Nói xong liền hôn tôi, anh ấy hôn nhẹ lên cổ tôi, cảm giác buồn như thế, tôi bị anh ấy làm cho muốn cười.
“ Đúng rồi, quên mất, anh mang cho em thứ này.” Lạc Mộ Thâm đột nhiên nhớ ra gì đó.
“ Thứ gì thế?” Tôi khẽ nói.
Lạc Mộ Thâm này cũng có lúc thần thần bí bí.
“ Xem thì biết.” Lạc Mộ Thâm vừa nói, vừa lấy một chiếc hộp gấm màu xanh từ trong túi áo khoác ra, rất trang trọng đặt lên tay tôi.
Tôi đang chưa hiểu thì Lạc Mộ Thâm ra hiệu tôi mở ra. Tôi vừa mở nắp hộp, bên trong là chiếc vòng ngọc được chạm khắc tinh xảo hàng đẹp nhất.
Vòng ngọc tinh tế và đẹp đẽ, óng ánh long lanh đó, dưới ánh đèn ánh lên màu hồng phớt, không có một chút tạp chất nào, cảm giác nhìn trong veo đó, khiến trong lòng tôi cảm thấy ấm áp.
Tôi lập tức có thể định giác được giá trị của viên ngọc này, có thể nói là có giá trị vô giá.
Bây giờ rất khó có thể nhìn thấy ngọc chạm khắc không gì đẹp bằng như thế này.
“ Lần trước, Dạ Thiên Kỳ tặng em vòng ngọc đeo tay, không phải đã bị anh làm vỡ sao? Anh biết hình như em rất thích ngọc khắc, cho nên, anh tặng em cái này,” Lạc Mộ Thâm khẽ nói, “ Đây là đồ gia truyền, là mẹ anh giữ lại để cho con dâu tương lai của bà. Em thích hay không thì cứ nhận lấy. Em không thể đeo vòng ngọc Dạ Thiên Kỳ tặng, nhưng có thể đeo vòng anh tặng.
“ Không được, quá quý trọng, em không thể nhận.” Tôi vội vàng nói.
“ đây là anh tặng em, nếu như em không cần, anh sẽ lập tức đập vỡ.” Lạc Mộ Thâm trầm mặt nói.
Thằng cha này! Tôi không dám từ chối, tôi thật sự rất sợ chiếc vòng ngọc đẹp thế này bị vỡ.
“ Đừng đập, em nhận, em nhận mà.” Tôi vội vàng nói.
Đập vỡ chiếc vòng tay đẹp như thế này, thật có lỗi mà!
Lạc Mộ Thâm cầm lấy tay trái của tôi, đeo chiếc vòng tay đó vào cổ tay tôi, nhỏ nhắn vừa tay.
“ Đúng là tay đẹp để đeo ngọc, càng tôn lên vẻ đẹp của cả hai, đây không phải là vòng ngọc của em, thì là của ai chứ?” Lạc Mộ Thâm khẽ nói, “ Đầu lợn, đừng từ chối. Đây là tấm lòng của anh. Tặng em chút đồ thì đừng từ chối, anh còn có thể tặng em nhiều hơn nữa? Biết em thanh cao, đây nếu như là ngọc quý châu báu tầm thường, thì anh đã không tặng cho em. Nhưng cái này thì không giống, là tổ truyền, có tác dụng trừ tà đuổi gian, sau này em chịu khó đeo, nó sẽ bảo hộ cho em.”
Anh ấy nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay của tôi, màu ngọc đó càng làm tôn lên nước da trắng ngần của tôi, càng hiện lên nét sang trọng quý phái.
Lạc Mộ Thâm không kìm lòng nổi, hôn nhẹ lên bàn tay ngọc ngà đó của tôi, cười nói: “ Không sai, chiếc vòng này rất hợp với em, em chính là nữ chủ nhân của nó.”
Tôi dựa sát mặt vào bộ ngực rắn chắc của anh ấy, hai tay ôm lấy eo của anh ấy, không biết tại sao, khoảnh khắc này, tôi lại sợ mất anh ấy như thế. Rất sợ rất sợ, sợ đếm mức phải ôm thật chặt.
Chúng tôi, sẽ mãi mãi được ở bên nhau sao? Tôi nghĩ đến lời chửi mắng của Tần Á Á và Dạ Nhã Lan, hai người họ đều chửi mắng tôi sẽ không có được hạnh phúc, sẽ không có được tình yêu chân chính, tôi sẽ thật sự mất đi Lạc Mộ Thâm chứ?
Tim tôi lập tức như nhói lại, đúng rồi, còn Trần An An......
Tôi thật không biết nên nói với Lạc Mộ Thâm chuyện của Trần An An không, anh ấy sẽ cười tôi lo bò trắng răng chứ?
Nhìn thấy nét buồn trong mắt tôi, Lạc Mộ Thâm giữ cằm tôi hỏi: “ Sao thế, đột nhiên sao lại buồn thế, làm anh cũng thấy cay cay trong lòng.”
Tôi không nói gì, chỉ ngẩng mặt lên, kiễng mũi chân lên, chạm lên môi Lạc Mộ Thâm, nhẹ nhàng hôn anh ấy.
Nụ hôn này quá rung động, Lạc Mộ Thâm chạm tay lên môi mình, nhìn tôi si mê. Tôi lập tức cảm thấy hơi ngại ngùng, mặt hơi đỏ lên, quay người định đi. Nhưng còn chưa đi được nửa bước, thì đã bị anh ấy vòng cánh tay ôm lại.
“ Anh đói rồi, em phải làm anh no, anh bây giờ......chỉ muốn ăn em thôi, em đừng có chạy, đầu lợn nhỏ.” Lạc Mộ Thâm khẽ lẩm bẩm, anh ấy vòng qua eo bế tôi lên, đặt tôi lên chiếc giường thoải mái.
Tôi còn chưa kịp bò dậy, cơ thể cường tráng rắn chắc của anh ấy đã ở trên rồi, giống như ép đỉnh núi Thái Sơn vậy. Khăn mặt của tôi đã bị anh ấy kéo ra rồi, lộ ra làn da trắng trẻo thơm tho sạch sẽ vừa tắm xong.
Còn chưa đợi tôi kịp phản ứng, tay của anh ấy đã để ra sau lưng tôi, nôn nóng rút chiếc khăn mặt còn vướng ở đằng sau lưng tôi ta, vứt sang một bên, cánh tay của anh ấy để sau gáy tôi, giữ lấy gáy tôi, hôn cuồng dại lên môi tôi, sự cuồng dại của người đàn ông muốn chinh phục đó quả thật khiến tôi kích thích như sắp muốn ngất vậy.
Môi của anh ấy và nụ hôn sâu đó khiến tôi có cảm giác giống như có nguồn điện chạy dọc người mình, từ đầu đến chân, luồng điện chạy dọc tứ chi khiến tôi cảm thấy vui vẻ và xao động, mang theo những khoái cảm rạo rực. Anh ấy mơn trớn ấm áp, ngọt ngào khắp cơ thể thôi, trong người như có lửa khiến hai mắt tôi long lanh, dường như mơ màng vậy.
Tôi nghển cổ thở hổn hển, ngón tay giữ chặt lấy áo sơmi của anh ấy, người cong lên giống như cây cung vậy, ưỡn người về phía người anh ấy, thân thể cũng tràn trề nhiệt tình đáp lại.
Nụ hôn của anh ấy nhẹ nhàng mơn trớn khắp người tôi, cắn nhẹ, giống như một đứa trẻ tham lam, cảm giác buồn buồn, mang đầy ngọt ngào ấm áp. Tôi bị anh ấy làm cho đầu óc tôi mị đi, cắn cắn môi, tình cảm ôm lấy đầu của anh ấy. Bàn tay nhỏ mềm mại vuốt nhẹ lên mái tóc của anh ấy, rồi vuốt ve những bắp thịt rắn chắc của anh ấy, bờ vai chắc khỏe, anh ấy cởi từng chiếc cúc áo sơmi, rồi kéo ra.
Tôi tin rằng, động tác bây giờ của tôi đầy vẻ khiêu khích, dụ dỗ, Lạc Mộ Thâm khẽ nâng cằm tôi lên, ánh mắt không thể tin được nhìn tôi, “ Ôi trời, em đang cám dỗ anh sao?”
Tôi tinh nghịch nháy nháy mắt.
Đúng thế, tôi biết là mình đang dụ dỗ, kích thích anh ấy.
Tôi bản thân vốn dĩ là một đứa con gái dám yêu dám hận, tôi yêu anh ấy, cũng muốn có anh ấy! Tôi thật sự muốn anh ấy! Không có uy hiếp, không có sợ hãi, không có khủng bố. Chỉ là một người con gái đơn thuần muốn người đàn ông mà cô ấy yêu mà thôi, tôi chỉ muốn anh ấy như thế!
Đặc biệt là hôm nay xảy ra chuyện với Trần An An, trong lòng tôi thật sự sợ hãi, tôi sợ sẽ mất đi anh ấy, mặc dù tôi biết dùng cách này để giữ anh ấy lại khó tránh khỏi đáng cười, nhưng bây giờ, tôi thật sự rất muốn giữ lấy anh ấy.
Bất kể là dùng phương pháp nào đi nữa.
Tôi có dự cảm, dường như con đường tình yêu của chúng tôi đi sẽ cực kỳ khúc khủy, cực kỳ khó khăn.
Nhưng tôi bây giờ, thật sự rất muốn anh ấy.
Tim tôi không ngừng run rẩy, tâm trạng hồi hộp trở lại, tôi cố hết sức kiềm chế mình, tôi cầu xin trăm lần đừng để tôi hắt xì hơi vào lúc này. Tôi cầu xin đấy!
Tôi tự dằn mình như thế, tôi cảm thấy cảm giác muốn hắn xì hơi đó dường như bị tôi dồn nén xuống rồi.
Tôi đưa cánh tay ra, ôm chặt lấy cổ của anh ấy, dường như muốn cơ thể mình hòa vào trong cơ thể của anh ấy.
“ Đúng rồi, quên mất, anh mang cho em thứ này.” Lạc Mộ Thâm đột nhiên nhớ ra gì đó.
“ Thứ gì thế?” Tôi khẽ nói.
Lạc Mộ Thâm này cũng có lúc thần thần bí bí.
“ Xem thì biết.” Lạc Mộ Thâm vừa nói, vừa lấy một chiếc hộp gấm màu xanh từ trong túi áo khoác ra, rất trang trọng đặt lên tay tôi.
Tôi đang chưa hiểu thì Lạc Mộ Thâm ra hiệu tôi mở ra. Tôi vừa mở nắp hộp, bên trong là chiếc vòng ngọc được chạm khắc tinh xảo hàng đẹp nhất.
Vòng ngọc tinh tế và đẹp đẽ, óng ánh long lanh đó, dưới ánh đèn ánh lên màu hồng phớt, không có một chút tạp chất nào, cảm giác nhìn trong veo đó, khiến trong lòng tôi cảm thấy ấm áp.
Tôi lập tức có thể định giác được giá trị của viên ngọc này, có thể nói là có giá trị vô giá.
Bây giờ rất khó có thể nhìn thấy ngọc chạm khắc không gì đẹp bằng như thế này.
“ Lần trước, Dạ Thiên Kỳ tặng em vòng ngọc đeo tay, không phải đã bị anh làm vỡ sao? Anh biết hình như em rất thích ngọc khắc, cho nên, anh tặng em cái này,” Lạc Mộ Thâm khẽ nói, “ Đây là đồ gia truyền, là mẹ anh giữ lại để cho con dâu tương lai của bà. Em thích hay không thì cứ nhận lấy. Em không thể đeo vòng ngọc Dạ Thiên Kỳ tặng, nhưng có thể đeo vòng anh tặng.
“ Không được, quá quý trọng, em không thể nhận.” Tôi vội vàng nói.
“ đây là anh tặng em, nếu như em không cần, anh sẽ lập tức đập vỡ.” Lạc Mộ Thâm trầm mặt nói.
Thằng cha này! Tôi không dám từ chối, tôi thật sự rất sợ chiếc vòng ngọc đẹp thế này bị vỡ.
“ Đừng đập, em nhận, em nhận mà.” Tôi vội vàng nói.
Đập vỡ chiếc vòng tay đẹp như thế này, thật có lỗi mà!
Lạc Mộ Thâm cầm lấy tay trái của tôi, đeo chiếc vòng tay đó vào cổ tay tôi, nhỏ nhắn vừa tay.
“ Đúng là tay đẹp để đeo ngọc, càng tôn lên vẻ đẹp của cả hai, đây không phải là vòng ngọc của em, thì là của ai chứ?” Lạc Mộ Thâm khẽ nói, “ Đầu lợn, đừng từ chối. Đây là tấm lòng của anh. Tặng em chút đồ thì đừng từ chối, anh còn có thể tặng em nhiều hơn nữa? Biết em thanh cao, đây nếu như là ngọc quý châu báu tầm thường, thì anh đã không tặng cho em. Nhưng cái này thì không giống, là tổ truyền, có tác dụng trừ tà đuổi gian, sau này em chịu khó đeo, nó sẽ bảo hộ cho em.”
Anh ấy nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay của tôi, màu ngọc đó càng làm tôn lên nước da trắng ngần của tôi, càng hiện lên nét sang trọng quý phái.
Lạc Mộ Thâm không kìm lòng nổi, hôn nhẹ lên bàn tay ngọc ngà đó của tôi, cười nói: “ Không sai, chiếc vòng này rất hợp với em, em chính là nữ chủ nhân của nó.”
Tôi dựa sát mặt vào bộ ngực rắn chắc của anh ấy, hai tay ôm lấy eo của anh ấy, không biết tại sao, khoảnh khắc này, tôi lại sợ mất anh ấy như thế. Rất sợ rất sợ, sợ đếm mức phải ôm thật chặt.
Chúng tôi, sẽ mãi mãi được ở bên nhau sao? Tôi nghĩ đến lời chửi mắng của Tần Á Á và Dạ Nhã Lan, hai người họ đều chửi mắng tôi sẽ không có được hạnh phúc, sẽ không có được tình yêu chân chính, tôi sẽ thật sự mất đi Lạc Mộ Thâm chứ?
Tim tôi lập tức như nhói lại, đúng rồi, còn Trần An An......
Tôi thật không biết nên nói với Lạc Mộ Thâm chuyện của Trần An An không, anh ấy sẽ cười tôi lo bò trắng răng chứ?
Nhìn thấy nét buồn trong mắt tôi, Lạc Mộ Thâm giữ cằm tôi hỏi: “ Sao thế, đột nhiên sao lại buồn thế, làm anh cũng thấy cay cay trong lòng.”
Tôi không nói gì, chỉ ngẩng mặt lên, kiễng mũi chân lên, chạm lên môi Lạc Mộ Thâm, nhẹ nhàng hôn anh ấy.
Nụ hôn này quá rung động, Lạc Mộ Thâm chạm tay lên môi mình, nhìn tôi si mê. Tôi lập tức cảm thấy hơi ngại ngùng, mặt hơi đỏ lên, quay người định đi. Nhưng còn chưa đi được nửa bước, thì đã bị anh ấy vòng cánh tay ôm lại.
“ Anh đói rồi, em phải làm anh no, anh bây giờ......chỉ muốn ăn em thôi, em đừng có chạy, đầu lợn nhỏ.” Lạc Mộ Thâm khẽ lẩm bẩm, anh ấy vòng qua eo bế tôi lên, đặt tôi lên chiếc giường thoải mái.
Tôi còn chưa kịp bò dậy, cơ thể cường tráng rắn chắc của anh ấy đã ở trên rồi, giống như ép đỉnh núi Thái Sơn vậy. Khăn mặt của tôi đã bị anh ấy kéo ra rồi, lộ ra làn da trắng trẻo thơm tho sạch sẽ vừa tắm xong.
Còn chưa đợi tôi kịp phản ứng, tay của anh ấy đã để ra sau lưng tôi, nôn nóng rút chiếc khăn mặt còn vướng ở đằng sau lưng tôi ta, vứt sang một bên, cánh tay của anh ấy để sau gáy tôi, giữ lấy gáy tôi, hôn cuồng dại lên môi tôi, sự cuồng dại của người đàn ông muốn chinh phục đó quả thật khiến tôi kích thích như sắp muốn ngất vậy.
Môi của anh ấy và nụ hôn sâu đó khiến tôi có cảm giác giống như có nguồn điện chạy dọc người mình, từ đầu đến chân, luồng điện chạy dọc tứ chi khiến tôi cảm thấy vui vẻ và xao động, mang theo những khoái cảm rạo rực. Anh ấy mơn trớn ấm áp, ngọt ngào khắp cơ thể thôi, trong người như có lửa khiến hai mắt tôi long lanh, dường như mơ màng vậy.
Tôi nghển cổ thở hổn hển, ngón tay giữ chặt lấy áo sơmi của anh ấy, người cong lên giống như cây cung vậy, ưỡn người về phía người anh ấy, thân thể cũng tràn trề nhiệt tình đáp lại.
Nụ hôn của anh ấy nhẹ nhàng mơn trớn khắp người tôi, cắn nhẹ, giống như một đứa trẻ tham lam, cảm giác buồn buồn, mang đầy ngọt ngào ấm áp. Tôi bị anh ấy làm cho đầu óc tôi mị đi, cắn cắn môi, tình cảm ôm lấy đầu của anh ấy. Bàn tay nhỏ mềm mại vuốt nhẹ lên mái tóc của anh ấy, rồi vuốt ve những bắp thịt rắn chắc của anh ấy, bờ vai chắc khỏe, anh ấy cởi từng chiếc cúc áo sơmi, rồi kéo ra.
Tôi tin rằng, động tác bây giờ của tôi đầy vẻ khiêu khích, dụ dỗ, Lạc Mộ Thâm khẽ nâng cằm tôi lên, ánh mắt không thể tin được nhìn tôi, “ Ôi trời, em đang cám dỗ anh sao?”
Tôi tinh nghịch nháy nháy mắt.
Đúng thế, tôi biết là mình đang dụ dỗ, kích thích anh ấy.
Tôi bản thân vốn dĩ là một đứa con gái dám yêu dám hận, tôi yêu anh ấy, cũng muốn có anh ấy! Tôi thật sự muốn anh ấy! Không có uy hiếp, không có sợ hãi, không có khủng bố. Chỉ là một người con gái đơn thuần muốn người đàn ông mà cô ấy yêu mà thôi, tôi chỉ muốn anh ấy như thế!
Đặc biệt là hôm nay xảy ra chuyện với Trần An An, trong lòng tôi thật sự sợ hãi, tôi sợ sẽ mất đi anh ấy, mặc dù tôi biết dùng cách này để giữ anh ấy lại khó tránh khỏi đáng cười, nhưng bây giờ, tôi thật sự rất muốn giữ lấy anh ấy.
Bất kể là dùng phương pháp nào đi nữa.
Tôi có dự cảm, dường như con đường tình yêu của chúng tôi đi sẽ cực kỳ khúc khủy, cực kỳ khó khăn.
Nhưng tôi bây giờ, thật sự rất muốn anh ấy.
Tim tôi không ngừng run rẩy, tâm trạng hồi hộp trở lại, tôi cố hết sức kiềm chế mình, tôi cầu xin trăm lần đừng để tôi hắt xì hơi vào lúc này. Tôi cầu xin đấy!
Tôi tự dằn mình như thế, tôi cảm thấy cảm giác muốn hắn xì hơi đó dường như bị tôi dồn nén xuống rồi.
Tôi đưa cánh tay ra, ôm chặt lấy cổ của anh ấy, dường như muốn cơ thể mình hòa vào trong cơ thể của anh ấy.