Nhưng, bây giờ trong đảo hoang này, nếu như chỉ còn lại một mình mình, cũng thật đáng sợ. Cho nên, giữ lại tên Dạ Thiếu Gia này mua vui cũng là một ý kiến hay.
Mặc dù trong lòng nghĩ như thế, khi Lam Ninh chỉnh xương lại cho Dạ Thiên Kỳ, vẫn mạnh tay mà không nể nang gì, cho nên, Dạ Thiên Kỳ đau đến chết đi sống lại.
Hì hì, Lam Ninh tôi lại dễ dàng bị ức hiếp thế sao? Ức hiếp tôi cũng sẽ có ngày bị báo ứng.
Tôi đương nhiên là người có có ân nhất định phải trả, có thù nhất định không tha! Lam Ninh nhìn Dạ Thiên Kỳ ngủ mê mệt, trên mặt lộ ra nụ cười đáng yêu.
......
Tại sao phía trước lại toàn là mây mù, tại sao không nhìn rõ cái gì hết?
Dạ Thiên Kỳ bước từng bước tiến về phía trước, đi quá đám mây mù đó, anh ấy nhìn thấy là một đồng cỏ xanh tươi.
Trên đồng cỏ là những bông hoa đậm nhạt đủ các màu sắc, hoa nở tươi mới, cực kỳ đẹp và thơ mộng. Những đàn bướm rập rờn bay qua bay lại.
Một dòng sông nhỏ uốn lượn chảy qua, Dạ Thiên Kỳ nhìn thấy một bóng người nhỏ nhắn mặc váy trắng ngồi trên đồng cỏ, mái tóc mềm mại như suối nhẹ bay trong gió, Dạ Thiên Kỳ lập tức cảm thấy xúc động đến mức quên cả hít thở.
Nhụy Nhụy......
Mình không ngờ lúc này còn được gặp Nhụy Nhụy một lần nữa.
Dạ Thiên Kỳ xúc động hét lên: “ Nhụy Nhụy, là em sao?”
Hình bóng thanh tú diễm lệ mặc váy trắng đó cũng vui mừng quay đầu lại, Dạ Thiên Kỳ nhìn thấy đúng là Nhụy Nhụy......
“ Anh Thiên Kỳ....” Nhụy Tử rất vui đi về phía Dạ Thiên Kỳ, giống như một con thỏ con nhảy lên ôm chầm lấy Dạ Thiên Kỳ, Dạ Thiên Kỳ vui sướng ôm chầm lấy cô ấy, quay tròn mấy vòng.
Tiếng cười trong trẻo giòn tan của Nhụy Tử hòa vào giữa nhân gian, chỉ nghe thấy tiếng cười của cô ấy, Dạ Thiên Kỳ cảm thấy cuộc đời mình sống không uổng phí.
Chỉ cần, cô ấy cười với mình như thế, tất cả cũng đáng rồi.
“ Nhụy Nhụy, em biết không? Anh có thể ra được khỏi đảo hoang, đều là vì em, em là động lực khiến anh vượt qua. Không có em, anh thật sự không muốn sống nữa, anh còn rơi vào tay của một người phụ nữ háo sắc đáng ghét nữa.” Dạ Thiên Kỳ nhìn khuôn mặt xinh đẹp lay động lòng người của người con gái mình yêu mà dịu dàng nói.
“ Nhụy Nhụy, mặc dù muốn quên em đi, nhưng dù cho anh cố gắng thế nào, cũng không làm cách nào quên em được, anh phải làm thế nào? Anh cảm thấy tim mình chỉ có thể đập vì em mà thôi.” Dạ Thiên Kỳ phiền não nói.
Nhụy Tử cười hết sức đáng yêu, cô ấy giơ bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt tóc Dạ Thiên Kỳ, khẽ nói: “ Thật sao? Thế thì moi tim anh ra, thay bằng quả tim khác là được.”
Cô ấy đột nhiên không biết từ đâu lấy ra một chiếc dĩa và con dao sáng lóe: “ Để em giúp anh.”
A? Dạ Thiên Kỳ quả thật bị dọa cho suýt chết.
Anh ấy muốn nhảy lên, nhưng chân giống như bị mọc rễ vậy, không có cách nào cử động được, mắt anh ấy chăm chăm nhìn mình bị “ Nhụy Tử” đẩy xuống đồng cỏ đó, khuôn mặt “ Nhụy Tử” biến thành mặt của Lam Ninh, cô ta cười nói: “ Nào, để tôi cưỡng hiếp anh 100 lần trước, sau đó thay tim cho anh......”
“ A......” Dạ Thiên Kỳ hoảng sợ tỉnh dậy từ trong cơn ác mộng, anh ấy thở hổn hển ngồi dậy, cảm thấy toàn thân mình đều là mồ hôi thấm ướt.
Hoảng sợ nhìn bốn bề xung quanh, anh ấy phát hiện lửa vẫn đang tí tách cháy, còn Lam Ninh dựa ở một gốc cây không xa mình, ngủ ngon lành rồi.
Ánh lửa hắt lên khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy không làm mất đi khí khái anh hùng, đôi lông mi dài trên mắt của cô ấy giống như hai chiếc quạt nhỏ bé hắt bóng dài xuống má.
Dạ Thiên Kỳ mệt mỏi lau mồ hôi trên trán, anh ấy có chút tức giận nhìn Lam Ninh đang ngủ say, cô còn ngủ ngon được, cô còn chui vào là cơn ác mộng của tôi, cô có biết hay không?
Dạ Thiên Kỳ bực tức nhưng cũng chẳng có cách nào mà giải tỏa nỗi tức giận của mình, anh ấy khẽ bò đến, cẩn thận lấy chút tàn than nguội của cành cây khô đã bị cháy đen, khẽ khàng vẽ lên mặt của Lam Ninh ba con rùa ngốc.
Trên trán, và hai bên má.
Tài nghệ vẽ của Dạ Thiên Kỳ thì khỏi phải nói, mấy con rùa ngốc đó sinh động như thật.
Trong quá trình vẽ, Dạ Thiên Kỳ gần như sắp cười phá lên rồi, ha ha, anh ấy nhịn cười, trong lòng thầm nguyền rủa: ai bảo mày bắt nạt ông đây, ai bảo mày bắt nạt ông, thật đúng là gan to!
Lam Ninh yên tĩnh dựa vào gốc cây ngủ, cô ta cũng thật sự rất mệt, không biết Dạ Thiên Kỳ làm gì với mình.
Dạ Thiên Kỳ vẽ xong, mới vứt khúc than nguội đó đi, rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Cả đêm, ngủ rất ngon.
.....
Buổi sáng ngày hôm sau.
Lam Ninh ưỡn lưng uể oải tỉnh dậy, cô ta nhìn thấy Dạ Thiên Kỳ vẫn đang ngủ, sắc mặt anh ta tốt hơn một chút, không trắng bệch hốc hác giống hôm qua, xem ra, anh ta cũng hồi phục đôi chút rồi.
Lam Ninh đứng lên, cầm một cành cây vót nhọn dùng làm vật xiên để đi kiếm bữa sáng, cô ta chạy ra bờ biển, cởi quần áo khô bên ngoài xuống, cô ta nghĩ một lát, hay là cởi cả quần áo bên trong ra, tắm rửa trong nước biển, sau đó sưởi nắng trên bãi biển, chẳng có cách nào, mặc dù quần áo trên người đã rách tả tơi, nhưng còn hơn là không có, mình vẫn phải quý trọng.
Bây giờ, cô ta gần như đã trần như nhộng rồi, bây giờ đã không còn biết xấu hổ nữa, chỉ cần giữ được mạng sống là được.
Cô ta cầm cành cây khô được mình vót nhọn lao vào trong nước, cô ta đắm mình trong nước, dùng cành cây nhọn đó đâm liên tiếp bốn con cá, chẳng có cách nào, thần trộm Lam Ninh đã làm là chuẩn xác.
Nên biết, mình đã được huấn luyện qua cuộc sống hoang dã một cách nghiêm ngặt, nhưng điều này, đều không làm khó Lam Ninh.
Lam Ninh vui vẻ mang chiến lợi phẩm nhô lên khỏi mặt nước, nhưng nhìn thấy Dạ Thiên Kỳ đang lên đôi chân bị thương ra bờ biển rửa mặt, chẳng có cách nào, Dạ Thiên Kỳ cao ngạo như thế, yêu cầu với bản thân cực kỳ cao, mặc dù lúc này tương đối nhếch nhác, anh ấy cũng không cho phép mình bẩn, cho nên, vừa tỉnh dậy, anh ấy nhìn thấy Lam Ninh không ở đó, tự mình lết ra bờ biển rửa mặt.
Nhưng, Lam Ninh lặn nước xiên cá đột nhiên từ trong nước nhô lên, cô ta giống như một nàng tiên cá vậy, cơ thể gợi cảm mềm mại, ánh nắng chiếu lên người cô ta giống như trải một lớp lụa vàng óng ánh vậy, yêu cầu rất nghiêm ngặt với bản thân, có thể được hình dung là người đàn ông truyền thống như Dạ Thiên Kỳ đã bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như thế này chứ?
Anh ấy ngạc nhiên nhìn Lam Ninh, miệng há to như nhét được cả nắm đấm vào.
Lam Ninh hơi ngại, nhưng vì để né tránh ngượng ngùng, cô ta cười chào hỏi Dạ Thiên Kỳ: “ Dạ Thiếu Gia, chào buổi sáng!”
Dạ Thiên Kỳ cảm thấy có cảm giác máu mũi dồn lên, anh ấy vội quay đầu đi, miệng gào lên nói: “ Đúng là không biết xấu hổ, sáng ra ban ngày ban mặt, không một mảnh vải mà xuống tắm biển.”
Con người ấy à, thực ra rất lạ, khi anh ấy thích một người, khuyết điểm nào của cô ấy trong mắt anh ấy cũng là nhược điểm; nhưng khi anh ấy ghét cô ấy, thì ưu điểm cũng biến thành khuyết điểm.
Ví dụ Dạ Thiên Kỳ thích Nhụy Tử, tất cả của Nhụy Tử anh ấy đều thích, thậm chí, đến mức Nhụy Tử xả bom Dạ Thiên Kỳ còn cảm thấy thơm; còn một khi Dạ Thiên Kỳ ghét Lam Ninh, Lam Ninh làm gì anh ấy đều ghét, hơn nữa Lam Ninh bây giờ còn đang trần như nhộng trước mặt anh ấy nữa.
Cho nên nói, anh ấy nhìn thấy lại càng ghét hơn.
Mặc dù trong lòng nghĩ như thế, khi Lam Ninh chỉnh xương lại cho Dạ Thiên Kỳ, vẫn mạnh tay mà không nể nang gì, cho nên, Dạ Thiên Kỳ đau đến chết đi sống lại.
Hì hì, Lam Ninh tôi lại dễ dàng bị ức hiếp thế sao? Ức hiếp tôi cũng sẽ có ngày bị báo ứng.
Tôi đương nhiên là người có có ân nhất định phải trả, có thù nhất định không tha! Lam Ninh nhìn Dạ Thiên Kỳ ngủ mê mệt, trên mặt lộ ra nụ cười đáng yêu.
......
Tại sao phía trước lại toàn là mây mù, tại sao không nhìn rõ cái gì hết?
Dạ Thiên Kỳ bước từng bước tiến về phía trước, đi quá đám mây mù đó, anh ấy nhìn thấy là một đồng cỏ xanh tươi.
Trên đồng cỏ là những bông hoa đậm nhạt đủ các màu sắc, hoa nở tươi mới, cực kỳ đẹp và thơ mộng. Những đàn bướm rập rờn bay qua bay lại.
Một dòng sông nhỏ uốn lượn chảy qua, Dạ Thiên Kỳ nhìn thấy một bóng người nhỏ nhắn mặc váy trắng ngồi trên đồng cỏ, mái tóc mềm mại như suối nhẹ bay trong gió, Dạ Thiên Kỳ lập tức cảm thấy xúc động đến mức quên cả hít thở.
Nhụy Nhụy......
Mình không ngờ lúc này còn được gặp Nhụy Nhụy một lần nữa.
Dạ Thiên Kỳ xúc động hét lên: “ Nhụy Nhụy, là em sao?”
Hình bóng thanh tú diễm lệ mặc váy trắng đó cũng vui mừng quay đầu lại, Dạ Thiên Kỳ nhìn thấy đúng là Nhụy Nhụy......
“ Anh Thiên Kỳ....” Nhụy Tử rất vui đi về phía Dạ Thiên Kỳ, giống như một con thỏ con nhảy lên ôm chầm lấy Dạ Thiên Kỳ, Dạ Thiên Kỳ vui sướng ôm chầm lấy cô ấy, quay tròn mấy vòng.
Tiếng cười trong trẻo giòn tan của Nhụy Tử hòa vào giữa nhân gian, chỉ nghe thấy tiếng cười của cô ấy, Dạ Thiên Kỳ cảm thấy cuộc đời mình sống không uổng phí.
Chỉ cần, cô ấy cười với mình như thế, tất cả cũng đáng rồi.
“ Nhụy Nhụy, em biết không? Anh có thể ra được khỏi đảo hoang, đều là vì em, em là động lực khiến anh vượt qua. Không có em, anh thật sự không muốn sống nữa, anh còn rơi vào tay của một người phụ nữ háo sắc đáng ghét nữa.” Dạ Thiên Kỳ nhìn khuôn mặt xinh đẹp lay động lòng người của người con gái mình yêu mà dịu dàng nói.
“ Nhụy Nhụy, mặc dù muốn quên em đi, nhưng dù cho anh cố gắng thế nào, cũng không làm cách nào quên em được, anh phải làm thế nào? Anh cảm thấy tim mình chỉ có thể đập vì em mà thôi.” Dạ Thiên Kỳ phiền não nói.
Nhụy Tử cười hết sức đáng yêu, cô ấy giơ bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt tóc Dạ Thiên Kỳ, khẽ nói: “ Thật sao? Thế thì moi tim anh ra, thay bằng quả tim khác là được.”
Cô ấy đột nhiên không biết từ đâu lấy ra một chiếc dĩa và con dao sáng lóe: “ Để em giúp anh.”
A? Dạ Thiên Kỳ quả thật bị dọa cho suýt chết.
Anh ấy muốn nhảy lên, nhưng chân giống như bị mọc rễ vậy, không có cách nào cử động được, mắt anh ấy chăm chăm nhìn mình bị “ Nhụy Tử” đẩy xuống đồng cỏ đó, khuôn mặt “ Nhụy Tử” biến thành mặt của Lam Ninh, cô ta cười nói: “ Nào, để tôi cưỡng hiếp anh 100 lần trước, sau đó thay tim cho anh......”
“ A......” Dạ Thiên Kỳ hoảng sợ tỉnh dậy từ trong cơn ác mộng, anh ấy thở hổn hển ngồi dậy, cảm thấy toàn thân mình đều là mồ hôi thấm ướt.
Hoảng sợ nhìn bốn bề xung quanh, anh ấy phát hiện lửa vẫn đang tí tách cháy, còn Lam Ninh dựa ở một gốc cây không xa mình, ngủ ngon lành rồi.
Ánh lửa hắt lên khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy không làm mất đi khí khái anh hùng, đôi lông mi dài trên mắt của cô ấy giống như hai chiếc quạt nhỏ bé hắt bóng dài xuống má.
Dạ Thiên Kỳ mệt mỏi lau mồ hôi trên trán, anh ấy có chút tức giận nhìn Lam Ninh đang ngủ say, cô còn ngủ ngon được, cô còn chui vào là cơn ác mộng của tôi, cô có biết hay không?
Dạ Thiên Kỳ bực tức nhưng cũng chẳng có cách nào mà giải tỏa nỗi tức giận của mình, anh ấy khẽ bò đến, cẩn thận lấy chút tàn than nguội của cành cây khô đã bị cháy đen, khẽ khàng vẽ lên mặt của Lam Ninh ba con rùa ngốc.
Trên trán, và hai bên má.
Tài nghệ vẽ của Dạ Thiên Kỳ thì khỏi phải nói, mấy con rùa ngốc đó sinh động như thật.
Trong quá trình vẽ, Dạ Thiên Kỳ gần như sắp cười phá lên rồi, ha ha, anh ấy nhịn cười, trong lòng thầm nguyền rủa: ai bảo mày bắt nạt ông đây, ai bảo mày bắt nạt ông, thật đúng là gan to!
Lam Ninh yên tĩnh dựa vào gốc cây ngủ, cô ta cũng thật sự rất mệt, không biết Dạ Thiên Kỳ làm gì với mình.
Dạ Thiên Kỳ vẽ xong, mới vứt khúc than nguội đó đi, rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Cả đêm, ngủ rất ngon.
.....
Buổi sáng ngày hôm sau.
Lam Ninh ưỡn lưng uể oải tỉnh dậy, cô ta nhìn thấy Dạ Thiên Kỳ vẫn đang ngủ, sắc mặt anh ta tốt hơn một chút, không trắng bệch hốc hác giống hôm qua, xem ra, anh ta cũng hồi phục đôi chút rồi.
Lam Ninh đứng lên, cầm một cành cây vót nhọn dùng làm vật xiên để đi kiếm bữa sáng, cô ta chạy ra bờ biển, cởi quần áo khô bên ngoài xuống, cô ta nghĩ một lát, hay là cởi cả quần áo bên trong ra, tắm rửa trong nước biển, sau đó sưởi nắng trên bãi biển, chẳng có cách nào, mặc dù quần áo trên người đã rách tả tơi, nhưng còn hơn là không có, mình vẫn phải quý trọng.
Bây giờ, cô ta gần như đã trần như nhộng rồi, bây giờ đã không còn biết xấu hổ nữa, chỉ cần giữ được mạng sống là được.
Cô ta cầm cành cây khô được mình vót nhọn lao vào trong nước, cô ta đắm mình trong nước, dùng cành cây nhọn đó đâm liên tiếp bốn con cá, chẳng có cách nào, thần trộm Lam Ninh đã làm là chuẩn xác.
Nên biết, mình đã được huấn luyện qua cuộc sống hoang dã một cách nghiêm ngặt, nhưng điều này, đều không làm khó Lam Ninh.
Lam Ninh vui vẻ mang chiến lợi phẩm nhô lên khỏi mặt nước, nhưng nhìn thấy Dạ Thiên Kỳ đang lên đôi chân bị thương ra bờ biển rửa mặt, chẳng có cách nào, Dạ Thiên Kỳ cao ngạo như thế, yêu cầu với bản thân cực kỳ cao, mặc dù lúc này tương đối nhếch nhác, anh ấy cũng không cho phép mình bẩn, cho nên, vừa tỉnh dậy, anh ấy nhìn thấy Lam Ninh không ở đó, tự mình lết ra bờ biển rửa mặt.
Nhưng, Lam Ninh lặn nước xiên cá đột nhiên từ trong nước nhô lên, cô ta giống như một nàng tiên cá vậy, cơ thể gợi cảm mềm mại, ánh nắng chiếu lên người cô ta giống như trải một lớp lụa vàng óng ánh vậy, yêu cầu rất nghiêm ngặt với bản thân, có thể được hình dung là người đàn ông truyền thống như Dạ Thiên Kỳ đã bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như thế này chứ?
Anh ấy ngạc nhiên nhìn Lam Ninh, miệng há to như nhét được cả nắm đấm vào.
Lam Ninh hơi ngại, nhưng vì để né tránh ngượng ngùng, cô ta cười chào hỏi Dạ Thiên Kỳ: “ Dạ Thiếu Gia, chào buổi sáng!”
Dạ Thiên Kỳ cảm thấy có cảm giác máu mũi dồn lên, anh ấy vội quay đầu đi, miệng gào lên nói: “ Đúng là không biết xấu hổ, sáng ra ban ngày ban mặt, không một mảnh vải mà xuống tắm biển.”
Con người ấy à, thực ra rất lạ, khi anh ấy thích một người, khuyết điểm nào của cô ấy trong mắt anh ấy cũng là nhược điểm; nhưng khi anh ấy ghét cô ấy, thì ưu điểm cũng biến thành khuyết điểm.
Ví dụ Dạ Thiên Kỳ thích Nhụy Tử, tất cả của Nhụy Tử anh ấy đều thích, thậm chí, đến mức Nhụy Tử xả bom Dạ Thiên Kỳ còn cảm thấy thơm; còn một khi Dạ Thiên Kỳ ghét Lam Ninh, Lam Ninh làm gì anh ấy đều ghét, hơn nữa Lam Ninh bây giờ còn đang trần như nhộng trước mặt anh ấy nữa.
Cho nên nói, anh ấy nhìn thấy lại càng ghét hơn.