“ Hì hì. Lúc này, anh đừng có mà sang trọng nữa. Tôi bây giờ không dùng giày, thật không nghĩ ra lấy gì mà đựng nước về cho anh uống, không thể nào tôi một ngụm anh một ngụm ngậm mang về cho anh uống, anh chắc chắn là không chịu uống!” Lam Ninh vừa cười, vừa đi đến vũng nước đó, vẫn dùng boot của mình đựng nước mang về cho Dạ Thiên Kỳ rửa vết thương, lại bôi cỏ thuốc cho anh ấy, sau đó, dùng chiếc lá cây to băng bó vết thương lại cho Dạ Thiên Kỳ, Dạ Thiên Kỳ lúc này, thật sự đáng cười.
Nhìn anh ấy bây giờ, thật sự giống như anh chàng ăn mày Tê Lợi Ca.
Cũng may là Dạ Thiên Kỳ vốn mạnh mẽ, chịu vết thương nặng thế này vẫn trụ được.
Có điều, anh ấy không thể không thừa nhận, nha đầu này tìm cỏ thuốc rất có hiệu quả, sau khi đắp lên, không còn đau như trước nữa.
Dạ Thiên Kỳ khẽ nằm xuống cỏ, Lam Ninh mổ bụng moi tim con lợn rừng đó ra, chia thành những miếng thịt dùng lửa hun đen, lại bôi nước biển lên rồi nướng, thế này mới thành thịt hun khói, có thể để được một thời gian, nếu như mình và Dạ Thiên Kỳ thiếu đồ ăn, chỗ thịt lợn rừng này cũng có thể để dành trong một thời gian dài.
Bận rộn cả một ngày, trời bắt đầu sầm sì lại, không xong rồi, sắp mưa.
La Ninh vội dùng dùng cành cây khô châm lửa cho cháy ở trong lán, như thế, tránh cho lửa bị nước mưa làm tắt, sau đó, cô ta kéo Dạ Thiên Kỳ vào trong lán.
“ Này, tôi đã nói rồi, tôi sẽ không vào trong ngủ, còn bị cô thu 100 vạn nữa.” Dạ Thiên Kỳ chẳng nể nang nói.
“ Tôi nói anh, Dạ Thiếu Gia lẽ nào anh tiếc tiền mà không tiếc mạng sao? anh bị thương nặng thế này, nếu như bị dìm trong nước mưa, bị nhiễm trùng, anh chết cũng không nhìn thấy người anh yêu đâu.” Lam Ninh chớp chớp mắt nói.
Cô ta vừa nói như thế, Dạ Thiên Kỳ lại co rúm như quả cà, trong lòng anh ấy cũng biết, mình hy vọng được gặp lại Nhụy Tử biết bao nhiêu.
Nhụy Tử, chính là động lực sống của anh ấy.
Thế là, anh ấy không chống đối nữa, thôi vậy, bớt bị tên trộm này bắt chẹt? 100 vạn thì 100 vạn?
Nếu như mình có thể sống được mà ra ngoài, 100 vạn, không phải vấn đề lớn?
Đối với Dạ Thiên Kỳ mà nói, có thể dùng tiền giải quyết vấn đề, không thành vấn đề.
Hai người rất may, khi Lam Ninh làm xong mọi thứ, Dạ Thiên Kỳ chui vào trong lán, lửa giữ được, một trận mưa rào ào đến......
Độp độp độp......
Nhìn mưa rơi bên ngoài, Dạ Thiên Kỳ bất lực dựa vào góc lều, nhìn mưa rơi, anh ấy trầm ngâm nghĩ, Nhụy Nhụy, bây giờ em đang làm gì? Có phải đang bên cạnh Lạc Mộ Thâm, hay là đang chơi đùa cùng ba đứa con đáng yêu?
Em bây giờ, có nhớ đến anh chút nào không?
Em có biết việc anh gặp phải tan nạn máy bay không? Em có cho rằng anh chết rồi không?
Em có vì anh mà khóc? Có nhớ đến anh chút nào không?
Nghĩ đến đây, trong mắt Dạ Thiên Kỳ trào ra những giọt nước mắt long lanh.
“ Woa, Dạ Thiếu Gia, anh khóc à?” Lam Ninh đang hun lửa quay đầu nhìn thấy Dạ Thiên Kỳ khóc, không kìm được vẻ ngạc nhiên, cô ấy nói như thế, Dạ Thiên Kỳ vội đưa tay gạt nước mắt đi.
“ Tiểu Dạ, đàn ông khóc không phải đơn giản, chỉ vì có chuyện đau lòng mà thôi.” Lam Ninh cười nói. “ Tiểu Dạ, anh bây giờ nhớ đến việc đau lòng nào phải không?”
Dạ Thiên Kỳ không quay mặt lại, không thèm để ý Lam Ninh.
“ Anh không nói tôi cũng biết, anh nhớ đến người trong tim anh phải không?” Lam Ninh vừa vun lửa vừa nói, “ Tôi chưa bao giờ nghĩ đến Dạ Thiếu Gia cao ngạo lại là một người trung tình đến thế, hơn nữa lại yêu một người phụ nữ đã có chồng.”
“ Lúc tôi yêu cô ấy, cô ấy vẫn chưa phải là vợ của Lạc Mộ Thâm.” Dạ Thiên Kỳ buồn bực nói.
Lam Ninh nhẹ chớp mắt nói: “ Thế thì nói Dạ Thiếu Gia là kẻ thất bại trên chiến trường tình yêu phải không?”
Con người này thật là chỉ thích khơi chuyện đau buồn của người ta?
Dạ Thiên Kỳ trừng mắt lườm Lam Ninh, nha đầu thối này!
“ Tôi cảm thấy nguyên nhân Dạ Thiếu Gia không thể mang được người phụ nữ về cũng chỉ có nguyên nhân đó, đó chính là vấn đề Dạ Thiếu Gia vẫn là người đàn ông trinh nguyên. Tôi đương nhiên biết Lạc Mộ Thâm là một thằng cha phong lưu vô độ, người ta có kinh nghiệm dày dạn, hiểu các tư thế sở thích, có lẽ người mà anh yêu chính là vì nguyên nhân Lạc Mộ Thâm có kinh nghiệm phong phú hơn anh. Điều này khiến anh chịu thiệt rồi.” Lam Ninh cười nói.
“ Cô có thể đừng có lúc nào cũng nhắc đến vấn đề đàn ông trinh tiết hay không trinh tiết được không?” Dạ Thiên Kỳ bực mình nói, “ Nhụy Nhụy còn lâu mới vì vấn đề này mà không thích tôi, chỉ có điều tôi quen cô ấy muộn một bước mà thôi.”
“ Ồ,” Lam Ninh cười tiến sát lại gần, “ Tiểu Dạ, kể cho tôi nghe anh quen biết thế nào với người anh yêu đi?”
Nếu như trước đây, Dạ Thiên Kỳ có lẽ sẽ bực bội mà nổi giận, mấy năm này, tất cả giữa anh ấy và Nhụy Nhụy đã thành chiếc gai chôn vùi trong tim anh ấy, không aii được nhắc đến nỗi đau đó, anh ấy không muốn bất cứ người nào nhắc đến chuyện khiến anh ấy đau khổ. Nhưng, hôm nay, anh ấy đột nhiên cảm thấy kể cho Lam Ninh nghe cũng không sao.
Thế là, anh ấy mở miệng, kể lại tất cả chuyện mình và Nhụy Nhụy gặp nhau thế nào và cả việc anh ấy yêu cô ấy, bao gồm cả việc mấy năm gần đây không thể tìm được người nào có thể thay thế Nhụy Nhụy.
“ Woa, Tiểu Dạ, thì ra anh lại si tình như thế?” Lam Ninh khẽ nháy mắt nói.
Mặt Dạ Thiên Kỳ đỏ bừng lên.
“ Thế thì sau này anh dự định thế nào? Nếu như anh không tìm được người con gái giống Nhụy Nhụy thì làm thế nào?” Lam Ninh đột nhiên nhớ ra vấn đề này, cô ta nhìn Dạ Thiên Kỳ hỏi.
“ Thế thì không tìm nữa, thực ra tôi cũng nghĩ kỹ rồi, tại sao tôi nhất thiết phải tìm người giống Nhụy Nhụy chứ? Thực ra trong ý thức của tôi, vẫn thích Nhụy Nhụy như thế, mặc dù tôi không thể ở cạnh cô ấy, nhưng những ký ức ở bên cạnh cô ấy sẽ trở thành những điều đẹp nhất với tôi, thường xuyên nhớ lại cũng rất tốt, nếu như thường xuyên có thể gặp được cô ấy, tôi cũng vui rồi, nếu như tôi có thể sống được, tôi nguyện sẽ luôn bảo vệ cô ấy, dù cho cô ấy không thích tôi, dù cho cô ấy chỉ coi tôi như một người anh trai, có thể nhìn thấy nụ cười đáng yêu của cô ấy tôi cũng mãn nguyện rồi.”
Lam Ninh ngạc nhiên nhìn Dạ Thiên Kỳ, cô ta thật sự không ngờ người hô mưa gọi gió trên thương trường thế giới lại có thể si tình thế này, anh ấy không cần bất cứ phụ nữ nào, nhưng anh ấy chỉ một lòng một dạ yêu một người con gái, dù cho cuối cùng người con gái này không chọn anh ấy, anh ấy cũng nguyện đứng từ xa bảo vệ cô ấy.
Cô ta đột nhiên thay đổi ấn tượng với người con trai khôi ngô tuấn tú trước mặt mình.
“ Nhụy Nhụy đó thật sự rất hạnh phúc.....” Lam Ninh khẽ nói, “ Cô ấy có người chồng yêu thương quý trọng cô ấy, còn có một người si tình nguyện che chở cho cô ấy.”
Cô ta nhẹ nhàng lắc đầu.
Tại sao mình không có được vận may như thế chứ?
Cô ta nhìn Dạ Thiên Kỳ, nhìn thấy Dạ Thiên Kỳ vẫn đang nhìn mưa rơi ở bên ngoài, từng giọt từng giọt mưa, giống như đang rơi trong lòng anh ấy vậy.
Khuôn mặt tuấn tú của anh ấy, không vì bị thương mà làm tổn hại đi vẻ đẹp trai chút nào, ngược lại, anh ấy lúc này, càng khiến người khác thương xót, anh ấy giống như một đứa trẻ cô đơn hoảng loạn, khiến người ta chỉ muốn ôm anh ấy vào lòng mà vỗ về.
Nhìn anh ấy bây giờ, thật sự giống như anh chàng ăn mày Tê Lợi Ca.
Cũng may là Dạ Thiên Kỳ vốn mạnh mẽ, chịu vết thương nặng thế này vẫn trụ được.
Có điều, anh ấy không thể không thừa nhận, nha đầu này tìm cỏ thuốc rất có hiệu quả, sau khi đắp lên, không còn đau như trước nữa.
Dạ Thiên Kỳ khẽ nằm xuống cỏ, Lam Ninh mổ bụng moi tim con lợn rừng đó ra, chia thành những miếng thịt dùng lửa hun đen, lại bôi nước biển lên rồi nướng, thế này mới thành thịt hun khói, có thể để được một thời gian, nếu như mình và Dạ Thiên Kỳ thiếu đồ ăn, chỗ thịt lợn rừng này cũng có thể để dành trong một thời gian dài.
Bận rộn cả một ngày, trời bắt đầu sầm sì lại, không xong rồi, sắp mưa.
La Ninh vội dùng dùng cành cây khô châm lửa cho cháy ở trong lán, như thế, tránh cho lửa bị nước mưa làm tắt, sau đó, cô ta kéo Dạ Thiên Kỳ vào trong lán.
“ Này, tôi đã nói rồi, tôi sẽ không vào trong ngủ, còn bị cô thu 100 vạn nữa.” Dạ Thiên Kỳ chẳng nể nang nói.
“ Tôi nói anh, Dạ Thiếu Gia lẽ nào anh tiếc tiền mà không tiếc mạng sao? anh bị thương nặng thế này, nếu như bị dìm trong nước mưa, bị nhiễm trùng, anh chết cũng không nhìn thấy người anh yêu đâu.” Lam Ninh chớp chớp mắt nói.
Cô ta vừa nói như thế, Dạ Thiên Kỳ lại co rúm như quả cà, trong lòng anh ấy cũng biết, mình hy vọng được gặp lại Nhụy Tử biết bao nhiêu.
Nhụy Tử, chính là động lực sống của anh ấy.
Thế là, anh ấy không chống đối nữa, thôi vậy, bớt bị tên trộm này bắt chẹt? 100 vạn thì 100 vạn?
Nếu như mình có thể sống được mà ra ngoài, 100 vạn, không phải vấn đề lớn?
Đối với Dạ Thiên Kỳ mà nói, có thể dùng tiền giải quyết vấn đề, không thành vấn đề.
Hai người rất may, khi Lam Ninh làm xong mọi thứ, Dạ Thiên Kỳ chui vào trong lán, lửa giữ được, một trận mưa rào ào đến......
Độp độp độp......
Nhìn mưa rơi bên ngoài, Dạ Thiên Kỳ bất lực dựa vào góc lều, nhìn mưa rơi, anh ấy trầm ngâm nghĩ, Nhụy Nhụy, bây giờ em đang làm gì? Có phải đang bên cạnh Lạc Mộ Thâm, hay là đang chơi đùa cùng ba đứa con đáng yêu?
Em bây giờ, có nhớ đến anh chút nào không?
Em có biết việc anh gặp phải tan nạn máy bay không? Em có cho rằng anh chết rồi không?
Em có vì anh mà khóc? Có nhớ đến anh chút nào không?
Nghĩ đến đây, trong mắt Dạ Thiên Kỳ trào ra những giọt nước mắt long lanh.
“ Woa, Dạ Thiếu Gia, anh khóc à?” Lam Ninh đang hun lửa quay đầu nhìn thấy Dạ Thiên Kỳ khóc, không kìm được vẻ ngạc nhiên, cô ấy nói như thế, Dạ Thiên Kỳ vội đưa tay gạt nước mắt đi.
“ Tiểu Dạ, đàn ông khóc không phải đơn giản, chỉ vì có chuyện đau lòng mà thôi.” Lam Ninh cười nói. “ Tiểu Dạ, anh bây giờ nhớ đến việc đau lòng nào phải không?”
Dạ Thiên Kỳ không quay mặt lại, không thèm để ý Lam Ninh.
“ Anh không nói tôi cũng biết, anh nhớ đến người trong tim anh phải không?” Lam Ninh vừa vun lửa vừa nói, “ Tôi chưa bao giờ nghĩ đến Dạ Thiếu Gia cao ngạo lại là một người trung tình đến thế, hơn nữa lại yêu một người phụ nữ đã có chồng.”
“ Lúc tôi yêu cô ấy, cô ấy vẫn chưa phải là vợ của Lạc Mộ Thâm.” Dạ Thiên Kỳ buồn bực nói.
Lam Ninh nhẹ chớp mắt nói: “ Thế thì nói Dạ Thiếu Gia là kẻ thất bại trên chiến trường tình yêu phải không?”
Con người này thật là chỉ thích khơi chuyện đau buồn của người ta?
Dạ Thiên Kỳ trừng mắt lườm Lam Ninh, nha đầu thối này!
“ Tôi cảm thấy nguyên nhân Dạ Thiếu Gia không thể mang được người phụ nữ về cũng chỉ có nguyên nhân đó, đó chính là vấn đề Dạ Thiếu Gia vẫn là người đàn ông trinh nguyên. Tôi đương nhiên biết Lạc Mộ Thâm là một thằng cha phong lưu vô độ, người ta có kinh nghiệm dày dạn, hiểu các tư thế sở thích, có lẽ người mà anh yêu chính là vì nguyên nhân Lạc Mộ Thâm có kinh nghiệm phong phú hơn anh. Điều này khiến anh chịu thiệt rồi.” Lam Ninh cười nói.
“ Cô có thể đừng có lúc nào cũng nhắc đến vấn đề đàn ông trinh tiết hay không trinh tiết được không?” Dạ Thiên Kỳ bực mình nói, “ Nhụy Nhụy còn lâu mới vì vấn đề này mà không thích tôi, chỉ có điều tôi quen cô ấy muộn một bước mà thôi.”
“ Ồ,” Lam Ninh cười tiến sát lại gần, “ Tiểu Dạ, kể cho tôi nghe anh quen biết thế nào với người anh yêu đi?”
Nếu như trước đây, Dạ Thiên Kỳ có lẽ sẽ bực bội mà nổi giận, mấy năm này, tất cả giữa anh ấy và Nhụy Nhụy đã thành chiếc gai chôn vùi trong tim anh ấy, không aii được nhắc đến nỗi đau đó, anh ấy không muốn bất cứ người nào nhắc đến chuyện khiến anh ấy đau khổ. Nhưng, hôm nay, anh ấy đột nhiên cảm thấy kể cho Lam Ninh nghe cũng không sao.
Thế là, anh ấy mở miệng, kể lại tất cả chuyện mình và Nhụy Nhụy gặp nhau thế nào và cả việc anh ấy yêu cô ấy, bao gồm cả việc mấy năm gần đây không thể tìm được người nào có thể thay thế Nhụy Nhụy.
“ Woa, Tiểu Dạ, thì ra anh lại si tình như thế?” Lam Ninh khẽ nháy mắt nói.
Mặt Dạ Thiên Kỳ đỏ bừng lên.
“ Thế thì sau này anh dự định thế nào? Nếu như anh không tìm được người con gái giống Nhụy Nhụy thì làm thế nào?” Lam Ninh đột nhiên nhớ ra vấn đề này, cô ta nhìn Dạ Thiên Kỳ hỏi.
“ Thế thì không tìm nữa, thực ra tôi cũng nghĩ kỹ rồi, tại sao tôi nhất thiết phải tìm người giống Nhụy Nhụy chứ? Thực ra trong ý thức của tôi, vẫn thích Nhụy Nhụy như thế, mặc dù tôi không thể ở cạnh cô ấy, nhưng những ký ức ở bên cạnh cô ấy sẽ trở thành những điều đẹp nhất với tôi, thường xuyên nhớ lại cũng rất tốt, nếu như thường xuyên có thể gặp được cô ấy, tôi cũng vui rồi, nếu như tôi có thể sống được, tôi nguyện sẽ luôn bảo vệ cô ấy, dù cho cô ấy không thích tôi, dù cho cô ấy chỉ coi tôi như một người anh trai, có thể nhìn thấy nụ cười đáng yêu của cô ấy tôi cũng mãn nguyện rồi.”
Lam Ninh ngạc nhiên nhìn Dạ Thiên Kỳ, cô ta thật sự không ngờ người hô mưa gọi gió trên thương trường thế giới lại có thể si tình thế này, anh ấy không cần bất cứ phụ nữ nào, nhưng anh ấy chỉ một lòng một dạ yêu một người con gái, dù cho cuối cùng người con gái này không chọn anh ấy, anh ấy cũng nguyện đứng từ xa bảo vệ cô ấy.
Cô ta đột nhiên thay đổi ấn tượng với người con trai khôi ngô tuấn tú trước mặt mình.
“ Nhụy Nhụy đó thật sự rất hạnh phúc.....” Lam Ninh khẽ nói, “ Cô ấy có người chồng yêu thương quý trọng cô ấy, còn có một người si tình nguyện che chở cho cô ấy.”
Cô ta nhẹ nhàng lắc đầu.
Tại sao mình không có được vận may như thế chứ?
Cô ta nhìn Dạ Thiên Kỳ, nhìn thấy Dạ Thiên Kỳ vẫn đang nhìn mưa rơi ở bên ngoài, từng giọt từng giọt mưa, giống như đang rơi trong lòng anh ấy vậy.
Khuôn mặt tuấn tú của anh ấy, không vì bị thương mà làm tổn hại đi vẻ đẹp trai chút nào, ngược lại, anh ấy lúc này, càng khiến người khác thương xót, anh ấy giống như một đứa trẻ cô đơn hoảng loạn, khiến người ta chỉ muốn ôm anh ấy vào lòng mà vỗ về.