Dạ Thiên Kỳ hát rất hay, anh ấy không giống Lạc Mộ Thâm hát sai nhịp điệu, ngược lại giọng hát của anh ấy trầm ấm, truyền cảm, ca từ hát lên trong sáng khiến người khác cũng phải động lòng.
Khi anh ấy hát, trước mặt hiện lên nụ cười đáng yêu của Nhụy Tử, thực ra, Dạ Thiên Kỳ mặc dù nói là hát, nhưng cũng chính là nói lời vĩnh biệt với tình yêu đơn phương không có kết thúc đẹp của mình.
Đã từng với em, vui vẻ ít mà phiền muộn nhiều......
Đã từng với anh, tình cảm sâu nặng duyên phận mỏng.....
Không sai, duyên phận mỏng, mình và Nhụy Nhụy chính là duyên phận mỏng mà!
Mình rất hy vọng có thể hát cho Nhụy Nhụy yêu quý nghe, nhưng không có cơ hội nói.
“ Hay......” Lam ninh nhẹ vỗ tay, “ Tiểu Dạ, anh ấy à, anh không có cơ hội hát cho người anh yêu nghe, tôi cảm thấy nếu như anh hát cho cô ấy nghe từ trước, không chừng cô ấy sẽ yêu anh đấy.”
Dạ Thiên Kỳ không kìm được cười đau khổ, thật sao? Nếu như hồi đó mình hát cho cô ấy nghe, cô ấy sẽ yêu mình sao?
“ Thế thì tôi không dám hát cho cô nghe nữa.” Dạ Thiên Kỳ cố tình nói.
“ Tại sao?” Lam Ninh thấy lạ hỏi.
“ Tại vì, tôi—sợ cô yêu tôi.” Dạ Thiên Kỳ cố ý nói.
“ Hừ, Dạ Thiên Kỳ, tôi còn lâu mới yêu anh,” Lam Ninh cố tình nói, “ Trước đây anh còn bắt nạt tôi, tôi lại yêu anh được sao? Tôi vẫn còn ghi hận đấy, còn nữa, anh đã từng yêu sâu đậm một người con gái khác như thế, tôi còn lâu mới yêu người khắc cốt ghi tâm như anh. Tốn công tốn sức.”
“ Thế thì tốt quá, tôi cũng cảm thấy, tôi không cùng chung ngôn ngữ với một tên trộm.” Dạ Thiên Kỳ quay đầu nói.
“ Hứ, tôi có thể nói anh là sói mắt trắng trong truyền thuyết không? Tôi cứu anh như thế. Anh nói thế với tôi à.” Lam Ninh tức lầm bầm nói.
Dạ Thiên Kỳ gườm gườm liếc nhìn Lam Ninh.
Hai người mặc dù nói như thế, nhưng rõ ràng khi trải qua tất cả, quan hệ đã sát lại gần hơn rất nhiều.
Tại vì hai ngườ ibiết trên đảo này có thú dữ có rắn độc, cho nên hai người tranh thủ thời gian làm thêm vũ khí, mấy ngày này, mặc dù hai người thường xuyên đấu mồm, nhưng Dạ Thiên Kỳ nhìn tên trộm Lam Ninh cũng không phải đến mức khó chịu nữa.
Còn Lam Ninh mặc dù không chịu thua, thật ra ấn tượng cô ấy đối với Dạ Thiên Kỳ cũng thay đổi, cô ấy cẩn thận giúp Dạ Thiên Kỳ rửa vết thương thay thuốc, Dạ Thiên Kỳ cảm thấy vết thương của mình cũng dần dần hồi phục, hai chân vốn dĩ trật xương cũng không đau như trước nữa.
Anh ấy biết, mình đang trong quá trình hồi phục.
Chỉ là không biết, mình phải ở trên hòn đảo hoang này với Lam Ninh bao lâu nữa?
Không phải cả đời phải ở trên hòn đảo này đấy chứ?
Ngày hôm đó, Lam Ninh dùng bồ kết giặt quần áo, còn Dạ Thiên Kỳ rèn luyện sức khỏe bên bãi cát.
Đúng lúc này, anh ấy đột nhiên nhìn thấy trên mặt biển phía xa trôi một chiếc thùng gỗ.
Ô?
“ Lam Ninh, cô nhìn xem.” Dạ Thiên Kỳ vội gọi Lam Ninh.
“ Cái gì thế?” Lam Ninh nhìn theo hướng tay Dạ Thiên Kỳ chỉ, nhìn thấy chiếc thùng gỗ đó.
“ Là đồ ăn sao?” Lam Ninh lập tức kích động lên, “ Có lẽ là đồ ăn trong vụ tai nạn máy bay của chúng ta đó trôi ra, tốt quá rồi.”
Còn chưa đợi Dạ Thiên Kỳ nói gì, Lam Ninh đã lao vào trong nước biển.
Kỹ thuật bơi của Lam Ninh cực kỳ tốt, còn chưa đợi Dạ Thiên Kỳ kịp phản ứng, cô ấy đã đẩy chiếc thùng đó bơi vào bờ.
Dạ Thiên Kỳ nhanh nhẹn kéo Lam Ninh và chiếc thùng đó vào bãi cát.
Hai người tò mò vây quanh chiếc thùng đó, tại vì chiếc thùng gỗ đó bị ngập trong nước lâu rồi, cho nên đã không còn nhìn rõ chữ bên ngoài nữa.
“ Không biết bên trong là gì, nếu như là đồ ăn thì tốt, tốt nhất là loại túi chân không, sẽ không bị hỏng.” Lam Ninh nghiêm túc nói.
“ Tốt nhất là một túi chân giò hun khói đựng túi chân không.” Dạ Thiên Kỳ cười nói.
“ Tốt nhất là một con vịt quay đựng trong túi chân không.” Mắt Lam Ninh đầy mong chờ nói.
“ Chân giờ hun khói.” Dạ Thiên Kỳ nghiến răng nói.
“ Vịt quay.” Lam Ninh gằn giọng nói.
Hai người lại cãi nhau ầm lên.
“ Được rồi, chúng ta ở đây cãi nhau làm gì chứ? Là thứ gì mở ra là biết? Không chừng là một quả bom ấy chứ.” Lam Ninh nheo mắt nói.
“ Tôi thấy cái mồm quạ đệ nhất thiên hạ chính là cô. Bom cái đầu cô ấy!” Dạ Thiên Kỳ tức mình nói.
Anh ấy cầm lấy công cụ và vũ khí, nghiến răng nghiến lợi mới mở được chiếc hòm gỗ ép chặt đó, hai người với tâm trạng xúc động nhìn vào bên trong, phát hiện bên trong là một bình rượu Mao Đài.
“ Hừ…….hóa ra là rượu, mà còn là rượu Mao Đài.” Lam Ninh nói.
Dạ Thiên Kỳ cũng không nói được cảm giác là thất vọng hay vui mừng. Không phải đồ ăn, không phải quần áo, hóa ra là một bình rượu Mao Đài.
Rượu Mao Đài……là một trong những loại rượu nổi tiếng của Trung Quốc.
“ Thôi, cũng không đến nỗi thất vọng, nếu như bên trong là một con búp bê bơm hơi tôi mới chán.” Lam Ninh cười nói, “ Có điều, nếu như là búp bê bơm hơi, tôi đoán Dạ Thiếu Gia anh cũng sẽ không dùng, tại vì anh là tên đàn ông truyền thống nhất.”
Dạ Thiên Kỳ đỏ mặt lườm Lam Ninh một cái.
“ Thật không ngờ chúng ta lại có thể uống được loại rượu này trên hòn đảo hoang này cơ đấy, chúng ta nhất định phải chúc mừng một chút, ăn mừng chiến lợi phẩm.” Lam Ninh cười nói, “ Vừa may tôi nướng thịt lợn rừng tươi ngon! Chúng ta đã ở trên đảo một tháng rồi.”
“ Tại sao cô biết là một tháng chứ?” Dạ Thiên Kỳ kỳ lạ hỏi. Anh ấy không biết bao nhiêu ngày rồi. Chỉ biết mình phân biệt một ngày trôi qua khi màn đêm buông xuống.
“ Mỗi ngày tôi đều khắc trên cây ký hiệu.” Lam Ninh cười nói.
“ Cao, quả thật là cao.” Dạ Thiên Kỳ nói.
Thế là, Dạ Thiên Kỳ và Lam Ninh ngồi bên đống lửa, dưới ánh trăng, vừa ăn thịt nướng vừa uống rượu.
Tại vì không có ly, hai người đành uống chung chiếc bình đó.
“ Nào, tiểu Dạ……” Lam Ninh nhiệt tình đưa bình rượu đó về phía Dạ Thiên Kỳ.
“ đừng có gọi tôi là Tiểu Dạ có được không? Thật chẳng quen chút nào.” Dạ Thiên Kỳ ấm ức nói.
“ Ồ, không hay sao? Thế thì, gọi là tiểu Kỳ nhé? Hay là gọi anh là tiểu Thiên?” Lam Ninh cười nói.
Dạ Thiên Kỳ khẽ nhếch nhếch lông mày, Tiểu Kỳ, tiểu Thiên, nghe có vẻ hơi…..
“ Thôi vậy, cô gọi tôi là Tiểu Dạ còn hơn?” Dạ Thiên Kỳ chẳng có cách nào với nha đầu này.
“ Nào, để chúc mừng chúng ta dựa vào nhau mà sống trên hòn đảo hoang này, tiểu Dạ, chúng ta uống. Chúng ta phải cảm ơn lẫn nhau, nếu không phải có sự bầu bạn của đối phương, không chừng chúng ta bây giờ sẽ không biết nói, hơn nữa, chúng ta cũng có duyên, chúng ta mệnh lớn, nếu không trong máy bay bao nhiêu người, tại sao lại chỉ có hai người chúng ta sống ở đây?” Lam Ninh uống một ngụm to.
Ánh trăng tĩnh lặng chiếu lên khuôn mặt Lam Ninh, khiến cô ấy càng hiện lên nét thanh tú xinh đẹp, nét phảng phất hơi rượu khiến người đẹp càng thêm quyến rũ hơn.
Người đẹp, rượu ngon, trăng sáng, yên tĩnh, tao nhã, trầm lặng mang nét gì đó thương cảm và cô đơn, khiến người ta ngẩn ngơ, cảnh tượng kỳ ảo này không giống như ở nhân gian cuộc sống bình thường, trong khoảnh khắc khắc sâu trong đầu, chạm vào trái tim của anh ấy.
Theo lý mà nói, đây có lẽ là cảnh tượng lãng mạn tuyệt đẹp biết bao nhiêu, đáng tiếc, bây giờ mình giống như người rừng sống trên hòn đảo hoang này vậy.
Khi anh ấy hát, trước mặt hiện lên nụ cười đáng yêu của Nhụy Tử, thực ra, Dạ Thiên Kỳ mặc dù nói là hát, nhưng cũng chính là nói lời vĩnh biệt với tình yêu đơn phương không có kết thúc đẹp của mình.
Đã từng với em, vui vẻ ít mà phiền muộn nhiều......
Đã từng với anh, tình cảm sâu nặng duyên phận mỏng.....
Không sai, duyên phận mỏng, mình và Nhụy Nhụy chính là duyên phận mỏng mà!
Mình rất hy vọng có thể hát cho Nhụy Nhụy yêu quý nghe, nhưng không có cơ hội nói.
“ Hay......” Lam ninh nhẹ vỗ tay, “ Tiểu Dạ, anh ấy à, anh không có cơ hội hát cho người anh yêu nghe, tôi cảm thấy nếu như anh hát cho cô ấy nghe từ trước, không chừng cô ấy sẽ yêu anh đấy.”
Dạ Thiên Kỳ không kìm được cười đau khổ, thật sao? Nếu như hồi đó mình hát cho cô ấy nghe, cô ấy sẽ yêu mình sao?
“ Thế thì tôi không dám hát cho cô nghe nữa.” Dạ Thiên Kỳ cố tình nói.
“ Tại sao?” Lam Ninh thấy lạ hỏi.
“ Tại vì, tôi—sợ cô yêu tôi.” Dạ Thiên Kỳ cố ý nói.
“ Hừ, Dạ Thiên Kỳ, tôi còn lâu mới yêu anh,” Lam Ninh cố tình nói, “ Trước đây anh còn bắt nạt tôi, tôi lại yêu anh được sao? Tôi vẫn còn ghi hận đấy, còn nữa, anh đã từng yêu sâu đậm một người con gái khác như thế, tôi còn lâu mới yêu người khắc cốt ghi tâm như anh. Tốn công tốn sức.”
“ Thế thì tốt quá, tôi cũng cảm thấy, tôi không cùng chung ngôn ngữ với một tên trộm.” Dạ Thiên Kỳ quay đầu nói.
“ Hứ, tôi có thể nói anh là sói mắt trắng trong truyền thuyết không? Tôi cứu anh như thế. Anh nói thế với tôi à.” Lam Ninh tức lầm bầm nói.
Dạ Thiên Kỳ gườm gườm liếc nhìn Lam Ninh.
Hai người mặc dù nói như thế, nhưng rõ ràng khi trải qua tất cả, quan hệ đã sát lại gần hơn rất nhiều.
Tại vì hai ngườ ibiết trên đảo này có thú dữ có rắn độc, cho nên hai người tranh thủ thời gian làm thêm vũ khí, mấy ngày này, mặc dù hai người thường xuyên đấu mồm, nhưng Dạ Thiên Kỳ nhìn tên trộm Lam Ninh cũng không phải đến mức khó chịu nữa.
Còn Lam Ninh mặc dù không chịu thua, thật ra ấn tượng cô ấy đối với Dạ Thiên Kỳ cũng thay đổi, cô ấy cẩn thận giúp Dạ Thiên Kỳ rửa vết thương thay thuốc, Dạ Thiên Kỳ cảm thấy vết thương của mình cũng dần dần hồi phục, hai chân vốn dĩ trật xương cũng không đau như trước nữa.
Anh ấy biết, mình đang trong quá trình hồi phục.
Chỉ là không biết, mình phải ở trên hòn đảo hoang này với Lam Ninh bao lâu nữa?
Không phải cả đời phải ở trên hòn đảo này đấy chứ?
Ngày hôm đó, Lam Ninh dùng bồ kết giặt quần áo, còn Dạ Thiên Kỳ rèn luyện sức khỏe bên bãi cát.
Đúng lúc này, anh ấy đột nhiên nhìn thấy trên mặt biển phía xa trôi một chiếc thùng gỗ.
Ô?
“ Lam Ninh, cô nhìn xem.” Dạ Thiên Kỳ vội gọi Lam Ninh.
“ Cái gì thế?” Lam Ninh nhìn theo hướng tay Dạ Thiên Kỳ chỉ, nhìn thấy chiếc thùng gỗ đó.
“ Là đồ ăn sao?” Lam Ninh lập tức kích động lên, “ Có lẽ là đồ ăn trong vụ tai nạn máy bay của chúng ta đó trôi ra, tốt quá rồi.”
Còn chưa đợi Dạ Thiên Kỳ nói gì, Lam Ninh đã lao vào trong nước biển.
Kỹ thuật bơi của Lam Ninh cực kỳ tốt, còn chưa đợi Dạ Thiên Kỳ kịp phản ứng, cô ấy đã đẩy chiếc thùng đó bơi vào bờ.
Dạ Thiên Kỳ nhanh nhẹn kéo Lam Ninh và chiếc thùng đó vào bãi cát.
Hai người tò mò vây quanh chiếc thùng đó, tại vì chiếc thùng gỗ đó bị ngập trong nước lâu rồi, cho nên đã không còn nhìn rõ chữ bên ngoài nữa.
“ Không biết bên trong là gì, nếu như là đồ ăn thì tốt, tốt nhất là loại túi chân không, sẽ không bị hỏng.” Lam Ninh nghiêm túc nói.
“ Tốt nhất là một túi chân giò hun khói đựng túi chân không.” Dạ Thiên Kỳ cười nói.
“ Tốt nhất là một con vịt quay đựng trong túi chân không.” Mắt Lam Ninh đầy mong chờ nói.
“ Chân giờ hun khói.” Dạ Thiên Kỳ nghiến răng nói.
“ Vịt quay.” Lam Ninh gằn giọng nói.
Hai người lại cãi nhau ầm lên.
“ Được rồi, chúng ta ở đây cãi nhau làm gì chứ? Là thứ gì mở ra là biết? Không chừng là một quả bom ấy chứ.” Lam Ninh nheo mắt nói.
“ Tôi thấy cái mồm quạ đệ nhất thiên hạ chính là cô. Bom cái đầu cô ấy!” Dạ Thiên Kỳ tức mình nói.
Anh ấy cầm lấy công cụ và vũ khí, nghiến răng nghiến lợi mới mở được chiếc hòm gỗ ép chặt đó, hai người với tâm trạng xúc động nhìn vào bên trong, phát hiện bên trong là một bình rượu Mao Đài.
“ Hừ…….hóa ra là rượu, mà còn là rượu Mao Đài.” Lam Ninh nói.
Dạ Thiên Kỳ cũng không nói được cảm giác là thất vọng hay vui mừng. Không phải đồ ăn, không phải quần áo, hóa ra là một bình rượu Mao Đài.
Rượu Mao Đài……là một trong những loại rượu nổi tiếng của Trung Quốc.
“ Thôi, cũng không đến nỗi thất vọng, nếu như bên trong là một con búp bê bơm hơi tôi mới chán.” Lam Ninh cười nói, “ Có điều, nếu như là búp bê bơm hơi, tôi đoán Dạ Thiếu Gia anh cũng sẽ không dùng, tại vì anh là tên đàn ông truyền thống nhất.”
Dạ Thiên Kỳ đỏ mặt lườm Lam Ninh một cái.
“ Thật không ngờ chúng ta lại có thể uống được loại rượu này trên hòn đảo hoang này cơ đấy, chúng ta nhất định phải chúc mừng một chút, ăn mừng chiến lợi phẩm.” Lam Ninh cười nói, “ Vừa may tôi nướng thịt lợn rừng tươi ngon! Chúng ta đã ở trên đảo một tháng rồi.”
“ Tại sao cô biết là một tháng chứ?” Dạ Thiên Kỳ kỳ lạ hỏi. Anh ấy không biết bao nhiêu ngày rồi. Chỉ biết mình phân biệt một ngày trôi qua khi màn đêm buông xuống.
“ Mỗi ngày tôi đều khắc trên cây ký hiệu.” Lam Ninh cười nói.
“ Cao, quả thật là cao.” Dạ Thiên Kỳ nói.
Thế là, Dạ Thiên Kỳ và Lam Ninh ngồi bên đống lửa, dưới ánh trăng, vừa ăn thịt nướng vừa uống rượu.
Tại vì không có ly, hai người đành uống chung chiếc bình đó.
“ Nào, tiểu Dạ……” Lam Ninh nhiệt tình đưa bình rượu đó về phía Dạ Thiên Kỳ.
“ đừng có gọi tôi là Tiểu Dạ có được không? Thật chẳng quen chút nào.” Dạ Thiên Kỳ ấm ức nói.
“ Ồ, không hay sao? Thế thì, gọi là tiểu Kỳ nhé? Hay là gọi anh là tiểu Thiên?” Lam Ninh cười nói.
Dạ Thiên Kỳ khẽ nhếch nhếch lông mày, Tiểu Kỳ, tiểu Thiên, nghe có vẻ hơi…..
“ Thôi vậy, cô gọi tôi là Tiểu Dạ còn hơn?” Dạ Thiên Kỳ chẳng có cách nào với nha đầu này.
“ Nào, để chúc mừng chúng ta dựa vào nhau mà sống trên hòn đảo hoang này, tiểu Dạ, chúng ta uống. Chúng ta phải cảm ơn lẫn nhau, nếu không phải có sự bầu bạn của đối phương, không chừng chúng ta bây giờ sẽ không biết nói, hơn nữa, chúng ta cũng có duyên, chúng ta mệnh lớn, nếu không trong máy bay bao nhiêu người, tại sao lại chỉ có hai người chúng ta sống ở đây?” Lam Ninh uống một ngụm to.
Ánh trăng tĩnh lặng chiếu lên khuôn mặt Lam Ninh, khiến cô ấy càng hiện lên nét thanh tú xinh đẹp, nét phảng phất hơi rượu khiến người đẹp càng thêm quyến rũ hơn.
Người đẹp, rượu ngon, trăng sáng, yên tĩnh, tao nhã, trầm lặng mang nét gì đó thương cảm và cô đơn, khiến người ta ngẩn ngơ, cảnh tượng kỳ ảo này không giống như ở nhân gian cuộc sống bình thường, trong khoảnh khắc khắc sâu trong đầu, chạm vào trái tim của anh ấy.
Theo lý mà nói, đây có lẽ là cảnh tượng lãng mạn tuyệt đẹp biết bao nhiêu, đáng tiếc, bây giờ mình giống như người rừng sống trên hòn đảo hoang này vậy.