Hai tay anh ấy dồn lực như thế, nữ y ta không có cách nào vùng vẫy, nhưng cô ta vẫn nghiến răng, co chân lại, thúc vào đũng dưới của Dạ Thiên Kỳ.
Cú húc đó nếu như trúng vào chỗ hiểm của Dạ Thiên Kỳ, thật sự Dạ Thiên Kỳ không còn khả năng đàn ông nữa rồi. Dạ Thiên Kỳ không có cách nào, đành phải thả tay “ nữ y tá” đó, nữ y tá nhìn thấy tình hình không tốt, vội chạy hướng ra cửa.
“ Ngăn cô ta lại cho tôi!” Dạ Thiên Kỳ lớn tiếng nói.
Vì đề phòng có biến cố gì phát sinh, anh không lao ra ngoài mà lựa chọn ở lại bên cạnh giường bảo vệ Lam Ninh.
Bên ngoài phòng bệnh, có 5 vệ sĩ của mình, đứng canh bảo vệ Lam Ninh, nhưng bây giờ, người phụ nữ này giả dạng y tá vào phòng, cho nên những người vệ sĩ này không để ý đến, cho nên mới để người phụ nữ này trà trộn vào.
Nghe thấy lệnh của Dạ Thiên Kỳ, mấy người vệ sĩ đó lao nhanh lên, chặn đường của người phụ nữ đó.
Người phụ nữ này vì để tháo chạy, mắt cô ta đỏ vằn lên, con dao ngắn trong tay cô ta hung hãn khua khắng, gần như có thể mạng bất cứ kẻ nào lao lên.
Nhưng người của Dạ Thiên Kỳ sao có thể để cô ta chạy dễ dàng thế được chứ? Bọn họ bao vây công kích, nữ y tá giả đó không phải đối thủ của bọn họ.
Nữ y tá giả nhìn tình hình xấu, đột nhiên nghiến răng, cơ thể ngã xuống đất, đồng thời máu tươi từ trong mồm chảy ra.
Vệ sĩ của Dạ Thiên Kỳ tiến gần nhìn, phát hiện y tá giả đó đã tắt thở.
Thì ra cô ta nghiến nát viên thuốc độc dược trong mồm, tại vì cô ta biết rơi vào tay Dạ Thiên Kỳ, cũng chẳng có con đường sống cho cô ta.
Đó là sống mà như chết!
Cho nên, cô ta chọn chết!
Dạ Thiên Kỳ bước đến, quỳ một đầu gối xuống, dùng tay đặt vào trước mũi của “ y tá giả”, nhưng người phụ nữ đó đã không còn chút hơi thở nào.
Kéo hắn khẩu trang xuống, đó là một người phụ nữ hết sức xinh đẹp. Lại là một nữ sát thủ, nhưng nữ sát thủ này rốt cuộc do ai sai đến?
Dạ Thiên Kỳ khẽ nheo mắt lại, nữ y tá này trà trộn vào là người của Ân Phi Trường?
“ Kéo đi!” Dạ Thiên Kỳ dặn dò.
Sau đó anh ấy quay người vào trong phòng bệnh, lúc này Lam Ninh đã ngồi dậy: “ Các anh không bị thương chứ?”
Dạ Thiên Kỳ cười lắc lắc đầu: “ Không, đúng rồi, Lam Ninh, bản lĩnh sát thủ trong tổ chức của em thật sự giỏi đấy, anh thấy không kém gì em đâu!”
“ Dạ Thiên Kỳ, nhất định là Ân Phi Trường tìm ra em rồi, con người hắn ta đúng là mánh khóe thấu trời!” Lam Ninh cười khẩy nói, “ Các anh vẫn nên rời đi, để lại em một mình ở đây. Em muốn xem xem hắn ta có thể làm gì em?”
Không được, không thể để Dạ Thiên Kỳ ở đây, nếu không, tên yêu quái đó phát điên, không chừng sẽ làm hại người vô tội.
Lam Ninh lương thiện không muốn liên lụy đến người khác.
Cô rất muốn Dạ Thiên Kỳ tránh đi, rời xa mình.
Mình xem trọng bạn bè, mình thật sự không muốn để bọn họ xảy ra chuyện.
Hơn nữa là việc liên quan đến tên yêu quái Ân Phi Trường!?
Nghe lời Lam Ninh nói, Dạ Thiên Kỳ cười khẩy một tiếng, anh ấy nắm chặt lấy bàn tay không bị thương của Lam Ninh, nhẹ nhàng nói: “ Ninh Ninh, em nghĩ Dạ Thiên Kỳ là một người gan nhỏ sợ chết thế sao? Em nghĩ Dạ Thiên Kỳ sẽ để một người phụ nữ ở lại ở nguy hiểm sao? Không đâu, chắc chắn sẽ không, anh nói cho em biết, dù cho tên Ân Phi Trường có là một tên yêu quái, anh cũng sẽ liều chết với hắn đến cùng!”
Giọng nói của anh ấy hết sức kiên quyết.
Nhìn đôi mắt kiên định đó, Lam Ninh khẽ thở dài một tiếng trong lòng.
Cô rất cảm ơn vì những gì Dạ Thiên Kỳ làm với mình, nhưng tim cô lại đang run rẩy, Dạ Thiên Kỳ, tên Ân Phi Trường đó, không dễ đối phó như anh tưởng tượng đâu.
Người đàn ông đó, là một con yêu quái khoác áo ngoài là hoàng tử, ẩn đằng sau nụ cười hiền hòa của hắn ta là một trái tim tàn ác dã man.
Sự tàn nhẫn và lạnh lùng của hắn ta, là điều mà tất cả mọi người đều không tưởng tượng được.
Lam Ninh cũng không thể ngờ, hồi nhỏ, anh Phi Trường khi cười lên ngọt ngào thân thiện, lúc nào cũng cho mình kẹo, thương yêu mình như thế, còn mình cũng luôn dựa vào và nhớ đến như một người anh, tại sao biến thành như thế này?
Anh ấy tại sao đang từ con người hiền lành lương thiện trở thành yêu quái tàn độc như thế?
Cứ nghĩ đến khuôn mặt đó của Ân Phi Trường, Lam Ninh lại run hết người.
“ Bây giờ, không thể ở lại đây nữa.” Dạ Thiên Kỳ bế Lam Ninh lên, “ Lam Ninh, anh phải đưa em đến một nơi an toàn, ở đây, tuyệt đối không thể ở lại nữa.”
Anh ấy bế Lam Ninh đi ra ngoài.
Cơ thể bé nhỏ của Lam Ninh rúc trong lòng của Dạ Thiên Kỳ, cái ôm của anh ấy, ấm áp rộng lớn, mang theo hơi thở tươi mới và đặc trưng của người đàn ông trẻ trung.
Cái ôm của anh thật sự khiến người con gái có cảm giác quyến luyến.
Trong lòng Lam Ninh luôn khát vọng ấm áp thật sự trào dâng niềm xúc động, cô không kìm được vòng tay ôm lấy cổ của Dạ Thiên Kỳ.
Nhìn hai người thân mật và xứng đôi như thế, bầu không khí giữa hai người cũng đầm ấm như thế.
……..
Đây là một căn nhà tứ hợp cực kỳ yên tĩnh ở ngoại thành.
Xem ra nơi này hết sức giản dị, yên bình.
Xung quanh căn nhà tứ hợp đều có cây xanh bao quanh, non nước hữu tình, còn có một vài nhà nông, mang hơi thở khác hẳn thành thị ồn ào tấp nập.
Ở đây, cách xa thành phố náo nhiệt, ở đây thật sự là một nơi khiến con người ta có được cảm giác nhẽ nhõm và yên tĩnh.
Trong vườn, có một cây rủ lá có tán hết sức to, cây to đó giống như một chiếc ô cỡ lớn vậy.
Ánh nắng chói chang xuyên qua kẽ lá lọt xuống dưới, điểm điểm những đốm sáng loang lổ trên mặt đất.
Trên thân cây xù xì thô ráp treo một chiếc giường mây đung đưa.
Một người thiếu nữ xinh đẹp im lặng dựa người trên chiếc giường mây đó.
Chính là Lam Ninh.
Lam Ninh được Dạ Thiên Kỳ đón đến nơi này để dưỡng bệnh, căn nhà tứ hợp này được Dạ Thiên Kỳ mua lại từ lâu.
Có lúc, Dạ Thiên Kỳ bí bức, buồn bực, trở lại đây ở một thời gian, câu cá, tĩnh dưỡng gì đó.
Bình thường khi Dạ Thiên Kỳ không đến, cũng có người thường xuyên đến quét dọn.
Ở đây bình thường cực kỳ yên tĩnh, rất ít có người ở đây.
Ở đây cũng rất an toàn.
Cho nên, để đảm bảo an toàn cho Lam Ninh, Dạ Thiên Kỳ đưa cô đến đây.
Ở đây, không khí trong lành, ở đây cũng có rau xanh và hoa quả sạch sẽ và tươi ngon, điều này rất có lợi cho sự hồi phục vết thương của Lam Ninh.
Dạ Thiên Kỳ phái hơn hai mươi vệ sĩ đến canh giữ, bảo vệ cho sự an toàn của Lam Ninh, vì Lam Ninh, phần lớn công việc quan trọng của công ty anh ấy đều giao cho cấp dưới phụ trách, mình chỉ đảo qua mà thôi.
Trong kinh doanh, không có mình, công ty cũng sẽ không có vấn đề gì, nhưng bây giờ Lam Ninh đang bị thương, Ân Phi Trường cũng không ngừng xục xạo tìm cô ấy, cho nên, không thể mất cảnh giác được.
Tại vị Lam Ninh bị thương, hôn lễ của mình và Lam Ninh và kế hoạch ra nước ngoài bị rời lại.
Đợi sau khi Lam Ninh hồi phục lại, nhanh chóng tiến hành hôn lễ sau đó hai người ra nước ngoài.
Đây là kế hoạch hoàn mỹ của Dạ Thiên Kỳ.
Lam Ninh yên tĩnh dựa trên chiếc giường mây mềm lại, chiếc giường đung đưa lắc lư, ánh nắng ấm áp đó sưởi trên người Lam Ninh, giống như bàn tay của mẹ dịu dàng ấm áp vuốt ve cô vậy.
Mặc dù Lam Ninh không có mẹ, nhưng trong lòng cô luôn mong muốn có được tình yêu và sự che chở của mẹ.
Cú húc đó nếu như trúng vào chỗ hiểm của Dạ Thiên Kỳ, thật sự Dạ Thiên Kỳ không còn khả năng đàn ông nữa rồi. Dạ Thiên Kỳ không có cách nào, đành phải thả tay “ nữ y tá” đó, nữ y tá nhìn thấy tình hình không tốt, vội chạy hướng ra cửa.
“ Ngăn cô ta lại cho tôi!” Dạ Thiên Kỳ lớn tiếng nói.
Vì đề phòng có biến cố gì phát sinh, anh không lao ra ngoài mà lựa chọn ở lại bên cạnh giường bảo vệ Lam Ninh.
Bên ngoài phòng bệnh, có 5 vệ sĩ của mình, đứng canh bảo vệ Lam Ninh, nhưng bây giờ, người phụ nữ này giả dạng y tá vào phòng, cho nên những người vệ sĩ này không để ý đến, cho nên mới để người phụ nữ này trà trộn vào.
Nghe thấy lệnh của Dạ Thiên Kỳ, mấy người vệ sĩ đó lao nhanh lên, chặn đường của người phụ nữ đó.
Người phụ nữ này vì để tháo chạy, mắt cô ta đỏ vằn lên, con dao ngắn trong tay cô ta hung hãn khua khắng, gần như có thể mạng bất cứ kẻ nào lao lên.
Nhưng người của Dạ Thiên Kỳ sao có thể để cô ta chạy dễ dàng thế được chứ? Bọn họ bao vây công kích, nữ y tá giả đó không phải đối thủ của bọn họ.
Nữ y tá giả nhìn tình hình xấu, đột nhiên nghiến răng, cơ thể ngã xuống đất, đồng thời máu tươi từ trong mồm chảy ra.
Vệ sĩ của Dạ Thiên Kỳ tiến gần nhìn, phát hiện y tá giả đó đã tắt thở.
Thì ra cô ta nghiến nát viên thuốc độc dược trong mồm, tại vì cô ta biết rơi vào tay Dạ Thiên Kỳ, cũng chẳng có con đường sống cho cô ta.
Đó là sống mà như chết!
Cho nên, cô ta chọn chết!
Dạ Thiên Kỳ bước đến, quỳ một đầu gối xuống, dùng tay đặt vào trước mũi của “ y tá giả”, nhưng người phụ nữ đó đã không còn chút hơi thở nào.
Kéo hắn khẩu trang xuống, đó là một người phụ nữ hết sức xinh đẹp. Lại là một nữ sát thủ, nhưng nữ sát thủ này rốt cuộc do ai sai đến?
Dạ Thiên Kỳ khẽ nheo mắt lại, nữ y tá này trà trộn vào là người của Ân Phi Trường?
“ Kéo đi!” Dạ Thiên Kỳ dặn dò.
Sau đó anh ấy quay người vào trong phòng bệnh, lúc này Lam Ninh đã ngồi dậy: “ Các anh không bị thương chứ?”
Dạ Thiên Kỳ cười lắc lắc đầu: “ Không, đúng rồi, Lam Ninh, bản lĩnh sát thủ trong tổ chức của em thật sự giỏi đấy, anh thấy không kém gì em đâu!”
“ Dạ Thiên Kỳ, nhất định là Ân Phi Trường tìm ra em rồi, con người hắn ta đúng là mánh khóe thấu trời!” Lam Ninh cười khẩy nói, “ Các anh vẫn nên rời đi, để lại em một mình ở đây. Em muốn xem xem hắn ta có thể làm gì em?”
Không được, không thể để Dạ Thiên Kỳ ở đây, nếu không, tên yêu quái đó phát điên, không chừng sẽ làm hại người vô tội.
Lam Ninh lương thiện không muốn liên lụy đến người khác.
Cô rất muốn Dạ Thiên Kỳ tránh đi, rời xa mình.
Mình xem trọng bạn bè, mình thật sự không muốn để bọn họ xảy ra chuyện.
Hơn nữa là việc liên quan đến tên yêu quái Ân Phi Trường!?
Nghe lời Lam Ninh nói, Dạ Thiên Kỳ cười khẩy một tiếng, anh ấy nắm chặt lấy bàn tay không bị thương của Lam Ninh, nhẹ nhàng nói: “ Ninh Ninh, em nghĩ Dạ Thiên Kỳ là một người gan nhỏ sợ chết thế sao? Em nghĩ Dạ Thiên Kỳ sẽ để một người phụ nữ ở lại ở nguy hiểm sao? Không đâu, chắc chắn sẽ không, anh nói cho em biết, dù cho tên Ân Phi Trường có là một tên yêu quái, anh cũng sẽ liều chết với hắn đến cùng!”
Giọng nói của anh ấy hết sức kiên quyết.
Nhìn đôi mắt kiên định đó, Lam Ninh khẽ thở dài một tiếng trong lòng.
Cô rất cảm ơn vì những gì Dạ Thiên Kỳ làm với mình, nhưng tim cô lại đang run rẩy, Dạ Thiên Kỳ, tên Ân Phi Trường đó, không dễ đối phó như anh tưởng tượng đâu.
Người đàn ông đó, là một con yêu quái khoác áo ngoài là hoàng tử, ẩn đằng sau nụ cười hiền hòa của hắn ta là một trái tim tàn ác dã man.
Sự tàn nhẫn và lạnh lùng của hắn ta, là điều mà tất cả mọi người đều không tưởng tượng được.
Lam Ninh cũng không thể ngờ, hồi nhỏ, anh Phi Trường khi cười lên ngọt ngào thân thiện, lúc nào cũng cho mình kẹo, thương yêu mình như thế, còn mình cũng luôn dựa vào và nhớ đến như một người anh, tại sao biến thành như thế này?
Anh ấy tại sao đang từ con người hiền lành lương thiện trở thành yêu quái tàn độc như thế?
Cứ nghĩ đến khuôn mặt đó của Ân Phi Trường, Lam Ninh lại run hết người.
“ Bây giờ, không thể ở lại đây nữa.” Dạ Thiên Kỳ bế Lam Ninh lên, “ Lam Ninh, anh phải đưa em đến một nơi an toàn, ở đây, tuyệt đối không thể ở lại nữa.”
Anh ấy bế Lam Ninh đi ra ngoài.
Cơ thể bé nhỏ của Lam Ninh rúc trong lòng của Dạ Thiên Kỳ, cái ôm của anh ấy, ấm áp rộng lớn, mang theo hơi thở tươi mới và đặc trưng của người đàn ông trẻ trung.
Cái ôm của anh thật sự khiến người con gái có cảm giác quyến luyến.
Trong lòng Lam Ninh luôn khát vọng ấm áp thật sự trào dâng niềm xúc động, cô không kìm được vòng tay ôm lấy cổ của Dạ Thiên Kỳ.
Nhìn hai người thân mật và xứng đôi như thế, bầu không khí giữa hai người cũng đầm ấm như thế.
……..
Đây là một căn nhà tứ hợp cực kỳ yên tĩnh ở ngoại thành.
Xem ra nơi này hết sức giản dị, yên bình.
Xung quanh căn nhà tứ hợp đều có cây xanh bao quanh, non nước hữu tình, còn có một vài nhà nông, mang hơi thở khác hẳn thành thị ồn ào tấp nập.
Ở đây, cách xa thành phố náo nhiệt, ở đây thật sự là một nơi khiến con người ta có được cảm giác nhẽ nhõm và yên tĩnh.
Trong vườn, có một cây rủ lá có tán hết sức to, cây to đó giống như một chiếc ô cỡ lớn vậy.
Ánh nắng chói chang xuyên qua kẽ lá lọt xuống dưới, điểm điểm những đốm sáng loang lổ trên mặt đất.
Trên thân cây xù xì thô ráp treo một chiếc giường mây đung đưa.
Một người thiếu nữ xinh đẹp im lặng dựa người trên chiếc giường mây đó.
Chính là Lam Ninh.
Lam Ninh được Dạ Thiên Kỳ đón đến nơi này để dưỡng bệnh, căn nhà tứ hợp này được Dạ Thiên Kỳ mua lại từ lâu.
Có lúc, Dạ Thiên Kỳ bí bức, buồn bực, trở lại đây ở một thời gian, câu cá, tĩnh dưỡng gì đó.
Bình thường khi Dạ Thiên Kỳ không đến, cũng có người thường xuyên đến quét dọn.
Ở đây bình thường cực kỳ yên tĩnh, rất ít có người ở đây.
Ở đây cũng rất an toàn.
Cho nên, để đảm bảo an toàn cho Lam Ninh, Dạ Thiên Kỳ đưa cô đến đây.
Ở đây, không khí trong lành, ở đây cũng có rau xanh và hoa quả sạch sẽ và tươi ngon, điều này rất có lợi cho sự hồi phục vết thương của Lam Ninh.
Dạ Thiên Kỳ phái hơn hai mươi vệ sĩ đến canh giữ, bảo vệ cho sự an toàn của Lam Ninh, vì Lam Ninh, phần lớn công việc quan trọng của công ty anh ấy đều giao cho cấp dưới phụ trách, mình chỉ đảo qua mà thôi.
Trong kinh doanh, không có mình, công ty cũng sẽ không có vấn đề gì, nhưng bây giờ Lam Ninh đang bị thương, Ân Phi Trường cũng không ngừng xục xạo tìm cô ấy, cho nên, không thể mất cảnh giác được.
Tại vị Lam Ninh bị thương, hôn lễ của mình và Lam Ninh và kế hoạch ra nước ngoài bị rời lại.
Đợi sau khi Lam Ninh hồi phục lại, nhanh chóng tiến hành hôn lễ sau đó hai người ra nước ngoài.
Đây là kế hoạch hoàn mỹ của Dạ Thiên Kỳ.
Lam Ninh yên tĩnh dựa trên chiếc giường mây mềm lại, chiếc giường đung đưa lắc lư, ánh nắng ấm áp đó sưởi trên người Lam Ninh, giống như bàn tay của mẹ dịu dàng ấm áp vuốt ve cô vậy.
Mặc dù Lam Ninh không có mẹ, nhưng trong lòng cô luôn mong muốn có được tình yêu và sự che chở của mẹ.