Dạ Thiên Kỳ nhẹ nhàng nói: “ Lam Ninh, em yên tâm, anh nhất định sẽ báo thù cho em, tên Ân Phi Trường đáng chết đó, hắn ta lấy mất một ngón tay của em, anh sẽ lấy mạng của hắn. Lại nói, Lam Ninh, dù cho em thiếu một ngón tay, em vẫn rất xinh đẹp.”
“ Hừ, đúng là dẻo miệng, giống như tay xấu của em không thể nhìn được vậy, mặc dù đầu ngón tay thiếu một đốt, nhưng em vẫn cảm thấy rất đẹp, khiếm khuyết cũng là một kiểu đẹp, thần Venus còn thiếu cánh tay nữa là, em là thần Venus đứt đốt ngón tay.” Lam Ninh cố tình nói.
Nhìn dáng vẻ Lam Ninh lạc quan vui vẻ như thế, Dạ Thiên Kỳ cũng cười lên.
Hai người vừa ăn những quả cà chua bi thanh ngọt đó, vừa cười, Dạ Thiên Kỳ kể cho Lam Ninh trải nghiệm của mình ở nông trường, khiến Lam Ninh háo hức, nghĩ mình sau này khỏe nhất định phải đi hái hoa quả, trồng rau với Dạ Thiên Kỳ.
Thực ra, nếu như sống mãi ở đây, là một ý tưởng không tồi.
“ Lam Ninh, yêu tâm ở lại đây, ở đây rất an toàn, Ân Phi Trường sẽ không tìm đến đây đâu.” Dạ Thiên Kỳ nghiêm túc nói.
“ Như thế đâu có được?” Lam Ninh nhẹ nhàng nói. “ Tiểu Dạ, anh còn công việc phải làm, nếu như cả ngày bắt anh ở đây, sao có thể được chứ? Đợi em khỏe lại, em sẽ cùng anh về thành phố.”
“ Thế em không sợ Ân Phi Trường à?” Dạ Thiên Kỳ nhẹ nhàng nói.
“ Không sợ, em luôn tin tưởng, cây ngay không sợ chết đứng.!” Lam Ninh lạnh lùng nói.
Nhìn biểu cảm kiên định trên khuôn mặt Lam Ninh, Dạ Thiên Kỳ khẽ nhếch miệng, anh ấy cũng kiên định nói, “ Yên tâm, có anh ở bên cạnh, hắn không dám động đến sợi lông của em. Anh sẽ luôn ở bên cạnh em, một bước cũng không rời!”
Lam Ninh im lặng nhìn vào mắt Dạ Thiên Kỳ, do dự một lát, cô rụt lại bàn tay của mình mà Dạ Thiên Kỳ đang nắm.
Cô ngẩng đầu nhìn ánh trời chiều xinh đẹp đó.
Dạ Thiên Kỳ, em tin anh, em biết anh thật lòng đối tốt với em, anh bảo vệ em như thế, thương em như thế, anh khiến em được nếm cảm giác ấm áp khi được người khác yêu thương, cả đời em sẽ không quên.
Nếu như có một ngày, em rời xa anh, em sẽ mãi mãi nhớ tình cảm giữa chúng ta, mãi mãi!
Nhưng, em bây giờ không nắm chắc được có thoát khỏi lòng bàn tay của con yêu quái đó không, có lẽ đến lúc nào, em chết trong tay hắn, em mới không liên lụy đến anh.
Lam Ninh thật sự nghĩ như thế.
Cô thật sự tuyệt đối tuyệt đối không muốn liên lụy đến Dạ Thiên Kỳ.
Dạ Thiên Kỳ, nếu như không phải liên quan đến mình, anh ấy sẽ sống cuộc sống đàng hoàng tao nhã, nhưng nếu như dây dưa đến mình, thế thì sau này con đường sống của anh ấy sẽ rất gian nan, rất nguy hiểm.
Cho nên, bây giờ, đây là suy nghĩ chân thực của Lam Ninh, nhưng, cô không muốn nói với Dạ Thiên Kỳ.
......
Lam Ninh cảm thấy sức khỏe mình càng ngày càng tốt lên, chẳng có cách nào, bên trong cơ thể khỏe lại, dù cho mình bị thương nặng như thế, lại hồi phục giống như thằn lằn vậy.
Quan trọng hơn là, bên cạnh còn có Dạ Thiên Kỳ chăm sóc, điều này khiến tâm trạng cô ấy thoải mái, cho nên hồi phục cũng đặc biệt nhanh.
Mỗi ngày anh ấy làm việc bận rộn như thế, như sau khi tan làm lập tức lái xe quay về căn nhà tứ hợp ở ngoại thành để chăm sóc mình, nếu như mình không ngủ được, anh ấy sẽ kể chuyện cho mình, cho đến khi mình chìm vào giấc ngủ.
Sang đến ngày hôm sau, anh ấy sẽ lại dậy sớm, lái xe vào thành phố đi làm.
Anh ấy đối với mình tốt như thế, khiến Lam Ninh rất cảm động.
Có lẽ Lam Ninh từ nhỏ quá khát vọng yêu và được yêu.
Hơn nữa Dạ Thiên Kỳ là một người đàn ông xuất sắc như thế?
Anh ấy thật sự buông Nhụy Nhụy rồi, nhưng, Lam Ninh mình lại không giữ được Dạ Thiên Kỳ cùng bước trên con đường với mình được.
Dù sao bóng đen của Ân Phi Trường luôn tồn tại, bất cứ lúc nào cũng hiện trong đầu.
Mỗi lần ánh mắt tàn độc nham hiểm đó của Ân Phi Trường hiện lên trong đầu, cô cảm thấy toàn thân run rẩy, giống như bầu trời đang trong xanh bỗng nhiên trở nên âm u xám xịt mang theo hơi lạnh vào tận xương tủy. Cơn gió lạnh đó nói không ra lời, thổi một cơn khiến cơ thể cô co rúm lại.
Ân Phi Trường....., rốt cuộc hắn ta có thể thả tự do cho mình không?
Lẽ nào cả đời mình phải trốn tránh trong căn nhà tứ hợp nhỏ bé này sao?
Cô ngồi trước cửa sổ, nhìn những bông hoa diễm lệ trong vườn ngoài cửa sổ mà thất sắc.
Đúng lúc này, điện thoại của cô vang lên.
Lam Ninh rất ngạc nhiên, một dự cảm không lành nhói lên trong lòng.
Cô nghĩ một lát, ấn nút nghe máy: “ Alo......”
Đầu dây bên kia trầm lặng một lát, sau đó, cô nghe thấy giọng nói dễ nghe nhưng lại u ám chuyển đấy từ đầu dây bên kia: “Ninh Ninh, tay đã khỏi chưa?”
Tim Lam Ninh như co thắt lại, là Ân Phi Trường.
Quả nhiên, hắn tại tìm được mình rồi.
“ Ân Phi Trường!” Lam ninh nghiến răng nghiến lợi, “ Anh muốn làm gì?”
“ Làm gì sao?” Ân Phi Trường cười nói, “ Ninh Ninh, anh nhớ em, anh bây giờ đang cầm đốt ngón tay đó của em, thật đau lòng mà!”
Lam Ninh cười khẩy một tiếng, đau lòng mình mới lạ, con yêu quái này.
“ Ninh Ninh, quay về đi!” Ân Phi Trường tiếp tục nói.
“ Hừ, Ân Phi Trường, tôi điên hay là ngốc mới quay về chứ? Anh đừng có mà mơ!” Lam Ninh lạnh lùng nói.
“ Em sẽ quay về,” Ân Phi Trường cười nói, “ Ninh Ninh, anh biết em bây giờ rất thích người đàn ông tên Dạ Thiên Kỳ đó phải không?”
Lam Ninh khẽ nheo mắt lại, cô nghĩ một lát, lạnh lùng nói: “ Thế thì làm sao? Anh ấy rất mạnh mẽ, anh ấy sẽ bảo vệ tôi, Ân Phi Trường, ý nguyện của anh đừng mong đạt được.”
“ Thế sao?” Trong giọng của của Ân Phi Trường nhẹ bẫng, “ Ninh Ninh, anh biết con người em rất mạnh mẽ, hắn ta cũng là người có hai mặt đen trắng, rất có thực lực, anh cũng tin hắn sẽ bảo vệ em, có điều, Ninh Ninh, anh biết hắn cũng có nhược điểm.”
Mắt Lam Ninh càng nheo lại hơn, tên yêu quái này muốn nói gì thế?
Ân Phi Trường cười lên trong điện thoại: “ Anh biết hắn ta yêu người tên là Tô Tư Nhụy, anh có thể giết chết cô ta! Ồ, hay là, anh biết Tô Tư Nhụy có ba đứa con, anh cũng có thể giết chết, em nói Dạ Thiên Kỳ có đau lòng không?”
Tim Lam Ninh lập tức co thắt lại, hắn ta nói là thật sao?
“ Anh đừng có mà dọa tôi, anh cho rằng tôi là trẻ con à?” Lam Ninh lạnh lùng nói.
“ Anh không dọa em, anh chỉ là đang nói cho em biết, anh biết em rất thích Dạ Thiên Kỳ, nhưng anh có cơ hội và phương pháp đả kích Dạ Thiên Kỳ, anh xem hắn ta bảo vệ em thế nào!” Ân Phi Trường cười nói, hắn ta tiếp tục nói, “ Anh bây giờ đột nhiên thích chơi trò chơi, hôm nay thuê người làm một mặt nạ người, đi đến mẫu giáo, lừa đứa bé tên là Đóa Đóa ra ngoài, con bé còn nghĩ rằng anh là bố của nó nữa, em nói mặt nạ da lợi hại không chứ?”
Lam Ninh gần như sắp ngất đi rồi.
Bộ dạng đáng yêu đó của Đóa Đóa lập tức hiện ra trước mắt, cô gần như không thể hít thở nữa rồi.
“ Đóa Đóa....Ân Phi Trường, đồ điên, anh không thể ra tay với một đứa trẻ! Anh là đồ bỉ ổi! Anh dẫn Đóa Đóa đi đâu rồi?” Lam Ninh gào lên trong điện thoại nói.
“ Ở đâu à? Đương nhiên là một nơi bí mật rồi, Đóa Đóa bây giờ là con gái của tôi, tôi đương nhiên phải đối tốt với con gái mình, Lam Ninh cô có phát hiện ra, đứa bé này cũng là một đứa bé xinh xắn, nó bây giờ 5 tuổi, thông minh lanh lợi như thế, tôi nuôi nó ba mươi năm, thế thì ba mươi năm sau, nó sẽ trở thành một con thú cưng đảo lộn chúng sinh, sẽ là một Lam Ninh thứ hai, không, tôi phải nuôi nó huấn luyện thành một thần trộm còn xuất sắc hơn cả Lam Ninh cô.”
“ Hừ, đúng là dẻo miệng, giống như tay xấu của em không thể nhìn được vậy, mặc dù đầu ngón tay thiếu một đốt, nhưng em vẫn cảm thấy rất đẹp, khiếm khuyết cũng là một kiểu đẹp, thần Venus còn thiếu cánh tay nữa là, em là thần Venus đứt đốt ngón tay.” Lam Ninh cố tình nói.
Nhìn dáng vẻ Lam Ninh lạc quan vui vẻ như thế, Dạ Thiên Kỳ cũng cười lên.
Hai người vừa ăn những quả cà chua bi thanh ngọt đó, vừa cười, Dạ Thiên Kỳ kể cho Lam Ninh trải nghiệm của mình ở nông trường, khiến Lam Ninh háo hức, nghĩ mình sau này khỏe nhất định phải đi hái hoa quả, trồng rau với Dạ Thiên Kỳ.
Thực ra, nếu như sống mãi ở đây, là một ý tưởng không tồi.
“ Lam Ninh, yêu tâm ở lại đây, ở đây rất an toàn, Ân Phi Trường sẽ không tìm đến đây đâu.” Dạ Thiên Kỳ nghiêm túc nói.
“ Như thế đâu có được?” Lam Ninh nhẹ nhàng nói. “ Tiểu Dạ, anh còn công việc phải làm, nếu như cả ngày bắt anh ở đây, sao có thể được chứ? Đợi em khỏe lại, em sẽ cùng anh về thành phố.”
“ Thế em không sợ Ân Phi Trường à?” Dạ Thiên Kỳ nhẹ nhàng nói.
“ Không sợ, em luôn tin tưởng, cây ngay không sợ chết đứng.!” Lam Ninh lạnh lùng nói.
Nhìn biểu cảm kiên định trên khuôn mặt Lam Ninh, Dạ Thiên Kỳ khẽ nhếch miệng, anh ấy cũng kiên định nói, “ Yên tâm, có anh ở bên cạnh, hắn không dám động đến sợi lông của em. Anh sẽ luôn ở bên cạnh em, một bước cũng không rời!”
Lam Ninh im lặng nhìn vào mắt Dạ Thiên Kỳ, do dự một lát, cô rụt lại bàn tay của mình mà Dạ Thiên Kỳ đang nắm.
Cô ngẩng đầu nhìn ánh trời chiều xinh đẹp đó.
Dạ Thiên Kỳ, em tin anh, em biết anh thật lòng đối tốt với em, anh bảo vệ em như thế, thương em như thế, anh khiến em được nếm cảm giác ấm áp khi được người khác yêu thương, cả đời em sẽ không quên.
Nếu như có một ngày, em rời xa anh, em sẽ mãi mãi nhớ tình cảm giữa chúng ta, mãi mãi!
Nhưng, em bây giờ không nắm chắc được có thoát khỏi lòng bàn tay của con yêu quái đó không, có lẽ đến lúc nào, em chết trong tay hắn, em mới không liên lụy đến anh.
Lam Ninh thật sự nghĩ như thế.
Cô thật sự tuyệt đối tuyệt đối không muốn liên lụy đến Dạ Thiên Kỳ.
Dạ Thiên Kỳ, nếu như không phải liên quan đến mình, anh ấy sẽ sống cuộc sống đàng hoàng tao nhã, nhưng nếu như dây dưa đến mình, thế thì sau này con đường sống của anh ấy sẽ rất gian nan, rất nguy hiểm.
Cho nên, bây giờ, đây là suy nghĩ chân thực của Lam Ninh, nhưng, cô không muốn nói với Dạ Thiên Kỳ.
......
Lam Ninh cảm thấy sức khỏe mình càng ngày càng tốt lên, chẳng có cách nào, bên trong cơ thể khỏe lại, dù cho mình bị thương nặng như thế, lại hồi phục giống như thằn lằn vậy.
Quan trọng hơn là, bên cạnh còn có Dạ Thiên Kỳ chăm sóc, điều này khiến tâm trạng cô ấy thoải mái, cho nên hồi phục cũng đặc biệt nhanh.
Mỗi ngày anh ấy làm việc bận rộn như thế, như sau khi tan làm lập tức lái xe quay về căn nhà tứ hợp ở ngoại thành để chăm sóc mình, nếu như mình không ngủ được, anh ấy sẽ kể chuyện cho mình, cho đến khi mình chìm vào giấc ngủ.
Sang đến ngày hôm sau, anh ấy sẽ lại dậy sớm, lái xe vào thành phố đi làm.
Anh ấy đối với mình tốt như thế, khiến Lam Ninh rất cảm động.
Có lẽ Lam Ninh từ nhỏ quá khát vọng yêu và được yêu.
Hơn nữa Dạ Thiên Kỳ là một người đàn ông xuất sắc như thế?
Anh ấy thật sự buông Nhụy Nhụy rồi, nhưng, Lam Ninh mình lại không giữ được Dạ Thiên Kỳ cùng bước trên con đường với mình được.
Dù sao bóng đen của Ân Phi Trường luôn tồn tại, bất cứ lúc nào cũng hiện trong đầu.
Mỗi lần ánh mắt tàn độc nham hiểm đó của Ân Phi Trường hiện lên trong đầu, cô cảm thấy toàn thân run rẩy, giống như bầu trời đang trong xanh bỗng nhiên trở nên âm u xám xịt mang theo hơi lạnh vào tận xương tủy. Cơn gió lạnh đó nói không ra lời, thổi một cơn khiến cơ thể cô co rúm lại.
Ân Phi Trường....., rốt cuộc hắn ta có thể thả tự do cho mình không?
Lẽ nào cả đời mình phải trốn tránh trong căn nhà tứ hợp nhỏ bé này sao?
Cô ngồi trước cửa sổ, nhìn những bông hoa diễm lệ trong vườn ngoài cửa sổ mà thất sắc.
Đúng lúc này, điện thoại của cô vang lên.
Lam Ninh rất ngạc nhiên, một dự cảm không lành nhói lên trong lòng.
Cô nghĩ một lát, ấn nút nghe máy: “ Alo......”
Đầu dây bên kia trầm lặng một lát, sau đó, cô nghe thấy giọng nói dễ nghe nhưng lại u ám chuyển đấy từ đầu dây bên kia: “Ninh Ninh, tay đã khỏi chưa?”
Tim Lam Ninh như co thắt lại, là Ân Phi Trường.
Quả nhiên, hắn tại tìm được mình rồi.
“ Ân Phi Trường!” Lam ninh nghiến răng nghiến lợi, “ Anh muốn làm gì?”
“ Làm gì sao?” Ân Phi Trường cười nói, “ Ninh Ninh, anh nhớ em, anh bây giờ đang cầm đốt ngón tay đó của em, thật đau lòng mà!”
Lam Ninh cười khẩy một tiếng, đau lòng mình mới lạ, con yêu quái này.
“ Ninh Ninh, quay về đi!” Ân Phi Trường tiếp tục nói.
“ Hừ, Ân Phi Trường, tôi điên hay là ngốc mới quay về chứ? Anh đừng có mà mơ!” Lam Ninh lạnh lùng nói.
“ Em sẽ quay về,” Ân Phi Trường cười nói, “ Ninh Ninh, anh biết em bây giờ rất thích người đàn ông tên Dạ Thiên Kỳ đó phải không?”
Lam Ninh khẽ nheo mắt lại, cô nghĩ một lát, lạnh lùng nói: “ Thế thì làm sao? Anh ấy rất mạnh mẽ, anh ấy sẽ bảo vệ tôi, Ân Phi Trường, ý nguyện của anh đừng mong đạt được.”
“ Thế sao?” Trong giọng của của Ân Phi Trường nhẹ bẫng, “ Ninh Ninh, anh biết con người em rất mạnh mẽ, hắn ta cũng là người có hai mặt đen trắng, rất có thực lực, anh cũng tin hắn sẽ bảo vệ em, có điều, Ninh Ninh, anh biết hắn cũng có nhược điểm.”
Mắt Lam Ninh càng nheo lại hơn, tên yêu quái này muốn nói gì thế?
Ân Phi Trường cười lên trong điện thoại: “ Anh biết hắn ta yêu người tên là Tô Tư Nhụy, anh có thể giết chết cô ta! Ồ, hay là, anh biết Tô Tư Nhụy có ba đứa con, anh cũng có thể giết chết, em nói Dạ Thiên Kỳ có đau lòng không?”
Tim Lam Ninh lập tức co thắt lại, hắn ta nói là thật sao?
“ Anh đừng có mà dọa tôi, anh cho rằng tôi là trẻ con à?” Lam Ninh lạnh lùng nói.
“ Anh không dọa em, anh chỉ là đang nói cho em biết, anh biết em rất thích Dạ Thiên Kỳ, nhưng anh có cơ hội và phương pháp đả kích Dạ Thiên Kỳ, anh xem hắn ta bảo vệ em thế nào!” Ân Phi Trường cười nói, hắn ta tiếp tục nói, “ Anh bây giờ đột nhiên thích chơi trò chơi, hôm nay thuê người làm một mặt nạ người, đi đến mẫu giáo, lừa đứa bé tên là Đóa Đóa ra ngoài, con bé còn nghĩ rằng anh là bố của nó nữa, em nói mặt nạ da lợi hại không chứ?”
Lam Ninh gần như sắp ngất đi rồi.
Bộ dạng đáng yêu đó của Đóa Đóa lập tức hiện ra trước mắt, cô gần như không thể hít thở nữa rồi.
“ Đóa Đóa....Ân Phi Trường, đồ điên, anh không thể ra tay với một đứa trẻ! Anh là đồ bỉ ổi! Anh dẫn Đóa Đóa đi đâu rồi?” Lam Ninh gào lên trong điện thoại nói.
“ Ở đâu à? Đương nhiên là một nơi bí mật rồi, Đóa Đóa bây giờ là con gái của tôi, tôi đương nhiên phải đối tốt với con gái mình, Lam Ninh cô có phát hiện ra, đứa bé này cũng là một đứa bé xinh xắn, nó bây giờ 5 tuổi, thông minh lanh lợi như thế, tôi nuôi nó ba mươi năm, thế thì ba mươi năm sau, nó sẽ trở thành một con thú cưng đảo lộn chúng sinh, sẽ là một Lam Ninh thứ hai, không, tôi phải nuôi nó huấn luyện thành một thần trộm còn xuất sắc hơn cả Lam Ninh cô.”