Sau đó bọn họ lại tiếp tục lên đường đi về đất Bắc, lúc đi lúc dừng, đi chừng nửa tháng. Nếu nửa tháng này hai người sớm chiều chung sống thì chắc chắn sẽ hiểu thêm nhiều điều về đối phương. Thế nhưng, trong nửa tháng này Thịnh Lộ Yên rất ít khi nhìn thấy Tầm Lại. Nói một cách chính xác thì là buổi sáng nàng rất ít khi gặp hắn, chỉ có buổi tối khi dừng chân nghỉ trọ nàng mới gặp được hắn, song cũng có vài tối nàng chẳng thấy bóng dáng hắn đâu.
Nói chung, người này rất bận rộn.
Lúc ở kinh thành bận, lúc rời kinh thành cũng bận, hắn giống như một con quay, mãi mãi không có thời gian dừng lại để nghỉ.
Ban đầu Thịnh Lộ Yên còn lo hai người ngồi chung một xe ngựa sẽ bất tiện, nay như vậy thật ra lại giảm bớt rất nhiều rắc rối, nàng muốn nằm thì nằm, muốn nói chuyện với Xuân Đào thì nói.
Còn hai ngày nữa là sẽ đến đất Bắc, Tầm Lại bỗng nhiên thay đổi trạng thái không gặp người khi trước, từ độ đó hắn xuất hiện trong xe ngựa cả vào ban ngày.
Thịnh Lộ Yên cũng không tiện nằm biếng, chỉ đành dựa vào xe ngựa đọc sách thêu hoa.
Tầm Lại thì yên lặng ngồi một bên, chỉ cần Thịnh Lộ Yên không hỏi thì hắn sẽ chẳng bao giờ thốt một từ. Thậm chí, cho dù Thịnh Lộ Yên có tìm chuyện để nói thì có những lúc hắn cũng không thèm để ý tới nàng.
Thời gian nghỉ trên đường ngày càng ít hơn, ngay cả tốc độ của xe ngựa cũng nhanh hơn rất nhiều.
Tối đến, Thịnh Lộ Yên cực kì mệt mỏi, vừa đặt đầu xuống là ngủ thiếp đi.
Sáng sớm ngày hôm sau, nàng thật sự không chịu nổi nữa, nhân lúc ăn sáng nàng ngập ngừng đưa ra ý kiến.
“Hôm nay có thể nghỉ ngơi hai lần trên đường không?”
Cái khác thì nàng có thể nhịn, nhưng loại chuyện như đi tiểu thì nàng không kiềm chế nổi. Ngày nghỉ ngơi một lần sắp khiến nàng nghẹn chết rồi.
Tầm Lại đưa mắt nhìn nàng, dường như đang đợi nàng giải thích.
Loại chuyện như vầy nàng biết nói rõ với hắn thế nào đây! Thế nên nàng chỉ mím môi, rối rắm hồi lâu vẫn không thể mở lời.
“Chỗ này cách xa kinh thành nên trị an không tốt bằng kinh thành.” Tầm Lại giải thích.
Nghe vậy Thịnh Lộ Yên hơi ngạc nhiên. Chẳng lẽ hắn nghĩ cho an toàn của nàng nên mấy ngày nay mới đi cùng nàng sao? Người này nhìn có vẻ lạnh nhạt, nhưng làm việc cũng cẩn thận ra phết.
“Vâng, thiếp thân đã biết.” Thịnh Lộ Yên nói.
Thôi kệ, nàng đành uống ít nước vậy.
Tầm Lại liếc nàng một cái, nhưng không nói gì, sau đó lại cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Thịnh Lộ Yên ăn xong một cái bánh bao, đang muốn ăn tiếp một bát cháo nữa thì lại nghĩ đến việc trên đường không thể đi tiểu, cuối cùng chi húp một hớp rồi đặt xuống. So với cảm giác khát nước thì cảm giác nhịn tiểu càng khó chịu hơn.
“Ăn xong chưa?” Tầm Lại hỏi.
“Ăn xong rồi, đi thôi.” Thịnh Lộ Yên nói.
Nói xong, nàng chuẩn bị đứng lên lại phát hiện ra ánh mắt của Tầm Lại đang nhìn chằm chằm vào bát cháo của nàng.
Thịnh Lộ Yên bó tay, giải thích: “Không ăn nổi nữa rồi.”
Tầm Lại hơi cau mày.
“Không ăn nổi thật mà.” Thịnh Lộ Yên lặp lại lần nữa.
Thật ra nàng muốn ăn thêm mấy ngụm nữa, nhưng mà dọc đường buồn tiểu thì phải làm sao.
Vừa dứt lời, nàng đã thấy Tầm Lại bưng bát cháo lên, ăn một ngụm hết sạch.
Tự dưng hắn ăn cơm thừa của nàng làm chi?
Thịnh Lộ Yên lập tức ngây ngẩn cả người. Nàng lớn như vậy rồi, nhưng chưa từng có người nào ăn cơm thừa của nàng, dù là cha nương đi chăng nữa. Người hầu hạ bên cạnh cũng sẽ không ăn cơm thừa của nàng.
“Nếu chàng chưa no thì có thể sai người nấu một bát nữa.” Thịnh Lộ Yên nói.
Tầm Lại ăn xong thì đặt bát xuống bàn, và nói: “Không cần, đi thôi.”
Thịnh Lộ Yên mím môi nhìn bát cháo đã sạch bong trên bàn, không thể nói rõ cảm giác trong lòng lúc này, im lặng đi theo hắn.
Trên đường đi, Tầm Lại không hề rời đi cũng không hề lên xe ngựa, hắn chỉ cưỡi ngựa đi theo.
Có đôi khi, người càng muốn tránh cái gì thì cái đó càng tới. Giờ Tỵ, xe ngựa vừa đi được chừng một canh giờ thì Thịnh Lộ Yên đã buồn tiểu rồi. Ban đầu nàng muốn nhịn, nhưng loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt. Nàng cứ nhịn như thế thêm nửa canh giờ nữa, giờ Tỵ chính (), nàng quả thực không chịu nỏi nữa, vén màn xe để tìm kiếm bóng dáng của Tầm Lại. Thấy hắn đang ở phía trước, nàng cất tiếng gọi Xuân Đào.
() Giờ Tỵ chính rơi vào lúc giờ.
“Ngươi đi gọi đại nhân về đây.”
“Vâng thưa phu nhân.”
Chẳng mấy chốc, ngựa của Tầm Lại đã đến gần xe ngựa.
“Phu nhân có chuyện gì sao?”
Thịnh Lộ Yên vén rèm cửa nhìn về phía Tầm Lại, khẽ nói: “Có thể dừng xe một lát không?”
Tầm Lại chau mày. Bữa sáng bọn họ đã thảo luận vấn đề này, hắn tưởng nàng đã hiểu rồi. Tuy nhiên, nếu nàng đã đưa ra yêu cầu thì hắn cũng không tiện từ chối.
“Đi qua rừng cây này thì chúng ta sẽ dừng xe nghỉ ở chỗ đất trống đằng trước.”
Rừng cây dễ có mai phục, đất trống không dễ bị phục kích.
Thịnh Lộ Yên nhìn chỗ đất trống kia, toan gọi với Tầm Lại: “Này….” Song, nàng còn chưa kịp nói thì Tầm Lại đã cưỡi ngựa rời đi.
Chỗ đó trống trải như thế, làm sao nàng đi tiểu được chứ!
Sau đó, đoàn người nhanh chóng đến chỗ đất trống ấy.
Có thể dừng lại đã là tốt lắm rồi. Thịnh Lộ Yên tự an ủi mình như thế. Nàng hít thở vài cái thật sâu, xốc rèm lên.
Xuân Đào đã đợi nàng ở bên ngoài, nàng vịn tay của Xuân Đào đi xuống. Sau khi xuống xe, nàng nhìn xung quanh một lượt, đây thật sự là một nơi trước không thôn sau không tiệm, đến cả một cánh rừng nhỏ cũng cách rất xa, chính là cánh rừng bọn họ vừa đi qua lúc nãy.
Còn có thể làm gì được đây, đành phải đi tới đó.
Kết quả, hai chủ tớ vừa xuống xe toan vụt đi như tên bắn, thì lại bị Tầm Lại gọi lại.
“Phu nhân định đi đâu vậy?” Tầm Lại chau mày đi tới, vẻ mặt bực bội.
Hắn vốn cho rằng nàng là người thông minh, lẽ ra nàng nên hiểu những lời sáng nay hắn nói với nàng mới đúng, thế nhưng nàng lại nhiều lần làm những chuyện thế này. Xem ra, nàng không hề để tâm những lời hắn nói. Quả nhiên, đại tiểu thư được nuôi dưỡng trong khuê phòng không hề hay biết những gian nan của thế đạo bên ngoài.
Hoặc là….nàng khăng khăng muốn nghỉ ngơi là vì có mục đích?
Thấy hộ vệ xung quang đều nhìn về đây, Thịnh Lộ Yên cảm thấy mắc cỡ muốn chết, nàng mấp máy môi nhưng không biết nói với Tầm Lại thế nào.
“Nếu phu nhân không có việc gì khác, mời quay về xe ngựa nghỉ ngơi.” Tầm Lại lạnh lùng nói.
Đám hộ về đều nhìn chằm chằm bên này, không hề chớp mắt.
Thịnh Lộ Yên thật sự sắp bị tức chết rồi, nàng thở dài thườn thượt, kéo lấy ống tay áo của Tầm Lại, nhón chân, ghé vào tai của Tầm Lại và nói thẳng: “Ta muốn đi vệ sinh!”
Nói xong, nàng đỏ bừng cả khuôn mặt.
Tầm Lại không ngờ đáp án sẽ là thế này, thoạt giật mình. Sau đó, hắn nhìn khuôn mặt lộ ra sắc đỏ của Thịnh Lộ Yên và nhanh chóng hiểu được ý của nàng. Thế rồi, mặt hắn cũng lộ ra vẻ lúng túng. Tầm Lại rủ mắt nhìn cô nương trước mặt, chỉ thấy trong mắt nàng ngập vẻ ấm ức, bộ dạng hết sức tức giận.
Thịnh Lộ Yên thấy Tầm Lại không phản ứng gì, quay người tiếp tục tiến về phía trước. Lòng thầm nghĩ, dù sao nàng cũng nói với hắn rồi, hắn đâu thể không cho nàng đi cả tiểu tiện chứ.
Vừa đi được hai bước, phía sau đã có người đi theo.
“Ta đưa phu nhân đi.” Nói xong, hắn huýt sáo một và con ngựa đang đậu cách đó không xa chạy tới.
Tầm Lại nhanh chóng lên ngựa, khom lưng, đưa tay về phía Thịnh Lộ Yên.
Thịnh Lộ Yên hơi do dự. Chẳng lẽ nàng phải để một nam nhân xa lạ đưa mình đi tiểu sao? Nhưng nếu không đi thì nhịn rất khó chịu. Mà nếu một mình nàng đi qua đó thì cũng phải mất một khắc. Thôi kệ, người trước mặt tuy hơi xa lạ, nhưng dù sao cũng là trượng phu của mình, vẫn nên đi thôi. Thịnh Lộ Yên nhắm mắt, đặt tay mình vào lòng bàn tay to lớn ấy.
Rất nhanh, con ngựa tung vó về rừng cây phía trước.
Bên tai là tiếng gió, phía sau là một lồng ngực săn chắc, nàng bị giam trong ngực của người nọ. Loại cảm giác này thật sự rất mới mẻ. Ngoại trừ hồi nhỏ, khi cữu cữu dạy nàng cưỡi ngựa từng che chở nàng như vậy thì sau này cũng chẳng còn ai che chở nàng như thế nữa.
Nhưng nam nhân phía sau cũng không hoàn toàn tín nhiệm nàng và hắn cũng rất nghi ngờ nàng.
Nàng còn đang mải nghĩ ngợi thì con ngựa đã chạy đến rừng cây.
Tầm Lại xuống ngựa trước, sau đó vươn tay về phía nàng.
Thịnh Lộ Yên đặt tay mình vào tay Tầm Lại, rồi được hắn bế xuống ngựa.
Cảm giác được người khác che chở thực tốt!
Nhưng mà, nàng có thể dựa vào hắn sao?
Sao khi tiếp đất, Thịnh Lộ Yên đi vào rừng cây, nàng càng đi càng xa. Song, phía sau bỗng nhiên vang lên một giọng nói: “Phu nhân chớ đi quá xa.”
Thịnh Lộ Yên dừng bước, quay đầu lại nhìn.
Khoảng cách của bọn họ còn chưa tới mười bước chân, với thính lực của hắn, nếu nàng đi tiểu ở đây thì kiểu gì cũng bị nghe thấy hết. Nếu hắn quay đầu, cũng có thể nhìn không xót một cái gì. Nếu làm theo hắn nói thì nàng thà bị nghẹn chết còn hơn.
Cách mấy cái cây, hai người nhìn nhau chằm chằm.
“Phu nhân yên tâm, ta không phải người như thế.” Tầm Lại nói thẳng ra lo lắng trong lòng Thịnh Lộ Yên.
Nếu đã không phải người như thế, vậy làm sao hắn biết được nàng chạy ra xa?
Tầm Lại nói xong câu đó thì lập tức xoay người đi.
Thịnh Lộ Yên đứng tại chỗ hít thở thật sâu, mặc kệ, nhịn hết nổi rồi.
Không lâu sau, Thịnh Lộ Yên bước từ phía sau cây ra, đi về phía Tầm Lại đang đứng tựa vào thân cây nhắm mắt nghỉ ngơi với khuôn mặt đỏ bừng. Suốt cả đường đi nàng đều cúi đầu, không dám nhìn Tầm Lại một lần nào cả.
Không ngờ rằng một người luôn kiệm lời như Tầm Lại, vậy mà lại mở lời trong thời khắc khó xử này: “Xin lỗi, lần này là do ta sơ sót.”
“Ừm, lần sau đừng quên nữa là được.” Thịnh Lộ Yên mắc cỡ đến nỗi không biết mình đang nói gì, dứt lời mới cảm thấy càng xấu hổ hơn.
“Ừ, được.”
Mãi cho tới khi lên xe ngựa, mặt Thịnh Lộ Yên vẫn không hết đỏ.
Lớn bằng từng này, đây là lần đầu tiên nàng gặp phải tình huống khó xử như thế.
Xuân Đào nghĩ đến chuyện vừa rồi, lại nhìn vẻ mặt của phu nhân nhà mình thì nghĩ rằng tình cảm giữa phu nhân và cô gia đã càng trở thân thân mật hơn, thế là nàng lập tức mừng thay cho bọn họ.
Đến buổi chiều, không cần Thịnh Lộ Yên nói thì Tầm Lại đã tìm một vị trí thích hợp rồi dừng lại.
Lúc xuống ngựa, Thịnh Lộ Yên chẳng dám nhìn hắn.
Ngày hôm sau, Tầm Lại vẫn đi cùng nàng.
Sau bữa trưa, Tầm Lại đến trước mặt Thịnh Lộ Yên nói: “Chỗ này gần phủ thành, giữa đường không tiện nghỉ ngơi. Chúng ta chỉ cần đi tiếp khoảng hai canh giờ nữa là có thể đến trước phủ thành rồi nên giữa đường không nghỉ ngơi nữa.”
Thịnh Lộ Yên vừa nghe đã hiểu hắn đang ám chỉ chuyện gì.
Hai ngày hôm nay Thịnh Lộ Yên thật sự hối hận muốn chết, nàng nên nhịn và không nên nói với hắn mới đúng. Từ lúc nàng nói với hắn về chuyện đi tiểu dọc đường, hắn lập tức để ý tới chuyện này, còn đặc biệt ghi nhớ trong lòng, khiến nàng xấu khổ không để đâu cho hết.
“Dạ, thiếp thân biết rồi.”
Mặc dù trong lòng cảm thấy rất ngại, nhưng ngoài mặt Thịnh Lộ Yên vẫn giả vờ rằng mình rất bình tĩnh, vờ như không nghe hiểu ý trong lời nói của Tầm Lại.
Sau khi xe ngựa đi được một đoạn, Thịnh Lộ Yên nghe thấy bên ngoài có tiếng động, nàng vén màn xe nhìn ra, sau đó mày khẽ cau lại.
Mặc dù nàng biết sông Lịch vỡ đê làm cho rất nhiều người dân rày đây mai đó, cuộc sống muôn phần khó khăn, nhưng những gì nàng nhìn thấy khác với những gì nàng nghe nói. Những người ăn xin trên đường đi tuy đều là những người còn sống, nhưng bọn họ ai cũng mặt mày xanh xao vàng vọt, quần áo tả tơi, ánh mắt đã sớm mất hết sức sống. Trong lòng họ phải đau đớn và tuyệt vọng biết bao.
“Phu nhân, bọn họ thật đáng thương, người nghĩ chúng ta có nên cho họ đồ ăn không?” Xuân Đào hỏi.
Ngày thường cô nương nhà nàng cũng rất tốt bụng, thấy những người đáng thương đều sẽ cho chút đồ, vì thế nàng mới hỏi như vậy.
Tầm Lại ngồi trên ngựa cảnh giác nhìn bốn phía, sau khi nghe thấy lời này thì nhìn về phía xe ngựa.
Ánh mắt của Thịnh Lộ Yên khẽ quét về phía xa và rồi nàng và hắn nhìn nhau.
“Không được!” Thịnh Lộ Yên từ chối đề nghị của Xuân Đào, buông rèm xuống đê ngăn cản ánh mắt Tầm Lại đang nhìn qua đây.
Xuân Đào lấy làm khó hiểu.
Thịnh Lộ Yên khẽ giải thích: “Chỗ này có rất nhiều lưu dân, mà đồ ăn của chúng ta thì không còn nhiều. Chỉ đủ cho hai đến ba người ăn thôi. Rốt cuộc nên cho ai đây? Nếu cho một người, những lưu dân khác kiểu gì cũng chen nhau kiếm cho bằng được. Đến lúc đó sợ rằng sẽ chen chúc, giẫm đạp lên nhau, mà còn nhiều người như thế, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi. Ngươi vĩnh viễn không được coi thường một người đã đói bụng rất lâu, bởi họ có thể vì miếng ăn mà liều cả mạng sống.”
Tuy nàng chưa từng nhìn thấy nhiều nạn nhân như thế, nàng đã nghe rất nhiều về loại chuyện này.
“Nô tỳ nói sai rồi ạ.” Xuân Đào vội nói.
Thịnh Lộ Yên cũng không phải không muốn giúp những người này, ngược lại, nàng rất muốn giúp. Chẳng qua là, giúp người cũng phải chú ý tới phương pháp, không thể muốn làm gì thì làm được, có những lúc sẽ không có kết quả mà còn phản tác dụng.
Muốn giải quyết vấn đề nạn nhân, điều quan trọng nhất vẫn phải dựa vào quan viên địa phương. Đất bắc rộng lớn như thế, nên có kho lương mới đúng, chỉ cần mở kho lương cứu tế thì nạn nhân sẽ giảm đi rất nhiều. Nghĩ đến số tiền sửa sông chẳng biết đã chảy về đâu là Thịnh Lộ Yên lại thở dài, e rằng quan viên ở đây đã thối nát từ lâu rồi.
Một canh giờ sau, xe ngựa tiến vào phủ thành.
Tình hình trong thành tốt hơn ngoài thành rất nhiều, dọc đường cũng khá bình yên.
Xe ngựa dừng lại trước cổng một tòa nhà.
“Chúng ta tạm thời ở đây, phu nhân đi đường bôn ba vất vả rồi. Ta còn có việc phải làm, nàng nghỉ ngơi trước đi.” Nói xong, Tầm Lại đi ngay.
Thịnh Lộ Yên cau mày nhìn theo hướng Tầm Lại rời đi, không biết có phải nàng nghĩ sai hay không, nhưng nàng cảm thấy thái độ của Tầm Lại có vẻ lạnh lùng hơn hồi sáng một chút.
Đúng là người quái gở, sáng nắng chiều mưa.