Edit: Dú
—————————————–
Dần dần thời gian về nhà của Lý Gia Đồ trở nên quy củ hơn rất nhiều. Bình thường cậu sẽ cách một tuần về nhà một lần, còn tuần ở giữa sẽ đến ở nhà Tô Đồng. Vào cuối tuần muốn đến nhà anh, anh sẽ tan tầm đúng giờ, tới trường đón cậu rồi hai người cùng nhau đi siêu thị mua thức ăn, sau đó thì về nhà nấu cơm.
Dù mỗi lần Tô Đồng đều bảo cậu cứ làm việc của mình trước, nấu ăn xong sẽ gọi cậu sau, nhưng Lý Gia Đồ cũng không muốn trơ mắt nhìn tài nấu nướng của mình không hề tiến bộ nên thỉnh thoảng cũng sẽ trợ giúp.
Bữa cơm trưa ngày thứ hai của anh đều là đồ mà cậu đã chuẩn bị từ chiều chủ nhật. Cậu không biết Tô Đồng cảm thấy hương vị như thế nào, nhưng cậu thì thấy đã tốt hơn nhiều so với lúc trước rồi.
Cuối tuần về nhà ba mẹ thì Lý Gia Đồ cũng thỉnh thoảng xuống bếp giúp ba làm ít việc. Ba cậu vẫn hiếm khi hỏi chuyện xảy ra ở trường, cũng như mẹ cậu vẫn luôn quan tâm như trước.
Học kỳ mùa xuân này, những câu lạc bộ cậu tham gia đều không có sự kiện gì đặc biệt. Những sự kiện trao đổi sách mỗi học kỳ một lần vẫn tổ chức đâu vào đấy, đương nhiên vẫn có tình huống sách trao đổi không lấy lại được như năm trước. Cậu làm tốt công việc giải quyết hậu quả đó, cộng thêm việc thống kê và nhận số lượng sách báo quyên góp từ học sinh.
Dù nhàn rỗi là vậy nhưng mẹ vẫn thấy cậu đừng nên ở câu lạc bộ nữa thì hơn. Nhất là đến sau học kỳ này đã lên lớp 12, là thời điểm quan trọng để thi đại học, không thể cứ tốn thời gian vào việc khác được.
Lý Gia Đồ vốn định lên lớp 12 mới rời câu lạc bộ nên không phản đối đề nghị này, trên bàn cơm cũng bình tĩnh đồng ý.
Ai ngờ không đợi được đến lúc đó thì thành viên của trung tâm sách báo học sinh đã bị chủ nhiệm phòng giáo dục mời tập trung đến phòng họp để phê bình vì vấn đề trong cách làm việc. Sau khi họp xong, ban Tổ chức đã phải cưỡng chế tạm dừng các hoạt động cho tới học kỳ tiếp theo, còn học kỳ này thì nghiêm túc chỉnh đốn.
Thời gian họp được quyết định là vào tiết tự học cuối cùng tối thứ hai. Trước đó, Lý Gia Đồ đã biết “Vấn đề trong cách làm việc” là cái gì ở trong nhóm của câu lạc bộ.
Thì ra thứ sáu tuần trước vào lúc chiếu phim điện ảnh ở thư viện, học sinh phụ trách chiếu phim kia đã xảy ra vấn đề khi làm việc, không chiếu bộ phim đã được tuyên truyền trên poster từ trước mà là một bộ phim quá lớn mật trong ổ cứng.
Vậy mà sau khi nhấn nút chiếu phim thì bạn học sinh này lại đến phòng mượn sách đọc sách. Mãi đến lúc đám học sinh xem phim xôn xao chụp ảnh, đăng lên tieba của trường và có người tốt vụng đến bình luận ở weibo của câu lạc bộ thì cậu ta mới phát hiện ra chuyện này.
Lúc cậu ta vội vàng chạy về hội trường thì vừa nhìn thấy trên màn ảnh có hai cơ thể đang quấn quýt bên nhau, hơn nữa còn đều là con gái, “Ngay cả ý nghĩ muốn chết tớ cũng có.” Cậu bạn kia khóc lóc kể lể trong nhóm.
Bộ phim này được chủ tịch tải xuống ổ cứng, tuy lúc họp kiểm điểm, thái độ của cô rất thành khẩn trình bày dự tính ban đầu chỉ là bởi vì gần đây bộ phim này được điểm rất cao trên mạng, dù có đã đọc tên phim hay tóm tắt nội dung cũng không ngờ đây lại là một bộ phim có cảnh 18+ dài đến thế thì vẫn không thể chống lại sự thật là ban Tổ chức đã bị yêu cầu tạm dừng để chỉnh đốn.
Sau khi cuộc họp chấm dứt, cả đám lưa thưa rời khỏi thư viện.
Không bao lâu sau, ai nấy đều an ủi chủ tịch và cậu bạn phụ trách chiếu phim kia, bảo rằng dù gì cũng đã qua hơn nửa học kỳ rồi, đang là lúc xuân hạ giao mùa, đảng cấp ba bận chuẩn bị thi đại học, các khóa dưới bận thi cuối kỳ, vượt vũ môn, dù là yêu đương hay cong thẳng gì chắc cũng không có tâm trạng xem phim.
Dương Đình Đình khinh bỉ liếc tên Chu Thư Uyên nói ra lời cuối cùng kia, chỉ đáp lại một chữ, “Cút.”
Vì cuộc họp phê bình này mà Lý Gia Đồ nợ một bài trắc nghiệm. Khi cậu quay về kí túc xá thì bên trong chỉ thấy mỗi Đàm Hiểu Phong đã làm bài xong về ăn khuya mà thôi.
Cậu ta mang đề về giúp Lý Gia Đồ, vừa ôm hộp ăn sủi cảo vừa hỏi, “Cô Đinh đã nói chuyện lớp bồi dưỡng cho ông nghe chưa?”
“Nói một lần rồi, nhưng thành tích lúc trước của tôi không tốt nên chắc không vào được.” Lớp bồi dưỡng đó chỉ nhận các học sinh có thành tích ưu tú và ổn định nên cậu không ôm hi vọng gì. Cậu hỏi, “Ông với Phùng Tử Ngưng chắc là đều nằm trong danh sách nhỉ?”
Đàm Hiểu Phong gật đầu, thở dài nói, “Tiếc là không có ông, càng đông càng vui mà.”
Lý Gia Đồ mỉm cười, đặt đề dưới từ điển, “Các ông chơi vui là được. Tôi đi tắm trước.”
Không ngờ thời gian trôi nhanh đến vậy, thật sự là như bóng câu qua cửa sổ, chưa tới nửa tháng nữa là phải thi cuối kỳ rồi. Hưởng thụ kỳ nghỉ hè không lâu cũng chẳng ngắn xong là vào năm cuối cấp ba rồi.
Trường tạo rất nhiều ưu đãi dành cho học sinh lớp 12. Ví dụ như họ có thể ưu tiên hưởng phần ăn dinh dưỡng của căn tin, có thể chiếm ghế trong dãy nhà tự học cả năm, đại viện trong kí túc xá cũng chuyên cung cấp cho họ sử dụng phòng tự học suốt 24 giờ không ngắt điện.
Đối với những ưu đãi này, nhóm học sinh khóa dưới thường không ngừng hâm mộ, nhưng một khi thực sự là một thành viên trong số đó, họ vẫn cảm thấy sự gấp gáp của thời gian và cả áp lực đồng đều của những ưu đãi đó.
Nếu có thể nhảy cóc qua lớp 12 thì tốt quá, lúc tắm rửa, cậu không khỏi nghĩ như vậy.
Nếu không phải thi cũng có thể lên đại học, nếu không trải qua những sự hành hạ đó là có thể dần trưởng thành thì không biết sẽ tuyệt vời hơn bao nhiêu. Nhưng cậu ngẫm một lúc lại nghĩ rằng, nếu không trải qua những chuyện đó thì kết quả cuối cùng còn có ý nghĩa gì nữa?
Cậu không biết người ưu tú như Đàm Hiểu Phong có căng thẳng trước cuộc thi thắng ăn cả ngã về không đối với nhiều người này không.
Đây chính là chuyện Lý Gia Đồ không muốn hỏi, dù gì cũng không ai có thể đủ làm hình mẫu cho cuộc đời của kẻ khác. Cậu càng không mong rằng đáp án mà mình mong mỏi lại chẳng có chút tác dụng nào với bản thân.
Lý Gia Đồ tắm xong thì đi ra, đang muốn bỏ đồ vào trong máy giặt thì phát hiện bên trong đã chứa quần áo rồi.
Cậu ngồi xổm xuống đảo một lúc thì nhận ra là đồ của Đàm Hiểu Phong nên hỏi, “Hiểu Phong, có muốn giặt đồ cùng không?”
“Hả? Được.” Đàm Hiểu Phong đang ngồi xổm trong phòng, đột nhiên bị gọi nên hơi hoảng sợ, “Tôi vừa ném vào, đi ra ăn cái rồi quên khuấy mất. Tôi bỏ nước giặt vào đủ rồi, nếu đồ của ông không nhiều lắm thì cứ khởi động máy luôn cũng được.”
Lý Gia Đồ nhìn nước giặt cũng đã đủ nên bỏ thẳng quần áo vào lồng giặt xong thì xoay rồi nhấn nút khởi động.
Từ lúc nãy cậu đã thắc mắc không biết vì sao Đàm Hiểu Phong vẫn ngồi xổm dưới mặt đất làm gì.
Cậu khó hiểu bước ra hỏi, “Ông làm gì vậy?”
“Ban nãy bất cẩn va vào quyển nhật kí trên bàn của Trịnh Đào, lúc nó rơi xuống đất thì mở tung ra.” Đàm Hiểu Phong vẫn ngồi xổm trên đất, trên sàn là một quyển nhật ký đang mở như đang tránh chạm vào hiện trường phạm tội vậy.
Lý Gia Đồ nhìn sắc mặt cậu ta không đúng, cũng ngồi xổm theo, nhìn thoáng qua quyển nhật ký thì sững sờ trước nội dung trên đó.
Câu đầu tiên đập vào mắt cậu lại là ——
Gái trà xanh ẻo lả chó má(1) Phùng Tử Ngưng, cả ngày chỉ biết dâm dãng quyến rũ thầy Tô, đ*t con mẹ đéo biết xấu hổ.
Cũng như Đàm Hiểu Phong, Lý Gia Đồ không thể tin vào mắt mình. Vào thời khắc ấy, cậu cảm thấy ngay cả trái tim mình cũng lạnh hơn một nửa.
Dòng nhật kí này đã được viết vào mùa thu năm ngoái lúc Tô Đồng vừa mới đến dạy ở trường bọn cậu. Dựa theo nội dung ghi chép thì ngày hôm đó là ngày Phùng Tử Ngưng hẹn Tô Đồng đi chơi cầu lông, còn người đi cùng là Trịnh Đào thì xem hai người đánh cầu ở sân vận động.
Ngón tay thon dài của Đàm Hiểu Phong dừng trên giấy, chần chừ một lúc rồi quay đầu hỏi Lý Gia Đồ, “Đọc tiếp không?”
Lý Gia Đồ nuốt nước miếng, bỗng nhiên rất muốn biết vào cái hôm cậu vô tình bắt gặp Trịnh Đào đang xem AV trong kí túc xá, cậu ta đã viết những thứ gì trong nhật ký. Nhưng dù sao đây cũng là chuyện riêng tư của người khác, trong lòng cậu thật sự rất mâu thuẫn, trán nhăn lại, “Thôi.”
Sắc mặt của Đàm Hiểu Phong cực kỳ khó coi. Cậu ta nhìn Lý Gia Đồ rồi giở tiếp vài trang sau nữa.
“Đợi đã.” Vài con chữ đập vào mắt Lý Gia Đồ khiến cậu vội bắt lấy tay của Đàm Hiểu Phong.
Cậu ta dừng lại, ngón tay khẽ đặt trên trang giấy. Một lúc lâu sau, cậu ta đọc được hết những thứ trên trang nhật ký đó xong, chậm rãi nói, “Thật quá đáng…”
Cả trang giấy này đều đang ý dâm(2) về Tô Đồng.
Trái tim cậu đập cực kỳ mạnh mẽ như muốn nhảy ra ngoài. Giữa những hàng chữ của Trịnh Đào đều đang miêu tả về cơ thể của Tô Đồng, nhớ về nét chữ tựa nước chảy mây trôi lúc anh viết lên bảng, cảm giác cấm dục khi anh cúi đầu nâng tay áo lên để xắn, thêm cả sự ung dung và ngả ngớn mỗi khi anh lơ đãng cười dịu dàng.
—— Rõ ràng là một thằng đĩ lẳng lơ mà còn ra vẻ đứng đắn. Mình đoán lúc anh ta nói chuyện với Phùng Tử Ngưng, dám chắc anh ta hận không thể để Phùng Tử Ngưng đè anh ta. A, đúng rồi, tuy anh ta thường nói nghiêm túc lắm nhưng mình đã nghe thấy anh ta và Phùng Tử Ngưng đùa với nhau nhiều lần rồi, ngụ ý trước giờ đều là muốn để người ta chịch anh ta thôi.
Những con chữ ngay ngắn này được viết cực kỳ rành mạch.
—— Anh ta mà rên thì chắc chắn rất tuyệt, mình nghe người trong nhóm đã nói vài lần rằng, giọng anh ta vô cùng hợp để rên trên giường.
Lý Gia Đồ tức run người, chỉ hận không thể xé nát quyển nhật ký này.
Có lẽ là vì quá tức giận nên đầu cậu rất đau. Vừa lúc ấy ngoài cửa truyền đến tiếng cười nói của bọn Chu Thư Uyên, Đàm Hiểu Phong vội khép quyển nhật ký lại, thả về nguyên dạng trên bàn Trịnh Đào.
“Đứng dậy đi.” Đàm Hiểu Phong thấy Lý Gia Đồ cứ ngồi xổm mãi không nhúc nhích nên vội nâng cậu dậy, kéo ra ngoài ban công.
Chu Thư Uyên và La Tử Hào trở về, thấy hai người họ mờ ám đứng ở ban công thì nói đùa, “Này, học bá ơi, đừng nói là muốn làm gay đấy nhá?”
Đàm Hiểu Phong cười mắng, “Ông đi chết đi!”
Lý Gia Đồ không có tâm trạng nói đùa với hai người kia, nhanh chóng cầm lấy bàn chải và kem đánh răng, lúc nặn kem vẫn run lẩy bẩy.
“Nó có phải một kẻ nhân cách phân liệt không vậy?” Đàm Hiểu Phong cũng tới đánh răng, nhíu mày nói, “Phùng Tử Ngưng và thầy Tô đối xử với nó tốt đến vậy, sao cậu ta lại mất trí đi viết mấy thứ này?”
“Sao nó không chết luôn đi.” Lý Gia Đồ mở vòi, nước chảy rào rào.
Đàm Hiểu Phong xoa huyệt Thái Dương, hình như tạm thời cũng không tiêu hóa được chuyện này, ngay cả việc bản thân muốn làm gì cũng quên sạch. Một lúc lâu sau, cậu ta mới nhỏ giọng hỏi, “Làm sao bây giờ? Nói cho Tiểu Ngưng biết hả? Tiểu Ngưng đối xử siêu tốt với nó, nếu để cậu ấy biết Trịnh Đào nghĩ sau lưng về cậu ấy như vậy, cậu ấy sẽ rất buồn.”
“Tôi không biết. Đừng hỏi tôi.” Lý Gia Đồ hoàn toàn không biết làm sao để bình tĩnh lại.
Thậm chí cậu còn cảm thấy đoạn thời gian trước mình điên mất rồi nên mới lo lắng cho một kẻ tồi tệ như thế. Bây giờ nhớ lại, kẻ như vậy bị lừa hay không cũng chẳng liên quan cái mẹ gì đến cậu. Lý Gia Đồ còn mong cậu ta cứ bị lừa mãi đến mức không xoay chuyển được, vậy mới là chuyện tuyệt vời nhất thiên hạ.
Mãi lâu sau Đàm Hiểu Phong vẫn không nặn được kem đánh răng. Cậu ta nhìn sang Lý Gia Đồ đang tức giận không chịu nổi, im lặng suy nghĩ rất lâu rồi đột nhiên hỏi, “Cậu có muốn nói một câu với thầy Tô không?”
“Nói cái gì?” Đầu óc cậu đã nóng, hùng hổ trả lời một câu xong mới ý thức được câu hỏi của Đàm Hiểu Phong khó tin đến mức nào.
Trái tim vốn đang đập cực nhanh của cậu trong giây phút đó như ngừng hai nhịp, kinh ngạc nhìn Đàm Hiểu Phong.
Đàm Hiểu Phong nhìn cậu, lông mày nhíu lại, cảm khái nói, “Không cần giấu đâu. Cả tôi với Tiểu Ngưng đều biết chuyện của ông và thầy Tô.”
Đầu Lý Gia Đồ tức khắc trống rỗng, không biết nên nói cái gì mới được.
Đôi mắt Đàm Hiểu Phong mang vẻ phức tạp nhìn cậu. Cậu ta đang muốn mở miệng thì bên ngoài đã truyền tới tiếng nói chuyện của Trịnh Đào, ra ngoài thì thấy đúng là Trịnh Đào đã trở về thật.
“Nghĩ kĩ hơn rồi bàn sau.” Đàm Hiểu Phong khuyên nhủ cậu.
—————————————–
Dần dần thời gian về nhà của Lý Gia Đồ trở nên quy củ hơn rất nhiều. Bình thường cậu sẽ cách một tuần về nhà một lần, còn tuần ở giữa sẽ đến ở nhà Tô Đồng. Vào cuối tuần muốn đến nhà anh, anh sẽ tan tầm đúng giờ, tới trường đón cậu rồi hai người cùng nhau đi siêu thị mua thức ăn, sau đó thì về nhà nấu cơm.
Dù mỗi lần Tô Đồng đều bảo cậu cứ làm việc của mình trước, nấu ăn xong sẽ gọi cậu sau, nhưng Lý Gia Đồ cũng không muốn trơ mắt nhìn tài nấu nướng của mình không hề tiến bộ nên thỉnh thoảng cũng sẽ trợ giúp.
Bữa cơm trưa ngày thứ hai của anh đều là đồ mà cậu đã chuẩn bị từ chiều chủ nhật. Cậu không biết Tô Đồng cảm thấy hương vị như thế nào, nhưng cậu thì thấy đã tốt hơn nhiều so với lúc trước rồi.
Cuối tuần về nhà ba mẹ thì Lý Gia Đồ cũng thỉnh thoảng xuống bếp giúp ba làm ít việc. Ba cậu vẫn hiếm khi hỏi chuyện xảy ra ở trường, cũng như mẹ cậu vẫn luôn quan tâm như trước.
Học kỳ mùa xuân này, những câu lạc bộ cậu tham gia đều không có sự kiện gì đặc biệt. Những sự kiện trao đổi sách mỗi học kỳ một lần vẫn tổ chức đâu vào đấy, đương nhiên vẫn có tình huống sách trao đổi không lấy lại được như năm trước. Cậu làm tốt công việc giải quyết hậu quả đó, cộng thêm việc thống kê và nhận số lượng sách báo quyên góp từ học sinh.
Dù nhàn rỗi là vậy nhưng mẹ vẫn thấy cậu đừng nên ở câu lạc bộ nữa thì hơn. Nhất là đến sau học kỳ này đã lên lớp 12, là thời điểm quan trọng để thi đại học, không thể cứ tốn thời gian vào việc khác được.
Lý Gia Đồ vốn định lên lớp 12 mới rời câu lạc bộ nên không phản đối đề nghị này, trên bàn cơm cũng bình tĩnh đồng ý.
Ai ngờ không đợi được đến lúc đó thì thành viên của trung tâm sách báo học sinh đã bị chủ nhiệm phòng giáo dục mời tập trung đến phòng họp để phê bình vì vấn đề trong cách làm việc. Sau khi họp xong, ban Tổ chức đã phải cưỡng chế tạm dừng các hoạt động cho tới học kỳ tiếp theo, còn học kỳ này thì nghiêm túc chỉnh đốn.
Thời gian họp được quyết định là vào tiết tự học cuối cùng tối thứ hai. Trước đó, Lý Gia Đồ đã biết “Vấn đề trong cách làm việc” là cái gì ở trong nhóm của câu lạc bộ.
Thì ra thứ sáu tuần trước vào lúc chiếu phim điện ảnh ở thư viện, học sinh phụ trách chiếu phim kia đã xảy ra vấn đề khi làm việc, không chiếu bộ phim đã được tuyên truyền trên poster từ trước mà là một bộ phim quá lớn mật trong ổ cứng.
Vậy mà sau khi nhấn nút chiếu phim thì bạn học sinh này lại đến phòng mượn sách đọc sách. Mãi đến lúc đám học sinh xem phim xôn xao chụp ảnh, đăng lên tieba của trường và có người tốt vụng đến bình luận ở weibo của câu lạc bộ thì cậu ta mới phát hiện ra chuyện này.
Lúc cậu ta vội vàng chạy về hội trường thì vừa nhìn thấy trên màn ảnh có hai cơ thể đang quấn quýt bên nhau, hơn nữa còn đều là con gái, “Ngay cả ý nghĩ muốn chết tớ cũng có.” Cậu bạn kia khóc lóc kể lể trong nhóm.
Bộ phim này được chủ tịch tải xuống ổ cứng, tuy lúc họp kiểm điểm, thái độ của cô rất thành khẩn trình bày dự tính ban đầu chỉ là bởi vì gần đây bộ phim này được điểm rất cao trên mạng, dù có đã đọc tên phim hay tóm tắt nội dung cũng không ngờ đây lại là một bộ phim có cảnh 18+ dài đến thế thì vẫn không thể chống lại sự thật là ban Tổ chức đã bị yêu cầu tạm dừng để chỉnh đốn.
Sau khi cuộc họp chấm dứt, cả đám lưa thưa rời khỏi thư viện.
Không bao lâu sau, ai nấy đều an ủi chủ tịch và cậu bạn phụ trách chiếu phim kia, bảo rằng dù gì cũng đã qua hơn nửa học kỳ rồi, đang là lúc xuân hạ giao mùa, đảng cấp ba bận chuẩn bị thi đại học, các khóa dưới bận thi cuối kỳ, vượt vũ môn, dù là yêu đương hay cong thẳng gì chắc cũng không có tâm trạng xem phim.
Dương Đình Đình khinh bỉ liếc tên Chu Thư Uyên nói ra lời cuối cùng kia, chỉ đáp lại một chữ, “Cút.”
Vì cuộc họp phê bình này mà Lý Gia Đồ nợ một bài trắc nghiệm. Khi cậu quay về kí túc xá thì bên trong chỉ thấy mỗi Đàm Hiểu Phong đã làm bài xong về ăn khuya mà thôi.
Cậu ta mang đề về giúp Lý Gia Đồ, vừa ôm hộp ăn sủi cảo vừa hỏi, “Cô Đinh đã nói chuyện lớp bồi dưỡng cho ông nghe chưa?”
“Nói một lần rồi, nhưng thành tích lúc trước của tôi không tốt nên chắc không vào được.” Lớp bồi dưỡng đó chỉ nhận các học sinh có thành tích ưu tú và ổn định nên cậu không ôm hi vọng gì. Cậu hỏi, “Ông với Phùng Tử Ngưng chắc là đều nằm trong danh sách nhỉ?”
Đàm Hiểu Phong gật đầu, thở dài nói, “Tiếc là không có ông, càng đông càng vui mà.”
Lý Gia Đồ mỉm cười, đặt đề dưới từ điển, “Các ông chơi vui là được. Tôi đi tắm trước.”
Không ngờ thời gian trôi nhanh đến vậy, thật sự là như bóng câu qua cửa sổ, chưa tới nửa tháng nữa là phải thi cuối kỳ rồi. Hưởng thụ kỳ nghỉ hè không lâu cũng chẳng ngắn xong là vào năm cuối cấp ba rồi.
Trường tạo rất nhiều ưu đãi dành cho học sinh lớp 12. Ví dụ như họ có thể ưu tiên hưởng phần ăn dinh dưỡng của căn tin, có thể chiếm ghế trong dãy nhà tự học cả năm, đại viện trong kí túc xá cũng chuyên cung cấp cho họ sử dụng phòng tự học suốt 24 giờ không ngắt điện.
Đối với những ưu đãi này, nhóm học sinh khóa dưới thường không ngừng hâm mộ, nhưng một khi thực sự là một thành viên trong số đó, họ vẫn cảm thấy sự gấp gáp của thời gian và cả áp lực đồng đều của những ưu đãi đó.
Nếu có thể nhảy cóc qua lớp 12 thì tốt quá, lúc tắm rửa, cậu không khỏi nghĩ như vậy.
Nếu không phải thi cũng có thể lên đại học, nếu không trải qua những sự hành hạ đó là có thể dần trưởng thành thì không biết sẽ tuyệt vời hơn bao nhiêu. Nhưng cậu ngẫm một lúc lại nghĩ rằng, nếu không trải qua những chuyện đó thì kết quả cuối cùng còn có ý nghĩa gì nữa?
Cậu không biết người ưu tú như Đàm Hiểu Phong có căng thẳng trước cuộc thi thắng ăn cả ngã về không đối với nhiều người này không.
Đây chính là chuyện Lý Gia Đồ không muốn hỏi, dù gì cũng không ai có thể đủ làm hình mẫu cho cuộc đời của kẻ khác. Cậu càng không mong rằng đáp án mà mình mong mỏi lại chẳng có chút tác dụng nào với bản thân.
Lý Gia Đồ tắm xong thì đi ra, đang muốn bỏ đồ vào trong máy giặt thì phát hiện bên trong đã chứa quần áo rồi.
Cậu ngồi xổm xuống đảo một lúc thì nhận ra là đồ của Đàm Hiểu Phong nên hỏi, “Hiểu Phong, có muốn giặt đồ cùng không?”
“Hả? Được.” Đàm Hiểu Phong đang ngồi xổm trong phòng, đột nhiên bị gọi nên hơi hoảng sợ, “Tôi vừa ném vào, đi ra ăn cái rồi quên khuấy mất. Tôi bỏ nước giặt vào đủ rồi, nếu đồ của ông không nhiều lắm thì cứ khởi động máy luôn cũng được.”
Lý Gia Đồ nhìn nước giặt cũng đã đủ nên bỏ thẳng quần áo vào lồng giặt xong thì xoay rồi nhấn nút khởi động.
Từ lúc nãy cậu đã thắc mắc không biết vì sao Đàm Hiểu Phong vẫn ngồi xổm dưới mặt đất làm gì.
Cậu khó hiểu bước ra hỏi, “Ông làm gì vậy?”
“Ban nãy bất cẩn va vào quyển nhật kí trên bàn của Trịnh Đào, lúc nó rơi xuống đất thì mở tung ra.” Đàm Hiểu Phong vẫn ngồi xổm trên đất, trên sàn là một quyển nhật ký đang mở như đang tránh chạm vào hiện trường phạm tội vậy.
Lý Gia Đồ nhìn sắc mặt cậu ta không đúng, cũng ngồi xổm theo, nhìn thoáng qua quyển nhật ký thì sững sờ trước nội dung trên đó.
Câu đầu tiên đập vào mắt cậu lại là ——
Gái trà xanh ẻo lả chó má(1) Phùng Tử Ngưng, cả ngày chỉ biết dâm dãng quyến rũ thầy Tô, đ*t con mẹ đéo biết xấu hổ.
Cũng như Đàm Hiểu Phong, Lý Gia Đồ không thể tin vào mắt mình. Vào thời khắc ấy, cậu cảm thấy ngay cả trái tim mình cũng lạnh hơn một nửa.
Dòng nhật kí này đã được viết vào mùa thu năm ngoái lúc Tô Đồng vừa mới đến dạy ở trường bọn cậu. Dựa theo nội dung ghi chép thì ngày hôm đó là ngày Phùng Tử Ngưng hẹn Tô Đồng đi chơi cầu lông, còn người đi cùng là Trịnh Đào thì xem hai người đánh cầu ở sân vận động.
Ngón tay thon dài của Đàm Hiểu Phong dừng trên giấy, chần chừ một lúc rồi quay đầu hỏi Lý Gia Đồ, “Đọc tiếp không?”
Lý Gia Đồ nuốt nước miếng, bỗng nhiên rất muốn biết vào cái hôm cậu vô tình bắt gặp Trịnh Đào đang xem AV trong kí túc xá, cậu ta đã viết những thứ gì trong nhật ký. Nhưng dù sao đây cũng là chuyện riêng tư của người khác, trong lòng cậu thật sự rất mâu thuẫn, trán nhăn lại, “Thôi.”
Sắc mặt của Đàm Hiểu Phong cực kỳ khó coi. Cậu ta nhìn Lý Gia Đồ rồi giở tiếp vài trang sau nữa.
“Đợi đã.” Vài con chữ đập vào mắt Lý Gia Đồ khiến cậu vội bắt lấy tay của Đàm Hiểu Phong.
Cậu ta dừng lại, ngón tay khẽ đặt trên trang giấy. Một lúc lâu sau, cậu ta đọc được hết những thứ trên trang nhật ký đó xong, chậm rãi nói, “Thật quá đáng…”
Cả trang giấy này đều đang ý dâm(2) về Tô Đồng.
Trái tim cậu đập cực kỳ mạnh mẽ như muốn nhảy ra ngoài. Giữa những hàng chữ của Trịnh Đào đều đang miêu tả về cơ thể của Tô Đồng, nhớ về nét chữ tựa nước chảy mây trôi lúc anh viết lên bảng, cảm giác cấm dục khi anh cúi đầu nâng tay áo lên để xắn, thêm cả sự ung dung và ngả ngớn mỗi khi anh lơ đãng cười dịu dàng.
—— Rõ ràng là một thằng đĩ lẳng lơ mà còn ra vẻ đứng đắn. Mình đoán lúc anh ta nói chuyện với Phùng Tử Ngưng, dám chắc anh ta hận không thể để Phùng Tử Ngưng đè anh ta. A, đúng rồi, tuy anh ta thường nói nghiêm túc lắm nhưng mình đã nghe thấy anh ta và Phùng Tử Ngưng đùa với nhau nhiều lần rồi, ngụ ý trước giờ đều là muốn để người ta chịch anh ta thôi.
Những con chữ ngay ngắn này được viết cực kỳ rành mạch.
—— Anh ta mà rên thì chắc chắn rất tuyệt, mình nghe người trong nhóm đã nói vài lần rằng, giọng anh ta vô cùng hợp để rên trên giường.
Lý Gia Đồ tức run người, chỉ hận không thể xé nát quyển nhật ký này.
Có lẽ là vì quá tức giận nên đầu cậu rất đau. Vừa lúc ấy ngoài cửa truyền đến tiếng cười nói của bọn Chu Thư Uyên, Đàm Hiểu Phong vội khép quyển nhật ký lại, thả về nguyên dạng trên bàn Trịnh Đào.
“Đứng dậy đi.” Đàm Hiểu Phong thấy Lý Gia Đồ cứ ngồi xổm mãi không nhúc nhích nên vội nâng cậu dậy, kéo ra ngoài ban công.
Chu Thư Uyên và La Tử Hào trở về, thấy hai người họ mờ ám đứng ở ban công thì nói đùa, “Này, học bá ơi, đừng nói là muốn làm gay đấy nhá?”
Đàm Hiểu Phong cười mắng, “Ông đi chết đi!”
Lý Gia Đồ không có tâm trạng nói đùa với hai người kia, nhanh chóng cầm lấy bàn chải và kem đánh răng, lúc nặn kem vẫn run lẩy bẩy.
“Nó có phải một kẻ nhân cách phân liệt không vậy?” Đàm Hiểu Phong cũng tới đánh răng, nhíu mày nói, “Phùng Tử Ngưng và thầy Tô đối xử với nó tốt đến vậy, sao cậu ta lại mất trí đi viết mấy thứ này?”
“Sao nó không chết luôn đi.” Lý Gia Đồ mở vòi, nước chảy rào rào.
Đàm Hiểu Phong xoa huyệt Thái Dương, hình như tạm thời cũng không tiêu hóa được chuyện này, ngay cả việc bản thân muốn làm gì cũng quên sạch. Một lúc lâu sau, cậu ta mới nhỏ giọng hỏi, “Làm sao bây giờ? Nói cho Tiểu Ngưng biết hả? Tiểu Ngưng đối xử siêu tốt với nó, nếu để cậu ấy biết Trịnh Đào nghĩ sau lưng về cậu ấy như vậy, cậu ấy sẽ rất buồn.”
“Tôi không biết. Đừng hỏi tôi.” Lý Gia Đồ hoàn toàn không biết làm sao để bình tĩnh lại.
Thậm chí cậu còn cảm thấy đoạn thời gian trước mình điên mất rồi nên mới lo lắng cho một kẻ tồi tệ như thế. Bây giờ nhớ lại, kẻ như vậy bị lừa hay không cũng chẳng liên quan cái mẹ gì đến cậu. Lý Gia Đồ còn mong cậu ta cứ bị lừa mãi đến mức không xoay chuyển được, vậy mới là chuyện tuyệt vời nhất thiên hạ.
Mãi lâu sau Đàm Hiểu Phong vẫn không nặn được kem đánh răng. Cậu ta nhìn sang Lý Gia Đồ đang tức giận không chịu nổi, im lặng suy nghĩ rất lâu rồi đột nhiên hỏi, “Cậu có muốn nói một câu với thầy Tô không?”
“Nói cái gì?” Đầu óc cậu đã nóng, hùng hổ trả lời một câu xong mới ý thức được câu hỏi của Đàm Hiểu Phong khó tin đến mức nào.
Trái tim vốn đang đập cực nhanh của cậu trong giây phút đó như ngừng hai nhịp, kinh ngạc nhìn Đàm Hiểu Phong.
Đàm Hiểu Phong nhìn cậu, lông mày nhíu lại, cảm khái nói, “Không cần giấu đâu. Cả tôi với Tiểu Ngưng đều biết chuyện của ông và thầy Tô.”
Đầu Lý Gia Đồ tức khắc trống rỗng, không biết nên nói cái gì mới được.
Đôi mắt Đàm Hiểu Phong mang vẻ phức tạp nhìn cậu. Cậu ta đang muốn mở miệng thì bên ngoài đã truyền tới tiếng nói chuyện của Trịnh Đào, ra ngoài thì thấy đúng là Trịnh Đào đã trở về thật.
“Nghĩ kĩ hơn rồi bàn sau.” Đàm Hiểu Phong khuyên nhủ cậu.