Tôi tháo giày ra, đôi chân nhỏ dẫm lên chân của Lạc Mộ Thâm.
Đứng lên chân của anh ấy, tôi cảm thấy mình dường như cao lên rất nhiều.
Lạc Mộ Thâm nhếch khẽ khóe miệng, nét mặt tươi cười đó, giống như một đám mấy trong bầu trời cao trong xanh vậy.
Nhìn nụ cười mang đầy sức hấp dẫn đó, tôi nhẹ thở dài trong lòng, đây thật sự là một người đàn ông đầy hấp dẫn, nhưng, anh ấy là ngọn núi băng không thể chạm vào được.
Vốn dĩ anh ấy lạnh lùng như thế, nhưng, bây giờ trong mắt của anh ấy, đã có nét ấm áp, còn tôi hiểu rằng, sự ấm áp đó, là do tôi mà đến.
Nhưng sự ấm áp này, khiến ánh mắt thêm loạn nhịp hơn.
Tại vì, trong ánh mắt đó, mang đầy ham muốn…..đối với tôi….
Tôi vội vàng cúi đầu xuống.
“ Em….không phải rất nặng sao?” Tôi khẽ nói.
Tôi cho rằng Lạc Mộ Thâm sẽ chán ghét mà nói với tôi: “ Này, đầu lợn, em biết em rất nặng không?”
Lạc Mộ Thâm không lên tiếng mà chỉ nhẹ nhàng ôm chặt lấy eo tôi, mà là để thân thể tôi chạm sát vào ngực của anh ấy, nói khẽ vào bên tai tôi: “ Ôm chặt lấy anh.”
Tim tôi như đập mạnh hơn, do dự một lát, lại nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, lướt qua bộ ngực vững chắc của anh ấy, chầm chậm chuyển động đến bờ vai vững chắc của anh ấy.
Mắt Lạc Mộ Thâm càng như bị mê hoặc, anh ấy ôm tôi càng chặt hơn.
Ánh mắt của anh ấy từ lạnh lùng biến thành ấp áp lên, là do nhìn vào mắt tôi.
Trong tiếng nhạc du dương đó, anh ấy chậm chậm nhấc chân của mình lên, tiến một bước, lùi một bước.
Tôi đứng lên chân của anh ấy như thế, bước theo anh ấy, tiến một bước, lùi một bước, không biết tương lai mình sẽ đi đến đâu.
Tác dụng của rượu nho khiến mặt tôi càng thêm yêu kiều duyên dáng, đôi mắt to sáng như ánh sao lúc này lại cảm thấy mờ ảo, khiến người khác nhìn không rõ.
Lạc Mộ Thâm không kìm được cúi đầu xuống, nhẹ nhàng phả hơi thở vào bên tai mềm mại của tôi.
Tôi cũng run rẩy ở trong lòng anh ấy.
Cơ thể Lạc Mộ Thâm dừng lại một lát, đột nhiên tay ôm chặt hơn, mãnh liệt ôm chặt lấy eo tôi, khiến cơ thể tôi áp sát vào anh ấy, sau đó anh ấy chầm chậm cúi đầu, vừa nhìn vào ánh mắt mơ hồ đó của tôi, vừa chạm nhẹ sống mũi vào má tôi, khẽ nói: “ Đầu lợn, em không say đấy chứ?”
Mũi của anh ấy khẽ lướt nhẹ trên mặt tôi, đôi môi mềm mại gần như chạm vào môi tôi nói.
“ Ưhm? Anh nói gì thế?” Luc snày tôi đang say sưa chìm đắm trong tiếng nhạc, gần như không nghe rõ anh ấy đang nói gì.
“ Anh hỏi em, em không say đấy chứ?” Lạc Mộ Thâm vẫn nhẹ nhàng nói.
“ Đâu có, sao mà say được chứ? Tửu lượng của em rất cao mà!” Tôi cười nói.
“ Đầu óc vẫn tỉnh táo chứ?” Lạc Mộ Thâm khẽ nói.
“ Vâng, vẫn tỉnh táo mà.” Tôi cười hì hì nói.
Lạc Mộ Thâm cười rồi đột nhiên ôm lấy eo tôi, trong tiếng la hét của tôi, anh ấy xoay tròn tôi, tôi vừa kêu vừa cười lên.
“ Trời đất giống như đang quay cuồng vậy, Lạc Mộ Thâm, anh đừng có ném em ra ngoài đấy!” Tôi vừa cười vừa ôm chặt lấy cổ của Lạc Mộ Thâm.
Sau khi quay mười mấy vòng, Lạc Mộ Thâm dừng lại, theo quán tính, hai người ngã nhoài ra đất, mắt tôi như đầy sao trời cười nhìn Lạc Mộ Thâm, hai người đều cười phá lên.
“ Đầu lợn em thật là….!” Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng xoa nhẹ lên đầu tôi, giống như là vuốt lông động vật vậy.
Mỗi lần như thế, tôi cảm thấy mình giống như con vật cưng mà anh ấy nuôi vậy.
Ánh mắt tôi tình tứ nhìn anh ấy, anh ấy cũng nhìn lại tôi đầy tình cảm, khi mũi chúng tôi cách nhau càng ngày càng gần thì……
Bụng tôi nhói đau một cái, tôi nhẹ cau mày lại.
“ Đầu lợn, sao thế?” Lạc Mộ Thâm nhìn tôi nói.
“ Hỏng rồi, anh Đại Thâm, em cảm thấy bụng em không thoải mái lắm, có phải là chiếc nhẫn của anh thật sự chui vào dạ dày em rồi không, đâm thủng dạ dày của em rồi?” Tôi càng cau mày hơn, hỏng rồi, chiếc nhẫn đó là kim cương, kim cương là thứ cứng nhất, người ta còn dùng nó để lên đầu mũi khoan để cắt thủy tinh cơ mà.
Nếu như nó làm tổn thương dạ dày của tôi thì làm thế nào đây?
Nghĩ như thế, tôi cảm thấy mình càng ngày càng đau, cũng không rõ được rốt cuộc là bụng hay dạ dày đau, tóm lại, là nhói lên một hồi đau, hơn nữa càng ngày càng đau dữ dội.
Tôi vội vàng nắm chặt lấy cánh tay của Lạc Mộ Thâm: “ Không xong rồi, anh Đại Thâm, em cảm thấy càng ngày càng đau, tôi nghĩ có lẽ thật sự dạ dày em bị chiếc nhẫn kim cương đó đâm thủng rồi, ôi trời đất ơi, đau chết mất. huhuhu……..”
Bầu không khí tươi đẹp lập tức bị phá vỡ, đúng thế, hoàn toàn bị phá vỡ rồi, vừa nãy mặt mũi còn xấu hổ ngại ngùng, tình tứ, giờ tôi lại bắt đầu khóc lóc trong lòng Lạc Mộ Thâm.
Càng nghĩ càng có khả năng là nguyên nhân của chiếc nhẫn kim cương đó, tôi đau khóc ầm ĩ cả lên, giống như một con vịt trời vậy.
Lạc Mộ Thâm lập tức ôm lấy tôi: “ Đầu lợn, em cố chịu đau chút, anh lập tức đưa em đi bệnh viện.”
Tôi nằm bò trong lòng Lạc Mộ Thâm, đau khổ sở khóc: “ Anh Đại Thâm, anh nói xem anh rảnh rỗi quá lại cho chiếc nhẫn vào bánh kem làm gì chứ? Anh cứ đưa thẳng cho em không được sao? Anh nói xem, đang lãng mạn thành không lãng mạn, mau đưa em đi bệnh viện, thật sự em đau sắp chết rồi.”
Tôi thật sự khóc cạn nước mắt rồi.
“ Đầu lợn, là anh không tốt, em cố chịu đựng chút.” Lạc Mộ Thâm ôm lấy tôi chạy ra ngoài khách sạn, vẫn giống như lúc đến, lúc này chúng tôi vẫn bị thu hút bởi những ánh mắt tò mò khác.
Thật chẳng còn cách nào, ở cùng thằng cha này, còn có cách nào mà không bị chú ý chứ?
Lạc Mộ Thâm đặt tôi vào trong xe, chiếc xe giống như tên lửa lao thẳng về hướng bệnh viện quý tộc St mary.
Đương nhiên, trên đường,, Lạc Mộ Thâm đã gọi điện bảo Phương Trạch Vũ đến ngay bệnh viện.
Cho nên, không chỉ chúng tôi, đêm giáng sinh tuyệt vời của Phương Trạch Vũ cũng bị phá vỡ rồi.
Khi Lạc Mộ Thâm dừng xe trước cổng bệnh viện quý tộc St Mary, ôm lấy tôi đi thẳng vào bệnh viện, Phương Trạch Vũ đã đến bệnh viện lâu rồi.
Các nhân viên y tá đẩy giường di động đến, Lạc Mộ Thâm đặt tôi trên giường, lúc này, anh ấy chạy nhiều đến mức thở không ra hơi nữa.
“ Hừ, sao thế này? Đồng hồ bảo cho mình biết hai người chơi trên giường quá đà quá, dẫn đến……” Phương Trạch Vũ trợn trừng mắt lên nói, “ Mình nói cậu Mộ Thâm, không phải mình nói cậu, cậu phải thương hoa tiếc ngọc chứ, người con gái này không thể làm hại như thế, đặc biệt là người trong trắng điển hình như Nhụy Tử, không giống với những người phụ nữ trước đây cậu đã từng gặp, cậu phải trân trọng mới phải! có phải cậu dùng các loại công cụ rồi không?”
Lạc Mộ Thâm lúc này đã cuống đến mức chẳng cần giãi bày với Phương Trạch Vũ nữa.
Mặc dù tôi nằm trên giường bệnh ôm bụng không ngừng lăn lộn bên này bên kia, nhưng lời của Phương Trạch Vũ vẫn lọt vào tai tôi.
“ Em nói anh Đại Vũ, em là đau bụng mà! Anh đừng nghĩ linh tinh thế, em vẫn còn trong trắng……” Tôi hổn hển nói.
Đứng lên chân của anh ấy, tôi cảm thấy mình dường như cao lên rất nhiều.
Lạc Mộ Thâm nhếch khẽ khóe miệng, nét mặt tươi cười đó, giống như một đám mấy trong bầu trời cao trong xanh vậy.
Nhìn nụ cười mang đầy sức hấp dẫn đó, tôi nhẹ thở dài trong lòng, đây thật sự là một người đàn ông đầy hấp dẫn, nhưng, anh ấy là ngọn núi băng không thể chạm vào được.
Vốn dĩ anh ấy lạnh lùng như thế, nhưng, bây giờ trong mắt của anh ấy, đã có nét ấm áp, còn tôi hiểu rằng, sự ấm áp đó, là do tôi mà đến.
Nhưng sự ấm áp này, khiến ánh mắt thêm loạn nhịp hơn.
Tại vì, trong ánh mắt đó, mang đầy ham muốn…..đối với tôi….
Tôi vội vàng cúi đầu xuống.
“ Em….không phải rất nặng sao?” Tôi khẽ nói.
Tôi cho rằng Lạc Mộ Thâm sẽ chán ghét mà nói với tôi: “ Này, đầu lợn, em biết em rất nặng không?”
Lạc Mộ Thâm không lên tiếng mà chỉ nhẹ nhàng ôm chặt lấy eo tôi, mà là để thân thể tôi chạm sát vào ngực của anh ấy, nói khẽ vào bên tai tôi: “ Ôm chặt lấy anh.”
Tim tôi như đập mạnh hơn, do dự một lát, lại nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, lướt qua bộ ngực vững chắc của anh ấy, chầm chậm chuyển động đến bờ vai vững chắc của anh ấy.
Mắt Lạc Mộ Thâm càng như bị mê hoặc, anh ấy ôm tôi càng chặt hơn.
Ánh mắt của anh ấy từ lạnh lùng biến thành ấp áp lên, là do nhìn vào mắt tôi.
Trong tiếng nhạc du dương đó, anh ấy chậm chậm nhấc chân của mình lên, tiến một bước, lùi một bước.
Tôi đứng lên chân của anh ấy như thế, bước theo anh ấy, tiến một bước, lùi một bước, không biết tương lai mình sẽ đi đến đâu.
Tác dụng của rượu nho khiến mặt tôi càng thêm yêu kiều duyên dáng, đôi mắt to sáng như ánh sao lúc này lại cảm thấy mờ ảo, khiến người khác nhìn không rõ.
Lạc Mộ Thâm không kìm được cúi đầu xuống, nhẹ nhàng phả hơi thở vào bên tai mềm mại của tôi.
Tôi cũng run rẩy ở trong lòng anh ấy.
Cơ thể Lạc Mộ Thâm dừng lại một lát, đột nhiên tay ôm chặt hơn, mãnh liệt ôm chặt lấy eo tôi, khiến cơ thể tôi áp sát vào anh ấy, sau đó anh ấy chầm chậm cúi đầu, vừa nhìn vào ánh mắt mơ hồ đó của tôi, vừa chạm nhẹ sống mũi vào má tôi, khẽ nói: “ Đầu lợn, em không say đấy chứ?”
Mũi của anh ấy khẽ lướt nhẹ trên mặt tôi, đôi môi mềm mại gần như chạm vào môi tôi nói.
“ Ưhm? Anh nói gì thế?” Luc snày tôi đang say sưa chìm đắm trong tiếng nhạc, gần như không nghe rõ anh ấy đang nói gì.
“ Anh hỏi em, em không say đấy chứ?” Lạc Mộ Thâm vẫn nhẹ nhàng nói.
“ Đâu có, sao mà say được chứ? Tửu lượng của em rất cao mà!” Tôi cười nói.
“ Đầu óc vẫn tỉnh táo chứ?” Lạc Mộ Thâm khẽ nói.
“ Vâng, vẫn tỉnh táo mà.” Tôi cười hì hì nói.
Lạc Mộ Thâm cười rồi đột nhiên ôm lấy eo tôi, trong tiếng la hét của tôi, anh ấy xoay tròn tôi, tôi vừa kêu vừa cười lên.
“ Trời đất giống như đang quay cuồng vậy, Lạc Mộ Thâm, anh đừng có ném em ra ngoài đấy!” Tôi vừa cười vừa ôm chặt lấy cổ của Lạc Mộ Thâm.
Sau khi quay mười mấy vòng, Lạc Mộ Thâm dừng lại, theo quán tính, hai người ngã nhoài ra đất, mắt tôi như đầy sao trời cười nhìn Lạc Mộ Thâm, hai người đều cười phá lên.
“ Đầu lợn em thật là….!” Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng xoa nhẹ lên đầu tôi, giống như là vuốt lông động vật vậy.
Mỗi lần như thế, tôi cảm thấy mình giống như con vật cưng mà anh ấy nuôi vậy.
Ánh mắt tôi tình tứ nhìn anh ấy, anh ấy cũng nhìn lại tôi đầy tình cảm, khi mũi chúng tôi cách nhau càng ngày càng gần thì……
Bụng tôi nhói đau một cái, tôi nhẹ cau mày lại.
“ Đầu lợn, sao thế?” Lạc Mộ Thâm nhìn tôi nói.
“ Hỏng rồi, anh Đại Thâm, em cảm thấy bụng em không thoải mái lắm, có phải là chiếc nhẫn của anh thật sự chui vào dạ dày em rồi không, đâm thủng dạ dày của em rồi?” Tôi càng cau mày hơn, hỏng rồi, chiếc nhẫn đó là kim cương, kim cương là thứ cứng nhất, người ta còn dùng nó để lên đầu mũi khoan để cắt thủy tinh cơ mà.
Nếu như nó làm tổn thương dạ dày của tôi thì làm thế nào đây?
Nghĩ như thế, tôi cảm thấy mình càng ngày càng đau, cũng không rõ được rốt cuộc là bụng hay dạ dày đau, tóm lại, là nhói lên một hồi đau, hơn nữa càng ngày càng đau dữ dội.
Tôi vội vàng nắm chặt lấy cánh tay của Lạc Mộ Thâm: “ Không xong rồi, anh Đại Thâm, em cảm thấy càng ngày càng đau, tôi nghĩ có lẽ thật sự dạ dày em bị chiếc nhẫn kim cương đó đâm thủng rồi, ôi trời đất ơi, đau chết mất. huhuhu……..”
Bầu không khí tươi đẹp lập tức bị phá vỡ, đúng thế, hoàn toàn bị phá vỡ rồi, vừa nãy mặt mũi còn xấu hổ ngại ngùng, tình tứ, giờ tôi lại bắt đầu khóc lóc trong lòng Lạc Mộ Thâm.
Càng nghĩ càng có khả năng là nguyên nhân của chiếc nhẫn kim cương đó, tôi đau khóc ầm ĩ cả lên, giống như một con vịt trời vậy.
Lạc Mộ Thâm lập tức ôm lấy tôi: “ Đầu lợn, em cố chịu đau chút, anh lập tức đưa em đi bệnh viện.”
Tôi nằm bò trong lòng Lạc Mộ Thâm, đau khổ sở khóc: “ Anh Đại Thâm, anh nói xem anh rảnh rỗi quá lại cho chiếc nhẫn vào bánh kem làm gì chứ? Anh cứ đưa thẳng cho em không được sao? Anh nói xem, đang lãng mạn thành không lãng mạn, mau đưa em đi bệnh viện, thật sự em đau sắp chết rồi.”
Tôi thật sự khóc cạn nước mắt rồi.
“ Đầu lợn, là anh không tốt, em cố chịu đựng chút.” Lạc Mộ Thâm ôm lấy tôi chạy ra ngoài khách sạn, vẫn giống như lúc đến, lúc này chúng tôi vẫn bị thu hút bởi những ánh mắt tò mò khác.
Thật chẳng còn cách nào, ở cùng thằng cha này, còn có cách nào mà không bị chú ý chứ?
Lạc Mộ Thâm đặt tôi vào trong xe, chiếc xe giống như tên lửa lao thẳng về hướng bệnh viện quý tộc St mary.
Đương nhiên, trên đường,, Lạc Mộ Thâm đã gọi điện bảo Phương Trạch Vũ đến ngay bệnh viện.
Cho nên, không chỉ chúng tôi, đêm giáng sinh tuyệt vời của Phương Trạch Vũ cũng bị phá vỡ rồi.
Khi Lạc Mộ Thâm dừng xe trước cổng bệnh viện quý tộc St Mary, ôm lấy tôi đi thẳng vào bệnh viện, Phương Trạch Vũ đã đến bệnh viện lâu rồi.
Các nhân viên y tá đẩy giường di động đến, Lạc Mộ Thâm đặt tôi trên giường, lúc này, anh ấy chạy nhiều đến mức thở không ra hơi nữa.
“ Hừ, sao thế này? Đồng hồ bảo cho mình biết hai người chơi trên giường quá đà quá, dẫn đến……” Phương Trạch Vũ trợn trừng mắt lên nói, “ Mình nói cậu Mộ Thâm, không phải mình nói cậu, cậu phải thương hoa tiếc ngọc chứ, người con gái này không thể làm hại như thế, đặc biệt là người trong trắng điển hình như Nhụy Tử, không giống với những người phụ nữ trước đây cậu đã từng gặp, cậu phải trân trọng mới phải! có phải cậu dùng các loại công cụ rồi không?”
Lạc Mộ Thâm lúc này đã cuống đến mức chẳng cần giãi bày với Phương Trạch Vũ nữa.
Mặc dù tôi nằm trên giường bệnh ôm bụng không ngừng lăn lộn bên này bên kia, nhưng lời của Phương Trạch Vũ vẫn lọt vào tai tôi.
“ Em nói anh Đại Vũ, em là đau bụng mà! Anh đừng nghĩ linh tinh thế, em vẫn còn trong trắng……” Tôi hổn hển nói.