Chỉ những ai có thành tích xuất sắc trong một lĩnh vực nào đó mới được nhận vào trường. Với tiêu chuẩn cao như vậy, việc học sinh của trường này không phải là người bình thường là điều hiển nhiên.
Những người đoạt giải Olympic quốc tế thường ngồi ăn trưa ở hàng ghế đầu, và một nhà thơ đã xuất bản thơ từ khi còn học tiểu học đi kế bên cạnh tôi. Thật sự, đây đều là những nhân vật phi thường.
Trong trường chúng tôi, có một nhân vật phi thường và nổi bật hơn tất cả.
Người đó chính là Han So-yul.
Cô ấy là một nghệ sĩ piano thiên tài với một tương lai đầy hứa hẹn, cô thường xuyên được giới thiệu qua các bài báo, tạp chí và số giải thưởng cô ấy nhận được từ các cuộc thi trong và ngoài nước thì không thể đếm xuể.[note62318]
Tôi thỉnh thoảng cũng thấy cảnh phóng viên phỏng vấn cô ấy.
Hơn nữa, ngoại hình của cô ấy cũng rất nổi bật, nên việc thu hút mọi ánh nhìn của mọi người là điều không có gì lạ.
Nhưng tôi lại không thể tưởng tượng rằng Han So-yul lại ngồi ở đây vào lúc này.
Tôi không phải không cảm thấy hoảng hốt, nhưng ít nhất tôi cũng cảm thấy ngạc nhiên.
“Sao giờ này cậu lại…….”
“Cậu là ai?”
Tôi đã định bắt đầu cuộc trò chuyện nhưng lại bị cô ngắt quãng.
Nhìn vào vạt áo mà cô nàng đang nắm chặt, có vẻ như cô ấy vẫn đang rất cảnh giác. May mắn là giọng nói của cô ấy đã không còn run rẩy. Dù sao, tôi quyết định sẽ trả lời trước khi bị coi là một kẻ biến thái.
“Min Woo-jin, học lớp 2, sáng nay chúng ta cũng có học chung một lớp mà.”
“À….”
Cô ấy có vẻ như đã chấp nhận điều đó.
“Giờ cậu đã nhận ra tôi chưa?”
“Ừ. Tôi nhớ ra rồi, hình như chúng ta đã gặp nhau vài lần khi đi ngang qua.”
Tôi cảm thấy thật biết ơn khi cô ấy nhận ra. Thật ra, mặc dù chúng tôi học chung lớp, nhưng vì lĩnh vực cả hai khác nhau nên chưa bao giờ tương tác qua lại trước đây. Tuy nhiên, tên tôi chắc chắn đã được nhắc đến không ít lần trong lớp, và chúng tôi cũng đã gặp nhau vài lần trong lớp học. Chắc chắn chúng tôi không phải là người xa lạ.
Tôi hít một hơi dài và ngồi xuống phía cuối ghế. So-yul lén lút dich người sang đầu phía bên kia. Sau đó, một giọng nói thì thầm cùng với ánh mắt lờ đờ bay đến.
“Vậy thì? Tại sao cậu lại ở đây vào giờ này?”
Tôi cảm thấy thật bất ngờ và bật cười khúc khích.
“Cậu không thấy ngại khi nói vâỵ với tôi sao?”
“Tại sao tôi lại phải ngại?”
“Cậu cũng đang ở đây vào giờ muộn như thế này mà.”
“Tôi chỉ hỏi vì tôi nghĩ cậu cũng ra đây vì lý do giống tôi.”
Thật vậy sao?
Dù sao thì ý định của câu hỏi cũng rõ ràng. Liệu có lý do nào khác không? Sau một hồi suy nghĩ, tôi đã trả lời.
“Tại sao lại vậy à? Tôi ra đây vì cảm thấy bức bách.”
“Thật không đó?”
Có vẻ như cô ấy đang cố gắng tìm hiểu rõ hơn, cô ấy nghiêng người về phía tôi. Do thân hình nhỏ nhắn nên cô ấy phải ngẩng đầu lên nhìn tôi. Mái tóc màu vàng nâu của cô ấy dài chảy xuống vai.
Tôi không cảm thấy gì phải ngại. Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy và nói.
“Đúng vậy đó.”
“Ừm....”
So-yul thì thầm một âm thanh nhỏ như thể bị màn đêm nuốt chửng, rồi quay lại chỗ của mình.
“Vậy thì cả hai chúng ta đều giống nhau.”
Cô ấy thì thầm.
Nếu nói là bất ngờ thì cũng đúng.
Không chỉ tôi cảm thấy bức bách với ngôi trường này. Học sinh bị ràng buộc với bởi đủ loại quy định, nên những tiếng kêu bất mãn thường xuyên vang lên.
Những chuyện đó chỉ là lẽ thường tình.
Tuy nhiên, tôi lại không ngờ So-yul cũng cảm thấy như vậy.
Có rất nhiều ngày tôi phải ra ngoài tham dự các cuộc thi, nhưng liệu có còn thời gian nào để cảm thấy chán nản không nhỉ?
Hơn nữa, nếu thật sự không thích ngôi trường này thì chuyển trường cũng được, đâu cần phải niu giữ cái danh trường trung học này, tương lai tươi sáng dù sao vẫn sẽ đến.
Người ta nói như vậy, thật buồn cười khi lại phản bác lại. Tôi quyết định không suy nghĩ quá nhiều và đưa tay ra sau gáy, ngước nhìn lên bầu trời.
Thời tiết hôm nay thật trong lành, kỳ lạ là các vì sao đang lấp lánh.
Sau đó, So-yul thì thầm nói nhỏ.
“Ở đây có nhiều thứ tôi không được làm....... Phàm là người chơi piano mà cảm thấy quá chán nản.”
Tôi hỏi lại mà không suy nghĩ nhiều.
“Piano vốn dĩ ta phải chơi theo bản nhạc, sao lại có lý do gì đặc biệt để chán nản?”
“Gì cơ? Cậu đang nói gì vậy? Piano là sự tự do mà?”
Thì, đúng là có như vậy.
“Đúng là nếu ta xem số phím là n thì số trường hợp sẽ là 2 lũy thừa n.”
“Gì cơ?”
“Không, vì chúng ta có 10 ngón tay nên chọn ra 10 cái từ n cái mà không trùng lặp……”[note62319]
“Đừng có mà nói nhảm nữa.”
Bị cô chỉnh đốn ngay lập tức. So-yul thở dài và tiếp tục nói.
“Cường độ nhấn, điều chỉnh thời gian một cách tinh vi, nốt nào trên đàn sẽ được nhấn, khi nào thì hít thở, và hơn hết, cảm xúc nào sẽ được truyền tải khi chơi. Từng yếu tố này có thể làm cho bản nhạc thay đổi bao phần, cậu có biết không?”
“..… Dù không biết, nhưng giờ thì tôi đã biết rồi.”
Tôi rất vui khi đã biết. Không biết có phải là do tôi đã chạm vào lòng tự trọng của một nghệ sĩ piano hay không, nhưng rõ ràng đó là lỗi của tôi. Tôi lo lắng không biết có bị đánh trong lúc cô nàng tức giận hay không.
Dù sao thì, có phải ý cô là một tâm hồn tự do đang bị giam cầm trong ngôi trường này không? Nếu suy nghĩ thật kỹ, việc học theo sách vở cũng khiến tôi cảm thấy bức bách, điều này tôi có thể đồng cảm.
Tôi giữ ánh nhìn lên bầu trời đêm, chỉ khẽ nhúc nhích môi.
“Cậu có hay đến đây ngồi mỗi ngày không?”
Sau đó là một câu trả lời nhanh chóng.
“Không phải mỗi ngày, nhưng khá là thường xuyên.”
“Hmm.”
Dù không phải mỗi ngày nhưng chắc hẳn đã đến nhiều lần. Thế nhưng, việc chưa bị ai phát hiện khiến tôi phần nào yên tâm. Ban ngày, chỉ cần đến gần cổng trường là ngay lập tức có bác bảo vệ chạy tới, nhưng ban đêm thì việc giám sát chắc chắn sẽ lỏng lẻo hơn.
“Vậy thì thỉnh thoảng cậu lại ra ngoài và tưởng tượng mình đang chơi piano với đôi mắt nhắm tịt lại nhỉ.”
“Đúng vậy. Nếu có piano trong ký túc xá thì tôi cũng sẽ chơi.”
“Chơi piano vào ban đêm thì âm thanh sẽ vang vọng ra khắp trường đấy.”
“Đúng vậy. Thật sự là một ngôi trường bức bách.”
Nhưng có vẻ như đó đâu là vấn đề của trường...
Trong lúc do dự có nên chỉ trích lời của cô hay không, lời của So-yul lại tiếp tục.
“Dù sao thì, đây là lần đầu tiên tôi bị người khác bắt gặp. Những người như cậu, thỉnh thoảng ra vào thì tôi thấy cũng khá thường xuyên.”
“Thật vậy sao?”
Ngồi đây một cách công khai mà chưa bị phát hiện thì quả là kỳ diệu.
Dù sao thì, không ai có thể nghĩ rằng sẽ có ai đó ngồi ở đây. Hơn nữa, hôm nay trời đặc biệt trong xanh, có lẽ vì vậy mà dễ nhìn hơn.
Dù nguyên nhân có thế nào, nhưng vì gặp một nhân vật bất ngờ nên tôi đã nói chuyện lâu hơn dự kiến.
Dù bảo vệ có lỏng lẻo đến đâu thì thời gian ở bên ngoài càng kéo dài cũng sẽ gia tăng nguy hiểm. Đã hết thời gian giải tỏa tâm trạng, tốt hơn hết là nên quay lại và bắt đầu học.
Giờ thì có lẽ nên vào trong lại thôi.
Tôi bỏ tay ra và đứng dậy. So-yul vẫn ngồi đó, có vẻ như muốn ở lại lâu hơn, nhìn tôi với ánh mắt chờ đợi.
“Cậu định vào trong à?”
“Đúng vậy. Cậu còn muốn ở lại sao?”
“Là vì tên ngốc nào đó đã làm gián đoạn buổi biểu diễn của tôi.”
Ôi, thật đáng tiếc. Tôi chỉ cười cho qua và quay lưng lại.
“À, đúng rồi.”
Chưa đi được vài bước thì từ phía sau đã có tiếng gọi.
Tôi khẽ ngoái đầu lại và nhìn bằng khoé mắt, So-yul lại nhìn thẳng vào tôi.
“Sao vậy?”
Trước câu hỏi của tôi, So-yul đột nhiên nhoẻn miệng cười.
“Tôi cũng sẽ ở đây vào ngày mai.”[note62320]
.....?
Vậy thì cô ấy muốn tôi phải làm gì, không biết có phải là điều gì đó cho cô không. Tôi cũng không biết cô ấy muốn câu trả lời là gì.
Cuối cùng, sau một lúc suy nghĩ, tôi nói,
“Ừ, nhớ cẩn thận để không bị bác bảo vệ phát hiện nhé.”
Chỉ nói được một câu như vậy rồi tôi lại quay lưng đi về kí túc xá.
Con đường trở về hoàn toàn ngược lại.
Mở cánh cửa sắt, từ lối ra tầng 1, đi qua tầng 2, rồi tầng 3, đến tầng 4 nơi có phòng của tôi, và từ đó lại đi giữa các máy móc ra ngoài phòng máy.
Hành lang mà tôi vội vàng trở về sau một chút mạo hiểm vẫn còn mờ mịt.
Ánh sáng từ các khe cửa phòng vẫn như cũ, và ngoài tiếng ồn của máy móc, không khí tĩnh lặng vẫn không thay đổi.
Tuy nhiên, tôi cảm thấy như vừa trở về từ một chuyến phiêu lưu nhỏ.
Khác so với lúc trước, tôi trở về phòng mình với một chút phấn khích.
Chuyện cấm đoán đầu tiên của tôi và So-yul đã gây ra, đã kết thúc như vậy.