"Mày có dạy đi học không hả? Nghe thấy gì chưa, 7h rồi không dậy có ngày trường đình chỉ học cho mày biết đời..."
Mẹ tôi "gầm" lên, tiếng dép cứ tành tạch to dần đều, tôi ôm chặt chăn... Tiếng mẹ văng vẳng bên tai. Tôi chỉ muốn ngủ cố thêm 2, 3 phút nữa thôi mà... Mà mẹ lúc nào cũng dọa tôi, nào là muộn học rồi, nào là 7h rồi, cô giáo gọi điện bảo mày đi học, bạn đến rủ... Bla Bla.
Hừm! Dẫu biết là mẹ dọa nhưng vẫn tin, lồm cồm bò dậy tìm điện thoại xem giờ... và ngủ tiếp.
Mới có 6h15. Cứ việc ngủ thôi, lát nữa báo thức sẽ kêu...
...
"ồn ào"
Hôm nay là tuần học thứ 5, tôi không gặp hay tiếp xúc với An nhiều nên cũng chả còn thích nhiều như lúc ban đầu.
Đen lắm cơ, hôm nay tôi bị gọi lên bảng làm bài tập, đã thế lại còn bài dễ nữa, nhưng mà do mắt tôi đúng là quáng gà, quáng vịt, nhìn sai đề bài rước ngay em 1 về nhà. Trời ơi 1 điểm toán miệng thì gỡ đến bao giờ, kiếm điểm 8 đã là khó với tôi rồi, điểm 9 thì chỉ có mấy thanh niên Đạt, Long, Nguyên, Mạnh kiếm được thôi, tôi làm sao ăn nổi.
Mà tôi rất ghét thằng Phùng Tiến Đạt nhá, vì nó học giỏi, đã thế còn đẹp trai, ít nói, chảnh chảnh nữa. Ghét ghét ghét!
Đẹp trai thì sao chứ, đẹp trai không ăn được! Dù tôi hơi hám trai đẹp nhưng kiểu thằng đó thì quá pờ phẹc (perfect).
Cái mợ gì, nào là "Bạn Đạt A1 đẹp trai, bạn Phùng Tiến Đạt dễ thương, đẹp trai, cool boy,...". Sáng nào cũng có mấy tờ Note xanh đỏ tím vàng dán ở cửa sổ lớp tôi. Lí do chắc cũng là Add friend facebook không đồng ý nên mới phải dùng note làm quen. Xàm!
À! Đúng rồi, nó là thể loại eo thon chân dài đó, cao cao gầy gầy, mắt to cười duyên này, giọng mềm mềm ấm ấm. Thi thoảng nhờn nhưng lại được cái hiền lành dễ nhờ, lúc dỗi lại rất dễ thương, lúc đi tán gái thì rất đáng ghét.
Vì nó tán đứa nào, đứa ấy không cần cầm cưa tự đổ. Mấy đứa người yêu nó xinh lắm, toàn Hotgirl cả.
Không biết từ bao giờ, bắt đầu từ đâu mà tôi và Đạt lại thân thiết với nhau như vậy. Có lẽ hay nói chuyện trong giờ, hay vui đùa cùng nhau...
Tôi cũng hiểu về con người Đạt một chút ít, cậu thận trọng, người không quen biết thì tỏ ra lạnh lùng... Luôn nghĩ trước khi nói và cậu ấy luôn nói ít hơn những gì cậu ấy nghĩ.
Tôi biết nhiều về Đạt, tôi có thể đọc được suy nghĩ của cậu qua ngôn ngữ cơ thể. Vì, cậu ấy là nam chính cho câu chuyện dài dằng dẵng này cơ mà.
Vài ngày sau khi ăn điểm 1 đó, lớp tôi mất trật tự và nghịch trong giờ nhiều nên đã bị cô đổi chỗ. Tôi ngồi sau nó, Phùng Đạt. Cạnh tôi là con phốc Lê Ngọc Dương. Thi thoảng Đạt cũng quay xuống nói chuyện, vì tôi ngồi chéo nên quay xuống là nhìn mặt tôi đầu tiên xong mới đến con Dương. Cậu ta tưởng liếc tôi thì tôi không phát hiện ra chắc, mọi người có hiểu cảm giác bị một thằng hotboy nhìn ngại và khó chịu thế nào không. Lần nào quay xuống cũng liếc tôi, còn lần này là nhìn chằm chằm mấy giây liền. Tôi hùng hổ quay mặt lại nhìn thẳng vào mắt nó, nó vội quay lên. Và lần sau tôi không dám nhìn vào mắt nó nữa. Phê thật đấy nhưng mà ngại lắm.
Thật ra, mắt nó sáng lắm, trông thông minh và rất nhanh nhẹn, tôi không miêu tả nổi, thường thì hotboy đều có nét giống nhau là da trắng, mũi cao dọc dừa, môi nhỏ, răng trắng cười duyên... blad... blad... nhưng mà nó có gì đó rất đặc biệt, đẹp trai theo 1 nét riêng biệt, năng động và cá tính.
Nhưng tôi thích cậu từ khi nào vậy??? Thế mà tôi cứ nghĩ mình thích Phạm Tiến An cơ... Ai ngờ tôi lại thích ngắm Đạt đến vậy. Tại sao khi trò chuyện cùng Đạt, não tôi lại tiết ra Dophamine? Tôi có cảm nhận được gì đó từ cậu không?
Có, tôi nghĩ tôi đặc biệt với cậu ta, tuy chúng tôi chỉ là bạn, nhưng mỗi câu nói, ánh mắt, cử chỉ, hành động... tôi đều cảm nhận được thứ mà cậu chỉ dành cho tôi, còn những người khác thì không hề có.
Với tôi, Đạt thất thường lắm. Lúc ga lăng, lúc ngại ngùng, lúc thì vui vẻ, hài hước làm tôi vui, lúc tức giận mắng tôi kém thông minh, nói nhiều... Lúc hiền lành, nhỏ nhẹ trò chuyện cùng tôi...
Tôi không hiểu. Có phải cậu như thế với tất cả đứa con gái khác không? Tôi cũng không muốn biết, dù cậu có thân thiết với đứa ai đi nữa, thì cậu cũng nhìn vào mắt tôi bằng cái ánh mắt sâu xa, cuốn hút và dịu dàng như vậy. Nói ra điều này không phải là Ảo tưởng sức mạnh, nhưng chỉ có mình tôi, cậu ấy mới nhìn vào mắt sâu đến như vậy.
Có một chút vui, một chút... thật ra cậu có bạn gái rồi, hơn nữa tôi còn biết cậu ra bắt cá hai tay cơ. Đều là những bạn nữ xinh gái nhất khối 10.
Giờ tôi mới hiểu, khi thích một ai đó, người ta thường hay ảo tưởng. Lúc đó tôi cũng không rõ có phải mình ảo tưởng không nữa, giống như kiểu bạn được một người quan tâm, hay làm bạn cười, ngày nào cũng trò chuyện cùng bạn, rồi cười với bạn rất nhiều, nhìn bạn bằng ánh mắt dịu dàng... và không chỉ dừng lại ở đó, người đó còn cố tình để được chạm vào bạn, lấy cớ để được ngồi cạnh bạn (dù ngồi ra tận mép bàn), thích đứng gần bạn, chọc bạn tức rồi làm bạn cười không nhặt được mồm,... và khi nhìn vào đôi mắt đó, bạn thấy gì?
Thấy hình bóng bạn trong đó thì sao?... Tất cả những điều trên chỉ dành cho bạn, nhưng chưa bao giờ dám nhìn vào mắt bạn quá lâu, không phải sợ bạn phát hiện ra sao.
Làm sao tôi lại ảo tưởng ra được mấy thứ đó cơ chứ, nó không phải mơ mà là chuỗi hành động diễn ra với tôi mỗi ngày.
Người đó đã... nhưng lại có đến 2 người bạn gái, rồi chả thấy bao giờ đi chơi cùng hai đứa đấy, chỉ toàn đi cùng hội bạn. Tối thứ 7, hay những ngày nghỉ lễ, tôi, Long, Nguyên, Dương Ỉn lại cùng nhau đi đâu đó. Riêng thằng Mạnh ko bao giờ rời khỏi LOL. Đạt thậm chí chả bao giờ thấy cậu mang theo điện thoại trừ khi học thêm xa. Có những buổi chiều nghỉ học, bọn tôi vác Laptop lên trường ngồi trong lớp bắt Wifi. Bọn Đạt, Long, Nguyên thì Lol, tôi và Dương xem phim hay Facebook.
Tháng 10 - 2015
Khi chúng tôi đang xem vài clip hài của Page Robbey upload, 5 đứa chúng tôi cười sái quai hàm. Rồi facebook tôi nhận được tin inbox của Tiến An lớp A2. Thôi xong, chết tôi rồi.
"Vụ gì đây? Cậu là người làm đúng không?"
Đó là hình ảnh chụp chiếc bảng dán kín hình của tôi và An. Còn xếp thành hình trái tim. Ôi không! Mụ Dương làm chắc rồi.
Khinh khủng quá! Tôi và An bị gán ghép, mà sao đối tượng lại là tôi...
Rồi An inbox thêm 1 tin "Trung lớp tớ nói cậu đã đi in đống hình hày ở quán photo nhà cậu ấy?! Giờ ai cũng nghĩ tớ và cậu là 1 cặp."
Tôi rep lại.
"Ơ không phải tớ."
An Inbox tiếp.
"Ai biết, giờ bị hiểu lầm rồi nên đừng tiếp xúc với nhau nữa."
Tôi chưa rep lại mấy tin nhưng cậu ấy không rep lại, chỉ hiển thị chữ "Đã xem"
Shit! Đã xem là đã khinh à.
Mấy đứa Hội bạn tôi cũng thấy cả, chúng nó hò reo... Tại sao cả Đạt cũng cười sặc sụa và nói lớn. Lol
"Tiến An A2? Người yêu cậu à?"
Tôi chỉ mong Đạt không vui khi nghĩ tôi thích An thôi..Nhưng mặt lại rất hưng phấn.
Tôi đâu còn thích Tiến An, đã từ rất lâu tôi chẳng thèm ngó ngàng tới người này, giờ đây người tôi thật sự thích là... Đạt...
Đạt sẽ nghĩ tôi thích Tiến An thật sao?
Cũng tốt, khó thật đấy, tôi dường như biết hết Đạt đang nghĩ gì, nhưng cậu luôn hành động trái với suy nghĩ. Lúc nào cũng tỏ ra không quan tâm nhưng lòng thì âm thầm theo dõi và tìm hiểu.
Tôi biết bởi vì... Bạn gái cũ của Đạt, từ hồi cấp 2, hình như là Bích Phượng. Hai người họ chia tay lâu rồi, nhưng khi onl facebook, ngày nào cũng đều đặn 1 lần ghé qua trang cá nhân của cô ấy, đọc những dòng Status, xem những bức ảnh cô ấy post lên... Tôi đứng từ cửa sổ nhìn vào... chắc cậu buồn lắm. Lòng vẫn còn yêu mà mặt thì lại không quan tâm. Và cũng không ai chắc rằng cậu còn yêu người đó nữa vì ai đó đã làm cậu thay đổi.
Cũng giống như bây giờ, chắc cậu đang muốn hỏi tôi... tôi cũng muốn giải thích. Nhưng, có lẽ do chúng tôi chả là gì của nhau.
"Thanh, tao hỏi một câu, nói thật nhé!" Đạt cười gượng.
"Ừ. Gì cũng được" Tôi đẩy gọng kính.
"Mày với thằng An bên A2.. À mà thôi. Không có gì!"
"Không có gì. Tên đó không liên quan gì đến tao! Đừng nghĩ vớ vẩn" Tôi ra vẻ uyên bác.
" Không... Ý tao là không ngờ mày thích con trai" Giọng giễu cợt.
Tôi mặt tối sầm, "tay nổi gân, cơ bắp cuồn cuộn".
"Nói sao?!"
"Haha."
Oh Shit! Tất cả là do ai. Nếu không phải Dương thì còn ai biết tôi từng thích An. Nhưng Dương không thích dí mũi vào chuyện người khác...
Tôi bị lôi ra để làm chủ đề bàn tán à. Trung bình 5 phút có một đứa trong lớp hỏi tôi rằng "Có phải mày và An lớp bên là một cặp không?!"
Chết tôi mất, tôi mới chỉ đâm mặt vào ngực cậu ta 2 lần thôi, có gì đặc sắc mà đâu. Giờ thì rắc rối mò đến tận cửa nhà, mấy ngày đầu thì từ lớp tôi đến lớp người ta đều bị nói đểu kiểu "An à? Nhớ em không? Yêu em không?"
F**k. Tôi hết thích An rồi, nếu tôi đâm ra ghét cậu ấy thì cũng là lỗi của mấy người. Tôi bị bạn gái An đánh ghen cũng là lỗi của mấy người... Mà Đạt tin mấy lời đó, tôi sẽ ăn vạ các người.
Hết Chương 3.
(Galves Nguyen)
Mẹ tôi "gầm" lên, tiếng dép cứ tành tạch to dần đều, tôi ôm chặt chăn... Tiếng mẹ văng vẳng bên tai. Tôi chỉ muốn ngủ cố thêm 2, 3 phút nữa thôi mà... Mà mẹ lúc nào cũng dọa tôi, nào là muộn học rồi, nào là 7h rồi, cô giáo gọi điện bảo mày đi học, bạn đến rủ... Bla Bla.
Hừm! Dẫu biết là mẹ dọa nhưng vẫn tin, lồm cồm bò dậy tìm điện thoại xem giờ... và ngủ tiếp.
Mới có 6h15. Cứ việc ngủ thôi, lát nữa báo thức sẽ kêu...
...
"ồn ào"
Hôm nay là tuần học thứ 5, tôi không gặp hay tiếp xúc với An nhiều nên cũng chả còn thích nhiều như lúc ban đầu.
Đen lắm cơ, hôm nay tôi bị gọi lên bảng làm bài tập, đã thế lại còn bài dễ nữa, nhưng mà do mắt tôi đúng là quáng gà, quáng vịt, nhìn sai đề bài rước ngay em 1 về nhà. Trời ơi 1 điểm toán miệng thì gỡ đến bao giờ, kiếm điểm 8 đã là khó với tôi rồi, điểm 9 thì chỉ có mấy thanh niên Đạt, Long, Nguyên, Mạnh kiếm được thôi, tôi làm sao ăn nổi.
Mà tôi rất ghét thằng Phùng Tiến Đạt nhá, vì nó học giỏi, đã thế còn đẹp trai, ít nói, chảnh chảnh nữa. Ghét ghét ghét!
Đẹp trai thì sao chứ, đẹp trai không ăn được! Dù tôi hơi hám trai đẹp nhưng kiểu thằng đó thì quá pờ phẹc (perfect).
Cái mợ gì, nào là "Bạn Đạt A1 đẹp trai, bạn Phùng Tiến Đạt dễ thương, đẹp trai, cool boy,...". Sáng nào cũng có mấy tờ Note xanh đỏ tím vàng dán ở cửa sổ lớp tôi. Lí do chắc cũng là Add friend facebook không đồng ý nên mới phải dùng note làm quen. Xàm!
À! Đúng rồi, nó là thể loại eo thon chân dài đó, cao cao gầy gầy, mắt to cười duyên này, giọng mềm mềm ấm ấm. Thi thoảng nhờn nhưng lại được cái hiền lành dễ nhờ, lúc dỗi lại rất dễ thương, lúc đi tán gái thì rất đáng ghét.
Vì nó tán đứa nào, đứa ấy không cần cầm cưa tự đổ. Mấy đứa người yêu nó xinh lắm, toàn Hotgirl cả.
Không biết từ bao giờ, bắt đầu từ đâu mà tôi và Đạt lại thân thiết với nhau như vậy. Có lẽ hay nói chuyện trong giờ, hay vui đùa cùng nhau...
Tôi cũng hiểu về con người Đạt một chút ít, cậu thận trọng, người không quen biết thì tỏ ra lạnh lùng... Luôn nghĩ trước khi nói và cậu ấy luôn nói ít hơn những gì cậu ấy nghĩ.
Tôi biết nhiều về Đạt, tôi có thể đọc được suy nghĩ của cậu qua ngôn ngữ cơ thể. Vì, cậu ấy là nam chính cho câu chuyện dài dằng dẵng này cơ mà.
Vài ngày sau khi ăn điểm 1 đó, lớp tôi mất trật tự và nghịch trong giờ nhiều nên đã bị cô đổi chỗ. Tôi ngồi sau nó, Phùng Đạt. Cạnh tôi là con phốc Lê Ngọc Dương. Thi thoảng Đạt cũng quay xuống nói chuyện, vì tôi ngồi chéo nên quay xuống là nhìn mặt tôi đầu tiên xong mới đến con Dương. Cậu ta tưởng liếc tôi thì tôi không phát hiện ra chắc, mọi người có hiểu cảm giác bị một thằng hotboy nhìn ngại và khó chịu thế nào không. Lần nào quay xuống cũng liếc tôi, còn lần này là nhìn chằm chằm mấy giây liền. Tôi hùng hổ quay mặt lại nhìn thẳng vào mắt nó, nó vội quay lên. Và lần sau tôi không dám nhìn vào mắt nó nữa. Phê thật đấy nhưng mà ngại lắm.
Thật ra, mắt nó sáng lắm, trông thông minh và rất nhanh nhẹn, tôi không miêu tả nổi, thường thì hotboy đều có nét giống nhau là da trắng, mũi cao dọc dừa, môi nhỏ, răng trắng cười duyên... blad... blad... nhưng mà nó có gì đó rất đặc biệt, đẹp trai theo 1 nét riêng biệt, năng động và cá tính.
Nhưng tôi thích cậu từ khi nào vậy??? Thế mà tôi cứ nghĩ mình thích Phạm Tiến An cơ... Ai ngờ tôi lại thích ngắm Đạt đến vậy. Tại sao khi trò chuyện cùng Đạt, não tôi lại tiết ra Dophamine? Tôi có cảm nhận được gì đó từ cậu không?
Có, tôi nghĩ tôi đặc biệt với cậu ta, tuy chúng tôi chỉ là bạn, nhưng mỗi câu nói, ánh mắt, cử chỉ, hành động... tôi đều cảm nhận được thứ mà cậu chỉ dành cho tôi, còn những người khác thì không hề có.
Với tôi, Đạt thất thường lắm. Lúc ga lăng, lúc ngại ngùng, lúc thì vui vẻ, hài hước làm tôi vui, lúc tức giận mắng tôi kém thông minh, nói nhiều... Lúc hiền lành, nhỏ nhẹ trò chuyện cùng tôi...
Tôi không hiểu. Có phải cậu như thế với tất cả đứa con gái khác không? Tôi cũng không muốn biết, dù cậu có thân thiết với đứa ai đi nữa, thì cậu cũng nhìn vào mắt tôi bằng cái ánh mắt sâu xa, cuốn hút và dịu dàng như vậy. Nói ra điều này không phải là Ảo tưởng sức mạnh, nhưng chỉ có mình tôi, cậu ấy mới nhìn vào mắt sâu đến như vậy.
Có một chút vui, một chút... thật ra cậu có bạn gái rồi, hơn nữa tôi còn biết cậu ra bắt cá hai tay cơ. Đều là những bạn nữ xinh gái nhất khối 10.
Giờ tôi mới hiểu, khi thích một ai đó, người ta thường hay ảo tưởng. Lúc đó tôi cũng không rõ có phải mình ảo tưởng không nữa, giống như kiểu bạn được một người quan tâm, hay làm bạn cười, ngày nào cũng trò chuyện cùng bạn, rồi cười với bạn rất nhiều, nhìn bạn bằng ánh mắt dịu dàng... và không chỉ dừng lại ở đó, người đó còn cố tình để được chạm vào bạn, lấy cớ để được ngồi cạnh bạn (dù ngồi ra tận mép bàn), thích đứng gần bạn, chọc bạn tức rồi làm bạn cười không nhặt được mồm,... và khi nhìn vào đôi mắt đó, bạn thấy gì?
Thấy hình bóng bạn trong đó thì sao?... Tất cả những điều trên chỉ dành cho bạn, nhưng chưa bao giờ dám nhìn vào mắt bạn quá lâu, không phải sợ bạn phát hiện ra sao.
Làm sao tôi lại ảo tưởng ra được mấy thứ đó cơ chứ, nó không phải mơ mà là chuỗi hành động diễn ra với tôi mỗi ngày.
Người đó đã... nhưng lại có đến 2 người bạn gái, rồi chả thấy bao giờ đi chơi cùng hai đứa đấy, chỉ toàn đi cùng hội bạn. Tối thứ 7, hay những ngày nghỉ lễ, tôi, Long, Nguyên, Dương Ỉn lại cùng nhau đi đâu đó. Riêng thằng Mạnh ko bao giờ rời khỏi LOL. Đạt thậm chí chả bao giờ thấy cậu mang theo điện thoại trừ khi học thêm xa. Có những buổi chiều nghỉ học, bọn tôi vác Laptop lên trường ngồi trong lớp bắt Wifi. Bọn Đạt, Long, Nguyên thì Lol, tôi và Dương xem phim hay Facebook.
Tháng 10 - 2015
Khi chúng tôi đang xem vài clip hài của Page Robbey upload, 5 đứa chúng tôi cười sái quai hàm. Rồi facebook tôi nhận được tin inbox của Tiến An lớp A2. Thôi xong, chết tôi rồi.
"Vụ gì đây? Cậu là người làm đúng không?"
Đó là hình ảnh chụp chiếc bảng dán kín hình của tôi và An. Còn xếp thành hình trái tim. Ôi không! Mụ Dương làm chắc rồi.
Khinh khủng quá! Tôi và An bị gán ghép, mà sao đối tượng lại là tôi...
Rồi An inbox thêm 1 tin "Trung lớp tớ nói cậu đã đi in đống hình hày ở quán photo nhà cậu ấy?! Giờ ai cũng nghĩ tớ và cậu là 1 cặp."
Tôi rep lại.
"Ơ không phải tớ."
An Inbox tiếp.
"Ai biết, giờ bị hiểu lầm rồi nên đừng tiếp xúc với nhau nữa."
Tôi chưa rep lại mấy tin nhưng cậu ấy không rep lại, chỉ hiển thị chữ "Đã xem"
Shit! Đã xem là đã khinh à.
Mấy đứa Hội bạn tôi cũng thấy cả, chúng nó hò reo... Tại sao cả Đạt cũng cười sặc sụa và nói lớn. Lol
"Tiến An A2? Người yêu cậu à?"
Tôi chỉ mong Đạt không vui khi nghĩ tôi thích An thôi..Nhưng mặt lại rất hưng phấn.
Tôi đâu còn thích Tiến An, đã từ rất lâu tôi chẳng thèm ngó ngàng tới người này, giờ đây người tôi thật sự thích là... Đạt...
Đạt sẽ nghĩ tôi thích Tiến An thật sao?
Cũng tốt, khó thật đấy, tôi dường như biết hết Đạt đang nghĩ gì, nhưng cậu luôn hành động trái với suy nghĩ. Lúc nào cũng tỏ ra không quan tâm nhưng lòng thì âm thầm theo dõi và tìm hiểu.
Tôi biết bởi vì... Bạn gái cũ của Đạt, từ hồi cấp 2, hình như là Bích Phượng. Hai người họ chia tay lâu rồi, nhưng khi onl facebook, ngày nào cũng đều đặn 1 lần ghé qua trang cá nhân của cô ấy, đọc những dòng Status, xem những bức ảnh cô ấy post lên... Tôi đứng từ cửa sổ nhìn vào... chắc cậu buồn lắm. Lòng vẫn còn yêu mà mặt thì lại không quan tâm. Và cũng không ai chắc rằng cậu còn yêu người đó nữa vì ai đó đã làm cậu thay đổi.
Cũng giống như bây giờ, chắc cậu đang muốn hỏi tôi... tôi cũng muốn giải thích. Nhưng, có lẽ do chúng tôi chả là gì của nhau.
"Thanh, tao hỏi một câu, nói thật nhé!" Đạt cười gượng.
"Ừ. Gì cũng được" Tôi đẩy gọng kính.
"Mày với thằng An bên A2.. À mà thôi. Không có gì!"
"Không có gì. Tên đó không liên quan gì đến tao! Đừng nghĩ vớ vẩn" Tôi ra vẻ uyên bác.
" Không... Ý tao là không ngờ mày thích con trai" Giọng giễu cợt.
Tôi mặt tối sầm, "tay nổi gân, cơ bắp cuồn cuộn".
"Nói sao?!"
"Haha."
Oh Shit! Tất cả là do ai. Nếu không phải Dương thì còn ai biết tôi từng thích An. Nhưng Dương không thích dí mũi vào chuyện người khác...
Tôi bị lôi ra để làm chủ đề bàn tán à. Trung bình 5 phút có một đứa trong lớp hỏi tôi rằng "Có phải mày và An lớp bên là một cặp không?!"
Chết tôi mất, tôi mới chỉ đâm mặt vào ngực cậu ta 2 lần thôi, có gì đặc sắc mà đâu. Giờ thì rắc rối mò đến tận cửa nhà, mấy ngày đầu thì từ lớp tôi đến lớp người ta đều bị nói đểu kiểu "An à? Nhớ em không? Yêu em không?"
F**k. Tôi hết thích An rồi, nếu tôi đâm ra ghét cậu ấy thì cũng là lỗi của mấy người. Tôi bị bạn gái An đánh ghen cũng là lỗi của mấy người... Mà Đạt tin mấy lời đó, tôi sẽ ăn vạ các người.
Hết Chương 3.
(Galves Nguyen)