“ Em á!” Lạc Mộ Thâm dùng đầu ngón tay ấn mạnh vào sống mũi tôi.
“ Em nói, anh Đại Thâm, anh có thể yêu thương em một chút được không? Giờ em đang là bệnh nhân nằm bẹp không thể dậy nổi rồi, anh lại còn đối đãi với em như thế, ác quá đi, anh không thể nhẹ nhàng một chút sao?” Tôi giận dỗi nói, nằm trên giường không thể động đậy được, đúng là chán chết đi được rồi.
“ Được, vậy anh sẽ nhẹ nhàng một chút.” Lạc Mộ Thâm khẽ nhoẻn miệng cười, anh ấy lại “nhẹ nhàng” ấn vào sống mũi tôi một cái.
Trời, gã này đúng là không thể bỏ được cái kiểu ăn hiếp tôi rồi.
“ Này, em đã xem nhẫn kim cương bao giờ chưa? Không phải là anh cố ý lừa em chứ? Đôi mắt đẹp đó của Lạc Mộ Thâm quay sang nhìn tôi nói.
“ Em không để ý!” Tôi cố ý nói.
“ Chán chết, anh đã chụp ảnh lại rồi.” Lạc Mộ Thâm lấy một tấm ảnh từ trong ngăn kéo tủ đặt ở đầu giường ra, tôi nhìn thấy đó là bức ảnh siêu âm ổ bụng của tôi, trong bụng của tôi, có một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh thu hút sự chú ý của người khác.
Vừa nhìn là biết đó là chiếc nhẫn kim cương to mà Lạc Mộ Thâm đặt trong chiếc bánh kem để cầu hôn tôi.
Họng của tôi lại dễ trôi như thế sao? Tại sao có thể lọt qua được chứ?
Lạc Mộ Thâm cầm lấy bức ảnh chụp siêu âm đó, cười cười, đột nhiên quỳ xuống nói với tôi: “ Đầu lợn, lấy anh nhé?”
Tôi thật sự vừa hạnh phúc lại vừa khó hiểu, trong thiên hạ, có lẽ chỉ có một người con gái như tôi được lấy tấm ảnh siêu âm để làm vật cầu hôn.
Thực ra đây cũng là một kiểu lãng mạn có phải không?
Tôi ngại ngùng cầm lấy bức ảnh đó, hết sức e thẹn nói: “ Em đồng ý.”
“ À? Anh chỉ là nói chơi thôi. Em đừng coi là thật nhé!” Lạc Mộ Thâm đột nhiên nghiêm mặt nói.
“ A? Lạc Mộ Thâm, anh muốn chết à?” Tôi tức đến nỗi giơ nắm đấm ra đánh vào ngực của Lạc Mộ Thâm.
“ Hừ, em vừa phẫu thuật xong tại sao lại hung dữ như thế chứ?” Lạc Mộ Thâm đỡ lấy nắm đấm của tôi rồi cười nói.
Hứ, vốn dĩ tôi không phải là đối thủ của thằng cha này, bây giờ tôi là bệnh nhân ốm yếu, càng không phải đối thủ của anh ta.
Tôi đành phải chịu khuất phục.
Có điều, trong lòng tôi mang đầy cảm giác ngọt ngào, tôi đồng ý lời cầu hôn của Lạc Mộ Thâm, chiếc nhẫn cầu hôn này khiến tôi suốt đời không quên được, chiếc nhẫn cầu hôn này không giống như chiếc nhẫn khác.
Bây giờ, tôi được coi là vợ tương lai của Lạc Mộ Thâm chưa nhỉ?
Tôi thật sự rất muốn nhảy xuống đất cười sung sướng rồi nhảy múa.
“ Đợi em khỏe lại, chúng ta sẽ chuẩn bị hôn lễ. Sau đó, em sinh cho anh vài đứa con, nếu như có thể sinh một đội bóng thì càng tốt.” Lạc Mộ Thâm cười nói.
“ như thế thì anh mệt chết à.” Tôi gian xảo nói.
“ Anh không mệt, sức khỏe anh rất tốt, có thể ba ngày ba đêm không ngủ cũng không sao. Đến lúc đó em khắc biết.” Lạc Mộ Thâm nháy nháy mắt với tôi.
Tôi cố ý không để ý anh ấy: “ Hứ, anh thèm để ý anh chứ? Lúc đó em ngủ say rồi.”
Lạc Mộ Thâm mỉm cười nhìn tôi, sau đó đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, cũng nằm ở giường chăm sóc người bệnh ngủ.
Bên ngoài cửa sổ, những ngôi sao sáng lấp lánh như kim cương vậy, vết thương của tôi vẫn chưa dễ chịu lắm, trằn trọc không ngủ được, đành phải nằm mở mắt mà đếm sao, hễ lật người, vết thương lại đau.
Tôi nghiến răng nghiến lợi cau mày lại.
“ Đầu lợn em sao thế? Không ngủ được à?” Lạc Mộ Thâm từ trên giường phụ bò dậy, vội vàng đi đến cạnh giường tôi.
“ Uhm, thuốc tê hết tác dụng rồi, vết thương hơi đau.” Tôi cau mày nói.
Cái cảm giác đau giần giật đó rất rõ rệt, khiến tôi làm thế nào cũng không ngủ được, tôi quả thật không có cách nào để tránh được cảm giác đó.
“ Thế thì làm thế nào đây? Dùng thuốc giảm đau cũng không được?” Lạc Mộ Thâm quan tâm hỏi tôi.
“ Ưhm, không được.” Thực ra Phương Trạch Vũ đã bảo bác sĩ dùng cho tôi thuốc giảm đau rồi, nhưng có lẽ da ở vết thương của tôi tương đối mẫn cảm, hừ, tôi thật sự biến thành công chúa hạt đậu rồi.
“ Thế thì làm thế nào?” Lạc Mộ Thâm nhẹ cau mày lại, lúc này, tóc của anh ấy rủ xuống, dưới ánh trăng phản lên khuôn mặt tuấn tú và trẻ trung.rn rn
Tôi lại như hoa mắt một lần nữa, nói thật, tôi thật sự bái phục mình, trong hoàn cảnh này, vậy mà tôi vẫn có thể dại trai được.
“ Anh đi ngủ đi, em thức qua đêm nay, có lẽ ngày mai vết khâu cũng lành tương đối rồi.” Tôi khẽ nói.
“ Sao thế được chứ, em không ngủ, anh có thể ngủ được sao? Thế thì anh là thần kinh thép à?” Lạc Mộ Thâm khẽ cau mày nói.
“ Nhưng mà........” Tôi lẩm bẩm.
Lạc Mộ Thâm đột nhiên trèo lên giường của tôi........
A?
Não của tôi căng ra, thằng cha này định tranh thủ khi tôi vừa phẫu thuật xong, cơ thể yếu đuối để......... hừ, thằng cha này, anh có phải người hay không?
Em bị thương như thế mà anh cũng không có ý định bỏ qua sao?
Tôi đang định nói, Lạc Mộ Thâm đã ôm nhẹ lấy người tôi, người anh ấy dựa trên gối đặt ở đầu giường, đặt người tôi nằm trong lòng anh ấy, chú ý nghiêng nhẹ nhàng cơ thể tôi, không để chạm vào vết thương của tôi.
Đây là........
Tôi chớp chớp mắt.
“ Anh ôm em rồi, đầu lợn, em cố ngủ đi.” Lạc Mộ Thâm khẽ nói, anh ấy dùng tay vỗ nhẹ vào sau lưng tôi, giống như dỗ cho đứa trẻ ngủ vậy.
Anh ấy mặc trên người bộ quần áo ngủ lụa mềm, hơi thở ấm áp tươi mát đó lại một lần nữa vây quanh lấy tôi, tôi nằm trong lòng anh ấy, ngửi mùi nước hoa Kenzo và mùi thuốc lá nhè nhẹ, lập tức cảm thấy vết thương mình dường như đỡ đau hơn nhiều.
“ Lạc Mộ Thâm......” Tôi nhẹ nhàng nói.
“ ưh?” Anh ấy dựa trên thành giường, khẽ cúi đầu nhìn tôi, ánh trăng sáng xuyên qua tấm rèm cửa hắt lên khuôn mặt anh ấy, tôi cảm thấy khuôn mặt anh ấy thật đẹp trai.
Tôi đã từng nói tôi vốn dĩ không phải đứa háo sắc như thế, tôi khinh thường những người con gái nhìn thấy người ta đẹp trai là lao vào, nhưng lúc này, tôi không thể không thừa nhận, tôi quả thật thành fan hâm mộ của Lạc Mộ Thâm rồi.
Tôi thích nhìn anh ấy như thế.
“ Anh thật sự rất đẹp trai.” Tôi khẽ nói.
“ Bây giờ mới phát hiện ra à?” Lạc Mộ Thâm lườm yêu tôi, “ từ lần đầu tiên gặp em, anh đã biết con mắt nhìn người của em không được tốt lắm.”
“ Ai đã từng nói, mắt em là 1.5 chứ.” Tôi lẩm bẩm nói, “ Anh Đại Thâm, em muốn nghe anh hát. Anh hát cho em nghe đi, từ trước đến nay em chưa bao giờ được nghe anh hát!”
Đúng thế, tôi nhớ ra, tôi chưa bao giờ nghe thấy anh ấy hát, giọng nói của anh ấy dễ nghe như thế, hát lên, có lẽ sẽ cực kỳ hay.
“........” Lạc Mộ Thâm cúi đầu nhìn tôi, nhẹ chớp chớp mắt, “ Em muốn nghe anh hát sao?”
“ Đúng thế, em muốn nghe anh Đại Thâm hát.” Tôi nhẹ giọng nói, “ anh có biết hái bài ‘ tình nhân cuối cùng’ không?”
“ tình nhân cuối cùng?” Lạc Mộ Thâm lại chớp mắt lần nữa.
Tôi nhẹ âm ử hát: “ Em nguyện làm tình nhân cuối cùng của em, ở cùng anh từ lúc sáng sớm cho đến khi hoàng hôn.........”
Đây là bài hát mà tôi thích nghe nhất, mặc dù đó là bài hát cũ rích trên mạng.
“ Anh không biết.” Lạc Mộ Thâm tiếp tục chớp mắt nói.
“ Được rồi, thế thì tùy anh Đại Thâm, anh hát gì cũng được, anh hát bài gì em cũng thích.” Tôi thỏa hiệp trước, có điều, đó là lời thật tâm của tôi, chỉ cần anh ấy hát cho tôi nghe, anh ấy hát bài gì tôi cũng thích.
“ Em nói, anh Đại Thâm, anh có thể yêu thương em một chút được không? Giờ em đang là bệnh nhân nằm bẹp không thể dậy nổi rồi, anh lại còn đối đãi với em như thế, ác quá đi, anh không thể nhẹ nhàng một chút sao?” Tôi giận dỗi nói, nằm trên giường không thể động đậy được, đúng là chán chết đi được rồi.
“ Được, vậy anh sẽ nhẹ nhàng một chút.” Lạc Mộ Thâm khẽ nhoẻn miệng cười, anh ấy lại “nhẹ nhàng” ấn vào sống mũi tôi một cái.
Trời, gã này đúng là không thể bỏ được cái kiểu ăn hiếp tôi rồi.
“ Này, em đã xem nhẫn kim cương bao giờ chưa? Không phải là anh cố ý lừa em chứ? Đôi mắt đẹp đó của Lạc Mộ Thâm quay sang nhìn tôi nói.
“ Em không để ý!” Tôi cố ý nói.
“ Chán chết, anh đã chụp ảnh lại rồi.” Lạc Mộ Thâm lấy một tấm ảnh từ trong ngăn kéo tủ đặt ở đầu giường ra, tôi nhìn thấy đó là bức ảnh siêu âm ổ bụng của tôi, trong bụng của tôi, có một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh thu hút sự chú ý của người khác.
Vừa nhìn là biết đó là chiếc nhẫn kim cương to mà Lạc Mộ Thâm đặt trong chiếc bánh kem để cầu hôn tôi.
Họng của tôi lại dễ trôi như thế sao? Tại sao có thể lọt qua được chứ?
Lạc Mộ Thâm cầm lấy bức ảnh chụp siêu âm đó, cười cười, đột nhiên quỳ xuống nói với tôi: “ Đầu lợn, lấy anh nhé?”
Tôi thật sự vừa hạnh phúc lại vừa khó hiểu, trong thiên hạ, có lẽ chỉ có một người con gái như tôi được lấy tấm ảnh siêu âm để làm vật cầu hôn.
Thực ra đây cũng là một kiểu lãng mạn có phải không?
Tôi ngại ngùng cầm lấy bức ảnh đó, hết sức e thẹn nói: “ Em đồng ý.”
“ À? Anh chỉ là nói chơi thôi. Em đừng coi là thật nhé!” Lạc Mộ Thâm đột nhiên nghiêm mặt nói.
“ A? Lạc Mộ Thâm, anh muốn chết à?” Tôi tức đến nỗi giơ nắm đấm ra đánh vào ngực của Lạc Mộ Thâm.
“ Hừ, em vừa phẫu thuật xong tại sao lại hung dữ như thế chứ?” Lạc Mộ Thâm đỡ lấy nắm đấm của tôi rồi cười nói.
Hứ, vốn dĩ tôi không phải là đối thủ của thằng cha này, bây giờ tôi là bệnh nhân ốm yếu, càng không phải đối thủ của anh ta.
Tôi đành phải chịu khuất phục.
Có điều, trong lòng tôi mang đầy cảm giác ngọt ngào, tôi đồng ý lời cầu hôn của Lạc Mộ Thâm, chiếc nhẫn cầu hôn này khiến tôi suốt đời không quên được, chiếc nhẫn cầu hôn này không giống như chiếc nhẫn khác.
Bây giờ, tôi được coi là vợ tương lai của Lạc Mộ Thâm chưa nhỉ?
Tôi thật sự rất muốn nhảy xuống đất cười sung sướng rồi nhảy múa.
“ Đợi em khỏe lại, chúng ta sẽ chuẩn bị hôn lễ. Sau đó, em sinh cho anh vài đứa con, nếu như có thể sinh một đội bóng thì càng tốt.” Lạc Mộ Thâm cười nói.
“ như thế thì anh mệt chết à.” Tôi gian xảo nói.
“ Anh không mệt, sức khỏe anh rất tốt, có thể ba ngày ba đêm không ngủ cũng không sao. Đến lúc đó em khắc biết.” Lạc Mộ Thâm nháy nháy mắt với tôi.
Tôi cố ý không để ý anh ấy: “ Hứ, anh thèm để ý anh chứ? Lúc đó em ngủ say rồi.”
Lạc Mộ Thâm mỉm cười nhìn tôi, sau đó đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, cũng nằm ở giường chăm sóc người bệnh ngủ.
Bên ngoài cửa sổ, những ngôi sao sáng lấp lánh như kim cương vậy, vết thương của tôi vẫn chưa dễ chịu lắm, trằn trọc không ngủ được, đành phải nằm mở mắt mà đếm sao, hễ lật người, vết thương lại đau.
Tôi nghiến răng nghiến lợi cau mày lại.
“ Đầu lợn em sao thế? Không ngủ được à?” Lạc Mộ Thâm từ trên giường phụ bò dậy, vội vàng đi đến cạnh giường tôi.
“ Uhm, thuốc tê hết tác dụng rồi, vết thương hơi đau.” Tôi cau mày nói.
Cái cảm giác đau giần giật đó rất rõ rệt, khiến tôi làm thế nào cũng không ngủ được, tôi quả thật không có cách nào để tránh được cảm giác đó.
“ Thế thì làm thế nào đây? Dùng thuốc giảm đau cũng không được?” Lạc Mộ Thâm quan tâm hỏi tôi.
“ Ưhm, không được.” Thực ra Phương Trạch Vũ đã bảo bác sĩ dùng cho tôi thuốc giảm đau rồi, nhưng có lẽ da ở vết thương của tôi tương đối mẫn cảm, hừ, tôi thật sự biến thành công chúa hạt đậu rồi.
“ Thế thì làm thế nào?” Lạc Mộ Thâm nhẹ cau mày lại, lúc này, tóc của anh ấy rủ xuống, dưới ánh trăng phản lên khuôn mặt tuấn tú và trẻ trung.rn rn
Tôi lại như hoa mắt một lần nữa, nói thật, tôi thật sự bái phục mình, trong hoàn cảnh này, vậy mà tôi vẫn có thể dại trai được.
“ Anh đi ngủ đi, em thức qua đêm nay, có lẽ ngày mai vết khâu cũng lành tương đối rồi.” Tôi khẽ nói.
“ Sao thế được chứ, em không ngủ, anh có thể ngủ được sao? Thế thì anh là thần kinh thép à?” Lạc Mộ Thâm khẽ cau mày nói.
“ Nhưng mà........” Tôi lẩm bẩm.
Lạc Mộ Thâm đột nhiên trèo lên giường của tôi........
A?
Não của tôi căng ra, thằng cha này định tranh thủ khi tôi vừa phẫu thuật xong, cơ thể yếu đuối để......... hừ, thằng cha này, anh có phải người hay không?
Em bị thương như thế mà anh cũng không có ý định bỏ qua sao?
Tôi đang định nói, Lạc Mộ Thâm đã ôm nhẹ lấy người tôi, người anh ấy dựa trên gối đặt ở đầu giường, đặt người tôi nằm trong lòng anh ấy, chú ý nghiêng nhẹ nhàng cơ thể tôi, không để chạm vào vết thương của tôi.
Đây là........
Tôi chớp chớp mắt.
“ Anh ôm em rồi, đầu lợn, em cố ngủ đi.” Lạc Mộ Thâm khẽ nói, anh ấy dùng tay vỗ nhẹ vào sau lưng tôi, giống như dỗ cho đứa trẻ ngủ vậy.
Anh ấy mặc trên người bộ quần áo ngủ lụa mềm, hơi thở ấm áp tươi mát đó lại một lần nữa vây quanh lấy tôi, tôi nằm trong lòng anh ấy, ngửi mùi nước hoa Kenzo và mùi thuốc lá nhè nhẹ, lập tức cảm thấy vết thương mình dường như đỡ đau hơn nhiều.
“ Lạc Mộ Thâm......” Tôi nhẹ nhàng nói.
“ ưh?” Anh ấy dựa trên thành giường, khẽ cúi đầu nhìn tôi, ánh trăng sáng xuyên qua tấm rèm cửa hắt lên khuôn mặt anh ấy, tôi cảm thấy khuôn mặt anh ấy thật đẹp trai.
Tôi đã từng nói tôi vốn dĩ không phải đứa háo sắc như thế, tôi khinh thường những người con gái nhìn thấy người ta đẹp trai là lao vào, nhưng lúc này, tôi không thể không thừa nhận, tôi quả thật thành fan hâm mộ của Lạc Mộ Thâm rồi.
Tôi thích nhìn anh ấy như thế.
“ Anh thật sự rất đẹp trai.” Tôi khẽ nói.
“ Bây giờ mới phát hiện ra à?” Lạc Mộ Thâm lườm yêu tôi, “ từ lần đầu tiên gặp em, anh đã biết con mắt nhìn người của em không được tốt lắm.”
“ Ai đã từng nói, mắt em là 1.5 chứ.” Tôi lẩm bẩm nói, “ Anh Đại Thâm, em muốn nghe anh hát. Anh hát cho em nghe đi, từ trước đến nay em chưa bao giờ được nghe anh hát!”
Đúng thế, tôi nhớ ra, tôi chưa bao giờ nghe thấy anh ấy hát, giọng nói của anh ấy dễ nghe như thế, hát lên, có lẽ sẽ cực kỳ hay.
“........” Lạc Mộ Thâm cúi đầu nhìn tôi, nhẹ chớp chớp mắt, “ Em muốn nghe anh hát sao?”
“ Đúng thế, em muốn nghe anh Đại Thâm hát.” Tôi nhẹ giọng nói, “ anh có biết hái bài ‘ tình nhân cuối cùng’ không?”
“ tình nhân cuối cùng?” Lạc Mộ Thâm lại chớp mắt lần nữa.
Tôi nhẹ âm ử hát: “ Em nguyện làm tình nhân cuối cùng của em, ở cùng anh từ lúc sáng sớm cho đến khi hoàng hôn.........”
Đây là bài hát mà tôi thích nghe nhất, mặc dù đó là bài hát cũ rích trên mạng.
“ Anh không biết.” Lạc Mộ Thâm tiếp tục chớp mắt nói.
“ Được rồi, thế thì tùy anh Đại Thâm, anh hát gì cũng được, anh hát bài gì em cũng thích.” Tôi thỏa hiệp trước, có điều, đó là lời thật tâm của tôi, chỉ cần anh ấy hát cho tôi nghe, anh ấy hát bài gì tôi cũng thích.