“ Nhụy Tử, em đừng sợ, lát nữa thang máy sẽ bình thường lại thôi.” Giọng nói của anh ta vang lên bên cạnh tai tôi, trong giọng nói có chứa một cảm giác ấm áp không thể nói ra thành lời được, một cảm giác ấm áp hiếm có.
Thành thật mà nói, tôi chưa bao giờ thấy Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng ấm áp với tôi đến như vậy, mặc dù là trước đây, trước đây, anh ta luôn thích đấu khẩu với tôi, thích tranh luận với tôi, thích dùng những lí lẽ của mình đánh bại tôi.
Sự nhè nhàng như nước của anh ta, khiến tôi cũng có chút bất ngờ.
Cảm giác ấy, giống như chúng tôi chưa từng rời xa nhau, giống như chúng tôi vẫn đồng cam cộng khổ cùng nhau, yêu thương sâu đậm như những đôi tình nhân si tình, giống như chúng tôi vẫn luôn ở bên nhau…..cho dù là trước đây, là bây giờ, hay cho dù là mai sau đi chăng nữa…..
Giống như anh ta vẫn là một ngọn núi sừng sững trong trái tim tôi, là trong những lúc tôi cô đơn tuyệt vọng nhất, anh ta đều có mặt kịp thời cứu lấy tôi, bất luận là khi nào, anh ta đều sẽ lấy vòng tay ấm áp đó ôm chặt lấy tôi, bảo vệ tôi trước những hiểm nguy.
Nước mắt của tôi dường như muốn rơi xuống, trước đây, không phải là đã rất nhiều lần, đều là anh ta có mặt khắc phục những hậu quả do tôi tạo ra, lại còn giúp tôi lau rửa khi gặp nạn đấy sao?
Nhưng không ngờ, trong hoàn cảnh này, chúng tôi vẫn ở bên cạnh nhau.
Tôi có cảm giác đôi chân của mình như đã mềm nhũn lại, may mà, có anh ta bên cạnh.
Là ông trời muốn chúng tôi chết cùng nhau sao?
Tôi áp mặt lên ngực của anh ta, nghe thấy tiếng tim anh ta đập liên hồi, một âm thanh mà tôi cảm thấy vô cùng quen thuộc, nó làm tôi muốn rơi nước mắt.
Người đàn ông này, là người tôi yêu ---Lạc Mộ Thâm.
Nếu như thang máy cứ như thế này rơi xuống, thì hai người sẽ chết cùng nhau có phải không?
Tôi cười thầm đau khổ trong lòng.
Được thôi, nếu như ông trời đã sắp xếp như thế rồi, vậy thì chúng tôi sẽ chết cùng nhau vậy, như thế, tôi cũng sẽ mỉm cười.
Nghĩ tới đây, tôi chẳng còn cảm thấy sợ hãi nữa, tôi đưa cánh tay của mình ra, dũng cảm ôm chặt lấy eo của anh ta.
Khẽ gục đầu lên trước ngực anh ta, tôi khẽ hít thở sâu, hít hà mùi thơm nhẹ nhàng của nước hoa đang vương vấn trên người của anh ta, cũng có thể, sau này, tôi sẽ chẳng bao giờ còn được ngửi thấy mùi hương đó nữa.
Cũng có thể cái chết, sẽ có thể làm cho chúng tôi phân ly mãi mãi.
Cuối cùng tôi cũng đã hiểu, trước đây tôi gào khóc muốn rời xa anh ta, đó đều không phải là lần chính thức phân ly, bởi vì cho dù gào khóc đến mức như thế, thì chúng tôi vẫn có duyên gặp lại, vẫn tồn tại trong kí ức của nhau, vẫn hễ nhớ là lại động lòng, là lại đau lòng.
Nhưng nếu như chết đi rồi, thì mãi mãi sẻ chẳng còn động lòng, mãi mãi sẽ chẳng đau lòng được nữa rồi.
Nếu là như thế, thì đúng là một kết thúc tốt nhất cho chúng tôi.
Tôi khẽ nhắm mắt lại.
Tiếp theo là gì, sẽ là như thế này mà rơi xuống địa ngục sao?
Tôi ôm lấy Lạc Mộ Thâm, Lạc Mộ Thâm cũng lấy hết sức của đôi tay ôm chặt lấy eo của tôi, anh ta không hề động đậy, giống như chúng tôi đang ở một nới tươi đẹp hưởng thụ tình yêu chứ không phải đang đứng trước hiểm nguy vậy. Chúng tôi không hoảng loạn như những người xung quanh, ha ha, có phải chúng tôi đã thoát ra ngoài rồi đúng không?
Lúc này trong thang máy đang có rất nhiều người đập cửa điên loạn, rồi hét lớn: “ Bên ngoài có người không? Chúng tôi đang bị kẹt trong thang máy rồi, bên ngoài có người không?”
Ai cũng đang gào thét, trong tiếng thét thất thanh, chỉ có tôi và Lạc Mộ Thâm vẫn không động đậy, cũng có thể, trong lúc đó, hai người vẫn có chung một cảm giác, hi vọng rằng tình cảnh này sẽ duy trì trong một thời gian dài nữa.
Thang máy lúc này đang bị kẹt giữa tầng 15 và tầng 16, lên không được xuống không được, còn cửa thang máy cũng bị kẹt cứng không thể mở ra được.
Mọi người gào thét một lúc, mới phát hiện ra bên ngoài có người đang hành động, phí lời, thang máy của một tòa nhà lớn gặp sự cố, chẳng nhẽ không có người tới sửa sao?
Rất nhanh, mọi người thấy tấm chắn trên đỉnh thang máy được mở ra, sau đó đầu của một nhân viên sửa chữa thò vào.
Trần An An bọn họ liền reo lên: “ Có người đến rồi, có người đến rồi.”
“ Nào, mọi người không được hoảng loạn, không được hành động lung tung, chúng tôi đang nghĩ cách, bây giờ, chúng tôi sẽ nhanh chóng đưa từng người từng người ra một! chỉ có một nam à? Vậy anh chịu khó, để chúng tôi đưa các chị em ra trước, có được không?” Nhân viên sửa chữa nói lớn.
Ồ, trong thang máy, ngoài Lạc Mộ Thâm, tất cả đều là nữ.
Thêm tôi và Trần An An, thì có 10 người nữ.
“ Này anh, anh có được không?” Nhân viên sửa chữa đó nói vọng vào thang máy hỏi Lạc Mộ Thâm.
Tôi nắm chặt lấy tay của Lạc Mộ Thâm: “ Anh Đại Thâm!”
Tất cả những chị em xung quanh đều đang lo lắng khóc. Cơ thể run lên mềm nhũn như những sợi bún, bọn họ thậm chí còn phải ngồi bệt xuống bám víu lấy bốn bức tường của thang máy, dường như không thể đứng dậy được nữa.
Bây giờ bọn họ không còn một chút sức lực nào nữa, chẳng còn chút sức lực nào để tự cứu lấy mình.
Lúc này, chỉ có thể dựa vào sức của một mình Lạc Mộ Thâm rồi.
“ Không sao. Tôi có thể!” Lạc Mộ Thâm khẽ vỗ vỗ nhẹ vào tay tôi. Dường như muốn nói với tôi rằng tôi không phải lo lắng gì cả.
Lạc Mộ Thâm khẽ thở dài một tiếng, ngẩng đầu hỏi người phía trên: “ Ý anh muốn bảo tôi đẩy từng người từng người này lên, rồi anh ở bên trên đón lấy bọn họ đúng không?”
Người thợ sửa chữa khoảng chừng 40 tuổi gật gật đầu nói: “ Cậu thông minh lắm, nói là đã hiểu ngay rồi! Chúng tôi giờ cũng đang tìm dây thừng, nhanh chóng đưa tất cả mọi người ra khỏi đây.”
Lạc Mộ Thâm kiên định gật gật đầu: “ Được rồi, tôi sẽ cố gắng hết sức!”
Tôi cau mày, đây là một nhiệm vụ rất khó khăn.
Thang máy này cao khoảng 2.5m.
Trong tháng máy có 10 người.
Những phụ nữ này có cao có thấp, có béo có gầy.
Nhưng gầy thì ít nhất cũng phải khoảng 50 cân, ba bốn người béo nhất cũng khoảng chừng hơn 60 cân.
Tôi và Trần An An cũng đều có 50 cân.
Đấy là còn chưa nói còn có mấy cô gái trông có vẻ cũng không gầy chút nào nữa.
Nâng từng người lên độ cao 2.5m, việc này cần phải tiêu tốn rất nhiều sức lực đây?
Lạc Mộ Thâm tuy vẫn còn sức trẻ, cơ thể khỏe mạnh, thường hay tập tạ rèn luyện thể thao.
Thế nhưng, những cô gái này chắc sẽ phải nặng hợn rất nhiều so với những khối tạ trong phòng tập của Lạc Mộ Thâm chứ?
Tôi cảm thấy lo lắng thay cho Lạc Mộ Thâm.
Lạc Mộ Thâm phải đẩy từng người lên, còn anh ta chắc chắn phải là người sau cùng được đưa ra.
Mà nếu như trong quá trình giải cứu, thang máy tự rơi xuống, vậy…..
Lạc Mộ Thâm sẽ không bao giờ thoát ra được mất rồi.
Nghĩ đến đây, trong lòng tôi như muốn đau thắt lại.
“ Anh Đại Thâm……” Tôi nắm chặt lấy tay của Lạc Mộ Thâm.
Lạc Mộ thâm cúi đầu xuống, ân cần áp vào tai tôi nói: “ Nhụy Tử, em là người đầu tiên, anh sẽ đưa em lên trước.”
“ Không được,” Tôi quả quyết từ chối, tôi đương nhiên hiểu được sự việc như thế nào, “ Anh là người cuối cùng thì anh sẽ phải làm thế nào? Ai đẩy anh lên chứ?”
“ Ngốc ạ, “ Lạc Mộ Thâm khẽ nói, “ Cái anh có là sức khỏe, chỉ cần em lên được đó rồi, một mình anh vẫn có thể bám vào thang máy leo lên trên đó được, em cứ yên tâm đi!”
Đàn ông trong thời khắc như thế này cần phải làm cho phụ nữ có đủ sự yên tâm.
“ Không được, em phải ở bên cạnh anh.” Tôi có cảm giác lo lắng không thể nói ra được, tuy tôi sớm đã định rõ tư tưởng là phải ngăn chia thế giới với người đàn ông này, tốt nhất là không bao giờ gặp lại anh ta nữa.
Thế nhưng….Bây giờ, lời tự nhủ ấy tôi chẳng còn nhớ gì nữa.
Tôi vẫn là lo lắng cho anh ta không có lí do, trong lúc gặp nguy hiểm, vẫn là muốn được ở bên cạnh anh ta.
( Con gái ấy à, rút cuộc chẳng biết đang nghĩ gì trong lòng nữa? Lúc này tôi cũng chẳng thể ngẫm ra được.)
Thành thật mà nói, tôi chưa bao giờ thấy Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng ấm áp với tôi đến như vậy, mặc dù là trước đây, trước đây, anh ta luôn thích đấu khẩu với tôi, thích tranh luận với tôi, thích dùng những lí lẽ của mình đánh bại tôi.
Sự nhè nhàng như nước của anh ta, khiến tôi cũng có chút bất ngờ.
Cảm giác ấy, giống như chúng tôi chưa từng rời xa nhau, giống như chúng tôi vẫn đồng cam cộng khổ cùng nhau, yêu thương sâu đậm như những đôi tình nhân si tình, giống như chúng tôi vẫn luôn ở bên nhau…..cho dù là trước đây, là bây giờ, hay cho dù là mai sau đi chăng nữa…..
Giống như anh ta vẫn là một ngọn núi sừng sững trong trái tim tôi, là trong những lúc tôi cô đơn tuyệt vọng nhất, anh ta đều có mặt kịp thời cứu lấy tôi, bất luận là khi nào, anh ta đều sẽ lấy vòng tay ấm áp đó ôm chặt lấy tôi, bảo vệ tôi trước những hiểm nguy.
Nước mắt của tôi dường như muốn rơi xuống, trước đây, không phải là đã rất nhiều lần, đều là anh ta có mặt khắc phục những hậu quả do tôi tạo ra, lại còn giúp tôi lau rửa khi gặp nạn đấy sao?
Nhưng không ngờ, trong hoàn cảnh này, chúng tôi vẫn ở bên cạnh nhau.
Tôi có cảm giác đôi chân của mình như đã mềm nhũn lại, may mà, có anh ta bên cạnh.
Là ông trời muốn chúng tôi chết cùng nhau sao?
Tôi áp mặt lên ngực của anh ta, nghe thấy tiếng tim anh ta đập liên hồi, một âm thanh mà tôi cảm thấy vô cùng quen thuộc, nó làm tôi muốn rơi nước mắt.
Người đàn ông này, là người tôi yêu ---Lạc Mộ Thâm.
Nếu như thang máy cứ như thế này rơi xuống, thì hai người sẽ chết cùng nhau có phải không?
Tôi cười thầm đau khổ trong lòng.
Được thôi, nếu như ông trời đã sắp xếp như thế rồi, vậy thì chúng tôi sẽ chết cùng nhau vậy, như thế, tôi cũng sẽ mỉm cười.
Nghĩ tới đây, tôi chẳng còn cảm thấy sợ hãi nữa, tôi đưa cánh tay của mình ra, dũng cảm ôm chặt lấy eo của anh ta.
Khẽ gục đầu lên trước ngực anh ta, tôi khẽ hít thở sâu, hít hà mùi thơm nhẹ nhàng của nước hoa đang vương vấn trên người của anh ta, cũng có thể, sau này, tôi sẽ chẳng bao giờ còn được ngửi thấy mùi hương đó nữa.
Cũng có thể cái chết, sẽ có thể làm cho chúng tôi phân ly mãi mãi.
Cuối cùng tôi cũng đã hiểu, trước đây tôi gào khóc muốn rời xa anh ta, đó đều không phải là lần chính thức phân ly, bởi vì cho dù gào khóc đến mức như thế, thì chúng tôi vẫn có duyên gặp lại, vẫn tồn tại trong kí ức của nhau, vẫn hễ nhớ là lại động lòng, là lại đau lòng.
Nhưng nếu như chết đi rồi, thì mãi mãi sẻ chẳng còn động lòng, mãi mãi sẽ chẳng đau lòng được nữa rồi.
Nếu là như thế, thì đúng là một kết thúc tốt nhất cho chúng tôi.
Tôi khẽ nhắm mắt lại.
Tiếp theo là gì, sẽ là như thế này mà rơi xuống địa ngục sao?
Tôi ôm lấy Lạc Mộ Thâm, Lạc Mộ Thâm cũng lấy hết sức của đôi tay ôm chặt lấy eo của tôi, anh ta không hề động đậy, giống như chúng tôi đang ở một nới tươi đẹp hưởng thụ tình yêu chứ không phải đang đứng trước hiểm nguy vậy. Chúng tôi không hoảng loạn như những người xung quanh, ha ha, có phải chúng tôi đã thoát ra ngoài rồi đúng không?
Lúc này trong thang máy đang có rất nhiều người đập cửa điên loạn, rồi hét lớn: “ Bên ngoài có người không? Chúng tôi đang bị kẹt trong thang máy rồi, bên ngoài có người không?”
Ai cũng đang gào thét, trong tiếng thét thất thanh, chỉ có tôi và Lạc Mộ Thâm vẫn không động đậy, cũng có thể, trong lúc đó, hai người vẫn có chung một cảm giác, hi vọng rằng tình cảnh này sẽ duy trì trong một thời gian dài nữa.
Thang máy lúc này đang bị kẹt giữa tầng 15 và tầng 16, lên không được xuống không được, còn cửa thang máy cũng bị kẹt cứng không thể mở ra được.
Mọi người gào thét một lúc, mới phát hiện ra bên ngoài có người đang hành động, phí lời, thang máy của một tòa nhà lớn gặp sự cố, chẳng nhẽ không có người tới sửa sao?
Rất nhanh, mọi người thấy tấm chắn trên đỉnh thang máy được mở ra, sau đó đầu của một nhân viên sửa chữa thò vào.
Trần An An bọn họ liền reo lên: “ Có người đến rồi, có người đến rồi.”
“ Nào, mọi người không được hoảng loạn, không được hành động lung tung, chúng tôi đang nghĩ cách, bây giờ, chúng tôi sẽ nhanh chóng đưa từng người từng người ra một! chỉ có một nam à? Vậy anh chịu khó, để chúng tôi đưa các chị em ra trước, có được không?” Nhân viên sửa chữa nói lớn.
Ồ, trong thang máy, ngoài Lạc Mộ Thâm, tất cả đều là nữ.
Thêm tôi và Trần An An, thì có 10 người nữ.
“ Này anh, anh có được không?” Nhân viên sửa chữa đó nói vọng vào thang máy hỏi Lạc Mộ Thâm.
Tôi nắm chặt lấy tay của Lạc Mộ Thâm: “ Anh Đại Thâm!”
Tất cả những chị em xung quanh đều đang lo lắng khóc. Cơ thể run lên mềm nhũn như những sợi bún, bọn họ thậm chí còn phải ngồi bệt xuống bám víu lấy bốn bức tường của thang máy, dường như không thể đứng dậy được nữa.
Bây giờ bọn họ không còn một chút sức lực nào nữa, chẳng còn chút sức lực nào để tự cứu lấy mình.
Lúc này, chỉ có thể dựa vào sức của một mình Lạc Mộ Thâm rồi.
“ Không sao. Tôi có thể!” Lạc Mộ Thâm khẽ vỗ vỗ nhẹ vào tay tôi. Dường như muốn nói với tôi rằng tôi không phải lo lắng gì cả.
Lạc Mộ Thâm khẽ thở dài một tiếng, ngẩng đầu hỏi người phía trên: “ Ý anh muốn bảo tôi đẩy từng người từng người này lên, rồi anh ở bên trên đón lấy bọn họ đúng không?”
Người thợ sửa chữa khoảng chừng 40 tuổi gật gật đầu nói: “ Cậu thông minh lắm, nói là đã hiểu ngay rồi! Chúng tôi giờ cũng đang tìm dây thừng, nhanh chóng đưa tất cả mọi người ra khỏi đây.”
Lạc Mộ Thâm kiên định gật gật đầu: “ Được rồi, tôi sẽ cố gắng hết sức!”
Tôi cau mày, đây là một nhiệm vụ rất khó khăn.
Thang máy này cao khoảng 2.5m.
Trong tháng máy có 10 người.
Những phụ nữ này có cao có thấp, có béo có gầy.
Nhưng gầy thì ít nhất cũng phải khoảng 50 cân, ba bốn người béo nhất cũng khoảng chừng hơn 60 cân.
Tôi và Trần An An cũng đều có 50 cân.
Đấy là còn chưa nói còn có mấy cô gái trông có vẻ cũng không gầy chút nào nữa.
Nâng từng người lên độ cao 2.5m, việc này cần phải tiêu tốn rất nhiều sức lực đây?
Lạc Mộ Thâm tuy vẫn còn sức trẻ, cơ thể khỏe mạnh, thường hay tập tạ rèn luyện thể thao.
Thế nhưng, những cô gái này chắc sẽ phải nặng hợn rất nhiều so với những khối tạ trong phòng tập của Lạc Mộ Thâm chứ?
Tôi cảm thấy lo lắng thay cho Lạc Mộ Thâm.
Lạc Mộ Thâm phải đẩy từng người lên, còn anh ta chắc chắn phải là người sau cùng được đưa ra.
Mà nếu như trong quá trình giải cứu, thang máy tự rơi xuống, vậy…..
Lạc Mộ Thâm sẽ không bao giờ thoát ra được mất rồi.
Nghĩ đến đây, trong lòng tôi như muốn đau thắt lại.
“ Anh Đại Thâm……” Tôi nắm chặt lấy tay của Lạc Mộ Thâm.
Lạc Mộ thâm cúi đầu xuống, ân cần áp vào tai tôi nói: “ Nhụy Tử, em là người đầu tiên, anh sẽ đưa em lên trước.”
“ Không được,” Tôi quả quyết từ chối, tôi đương nhiên hiểu được sự việc như thế nào, “ Anh là người cuối cùng thì anh sẽ phải làm thế nào? Ai đẩy anh lên chứ?”
“ Ngốc ạ, “ Lạc Mộ Thâm khẽ nói, “ Cái anh có là sức khỏe, chỉ cần em lên được đó rồi, một mình anh vẫn có thể bám vào thang máy leo lên trên đó được, em cứ yên tâm đi!”
Đàn ông trong thời khắc như thế này cần phải làm cho phụ nữ có đủ sự yên tâm.
“ Không được, em phải ở bên cạnh anh.” Tôi có cảm giác lo lắng không thể nói ra được, tuy tôi sớm đã định rõ tư tưởng là phải ngăn chia thế giới với người đàn ông này, tốt nhất là không bao giờ gặp lại anh ta nữa.
Thế nhưng….Bây giờ, lời tự nhủ ấy tôi chẳng còn nhớ gì nữa.
Tôi vẫn là lo lắng cho anh ta không có lí do, trong lúc gặp nguy hiểm, vẫn là muốn được ở bên cạnh anh ta.
( Con gái ấy à, rút cuộc chẳng biết đang nghĩ gì trong lòng nữa? Lúc này tôi cũng chẳng thể ngẫm ra được.)