Khi Lạc Kiến Ba đưa Đóa Đóa về, Đóa Đóa chào tạm biệt Lạc Kiến Ba, nhảy chân sáo đến sảnh trước của biệt thự nhà Lạc Mộ Thâm, xuất hiện trước mặt mọi người.
Nhụy Tử đang khóc lóc, còn Lạc Mộ Thâm liên tục đi lại. Đã cử rất nhiều người đi rồi, bây giờ vẫn chưa có một chút tin tức nào, Đóa Đóa, giống như biến mất trong không trung vậy.
Sao có thể thế được chứ?
Nên biết, dựa vào thế lực của Lạc Mộ Thâm, tìm ra một người rất dễ dàng, trong thời gian ngắn thế này, Đóa Đóa dù cho bị bắt đi, cũng sẽ không chạy được quá xa, nhưng tra như thế rồi, cũng không tìm ra được tung tích của Đóa Đóa. Lạc Mộ Thâm càng cau mày chặt hơn. ( Đương nhiên tìm không ra, lúc này, Đóa Đóa đã được Lạc Kiến Ba dùng máy bay tư nhân đưa đi đến nơi rất xa rất xa, Lạc Mộ Thâm sao có thể nghĩ được “ hung thủ bắt cóc” này lại có thể dùng máy bay tư nhân được chứ?.)
Đóa Đóa? Rốt cuộc con đi đâu thế? Đừng để bố mẹ lo lắng như thế được không?
“ Nếu như không tìm ra Đóa Đóa, em không muốn sống nữa.” Nhụy Tử bổ nhào vào lòng Lạc Mộ Thâm mà không ngừng khóc, Lạc Mộ Thâm đành phải xoa đầu vợ của mình, an ủi động viên.
Nhất thời tim gan bọn họ rối bời, không biết nên làm thế nào mới được.
Lúc này, Đóa Đóa đã vui vẻ nhảy nhót vào nhà rồi: “ Con về rồi, bố mẹ ăn chưa ạ?”
Đường Linh Linh và mấy bảo mẫu nhìn thấy Đóa Đóa, lập tức vui mừng lớn tiếng gọi: “ Ôi, tiểu thư Đóa Đóa về rồi, ông Lạc, bà Lạc, tiểu thư Đóa Đóa đã về rồi.”
Đường Linh Linh vui vẻ ôm lấy Đóa Đóa.
Lạc Mộ Thâm và Nhụy Tử vừa nghe thấy Đóa Đóa về, lập tức mừng rỡ đứng lên, vội chạy ào ra.
“ Bố, mẹ, bố mẹ sao thế? Tại sao mẹ khóc thế ạ? Là bố bắt nạt mẹ sao? mẹ đừng sợ, đợi con trừng trị bố trút giận cho mẹ.” Đóa Đóa cười nói.
Lạc Mộ Thâm nhìn thấy Đóa Đóa, vẫn với bộ dạng bé nhỏ đáng yêu tinh nghịch như thế, anh ấy ngạc nhiên phấn khởi chạy đến, vội ôm chầm lấy Đóa Đóa, thơm tới tấp vào má Đóa Đóa, hổn hển nói: “ Đóa Đóa, con đi đâu thế? Tại sao Đóa Đóa lại trốn mẫu giá đi ra ngoài chơi? Bố và mẹ tìm con vất vả khắp nơi con có biết không? Con........con....” Con người sắt đá nhưng lại tình cảm như Lạc Mộ Thâm thật không biết nên nói gì mới được.
Nên biết, Lạc Mộ Thâm này hô mưa gọi gió, là vua lớn trong đế quốc thương nghiệp, từ nhỏ đến lớn, không sợ cái gì, nhưng anh ấy bây giờ sợ nhất là hai người, một là vợ Tô Tư Nhụy của mình, một chính là con gái Lạc Thiên Đóa của mình.
Đóa Đóa chính như là miếng thịt rút ruột tim gan của mình vậy, nếu như mất đi, đó thật là.....
“ Ai ya ya, râu của bố mọc loạn cả lên rồi, bố có phải chưa cạo râu phải không? Nếu như bố không cạo râu, làm sao hôn được mẹ con chứ? Mẹ con buổi tối sẽ rất tức giận. Buổi tối con sẽ giúp bố cạo râu nhé.” Đóa Đóa vội ngoan khéo nói.
Mấy luồng điện đen như lóe lên trước mặt Lạc Mộ Thâm, bà cố nội này, con còn lo lắng râu của bố cơ đấy, con bây giờ vẫn nên tự lo cho mình đi, con hành hạ bố mẹ lo lắng sắp phát điên rồi, mẹ con tâm trạng bây giờ rất không tốt, có lẽ mông của Đóa Đóa con sắp chịu khổ rồi.
“ Bố không phải vì lo cho con mà râu mọc nhanh sao?” Lạc Mộ Thâm chẳng biết làm sao đành nói, “ Đóa Đóa, tại sao con không nghe lời, chạy lung tung thế?”
“ Con………” Đóa Đóa chuyển động đôi mắt tròn xoe, cố tình giả bộ ấm ức nói, “ Bố, con không chạy lung tung, con chỉ là cảm thấy hơi buồn chán, cho nên trốn mẫu giáo ra ngoài đi chơi với các bạn ở gần đó thôi ạ, bố và mẹ đang tìm con sao?”
Lúc này, Nhụy Tử cũng bước đến rồi, cô đang bị dồn nén rất lâu, dồn nén cơn tức, lát nữa nhất định phải dạy dỗ một chút con gái của mình mới được.
Vừa nãy mình nghe thấy tiếng Đóa Đóa về rồi, xúc động vui mừng đến khóc òa lên, nhất định phải giấu đi cảm xúc này, không thể để tiểu nha đầu này nhìn thấy.
Cho nên, Nhụy Tử không đi cùng Lạc Mộ Thâm ra, cô để mình nhìn như đang tức giận, khiến Đóa Đóa sợ hãi, sau này mới có thể giữ chân được tiểu tinh quái này.
Nhìn tiểu nha đầu này còn khiến mình tức giận? Lúc này nhất thiết phải đánh mông con bé cho chừa mới được.
Nghĩ đến đây, Nhụy Tử trừng mắt nhìn Đóa Đóa, lớn tiếng nói: “ Lạc Thiên Đóa……..”
Cùng lúc, một chiếc thước không ngừng đập vào lòng bàn tay, Nhụy Tử phải dạt dỗ tiểu nha đầu này cho chừa thói ham chơi đi.
Nhưng…….Đóa Đóa vừa nhìn thấy mẹ mình, lập tức lao đến, ôm lấy cổ của mẹ mình: “ Mẹ…..”
Nhụy Tử giống như quả bóng khí bị chọc lỗ thoát hơi ra rồi, còn có thể dạy dỗ được con gái sao? Nhụy Tử dù thế nào cũng không thể lên cơn cáu giận được.
Cô ấy cũng vội vứt chiếc thước xuống, ôm chầm lấy con gái của mình.
“ Đóa Đóa, rốt cuộc con đi đâu thế? Tại sao con không nói với mẹ một tiếng? Mẹ lo lắng sắp không chịu được rồi.” Nhụy Tử ôm lấy Đóa Đóa khóc không thành tiếng, nếu như thật sự mất đi Đóa Đóa, cô không thể sống được mất.
Đóa Đóa thương xót nhìn mẹ mình, cô bé vội đưa ngón tay nên lau nước mắt trên mặt Nhụy Tử, cô bé nhanh mồm nói: “ Mẹ, con xin lỗi mẹ, để mẹ lo lắng rồi. Đóa Đóa đi ra ngoài chơi với các bạn. mẹ đừng lo lắng.”
“ Con đi đâu tại sao không nói cho mẹ biết? Con biết bố mẹ tìm con khắp nơi, chú Đại Vũ bọn họ cũng đến, cả nhà đều đang tìm con.” Nhụy Tử giơ tay phết nhẹ vào mông của Đóa Đóa hai cái, không có chút lực nào.
Cô bé nghiêng đầu dựa vào người Nhụy Tử, nhẹ nhàng nói: “ Mẹ, sau này, con nhất định sẽ nói cho mẹ con đi đâu chơi. Mẹ đừng khóc, Đóa Đóa biết sai rồi, không nên tự mình đi ra ngoài chơi.”
Lạc Mộ Thâm lúc này mới yên tâm được, vội xoa đầu Nhụy Tử nói: “ Được rồi, Nhụy Tử, Đóa Đóa đã về nhà rồi, em đừng lo lắng quá.”
Anh ấy khẽ kéo tay Đóa Đóa: “ Đóa Đóa, chắc đói rồi phải không?”
“ Không đói, bác đẹp trai mời con ăn rất nhiều thứ.” Đóa Đóa dù sao cũng là một đứa trẻ con, cô bé buột mồm nói ra.
“ Cái gì, bác đẹp trai?” Lạc Mộ Thâm và Nhụy Tử đồng thanh hỏi.
Đóa Đóa ý thức được mình nói lòi đuôi chuột rồi, cô bé vội nói: “ Con và các bạn cùng nhau chơi, làm thành gia đình, trong đó có một bạn được phân thành bác. Bạn đó rất đẹp trai, cho nên con gọi bạn ấy là bác đẹp trai.”
Tiểu nha đầu này phản ứng rất nhanh. Cũng thật sự lừa qua mặt được.
Ồ, thì ra là như thế.
Nhụy Tử và Lạc Mộ Thâm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“ Đóa Đóa, sau này đừng chạy chơi lung tung, nhất định phải nói cho bố mẹ biết con đi đâu, bố và mẹ rất lo lắng sốt ruột con có biết không? Bố mẹ tìm con khắp nơi, mẹ con lo sợ khóc suốt con có biết không?” Lạc Mộ Thâm bế Đóa Đóa, nhẹ véo chiếc má bụ bẫm của cô bé, nhẹ nhàng dặn dò.
“ Con nhất định sẽ không để bố mẹ lo lắng, có điều bố mẹ, con mang điện thoại ra ngoài, nbố và mẹ tìm không ra con, có thể gọi điện cho con!” Đóa Đóa mở to mắt, cô bé thương mẹ vuốt ve lên mặt Nhụy Tử, “ Mẹ, là Đóa Đóa không đúng, khiến mẹ lo lắng. Mẹ gọi điện cho con là được rồi, con nghe thấy sẽ tự quay về.”
Nhụy Tử và Lạc Mộ Thâm giờ mới nhớ ra, vừa nãy do mình quá sốt ruột, tại sao lại không nhớ ra gọi điện cho Đóa Đóa chứ? Ôi trời, sốt ruột nóng vội quá đến mức lú lẫn rồi!
Nhụy Tử đang khóc lóc, còn Lạc Mộ Thâm liên tục đi lại. Đã cử rất nhiều người đi rồi, bây giờ vẫn chưa có một chút tin tức nào, Đóa Đóa, giống như biến mất trong không trung vậy.
Sao có thể thế được chứ?
Nên biết, dựa vào thế lực của Lạc Mộ Thâm, tìm ra một người rất dễ dàng, trong thời gian ngắn thế này, Đóa Đóa dù cho bị bắt đi, cũng sẽ không chạy được quá xa, nhưng tra như thế rồi, cũng không tìm ra được tung tích của Đóa Đóa. Lạc Mộ Thâm càng cau mày chặt hơn. ( Đương nhiên tìm không ra, lúc này, Đóa Đóa đã được Lạc Kiến Ba dùng máy bay tư nhân đưa đi đến nơi rất xa rất xa, Lạc Mộ Thâm sao có thể nghĩ được “ hung thủ bắt cóc” này lại có thể dùng máy bay tư nhân được chứ?.)
Đóa Đóa? Rốt cuộc con đi đâu thế? Đừng để bố mẹ lo lắng như thế được không?
“ Nếu như không tìm ra Đóa Đóa, em không muốn sống nữa.” Nhụy Tử bổ nhào vào lòng Lạc Mộ Thâm mà không ngừng khóc, Lạc Mộ Thâm đành phải xoa đầu vợ của mình, an ủi động viên.
Nhất thời tim gan bọn họ rối bời, không biết nên làm thế nào mới được.
Lúc này, Đóa Đóa đã vui vẻ nhảy nhót vào nhà rồi: “ Con về rồi, bố mẹ ăn chưa ạ?”
Đường Linh Linh và mấy bảo mẫu nhìn thấy Đóa Đóa, lập tức vui mừng lớn tiếng gọi: “ Ôi, tiểu thư Đóa Đóa về rồi, ông Lạc, bà Lạc, tiểu thư Đóa Đóa đã về rồi.”
Đường Linh Linh vui vẻ ôm lấy Đóa Đóa.
Lạc Mộ Thâm và Nhụy Tử vừa nghe thấy Đóa Đóa về, lập tức mừng rỡ đứng lên, vội chạy ào ra.
“ Bố, mẹ, bố mẹ sao thế? Tại sao mẹ khóc thế ạ? Là bố bắt nạt mẹ sao? mẹ đừng sợ, đợi con trừng trị bố trút giận cho mẹ.” Đóa Đóa cười nói.
Lạc Mộ Thâm nhìn thấy Đóa Đóa, vẫn với bộ dạng bé nhỏ đáng yêu tinh nghịch như thế, anh ấy ngạc nhiên phấn khởi chạy đến, vội ôm chầm lấy Đóa Đóa, thơm tới tấp vào má Đóa Đóa, hổn hển nói: “ Đóa Đóa, con đi đâu thế? Tại sao Đóa Đóa lại trốn mẫu giá đi ra ngoài chơi? Bố và mẹ tìm con vất vả khắp nơi con có biết không? Con........con....” Con người sắt đá nhưng lại tình cảm như Lạc Mộ Thâm thật không biết nên nói gì mới được.
Nên biết, Lạc Mộ Thâm này hô mưa gọi gió, là vua lớn trong đế quốc thương nghiệp, từ nhỏ đến lớn, không sợ cái gì, nhưng anh ấy bây giờ sợ nhất là hai người, một là vợ Tô Tư Nhụy của mình, một chính là con gái Lạc Thiên Đóa của mình.
Đóa Đóa chính như là miếng thịt rút ruột tim gan của mình vậy, nếu như mất đi, đó thật là.....
“ Ai ya ya, râu của bố mọc loạn cả lên rồi, bố có phải chưa cạo râu phải không? Nếu như bố không cạo râu, làm sao hôn được mẹ con chứ? Mẹ con buổi tối sẽ rất tức giận. Buổi tối con sẽ giúp bố cạo râu nhé.” Đóa Đóa vội ngoan khéo nói.
Mấy luồng điện đen như lóe lên trước mặt Lạc Mộ Thâm, bà cố nội này, con còn lo lắng râu của bố cơ đấy, con bây giờ vẫn nên tự lo cho mình đi, con hành hạ bố mẹ lo lắng sắp phát điên rồi, mẹ con tâm trạng bây giờ rất không tốt, có lẽ mông của Đóa Đóa con sắp chịu khổ rồi.
“ Bố không phải vì lo cho con mà râu mọc nhanh sao?” Lạc Mộ Thâm chẳng biết làm sao đành nói, “ Đóa Đóa, tại sao con không nghe lời, chạy lung tung thế?”
“ Con………” Đóa Đóa chuyển động đôi mắt tròn xoe, cố tình giả bộ ấm ức nói, “ Bố, con không chạy lung tung, con chỉ là cảm thấy hơi buồn chán, cho nên trốn mẫu giáo ra ngoài đi chơi với các bạn ở gần đó thôi ạ, bố và mẹ đang tìm con sao?”
Lúc này, Nhụy Tử cũng bước đến rồi, cô đang bị dồn nén rất lâu, dồn nén cơn tức, lát nữa nhất định phải dạy dỗ một chút con gái của mình mới được.
Vừa nãy mình nghe thấy tiếng Đóa Đóa về rồi, xúc động vui mừng đến khóc òa lên, nhất định phải giấu đi cảm xúc này, không thể để tiểu nha đầu này nhìn thấy.
Cho nên, Nhụy Tử không đi cùng Lạc Mộ Thâm ra, cô để mình nhìn như đang tức giận, khiến Đóa Đóa sợ hãi, sau này mới có thể giữ chân được tiểu tinh quái này.
Nhìn tiểu nha đầu này còn khiến mình tức giận? Lúc này nhất thiết phải đánh mông con bé cho chừa mới được.
Nghĩ đến đây, Nhụy Tử trừng mắt nhìn Đóa Đóa, lớn tiếng nói: “ Lạc Thiên Đóa……..”
Cùng lúc, một chiếc thước không ngừng đập vào lòng bàn tay, Nhụy Tử phải dạt dỗ tiểu nha đầu này cho chừa thói ham chơi đi.
Nhưng…….Đóa Đóa vừa nhìn thấy mẹ mình, lập tức lao đến, ôm lấy cổ của mẹ mình: “ Mẹ…..”
Nhụy Tử giống như quả bóng khí bị chọc lỗ thoát hơi ra rồi, còn có thể dạy dỗ được con gái sao? Nhụy Tử dù thế nào cũng không thể lên cơn cáu giận được.
Cô ấy cũng vội vứt chiếc thước xuống, ôm chầm lấy con gái của mình.
“ Đóa Đóa, rốt cuộc con đi đâu thế? Tại sao con không nói với mẹ một tiếng? Mẹ lo lắng sắp không chịu được rồi.” Nhụy Tử ôm lấy Đóa Đóa khóc không thành tiếng, nếu như thật sự mất đi Đóa Đóa, cô không thể sống được mất.
Đóa Đóa thương xót nhìn mẹ mình, cô bé vội đưa ngón tay nên lau nước mắt trên mặt Nhụy Tử, cô bé nhanh mồm nói: “ Mẹ, con xin lỗi mẹ, để mẹ lo lắng rồi. Đóa Đóa đi ra ngoài chơi với các bạn. mẹ đừng lo lắng.”
“ Con đi đâu tại sao không nói cho mẹ biết? Con biết bố mẹ tìm con khắp nơi, chú Đại Vũ bọn họ cũng đến, cả nhà đều đang tìm con.” Nhụy Tử giơ tay phết nhẹ vào mông của Đóa Đóa hai cái, không có chút lực nào.
Cô bé nghiêng đầu dựa vào người Nhụy Tử, nhẹ nhàng nói: “ Mẹ, sau này, con nhất định sẽ nói cho mẹ con đi đâu chơi. Mẹ đừng khóc, Đóa Đóa biết sai rồi, không nên tự mình đi ra ngoài chơi.”
Lạc Mộ Thâm lúc này mới yên tâm được, vội xoa đầu Nhụy Tử nói: “ Được rồi, Nhụy Tử, Đóa Đóa đã về nhà rồi, em đừng lo lắng quá.”
Anh ấy khẽ kéo tay Đóa Đóa: “ Đóa Đóa, chắc đói rồi phải không?”
“ Không đói, bác đẹp trai mời con ăn rất nhiều thứ.” Đóa Đóa dù sao cũng là một đứa trẻ con, cô bé buột mồm nói ra.
“ Cái gì, bác đẹp trai?” Lạc Mộ Thâm và Nhụy Tử đồng thanh hỏi.
Đóa Đóa ý thức được mình nói lòi đuôi chuột rồi, cô bé vội nói: “ Con và các bạn cùng nhau chơi, làm thành gia đình, trong đó có một bạn được phân thành bác. Bạn đó rất đẹp trai, cho nên con gọi bạn ấy là bác đẹp trai.”
Tiểu nha đầu này phản ứng rất nhanh. Cũng thật sự lừa qua mặt được.
Ồ, thì ra là như thế.
Nhụy Tử và Lạc Mộ Thâm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“ Đóa Đóa, sau này đừng chạy chơi lung tung, nhất định phải nói cho bố mẹ biết con đi đâu, bố và mẹ rất lo lắng sốt ruột con có biết không? Bố mẹ tìm con khắp nơi, mẹ con lo sợ khóc suốt con có biết không?” Lạc Mộ Thâm bế Đóa Đóa, nhẹ véo chiếc má bụ bẫm của cô bé, nhẹ nhàng dặn dò.
“ Con nhất định sẽ không để bố mẹ lo lắng, có điều bố mẹ, con mang điện thoại ra ngoài, nbố và mẹ tìm không ra con, có thể gọi điện cho con!” Đóa Đóa mở to mắt, cô bé thương mẹ vuốt ve lên mặt Nhụy Tử, “ Mẹ, là Đóa Đóa không đúng, khiến mẹ lo lắng. Mẹ gọi điện cho con là được rồi, con nghe thấy sẽ tự quay về.”
Nhụy Tử và Lạc Mộ Thâm giờ mới nhớ ra, vừa nãy do mình quá sốt ruột, tại sao lại không nhớ ra gọi điện cho Đóa Đóa chứ? Ôi trời, sốt ruột nóng vội quá đến mức lú lẫn rồi!