“ Anh đẹp trai, anh đẹp trai, em ngoan mà, em ngoan mà, anh chính là Dạ Thiếu Gia tiếng tăm lừng lẫy phải không? Thật đúng là danh bất hư truyền mà, thật là đẹp trai, diễn viên minh tinh đều không đẹp trai bằng anh, Dạ Minh Châu của anh, em vẫn chưa mang đi......Đây chính là......” Cô ta vội lấy viên ngọc minh châu đó trong người đưa ra cho Dạ Thiên Kỳ, cô ta cười khóe mắt cong cong, “ Em chỉ là muốn xem xem báu vật cô giá này thế nào, hì hì, xem thôi mà, xem xong rồi, cũng nên trả về cho chủ của nó.”
Dạ Thiên Kỳ cười khẩy, ai tin được lời cô nói chứ?
Anh ấy đưa tay đón lấy viên trái tim minh nguyệt đó.
Nhưng khi Dạ Thiên Kỳ đưa tay đón lấy viên Dạ Minh Châu, Lam Ninh nghiêng đầu, tránh được súng của Dạ Thiên Kỳ, sau đó, giơ cao chân, chiếc chân phải dài có lực đá mạnh vào đầu của Dạ Thiên Kỳ.
Cú đá đó, vừa nhanh vừa mạnh, nếu như thật sự đá trsung, có lẽ đầu của Dạ Thiên Kỳ cũng bị vỡ mất.
Nhưng Dạ Thiên Kỳ đó không phải người bình thường, anh ấy tránh cũng chẳng tránh, anh ấy đưa một tay có lực ra, tàn nhẫn mà chuẩn xác vặn lấy cổ tay của Lam Ninh, cánh tay dùng lực xoay một cái, Lam Ninh cảm thấy cơ thể mình lập tức mất thăng bằng, cơ thể nhỏ bé của cô ta bị Dạ Thiên Kỳ nhấc lên, tàn nhẫn ném xuống đất, Lam Ninh lập tức cảm thấy mình bị ngã thảm hại như thế, gần như sắp ngất đi rồi.
Lúc này, mấy vệ sĩ của Dạ Thiên Kỳ cũng nhanh chóng vây lấy, mấy bàn chân to đó dẫm lên cơ thể nhỏ nhắn của Lam Ninh, Lam Ninh cảm thấy mình dường như đau sắp không chịu được nữa rồi.
“ Trói lại cho tôi.” Dạ Thiên Kỳ ở trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nói.
Hỏng rồi.
Lam Ninh lập tức cảm thấy trời đất xoay chuyển.
“ Dạ Thiên Kỳ, anh thả tôi ra, nếu không tôi........” cô ta đúng là vịt chết thịt nhừ mà miệng vẫn còn cứng.
Một tên vệ sĩ đi giày da tàn nhẫn đá vào đầu của Lam Ninh, Lam Ninh vẹo cổ, ngất đi.
.........
Khi Lam Ninh tỉnh lại, đã qua hai ngày rồi.
Lam Ninh vừa định bò dậy, nhưng đột nhiên có giọng nói dễ nghe truyền đến bên tai: “ Xem ra mệnh cô lớn đấy, còn cho rằng cô bị đá chết rồi đấy.”
Lam Ninh cười đau khổ, nhìn về hướng có giọng nói, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú cuốn hút có chút quá đáng của Dạ Thiên Kỳ, đó là khuôn mặt thế nào nhỉ? Khuôn mặt với ngũ quan như được tạc tượng ra vậy, những đường nét trên mặt đều được khắc vẽ tinh xảo đến cực điểm, khuôn mặt đó, giống như không phải được sinh ra, mà là được họa sĩ giỏi nhất dùng bút thanh tâm vẽ ra vậy.
Anh ấy với tư thế tao nhã dựa người thoải mái trên chiếc ghế tựa đặt trước giường của Lam Ninh, trong tay cầm một ly rượu, vừa thưởng thức vừa liếc nhìn đôi mắt sắc lạnh đó nhìn Lam Ninh, bộ quần áo màu da càng làm toát lên thần thái khỏe mạnh gợi cảm của anh ấy.
Lam Ninh không kìm được nuốt miếng nước bọt.
Đối diện với Dạ Thiên Kỳ qua những lời đồn đại, cô ta hơi chột dạ, hơn nữa cô ta cảm thấy toàn thân mình xương cốt đều đau, cô ta cảm thấy mình không biết có phải sắp chết rồi không.
Tại vì Dạ Thiên Kỳ này mặc dù đẹp trai cuốn hút, khi cười lên hết sức lay động người khác, nhưng anh ta có một biệt danh rất đáng sợ -- Dạ Xoa.
Đắc tội anh ta, thì đúng là rất thảm.
Không biết mình sẽ thảm hại thế nào?
Dạ Thiên Kỳ quan sát Lam Ninh, Lam Ninh cũng luôn quan sát lại anh ta.
“ Ai sai cô đến?” Dạ Thiên Kỳ trầm mặt lạnh lùng nói, anh ta đối với Nhụy Tử dịu dàng ấm áp, không có nghĩa là đối với những người phụ nữ khác phải dịu dàng.
Đặc biệt là người phụ nữ này còn là một kẻ trộm, đặc biệt là kẻ trộm này còn dám trộm đồ của mình.
Dạ Xoa sẽ chịu để yên sao?
“ Tôi nói rồi, hiểu lầm, hiểu lầm, tôi chỉ là muốn xem xem viên Dạ Minh châu vô giá đó, không ai sai đến cả.” Lam Ninh cố gắng cười nói, “ Trên sự thực, tôi chỉ là muốn sau khi xem xong sẽ mang trả lại.”
“ Hừ, còn ngụy biện à, được thôi, để tôi xem xem cô là cứng mồm, hay là tôi cứng tay.” Dạ Thiên Kỳ bình thản nói, khi anh ấy nói câu nói này, anh ấy đột nhiên cười lên, nụ cười dịu dàng ấm áp như thế.
Nụ cười anh ất giống như điểm sáng của thế giới này, đẹp như thế, khiến Lam Ninh hơi sững người.
Hừ, nụ cười của Dạ Xoa này thật sự quá cuốn hút.
Nhưng........
Một giây trước, anh ấy lộ ra nụ cười mê người, một giây sau, anh ấy tóm lấy Lam Ninh, xách Lam Ninh giống như xách một món đồ ra ngoài vậy.
Lúc này, Lam Ninh yếu đuối làm sao là đối thủ của anh ta được chứ, cô ta bất lực dưới cánh tay gang thép của Dạ Thiên Kỳ.
“ Này, anh đối xử với một người phụ nữ như thế sao? tại sao anh lại không phong độ thế chứ? Ông trời nguyền rủa anh cả đời nãy sẽ không lấy được vợ! Chả trách Tô Tư Nhụy người ta lại thích Lạc Mộ Thâm, nếu như tôi, tôi cũng không chọn anh!” Lam Ninh tàn nhẫn nguyền rủa anh ta.
Thực ra, rất nhiều người đều biết Dạ Thiên Kỳ từng theo đuổi Tô Tư Nhụy, nhưng cô gái bình dân đó lại chọn Lạc Mộ Thâm, Dạ Thiên Kỳ biết mình trở thành trò cười của rất nhiều người, đây cũng trở thành huyệt chết của anh ấy.
Nhưng nha đầu này lại dám chọc vào huyệt chết của anh ấy.
Cô ta nguyền rủa như thế càng khiến Dạ Thiên Kỳ tức giận, tại vì trong cuộc đấu tình cảm với Lạc Mộ Thâm, mình thất bại rồi, mình mất đi người phụ nữ mà mình yêu nhất, còn tên trộm Lam Ninh này lại gan to chọc ngoáy vào nỗi đau đó của mình, Dạ Thiên Kỳ nghiến chặt răng, không dạy dỗ nghiêm chỉnh người phụ nữ này xem ra không được.
Nghĩ đến đây, anh ấy không để ý đến lời nguyền rủa của Lam Ninh, anh ấy xách Lam Ninh vào trong nhà vệ sinh được trang hoàng lộng lẫy, ở đó, bên trong chiếc bể cá màu trắng cao quý đã được bơm ngập nước ấm.
Không chút do dự, anh ấy ấn đầu Lam Ninh vào trong bể nước ấm áp đó.
“ Ục......” Lam Ninh vùng vẫy trong nước, những chuỗi bọt khí từ dưới đáy nước gợn lên.
“ Anh là tên xấu xa! Dạ Thiên Kỳ! A......” Lam Ninh vừa vùng vẫy vừa chửi mắng, thay vào đó chỉ khiến cô ta càng uống nhiều nước vào mồm mũi hơn.
Xong rồi, mình không phải sắp bị dìm chết sao? Lam Ninh bi thảm nghĩ trong lòng.
“ Nói, ai sai khiến cô đến?” Dạ Thiên Kỳ lạnh lùng hỏi. Giọng nói lạnh lùng đanh thép từ bên ngoài vọng vào, Lam Ninh dường như ngửi được hơi thở của địa ngục rồi.
Đầu cô ta bị Dạ Thiên Kỳ lôi ra từ trong nước, tóc tai bết trên mặt, càng toát lên khuôn mặt xinh xắn thanh tú.
Dạ Thiên Kỳ khẽ nheo mắt, không thể không thừa nhận, tên trộm này có khuôn mặt duyên dáng, có nét gì đó giống Nhụy Nhụy.
Vừa nghĩ đến Nhụy Nhụy, trong lòng anh ấy lập tức tràn đầy sự tức giận, tên trộm đáng chết này dám dùng Nhụy Nhụy để kích động mình.
Lẽ nào trên thế giới ai cũng biết mình là kẻ thất bại trong chuyện tình cảm sao? Đến một tên trộm cũng biết.
Anh ấy lại lần nữa không thương hoa tiếc ngọc mà ấn đầu Lam Ninh và trong bồn tắm, Lam Ninh đành phải uống những ngụm nước trong bồn tắm đó, đã sắp lả đi rồi.
Không xong rồi, mình sắp bị dìm chết rồi, nếu như nhấn mạnh nữa, thế thì mình chắc chắn chết rồi.
Xem ra Dạ Thiên Kỳ này chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mình, thằng cha này thật sự quá tàn nhẫn.
Lam Ninh cảm thấy trong người mình như có luồng khí lạnh chạy dọc toàn thân.
Dạ Thiên Kỳ cười khẩy, ai tin được lời cô nói chứ?
Anh ấy đưa tay đón lấy viên trái tim minh nguyệt đó.
Nhưng khi Dạ Thiên Kỳ đưa tay đón lấy viên Dạ Minh Châu, Lam Ninh nghiêng đầu, tránh được súng của Dạ Thiên Kỳ, sau đó, giơ cao chân, chiếc chân phải dài có lực đá mạnh vào đầu của Dạ Thiên Kỳ.
Cú đá đó, vừa nhanh vừa mạnh, nếu như thật sự đá trsung, có lẽ đầu của Dạ Thiên Kỳ cũng bị vỡ mất.
Nhưng Dạ Thiên Kỳ đó không phải người bình thường, anh ấy tránh cũng chẳng tránh, anh ấy đưa một tay có lực ra, tàn nhẫn mà chuẩn xác vặn lấy cổ tay của Lam Ninh, cánh tay dùng lực xoay một cái, Lam Ninh cảm thấy cơ thể mình lập tức mất thăng bằng, cơ thể nhỏ bé của cô ta bị Dạ Thiên Kỳ nhấc lên, tàn nhẫn ném xuống đất, Lam Ninh lập tức cảm thấy mình bị ngã thảm hại như thế, gần như sắp ngất đi rồi.
Lúc này, mấy vệ sĩ của Dạ Thiên Kỳ cũng nhanh chóng vây lấy, mấy bàn chân to đó dẫm lên cơ thể nhỏ nhắn của Lam Ninh, Lam Ninh cảm thấy mình dường như đau sắp không chịu được nữa rồi.
“ Trói lại cho tôi.” Dạ Thiên Kỳ ở trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nói.
Hỏng rồi.
Lam Ninh lập tức cảm thấy trời đất xoay chuyển.
“ Dạ Thiên Kỳ, anh thả tôi ra, nếu không tôi........” cô ta đúng là vịt chết thịt nhừ mà miệng vẫn còn cứng.
Một tên vệ sĩ đi giày da tàn nhẫn đá vào đầu của Lam Ninh, Lam Ninh vẹo cổ, ngất đi.
.........
Khi Lam Ninh tỉnh lại, đã qua hai ngày rồi.
Lam Ninh vừa định bò dậy, nhưng đột nhiên có giọng nói dễ nghe truyền đến bên tai: “ Xem ra mệnh cô lớn đấy, còn cho rằng cô bị đá chết rồi đấy.”
Lam Ninh cười đau khổ, nhìn về hướng có giọng nói, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú cuốn hút có chút quá đáng của Dạ Thiên Kỳ, đó là khuôn mặt thế nào nhỉ? Khuôn mặt với ngũ quan như được tạc tượng ra vậy, những đường nét trên mặt đều được khắc vẽ tinh xảo đến cực điểm, khuôn mặt đó, giống như không phải được sinh ra, mà là được họa sĩ giỏi nhất dùng bút thanh tâm vẽ ra vậy.
Anh ấy với tư thế tao nhã dựa người thoải mái trên chiếc ghế tựa đặt trước giường của Lam Ninh, trong tay cầm một ly rượu, vừa thưởng thức vừa liếc nhìn đôi mắt sắc lạnh đó nhìn Lam Ninh, bộ quần áo màu da càng làm toát lên thần thái khỏe mạnh gợi cảm của anh ấy.
Lam Ninh không kìm được nuốt miếng nước bọt.
Đối diện với Dạ Thiên Kỳ qua những lời đồn đại, cô ta hơi chột dạ, hơn nữa cô ta cảm thấy toàn thân mình xương cốt đều đau, cô ta cảm thấy mình không biết có phải sắp chết rồi không.
Tại vì Dạ Thiên Kỳ này mặc dù đẹp trai cuốn hút, khi cười lên hết sức lay động người khác, nhưng anh ta có một biệt danh rất đáng sợ -- Dạ Xoa.
Đắc tội anh ta, thì đúng là rất thảm.
Không biết mình sẽ thảm hại thế nào?
Dạ Thiên Kỳ quan sát Lam Ninh, Lam Ninh cũng luôn quan sát lại anh ta.
“ Ai sai cô đến?” Dạ Thiên Kỳ trầm mặt lạnh lùng nói, anh ta đối với Nhụy Tử dịu dàng ấm áp, không có nghĩa là đối với những người phụ nữ khác phải dịu dàng.
Đặc biệt là người phụ nữ này còn là một kẻ trộm, đặc biệt là kẻ trộm này còn dám trộm đồ của mình.
Dạ Xoa sẽ chịu để yên sao?
“ Tôi nói rồi, hiểu lầm, hiểu lầm, tôi chỉ là muốn xem xem viên Dạ Minh châu vô giá đó, không ai sai đến cả.” Lam Ninh cố gắng cười nói, “ Trên sự thực, tôi chỉ là muốn sau khi xem xong sẽ mang trả lại.”
“ Hừ, còn ngụy biện à, được thôi, để tôi xem xem cô là cứng mồm, hay là tôi cứng tay.” Dạ Thiên Kỳ bình thản nói, khi anh ấy nói câu nói này, anh ấy đột nhiên cười lên, nụ cười dịu dàng ấm áp như thế.
Nụ cười anh ất giống như điểm sáng của thế giới này, đẹp như thế, khiến Lam Ninh hơi sững người.
Hừ, nụ cười của Dạ Xoa này thật sự quá cuốn hút.
Nhưng........
Một giây trước, anh ấy lộ ra nụ cười mê người, một giây sau, anh ấy tóm lấy Lam Ninh, xách Lam Ninh giống như xách một món đồ ra ngoài vậy.
Lúc này, Lam Ninh yếu đuối làm sao là đối thủ của anh ta được chứ, cô ta bất lực dưới cánh tay gang thép của Dạ Thiên Kỳ.
“ Này, anh đối xử với một người phụ nữ như thế sao? tại sao anh lại không phong độ thế chứ? Ông trời nguyền rủa anh cả đời nãy sẽ không lấy được vợ! Chả trách Tô Tư Nhụy người ta lại thích Lạc Mộ Thâm, nếu như tôi, tôi cũng không chọn anh!” Lam Ninh tàn nhẫn nguyền rủa anh ta.
Thực ra, rất nhiều người đều biết Dạ Thiên Kỳ từng theo đuổi Tô Tư Nhụy, nhưng cô gái bình dân đó lại chọn Lạc Mộ Thâm, Dạ Thiên Kỳ biết mình trở thành trò cười của rất nhiều người, đây cũng trở thành huyệt chết của anh ấy.
Nhưng nha đầu này lại dám chọc vào huyệt chết của anh ấy.
Cô ta nguyền rủa như thế càng khiến Dạ Thiên Kỳ tức giận, tại vì trong cuộc đấu tình cảm với Lạc Mộ Thâm, mình thất bại rồi, mình mất đi người phụ nữ mà mình yêu nhất, còn tên trộm Lam Ninh này lại gan to chọc ngoáy vào nỗi đau đó của mình, Dạ Thiên Kỳ nghiến chặt răng, không dạy dỗ nghiêm chỉnh người phụ nữ này xem ra không được.
Nghĩ đến đây, anh ấy không để ý đến lời nguyền rủa của Lam Ninh, anh ấy xách Lam Ninh vào trong nhà vệ sinh được trang hoàng lộng lẫy, ở đó, bên trong chiếc bể cá màu trắng cao quý đã được bơm ngập nước ấm.
Không chút do dự, anh ấy ấn đầu Lam Ninh vào trong bể nước ấm áp đó.
“ Ục......” Lam Ninh vùng vẫy trong nước, những chuỗi bọt khí từ dưới đáy nước gợn lên.
“ Anh là tên xấu xa! Dạ Thiên Kỳ! A......” Lam Ninh vừa vùng vẫy vừa chửi mắng, thay vào đó chỉ khiến cô ta càng uống nhiều nước vào mồm mũi hơn.
Xong rồi, mình không phải sắp bị dìm chết sao? Lam Ninh bi thảm nghĩ trong lòng.
“ Nói, ai sai khiến cô đến?” Dạ Thiên Kỳ lạnh lùng hỏi. Giọng nói lạnh lùng đanh thép từ bên ngoài vọng vào, Lam Ninh dường như ngửi được hơi thở của địa ngục rồi.
Đầu cô ta bị Dạ Thiên Kỳ lôi ra từ trong nước, tóc tai bết trên mặt, càng toát lên khuôn mặt xinh xắn thanh tú.
Dạ Thiên Kỳ khẽ nheo mắt, không thể không thừa nhận, tên trộm này có khuôn mặt duyên dáng, có nét gì đó giống Nhụy Nhụy.
Vừa nghĩ đến Nhụy Nhụy, trong lòng anh ấy lập tức tràn đầy sự tức giận, tên trộm đáng chết này dám dùng Nhụy Nhụy để kích động mình.
Lẽ nào trên thế giới ai cũng biết mình là kẻ thất bại trong chuyện tình cảm sao? Đến một tên trộm cũng biết.
Anh ấy lại lần nữa không thương hoa tiếc ngọc mà ấn đầu Lam Ninh và trong bồn tắm, Lam Ninh đành phải uống những ngụm nước trong bồn tắm đó, đã sắp lả đi rồi.
Không xong rồi, mình sắp bị dìm chết rồi, nếu như nhấn mạnh nữa, thế thì mình chắc chắn chết rồi.
Xem ra Dạ Thiên Kỳ này chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mình, thằng cha này thật sự quá tàn nhẫn.
Lam Ninh cảm thấy trong người mình như có luồng khí lạnh chạy dọc toàn thân.