Một tay nhổ lấy cây cỏ hổ đó lên, trên mặt cô ấy ánh lên nụ cười rạng rõ.
Dạ Thiên Kỳ sẽ không bị tấy viêm nữa.
Cô ấy lại tìm thêm ở xung quanh, nhìn xem có còn cây cỏ hổ nào khác không, cô ấy muốn hái nhiều một chút rồi mới quay về.
Tìm một lúc, lại tìm được một cây, khi cô ấy vui vẻ đi hái cây cỏ hổ đó, không ngờ, trên đỉnh đầu mình, có một đôi mắt xám đang ngầm nhìn cô.
Lam Ninh hái được cây cỏ hổ thứ hai, đang định quay về, đột nhiên chỉ nghe thấy “soạp” một tiếng, một bóng đen dài to lớn bay qua trước mắt, Lam ninh còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, cô ấy cảm thấy mình đã không còn kịp thở nữa.
Cúi đầu nhìn, thì ra là một con trăn quấn mình lại, cơ thể con trăn đó phải dài hơn 30m, đôi mắt bé như hạt đậu đỏ đang lạnh lùng nhìn mình, nó dùng lực ra sức quấn Lam Ninh lại bên trong, Lam Ninh gần như sắp ngưng thở rồi, cảm thấy xương toàn thân sắp bị ép cho vỡ rồi.
Đau......đau chết mất.
Lam Ninh bất thình lình tỉnh ngộ ra rồi, mình sung sướng khi nhìn thấy cây cỏ hổ, nhưng lại quên đi một sự thật quan trọng, đó chính là thông thường nơi mà cỏ hổ sinh trưởng, tất có một con thú dữ.
Thì ra con trăn này chính là bảo vệ cỏ hổ.
“ A a a.....” trong cổ hỏng của Lam Ninh không ngừng gào lên những âm thanh đau khổ, cô ấy cảm thấy con trăn dường như sắp quấn chết mình rồi.
Nếu như mình chết, Dạ Thiên Kỳ cũng không sống nổi.
Lam Ninh nghiến chặt răng, ra sức vùng vẫy, muốn thoát ra khỏi người của con trăn đó, nhưng rất khó rất khó!
Cô ấy cảm thấy mắt mình như tối sầm lại, lẽ nào, mình phải chết ở đây sao?
Không được, nhất định không thể được!
Nghĩ đến đây, đã kề cận bên cái chết khiến cô ấy lấy hết dũng khí, cũng không biết sức mạnh từ đâu đến, tại vì cánh tay của cô ấy vẫn ở bên ngoài, tay trái của cô ấy nắm lấy cỏ hổ, tay phải còn cầm chiếc dĩa đó, toàn thân dường như không còn sức, vẫn phải dồn lực giơ dĩa lên, chiếc dĩa trong tay đâm về phía mắt của con trăn đó, cô ấy đâm rất chuẩn, mắt của con trăn lập tức bị Lam Ninh chọc vào, không hổ danh là Lam Ninh, tại vì cô ấy là thần trộm. Thứ mà cô ấy luyện tập chính là chuẩn xác.
Ở tình thế nguy hiểm này, người bình thường khó có thể đâm chúng mắt của con trăn đó, nhưng Lam Ninh lại có thể. Con trăn đó đau đớn, cơ thể tự nhiên thả lỏng, Lam Ninh cảm thấy không khí dường như lại tràn vào lồng ngực mình, cô ấy lập tức đạp cơ thể con trăn ra, từ vòng vây của con trăn đó mà nhảy ra ngoài. Còn lúc này con trăn mù một bên mắt đó đau đớn quằn quại trên đất, cái đuôi to lớn đập loạn lên trên cỏ. Trên mặt đất tạo thành từng vệt từng vệt hằn.
Lam Ninh đã không còn kịp mà để ý đến con trăn đó nữa, cô ấy hít một hơi thật sâu, cầm cây cỏ hổ chạy thẳng một mạch về căn lều nương thân của mình và Dạ Thiên Kỳ, khi nhìn thấy Dạ Thiên Kỳ vẫn nằm hôn mê dưới những cành cây đó, hai chân cô ấy mềm nhũn, mắt sụp xuống, ngất đi trước cửa lều.
Bị con trăn đó quấn chặt cho đến nỗi xương cốt toàn thân sắp gãy rồi, Lam ninh thật sự không trụ vững được nữa.
Không biết ngất đi mất bao lâu, Lam Ninh mới tỉnh lại được.
Cô ấy cảm thấy mình đã đỡ hơn rất nhiều, lúc này mới gắng gượng bò dậy, xán lại bên cạnh Dạ Thiên Kỳ, mở vết thương của Dạ Thiên Kỳ ra, cô ấy lại rửa lại vết thương cho Dạ Thiên Kỳ, sau đó nhai nát cỏ hổ đó ra, đắp bã nát và nước cốt của cây cỏ hổ lên vết thương của Dạ Thiên Kỳ, sau đó, cô ấy lại nhoài người ngất đi trên người Dạ Thiên Kỳ.
Thời gian trôi qua một lúc, Dạ Thiên Kỳ mở mắt, phát hiện Lam Ninh đang nằm bò trên người mình, anh ấy bị dọa cho giật bắn mình, cho rằng Lam Ninh làm gì mình rồi?
“ Lam Ninh, cô tỉnh lại đi?” Dạ Thiên Kỳ vỗ nhẹ vào mặt của Lam Ninh.
Lúc này Lam Ninh mới tỉnh lại, phát hiện ra mình đang nằm trên người Dạ Thiên Kỳ, cô ấy lập tức đỏ mặt, vội ngồi thẳng lên.
“ Cô đang làm gì thế?” Dạ Thiên Kỳ hỏi.
“ Ồ....không làm gì cả, cũng không phải tranh thủ lúc anh hôn mê mà cưỡng hiếp anh, anh căng thẳng cái gì chứ? Lúc anh hôn mê tôi thay thảo dược đắp cho anh, anh không cảm ơn tôi à? Đương nhiên, tôi cũng không phải cố tình muốn chăm sóc anh, chỉ là tôi không muốn anh chết, như thế thì sẽ không hầu hạ chị đây được.” Lam Ninh cố tình nói.
Cô ấy nhìn thấy sắc mặt của Dạ Thiên Kỳ khá hơn rất nhiều rồi, không biết anh ấy hạ sốt hay chưa, cô ấy vội đưa tay sờ trán của Dạ Thiên Kỳ, nhưng bị Dạ Thiên Kỳ đẩy tay ra: “ Làm gì thế? Tôi nói cho cô biết, người tôi chỉ cho phép Nhụy Nhụy động vào, tôi không muốn bất cứ người con gái khác chạm vào mình.”
“ Biết rồi biết rồi, anh nghĩ ai muốn chạm vào anh chứ.” Lam Ninh cố tình nói giọng bất cần vẻ không quan tâm.
“ Vậy thì phải cảm ơn chị gái rồi.” Dạ Thiên Kỳ cũng cố nhấn mạnh ngữ điệu của mình, mình bây giờ dù sao cũng phải dựa vào Lam Ninh. Hơn nữa, Lam Ninh còn thay thảo dược cho mình, mình nên cảm ơn cô ta mới phải.
Chỉ là, Dạ Thiên Kỳ không biết, Lam Ninh trong lúc đi tìm loại thảo dược cứu sống anh, đã trải qua gian khổ như thế nào.
Nghĩ đến đây, anh ấy khẽ nói: “ Uhm. Tôi đói rồi.”
Trong lòng Lam Ninh như trút được tảng đá nặng, xem ra Dạ Thiên Kỳ đã hạ sốt thật rồi. Anh ấy thèm ăn là tốt.
Nghĩ đến đây, Lam Ninh cố ý nói: “ Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn.”
Miệng cô ấy mặc dù nói như thế, nhưng lại ngoan ngoãn ngồi bên đống lửa, vun củi thêm, bắt đầu nướng thịt lợn.
Miếng thịt lợn rừng đó mặc dù rất dày, thịt mỡ cũng nhiều, nhưng sau khi nướng chín. Vẫn rất ngon và đặc biệt!
Dạ Thiên Kỳ thèm ăn cho nên ăn không ít thịt lợn rừng.
Trong bụng có đồ ăn, tinh thần anh ấy cũng khỏe hơn rất nhiều.
Nhưng anh ấy cảm thấy Lam Ninh dường như nản lòng đi, nướng xong mà không có tinh thần ăn, uể oải nhai.
“ Cô làm sao thế?” Dạ Thiên Kỳ hỏi Lam Ninh.
“ Không có gì. Nghỉ một lát là khỏe.” Cô ấy nhẹ nhàng nói.
Thực ra, bản thân bị con chăn đó quấn cho suýt chết, có điều, cô ấy không nói với Dạ Thiên Kỳ.
Còn Dạ Thiên Kỳ bây giờ cũng đang yếu ớt, anh ấy cũng không hỏi thêm gì Lam Ninh nữa......
Hai người ăn no uống đủ rồi, ngồi trong chiếc lều xanh đó mà nghỉ ngơi.
Không biết qua thời gian bao lâu, Lam Ninh khẽ nói: “ Tiểu Dạ, hát một bài đi?”
Toàn thân cô ấy bây giờ rất khó chịu. Cần thứ gì đó để chuyển sự chú ý đi.
“ Hát?” Dạ Thiên Kỳ ngạc nhiên nhìn cô ấy.
“ Đúng thế,” Lam Ninh cố tình nói, “ Chị gái đây đi hái thuốc cho anh, mệt rã rời, hát cho chị nghe không được à? Cũng không bảo phải cởi quần áo mà nhảy cho chị xem.”
Dạ Thiên Kỳ nhẹ nhàng nhìn cô ấy, anh ấy nghĩ, cũng đúng, mặc dù người phụ nữ háo sắc này chèn ép mình, nhưng cô ta dù sao cũng cứu mình, dù sao cũng không phải người xấu.
Cô ta vất vả đi tìm thảo dược thay cho mình, mình đương nhiên cũng phải báo đáp người ta.
Lần đầu tiên Dạ Thiên Kỳ cảm thấy áy náy khi trước kia cũng đã từng đối xử không tốt với Lam Ninh.
Cô ta đã muốn nghe mình hát, thế thì hát vậy.
Nghĩ đến đây, Dạ Thiên Kỳ hừm hừm ở cổ họng lấy giọng, bắt đầu hát lên:
Những con thuyền cập bến ngày hôm qua rời đi,
Rất nhiều ước mơ, trùng trùng điệp điệp sặc sỡ,
Người hẹ hò sau ánh hoàng hôn,
Cùng ánh trăng đợi chờ cô đơn.
.........
Đã từng với em, vui vẻ ít mà buồn thì nhiều,
Đã từng với anh, tình cảm sâu đậm duyên phận mỏng......
Dạ Thiên Kỳ sẽ không bị tấy viêm nữa.
Cô ấy lại tìm thêm ở xung quanh, nhìn xem có còn cây cỏ hổ nào khác không, cô ấy muốn hái nhiều một chút rồi mới quay về.
Tìm một lúc, lại tìm được một cây, khi cô ấy vui vẻ đi hái cây cỏ hổ đó, không ngờ, trên đỉnh đầu mình, có một đôi mắt xám đang ngầm nhìn cô.
Lam Ninh hái được cây cỏ hổ thứ hai, đang định quay về, đột nhiên chỉ nghe thấy “soạp” một tiếng, một bóng đen dài to lớn bay qua trước mắt, Lam ninh còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, cô ấy cảm thấy mình đã không còn kịp thở nữa.
Cúi đầu nhìn, thì ra là một con trăn quấn mình lại, cơ thể con trăn đó phải dài hơn 30m, đôi mắt bé như hạt đậu đỏ đang lạnh lùng nhìn mình, nó dùng lực ra sức quấn Lam Ninh lại bên trong, Lam Ninh gần như sắp ngưng thở rồi, cảm thấy xương toàn thân sắp bị ép cho vỡ rồi.
Đau......đau chết mất.
Lam Ninh bất thình lình tỉnh ngộ ra rồi, mình sung sướng khi nhìn thấy cây cỏ hổ, nhưng lại quên đi một sự thật quan trọng, đó chính là thông thường nơi mà cỏ hổ sinh trưởng, tất có một con thú dữ.
Thì ra con trăn này chính là bảo vệ cỏ hổ.
“ A a a.....” trong cổ hỏng của Lam Ninh không ngừng gào lên những âm thanh đau khổ, cô ấy cảm thấy con trăn dường như sắp quấn chết mình rồi.
Nếu như mình chết, Dạ Thiên Kỳ cũng không sống nổi.
Lam Ninh nghiến chặt răng, ra sức vùng vẫy, muốn thoát ra khỏi người của con trăn đó, nhưng rất khó rất khó!
Cô ấy cảm thấy mắt mình như tối sầm lại, lẽ nào, mình phải chết ở đây sao?
Không được, nhất định không thể được!
Nghĩ đến đây, đã kề cận bên cái chết khiến cô ấy lấy hết dũng khí, cũng không biết sức mạnh từ đâu đến, tại vì cánh tay của cô ấy vẫn ở bên ngoài, tay trái của cô ấy nắm lấy cỏ hổ, tay phải còn cầm chiếc dĩa đó, toàn thân dường như không còn sức, vẫn phải dồn lực giơ dĩa lên, chiếc dĩa trong tay đâm về phía mắt của con trăn đó, cô ấy đâm rất chuẩn, mắt của con trăn lập tức bị Lam Ninh chọc vào, không hổ danh là Lam Ninh, tại vì cô ấy là thần trộm. Thứ mà cô ấy luyện tập chính là chuẩn xác.
Ở tình thế nguy hiểm này, người bình thường khó có thể đâm chúng mắt của con trăn đó, nhưng Lam Ninh lại có thể. Con trăn đó đau đớn, cơ thể tự nhiên thả lỏng, Lam Ninh cảm thấy không khí dường như lại tràn vào lồng ngực mình, cô ấy lập tức đạp cơ thể con trăn ra, từ vòng vây của con trăn đó mà nhảy ra ngoài. Còn lúc này con trăn mù một bên mắt đó đau đớn quằn quại trên đất, cái đuôi to lớn đập loạn lên trên cỏ. Trên mặt đất tạo thành từng vệt từng vệt hằn.
Lam Ninh đã không còn kịp mà để ý đến con trăn đó nữa, cô ấy hít một hơi thật sâu, cầm cây cỏ hổ chạy thẳng một mạch về căn lều nương thân của mình và Dạ Thiên Kỳ, khi nhìn thấy Dạ Thiên Kỳ vẫn nằm hôn mê dưới những cành cây đó, hai chân cô ấy mềm nhũn, mắt sụp xuống, ngất đi trước cửa lều.
Bị con trăn đó quấn chặt cho đến nỗi xương cốt toàn thân sắp gãy rồi, Lam ninh thật sự không trụ vững được nữa.
Không biết ngất đi mất bao lâu, Lam Ninh mới tỉnh lại được.
Cô ấy cảm thấy mình đã đỡ hơn rất nhiều, lúc này mới gắng gượng bò dậy, xán lại bên cạnh Dạ Thiên Kỳ, mở vết thương của Dạ Thiên Kỳ ra, cô ấy lại rửa lại vết thương cho Dạ Thiên Kỳ, sau đó nhai nát cỏ hổ đó ra, đắp bã nát và nước cốt của cây cỏ hổ lên vết thương của Dạ Thiên Kỳ, sau đó, cô ấy lại nhoài người ngất đi trên người Dạ Thiên Kỳ.
Thời gian trôi qua một lúc, Dạ Thiên Kỳ mở mắt, phát hiện Lam Ninh đang nằm bò trên người mình, anh ấy bị dọa cho giật bắn mình, cho rằng Lam Ninh làm gì mình rồi?
“ Lam Ninh, cô tỉnh lại đi?” Dạ Thiên Kỳ vỗ nhẹ vào mặt của Lam Ninh.
Lúc này Lam Ninh mới tỉnh lại, phát hiện ra mình đang nằm trên người Dạ Thiên Kỳ, cô ấy lập tức đỏ mặt, vội ngồi thẳng lên.
“ Cô đang làm gì thế?” Dạ Thiên Kỳ hỏi.
“ Ồ....không làm gì cả, cũng không phải tranh thủ lúc anh hôn mê mà cưỡng hiếp anh, anh căng thẳng cái gì chứ? Lúc anh hôn mê tôi thay thảo dược đắp cho anh, anh không cảm ơn tôi à? Đương nhiên, tôi cũng không phải cố tình muốn chăm sóc anh, chỉ là tôi không muốn anh chết, như thế thì sẽ không hầu hạ chị đây được.” Lam Ninh cố tình nói.
Cô ấy nhìn thấy sắc mặt của Dạ Thiên Kỳ khá hơn rất nhiều rồi, không biết anh ấy hạ sốt hay chưa, cô ấy vội đưa tay sờ trán của Dạ Thiên Kỳ, nhưng bị Dạ Thiên Kỳ đẩy tay ra: “ Làm gì thế? Tôi nói cho cô biết, người tôi chỉ cho phép Nhụy Nhụy động vào, tôi không muốn bất cứ người con gái khác chạm vào mình.”
“ Biết rồi biết rồi, anh nghĩ ai muốn chạm vào anh chứ.” Lam Ninh cố tình nói giọng bất cần vẻ không quan tâm.
“ Vậy thì phải cảm ơn chị gái rồi.” Dạ Thiên Kỳ cũng cố nhấn mạnh ngữ điệu của mình, mình bây giờ dù sao cũng phải dựa vào Lam Ninh. Hơn nữa, Lam Ninh còn thay thảo dược cho mình, mình nên cảm ơn cô ta mới phải.
Chỉ là, Dạ Thiên Kỳ không biết, Lam Ninh trong lúc đi tìm loại thảo dược cứu sống anh, đã trải qua gian khổ như thế nào.
Nghĩ đến đây, anh ấy khẽ nói: “ Uhm. Tôi đói rồi.”
Trong lòng Lam Ninh như trút được tảng đá nặng, xem ra Dạ Thiên Kỳ đã hạ sốt thật rồi. Anh ấy thèm ăn là tốt.
Nghĩ đến đây, Lam Ninh cố ý nói: “ Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn.”
Miệng cô ấy mặc dù nói như thế, nhưng lại ngoan ngoãn ngồi bên đống lửa, vun củi thêm, bắt đầu nướng thịt lợn.
Miếng thịt lợn rừng đó mặc dù rất dày, thịt mỡ cũng nhiều, nhưng sau khi nướng chín. Vẫn rất ngon và đặc biệt!
Dạ Thiên Kỳ thèm ăn cho nên ăn không ít thịt lợn rừng.
Trong bụng có đồ ăn, tinh thần anh ấy cũng khỏe hơn rất nhiều.
Nhưng anh ấy cảm thấy Lam Ninh dường như nản lòng đi, nướng xong mà không có tinh thần ăn, uể oải nhai.
“ Cô làm sao thế?” Dạ Thiên Kỳ hỏi Lam Ninh.
“ Không có gì. Nghỉ một lát là khỏe.” Cô ấy nhẹ nhàng nói.
Thực ra, bản thân bị con chăn đó quấn cho suýt chết, có điều, cô ấy không nói với Dạ Thiên Kỳ.
Còn Dạ Thiên Kỳ bây giờ cũng đang yếu ớt, anh ấy cũng không hỏi thêm gì Lam Ninh nữa......
Hai người ăn no uống đủ rồi, ngồi trong chiếc lều xanh đó mà nghỉ ngơi.
Không biết qua thời gian bao lâu, Lam Ninh khẽ nói: “ Tiểu Dạ, hát một bài đi?”
Toàn thân cô ấy bây giờ rất khó chịu. Cần thứ gì đó để chuyển sự chú ý đi.
“ Hát?” Dạ Thiên Kỳ ngạc nhiên nhìn cô ấy.
“ Đúng thế,” Lam Ninh cố tình nói, “ Chị gái đây đi hái thuốc cho anh, mệt rã rời, hát cho chị nghe không được à? Cũng không bảo phải cởi quần áo mà nhảy cho chị xem.”
Dạ Thiên Kỳ nhẹ nhàng nhìn cô ấy, anh ấy nghĩ, cũng đúng, mặc dù người phụ nữ háo sắc này chèn ép mình, nhưng cô ta dù sao cũng cứu mình, dù sao cũng không phải người xấu.
Cô ta vất vả đi tìm thảo dược thay cho mình, mình đương nhiên cũng phải báo đáp người ta.
Lần đầu tiên Dạ Thiên Kỳ cảm thấy áy náy khi trước kia cũng đã từng đối xử không tốt với Lam Ninh.
Cô ta đã muốn nghe mình hát, thế thì hát vậy.
Nghĩ đến đây, Dạ Thiên Kỳ hừm hừm ở cổ họng lấy giọng, bắt đầu hát lên:
Những con thuyền cập bến ngày hôm qua rời đi,
Rất nhiều ước mơ, trùng trùng điệp điệp sặc sỡ,
Người hẹ hò sau ánh hoàng hôn,
Cùng ánh trăng đợi chờ cô đơn.
.........
Đã từng với em, vui vẻ ít mà buồn thì nhiều,
Đã từng với anh, tình cảm sâu đậm duyên phận mỏng......