Cứ nghĩ đến bên phía cảnh sát có người đứng đằng sau hãm hại tôi, tôi vô cùng sợ hãi.
Nhưng Dạ Thiên Kỳ đến cũng làm tôi an tâm phần nào.
Chỉ là, Dạ Thiên Kỳ có vẽ ra được người đàn ông đó không?
Kể cả vẽ ra được, Dạ Thiên Kỳ có thể tìm ra được tên đó không?
Hay là để bên phía cảnh sát treo giải thưởng tìm? Nếu như kẻ đó được giấu mặt thì sao?
Nhìn thấy tôi có vẻ không tự tin lắm, Dạ Thiên Kỳ khẽ nói: “ Nhụy Nhụy, em tin anh, bây giờ phải tin anh vô điều kiện, mau nói cho anh, hắn ta trông như thế nào.”
“ Vâng” Tôi gật đầu, ho một tiếng rồi nói, “ Anh Thiên Kỳ, tên đó khoảng ba mươi tuổi, dáng rất cao, cao xấp xỉ Lạc Mộ Thâm, khuôn mặt vuôn vắn, lông mày đậm rất dài, mắt to, khóe mắt hơi cụp xuống, mũi rất thẳng, mồm không to không nhỏ, nhưng rất đẹp. Em bây giờ chỉ có thể miêu tả như thế, em thật sự rất căng thẳng, dáng vẻ của hắn in sâu trong mắt em, nhưng em nói như thế, anh có thể vẽ ra được không? Em cảm thấy rất mơ hồ, nếu như em có thể vẽ thanh thì tốt, nhưng tài vẽ của em kém như thế.”
Tôi rất buồn, sớm biết thế này, tôi đi học hội họa thì tốt biết mấy.
“ Đừng căng thẳng, em còn có anh. Anh vẽ được là được, anh bây giờ vẽ cho em xem, sau đó, em xem xem ở chỗ nào không giống, chúng ta sẽ sửa từng chút một.” Dạ Thiên Kỳ khẽ nói, “ Nhụy Nhụy, em đừng khóc, anh đã từng nói, em bây giờ phải tin anh vô điều kiện đấy.”
“ Vâng.” Tôi gật đầu, tôi thừa nhận, anh ấy thật sự cho tôi cảm giác an tâm vào lúc này.
Tôi tin Dạ Thiên Kỳ, anh ấy nhất định sẽ giúp tôi.
Thế là, tôi mô tả, Dạ Thiên Kỳ căn cứ vào lời mô tả của tôi mà vẽ, sau đó tôi xem lại bức tranh mà anh ấy vẽ, chỉ ra điểm cần sửa, chúng tôi cùng nhau sửa lại cũng mất gần hai tiếng, đương nhiên, cũng chính là Dạ Thiên Kỳ, nếu không bên cảnh sát làm sao để chúng tôi gặp nhau trong thời gian lâu như thế? Khi Dạ Thiên Kỳ đặt bức vẽ sau khi chỉnh sửa nét cuối cùng đó trước mặt tôi, tôi không kìm được xúc động, không sai, chính là người đàn ông này, Dạ Thiên Kỳ đã vẽ ra chân dung tên đàn ông đó giống như thật.
“ Chính là hắn ta. Chính hắn quấy rối em, hãi hại em.” Tôi chỉ người đàn ông trong bức tranh mà xúc động nói.
“ Nhụy Nhụy, em yên tâm, phải xúc ba tầng đất anh cũng phải lôi hắn ra, dám hại Nhụy Nhụy của anh.” Dạ Thiên Kỳ lạnh lùng nói.
“ Cảm ơn anh, anh Thiên Kỳ.” Tôi khẽ nói, Dạ Thiên Kỳ vùa đến, nỗi lo lắng và sợ hãi trong lòng tôi cuối cùng cũng giảm đi được một chút rồi.
“ Nhưng, em đột nhiên nghĩ đến, người này nếu như thật sự có kẻ đứng đằng sau sai khiến hắn ta phải hãm hại em, có lẽ giờ này hắn ta đã trốn đi rồi, tìm hắn ta rất khó, có phải nhờ bên phía cảnh sát treo giải tìm bắt không?” Mắt tôi chăm chú nhìn Dạ Thiên Kỳ.
“ Hừ, nếu như để bọn họ tìm, không biết phải đợi đến bao giờ, em ở đây thêm một ngày anh cũng không yên tâm.” Dạ Thiên Kỳ lạnh lùng nói.
“ Thế....anh Thiên Kỳ, anh định làm thế nào?” Tôi cắn nhẹ môi, toàn thân run lên cầm cập.
“ Nhụy Nhụy, anh đã nói, anh muốn dùng cách thức của anh, dùng cách thức của quỷ dạ xoa.” Dạ Thiên Kỳ bình tĩnh nói.
Cách thức của quỷ dạ xoa sao?
Lẽ nào quỷ dạ xoa không phải là một biệt danh thông thường ư?
Dạ Thiên Kỳ đứng lên, gấp tờ giấy đó cho vào túi, anh ấy nhìn tôi, vỗ nhẹ lên bờ vai nhỏ của tôi, tôi cảm thấy có một sức mạnh được truyền từ tay anh ấy đến tôi.
“ Nhụy Nhụy, em yên tâm, em cố đợi chút. Anh lập tức sẽ cứu em ra. Nhớ lời của anh, vẫn phải ăn ngủ đầy đủ, không được cáu giận, anh cũng sẽ sai người chăm sóc em, yên tâm, trong đồn cảnh sát cũng có người của anh, anh sẽ không để bọn họ ức hiếp em, em đợi anh, anh sẽ cứu em ra. Anh cũng sẽ tìm Lạc Mộ Thâm, dựa vào sức của hai bọn anh, chẳng lẽ không bảo vệ được em sao? Em không tin anh, cũng phải tin vào Lạc Mộ Thâm.” Dạ Thiên Kỳ cũng nhìn tôi hồi lâu, trong mắt đầy vẻ thương xót.
“ Vâng, anh Thiên Kỳ, em tin anh và Lạc Mộ Thâm, em biết hai người sẽ không bỏ rơi em.” Tôi gật đầu, lúc này đây, tôi chỉ có thể dựa vào anh ấy.
Dạ Thiên Kỳ lại dặn dò tôi một lúc, mãi mới không nỡ rời đi.
Tôi quay lại căn phòng giam tôi, nhưng bây giờ, tôi không sợ hãi đến như thế.
Tôi biết Dạ Thiên Kỳ đang vì tôi nỗ lực, Lạc Mộ Thâm, cũng đang vì tôi nỗ lực.
Chỉ là, tôi bị giam cầm trong đồn công an, không biết rằng lúc này, tin tức tôi buôn bán thuốc phiện đã bay xa, thậm chí còn đăng lên cả báo chí và mạng, trên báo được giật tít với tiêu đề: bạn gái Tô Tư Nhụy của Lạc Mộ Thâm- người đứng đầu ban chấp hành của Tập đoàn Lạc Thị đang bị bắt giam vì tội buôn bán thuốc phiện.
Việc này đã trở thành sóng to gió lớn, rất nhiều người bàn luận, trong đồn cảnh sát tôi không biết mình đã trở thành tiêu điểm của dư luận, tôi đã hoàn toàn bị đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió. Lạc Thị và Lạc Mộ Thâm đều trở thành tiêu điểm của dư luận.
Tôi càng không biết, tai họa này mang đến điều gì cho tôi và Lạc Mộ Thâm, càng không biết, Lạc Mộ thâm đã biết được tin tức, lập tức dừng công việc bên Mỹ mà vội vàng quay về, anh ấy sẽ hành động như thế nào.
( Dưới đây tạm thời dùng lời kể của người thứ ba để thuật lại câu chuyện)
Lạc Mộ Thâm lịch lãm bước ra khỏi sân bay, mặc dù vẫn là dáng vẻ hiên ngang, tao nhã, trong đôi mắt sâu đẹp đó che giấu sự lo lắng và buồn bực. Anh ấy mặc bộ vest phẳng phiu, bên ngoài mặc áo khoác màu lông lạc đà, trên khuôn mặt đường nét rõ rệt, khôi ngô tuấn tú, cả người toát ra vẻ lạnh lùng như một lưỡi dao sắc bén.
Biết chuyện của Nhụy Tử, trái tim anh ấy giống như đang trên lửa đốt vậy, việc của nước Mỹ đã không còn kịp để xử lý nữa, bàn giao đơn giản cho Phó Tổng Tần, anh ấy đặt chuyến bay sớm nhất để về, bây giờ anh ấy lo lắng nhất chính là việc của Nhụy Tử.
Trước nay chưa bao giờ nghĩ mới xa nhau có 3 ngày, vậy mà Nhụy tử lại gặp phải tai bay vạ gió như thế, còn nghĩ rằng sau khi quay về sẽ dẫn cô ấy cùng về quê thăm bố mẹ cô ấy.
Nhưng…..
Lạc Mộ Thâm suy nghĩ trăn trở, anh ấy không ngừng tự hỏi mình, Nhụy tử có vượt qua được không?
Lần này Lạc Mộ Thâm quay về, phóng viên báo chí đã khống chế không nổi được, bọn họ giống như đàn ong mật ngửi thấy mùi hoa vậy, đã ở sân bay từ rất lâu rồi, đứng vây quanh ở cửa ra của sân bay.
Nếu không phải xung quanh Lạc Mộ Thâm có các vệ sĩ áo đen ngăn lại, những đàn ông mật này dường như sắp bổ nhào vào anh ấy rồi.
Mau giật tít mới ở thời sự, mau nắm bắt tin tức có giá trị, tin tức bạn gái Lạc Mộ Thâm của tập đoàn Lạc Thị buôn bán thuốc phiện, tin nóng hổi như thế này mà không săn tin thì thật lạ?
Cho nên, trong lòng những phóng viên này đầy hưng phấn, lúc này, kể cả giơ súng uy hiếp bọn họ, bọn họ cũng sẽ không lùi bước. ở điểm này, sự nhiệt huyết trong nghề nghiệp của bọn họ khiến người khác phải bái phục.
Một vài kí giả chen chúc đã bị bảo vệ ngăn lại ngoài cửa, Lạc Mộ Thâm chẳng thèm để ý bọn người đó, bước nhanh chân về phía trước, thư ký Cát Vân đã đến đón anh ấy, suýt chút nữa đã bị bọn người nhốn nháo này đẩy ngã.
“ Xin hỏi Lạc tổng, cô Tô Tư Nhụy chính xác có phải buôn bán thuốc phiện không? Cô Tô là vợ tương lai của anh có phải không? Anh nhìn nhận việc này như thế nào?”
Nhưng Dạ Thiên Kỳ đến cũng làm tôi an tâm phần nào.
Chỉ là, Dạ Thiên Kỳ có vẽ ra được người đàn ông đó không?
Kể cả vẽ ra được, Dạ Thiên Kỳ có thể tìm ra được tên đó không?
Hay là để bên phía cảnh sát treo giải thưởng tìm? Nếu như kẻ đó được giấu mặt thì sao?
Nhìn thấy tôi có vẻ không tự tin lắm, Dạ Thiên Kỳ khẽ nói: “ Nhụy Nhụy, em tin anh, bây giờ phải tin anh vô điều kiện, mau nói cho anh, hắn ta trông như thế nào.”
“ Vâng” Tôi gật đầu, ho một tiếng rồi nói, “ Anh Thiên Kỳ, tên đó khoảng ba mươi tuổi, dáng rất cao, cao xấp xỉ Lạc Mộ Thâm, khuôn mặt vuôn vắn, lông mày đậm rất dài, mắt to, khóe mắt hơi cụp xuống, mũi rất thẳng, mồm không to không nhỏ, nhưng rất đẹp. Em bây giờ chỉ có thể miêu tả như thế, em thật sự rất căng thẳng, dáng vẻ của hắn in sâu trong mắt em, nhưng em nói như thế, anh có thể vẽ ra được không? Em cảm thấy rất mơ hồ, nếu như em có thể vẽ thanh thì tốt, nhưng tài vẽ của em kém như thế.”
Tôi rất buồn, sớm biết thế này, tôi đi học hội họa thì tốt biết mấy.
“ Đừng căng thẳng, em còn có anh. Anh vẽ được là được, anh bây giờ vẽ cho em xem, sau đó, em xem xem ở chỗ nào không giống, chúng ta sẽ sửa từng chút một.” Dạ Thiên Kỳ khẽ nói, “ Nhụy Nhụy, em đừng khóc, anh đã từng nói, em bây giờ phải tin anh vô điều kiện đấy.”
“ Vâng.” Tôi gật đầu, tôi thừa nhận, anh ấy thật sự cho tôi cảm giác an tâm vào lúc này.
Tôi tin Dạ Thiên Kỳ, anh ấy nhất định sẽ giúp tôi.
Thế là, tôi mô tả, Dạ Thiên Kỳ căn cứ vào lời mô tả của tôi mà vẽ, sau đó tôi xem lại bức tranh mà anh ấy vẽ, chỉ ra điểm cần sửa, chúng tôi cùng nhau sửa lại cũng mất gần hai tiếng, đương nhiên, cũng chính là Dạ Thiên Kỳ, nếu không bên cảnh sát làm sao để chúng tôi gặp nhau trong thời gian lâu như thế? Khi Dạ Thiên Kỳ đặt bức vẽ sau khi chỉnh sửa nét cuối cùng đó trước mặt tôi, tôi không kìm được xúc động, không sai, chính là người đàn ông này, Dạ Thiên Kỳ đã vẽ ra chân dung tên đàn ông đó giống như thật.
“ Chính là hắn ta. Chính hắn quấy rối em, hãi hại em.” Tôi chỉ người đàn ông trong bức tranh mà xúc động nói.
“ Nhụy Nhụy, em yên tâm, phải xúc ba tầng đất anh cũng phải lôi hắn ra, dám hại Nhụy Nhụy của anh.” Dạ Thiên Kỳ lạnh lùng nói.
“ Cảm ơn anh, anh Thiên Kỳ.” Tôi khẽ nói, Dạ Thiên Kỳ vùa đến, nỗi lo lắng và sợ hãi trong lòng tôi cuối cùng cũng giảm đi được một chút rồi.
“ Nhưng, em đột nhiên nghĩ đến, người này nếu như thật sự có kẻ đứng đằng sau sai khiến hắn ta phải hãm hại em, có lẽ giờ này hắn ta đã trốn đi rồi, tìm hắn ta rất khó, có phải nhờ bên phía cảnh sát treo giải tìm bắt không?” Mắt tôi chăm chú nhìn Dạ Thiên Kỳ.
“ Hừ, nếu như để bọn họ tìm, không biết phải đợi đến bao giờ, em ở đây thêm một ngày anh cũng không yên tâm.” Dạ Thiên Kỳ lạnh lùng nói.
“ Thế....anh Thiên Kỳ, anh định làm thế nào?” Tôi cắn nhẹ môi, toàn thân run lên cầm cập.
“ Nhụy Nhụy, anh đã nói, anh muốn dùng cách thức của anh, dùng cách thức của quỷ dạ xoa.” Dạ Thiên Kỳ bình tĩnh nói.
Cách thức của quỷ dạ xoa sao?
Lẽ nào quỷ dạ xoa không phải là một biệt danh thông thường ư?
Dạ Thiên Kỳ đứng lên, gấp tờ giấy đó cho vào túi, anh ấy nhìn tôi, vỗ nhẹ lên bờ vai nhỏ của tôi, tôi cảm thấy có một sức mạnh được truyền từ tay anh ấy đến tôi.
“ Nhụy Nhụy, em yên tâm, em cố đợi chút. Anh lập tức sẽ cứu em ra. Nhớ lời của anh, vẫn phải ăn ngủ đầy đủ, không được cáu giận, anh cũng sẽ sai người chăm sóc em, yên tâm, trong đồn cảnh sát cũng có người của anh, anh sẽ không để bọn họ ức hiếp em, em đợi anh, anh sẽ cứu em ra. Anh cũng sẽ tìm Lạc Mộ Thâm, dựa vào sức của hai bọn anh, chẳng lẽ không bảo vệ được em sao? Em không tin anh, cũng phải tin vào Lạc Mộ Thâm.” Dạ Thiên Kỳ cũng nhìn tôi hồi lâu, trong mắt đầy vẻ thương xót.
“ Vâng, anh Thiên Kỳ, em tin anh và Lạc Mộ Thâm, em biết hai người sẽ không bỏ rơi em.” Tôi gật đầu, lúc này đây, tôi chỉ có thể dựa vào anh ấy.
Dạ Thiên Kỳ lại dặn dò tôi một lúc, mãi mới không nỡ rời đi.
Tôi quay lại căn phòng giam tôi, nhưng bây giờ, tôi không sợ hãi đến như thế.
Tôi biết Dạ Thiên Kỳ đang vì tôi nỗ lực, Lạc Mộ Thâm, cũng đang vì tôi nỗ lực.
Chỉ là, tôi bị giam cầm trong đồn công an, không biết rằng lúc này, tin tức tôi buôn bán thuốc phiện đã bay xa, thậm chí còn đăng lên cả báo chí và mạng, trên báo được giật tít với tiêu đề: bạn gái Tô Tư Nhụy của Lạc Mộ Thâm- người đứng đầu ban chấp hành của Tập đoàn Lạc Thị đang bị bắt giam vì tội buôn bán thuốc phiện.
Việc này đã trở thành sóng to gió lớn, rất nhiều người bàn luận, trong đồn cảnh sát tôi không biết mình đã trở thành tiêu điểm của dư luận, tôi đã hoàn toàn bị đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió. Lạc Thị và Lạc Mộ Thâm đều trở thành tiêu điểm của dư luận.
Tôi càng không biết, tai họa này mang đến điều gì cho tôi và Lạc Mộ Thâm, càng không biết, Lạc Mộ thâm đã biết được tin tức, lập tức dừng công việc bên Mỹ mà vội vàng quay về, anh ấy sẽ hành động như thế nào.
( Dưới đây tạm thời dùng lời kể của người thứ ba để thuật lại câu chuyện)
Lạc Mộ Thâm lịch lãm bước ra khỏi sân bay, mặc dù vẫn là dáng vẻ hiên ngang, tao nhã, trong đôi mắt sâu đẹp đó che giấu sự lo lắng và buồn bực. Anh ấy mặc bộ vest phẳng phiu, bên ngoài mặc áo khoác màu lông lạc đà, trên khuôn mặt đường nét rõ rệt, khôi ngô tuấn tú, cả người toát ra vẻ lạnh lùng như một lưỡi dao sắc bén.
Biết chuyện của Nhụy Tử, trái tim anh ấy giống như đang trên lửa đốt vậy, việc của nước Mỹ đã không còn kịp để xử lý nữa, bàn giao đơn giản cho Phó Tổng Tần, anh ấy đặt chuyến bay sớm nhất để về, bây giờ anh ấy lo lắng nhất chính là việc của Nhụy Tử.
Trước nay chưa bao giờ nghĩ mới xa nhau có 3 ngày, vậy mà Nhụy tử lại gặp phải tai bay vạ gió như thế, còn nghĩ rằng sau khi quay về sẽ dẫn cô ấy cùng về quê thăm bố mẹ cô ấy.
Nhưng…..
Lạc Mộ Thâm suy nghĩ trăn trở, anh ấy không ngừng tự hỏi mình, Nhụy tử có vượt qua được không?
Lần này Lạc Mộ Thâm quay về, phóng viên báo chí đã khống chế không nổi được, bọn họ giống như đàn ong mật ngửi thấy mùi hoa vậy, đã ở sân bay từ rất lâu rồi, đứng vây quanh ở cửa ra của sân bay.
Nếu không phải xung quanh Lạc Mộ Thâm có các vệ sĩ áo đen ngăn lại, những đàn ông mật này dường như sắp bổ nhào vào anh ấy rồi.
Mau giật tít mới ở thời sự, mau nắm bắt tin tức có giá trị, tin tức bạn gái Lạc Mộ Thâm của tập đoàn Lạc Thị buôn bán thuốc phiện, tin nóng hổi như thế này mà không săn tin thì thật lạ?
Cho nên, trong lòng những phóng viên này đầy hưng phấn, lúc này, kể cả giơ súng uy hiếp bọn họ, bọn họ cũng sẽ không lùi bước. ở điểm này, sự nhiệt huyết trong nghề nghiệp của bọn họ khiến người khác phải bái phục.
Một vài kí giả chen chúc đã bị bảo vệ ngăn lại ngoài cửa, Lạc Mộ Thâm chẳng thèm để ý bọn người đó, bước nhanh chân về phía trước, thư ký Cát Vân đã đến đón anh ấy, suýt chút nữa đã bị bọn người nhốn nháo này đẩy ngã.
“ Xin hỏi Lạc tổng, cô Tô Tư Nhụy chính xác có phải buôn bán thuốc phiện không? Cô Tô là vợ tương lai của anh có phải không? Anh nhìn nhận việc này như thế nào?”