Đại sảnh Thấm minh lâu, năm người lười nhác hoặc ngồi hoặc đứng hoặc dựa, uống trà, ngủ, trầm trầm mặc mặc, mỉm cười, tuyệt không đem sự trang trọng của đại sảnh Thấm Minh lâu để vào mắt.
Bỗng nhiên, năm người này đều khôi phục tinh thần, đứng thẳng , còn thực cung kính hướng hai thân ảnh bạch sắc đi vào đại sảnh nói:“Cung chủ, Thiếu chủ.” Sau lại khôi phục như cũ, làm cho những người đi theo vào không biết như thế nào cho phải.
Lúc Nguyệt Như Tuyết ngồi vào vị trí của mình, Nguyệt Thu Triệt mới hướng năm người lười nhác kia nhắc nhở, cũng may năm người kia đều nhiệt tình tiếp nhận. Chính là nhìn đến vết máu trên tay áo trắng, không khí trong đại sảnh giảm xuống. Tuy rằng Nguyệt Như Tuyết không có hàn độ cùng sát khí, nhưng trước sau không ai dám nói một lời.
“Ai nha, Thiếu chủ của chúng ta giống như đánh nhau quá tay a?” Ấn Thủy híp mắt ngạc nhiên nói.
“Không thể nói như vậy được!” Phong Vụ thay đổi tư thế ngồi một chút, lập tức cười nhạo, cũng hơi thâm ý liếc mắt một cái, khiến Giang Hải Minh đổ mồ hôi lạnh, vừa cười nói,“Mọi người không nên khách khí a, tùy tiện ngồi a!”.
Khẳng định trong lòng những người khác đều nén giận, ai dám trái a? Nhưng thật ra, Hàn Tinh, Bắc Đường Hạo cùng Đông Phương Mạch đứng dậy, đáp lễ,“Vãn bối ra mắt các vị.”.
Lam Tâm mỉm cười với ba người trẻ tuổi xuất chúng trong giang hồ, ,“Ba vị đều là bằng hữu của Thiếu chủ chúng ta, không cần đa lễ.” Sau đó lại giới thiệu về mình cùng bốn người bên cạnh, cũng giúp mọi người trong đại sảnh nhận thức về lâu chủ và đường chủ của Nguyệt Thanh cung. Nói xong, bước chậm đi đến trước mặt Giang Hải Minh, che miệng cười, nhưng không có nói cái gì, làm Giang Hải Minh hết sức xấu hổ.
Chỉ có những người của Nguyệt Thanh cung đang ở đây mới biết Lam Tâm làm gì trong lúc đó, Nguyệt Thu Triệt thấy Lam Tâm vì mình mà trả thù, liền hướng Nguyệt Như Tuyết nghịch ngợm cười.
Lam Tâm nhìn lướt qua những người có tiếng tăm nhất trên giang hồ – Nhất trang lầu hai nhị thế gia, rồi đi đến nơi tứ sứ của Thiên tà giáo đang đứng, có điểm tán thưởng đánh giá bốn người trước mắt, còn trẻ lại am hiểu dụng độc như vậy,“Nghe nói các ngươi am hiểu dụng độc mà, xem ra chúng ta là người một nhà a!” Tứ sứ nghe vậy, một trận cảm động, ai cũng không có cách nào phủ nhận lời nói của nữ tử trước mắt thật chân thành, Xích kích động nói:“So với độc tiên, chúng ta chỉ có thể coi là có chút tài mọn thôi!”.
Xem bọn hắn khiêm tốn như thế, Lam Tâm cũng không phản ứng gì, lại chậm rãi từ từ đi thong thả trở lại vị trí của mình, buồn cười nhìn Ấn Thủy đang nháy mắt với mình.
Thấy Nguyệt Như Tuyết đưa mắt nhìn mình, Phù Ngọc làm sao không biết ý tứ của cung chủ. Nhìn thấy trên đại sảnh, người thì nơm nớp lo sợ tựa hồ có rất nhiều lời muốn nói lại đều trầm mặc, liền mỉm cười, từ khi nào Nguyệt Thanh cung lại giống như lang hổ báo vậy, xem bộ dáng sợ hãi của những người kia là biết, đành chậm rãi nói:“Nếu mọi người không có việc gì, vậy nên rời đi, nhiều người ở trong này như vậy, ân, không khí không tốt lắm.”.
Người của Nguyệt Thanh cung lên tiếng , bọn hắn sao có thể trái, chính là tựa hồ đều lưu luyến không rời mắt nhìn hai bạch y nhân kia.
————————————————
Một lúc sau, đại sảnh chỉ còn lại có Nhất trang lầu hai nhị thế gia cùng bốn người nhóm Đông Phương.
“Các ngươi còn có chuyện a?” Ấn Thủy có điểm bất mãn reo lên, giống như quên nơi này vốn là Thấm Minh lâu.
“Uy, Ấn Thủy, ngươi quên nơi này là đâu a?” Phong Vụ trêu chọc nói.
“Hình như là vậy a,” Ấn Thủy xấu hổ vân vê tóc, lập tức lại giống như tương thông, hô lớn,“Vậy thì thế nào a!”.
“Phụ thân, chúng ta trở về đi.” Thanh âm trong lòng Nguyệt Như Tuyết truyền đến,“Triệt nhi mệt nhọc.”.
Nhìn thấy gương mặt mệt mỏi của Nguyệt Thu Triệt, Nguyệt Như Tuyết không khỏi cau mày, ôm lấy người đang buồn ngủ, đứng dậy muốn rời đi.
Đám người Giang Hải Minh, Hàn Kiếm cũng không dám có điều ngăn trở, chỉ lui ra hai bên cửa.
Liễu Tương Vân vừa nghĩ tới trừ bỏ hôm nay chắc không còn cơ hội nhìn thấy Nguyệt Như Tuyết nữa, nhưng lại có Thanh nhi ở đây, xem Nguyệt Như Tuyết đối với Dương Vũ Phong kia sủng nịch cỡ nào, có lẽ đối Thanh nhi cũng sẽ không kém. Nhìn thấy Thanh nhi chờ mong lẫn khiếp đảm, trong lòng đắn đo một chút, cố lấy dũng khí bước về phía trước, “Hương Vân lâu Liễu Tương Vân có thể thỉnh Nguyệt Thanh cung chủ nói chuyện được không?” Dung mạo xinh đẹp, thanh âm ngọt, khó có người cự tuyệt một mỹ nữ như vậy thỉnh cầu.
Nhưng mà, hiện tại trong lòng Nguyệt Như Tuyết chỉ chú ý một mình Nguyệt Thu Triệt, làm sao rảnh mà để ý nữ nhân trước mắt. Chính là cảm giác được Triệt nhi nghe đến lời người đàn bà kia nói, thân thể rõ ràng run lên, mới nhìn Liễu Tương Vân liếc mắt một cái, hơi cảm thấy trước kia đã từng gặp người này. Lập tức nhớ lại khi còn tại giang có gặp nhưng không chú ý đến.
Liễu Tương Vân đợi trong chốc lát cũng không thấy Nguyệt Như Tuyết trả lời, đành phải dò xét hỏi:“Nguyệt Thanh cung chủ?”.
“Triệt nhi?” Lo lắng hỏi trong lòng có chút khẩn trương nhân, rõ ràng cảm giác được Triệt nhi ôm cánh tay của mình càng ngày càng chặt.
Nguyệt Như Tuyết lại nhìn về phía Liễu Tương Vân, ánh mắt so với lần trước càng lạnh thêm, khiến Liễu Tương Vân toát mồ hôi lạnh.
“Nương, coi như hết?” Liễu Thanh Vân nhìn thấy ánh mắt Nguyệt Như Tuyết càng trở nên âm trầm, tựa hồ mới từ mê mang bừng tỉnh, vội vàng giữ chặt Liễu Tương Vân, lại cung kính hướng Nguyệt Như Tuyết giải thích,“Thực xin lỗi, Nguyệt Thanh cung chủ.” Tựa hồ thập phần gian nan mới nói được lời cuối cùng, trong lòng nổi một trận đau đớn, nhìn thấy Nguyệt Như Tuyết ôm Dương Vũ Phong, trong lòng lại nổi lên đố kị.
Nguyệt Thu Triệt ngẩng đầu, hướng Nguyệt Như Tuyết cười, làm yên lòng hắn, sau đó nói:“Phụ thân, bảo bọn họ ngày mai đến Sơn Tuyết trang nói sau được không?”.
Nhìn thấy ánh mắt khẩn thiết, Nguyệt Như Tuyết làm sao có thể nói không được, hơn nữa hắn mơ hồ cảm thấy được Triệt nhi đối với hai người kia có gì đó băn khoăn, trong lòng cũng hy vọng biết được rõ ràng.
“Cám ơn phụ thân.” Lập tức thản nhiên nói:“Các ngươi có chuyện gì ngày mai cùng bọn người Đông Phương đến Sơn Tuyết trang rồi nói sau.” Nói xong lại vùi đầu vào vai Nguyệt Như Tuyết,“Phụ thân, đi thôi”
Đại sảnh Thấm minh lâu, năm người lười nhác hoặc ngồi hoặc đứng hoặc dựa, uống trà, ngủ, trầm trầm mặc mặc, mỉm cười, tuyệt không đem sự trang trọng của đại sảnh Thấm Minh lâu để vào mắt.
Bỗng nhiên, năm người này đều khôi phục tinh thần, đứng thẳng , còn thực cung kính hướng hai thân ảnh bạch sắc đi vào đại sảnh nói:“Cung chủ, Thiếu chủ.” Sau lại khôi phục như cũ, làm cho những người đi theo vào không biết như thế nào cho phải.
Lúc Nguyệt Như Tuyết ngồi vào vị trí của mình, Nguyệt Thu Triệt mới hướng năm người lười nhác kia nhắc nhở, cũng may năm người kia đều nhiệt tình tiếp nhận. Chính là nhìn đến vết máu trên tay áo trắng, không khí trong đại sảnh giảm xuống. Tuy rằng Nguyệt Như Tuyết không có hàn độ cùng sát khí, nhưng trước sau không ai dám nói một lời.
“Ai nha, Thiếu chủ của chúng ta giống như đánh nhau quá tay a?” Ấn Thủy híp mắt ngạc nhiên nói.
“Không thể nói như vậy được!” Phong Vụ thay đổi tư thế ngồi một chút, lập tức cười nhạo, cũng hơi thâm ý liếc mắt một cái, khiến Giang Hải Minh đổ mồ hôi lạnh, vừa cười nói,“Mọi người không nên khách khí a, tùy tiện ngồi a!”.
Khẳng định trong lòng những người khác đều nén giận, ai dám trái a? Nhưng thật ra, Hàn Tinh, Bắc Đường Hạo cùng Đông Phương Mạch đứng dậy, đáp lễ,“Vãn bối ra mắt các vị.”.
Lam Tâm mỉm cười với ba người trẻ tuổi xuất chúng trong giang hồ, ,“Ba vị đều là bằng hữu của Thiếu chủ chúng ta, không cần đa lễ.” Sau đó lại giới thiệu về mình cùng bốn người bên cạnh, cũng giúp mọi người trong đại sảnh nhận thức về lâu chủ và đường chủ của Nguyệt Thanh cung. Nói xong, bước chậm đi đến trước mặt Giang Hải Minh, che miệng cười, nhưng không có nói cái gì, làm Giang Hải Minh hết sức xấu hổ.
Chỉ có những người của Nguyệt Thanh cung đang ở đây mới biết Lam Tâm làm gì trong lúc đó, Nguyệt Thu Triệt thấy Lam Tâm vì mình mà trả thù, liền hướng Nguyệt Như Tuyết nghịch ngợm cười.
Lam Tâm nhìn lướt qua những người có tiếng tăm nhất trên giang hồ – Nhất trang lầu hai nhị thế gia, rồi đi đến nơi tứ sứ của Thiên tà giáo đang đứng, có điểm tán thưởng đánh giá bốn người trước mắt, còn trẻ lại am hiểu dụng độc như vậy,“Nghe nói các ngươi am hiểu dụng độc mà, xem ra chúng ta là người một nhà a!” Tứ sứ nghe vậy, một trận cảm động, ai cũng không có cách nào phủ nhận lời nói của nữ tử trước mắt thật chân thành, Xích kích động nói:“So với độc tiên, chúng ta chỉ có thể coi là có chút tài mọn thôi!”.
Xem bọn hắn khiêm tốn như thế, Lam Tâm cũng không phản ứng gì, lại chậm rãi từ từ đi thong thả trở lại vị trí của mình, buồn cười nhìn Ấn Thủy đang nháy mắt với mình.
Thấy Nguyệt Như Tuyết đưa mắt nhìn mình, Phù Ngọc làm sao không biết ý tứ của cung chủ. Nhìn thấy trên đại sảnh, người thì nơm nớp lo sợ tựa hồ có rất nhiều lời muốn nói lại đều trầm mặc, liền mỉm cười, từ khi nào Nguyệt Thanh cung lại giống như lang hổ báo vậy, xem bộ dáng sợ hãi của những người kia là biết, đành chậm rãi nói:“Nếu mọi người không có việc gì, vậy nên rời đi, nhiều người ở trong này như vậy, ân, không khí không tốt lắm.”.
Người của Nguyệt Thanh cung lên tiếng , bọn hắn sao có thể trái, chính là tựa hồ đều lưu luyến không rời mắt nhìn hai bạch y nhân kia.
————————————————
Một lúc sau, đại sảnh chỉ còn lại có Nhất trang lầu hai nhị thế gia cùng bốn người nhóm Đông Phương.
“Các ngươi còn có chuyện a?” Ấn Thủy có điểm bất mãn reo lên, giống như quên nơi này vốn là Thấm Minh lâu.
“Uy, Ấn Thủy, ngươi quên nơi này là đâu a?” Phong Vụ trêu chọc nói.
“Hình như là vậy a,” Ấn Thủy xấu hổ vân vê tóc, lập tức lại giống như tương thông, hô lớn,“Vậy thì thế nào a!”.
“Phụ thân, chúng ta trở về đi.” Thanh âm trong lòng Nguyệt Như Tuyết truyền đến,“Triệt nhi mệt nhọc.”.
Nhìn thấy gương mặt mệt mỏi của Nguyệt Thu Triệt, Nguyệt Như Tuyết không khỏi cau mày, ôm lấy người đang buồn ngủ, đứng dậy muốn rời đi.
Đám người Giang Hải Minh, Hàn Kiếm cũng không dám có điều ngăn trở, chỉ lui ra hai bên cửa.
Liễu Tương Vân vừa nghĩ tới trừ bỏ hôm nay chắc không còn cơ hội nhìn thấy Nguyệt Như Tuyết nữa, nhưng lại có Thanh nhi ở đây, xem Nguyệt Như Tuyết đối với Dương Vũ Phong kia sủng nịch cỡ nào, có lẽ đối Thanh nhi cũng sẽ không kém. Nhìn thấy Thanh nhi chờ mong lẫn khiếp đảm, trong lòng đắn đo một chút, cố lấy dũng khí bước về phía trước, “Hương Vân lâu Liễu Tương Vân có thể thỉnh Nguyệt Thanh cung chủ nói chuyện được không?” Dung mạo xinh đẹp, thanh âm ngọt, khó có người cự tuyệt một mỹ nữ như vậy thỉnh cầu.
Nhưng mà, hiện tại trong lòng Nguyệt Như Tuyết chỉ chú ý một mình Nguyệt Thu Triệt, làm sao rảnh mà để ý nữ nhân trước mắt. Chính là cảm giác được Triệt nhi nghe đến lời người đàn bà kia nói, thân thể rõ ràng run lên, mới nhìn Liễu Tương Vân liếc mắt một cái, hơi cảm thấy trước kia đã từng gặp người này. Lập tức nhớ lại khi còn tại giang có gặp nhưng không chú ý đến.
Liễu Tương Vân đợi trong chốc lát cũng không thấy Nguyệt Như Tuyết trả lời, đành phải dò xét hỏi:“Nguyệt Thanh cung chủ?”.
“Triệt nhi?” Lo lắng hỏi trong lòng có chút khẩn trương nhân, rõ ràng cảm giác được Triệt nhi ôm cánh tay của mình càng ngày càng chặt.
Nguyệt Như Tuyết lại nhìn về phía Liễu Tương Vân, ánh mắt so với lần trước càng lạnh thêm, khiến Liễu Tương Vân toát mồ hôi lạnh.
“Nương, coi như hết?” Liễu Thanh Vân nhìn thấy ánh mắt Nguyệt Như Tuyết càng trở nên âm trầm, tựa hồ mới từ mê mang bừng tỉnh, vội vàng giữ chặt Liễu Tương Vân, lại cung kính hướng Nguyệt Như Tuyết giải thích,“Thực xin lỗi, Nguyệt Thanh cung chủ.” Tựa hồ thập phần gian nan mới nói được lời cuối cùng, trong lòng nổi một trận đau đớn, nhìn thấy Nguyệt Như Tuyết ôm Dương Vũ Phong, trong lòng lại nổi lên đố kị.
Nguyệt Thu Triệt ngẩng đầu, hướng Nguyệt Như Tuyết cười, làm yên lòng hắn, sau đó nói:“Phụ thân, bảo bọn họ ngày mai đến Sơn Tuyết trang nói sau được không?”.
Nhìn thấy ánh mắt khẩn thiết, Nguyệt Như Tuyết làm sao có thể nói không được, hơn nữa hắn mơ hồ cảm thấy được Triệt nhi đối với hai người kia có gì đó băn khoăn, trong lòng cũng hy vọng biết được rõ ràng.
“Cám ơn phụ thân.” Lập tức thản nhiên nói:“Các ngươi có chuyện gì ngày mai cùng bọn người Đông Phương đến Sơn Tuyết trang rồi nói sau.” Nói xong lại vùi đầu vào vai Nguyệt Như Tuyết,“Phụ thân, đi thôi”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đại sảnh Thấm minh lâu, năm người lười nhác hoặc ngồi hoặc đứng hoặc dựa, uống trà, ngủ, trầm trầm mặc mặc, mỉm cười, tuyệt không đem sự trang trọng của đại sảnh Thấm Minh lâu để vào mắt.
Bỗng nhiên, năm người này đều khôi phục tinh thần, đứng thẳng , còn thực cung kính hướng hai thân ảnh bạch sắc đi vào đại sảnh nói:“Cung chủ, Thiếu chủ.” Sau lại khôi phục như cũ, làm cho những người đi theo vào không biết như thế nào cho phải.
Lúc Nguyệt Như Tuyết ngồi vào vị trí của mình, Nguyệt Thu Triệt mới hướng năm người lười nhác kia nhắc nhở, cũng may năm người kia đều nhiệt tình tiếp nhận. Chính là nhìn đến vết máu trên tay áo trắng, không khí trong đại sảnh giảm xuống. Tuy rằng Nguyệt Như Tuyết không có hàn độ cùng sát khí, nhưng trước sau không ai dám nói một lời.
“Ai nha, Thiếu chủ của chúng ta giống như đánh nhau quá tay a?” Ấn Thủy híp mắt ngạc nhiên nói.
“Không thể nói như vậy được!” Phong Vụ thay đổi tư thế ngồi một chút, lập tức cười nhạo, cũng hơi thâm ý liếc mắt một cái, khiến Giang Hải Minh đổ mồ hôi lạnh, vừa cười nói,“Mọi người không nên khách khí a, tùy tiện ngồi a!”.
Khẳng định trong lòng những người khác đều nén giận, ai dám trái a? Nhưng thật ra, Hàn Tinh, Bắc Đường Hạo cùng Đông Phương Mạch đứng dậy, đáp lễ,“Vãn bối ra mắt các vị.”.
Lam Tâm mỉm cười với ba người trẻ tuổi xuất chúng trong giang hồ, ,“Ba vị đều là bằng hữu của Thiếu chủ chúng ta, không cần đa lễ.” Sau đó lại giới thiệu về mình cùng bốn người bên cạnh, cũng giúp mọi người trong đại sảnh nhận thức về lâu chủ và đường chủ của Nguyệt Thanh cung. Nói xong, bước chậm đi đến trước mặt Giang Hải Minh, che miệng cười, nhưng không có nói cái gì, làm Giang Hải Minh hết sức xấu hổ.
Chỉ có những người của Nguyệt Thanh cung đang ở đây mới biết Lam Tâm làm gì trong lúc đó, Nguyệt Thu Triệt thấy Lam Tâm vì mình mà trả thù, liền hướng Nguyệt Như Tuyết nghịch ngợm cười.
Lam Tâm nhìn lướt qua những người có tiếng tăm nhất trên giang hồ – Nhất trang lầu hai nhị thế gia, rồi đi đến nơi tứ sứ của Thiên tà giáo đang đứng, có điểm tán thưởng đánh giá bốn người trước mắt, còn trẻ lại am hiểu dụng độc như vậy,“Nghe nói các ngươi am hiểu dụng độc mà, xem ra chúng ta là người một nhà a!” Tứ sứ nghe vậy, một trận cảm động, ai cũng không có cách nào phủ nhận lời nói của nữ tử trước mắt thật chân thành, Xích kích động nói:“So với độc tiên, chúng ta chỉ có thể coi là có chút tài mọn thôi!”.
Xem bọn hắn khiêm tốn như thế, Lam Tâm cũng không phản ứng gì, lại chậm rãi từ từ đi thong thả trở lại vị trí của mình, buồn cười nhìn Ấn Thủy đang nháy mắt với mình.
Thấy Nguyệt Như Tuyết đưa mắt nhìn mình, Phù Ngọc làm sao không biết ý tứ của cung chủ. Nhìn thấy trên đại sảnh, người thì nơm nớp lo sợ tựa hồ có rất nhiều lời muốn nói lại đều trầm mặc, liền mỉm cười, từ khi nào Nguyệt Thanh cung lại giống như lang hổ báo vậy, xem bộ dáng sợ hãi của những người kia là biết, đành chậm rãi nói:“Nếu mọi người không có việc gì, vậy nên rời đi, nhiều người ở trong này như vậy, ân, không khí không tốt lắm.”.
Người của Nguyệt Thanh cung lên tiếng , bọn hắn sao có thể trái, chính là tựa hồ đều lưu luyến không rời mắt nhìn hai bạch y nhân kia.
————————————————
Một lúc sau, đại sảnh chỉ còn lại có Nhất trang lầu hai nhị thế gia cùng bốn người nhóm Đông Phương.
“Các ngươi còn có chuyện a?” Ấn Thủy có điểm bất mãn reo lên, giống như quên nơi này vốn là Thấm Minh lâu.
“Uy, Ấn Thủy, ngươi quên nơi này là đâu a?” Phong Vụ trêu chọc nói.
“Hình như là vậy a,” Ấn Thủy xấu hổ vân vê tóc, lập tức lại giống như tương thông, hô lớn,“Vậy thì thế nào a!”.
“Phụ thân, chúng ta trở về đi.” Thanh âm trong lòng Nguyệt Như Tuyết truyền đến,“Triệt nhi mệt nhọc.”.
Nhìn thấy gương mặt mệt mỏi của Nguyệt Thu Triệt, Nguyệt Như Tuyết không khỏi cau mày, ôm lấy người đang buồn ngủ, đứng dậy muốn rời đi.
Đám người Giang Hải Minh, Hàn Kiếm cũng không dám có điều ngăn trở, chỉ lui ra hai bên cửa.
Liễu Tương Vân vừa nghĩ tới trừ bỏ hôm nay chắc không còn cơ hội nhìn thấy Nguyệt Như Tuyết nữa, nhưng lại có Thanh nhi ở đây, xem Nguyệt Như Tuyết đối với Dương Vũ Phong kia sủng nịch cỡ nào, có lẽ đối Thanh nhi cũng sẽ không kém. Nhìn thấy Thanh nhi chờ mong lẫn khiếp đảm, trong lòng đắn đo một chút, cố lấy dũng khí bước về phía trước, “Hương Vân lâu Liễu Tương Vân có thể thỉnh Nguyệt Thanh cung chủ nói chuyện được không?” Dung mạo xinh đẹp, thanh âm ngọt, khó có người cự tuyệt một mỹ nữ như vậy thỉnh cầu.
Nhưng mà, hiện tại trong lòng Nguyệt Như Tuyết chỉ chú ý một mình Nguyệt Thu Triệt, làm sao rảnh mà để ý nữ nhân trước mắt. Chính là cảm giác được Triệt nhi nghe đến lời người đàn bà kia nói, thân thể rõ ràng run lên, mới nhìn Liễu Tương Vân liếc mắt một cái, hơi cảm thấy trước kia đã từng gặp người này. Lập tức nhớ lại khi còn tại giang có gặp nhưng không chú ý đến.
Liễu Tương Vân đợi trong chốc lát cũng không thấy Nguyệt Như Tuyết trả lời, đành phải dò xét hỏi:“Nguyệt Thanh cung chủ?”.
“Triệt nhi?” Lo lắng hỏi trong lòng có chút khẩn trương nhân, rõ ràng cảm giác được Triệt nhi ôm cánh tay của mình càng ngày càng chặt.
Nguyệt Như Tuyết lại nhìn về phía Liễu Tương Vân, ánh mắt so với lần trước càng lạnh thêm, khiến Liễu Tương Vân toát mồ hôi lạnh.
“Nương, coi như hết?” Liễu Thanh Vân nhìn thấy ánh mắt Nguyệt Như Tuyết càng trở nên âm trầm, tựa hồ mới từ mê mang bừng tỉnh, vội vàng giữ chặt Liễu Tương Vân, lại cung kính hướng Nguyệt Như Tuyết giải thích,“Thực xin lỗi, Nguyệt Thanh cung chủ.” Tựa hồ thập phần gian nan mới nói được lời cuối cùng, trong lòng nổi một trận đau đớn, nhìn thấy Nguyệt Như Tuyết ôm Dương Vũ Phong, trong lòng lại nổi lên đố kị.
Nguyệt Thu Triệt ngẩng đầu, hướng Nguyệt Như Tuyết cười, làm yên lòng hắn, sau đó nói:“Phụ thân, bảo bọn họ ngày mai đến Sơn Tuyết trang nói sau được không?”.
Nhìn thấy ánh mắt khẩn thiết, Nguyệt Như Tuyết làm sao có thể nói không được, hơn nữa hắn mơ hồ cảm thấy được Triệt nhi đối với hai người kia có gì đó băn khoăn, trong lòng cũng hy vọng biết được rõ ràng.
“Cám ơn phụ thân.” Lập tức thản nhiên nói:“Các ngươi có chuyện gì ngày mai cùng bọn người Đông Phương đến Sơn Tuyết trang rồi nói sau.” Nói xong lại vùi đầu vào vai Nguyệt Như Tuyết,“Phụ thân, đi thôi”