Dạ Thiên Kỳ và Lạc Mộ Thâm cũng tìm được gia đình nhận nuôi Tiểu Dũng, đây là gia đình tri thức khoảng ba mươi năm tuổi, nhìn họ rất hiền hòa lương thiện, rất thương tiểu Dũng.
Tôi cuối cùng yên tâm rồi, tôi nhìn những đứa trẻ đáng yêu đó, xúc động không ngừng chảy nước mắt, Lạc Mộ Thâm và Dạ Thiên Kỳ đồng ý với tôi, bọn sẽ không để viện mồ côi này có một đứa trẻ mồ côi nào nữa.
Đây là một cuộc họp quan trọng đặc biệt, đây là lời chúc phúc tốt nhất đối với đứa con trong bụng tôi.
Tôi kéo tay những đứa trẻ đó, chơi cùng bọn chúng, vui đùa, đây là ngày cuối cùng chúng tôi được ở bên nhau, sau này, bọn chúng sẽ sẽ lớn lên hạnh phúc trong gia đình của mình, tôi từ đáy lòng cảm kích Lạc Mộ Thâm và Dạ Thiên Kỳ.
Tôi vừa chơi đùa cũng những đứa trẻ, vừa đưa mắt liếc trộm hai ngôi sao đó, tôi nhìn thấy trên mặt hai người đều mang nụ cười vui vẻ, mặc dù họ nói chuyện không thân mật đến thế, nhưng tôi biết, hai người họ đã bỏ rào cản ngăn cách trong lòng từ lâu rồi.
Cùng nhau chơi đùa cho đến tối, chúng tôi mới từ biệt những đứa trẻ, cùng nhau ra về.
“ Nhụy Nhụy, hôm nay, thực ra, cũng là ngày anh từ biệt em.” Dạ Thiên Kỳ cười nhìn tôi nói.
“ Cái gì?” Tôi đờ đẫn nhìn Dạ Thiên Kỳ.
Dạ Thiên Kỳ tinh nghịch nghiêng nghiêng đầu: “ Nhụy Nhụy, anh nói với em, công ty của anh bây giờ đang thiết lập ở Mỹ một công ty nhánh rất to, lập tức phải đưa ra thị trường rồi, anh phải ở đó vài năm, cho nên, có lẽ thời gian tới em sẽ không thấy anh, anh đã từng nói sẽ đợi em, nhưng anh bây giờ thấy Lạc Mộ Thâm đối với em rất tốt, trong thời gian ngắn có lẽ không có cơ hội cho anh rồi, cho nên, anh ở đây đợi cũng không có ý nghĩa gì, ngày mai anh phải đi Mỹ rồi. Nhụy Nhụy, đợi sau khi em sinh em bé rồi, anh hy vọng em có thể nói cho anh biết, anh sẽ tặng một món quà mà anh chuyên tâm chọn lựa.”
“ Anh Thiên Kỳ…..” Tôi khẽ nuốt nước bọt.
Dạ Thiên Kỳ muốn rời khỏi cuộc sống của tôi sao?
Dạ Thiên Kỳ đưa tay ra, vốn dĩ muốn lau nước mắt cho tôi, nhưng nhìn thấy Lạc Mộ Thâm đứng bên cạnh tôi, anh ấy lại rụt tay lại, anh ấy cười nói: “ Nhụy Nhụy, đừng khóc mà, khi mang thai thì không được khóc, nếu như khóc, em bé sinh ra sẽ thích khóc, sau này, nếu như Lạc Mộ Thâm bắt nạt em, em nhất định phải gọi điện cho anh, anh sẽ trút giận cho em, anh sẽ không kể ngày hay đêm, sẽ từ Mỹ bay về thăm em.”
Sau đó, anh ấy ngẩng đầu nhìn Lạc Mộ Thâm, giọng nói trở nên hơi cứng rắn: “ Đã nghe thấy chưa, Lạc thiếu gia?”
“ Nghe thấy rồi, Dạ Thiếu Gia.” Giọng nói của Lạc Mộ thâm có chút ấm áp.
“ Được.” Lạc Mộ Thâm hài lòng gật đầu, “ Thế thì anh yên tâm rồi, Nhụy Nhụy, thực ra em phải thay anh vui mừng mới phải, anh phải đi tìm hạnh phúc thuộc về anh chứ! Anh thường nghe người ta nói thực ra trên thế giới này, mỗi người đều có người giống y hệt, chỉ là hai người chưa bao giờ gặp mặt nhau, cho nên anh nghĩ, người giống như Nhụy Nhụy rốt cuộc đang ở nơi nào đó? Có lẽ, Nhụy Nhụy này cùng với Lạc Mộ Thâm, còn Nhụy Nhụy khác là đang đợi anh đấy, cho nên anh không thể để cô ấy sốt ruột chờ đợi như thế được, anh phải đi tìm cô ấy.”
Tôi đờ đẫn nhìn vào mắt Dạ Thiên Kỳ, từ trong ánh mắt của anh ấy tôi nhìn thấy một thứ gì đó rất trong lành rất tình cảm.
Đối với Dạ Thiên Kỳ, tôi chỉ có thể dùng một câu để hình dung, tình như tuyết trắng không nhiễm bẩn!
Dạ Thiên Kỳ, thật sự rất tốt rất tốt, anh ấy sẽ tìm được một cô gái rất tốt rất tốt, tôi biết anh ấy rất thích rất thích tôi, nhưng tôi lại không thể dành tình yêu cho anh ấy, tôi thật sự rất hy vọng trên thế giới này có một người con gái giống tôi để thay tôi yêu anh ấy.
“ Anh Thiên Kỳ, anh nhất định sẽ tìm được.” Tôi khẽ nói.
“ Nhất định sẽ tìm được, anh đi tìm đây.” Dạ Thiên Kỳ nghiêng đầu với tôi và Lạc Mộ Thâm, còn không quên dặn dò: “ Tôi đi đây. Lạc Thiếu gia, nhất định phải chăm sóc tốt Nhụy Nhụy và đứa trẻ.”
Anh ấy đĩnh đạc ngồi vào trong chiếc xe thể thao của mình, đàng hoàng phóng đi.
Tôi khẽ dựa đầu vào bả vai của Lạc Mộ Thâm: “ Chồng à, anh nói, anh Thiên Kỳ sẽ tìm được người con gái giống em không?”
“ Nhất định sẽ tìm được.” Lạc Mộ Thâm khẽ nói, “ có điều, nếu như không tìm được, anh cũng sẽ không nhường em cho cậu ấy.”
Tôi cười khẽ đánh nhẹ vào ngực anh ấy.
......
Thời gian trôi qua nhanh quá, chớp mắt đã qua một tháng rồi, khoảng thời gian này, tôi cũng vẫn kiên trì làm việc, tôi thích cảm giác bận rộn, “ bận” khiến tôi cảm thấy cuộc sống phong phú hơn.
Bụng tôi vẫn chưa hiện rõ, ít nhất chỉ hơi to hơn bình thường một chút, mặc quần áo rộng là cũng không nhìn ra.
Tôi chạy đi chạy lại làm việc, tại vì tôi muốn vận động nhiều, tại vì vận động vừa phải, sẽ khiến tôi và đứa bé khỏe mạnh.
Ngày hôm nay, tôi đi gửi tài liệu cho Vương Thị, sau đó tôi không bắt xe taxi về nhà, mà tôi đi bộ một đoạn. Tôi dự định đi bộ một đoạn, rồi mới bắt xe về nhà.
Tôi linh hoạt đi qua hàng rào, muốn đi qua con đường đó, đi đến đường dành cho người đi bộ đối diện.
Đúng lúc này, tôi nghe thấy một tiếng phanh gấp chói tai, tiếng phanh ghê rợn đó khiến tôi quay đầu lại, tò mò nhìn chiếc xe màu trắng Cayenne dừng bên cạnh tôi.
Tôi nhìn thấy một người đẹp cao quý thò đầu ra từ trong chiếc xe Cayenne sang trọng đó.
Tôi hơi giật mình, ồ, người đẹp này tôi quen mà. Đây không phải Lâm Sảnh Di sao?
Tôi và Lạc Mộ Thâm thực ra luôn đợi tin tức của Lâm Sảnh Di, cô ấy không hề liên lạc với chúng tôi, không ngờ chúng tôi lại gặp nhau trên đường này.
Tại vì bị giật mình, tôi nghĩ bộ dạng tôi bây giờ chắc chắn trông rất ngớ ngẩn, miệng thì há hốc.
Lẽ nào Lâm Sảnh Di muốn trả lại tự do cho Lạc Mộ Thâm rồi sao?
Tôi không nén được niềm vui sướng. Tại vì hưng phấn, cho nên ngờ nghệch mà đứng ở đó.
Lâm Sảnh Di kéo hẳn cửa sổ ô tô xuống, từ bên trong thò hẳn đầu ra, cười một tiếng: “ Cô Tô, không phải quên tôi rồi sao?”
“ Cô Lâm......” Tôi buột miệng mà nói, “ Tại sao lại không biết cô chứ, thực ra, tôi luôn chờ cô.”
Lâm Sảnh Di miễn cưỡng cười nói: “ Cô có thời gian không? Tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Tôi do dự một chút, rồi gật đầu: “ Được.”
Nói thẳng ra, tôi chưa từng ghét Lâm Sảnh Di, cô ấy xinh đẹp như thế cao quý như thế, hơn nữa cô ấy không có vẻ kênh kiệu ngạo mạn của thiên kim tiểu thư, cô ấy không những xinh đẹp, hơn nữa lại lương thiện hiền từ, là một người con gái rất được lòng người khác.
Nếu như không có Lạc Mộ Thâm, tôi và cô ấy, hai người có thể làm bạn tốt, nhưng, việc không như ý muốn......
Dù cho như thế, tôi cũng hy vọng có thể duy trì quan hệ tốt với cô ấy.
Hy vọng, cô ấy đừng hận tôi.
Cũng hy vọng, cô ấy bây giờ nghĩ thông rồi, muốn giải thoát quan hệ với Lạc Mộ Thâm, trả lại sự tự do cho Lạc Mộ Thâm, như thế, chúng tôi tất cả đều hợp pháp hợp tình hợp lý.
Tôi cuối cùng yên tâm rồi, tôi nhìn những đứa trẻ đáng yêu đó, xúc động không ngừng chảy nước mắt, Lạc Mộ Thâm và Dạ Thiên Kỳ đồng ý với tôi, bọn sẽ không để viện mồ côi này có một đứa trẻ mồ côi nào nữa.
Đây là một cuộc họp quan trọng đặc biệt, đây là lời chúc phúc tốt nhất đối với đứa con trong bụng tôi.
Tôi kéo tay những đứa trẻ đó, chơi cùng bọn chúng, vui đùa, đây là ngày cuối cùng chúng tôi được ở bên nhau, sau này, bọn chúng sẽ sẽ lớn lên hạnh phúc trong gia đình của mình, tôi từ đáy lòng cảm kích Lạc Mộ Thâm và Dạ Thiên Kỳ.
Tôi vừa chơi đùa cũng những đứa trẻ, vừa đưa mắt liếc trộm hai ngôi sao đó, tôi nhìn thấy trên mặt hai người đều mang nụ cười vui vẻ, mặc dù họ nói chuyện không thân mật đến thế, nhưng tôi biết, hai người họ đã bỏ rào cản ngăn cách trong lòng từ lâu rồi.
Cùng nhau chơi đùa cho đến tối, chúng tôi mới từ biệt những đứa trẻ, cùng nhau ra về.
“ Nhụy Nhụy, hôm nay, thực ra, cũng là ngày anh từ biệt em.” Dạ Thiên Kỳ cười nhìn tôi nói.
“ Cái gì?” Tôi đờ đẫn nhìn Dạ Thiên Kỳ.
Dạ Thiên Kỳ tinh nghịch nghiêng nghiêng đầu: “ Nhụy Nhụy, anh nói với em, công ty của anh bây giờ đang thiết lập ở Mỹ một công ty nhánh rất to, lập tức phải đưa ra thị trường rồi, anh phải ở đó vài năm, cho nên, có lẽ thời gian tới em sẽ không thấy anh, anh đã từng nói sẽ đợi em, nhưng anh bây giờ thấy Lạc Mộ Thâm đối với em rất tốt, trong thời gian ngắn có lẽ không có cơ hội cho anh rồi, cho nên, anh ở đây đợi cũng không có ý nghĩa gì, ngày mai anh phải đi Mỹ rồi. Nhụy Nhụy, đợi sau khi em sinh em bé rồi, anh hy vọng em có thể nói cho anh biết, anh sẽ tặng một món quà mà anh chuyên tâm chọn lựa.”
“ Anh Thiên Kỳ…..” Tôi khẽ nuốt nước bọt.
Dạ Thiên Kỳ muốn rời khỏi cuộc sống của tôi sao?
Dạ Thiên Kỳ đưa tay ra, vốn dĩ muốn lau nước mắt cho tôi, nhưng nhìn thấy Lạc Mộ Thâm đứng bên cạnh tôi, anh ấy lại rụt tay lại, anh ấy cười nói: “ Nhụy Nhụy, đừng khóc mà, khi mang thai thì không được khóc, nếu như khóc, em bé sinh ra sẽ thích khóc, sau này, nếu như Lạc Mộ Thâm bắt nạt em, em nhất định phải gọi điện cho anh, anh sẽ trút giận cho em, anh sẽ không kể ngày hay đêm, sẽ từ Mỹ bay về thăm em.”
Sau đó, anh ấy ngẩng đầu nhìn Lạc Mộ Thâm, giọng nói trở nên hơi cứng rắn: “ Đã nghe thấy chưa, Lạc thiếu gia?”
“ Nghe thấy rồi, Dạ Thiếu Gia.” Giọng nói của Lạc Mộ thâm có chút ấm áp.
“ Được.” Lạc Mộ Thâm hài lòng gật đầu, “ Thế thì anh yên tâm rồi, Nhụy Nhụy, thực ra em phải thay anh vui mừng mới phải, anh phải đi tìm hạnh phúc thuộc về anh chứ! Anh thường nghe người ta nói thực ra trên thế giới này, mỗi người đều có người giống y hệt, chỉ là hai người chưa bao giờ gặp mặt nhau, cho nên anh nghĩ, người giống như Nhụy Nhụy rốt cuộc đang ở nơi nào đó? Có lẽ, Nhụy Nhụy này cùng với Lạc Mộ Thâm, còn Nhụy Nhụy khác là đang đợi anh đấy, cho nên anh không thể để cô ấy sốt ruột chờ đợi như thế được, anh phải đi tìm cô ấy.”
Tôi đờ đẫn nhìn vào mắt Dạ Thiên Kỳ, từ trong ánh mắt của anh ấy tôi nhìn thấy một thứ gì đó rất trong lành rất tình cảm.
Đối với Dạ Thiên Kỳ, tôi chỉ có thể dùng một câu để hình dung, tình như tuyết trắng không nhiễm bẩn!
Dạ Thiên Kỳ, thật sự rất tốt rất tốt, anh ấy sẽ tìm được một cô gái rất tốt rất tốt, tôi biết anh ấy rất thích rất thích tôi, nhưng tôi lại không thể dành tình yêu cho anh ấy, tôi thật sự rất hy vọng trên thế giới này có một người con gái giống tôi để thay tôi yêu anh ấy.
“ Anh Thiên Kỳ, anh nhất định sẽ tìm được.” Tôi khẽ nói.
“ Nhất định sẽ tìm được, anh đi tìm đây.” Dạ Thiên Kỳ nghiêng đầu với tôi và Lạc Mộ Thâm, còn không quên dặn dò: “ Tôi đi đây. Lạc Thiếu gia, nhất định phải chăm sóc tốt Nhụy Nhụy và đứa trẻ.”
Anh ấy đĩnh đạc ngồi vào trong chiếc xe thể thao của mình, đàng hoàng phóng đi.
Tôi khẽ dựa đầu vào bả vai của Lạc Mộ Thâm: “ Chồng à, anh nói, anh Thiên Kỳ sẽ tìm được người con gái giống em không?”
“ Nhất định sẽ tìm được.” Lạc Mộ Thâm khẽ nói, “ có điều, nếu như không tìm được, anh cũng sẽ không nhường em cho cậu ấy.”
Tôi cười khẽ đánh nhẹ vào ngực anh ấy.
......
Thời gian trôi qua nhanh quá, chớp mắt đã qua một tháng rồi, khoảng thời gian này, tôi cũng vẫn kiên trì làm việc, tôi thích cảm giác bận rộn, “ bận” khiến tôi cảm thấy cuộc sống phong phú hơn.
Bụng tôi vẫn chưa hiện rõ, ít nhất chỉ hơi to hơn bình thường một chút, mặc quần áo rộng là cũng không nhìn ra.
Tôi chạy đi chạy lại làm việc, tại vì tôi muốn vận động nhiều, tại vì vận động vừa phải, sẽ khiến tôi và đứa bé khỏe mạnh.
Ngày hôm nay, tôi đi gửi tài liệu cho Vương Thị, sau đó tôi không bắt xe taxi về nhà, mà tôi đi bộ một đoạn. Tôi dự định đi bộ một đoạn, rồi mới bắt xe về nhà.
Tôi linh hoạt đi qua hàng rào, muốn đi qua con đường đó, đi đến đường dành cho người đi bộ đối diện.
Đúng lúc này, tôi nghe thấy một tiếng phanh gấp chói tai, tiếng phanh ghê rợn đó khiến tôi quay đầu lại, tò mò nhìn chiếc xe màu trắng Cayenne dừng bên cạnh tôi.
Tôi nhìn thấy một người đẹp cao quý thò đầu ra từ trong chiếc xe Cayenne sang trọng đó.
Tôi hơi giật mình, ồ, người đẹp này tôi quen mà. Đây không phải Lâm Sảnh Di sao?
Tôi và Lạc Mộ Thâm thực ra luôn đợi tin tức của Lâm Sảnh Di, cô ấy không hề liên lạc với chúng tôi, không ngờ chúng tôi lại gặp nhau trên đường này.
Tại vì bị giật mình, tôi nghĩ bộ dạng tôi bây giờ chắc chắn trông rất ngớ ngẩn, miệng thì há hốc.
Lẽ nào Lâm Sảnh Di muốn trả lại tự do cho Lạc Mộ Thâm rồi sao?
Tôi không nén được niềm vui sướng. Tại vì hưng phấn, cho nên ngờ nghệch mà đứng ở đó.
Lâm Sảnh Di kéo hẳn cửa sổ ô tô xuống, từ bên trong thò hẳn đầu ra, cười một tiếng: “ Cô Tô, không phải quên tôi rồi sao?”
“ Cô Lâm......” Tôi buột miệng mà nói, “ Tại sao lại không biết cô chứ, thực ra, tôi luôn chờ cô.”
Lâm Sảnh Di miễn cưỡng cười nói: “ Cô có thời gian không? Tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Tôi do dự một chút, rồi gật đầu: “ Được.”
Nói thẳng ra, tôi chưa từng ghét Lâm Sảnh Di, cô ấy xinh đẹp như thế cao quý như thế, hơn nữa cô ấy không có vẻ kênh kiệu ngạo mạn của thiên kim tiểu thư, cô ấy không những xinh đẹp, hơn nữa lại lương thiện hiền từ, là một người con gái rất được lòng người khác.
Nếu như không có Lạc Mộ Thâm, tôi và cô ấy, hai người có thể làm bạn tốt, nhưng, việc không như ý muốn......
Dù cho như thế, tôi cũng hy vọng có thể duy trì quan hệ tốt với cô ấy.
Hy vọng, cô ấy đừng hận tôi.
Cũng hy vọng, cô ấy bây giờ nghĩ thông rồi, muốn giải thoát quan hệ với Lạc Mộ Thâm, trả lại sự tự do cho Lạc Mộ Thâm, như thế, chúng tôi tất cả đều hợp pháp hợp tình hợp lý.