Tôi cảm thấy đầu mình đột nhiên như có thứ gì phát nổ vậy, tư duy gần như đã ngừng hoạt động, giống như máy vô tuyến có vấn đề vậy, trong đầu là những tia chớp xẹt xẹt. Những tia sáng lóe lên.
Tôi nhớ đến đôi mắt đẹp đó của Châu Đình, khuôn mặt đáng yêu đó, tính cách hoạt bát lòng dạ ngay thẳng, tôi đờ đẫn nhìn hai vệ sĩ đang dìu tôi mặt đầy biểu cảm quan tâm, tôi gần như đã không còn phản ứng được nữa, chỉ ngây ra nhìn hai người bọn họ, một chữ cũng không nói ra được, hoàn toàn không biết phản ứng thế nào, nước mắt thi nhau tuôn rơi.
Nước mắt tôi nhạt nhòa, hai tay run rẩy ôm lấy mặt mình, cố gắng để mình không bị ngã.
“ Cô Tô, cô bình tĩnh lại, không sao, nhất định sẽ không sao, Cô Châu phúc to mạng lớn, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, cô đừng quá lo lắng, cô còn có đứa bé trong bụng nữa.” Một người vệ sĩ cuống lên nói.
Tên vệ sĩ này bình thường mặt mày lạnh lùng vô tình giống như Lạc Mộ Thâm vậy, nhưng lúc quan trọng vẫn biết quan tâm người khác.
Đúng thế, tôi bây giờ trong bụng còn có đứa con, tôi không thể buồn và đau lòng mà đập loạn vào đầu được, như thế, đứa bé sẽ khó mà giữ được.
Con à, không sao không sao, con ngủ ngoan nhé1
Nghĩ đến đây, tôi lấy lại tinh thần, tôi phải kiên cường, tôi tin, bạn thân Châu Đình của tôi nhất định sẽ qua được kiếp nạn này.
“ Đi, chúng ta đến bệnh viện.” Tôi vội vàng nói.
Hai người vệ sĩ lập tức đi theo tôi.
........
Chưa đến hai mươi phút, tôi đã có mặt ở bệnh viện phòng cấp cứu của Châu Đình.
Trên đường, mặc dù tôi dặn lòng tự bảo mình nhất định phải cố gắng nhẫn nhịn, nhất định phải kiên cường, nhưng vẫn không cầm được nước mắt, cả đoạn đường tôi vẫn khóc nức nở, cho đến khi đến bệnh viện, tôi vẫn cảm thấy như không phải hiện thực, giống như mình đang nằm mơ thấy cơn ác mộng vậy.
Đoàn Hiểu Phi nói, Châu Đình sau khi tiễn tôi lúc quay lại để về quán canh thì xảy ra chuyện.
Một chiếc xe chạy như điên đâm vào cậu ấy.
Tại sao lại trùng khớp như thế?
Tôi bây giờ là bị tai họa giáng lên đầu rồi phải không?
Đầu tiên là những sự cố liên tiếp nhằm vào tôi, sau đó, bạn thân của tôi cũng xảy ra chuyện.
Tại sao bây giờ chúng tôi lại đen đủi như thế?
Đợi chút, còn chưa qua được cơn nguy hiểm là ý gì chứ?
Là nói Châu Đình sẽ gặp nguy hiểm về tính mạng sao?
Lẽ nào Châu Đình có khả năng sẽ rời xa tôi sao?
Cậu ấy sẽ bị thương nặng mà không chữa trị được sao?
Không, sẽ không như thế, nhất định sẽ không như thế.
Tôi tự vả cho mình một cái bạt tai, tôi không thể nghĩ như thế.
Châu Đình mệnh cao trăm tuổi, chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Đến bệnh viện, tôi cũng chẳng còn để ý mình đang mang thai, mặc kệ hai vệ sĩ, lẽ ra phải đi bộ nhanh, nhưng tôi liều mạng chạy đến phòng bệnh của Châu Đình.
Hai vệ sĩ nhìn thấy thế, cuống quýt lao lên trước dìu tôi, sợ tôi bị ngã.
Cuối cùng, chúng tôi cũng đến được trước phòng bệnh của Châu Đình.
Châu Đình vẫn đang nằm trong phòng cấp cứu, thậm chí còn chưa qua được nguy hiểm.
Lúc này, bên ngoài phòng bệnh là khuôn mặt lo lắng và sốt ruột của mẹ con Đoàn Hiểu Phi.
Nhìn thấy tôi đến, Đoàn Hiểu Phi và mẹ anh ấy lao đến nắm tay tôi.
“ Nhụy Tử, em đến rồi à?” Đoàn Hiểu Phi và mẹ anh ấy bây giờ cuống đến mức sắp ngất đi rồi.
“ Không sao, không sao, bác Đoàn, tiểu Phi, Đình Tử chắc chắn sẽ không sao đâu.” Tôi vội an ủi hai mẹ con họ.
Bây giờ, tôi quan tâm nhất chính là Châu Đình, chị em tốt nhất của tôi.
Bác Đoàn nhìn tôi, nước mắt chảy hai hàng: “ Nhụy Tử, cuối cùng cháu cũng đến rồi, cháu biết không? Bác sĩ nói nếu nhưu Châu Đình hai tư giờ nữa mà vẫn chưa tỉnh lại, nó cũng sẽ không bao giờ tình lại nữa!”
“ Cái......cái gì?” cơ thể tôi như mềm nhũn, chân hơi loạng choạng.
May là đằng sau tôi còn có hai vệ sĩ nhanh tay đỡ lấy tôi: “ Cô Tô, cô bình tĩnh lại.”
Bình tĩnh, tôi không bình tĩnh được.
Nước mắt tôi trào ra từ khóe mắt, tôi nắm lấy tay Đoàn Hiểu Phi: “ Đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Lúc bọn em chào nhau cậu ấy vẫn còn khỏe mạnh, tại sao chớp mắt mà đã nằm trong phòng bệnh rồi, hơn nữa là sống chết không biết, xảy ra chuyện gì thế? Tại sao lại trở thành như thế này?”
“ Anh cũng không biết, mọi người cũng chỉ nghe nói ở lầu dưới xảy ra tai nạn giao thông mới biết được, chỉ xuống tiễn em có một lúc thôi, tại sao Châu Đình lại bị xe đâm chứ?” Đoàn Hiểu Phi khóc nói, “ Châu Đình, đừng xảy ra chuyện, chúng ta không phải đã nói rồi sao, ngày mồng 1 tháng năm năm sau là kết hôn mà?”
“ Là ai đâm cậu ấy?” Tôi tức điên lên nói.
“ Là một lái xe điên uống rượu say rồi đâm chết người?” Đoàn Hiểu Phi cũng bực tức gào lên nói.
Nước mắt tôi lại trào ra.
Nếu như sớm biết Châu Đình sẽ xảy ra chuyện này, thì tôi chết cũng không đi tìm cậu ấy, chết cũng sẽ không để cậu ấy tiễn tôi. Cậu ấy là sau khi tiễn tôi, mới gặp xảy ra cơ sự này.
Tại sao quốc gia không đưa vào pháp luật, nếu như say rượu lái xe, phải phán vào tôi nặng cấp một? Như thế, tôi xem ai còn uống rượu lái xe không?
“ Tiểu Phi, anh điềm tĩnh lại chút, em nghĩ Châu Đình nhất định sẽ không sao đâu.” Tôi cố gắng an ủi Đoàn Hiểu Phi. Nhưng trong lòng tôi cũng vẫn nôn nao nóng lòng, tôi cảm thấy tim mình như bị đè nặng vậy, toàn thân cực kỳ khó chịu.
Cảm giác khó chịu này, giống như trúng độc vậy.
Tôi không chịu được liền ôm lấy bụng mình, Đình Tử, cậu phải sống!
Tôi dựa vào tường, toàn thân run rẩy giống như bị bệnh sốt rét vậy.
Một lúc sau, tôi đột nhiên nhớ đến, vội lấy điện thoại ra gọi điện cho Lạc Mộ Thâm và Phương Trạch Vũ.
.....
Chưa đến nửa tiếng sau, Lạc Mộ Thâm và Phương Trạch Vũ đã đến bệnh viện.
Nhìn thấy tôi, Lạc Mộ Thâm lập tức chạy đến ôm chặt lấy tôi.
Châu Đình là cấp dưới của Phương Trạch Vũ, trên mặt của Phương Trạch Vũ cũng biểu lộ sự nôn nóng sốt ruột.
Bọn họ lo lắng tôi sốt ruột, ra sức an ủi tôi.
Còn tôi bây giờ, gần như đứng không vững nữa rồi.
Sự đả kích lớn này khiến tôi dường như không đón nhận nổi, ai có thể đón nhận tin bạn thân của mình bây giờ đang nằm trong phòng cấp cứu, bất cứ lúc nào cũng có thể rời xa.
Tôi rất lo Châu Đình sẽ rời xa tôi, rời xa thế giới này, Châu Đình là một người con gái lương thiện đáng yêu, cuộc sống của cậu ấy vừa mới bước chân vào bức tranh đẹp đẽ, cậu ấy vừa tìm thấy người yêu thương của mình, cậu ấy còn đang chuẩn bị kết hôn, tại sao......?
Tôi cảm thấy đầu mình như quay cuồng, lúc nào cũng có cảm giác muốn ngất đi.
Lạc Mộ Thâm đưa cánh tay ôm chặt lấy người tôi, nếu không phải anh ấy ôm tôi, tôi dường như sắp nằm lăn ra đất rồi.
“ Nhụy Tử, em yên tâm, Châu Đình sẽ không sao đâu.” Lạc Mộ Thâm khẽ nói. Tôi biết anh ấy rất lo lắng cho sức khỏe của tôi, tại vì đả kích này đối với tôi quả lớn…….
Lạc Mộ Thâm đột nhiên cau mày lại.
“ Đúng thế, Châu Đình nhất định sẽ không sao đâu.” Phương Trạch Vũ cũng đưa tay vỗ vào vai tôi, “ Nhụy Tử, em yên tâm, anh sẽ làm thủ tục chuyển viện cho Châu Đình, anh để cô ấy quay về viện St Mary, ở trong bệnh viện của anh, đều là các chuyên gia đẳng cấp đến từ các nơi trên thế giới, bọn họ sẽ điều trị cho Châu Đình, Châu Đình chắc chắn sẽ không sao.”
Tôi lập tức cảm thấy như trước mắt mình, Phương Trạch Vũ dường như có vòng phát quang trên đầu, có cánh giống thiên sứ vậy.
Tôi nhớ đến đôi mắt đẹp đó của Châu Đình, khuôn mặt đáng yêu đó, tính cách hoạt bát lòng dạ ngay thẳng, tôi đờ đẫn nhìn hai vệ sĩ đang dìu tôi mặt đầy biểu cảm quan tâm, tôi gần như đã không còn phản ứng được nữa, chỉ ngây ra nhìn hai người bọn họ, một chữ cũng không nói ra được, hoàn toàn không biết phản ứng thế nào, nước mắt thi nhau tuôn rơi.
Nước mắt tôi nhạt nhòa, hai tay run rẩy ôm lấy mặt mình, cố gắng để mình không bị ngã.
“ Cô Tô, cô bình tĩnh lại, không sao, nhất định sẽ không sao, Cô Châu phúc to mạng lớn, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, cô đừng quá lo lắng, cô còn có đứa bé trong bụng nữa.” Một người vệ sĩ cuống lên nói.
Tên vệ sĩ này bình thường mặt mày lạnh lùng vô tình giống như Lạc Mộ Thâm vậy, nhưng lúc quan trọng vẫn biết quan tâm người khác.
Đúng thế, tôi bây giờ trong bụng còn có đứa con, tôi không thể buồn và đau lòng mà đập loạn vào đầu được, như thế, đứa bé sẽ khó mà giữ được.
Con à, không sao không sao, con ngủ ngoan nhé1
Nghĩ đến đây, tôi lấy lại tinh thần, tôi phải kiên cường, tôi tin, bạn thân Châu Đình của tôi nhất định sẽ qua được kiếp nạn này.
“ Đi, chúng ta đến bệnh viện.” Tôi vội vàng nói.
Hai người vệ sĩ lập tức đi theo tôi.
........
Chưa đến hai mươi phút, tôi đã có mặt ở bệnh viện phòng cấp cứu của Châu Đình.
Trên đường, mặc dù tôi dặn lòng tự bảo mình nhất định phải cố gắng nhẫn nhịn, nhất định phải kiên cường, nhưng vẫn không cầm được nước mắt, cả đoạn đường tôi vẫn khóc nức nở, cho đến khi đến bệnh viện, tôi vẫn cảm thấy như không phải hiện thực, giống như mình đang nằm mơ thấy cơn ác mộng vậy.
Đoàn Hiểu Phi nói, Châu Đình sau khi tiễn tôi lúc quay lại để về quán canh thì xảy ra chuyện.
Một chiếc xe chạy như điên đâm vào cậu ấy.
Tại sao lại trùng khớp như thế?
Tôi bây giờ là bị tai họa giáng lên đầu rồi phải không?
Đầu tiên là những sự cố liên tiếp nhằm vào tôi, sau đó, bạn thân của tôi cũng xảy ra chuyện.
Tại sao bây giờ chúng tôi lại đen đủi như thế?
Đợi chút, còn chưa qua được cơn nguy hiểm là ý gì chứ?
Là nói Châu Đình sẽ gặp nguy hiểm về tính mạng sao?
Lẽ nào Châu Đình có khả năng sẽ rời xa tôi sao?
Cậu ấy sẽ bị thương nặng mà không chữa trị được sao?
Không, sẽ không như thế, nhất định sẽ không như thế.
Tôi tự vả cho mình một cái bạt tai, tôi không thể nghĩ như thế.
Châu Đình mệnh cao trăm tuổi, chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Đến bệnh viện, tôi cũng chẳng còn để ý mình đang mang thai, mặc kệ hai vệ sĩ, lẽ ra phải đi bộ nhanh, nhưng tôi liều mạng chạy đến phòng bệnh của Châu Đình.
Hai vệ sĩ nhìn thấy thế, cuống quýt lao lên trước dìu tôi, sợ tôi bị ngã.
Cuối cùng, chúng tôi cũng đến được trước phòng bệnh của Châu Đình.
Châu Đình vẫn đang nằm trong phòng cấp cứu, thậm chí còn chưa qua được nguy hiểm.
Lúc này, bên ngoài phòng bệnh là khuôn mặt lo lắng và sốt ruột của mẹ con Đoàn Hiểu Phi.
Nhìn thấy tôi đến, Đoàn Hiểu Phi và mẹ anh ấy lao đến nắm tay tôi.
“ Nhụy Tử, em đến rồi à?” Đoàn Hiểu Phi và mẹ anh ấy bây giờ cuống đến mức sắp ngất đi rồi.
“ Không sao, không sao, bác Đoàn, tiểu Phi, Đình Tử chắc chắn sẽ không sao đâu.” Tôi vội an ủi hai mẹ con họ.
Bây giờ, tôi quan tâm nhất chính là Châu Đình, chị em tốt nhất của tôi.
Bác Đoàn nhìn tôi, nước mắt chảy hai hàng: “ Nhụy Tử, cuối cùng cháu cũng đến rồi, cháu biết không? Bác sĩ nói nếu nhưu Châu Đình hai tư giờ nữa mà vẫn chưa tỉnh lại, nó cũng sẽ không bao giờ tình lại nữa!”
“ Cái......cái gì?” cơ thể tôi như mềm nhũn, chân hơi loạng choạng.
May là đằng sau tôi còn có hai vệ sĩ nhanh tay đỡ lấy tôi: “ Cô Tô, cô bình tĩnh lại.”
Bình tĩnh, tôi không bình tĩnh được.
Nước mắt tôi trào ra từ khóe mắt, tôi nắm lấy tay Đoàn Hiểu Phi: “ Đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Lúc bọn em chào nhau cậu ấy vẫn còn khỏe mạnh, tại sao chớp mắt mà đã nằm trong phòng bệnh rồi, hơn nữa là sống chết không biết, xảy ra chuyện gì thế? Tại sao lại trở thành như thế này?”
“ Anh cũng không biết, mọi người cũng chỉ nghe nói ở lầu dưới xảy ra tai nạn giao thông mới biết được, chỉ xuống tiễn em có một lúc thôi, tại sao Châu Đình lại bị xe đâm chứ?” Đoàn Hiểu Phi khóc nói, “ Châu Đình, đừng xảy ra chuyện, chúng ta không phải đã nói rồi sao, ngày mồng 1 tháng năm năm sau là kết hôn mà?”
“ Là ai đâm cậu ấy?” Tôi tức điên lên nói.
“ Là một lái xe điên uống rượu say rồi đâm chết người?” Đoàn Hiểu Phi cũng bực tức gào lên nói.
Nước mắt tôi lại trào ra.
Nếu như sớm biết Châu Đình sẽ xảy ra chuyện này, thì tôi chết cũng không đi tìm cậu ấy, chết cũng sẽ không để cậu ấy tiễn tôi. Cậu ấy là sau khi tiễn tôi, mới gặp xảy ra cơ sự này.
Tại sao quốc gia không đưa vào pháp luật, nếu như say rượu lái xe, phải phán vào tôi nặng cấp một? Như thế, tôi xem ai còn uống rượu lái xe không?
“ Tiểu Phi, anh điềm tĩnh lại chút, em nghĩ Châu Đình nhất định sẽ không sao đâu.” Tôi cố gắng an ủi Đoàn Hiểu Phi. Nhưng trong lòng tôi cũng vẫn nôn nao nóng lòng, tôi cảm thấy tim mình như bị đè nặng vậy, toàn thân cực kỳ khó chịu.
Cảm giác khó chịu này, giống như trúng độc vậy.
Tôi không chịu được liền ôm lấy bụng mình, Đình Tử, cậu phải sống!
Tôi dựa vào tường, toàn thân run rẩy giống như bị bệnh sốt rét vậy.
Một lúc sau, tôi đột nhiên nhớ đến, vội lấy điện thoại ra gọi điện cho Lạc Mộ Thâm và Phương Trạch Vũ.
.....
Chưa đến nửa tiếng sau, Lạc Mộ Thâm và Phương Trạch Vũ đã đến bệnh viện.
Nhìn thấy tôi, Lạc Mộ Thâm lập tức chạy đến ôm chặt lấy tôi.
Châu Đình là cấp dưới của Phương Trạch Vũ, trên mặt của Phương Trạch Vũ cũng biểu lộ sự nôn nóng sốt ruột.
Bọn họ lo lắng tôi sốt ruột, ra sức an ủi tôi.
Còn tôi bây giờ, gần như đứng không vững nữa rồi.
Sự đả kích lớn này khiến tôi dường như không đón nhận nổi, ai có thể đón nhận tin bạn thân của mình bây giờ đang nằm trong phòng cấp cứu, bất cứ lúc nào cũng có thể rời xa.
Tôi rất lo Châu Đình sẽ rời xa tôi, rời xa thế giới này, Châu Đình là một người con gái lương thiện đáng yêu, cuộc sống của cậu ấy vừa mới bước chân vào bức tranh đẹp đẽ, cậu ấy vừa tìm thấy người yêu thương của mình, cậu ấy còn đang chuẩn bị kết hôn, tại sao......?
Tôi cảm thấy đầu mình như quay cuồng, lúc nào cũng có cảm giác muốn ngất đi.
Lạc Mộ Thâm đưa cánh tay ôm chặt lấy người tôi, nếu không phải anh ấy ôm tôi, tôi dường như sắp nằm lăn ra đất rồi.
“ Nhụy Tử, em yên tâm, Châu Đình sẽ không sao đâu.” Lạc Mộ Thâm khẽ nói. Tôi biết anh ấy rất lo lắng cho sức khỏe của tôi, tại vì đả kích này đối với tôi quả lớn…….
Lạc Mộ Thâm đột nhiên cau mày lại.
“ Đúng thế, Châu Đình nhất định sẽ không sao đâu.” Phương Trạch Vũ cũng đưa tay vỗ vào vai tôi, “ Nhụy Tử, em yên tâm, anh sẽ làm thủ tục chuyển viện cho Châu Đình, anh để cô ấy quay về viện St Mary, ở trong bệnh viện của anh, đều là các chuyên gia đẳng cấp đến từ các nơi trên thế giới, bọn họ sẽ điều trị cho Châu Đình, Châu Đình chắc chắn sẽ không sao.”
Tôi lập tức cảm thấy như trước mắt mình, Phương Trạch Vũ dường như có vòng phát quang trên đầu, có cánh giống thiên sứ vậy.