Bên sông Hỗn Hà có khói bay lượn lờ trên không trung, tôi và Dạ Thiên Kỳ, Lục Hàn và Thôi Táp ngồi trên bãi cỏ bên sông, bốn người ngồi quanh đống lửa nướng cá.
Sau khi lửa bốc hẳn lên, không còn cảm giác lạnh nữa.
Dạ Thiên Kỳ giống như một đầu bếp thực thụ vậy, tẩm ướp gia vị đầy đủ lên thân cá.
Bình thường chúng tôi ăn cá, đều đã được làm xong ở nhà hoặc nhà hàng, cá hấp, cá kho, canh cá chua, tôi trước nay chưa bao giờ được ăn cá nướng cả.
Đó là cá đen vừa câu lên, sau khi rửa sạch moi ruột ra. Được dùng những cây xiên gỗ xiên vào cá, sau đó nướng trực tiếp trên lửa.
Lục Hàn liên tục lật chiếc xiên gỗ cho cá được nướng đều, giống như đồng tử của Lão Thượng Quân luyện linh đan vậy.
Vốn dĩ tôi chẳng có cảm giác thèm ăn gì cả, nhưng bây giờ xem ra, món cá nướng này rất hấp dẫn.
Dạ Thiên Kỳ này nên đi làm dân chài, hoặc là làm đầu bếp, món cá nướng này ngửi thôi đã thấy thơm ngào ngạt rồi.
Trong không khí khắp nơi được bao trùm bởi mùi cá nướng. Bọn họ mỗi người cầm những xiên gỗ xiên cá, nướng trên lửa. Âm thanh “xèo xèo” của cá nướng lẫn tiếng củi cháy lách tách hòa vào nhau, khiến bầu không khí lập tức ấm áp náo nhiệt hẳn lên.
Tôi vốn dĩ như người mất hồn mà bây giờ cũng bắt đầu lấy lại tinh thần, lại trở về là người con gái trẻ trung hoạt bát và đáng yêu, tôi ngẩng đầu khịt mũi, ngửi mùi thơm của cá nướng trong không khí, mắt chăm chú nhìn vào những con cá nướng trên bếp, bộ dạng rất thèm ăn rồi.
Dạ Thiên Kỳ liếc sang nhìn tôi, cười nói: “ Đúng rồi, chính là dáng vẻ này, bộ dạng em vừa nãy mặt mày ủ rũ mất tinh thần, khiến anh lo lắng nhiều lắm em có biết không, anh cứ hễ lo lắng là cholesterol lên cao em có biết không? Anh thích dáng vẻ em cười, không thích em buồn rầu như thế, thực ra em không biết em cười đáng yêu thế nào đâu, em cười lên, sẽ khiến tất cả đàn ông trong thiên hạ phải mê muội.”
Tôi nhếch mép lên, còn cười được sao? Tôi bây giờ làm gì có tâm trạng cười được chứ?
Tôi không phải không thích cười, nhưng cứ nghĩ đến Lạc Mộ Thâm, tôi lại không cười nổi.
Dạ Thiên Kỳ lại tinh nghịch thè lưỡi nói: “ Hơn nữa, nếu như em lúc nào cũng cau mày nhăn nhó, sẽ có nếp nhăn đấy. Em xem bây nhờ đã bắt đầu có nếp nhăn rồi đấy, ôi mẹ ơi, nhìn kỹ còn không ít ấy, ở đây có, ở đây cũng có, đây cũng có nữa này, trời ơi, Nhụy Nhụy, sao em lại già nhanh thế được chứ? Có phải anh nên gọi em là cô rồi không? Hay là chị thế?”
Tôi không kìm được giật mình: Không phải chứ, bây giờ tôi mới có bao nhiêu tuổi, chưa đến 24 tuổi mà đã có nếp nhăn sao? Dạ Thiên Kỳ nói phải gọi tôi là cô hay là chị rồi sao?
Tôi vội lấy chiếc gương nhỏ trong túi ra soi, nhưng trong gương lại phản chiếu lại hình ảnh gương mặt với làn da mềm mại của tôi, làm gì có nếp nhăn nào chứ?
“ Dạ Thiên Kỳ, anh dám lừa em à! Nếp nhăn ở đâu chứ, anh chỉ cho em xem xem?” Tôi ra sức đấm thùm thụp vào người Dạ Thiên Kỳ.
“ Ha Ha, Thiên Kỳ đùa em đấy, em làm gì có nếp nhăn chứ? Lời của cậu ta mà em cũng tin à, anh nói cho em biết, lời của Dạ Thiên Kỳ, em nghe tai này thì cho lọt ra ngoài tai kia là được rồi.” Thôi Táp cười nói.
“ Cậu nói nhiều thế làm gì chứ? Mau tập trung nướng cá đi.” Dạ Thiên Kỳ hất hàm sai khiến chỉ Thôi Táp mà nói.
“ Vâng, tuân lệnh, Dạ Thiếu Gia.” Thôi Táp nhanh nhảu nói.
Anh ta lại ra sức lật liên tục chiếc xiên gỗ cá nướng đó.
Ánh mắt tôi ân cần nhìn Lục Hàn và Thôi Táp, ôi, hai người này cũng thật chẳng dễ dàng gì, rõ ràng đều là những người rất xuất sắc, nhưng lúc nào cũng bị Dạ Thiên Kỳ bắt bạt giống như nô tì vậy.
Tôi bỗng dưng lại nhớ đến Lạc Mộ Thâm, Phương Trạch Vũ, Lương Cẩn Hàn và Tần Hạo Nhiên, f3 đó không phải cũng giống thế này sao? Cũng luôn bị Lạc Mộ Thâm sai khiến bắt nạt!
Ôi......đây gọi là vật họp theo loài, người chia theo bầy mà.
Tại vì Dạ Thiên Kỳ tốt với tôi, cho nên Lục Hàn và Thôi Táp cũng tốt với tôi; tại vì Lạc Mộ Thâm tốt với tôi, cho nên, Tần Hạo Nhiên, Phương Trạch Vũ và Lương Cẩn Hàn cũng tốt với tôi.
Tôi càng ngày càng tin, mỗi một người trên thế giới này đều nợ trách nhiệm với một người khác, có lẽ kiếp trước Dạ Thiên Kỳ nợ tôi chăng?
Còn tôi kiếp trước nợ Lạc Mộ Thâm, tại vì nợ, cho nên kiếp này tôi phải dùng nước mắt để trả.
Hừ, tại sao tôi lại giống như Giáng Chu Tiên Thảo biến thành Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng vậy, Lạc Mộ Thâm là Bối Bảo Bảo sao?
Tôi không nén được thở dài một hơi.
Trước đây, tôi thích cười như thế, còn bây giờ, tôi phát hiện tôi đặc biệt thích thở dài.
“ Anh Thiên Kỳ, anh đừng đối xử như thế với anh Lục Hàn và anh Thôi Táp mà, người ta cũng chẳng dễ dàng gì, trời lạnh thế này mà phải ở đây câu cá nửa ngày liền!” Tôi khẽ nói.
“ Đúng thế đúng thế, bọn mình chẳng dễ dàng gì đâu, Nhụy Nhụy thông cảm với bọn mình, Dạ Thiếu Gia này không biết phải trái gì, chả trách gọi là Dạ Xoa.” Lục Hàn lẩm bẩm nói.
“Cậu nói nữa có tin mình cho cậu vào xiên gỗ nướng luôn trên lửa không?” Dạ Thiên Kỳ cố tình lườm Lục Hàn với ánh mắt nguy hiểm.
“ Không cần, mình cũng chẳng ngon đâu.” Lục Hàn vội vàng nói.
“ Xin Nhụy Nhụy tha cho cậu đi?” Dạ Thiên Kỳ lạnh lùng nói.
“ Tô tiểu thư, tha cho tôi đi, để tôi chăm chỉ nướng cá cho cô ăn có được không?” Lục Hàn đáng thương nói.
“ Đúng thế, chúng tôi nguyện thành tâm thành ý phục vụ tiểu thư Tô.” Thôi Táp cũng cố tình hùa theo Lục Hàn nói.
Tôi không kìm được cười phá lên, bộ dạng của Lục Hàn và Thôi Táp, thật sự rất buồn cười.
“ Được rồi được rồi, chúng ta không quan tâm hai người bọn họ nữa, Nhụy Nhụy, em xem cá anh nướng cho em, thơm điếc mũi luôn. Em gầy thế này, anh xót xa quá, nhất định phải bù đắp cho em béo lên.” Dạ Thiên Kỳ vừa chăm chỉ nướng cá vừa nói.
Nhọ đen của củi gỗ bám lên khuôn mặt của anh ấy, trong mắt tôi, Dạ Thiên Kỳ hào hoa phong độ quả thật biến thành ông chú nướng thịt rồi.
Tôi dùng tay che miệng cười phá lên, tôi cười nghiêng ngả cảm giác như trước nay chưa từng được cười vui thế này bao giờ.
“ Em cười cái gì? Nhụy Nhụy?” Dạ Thiên Kỳ còn chưa biết mặt mình bị bám nhọ củi, anh ấy ngẩng đầu lên, vẻ nghi ngờ nhìn tôi.
“ Không có gì, thích cười mà cũng không được sao?” Tôi lại làm mặt lạnh, lườm Dạ Thiên Kỳ một cái.
Dạ Thiên Kỳ cười nhìn tôi, anh ấy nhìn thấy trong mắt tôi đã dần lấy lại tinh thần, không còn ủ rũ như trước nữa.
Dạ Thiên Kỳ vội cúi đầu chăm chỉ nướng cá. Tôi cũng đón lấy xiên cá nướng trong tay Thôi Táp. Nhìn bọn họ nướng cá, thật thú vị. Tôi cũng nướng thử, đỡ có thời gian nghĩ về những chuyện đau lòng.
Qua một lúc, cá của Dạ Thiên Kỳ nướng xong rồi, còn cá của tôi nướng thì khét lên, nhìn con cá nướng đen trong tay mình, tôi thật muốn khóc.
Thật là đen đủi mà!
Lúc này Dạ Thiên Kỳ cầm lấy xiên cá nướng trong tay tôi, rất tự nhiên đưa xiên cá nướng của mình cho tôi. Tôi muốn từ chối, nhưng Dạ Thiên Kỳ cười ý nói tôi cầm lấy, cho nên tôi cũng chẳng do dự nữa mà đón lấy.
Chỉ nghe thấy anh ấy dặn dò: “ Cẩn thận bỏng! Cẩn thận có xương, ăn từ từ nhé!” Tôi không ngờ anh ấy lại tỉ mỉ cẩn thận thế, người đàn ông phong độ như Dạ Thiên Kỳ, thật sự rất ấm áp, thật sự rất......
Sau khi lửa bốc hẳn lên, không còn cảm giác lạnh nữa.
Dạ Thiên Kỳ giống như một đầu bếp thực thụ vậy, tẩm ướp gia vị đầy đủ lên thân cá.
Bình thường chúng tôi ăn cá, đều đã được làm xong ở nhà hoặc nhà hàng, cá hấp, cá kho, canh cá chua, tôi trước nay chưa bao giờ được ăn cá nướng cả.
Đó là cá đen vừa câu lên, sau khi rửa sạch moi ruột ra. Được dùng những cây xiên gỗ xiên vào cá, sau đó nướng trực tiếp trên lửa.
Lục Hàn liên tục lật chiếc xiên gỗ cho cá được nướng đều, giống như đồng tử của Lão Thượng Quân luyện linh đan vậy.
Vốn dĩ tôi chẳng có cảm giác thèm ăn gì cả, nhưng bây giờ xem ra, món cá nướng này rất hấp dẫn.
Dạ Thiên Kỳ này nên đi làm dân chài, hoặc là làm đầu bếp, món cá nướng này ngửi thôi đã thấy thơm ngào ngạt rồi.
Trong không khí khắp nơi được bao trùm bởi mùi cá nướng. Bọn họ mỗi người cầm những xiên gỗ xiên cá, nướng trên lửa. Âm thanh “xèo xèo” của cá nướng lẫn tiếng củi cháy lách tách hòa vào nhau, khiến bầu không khí lập tức ấm áp náo nhiệt hẳn lên.
Tôi vốn dĩ như người mất hồn mà bây giờ cũng bắt đầu lấy lại tinh thần, lại trở về là người con gái trẻ trung hoạt bát và đáng yêu, tôi ngẩng đầu khịt mũi, ngửi mùi thơm của cá nướng trong không khí, mắt chăm chú nhìn vào những con cá nướng trên bếp, bộ dạng rất thèm ăn rồi.
Dạ Thiên Kỳ liếc sang nhìn tôi, cười nói: “ Đúng rồi, chính là dáng vẻ này, bộ dạng em vừa nãy mặt mày ủ rũ mất tinh thần, khiến anh lo lắng nhiều lắm em có biết không, anh cứ hễ lo lắng là cholesterol lên cao em có biết không? Anh thích dáng vẻ em cười, không thích em buồn rầu như thế, thực ra em không biết em cười đáng yêu thế nào đâu, em cười lên, sẽ khiến tất cả đàn ông trong thiên hạ phải mê muội.”
Tôi nhếch mép lên, còn cười được sao? Tôi bây giờ làm gì có tâm trạng cười được chứ?
Tôi không phải không thích cười, nhưng cứ nghĩ đến Lạc Mộ Thâm, tôi lại không cười nổi.
Dạ Thiên Kỳ lại tinh nghịch thè lưỡi nói: “ Hơn nữa, nếu như em lúc nào cũng cau mày nhăn nhó, sẽ có nếp nhăn đấy. Em xem bây nhờ đã bắt đầu có nếp nhăn rồi đấy, ôi mẹ ơi, nhìn kỹ còn không ít ấy, ở đây có, ở đây cũng có, đây cũng có nữa này, trời ơi, Nhụy Nhụy, sao em lại già nhanh thế được chứ? Có phải anh nên gọi em là cô rồi không? Hay là chị thế?”
Tôi không kìm được giật mình: Không phải chứ, bây giờ tôi mới có bao nhiêu tuổi, chưa đến 24 tuổi mà đã có nếp nhăn sao? Dạ Thiên Kỳ nói phải gọi tôi là cô hay là chị rồi sao?
Tôi vội lấy chiếc gương nhỏ trong túi ra soi, nhưng trong gương lại phản chiếu lại hình ảnh gương mặt với làn da mềm mại của tôi, làm gì có nếp nhăn nào chứ?
“ Dạ Thiên Kỳ, anh dám lừa em à! Nếp nhăn ở đâu chứ, anh chỉ cho em xem xem?” Tôi ra sức đấm thùm thụp vào người Dạ Thiên Kỳ.
“ Ha Ha, Thiên Kỳ đùa em đấy, em làm gì có nếp nhăn chứ? Lời của cậu ta mà em cũng tin à, anh nói cho em biết, lời của Dạ Thiên Kỳ, em nghe tai này thì cho lọt ra ngoài tai kia là được rồi.” Thôi Táp cười nói.
“ Cậu nói nhiều thế làm gì chứ? Mau tập trung nướng cá đi.” Dạ Thiên Kỳ hất hàm sai khiến chỉ Thôi Táp mà nói.
“ Vâng, tuân lệnh, Dạ Thiếu Gia.” Thôi Táp nhanh nhảu nói.
Anh ta lại ra sức lật liên tục chiếc xiên gỗ cá nướng đó.
Ánh mắt tôi ân cần nhìn Lục Hàn và Thôi Táp, ôi, hai người này cũng thật chẳng dễ dàng gì, rõ ràng đều là những người rất xuất sắc, nhưng lúc nào cũng bị Dạ Thiên Kỳ bắt bạt giống như nô tì vậy.
Tôi bỗng dưng lại nhớ đến Lạc Mộ Thâm, Phương Trạch Vũ, Lương Cẩn Hàn và Tần Hạo Nhiên, f3 đó không phải cũng giống thế này sao? Cũng luôn bị Lạc Mộ Thâm sai khiến bắt nạt!
Ôi......đây gọi là vật họp theo loài, người chia theo bầy mà.
Tại vì Dạ Thiên Kỳ tốt với tôi, cho nên Lục Hàn và Thôi Táp cũng tốt với tôi; tại vì Lạc Mộ Thâm tốt với tôi, cho nên, Tần Hạo Nhiên, Phương Trạch Vũ và Lương Cẩn Hàn cũng tốt với tôi.
Tôi càng ngày càng tin, mỗi một người trên thế giới này đều nợ trách nhiệm với một người khác, có lẽ kiếp trước Dạ Thiên Kỳ nợ tôi chăng?
Còn tôi kiếp trước nợ Lạc Mộ Thâm, tại vì nợ, cho nên kiếp này tôi phải dùng nước mắt để trả.
Hừ, tại sao tôi lại giống như Giáng Chu Tiên Thảo biến thành Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng vậy, Lạc Mộ Thâm là Bối Bảo Bảo sao?
Tôi không nén được thở dài một hơi.
Trước đây, tôi thích cười như thế, còn bây giờ, tôi phát hiện tôi đặc biệt thích thở dài.
“ Anh Thiên Kỳ, anh đừng đối xử như thế với anh Lục Hàn và anh Thôi Táp mà, người ta cũng chẳng dễ dàng gì, trời lạnh thế này mà phải ở đây câu cá nửa ngày liền!” Tôi khẽ nói.
“ Đúng thế đúng thế, bọn mình chẳng dễ dàng gì đâu, Nhụy Nhụy thông cảm với bọn mình, Dạ Thiếu Gia này không biết phải trái gì, chả trách gọi là Dạ Xoa.” Lục Hàn lẩm bẩm nói.
“Cậu nói nữa có tin mình cho cậu vào xiên gỗ nướng luôn trên lửa không?” Dạ Thiên Kỳ cố tình lườm Lục Hàn với ánh mắt nguy hiểm.
“ Không cần, mình cũng chẳng ngon đâu.” Lục Hàn vội vàng nói.
“ Xin Nhụy Nhụy tha cho cậu đi?” Dạ Thiên Kỳ lạnh lùng nói.
“ Tô tiểu thư, tha cho tôi đi, để tôi chăm chỉ nướng cá cho cô ăn có được không?” Lục Hàn đáng thương nói.
“ Đúng thế, chúng tôi nguyện thành tâm thành ý phục vụ tiểu thư Tô.” Thôi Táp cũng cố tình hùa theo Lục Hàn nói.
Tôi không kìm được cười phá lên, bộ dạng của Lục Hàn và Thôi Táp, thật sự rất buồn cười.
“ Được rồi được rồi, chúng ta không quan tâm hai người bọn họ nữa, Nhụy Nhụy, em xem cá anh nướng cho em, thơm điếc mũi luôn. Em gầy thế này, anh xót xa quá, nhất định phải bù đắp cho em béo lên.” Dạ Thiên Kỳ vừa chăm chỉ nướng cá vừa nói.
Nhọ đen của củi gỗ bám lên khuôn mặt của anh ấy, trong mắt tôi, Dạ Thiên Kỳ hào hoa phong độ quả thật biến thành ông chú nướng thịt rồi.
Tôi dùng tay che miệng cười phá lên, tôi cười nghiêng ngả cảm giác như trước nay chưa từng được cười vui thế này bao giờ.
“ Em cười cái gì? Nhụy Nhụy?” Dạ Thiên Kỳ còn chưa biết mặt mình bị bám nhọ củi, anh ấy ngẩng đầu lên, vẻ nghi ngờ nhìn tôi.
“ Không có gì, thích cười mà cũng không được sao?” Tôi lại làm mặt lạnh, lườm Dạ Thiên Kỳ một cái.
Dạ Thiên Kỳ cười nhìn tôi, anh ấy nhìn thấy trong mắt tôi đã dần lấy lại tinh thần, không còn ủ rũ như trước nữa.
Dạ Thiên Kỳ vội cúi đầu chăm chỉ nướng cá. Tôi cũng đón lấy xiên cá nướng trong tay Thôi Táp. Nhìn bọn họ nướng cá, thật thú vị. Tôi cũng nướng thử, đỡ có thời gian nghĩ về những chuyện đau lòng.
Qua một lúc, cá của Dạ Thiên Kỳ nướng xong rồi, còn cá của tôi nướng thì khét lên, nhìn con cá nướng đen trong tay mình, tôi thật muốn khóc.
Thật là đen đủi mà!
Lúc này Dạ Thiên Kỳ cầm lấy xiên cá nướng trong tay tôi, rất tự nhiên đưa xiên cá nướng của mình cho tôi. Tôi muốn từ chối, nhưng Dạ Thiên Kỳ cười ý nói tôi cầm lấy, cho nên tôi cũng chẳng do dự nữa mà đón lấy.
Chỉ nghe thấy anh ấy dặn dò: “ Cẩn thận bỏng! Cẩn thận có xương, ăn từ từ nhé!” Tôi không ngờ anh ấy lại tỉ mỉ cẩn thận thế, người đàn ông phong độ như Dạ Thiên Kỳ, thật sự rất ấm áp, thật sự rất......