Bắc Đường Hạo cười thần bí: “Làm sao Dương Vũ biết được độc mà Đông Phương bá bá trúng là mê hồn?”
“Trên vành tai hắn có mấy điểm nhỏ, điểm nhỏ đó sẽ từ trắng biến thành đen, hiện tại là màu xám, đến khi màu đen thì hắn sẽ chết.” Nguyệt Thu Triệt không để ý đến sự tươi cười của Bắc Đường Hạo có thâm ý khác, thản nhiên giải thích.
Đông Phương Mạch giống như thấy được một tia hi vọng, trên mặt cũng khôi phục tươi cười, nói với Nguyệt Thu Triệt: “Nếu Dương Vũ có thể liếc mắt một cái đã nhìn ra gia sư trúng độc gì, có phải hay không có thể giải độc này?”
Nghe xong lời nói của Đông Phương Mạch, tất cả mọi người đều chờ đợi nhìn Nguyệt Thu Triệt.
Nguyệt Thu Triệt thản nhiên gật đầu.
Đông Phương Thiên vội vàng tiến lên, nắm lấy bả vai Nguyệt Thu Triệt, khẩn khiết nói: “vậy nhờ ngươi cứu cha ta, Đông Phương thế gia chúng ta nhất định sẽ khắc ghi.”
Nguyệt Thu Triệt lạnh lùng nhìn cánh tay đặt trên vai mình, nhíu nhíu mày, hắn trừ bỏ phụ thân, cũng chưa từng cùng ai tiếp xúc, lạnh lùng nói: “Buông tay!”
“A, thật xin lỗi, tính tình ta lỗ mãng!” Đông Phương Thiên vội vàng thu hồi tay của mình, xấu hổ giải thích.
“Dương Vũ, nhờ ngươi cứu cha ta.” Đông Phương Mạch nhìn chăm chú vào Nguyệt Thu Triệt.
Nguyệt Thu Triệt liếc mắt nhìn Đông Phương Mạch một cái, lập tức gật gật đầu. Trên mặt mọi người liền hiện lên vui mừng.
Nguyệt Thu Triệt đi đến bên giường, Đông Phương Thiến lập tức tránh khỏi vị trí của mình, để Nguyệt Thu Triệt giúp phụ thân mình giải độc.
Nguyệt Thu Triệt chỉ liếc mắt nhìn Đông Phương Nghệ đang nằm trên giường một chút, sau đó vỗ vỗ trước ngực hắn vài cái, lấy trong nội y ra một cái chai, đổ ra năm viên thuốc, sau đó đưa cho Đông Phương Mạch, giải thích: “Từ giờ trở đi, mỗi ngày một viên, sau khi ăn viên đầu thì tỉnh, ăn xong năm viên thì khỏi hẳn.”
“Cám ơn, cám ơn.” Đông Phương Mạch cảm kích nói.
“Dương Vũ, ngươi rất là lợi hại! Ta còn nghĩ ngươi chỉ có nhan sắc xinh đẹp mà!” Hàn Tinh cười nói.
Xinh đẹp? Trong đầu Đông Phương Thiên hiện lên mấy dấu chấm hỏi, nghi hoặc nhìn Nguyệt Thu Triệt , lại nhìn Hàn Tinh, hắn không thể nào đem khuôn mặt bình thường so sánh với khuôn mặt xinh đẹp sao. Bất đắc dĩ, đành phải nghi hoặc nhìn người đang ở đây.
Bắc Đường buồn cười nhìn vẻ mặt Đông Phương Thiên, nói: “Dương Vũ, bởi vì lớn lên rất xinh đẹp, sợ rước lấy phiền toái, cho nên dịch dung.”
Nghe xong Bắc Đường tự thuật, Đông Phương Thiên trong lòng hò hét…nói: “Ta muốn…nhìn xem a!”
Đông Phương Mạch nhìn thấy cha mình sau khi ăn viên thứ nhất vào, trên mặt dần dần xuất hiện huyết sắc, rốt cục cũng yên tâm, nói với mọi người: “Tất cả mọi người cũng vất vả cả ngày, chắc là đã đói bụng, chúng ta đi ăn cơm đi!” Lại nói với Đông Phương Thiến: “Thiến nhi, ngươi đi gọi nương, thuận tiện đem tình hình của cha nói cho nàng biết, để nàng yên tâm.”
Đông Phương Thiến gật gật đầu, liền hướng phòng mẫu thân đi đến.
————————————————————————————–
Đông Phương Thiến dìu mẫu thân – Vương Khả Dung đến cùng mọi người ăn cơm, có lẽ nghe được trượng phu mình đã được giải độc, trên khuôn mặt của nàng hiện lên vài tia vui mừng.
Thấy mẫu thân của mình đi ra, Đông Phương Mạch vội vàng ra đón, hỏi han sức khỏe của mẫu thân.
Hàn Tinh cùng Bắc Đường Hạo cũng hướng Vương Khả Dung mỉm cười. Nhìn thấy Nguyệt Thu Triệt chưa từng gặp mặt, Vương Khả Dung nghi hoặc nhìn con trai lớn nhất, hỏi: “Mạch nhi, vị này chính là?”
“Nương, hắn là Dương Vũ Phong, chính hắn đã cứu cha!” Không đợi Đông Phương Mạch mở miệng, Đông Phương Thiến ở một bên giải thích.
Vừa nghe, Vương Khả Dung lập tức cảm kích nhìn thanh niên trước mặt mình, ấn tượng đầu tiên là tính tình lãnh đạm của hắn, lại cảm thán: đây là đôi mắt như thế nào a! Trong suốt, hững hờ, lại giống như nhìn rõ hết thảy, rất khó tưởng tượng lại xuất phát từ thanh niên nhỏ hơn con mình vài tuổi.
Nguyệt Thu Triệt nhìn thấy Vương Khả Dung mang vẻ mặt hiền lành, trong lòng dâng lên một cỗ hảo cảm, nói: “không có việc gì, là bọn hắn bảo ta cứu.”
Hàn Tinh vừa nghe, cười hài ước: “Dương Vũ, ngươi nói như vậy, nếu chúng ta không biết ngươi có thể giải được mê hồn, ngươi sẽ không cứu Đông Phương bá bá sao?”
Nguyệt Thu Triệt gật gật đầu.
Mọi người đều là bộ dáng thảm bại, vẫn là Vương Khả Dung phản ứng trước, “Dù là như vậy, chuyện ngươi cứu phu quân ta là sự thật. Mọi người cũng đói bụng, chúng ta ăn cơm trước.”
Vừa mới cơm nước xong, Trương bá đến báo Đông Phương Nghệ đã tỉnh, mọi người liền lập tức chạy tới.
Quả nhiên thấy Đông Phương Nghệ đang ngồi trên giường, mọi người liền đến hàn huyên, hai mắt Vương Khả Dung cùng Đông Phương Thiến đều đỏ. Đông Phượng Nghệ nghe nói Nguyệt Thu Triệt cứu mình, lập tức hướng hắn cảm ơn.
Nguyệt Thu Triệt cũng không nói thêm cái gì, thản nhiên nhận. Chính là, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, không biết vì sao lại nhớ đến phụ thân. Phụ thân, Triệt nhi rất nhớ ngươi a!
Bắc Đường Hạo cười thần bí: “Làm sao Dương Vũ biết được độc mà Đông Phương bá bá trúng là mê hồn?”
“Trên vành tai hắn có mấy điểm nhỏ, điểm nhỏ đó sẽ từ trắng biến thành đen, hiện tại là màu xám, đến khi màu đen thì hắn sẽ chết.” Nguyệt Thu Triệt không để ý đến sự tươi cười của Bắc Đường Hạo có thâm ý khác, thản nhiên giải thích.
Đông Phương Mạch giống như thấy được một tia hi vọng, trên mặt cũng khôi phục tươi cười, nói với Nguyệt Thu Triệt: “Nếu Dương Vũ có thể liếc mắt một cái đã nhìn ra gia sư trúng độc gì, có phải hay không có thể giải độc này?”
Nghe xong lời nói của Đông Phương Mạch, tất cả mọi người đều chờ đợi nhìn Nguyệt Thu Triệt.
Nguyệt Thu Triệt thản nhiên gật đầu.
Đông Phương Thiên vội vàng tiến lên, nắm lấy bả vai Nguyệt Thu Triệt, khẩn khiết nói: “vậy nhờ ngươi cứu cha ta, Đông Phương thế gia chúng ta nhất định sẽ khắc ghi.”
Nguyệt Thu Triệt lạnh lùng nhìn cánh tay đặt trên vai mình, nhíu nhíu mày, hắn trừ bỏ phụ thân, cũng chưa từng cùng ai tiếp xúc, lạnh lùng nói: “Buông tay!”
“A, thật xin lỗi, tính tình ta lỗ mãng!” Đông Phương Thiên vội vàng thu hồi tay của mình, xấu hổ giải thích.
“Dương Vũ, nhờ ngươi cứu cha ta.” Đông Phương Mạch nhìn chăm chú vào Nguyệt Thu Triệt.
Nguyệt Thu Triệt liếc mắt nhìn Đông Phương Mạch một cái, lập tức gật gật đầu. Trên mặt mọi người liền hiện lên vui mừng.
Nguyệt Thu Triệt đi đến bên giường, Đông Phương Thiến lập tức tránh khỏi vị trí của mình, để Nguyệt Thu Triệt giúp phụ thân mình giải độc.
Nguyệt Thu Triệt chỉ liếc mắt nhìn Đông Phương Nghệ đang nằm trên giường một chút, sau đó vỗ vỗ trước ngực hắn vài cái, lấy trong nội y ra một cái chai, đổ ra năm viên thuốc, sau đó đưa cho Đông Phương Mạch, giải thích: “Từ giờ trở đi, mỗi ngày một viên, sau khi ăn viên đầu thì tỉnh, ăn xong năm viên thì khỏi hẳn.”
“Cám ơn, cám ơn.” Đông Phương Mạch cảm kích nói.
“Dương Vũ, ngươi rất là lợi hại! Ta còn nghĩ ngươi chỉ có nhan sắc xinh đẹp mà!” Hàn Tinh cười nói.
Xinh đẹp? Trong đầu Đông Phương Thiên hiện lên mấy dấu chấm hỏi, nghi hoặc nhìn Nguyệt Thu Triệt , lại nhìn Hàn Tinh, hắn không thể nào đem khuôn mặt bình thường so sánh với khuôn mặt xinh đẹp sao. Bất đắc dĩ, đành phải nghi hoặc nhìn người đang ở đây.
Bắc Đường buồn cười nhìn vẻ mặt Đông Phương Thiên, nói: “Dương Vũ, bởi vì lớn lên rất xinh đẹp, sợ rước lấy phiền toái, cho nên dịch dung.”
Nghe xong Bắc Đường tự thuật, Đông Phương Thiên trong lòng hò hét…nói: “Ta muốn…nhìn xem a!”
Đông Phương Mạch nhìn thấy cha mình sau khi ăn viên thứ nhất vào, trên mặt dần dần xuất hiện huyết sắc, rốt cục cũng yên tâm, nói với mọi người: “Tất cả mọi người cũng vất vả cả ngày, chắc là đã đói bụng, chúng ta đi ăn cơm đi!” Lại nói với Đông Phương Thiến: “Thiến nhi, ngươi đi gọi nương, thuận tiện đem tình hình của cha nói cho nàng biết, để nàng yên tâm.”
Đông Phương Thiến gật gật đầu, liền hướng phòng mẫu thân đi đến.
————————————————————————————–
Đông Phương Thiến dìu mẫu thân – Vương Khả Dung đến cùng mọi người ăn cơm, có lẽ nghe được trượng phu mình đã được giải độc, trên khuôn mặt của nàng hiện lên vài tia vui mừng.
Thấy mẫu thân của mình đi ra, Đông Phương Mạch vội vàng ra đón, hỏi han sức khỏe của mẫu thân.
Hàn Tinh cùng Bắc Đường Hạo cũng hướng Vương Khả Dung mỉm cười. Nhìn thấy Nguyệt Thu Triệt chưa từng gặp mặt, Vương Khả Dung nghi hoặc nhìn con trai lớn nhất, hỏi: “Mạch nhi, vị này chính là?”
“Nương, hắn là Dương Vũ Phong, chính hắn đã cứu cha!” Không đợi Đông Phương Mạch mở miệng, Đông Phương Thiến ở một bên giải thích.
Vừa nghe, Vương Khả Dung lập tức cảm kích nhìn thanh niên trước mặt mình, ấn tượng đầu tiên là tính tình lãnh đạm của hắn, lại cảm thán: đây là đôi mắt như thế nào a! Trong suốt, hững hờ, lại giống như nhìn rõ hết thảy, rất khó tưởng tượng lại xuất phát từ thanh niên nhỏ hơn con mình vài tuổi.
Nguyệt Thu Triệt nhìn thấy Vương Khả Dung mang vẻ mặt hiền lành, trong lòng dâng lên một cỗ hảo cảm, nói: “không có việc gì, là bọn hắn bảo ta cứu.”
Hàn Tinh vừa nghe, cười hài ước: “Dương Vũ, ngươi nói như vậy, nếu chúng ta không biết ngươi có thể giải được mê hồn, ngươi sẽ không cứu Đông Phương bá bá sao?”
Nguyệt Thu Triệt gật gật đầu.
Mọi người đều là bộ dáng thảm bại, vẫn là Vương Khả Dung phản ứng trước, “Dù là như vậy, chuyện ngươi cứu phu quân ta là sự thật. Mọi người cũng đói bụng, chúng ta ăn cơm trước.”
Vừa mới cơm nước xong, Trương bá đến báo Đông Phương Nghệ đã tỉnh, mọi người liền lập tức chạy tới.
Quả nhiên thấy Đông Phương Nghệ đang ngồi trên giường, mọi người liền đến hàn huyên, hai mắt Vương Khả Dung cùng Đông Phương Thiến đều đỏ. Đông Phượng Nghệ nghe nói Nguyệt Thu Triệt cứu mình, lập tức hướng hắn cảm ơn.
Nguyệt Thu Triệt cũng không nói thêm cái gì, thản nhiên nhận. Chính là, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, không biết vì sao lại nhớ đến phụ thân. Phụ thân, Triệt nhi rất nhớ ngươi a!