ngụy trang thành em mà Trịnh Đào cũng bị lừa. Thật sự là em không thể không lo lắng vì chỉ số IQ của cậu ta.”
“Đúng đúng đúng, thưa Gia tổng công ạ.” Tô Đồng cười gật đầu liên tục.
Cậu sửng sốt, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Tô Đồng.
Anh nhìn cậu như cười như không, “Làm gì thế?”
Trong mắt anh chứa ý cười như ánh sao đang phát sáng. Lý Gia Đồ nhìn mà cứng họng, anh hỏi xong thì con ngươi đột nhiên tối sầm lại, đè anh xuống bàn học, giữ chặt vòng eo của anh, yếu ớt nói, “Làm anh.”
“Này, đừng quậy!” Lúc Tô Đồng kịp phản ứng lại thì chân Lý Gia Đồ đã chen vào giữa hai đầu gối anh. Anh vội muốn đẩy cậu ra không ngừng, lúc hôn môi còn khuyên bảo, “Ngoan chút nào, đừng quậy nữa.”
Lý Gia Đồ đã đưa bàn tay vào áo sơ mi của anh, chạm đến làn da trơn bóng của anh, nghe thấy anh nói ngoan thì bỗng hôn lệch, nhíu mày.
Có lẽ trước đó đã đứng ngoài ban công quá lâu khiến cơ thể Tô Đồng lạnh lẽo. Lúc Lý Gia Đồ đặt tay xuống, làn da trơn mềm ấy đã như tơ lụa lạnh lẽo. Tay cậu mò xuống dưới, chạm phải dây nịt của anh thì dừng lại.
“Vì sao anh vẫn luôn xem em là trẻ con?” Lý Gia Đồ thu tay về, đứng cách hơi xa anh, không cam lòng buông bàn tay đang nắm chặt lấy tay anh.
Sau khi được thả lỏng, Tô Đồng dựa vào rìa bàn. Anh rũ mi mắt xuống, liếm đôi môi vẫn chưa khô, tạm thời không trả lời.
Lý Gia Đồ ủ rũ ngồi trên ghế, hai tay chà xát lên mặt vài cái rồi che miệng và mũi lại, hít một hơi thật sâu. Rất lâu sau, cậu thầm tự nhủ một câu, thôi bỏ đi.
“Nếu em có kiên nhẫn như anh thì tốt.” Lý Gia Đồ cười chua chát, ngẩng đầu nhìn anh, “Em biết anh mong mỏi em có thể lớn nhanh lên, trở thành một người lớn. Nhưng có lẽ anh không biết, rằng em càng mong chờ hơn anh.”
—————————————–
Thanh Trạch Cảnh Văn: Cậu là ai?
Lý Gia Đồ nhìn về phía Tô Đồng, anh gật đầu bảo cậu cứ tùy ý nói. Cậu nghĩ cứ vòng vo thêm nữa cũng vô ích nên hỏi: Rốt cuộc cậu có phải Lý Gia Đồ không?
Hai phút sau, đối phương nói: Nếu là tôi thì sao? Cậu học lớp nào?
Cậu liếc sang nhìn phản ứng của Tô Đồng thì chỉ thấy anh chăm chú nhìn vào điện thoại, cũng đang đội như cậu. Cậu đưa điện thoại cho anh, “Anh nói với cậu ta, anh là học sinh lớp 11/7, là bạn cùng lớp với cậu ta.”
“Hửm?” Tô Đồng ngẩn ra, nhìn Lý Gia Đồ dùng ánh mắt mang vẻ cực kỳ xác định giục mình, sau khi lấy điện thoại thì cốc đầu cậu một cái.
Lý Gia Đồ ngồi bên cạnh đợi anh dùng chất giọng mềm mại ban nãy để nói, ai ngờ Tô Đồng lại gõ chữ. Cậu bĩu môi, ngó sang nhìn anh nói gì: Học lớp 11/7, là bạn cùng lớp với cậu.
Thanh Trạch Cảnh Văn mãi lâu sau mới trả lời: Thật?
Đọc hai chữ này, Lý Gia Đồ nhíu mày, lẩm bẩm, “Cậu ta không phải học sinh lớp bọn em.”
Tô Đồng hơi ngẫm nghĩ, tiếp tục nói: Thật. Cậu đoán được ra tôi là ai không?
Rất lâu sau, đối phương cũng không trả lời.
Anh hít sâu một hơi, quay đầu hỏi, “Em thật sự muốn gặp cậu ta?”
Lý Gia Đồ gật đầu chắc chắn.
Anh do dự một lát rồi gõ một cái tin nhắn: Cậu không cần đoán đâu vì dù sao cũng không đoán ra được. Vì sao cậu phải ngụy trang thành Lý Gia Đồ?
Sau khi gõ xong tin nhắn này, anh không gửi ngay lập tức. Tô Đồng tìm được số của Trịnh Đào trong điện thoại của Lý Gia Đồ, sau đó lưu số này vào điện thoại của anh, sau đó gọi sang.
Trong quá trình nối máy, Tô Đồng gửi tin nhắn ban đầu đó sang, xuống giường trả điện thoại cho Lý Gia Đồ rồi dặn dò, “Dù cậu ta có trả lời cái gì thì em cũng hãy nói cho cậu ta biết, em mới chính là Lý Gia Đồ. Sau đó lại hẹn gặp cậu ta, chắc chắn cậu ta sẽ đồng ý.”
Lý Gia Đồ không hiểu gì lấy điện thoại về, còn chưa kịp hỏi vì sao thì thấy cuộc gọi của Tô Đồng đã được kết nối. Anh làm một động tác ý bảo đừng cậu đừng lên tiếng rồi bước ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.
Lại nhìn sang điện thoại, Thanh Trạch Cảnh Văn đã trả lời tin nhắn của cậu: Cậu là ai của Lý Gia Đồ?
Mắt cậu tối sầm lại: Bây giờ cậu không muốn trả lời câu hỏi của tôi, không sao cả. Chúng ta gặp mặt đi, giáp mặt rồi nói.
Thanh Trạch Cảnh Văn: Rốt cuộc cậu là ai? Thật sự là học sinh lớp 11/7 à? Là ai nói cho cậu biết tôi là Lý Gia Đồ?
Cậu nén cơn tức giận vào ngực: Cậu không phải Lý Gia Đồ bởi vì tôi mới chính là Lý Gia Đồ. Thế nào? Gặp mặt nhau, chúng ta nói chuyện. Có hiểu lầm gì thì giải quyết một lần luôn.
Đối phương lại mất tăm mất tích, Lý Gia Đồ đợi đến nỗi không bình tĩnh được nữa, cậu xuống giường.
Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, gió rất lớn, thổi vào rèm cửa khiến nó lay động. Lý Gia Đồ bước ra phòng khách thì thấy Tô Đồng đang đứng ở ngoài ban công gọi điện thoại. Cậu đi qua thì nghe thấy anh đang nói chuyện với Trịnh Đào, giọng nói vừa ôn hòa vừa kiên nhẫn như một người thầy quan tâm đến cuộc sống của học trò vậy.
Tô Đồng quay đầu lại nhìn cậu, dùng mắt ý hỏi có tin nhắn gì không.
Lý Gia Đồ cúi đầu thì ngạc nhiên phát hiện không biết đã có thêm một tin nhắn trong máy từ bao giờ, toàn bộ đều là tin nhắn của Thanh Trạch Cảnh Văn gửi đến ——
Thanh Trạch Cảnh Văn: Cậu là Lý Gia Đồ?
Thanh Trạch Cảnh Văn: Cậu thật sự là Lý Gia Đồ? Vì sao ban nãy giọng cậu gửi chẳng giống giọng của cậu ấy? Cậu thật sự là Lý Gia Đồ ư?
Thanh Trạch Cảnh Văn: Sao cậu lại tham gia vào nhóm này? Là ai nói cho cậu biết trường chúng ta có một nhóm như vậy? Cậu thật sự là gay sao? Cậu thích con trai?
Thanh Trạch Cảnh Văn: Vậy cậu biết Trịnh Đào lớp cậu thích cậu không? Người cậu thích là ai? Là Đàm Hiểu Phong à?
Thanh Trạch Cảnh Văn: Hay là Phùng Tử Ngưng? Phùng Tử Ngưng là gay, cậu biết không? Hay hai người chính là một đôi?
Thanh Trạch Cảnh Văn: Nghe nói thầy Tô từ chức vì cậu, có thật vậy không? Cậu đang yêu đương với Tô Đồng? Tô Đồng cũng là gay?
Đọc đống câu hỏi càng lúc càng không có trình tự này, Lý Gia Đồ hoàn toàn kinh ngạc. Vốn dĩ cậu nghĩ người giả mạo cậu là một người rất gần với mình trong đời sống, nhưng từ những tin nhắn này thì thấy căn bản là cậu ta đang suy đoán lung tung.
Thậm chí ngay cả việc rốt cuộc Lý Gia Đồ có thích con trai không cậu ta cũng không chắc chắn, vậy mà cậu ta lại mang theo vẻ không chắc chắn đó gia nhập vào nhóm gay của trường, lấy thân phận của cậu thông đồng với kẻ khác.
Cậu ta biết rõ là Trịnh Đào thích cậu.
Trịnh Đào gọi Tô Đồng hai tiếng trong điện thoại. Tô Đồng hoàn hồn, tiếp tục nói chuyện với cậu ta như thường, hỏi về chuyện xảy ra gần đây trong cuộc sống cậu ta.
Lý Gia Đồ thấy rõ Thanh Trạch Cảnh Văn đã gần như kích động không ngừng gửi những tin nhắn đòi chứng minh, rồi thì cậu ta đặt ra những suy đoán vừa có lý vừa không có lý, càng đọc càng mất kiên nhẫn. Đến tột cùng thì đây là người như thế nào vậy? Có thể lừa Trịnh Đào đến nỗi mụ mị đầu óc, náo loạn đời sống học tập của cậu ta, rối tinh rối mù hết cả. Lý Gia Đồ vừa thấy không đáng cho Trịnh Đào, vừa tức giận vì Trịnh Đào ngu ngốc, vậy mà bên Tô Đồng vẫn đang nói chuyện điện thoại với cậu ta, cậu không nhịn nổi mà kéo quần áo của anh.
Tô Đồng quay đầu lại, làm khẩu hình cho cậu, không phát ra tiếng, “Hẹn cậu ta ra ngoài.”
Lý Gia Đồ cắn môi, đi vào phòng, xác nhận là âm thanh sẽ không lọt vào điện thoại anh thì mới gửi tin nhắn thoại, “Tôi là Lý Gia Đồ. Cậu có sống ở trong thành phố không? Mai có rảnh không, xem hai ta có thể gặp mặt nhau, ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng không.”
Có lẽ bên kia vẫn đang chờ cậu trả lời, hơn nữa cậu còn gửi tin nhắn thoại nên nhanh chóng đáp lại: Được, nhưng không phải nhà cậu không ở nội thành à? Bất tiện không? Khi nào thì hai chúng ta gặp nhau, gặp ở đâu?
Trong lòng cậu dần có ít manh mối, Lý Gia Đồ không khỏi cười lạnh, nhưng lúc mở miệng lại mang vẻ suy tư, “Cậu tiện là được, để gặp cậu thì nơi nào cũng ok.”
Không biết là có phải hưng phấn quá không mà Thanh Trạch Cảnh Văn gửi vài icon mê trai, sau đó nói, “Vậy ngày mai mười một giờ chúng ta gặp nhau ở Duofu tầng 1 Hàng Dương Quốc Tế đi. Cậu thấy được không?”
Nghe thấy giọng của mình được dùng với vẻ sáng sủa hoạt bát như vậy, toàn thân Lý Gia Đồ không dễ chịu gì. Mặt cậu cứng đờ, gõ chữ: Được.
Còn tưởng là chuyện đã xong xuôi hết rồi, chỉ còn chờ ngày mai gặp mặt, nhưng không ngờ người kia lại làm phiền cậu, không ngừng đặt những câu hỏi khiến Lý Gia Đồ mất kiên nhẫn.
Hơn nửa số câu hỏi này đều là muốn chứng thực những tin đồn về cậu, ví dụ như trước đây lúc Tô Đồng còn dạy ở trường, có phải đã theo đuổi cậu không; ví dụ như có phải ba cậu là trưởng trạm phòng dịch và bảo vệ sức khỏe của thành phố không. Cậu ta còn hỏi cậu cảm thấy Phùng Tử Ngưng có cong không, lại hỏi giữa Đàm Hiểu Phong và Phùng Tử Ngưng thì cậu thích ai; rồi thì Trịnh Đào là gay, cậu có biết không.
Vì không để người này trở mặt, Lý Gia Đồ vẫn giữ vẻ kiên nhẫn, thỉnh thoảng trả lời câu hỏi của cậu ta một cách ngắn gọn. Tô Đồng vẫn đang gọi điện với Trịnh Đào ngoài ban công, cứ như nói mãi vẫn không hết lời được vậy. Lý Gia Đồ thi thoảng gửi tin nhắn cho Thanh Trạch Cảnh Văn, thi thoảng lại quay đầu nhìn Tô Đồng một cái.
Có lẽ đứng ở ban công đã mệt nên anh trở về phòng, đóng cửa lại.
Anh dựa vào bàn học, cúi đầu dò hỏi nhìn Lý Gia Đồ.
Lý Gia Đồ gật đầu, ý bảo đã quyết định xong rồi.
Cuộc gọi này hình như đều là Trịnh Đào nói nhiều hơn, thời gian nói chuyện của Tô Đồng rất ngắn, Lý Gia Đồ cũng không thể đoán ra hai người đang nói những gì qua vài câu ngắn gọn đó.
Biết được Lý Gia Đồ đã hẹn người bạn trên mạng đó xong, Tô Đồng nhìn đồng hồ, dịu dàng hỏi, “Trịnh Đào, muộn lắm rồi. Em muốn nghỉ ngơi trước không?”
Lý Gia Đồ nhìn đồng hồ trên máy tính, cũng sắp mười giờ rưỡi rồi.
Hình như Trịnh Đào hỏi lại Tô Đồng muốn đi nghỉ rồi sao, anh nói, “Ừ, tôi còn chút chuyện phải làm.” Dù vậy, Trịnh Đào vẫn nói thêm vài phút nữa, cuối cùng Tô Đồng mỉm cười nói, “Không sao, trong lòng em có chuyện gì khúc mắc thì có thể gọi điện cho tôi, kể cho tôi.”
Lời này hình như đã từng nghe thấy rồi, Lý Gia Đồ không khỏi liếc xéo Tô Đồng.
Anh nhìn ánh mắt sắc lẻm ấy, lấy tay che lên đôi mắt cậu.
Thật sự là không biết Trịnh Đào có lời gì mà lại nói lâu đến vậy. Tô Đồng đã nói đến nước này rồi mà cậu ta vẫn không đành lòng cúp máy. Lý Gia Đồ mất kiên nhẫn cản tay anh, rốt cuộc anh mới cúp mắt.
Lý Gia Đồ còn chưa kịp trừng anh thì anh đã kéo cậu vào lòng.
Cậu ngồi trên ghế xoay, sửng sốt, giơ tay lên áp mặt vào người anh, mũi vô ý cọ lên cúc áo anh.
“Hẹn lúc nào, nơi nào?” Tô Đồng cúi đầu khẽ hỏi.
Cách một lớp quần áo, Lý Gia Đồ hôn lên bụng anh, “Sáng mai mười một giờ, ở Duofu Hàng Dương Quốc Tế.” Nói xong, cậu buông Tô Đồng ra, đứng dậy lấy điện thoại tra xem đó là nơi nào, “Ngày mai anh đi cùng em không?”
Tô Đồng hơi ngẫm nghĩ, “Anh có thể lái xe đưa em đi.”
Lý Gia Đồ liếc anh, chẳng ngạc nhiên trước câu trả lời đó. Kết quả tìm kiếm đã xuất hiện, đây là một tiệm bánh ngọt cảnh, mặt tiền cửa trang trí đầy cây cối mang vẻ tươi xanh, bánh ngọt điểm tâm trong tiệm cũng tinh xảo hấp dẫn. Bình thường Lý Gia Đồ có đi ngang qua bao nhiêu lần cũng sẽ không nghĩ đến việc muốn vào loại tiệm như thế này một lần, không ngờ Thanh Trạch Cảnh Văn lại hẹn cậu ở đây.
“Phải ẻo lả đến mức nào mới chọn loại địa điểm này vậy? Phùng Tử Ngưng cũng sẽ chẳng muốn đi đâu?” Lý Gia Đồ không khỏi lầu bầu.
Vừa dứt lời, Tô Đồng đã cười phá ra tiếng.
Lý Gia Đồ liếc anh, “Em nói sai à? Người như vậy ngụy trang thành em mà Trịnh Đào cũng bị lừa. Thật sự là em không thể không lo lắng vì chỉ số IQ của cậu ta.”
“Đúng đúng đúng, thưa Gia tổng công ạ.” Tô Đồng cười gật đầu liên tục.
Cậu sửng sốt, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Tô Đồng.
Anh nhìn cậu như cười như không, “Làm gì thế?”
Trong mắt anh chứa ý cười như ánh sao đang phát sáng. Lý Gia Đồ nhìn mà cứng họng, anh hỏi xong thì con ngươi đột nhiên tối sầm lại, đè anh xuống bàn học, giữ chặt vòng eo của anh, yếu ớt nói, “Làm anh.”
“Này, đừng quậy!” Lúc Tô Đồng kịp phản ứng lại thì chân Lý Gia Đồ đã chen vào giữa hai đầu gối anh. Anh vội muốn đẩy cậu ra không ngừng, lúc hôn môi còn khuyên bảo, “Ngoan chút nào, đừng quậy nữa.”
Lý Gia Đồ đã đưa bàn tay vào áo sơ mi của anh, chạm đến làn da trơn bóng của anh, nghe thấy anh nói ngoan thì bỗng hôn lệch, nhíu mày.
Có lẽ trước đó đã đứng ngoài ban công quá lâu khiến cơ thể Tô Đồng lạnh lẽo. Lúc Lý Gia Đồ đặt tay xuống, làn da trơn mềm ấy đã như tơ lụa lạnh lẽo. Tay cậu mò xuống dưới, chạm phải dây nịt của anh thì dừng lại.
“Vì sao anh vẫn luôn xem em là trẻ con?” Lý Gia Đồ thu tay về, đứng cách hơi xa anh, không cam lòng buông bàn tay đang nắm chặt lấy tay anh.
Sau khi được thả lỏng, Tô Đồng dựa vào rìa bàn. Anh rũ mi mắt xuống, liếm đôi môi vẫn chưa khô, tạm thời không trả lời.
Lý Gia Đồ ủ rũ ngồi trên ghế, hai tay chà xát lên mặt vài cái rồi che miệng và mũi lại, hít một hơi thật sâu. Rất lâu sau, cậu thầm tự nhủ một câu, thôi bỏ đi.
“Nếu em có kiên nhẫn như anh thì tốt.” Lý Gia Đồ cười chua chát, ngẩng đầu nhìn anh, “Em biết anh mong mỏi em có thể lớn nhanh lên, trở thành một người lớn. Nhưng có lẽ anh không biết, rằng em càng mong chờ hơn anh.”