Khi Nguyệt Như Tuyết mở mắt ra, trông thấy một đôi mắt trong suốt như thu thủy nhìn mình, liền mỉm cười nói: “sớm an a, Triệt nhi.” Còn hôn nhẹ nhàng lên trán Nguyệt Thu Triệt.
“A, phụ thân, ngươi tỉnh a!” Nguyệt Thu Triệt đỏ bừng mặt, vùi đầu vào ngực Nguyệt Như Tuyết cọ cọ.
“Triệt nhi thiệt giống con mèo nhỏ nga!” Nguyệt Như Tuyết sờ sờ mái tóc đen bóng, mỉm cười nói.
“Hừ, phụ thân không được phá!” Nguyệt Thu Triệt dùng bàn tay nhỏ của mình đấm đấm trên ngực Nguyệt Như Tuyết, cuối cùng lại rước lấy một trận cười to.
Ngoài cửa Nguyệt Trúc cùng Nguyệt Tinh nhìn nhau, há miệng, qua một hồi lâu mới thôi sững sờ.
“Uy, Nguyệt Tinh, người này đúng cung chủ phải không?” Nguyệt Trúc do dự hỏi Nguyệt Tinh, giống như đây là một vấn đề hết sức nghiêm trọng.
“Hình như đúng.” Nguyệt Tinh nuốt nuốt nước miếng.
“Chính là vừa rồi bên trong có tiếng cười, hơn nữa…” Nguyệt Trúc cẩn thận nói, có gắng tìm từ thích hợp.
“Hơn nữa, cái thanh âm kia còn giống như là cung chủ, phải không?” Nguyệt Tinh nối tiếp lời nói.
Nguyệt Trúc khó khăn gật đầu.
“Quỷ dị a, cung chủ lại có thể cười a! Hơn nữa lại cười ha ha a!” Nguyệt Trúc bày ra bộ dáng không thể tưởng tưởng nổi.
“Chỉ có thể nói, Thiếu chủ của chúng ta thật quá mị lực!” Nguyệt Tinh hai mắt tỏa sáng, lộ vẻ sung bái.
“Đúng vậy, Thiếu chủ thật quá lợi hại, hơn nữa thật xinh đẹp nga, lớn lên nhất định sẽ giống như Cung chủ, là một tuyệt mĩ nam tử!!” Nguyệt Trúc cũng phụ họa theo.
“Các ngươi vào đi.” Thanh âm thản nhiên của Nguyệt Như Tuyết chặt đứt ảo tưởng của hai người.
“ Phụ thân, ngươi về sau không được đối với người khác cười!” Nguyệt Thu Triệt bám vào bên tai Nguyệt Như Tuyết nói nhỏ, nhiệt khí tỏa ra khiến cho tâm Nguyệt Như Tuyết rạo rực, đành cố vứt bỏ sang một bên.
“Hảo, phụ thân nghe Triệt nhi.” Nguyệt Như Tuyết cũng đồng dạng, ghé sát bên tai Nguyệt Thu Triệt thì thầm.
Nguyệt Tinh cùng Nguyệt Trúc nhìn hai phụ tử, rồi lại nhìn nhau, mỉm cười, cảm thán nói: mị lực của Thiếu chủ thật lớn a!
Đại sảnh Sóc Ấm lâu.
“Triệt nhi, hôm này đi ngoạn được không? Phụ thân mang ngươi đi.” Thanh âm ôn nhu bên tai Nguyệt Thu Triệt vang lên.
“Phụ thân, Triệt nhi có thể hay không học một số cái a?” Nguyệt Thu Triệt nhìn thấy Nguyệt Như Tuyết hỏi, ánh mắt liền lộ ra vẻ muốn học.
“Đương nhiên là có thể, chính là Triệt nhi cứ từ từ học a!” Nguyệt Như Tuyết có phần ngạc nhiên, không phải một đứa trẻ ba tuổi thích nhất là chơi đùa sao, tại sao Triệt nhi lại….Nhưng nhìn thấy ánh mắt khát vọng của Triệt nhi, vẫn như trước hỏi: “Vậy Triệt nhi muốn học cái gì?”
“Thiếu chủ, chúng ta mỗi người đều rất lợi hại a, đương nhiên là Cung chủ lợi hại nhất, ha ha!” Ấn Thủy một bên vừa nói, vừa sờ sờ tóc, lộ ra vẻ ngượng ngùng.
“Oa, da mặt dày như Ấn Thủy cũng có thể đỏ mặt a!” Phong Vụ lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tưởng nổi, hoài nghi nhìn Ấn Thủy.
“Ngươi mới da mặt dày, hừ!” Ấn Thủy quay đầu, ra vẻ không để ý.
“Đúng vậy Thiếu chủ, chúng ta mỗi người một vẻ, ta am hiểu dụng độc, Ấn Thủy là y thuật, Tường Minh là ám khí, còn Phong Vụ chính là khinh công.” Lam Tâm hướng Thiếu chủ giải thích.
“Triệt nhi muốn học cái gì?” Nguyệt Như Tuyết hỏi.
“Thế còn phụ thân?”
“Cung chủ, trừ bỏ y thuật so với ta thấp hơn một chút, dụng độc so với Lam Tâm thấp hơn một chút, nhưng mà nói thật ta cũng không biết Cung chủ lợi hại nhất là cái gì a?” Ấn Thủy lắc lắc đầu.
“Phụ thân am hiểu nhất hẳn là sử kiếm!” Nguyệt Như Tuyết nói như thế, nhưng hắn cũng không biết mình lợi hại nhất là cái gì, cái gì cũng biết, từ hai năm trước đã có thể dùng khí kiếm nên thực thể kiếm cũng ít dùng, nhưng làm hắn vui mừng nhất đó là tự mình nghĩ ra tinh tuyết kiếm pháp khinh công phiêu vũ.
“Ta muốn học y thuật của Ấn Thủy và kiếm pháp của phụ thân, phụ thân có thể dạy ta khinh công luôn được không?” Nguyệt Thu Triệt nhìn phụ thân nói.
“Hảo, Triệt nhi nói gì cũng đều hảo.”
“Ha ha, mấy người các ngươi bị khinh thường, ha ha!” Ấn Thủy chỉ vào Lam Tâm, Phong Vụ và Lôi Tường Minh cười nói, “vẫn là Thiếu chủ thật tinh mắt, Thiếu chủ, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ dạy ngươi thành tài, không ai bằng, hậu vô lai giả thần y!” Ấn Thủy vỗ ngực cam đoan nói.
“Triệt nhi, vì sao lại muốn học mấy cái này?” Nguyệt Như Tuyết hỏi.
Ánh mắt Nguyệt Thu Triệt lóe lóe, sau đó quanh co nói: “Bởi vì như vậy rất lợi hại a!” Ánh mắt lại nhìn về phía bên kia, không biết phải có bộ dáng như thế nào.
Nguyệt Như Tuyết chứng kiến Nguyệt Thu Triệt như vậy, trong lòng nổi lên một tia chua xót, chỉ cần nghĩ đến Triệt nhi có chuyện gạt chính mình, thật sự thấy rất khó chịu, nhưng không muốn làm Triệt nhi khó xử, cho nên không tiếp tục hỏi nữa, chỉ nói: “Triệt nhi muốn học đều có thể, nhưng trước tiên phải để vết thương tốt lên, được không?”
“Cám ơn phụ thân, ta biết phụ thân là tốt nhất!” Nguyệt Thu Triệt cọ cọ trong lòng Nguyệt Như Tuyết.
“Ngươi nha!” Nguyệt Như Tuyết sủng nịnh nói.
Mọi người trong đại sảnh đều sửng sốt khi nhìn hai người một lớn một bé cười nói, thật lâu mới hồi phục lại tinh thần.
Khi Nguyệt Như Tuyết mở mắt ra, trông thấy một đôi mắt trong suốt như thu thủy nhìn mình, liền mỉm cười nói: “sớm an a, Triệt nhi.” Còn hôn nhẹ nhàng lên trán Nguyệt Thu Triệt.
“A, phụ thân, ngươi tỉnh a!” Nguyệt Thu Triệt đỏ bừng mặt, vùi đầu vào ngực Nguyệt Như Tuyết cọ cọ.
“Triệt nhi thiệt giống con mèo nhỏ nga!” Nguyệt Như Tuyết sờ sờ mái tóc đen bóng, mỉm cười nói.
“Hừ, phụ thân không được phá!” Nguyệt Thu Triệt dùng bàn tay nhỏ của mình đấm đấm trên ngực Nguyệt Như Tuyết, cuối cùng lại rước lấy một trận cười to.
Ngoài cửa Nguyệt Trúc cùng Nguyệt Tinh nhìn nhau, há miệng, qua một hồi lâu mới thôi sững sờ.
“Uy, Nguyệt Tinh, người này đúng cung chủ phải không?” Nguyệt Trúc do dự hỏi Nguyệt Tinh, giống như đây là một vấn đề hết sức nghiêm trọng.
“Hình như đúng.” Nguyệt Tinh nuốt nuốt nước miếng.
“Chính là vừa rồi bên trong có tiếng cười, hơn nữa…” Nguyệt Trúc cẩn thận nói, có gắng tìm từ thích hợp.
“Hơn nữa, cái thanh âm kia còn giống như là cung chủ, phải không?” Nguyệt Tinh nối tiếp lời nói.
Nguyệt Trúc khó khăn gật đầu.
“Quỷ dị a, cung chủ lại có thể cười a! Hơn nữa lại cười ha ha a!” Nguyệt Trúc bày ra bộ dáng không thể tưởng tưởng nổi.
“Chỉ có thể nói, Thiếu chủ của chúng ta thật quá mị lực!” Nguyệt Tinh hai mắt tỏa sáng, lộ vẻ sung bái.
“Đúng vậy, Thiếu chủ thật quá lợi hại, hơn nữa thật xinh đẹp nga, lớn lên nhất định sẽ giống như Cung chủ, là một tuyệt mĩ nam tử!!” Nguyệt Trúc cũng phụ họa theo.
“Các ngươi vào đi.” Thanh âm thản nhiên của Nguyệt Như Tuyết chặt đứt ảo tưởng của hai người.
“ Phụ thân, ngươi về sau không được đối với người khác cười!” Nguyệt Thu Triệt bám vào bên tai Nguyệt Như Tuyết nói nhỏ, nhiệt khí tỏa ra khiến cho tâm Nguyệt Như Tuyết rạo rực, đành cố vứt bỏ sang một bên.
“Hảo, phụ thân nghe Triệt nhi.” Nguyệt Như Tuyết cũng đồng dạng, ghé sát bên tai Nguyệt Thu Triệt thì thầm.
Nguyệt Tinh cùng Nguyệt Trúc nhìn hai phụ tử, rồi lại nhìn nhau, mỉm cười, cảm thán nói: mị lực của Thiếu chủ thật lớn a!
Đại sảnh Sóc Ấm lâu.
“Triệt nhi, hôm này đi ngoạn được không? Phụ thân mang ngươi đi.” Thanh âm ôn nhu bên tai Nguyệt Thu Triệt vang lên.
“Phụ thân, Triệt nhi có thể hay không học một số cái a?” Nguyệt Thu Triệt nhìn thấy Nguyệt Như Tuyết hỏi, ánh mắt liền lộ ra vẻ muốn học.
“Đương nhiên là có thể, chính là Triệt nhi cứ từ từ học a!” Nguyệt Như Tuyết có phần ngạc nhiên, không phải một đứa trẻ ba tuổi thích nhất là chơi đùa sao, tại sao Triệt nhi lại….Nhưng nhìn thấy ánh mắt khát vọng của Triệt nhi, vẫn như trước hỏi: “Vậy Triệt nhi muốn học cái gì?”
“Thiếu chủ, chúng ta mỗi người đều rất lợi hại a, đương nhiên là Cung chủ lợi hại nhất, ha ha!” Ấn Thủy một bên vừa nói, vừa sờ sờ tóc, lộ ra vẻ ngượng ngùng.
“Oa, da mặt dày như Ấn Thủy cũng có thể đỏ mặt a!” Phong Vụ lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tưởng nổi, hoài nghi nhìn Ấn Thủy.
“Ngươi mới da mặt dày, hừ!” Ấn Thủy quay đầu, ra vẻ không để ý.
“Đúng vậy Thiếu chủ, chúng ta mỗi người một vẻ, ta am hiểu dụng độc, Ấn Thủy là y thuật, Tường Minh là ám khí, còn Phong Vụ chính là khinh công.” Lam Tâm hướng Thiếu chủ giải thích.
“Triệt nhi muốn học cái gì?” Nguyệt Như Tuyết hỏi.
“Thế còn phụ thân?”
“Cung chủ, trừ bỏ y thuật so với ta thấp hơn một chút, dụng độc so với Lam Tâm thấp hơn một chút, nhưng mà nói thật ta cũng không biết Cung chủ lợi hại nhất là cái gì a?” Ấn Thủy lắc lắc đầu.
“Phụ thân am hiểu nhất hẳn là sử kiếm!” Nguyệt Như Tuyết nói như thế, nhưng hắn cũng không biết mình lợi hại nhất là cái gì, cái gì cũng biết, từ hai năm trước đã có thể dùng khí kiếm nên thực thể kiếm cũng ít dùng, nhưng làm hắn vui mừng nhất đó là tự mình nghĩ ra tinh tuyết kiếm pháp khinh công phiêu vũ.
“Ta muốn học y thuật của Ấn Thủy và kiếm pháp của phụ thân, phụ thân có thể dạy ta khinh công luôn được không?” Nguyệt Thu Triệt nhìn phụ thân nói.
“Hảo, Triệt nhi nói gì cũng đều hảo.”
“Ha ha, mấy người các ngươi bị khinh thường, ha ha!” Ấn Thủy chỉ vào Lam Tâm, Phong Vụ và Lôi Tường Minh cười nói, “vẫn là Thiếu chủ thật tinh mắt, Thiếu chủ, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ dạy ngươi thành tài, không ai bằng, hậu vô lai giả thần y!” Ấn Thủy vỗ ngực cam đoan nói.
“Triệt nhi, vì sao lại muốn học mấy cái này?” Nguyệt Như Tuyết hỏi.
Ánh mắt Nguyệt Thu Triệt lóe lóe, sau đó quanh co nói: “Bởi vì như vậy rất lợi hại a!” Ánh mắt lại nhìn về phía bên kia, không biết phải có bộ dáng như thế nào.
Nguyệt Như Tuyết chứng kiến Nguyệt Thu Triệt như vậy, trong lòng nổi lên một tia chua xót, chỉ cần nghĩ đến Triệt nhi có chuyện gạt chính mình, thật sự thấy rất khó chịu, nhưng không muốn làm Triệt nhi khó xử, cho nên không tiếp tục hỏi nữa, chỉ nói: “Triệt nhi muốn học đều có thể, nhưng trước tiên phải để vết thương tốt lên, được không?”
“Cám ơn phụ thân, ta biết phụ thân là tốt nhất!” Nguyệt Thu Triệt cọ cọ trong lòng Nguyệt Như Tuyết.
“Ngươi nha!” Nguyệt Như Tuyết sủng nịnh nói.
Mọi người trong đại sảnh đều sửng sốt khi nhìn hai người một lớn một bé cười nói, thật lâu mới hồi phục lại tinh thần.