Chương 9: Gặp lại cậu sau nhé.
Thời học sinh của tôi, thật đẹp đẽ bởi có yêu, có ghét, có một tình yêu đơn phương 3 năm mà tôi chẳng dám nói, ai từng yêu thầm lặng sẽ hiểu thôi. sợ một khi đã nói ra thì cơ hội làm bạn cũng mất...
"Thời gian dần trôi cùng với tuổi thơ. Ngày xưa hồn nhiên cùng bao giấc mơ...
Và khi tôi cách xa tháng năm học trò. còn nhớ, ngày chia tay ấy... buồn...
...."
(Ngày ấy bạn và tôi -Lynk Lee)
Mỗi lần nghe làm tôi buồn quá, tôi không muốn trưởng thành, tôi muốn ở lại ngôi trường này, ở bên những người bạn của tôi. Nhưng mà... qua mất rồi.
Haha. Áo trắng thật đẹp, đẹp hơn tất cả một bộ váy hàng hiệu đắt đỏ... phải không?!
Tháng 11/2015. Có một người nói với tôi:
"Đi đi em. Chân anh mỏi rồi, không theo kịp em đâu, hãy đi tìm hạnh phúc cho riêng mình đi...Ai ngờ tình yêu anh vẽ, lại có hai ngã rẽ ở cuối con đường."
Khi tôi muốn đi tiếp thì cậu ấy lại chọn lời chia tay thật hay... Nếu như tôi nói rằng 2 ngã rẽ cuối con đường đó đều hướng đến 1 đích thì sao? Chúng tôi sẽ không chia tay đúng không?
Tôi và An chia tay nhau rồi! Đúng là "Có không giữ, mất đừng tìm". An đã cưng chiều tôi thế cơ mà. Từ ngày 20/10 đến giờ, dẫu thời gian bên nhau ngắn ngủi nhưng những tháng ngày đó rất đẹp... cậu cưng tôi như "Bà Hoàng" vậy. Khi tôi mệt, cậu sẵn sàng cõng tôi đi lên 4 tầng, khi tôi buồn, cậu hát cho tôi, làm trò cười cho tôi vui. Bất cứ khi nào, nơi nào, tôi muốn ăn gì uống gì chỉ cần tôi nói, cậu sẽ lập tức mang đến cho tôi. Còn khi tôi ở một mình, cậu ấy không ngại trời tối chạy đến chỗ tôi đưa tôi về đến nhà... Những lúc như vậy, tôi còn có thể nghĩ về ai nữa, còn có thể nhớ ai khi mà ở cạnh cậu, tôi không một lần cô đơn. Vậy mà cứ như đang lợi dụng cậu, lợi dụng cậu để được vui vẻ, để có thể quên đi người mà đã khiến tôi hàng đêm thao thức, Đạt. Tôi chỉ muốn tự mình nói xin lỗi cậu ấy thôi vì tôi đã chưa bao giờ yêu cậu... chỉ là đã TỪNG không yêu cậu.
...
Từ lúc bắt đầu đi học, ngại ngùng khi mới bước vào lớp 1, năm đó tôi đi muộn, bố đã cõng tôi vào lớp,... cho đến khi đến lớp 10 chưa có lúc nào, chưa một khi tôi lại khát khao đến lớp như vậy, và lại chán ghét những ngày chủ nhật nếu không thể nhìn thấy ai đó. Giờ thì cuộc sống tôi thật nhạt nhẽo.
Tháng 11, gió đông bắc về thật rồi, tôi co ro trong chiếc áo đồng phục mỏng tanh, ôi thế thì hôm nay đi xe chết rét mất.
Kể lại thì tôi với An không liên lạc hay chạm mặt nhau gần tháng rồi. Tôi onl fb thì An off, An onl thì tôi lại off. Dù học sát vách nhưng tôi không thể gặp cậu ấy đến 1 lần...
Chắc cũng vì chúng tôi chia tay rồi, tốt thôi, tôi cũng đỡ cảm thấy có lỗi. Cậu là người lấy mất nụ hôn đầu của tôi, người đầu tiên công khai tỏ tình với tôi... giờ thì chấm hết, tôi sẽ coi cậu là một kỉ niệm, một gạch trên con đường đời của mình.
....
"Wo shi xiang gei gei ni chong ai..."
(Đang hát thôi)
Tôi thường đi cầu thang phụ, tuy ko lớn nhưng yên tĩnh, vừa đi tôi có thể vừa hát, vừa nói, vừa nghĩ... vì ít người đi qua.
Đường này đến lớp xa hơi chút nhưng bỏ ra vài giây để được yên tĩnh thì thật đáng. Đang đi thì nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện...
Tiếng phát ra ở hành lang trên.
Không biết bên trên đang nói cái gì nhưng một giọng nam, một nữ rất ngọt ngào, rất vui vẻ. Tôi đi tiếp, nếu mà gặp 2 người vừa nãy thì bơ đi.
Sắp rồi, sắp đi qua rồi... nhưng tôi thấy có gì đó không ổn lắm, có phải nam vừa nãy là....
Hài, đúng như mình nghĩ. Là An.
Một bạn nam và một bạn nữ lại đứng ở hành lang, bạn nữ còn ôm tay bạn nam, cùng nhau vui vẻ trò chuyện. Nam là bạn trai... cũ. nữ là bạn cùng lớp. Lí Thiên Thảo, tên ý nghĩa quá, là Cây cỏ trên Trời, như kiểu thanh tao, trang nhã, tươi mát như cỏ trời à?
Thanh cao quá nhỉ!
Nhìn hai người họ thấy ớn.
An nhìn thấy tôi, có lẽ cậu cũng không muốn gặp tôi trong tình huống éo le này.
Đành phải giả vờ thò tay vào túi rút tờ giấy ra xem xem... Giả vờ như chưa thấy gì hết. Tôi mỉm cười nghẹn ngào.
Giờ mới nhớ vụ đêm Haloween, tôi vừa cãi nhau với An, thì con bạn cùng lớp tranh thủ ve vãn "bồ của bạn". Còn An, vừa cãi nhau với tôi, đã cua ngay được em khác rồi.. Tôi đã từng ghét An, nhưng tôi KHÔNG MUỐN vậy, tôi muốn nhanh chóng thân với An, như vậy sẽ không phải nhớ Đạt nhiều. Tôi biết tôi sai, có lỗi với An rồi. Cũng tại tôi lỡ ôm người khác trước mặt An nên cậu ấy bỏ tôi luôn. Vậy tình cảm của cậu cũng chỉ nhạt vậy thôi à? Dù sao cậu cũng có bạn gái mới rồi, tôi nên vui chứ.
Tôi sai, tôi chấp nhận còn cậu không có lỗi, lỗi ở tôi nên tôi sẽ không... không....
"Khóc rồi"
Mình sao vậy?
Khóc? Nhưng tại sao? Tại vì vừa nãy hả?
Tôi đứng im lặng ở bậc cầu thang thứ 5, một chút nữa là lên tầng 4 rồi. Nhưng tôi không đi nổi, chân tôi như bị kéo ngược ra đằng sau... để chạy theo hai người họ mà xin lỗi An. Tôi vừa sụt sịt một chút, lau khô mắt rồi đi tiếp.
Ai đó cũng vừa đứng từ đằng sau nhìn tôi, cũng đứng im như vậy... rồi đến lúc tôi đi... người đó cũng đi...
Tôi cũng không muốn biết là ai! Dù trong lòng rất tò mò...
__
Ngồi học, tôi gục mặt xuống bàn. Đến lúc phải quên đi An thôi.
"Mai chúng ta sẽ ôn tập, sau khi kiểm tra 1 tiết Hình Chương 2 xong, sẽ kiểm tra Hóa C2,3, dù hơi sớm nhưng lớp A1 thì luôn phải học nhanh hơn các lớp khối B, C, D."
Tiếng thầy vang trong căn phòng im ắng.
"Thầy ơi, bọn B1,2 học xong hóa chưa thầy?"
Hoàng Mạnh dơ tay, nói liền mạch
"B1,2 là lớp Toán, Hóa, Sinh còn học giỏi hơn chúng mày í. Chúng nó bây giờ học xong kì 1 lớp 10, hết kì 1 là hết lớp 10 rồi đấy... Đến kì 2 học lớp 11 luôn."
"Ơ. Lớp 11 khó. Học thế kiến thức có chắc không thầy."
Thằng Hữu Long nhao nhao.
"Kì 2 lớp 10 chỉ học Kì 1 lớp 11, là hóa vô cơ, còn vào lớp 11 sẽ học hóa hữu cơ. Trong lớp 11 thì tất cả các lớp chuyên A1, A2, A3, B1, B2... à còn A4 nữa. mấy bọn này phải học xong hết toàn bộ chương trình Toán Lí Hóa 12 sách nâng cao trong lớp 11. Để đến năm lớp 12, chỉ có đâm đầu vào mà ôn thi đại học."
Thầy nói 1 mạch. Kinh hoàng quá!
Bọn lớp tôi thì trâu rồi, tôi không biết có đủ sức không. Chỉ sợ xuống lớp trình độ thấp hơn. A2 cũng không được. Vì còn Hội Bạn của tôi nữa. Xa chúng nó tôi sống sao.
"Này.. mày biết chuyện gì không?"
Đang nghĩ ngợi xa xôi rồi Dương thì thầm vào tai làm tôi giật mình. Tôi lắc đầu trả lời nó.
"Không! Chuyện gì vậy?"
Nó nhìn thầy, nhìn camera rồi nói.
"Sáng nay thằng Mạnh bị gái đá, khổ thân nó, con người yêu khốn nạn vã*. Toàn lợi dụng Mạnh" Chắc chúng nó chỉ giận nhau thôi, chứ chắc gì đã chia tay.
"Ừ. Nó buồn không?" Tôi
"Ai? An hay con đấy ("o")"
"Cả hai -.-"
"Mạnh buồn nhất! Huhu thương Mạnh quá, hiền quá bị chúng nó lợi dụng."
"Trần Hoàng Mạnh! Tốt tính, đẹp trai vậy còn chê. Chắc tao phải đi xem não con kia rốt cuộc có bị sao không mất!"
Tôi quay mặt đi, dường như tôi đã im lặng gần hết ngày hôm đó. Người yêu Mạnh là Trang Cin hay Chin gì đó, chỉ là cái tên fb thôi, Trang Sen thì có (sen là người ở, nô trong tiếng Nhật), loại con gái này, yêu hàng chục thằng rồi, nó không yêu Mạnh, làm ơn buông tha cậu ấy đi...
Mạnh. Tội nghiệp cậu ấy, nhắm mắt cắm cổ yêu 1 đứa như vậy. Nhưng Trang có phần giống Đạt, yêu rất nhiều người, thay người yêu nhanh hơn thay áo. Nghĩ lại thấy Tú Vi hay Thu Hương và nhiều bạn gái khác của Đạt đều rất đáng thương vì yêu một đứa không yêu mình... Nếu Đạt yêu thương từ đáy lòng thì sẽ chẳng nhạt toẹt như vậy. Hóa ra là "yêu cho có" thôi.
Cậu thật phũ phàng, không yêu thì đừng làm họ yêu cậu rồi chọn thời điểm chia tay khi tình cảm của họ cho cậu đã sâu đậm. Nếu tôi là đủ can đảm, nhất định sẽ nói cho cậu... để cậu có thế nhận ra cậu đáng ghét như thế nào.
Mình ghét những đứa đẹp trai, nhưng lại yêu một đứa như vậy! Hơn nữa xung quanh tôi toàn Đẹp Trai cả...
Mẹ tôi nói, tuổi này không nên yêu, học xong rồi yêu vẫn chưa muộn.
Nhưng, nếu yêu đơn phương một người là hư thì có lẽ sẽ chẳng có đứa học sinh nào là ngoan ngoãn cả.
Và nếu như còn đi học thì hãy yêu một ai đó... bởi chỉ có tình yêu tuổi học trò mới là đẹp đẽ và ngọt ngào nhất. Mỗi ngày đến trường đều được gặp nhau, dành hầu như toàn bộ thời gian cho nhau đến nỗi có thể nói được là " Ở bên nhau 24/24h". Ha! Với những kẻ yêu đơn phương như tôi, thì đến lớp cũng buồn, không đến thì càng buồn. Bởi đến thì phải chứng kiến cảnh người mình yêu thân mật với cô gái khác. Không đến thì nỗi nhớ người đó cứ dày dặc và da diết... Buồn.
Cái câu "Chỉ cần anh/ em được hạnh phúc là anh/ em mãn nguyện rồi"
Nghe xàm kinh.. Có ai khi yêu mà không ích kỉ, chỉ mong người đó mãi là của mình, chỉ mong người đó sẽ nhận ra tình cảm của mình và đáp lại. Mặc dù biết sẽ rất đau nhưng vẫn cố gắng... để rồi kết quả mình nhận được là... chẳng có gì, đúng vậy, mình chẳng nhận được gì hết.
Tôi từng đọc 1 quote nói rằng "Người yêu bạn, bạn không làm gì họ vẫn yêu bạn... Còn người không yêu bạn thì có làm gì đi nữa họ vẫn không yêu bạn."
Hẳn là chính xác rồi. Làm mọi điều vì người ta nhưng kết quả lại là chẳng có gì.
Thật ra thì tôi không thích tháng 11, nói hẳn ra là ghét cái tháng đen đủi nhất đời tôi. Ngã xe, rơi tiền, vỡ màn hình điện thoại, thi rớt,... bị đá chính thức là 00h03 ngày 1/11.. Sau đêm Haloween, cậu nhắn cho tôi cái tin đó...
Mà..Còn điều gì hài hơn khi đúng ngày 20/11 lại đến tháng rồi ngồi hàng tiếng trong nhà WC, đợi con bạn về nhà lấy quần đến hộ để thay và mua Kotex mang vào cho. Đã thế ra ngoài vừa đi vừa dúi dúi bọc băng vệ sinh sau lưng, đang đi thì rơi mẹ ra trước mặt mấy anh lớp trên. Mẹ! Mấy ông thấy cái bọc Kotex xanh xanh rồi thái độ như vừa thấy cái vật thể lạ kinh tởm lắm ấy. Số son.
❤
"Thanh ơi!" Giọng con gái, hình như là Lí Thảo. Tôi giả vờ không nghe thấy.
"Thanh!" Cô ấy gọi to hơn, còn chạy theo bám vào tay tôi. Kinh tởm.
Tôi quay lại, ra vẻ ngơ ngác.
"Ơ Lí Thảo..Có việc gì vậy?"
Cô nàng cười híp mắt, giọng nũng nịu nói với tôi.
"An thích những gì vậy? An lớp bên đó, thì cậu là người yêu cũ cậu ấy mà!"
Mới yêu nhau có 1 tuần, bảo tôi đào đâu ra. Con nhỏ đáng ghét. Nếu không phải hôm nay có lẽ tôi đã đấm thẳng vào mặt cậu rồi.
Tôi nhếch môi, liếc xéo ra một góc tường, làm bộ vui vẻ. Đang định trả lời... nhưng.
"Biết thế mẹ nào được. Cút" Dương dùng tay đẩy vào vai Thảo.
Tôi ngạc nhiên.
"Ơ.. ơ!"
"Ơ mẹ gì! Vào lớp rồi!"
Tôi biết Dương quý tôi nên mới làm thế, Thảo cau mày khó chịu, giật tóc Dương... Nhỏ đau điếng "A" lên, khi Thảo thả tay ra tôi đẩy vào người nó, tức giận quát.
"Cậu làm gì thế? Sao lại giật tóc Dương..." Ánh mắt tức giận của Thảo hướng đến tôi, nhỏ đỏng đảnh quay lưng đi.
"Sao đấy?!" Nguyên và Mạnh hóng hớt.
"Chấp mẹ gì con điên đấy?!" Dương.
"Tao ghét nó vãi! Điệu điệu bệnh công chúa." Mạnh liếc xéo.
"Con Thảo cặp với cái anh khóa trước.. bây giờ học Đại học Kinh tế quốc dân đấy. Thế mà anh ấy còn chạy dài... con đào mỏ" Đạt tiếp chuyện.
"Ơ mày cũng biết à? Yêu nó một tháng đào của anh ấy hơn 15 triệu. Thật ra anh ấy giàu nên 15 triệu không tiếc... đây nó lăng nhăng anh ấy đá luôn.." Nguyên cười chế diễu.
"Vụ này vừa mới đây thôi... chúng mày biết anh đấy là ai không?" Dương.
"Ai.. ai?" Tôi và cả lũ đồng thanh.
"Anh họ Hữu Long" Dương chỉ tay vào Long.
Oh My God!
"Nhưng nó đào những gì mà hết 15 triệu?!" Tôi...
Mấy đứa đồng thanh rồi vỗ vào đầu tôi. Riêng Đạt đập thẳng vào chán rồi vừa cười vừa nói. Wtf?!
"Ngu.. ăn uống, quần áo, giày dép các thứ... trong 1 tháng hết mẹ chục triệu rồi."
Tôi bĩu môi.
Nếu vậy, An bị nó đào chắc rồi... Chúc cậu may mắn.
.......
Sự thật là tuổi học trò đẹp thật đấy... khi còn đi học thì muốn ra trường thật nhanh, giờ bước chân ra ngoài xã hội rồi mới thấy tiếc nuối, muốn trở lại để được đi học thêm lần nữa. Để được cãi nhau, được giận hờn vu vơ, được yêu và rong chơi cùng nhau khi còn ngồi trên ghế nhà trường.
(Những Kỉ Niệm Vẫn Còn Nóng Hổi)
Hết Chương 9
(Galves Nguyen)
Thời học sinh của tôi, thật đẹp đẽ bởi có yêu, có ghét, có một tình yêu đơn phương 3 năm mà tôi chẳng dám nói, ai từng yêu thầm lặng sẽ hiểu thôi. sợ một khi đã nói ra thì cơ hội làm bạn cũng mất...
"Thời gian dần trôi cùng với tuổi thơ. Ngày xưa hồn nhiên cùng bao giấc mơ...
Và khi tôi cách xa tháng năm học trò. còn nhớ, ngày chia tay ấy... buồn...
...."
(Ngày ấy bạn và tôi -Lynk Lee)
Mỗi lần nghe làm tôi buồn quá, tôi không muốn trưởng thành, tôi muốn ở lại ngôi trường này, ở bên những người bạn của tôi. Nhưng mà... qua mất rồi.
Haha. Áo trắng thật đẹp, đẹp hơn tất cả một bộ váy hàng hiệu đắt đỏ... phải không?!
Tháng 11/2015. Có một người nói với tôi:
"Đi đi em. Chân anh mỏi rồi, không theo kịp em đâu, hãy đi tìm hạnh phúc cho riêng mình đi...Ai ngờ tình yêu anh vẽ, lại có hai ngã rẽ ở cuối con đường."
Khi tôi muốn đi tiếp thì cậu ấy lại chọn lời chia tay thật hay... Nếu như tôi nói rằng 2 ngã rẽ cuối con đường đó đều hướng đến 1 đích thì sao? Chúng tôi sẽ không chia tay đúng không?
Tôi và An chia tay nhau rồi! Đúng là "Có không giữ, mất đừng tìm". An đã cưng chiều tôi thế cơ mà. Từ ngày 20/10 đến giờ, dẫu thời gian bên nhau ngắn ngủi nhưng những tháng ngày đó rất đẹp... cậu cưng tôi như "Bà Hoàng" vậy. Khi tôi mệt, cậu sẵn sàng cõng tôi đi lên 4 tầng, khi tôi buồn, cậu hát cho tôi, làm trò cười cho tôi vui. Bất cứ khi nào, nơi nào, tôi muốn ăn gì uống gì chỉ cần tôi nói, cậu sẽ lập tức mang đến cho tôi. Còn khi tôi ở một mình, cậu ấy không ngại trời tối chạy đến chỗ tôi đưa tôi về đến nhà... Những lúc như vậy, tôi còn có thể nghĩ về ai nữa, còn có thể nhớ ai khi mà ở cạnh cậu, tôi không một lần cô đơn. Vậy mà cứ như đang lợi dụng cậu, lợi dụng cậu để được vui vẻ, để có thể quên đi người mà đã khiến tôi hàng đêm thao thức, Đạt. Tôi chỉ muốn tự mình nói xin lỗi cậu ấy thôi vì tôi đã chưa bao giờ yêu cậu... chỉ là đã TỪNG không yêu cậu.
...
Từ lúc bắt đầu đi học, ngại ngùng khi mới bước vào lớp 1, năm đó tôi đi muộn, bố đã cõng tôi vào lớp,... cho đến khi đến lớp 10 chưa có lúc nào, chưa một khi tôi lại khát khao đến lớp như vậy, và lại chán ghét những ngày chủ nhật nếu không thể nhìn thấy ai đó. Giờ thì cuộc sống tôi thật nhạt nhẽo.
Tháng 11, gió đông bắc về thật rồi, tôi co ro trong chiếc áo đồng phục mỏng tanh, ôi thế thì hôm nay đi xe chết rét mất.
Kể lại thì tôi với An không liên lạc hay chạm mặt nhau gần tháng rồi. Tôi onl fb thì An off, An onl thì tôi lại off. Dù học sát vách nhưng tôi không thể gặp cậu ấy đến 1 lần...
Chắc cũng vì chúng tôi chia tay rồi, tốt thôi, tôi cũng đỡ cảm thấy có lỗi. Cậu là người lấy mất nụ hôn đầu của tôi, người đầu tiên công khai tỏ tình với tôi... giờ thì chấm hết, tôi sẽ coi cậu là một kỉ niệm, một gạch trên con đường đời của mình.
....
"Wo shi xiang gei gei ni chong ai..."
(Đang hát thôi)
Tôi thường đi cầu thang phụ, tuy ko lớn nhưng yên tĩnh, vừa đi tôi có thể vừa hát, vừa nói, vừa nghĩ... vì ít người đi qua.
Đường này đến lớp xa hơi chút nhưng bỏ ra vài giây để được yên tĩnh thì thật đáng. Đang đi thì nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện...
Tiếng phát ra ở hành lang trên.
Không biết bên trên đang nói cái gì nhưng một giọng nam, một nữ rất ngọt ngào, rất vui vẻ. Tôi đi tiếp, nếu mà gặp 2 người vừa nãy thì bơ đi.
Sắp rồi, sắp đi qua rồi... nhưng tôi thấy có gì đó không ổn lắm, có phải nam vừa nãy là....
Hài, đúng như mình nghĩ. Là An.
Một bạn nam và một bạn nữ lại đứng ở hành lang, bạn nữ còn ôm tay bạn nam, cùng nhau vui vẻ trò chuyện. Nam là bạn trai... cũ. nữ là bạn cùng lớp. Lí Thiên Thảo, tên ý nghĩa quá, là Cây cỏ trên Trời, như kiểu thanh tao, trang nhã, tươi mát như cỏ trời à?
Thanh cao quá nhỉ!
Nhìn hai người họ thấy ớn.
An nhìn thấy tôi, có lẽ cậu cũng không muốn gặp tôi trong tình huống éo le này.
Đành phải giả vờ thò tay vào túi rút tờ giấy ra xem xem... Giả vờ như chưa thấy gì hết. Tôi mỉm cười nghẹn ngào.
Giờ mới nhớ vụ đêm Haloween, tôi vừa cãi nhau với An, thì con bạn cùng lớp tranh thủ ve vãn "bồ của bạn". Còn An, vừa cãi nhau với tôi, đã cua ngay được em khác rồi.. Tôi đã từng ghét An, nhưng tôi KHÔNG MUỐN vậy, tôi muốn nhanh chóng thân với An, như vậy sẽ không phải nhớ Đạt nhiều. Tôi biết tôi sai, có lỗi với An rồi. Cũng tại tôi lỡ ôm người khác trước mặt An nên cậu ấy bỏ tôi luôn. Vậy tình cảm của cậu cũng chỉ nhạt vậy thôi à? Dù sao cậu cũng có bạn gái mới rồi, tôi nên vui chứ.
Tôi sai, tôi chấp nhận còn cậu không có lỗi, lỗi ở tôi nên tôi sẽ không... không....
"Khóc rồi"
Mình sao vậy?
Khóc? Nhưng tại sao? Tại vì vừa nãy hả?
Tôi đứng im lặng ở bậc cầu thang thứ 5, một chút nữa là lên tầng 4 rồi. Nhưng tôi không đi nổi, chân tôi như bị kéo ngược ra đằng sau... để chạy theo hai người họ mà xin lỗi An. Tôi vừa sụt sịt một chút, lau khô mắt rồi đi tiếp.
Ai đó cũng vừa đứng từ đằng sau nhìn tôi, cũng đứng im như vậy... rồi đến lúc tôi đi... người đó cũng đi...
Tôi cũng không muốn biết là ai! Dù trong lòng rất tò mò...
__
Ngồi học, tôi gục mặt xuống bàn. Đến lúc phải quên đi An thôi.
"Mai chúng ta sẽ ôn tập, sau khi kiểm tra 1 tiết Hình Chương 2 xong, sẽ kiểm tra Hóa C2,3, dù hơi sớm nhưng lớp A1 thì luôn phải học nhanh hơn các lớp khối B, C, D."
Tiếng thầy vang trong căn phòng im ắng.
"Thầy ơi, bọn B1,2 học xong hóa chưa thầy?"
Hoàng Mạnh dơ tay, nói liền mạch
"B1,2 là lớp Toán, Hóa, Sinh còn học giỏi hơn chúng mày í. Chúng nó bây giờ học xong kì 1 lớp 10, hết kì 1 là hết lớp 10 rồi đấy... Đến kì 2 học lớp 11 luôn."
"Ơ. Lớp 11 khó. Học thế kiến thức có chắc không thầy."
Thằng Hữu Long nhao nhao.
"Kì 2 lớp 10 chỉ học Kì 1 lớp 11, là hóa vô cơ, còn vào lớp 11 sẽ học hóa hữu cơ. Trong lớp 11 thì tất cả các lớp chuyên A1, A2, A3, B1, B2... à còn A4 nữa. mấy bọn này phải học xong hết toàn bộ chương trình Toán Lí Hóa 12 sách nâng cao trong lớp 11. Để đến năm lớp 12, chỉ có đâm đầu vào mà ôn thi đại học."
Thầy nói 1 mạch. Kinh hoàng quá!
Bọn lớp tôi thì trâu rồi, tôi không biết có đủ sức không. Chỉ sợ xuống lớp trình độ thấp hơn. A2 cũng không được. Vì còn Hội Bạn của tôi nữa. Xa chúng nó tôi sống sao.
"Này.. mày biết chuyện gì không?"
Đang nghĩ ngợi xa xôi rồi Dương thì thầm vào tai làm tôi giật mình. Tôi lắc đầu trả lời nó.
"Không! Chuyện gì vậy?"
Nó nhìn thầy, nhìn camera rồi nói.
"Sáng nay thằng Mạnh bị gái đá, khổ thân nó, con người yêu khốn nạn vã*. Toàn lợi dụng Mạnh" Chắc chúng nó chỉ giận nhau thôi, chứ chắc gì đã chia tay.
"Ừ. Nó buồn không?" Tôi
"Ai? An hay con đấy ("o")"
"Cả hai -.-"
"Mạnh buồn nhất! Huhu thương Mạnh quá, hiền quá bị chúng nó lợi dụng."
"Trần Hoàng Mạnh! Tốt tính, đẹp trai vậy còn chê. Chắc tao phải đi xem não con kia rốt cuộc có bị sao không mất!"
Tôi quay mặt đi, dường như tôi đã im lặng gần hết ngày hôm đó. Người yêu Mạnh là Trang Cin hay Chin gì đó, chỉ là cái tên fb thôi, Trang Sen thì có (sen là người ở, nô trong tiếng Nhật), loại con gái này, yêu hàng chục thằng rồi, nó không yêu Mạnh, làm ơn buông tha cậu ấy đi...
Mạnh. Tội nghiệp cậu ấy, nhắm mắt cắm cổ yêu 1 đứa như vậy. Nhưng Trang có phần giống Đạt, yêu rất nhiều người, thay người yêu nhanh hơn thay áo. Nghĩ lại thấy Tú Vi hay Thu Hương và nhiều bạn gái khác của Đạt đều rất đáng thương vì yêu một đứa không yêu mình... Nếu Đạt yêu thương từ đáy lòng thì sẽ chẳng nhạt toẹt như vậy. Hóa ra là "yêu cho có" thôi.
Cậu thật phũ phàng, không yêu thì đừng làm họ yêu cậu rồi chọn thời điểm chia tay khi tình cảm của họ cho cậu đã sâu đậm. Nếu tôi là đủ can đảm, nhất định sẽ nói cho cậu... để cậu có thế nhận ra cậu đáng ghét như thế nào.
Mình ghét những đứa đẹp trai, nhưng lại yêu một đứa như vậy! Hơn nữa xung quanh tôi toàn Đẹp Trai cả...
Mẹ tôi nói, tuổi này không nên yêu, học xong rồi yêu vẫn chưa muộn.
Nhưng, nếu yêu đơn phương một người là hư thì có lẽ sẽ chẳng có đứa học sinh nào là ngoan ngoãn cả.
Và nếu như còn đi học thì hãy yêu một ai đó... bởi chỉ có tình yêu tuổi học trò mới là đẹp đẽ và ngọt ngào nhất. Mỗi ngày đến trường đều được gặp nhau, dành hầu như toàn bộ thời gian cho nhau đến nỗi có thể nói được là " Ở bên nhau 24/24h". Ha! Với những kẻ yêu đơn phương như tôi, thì đến lớp cũng buồn, không đến thì càng buồn. Bởi đến thì phải chứng kiến cảnh người mình yêu thân mật với cô gái khác. Không đến thì nỗi nhớ người đó cứ dày dặc và da diết... Buồn.
Cái câu "Chỉ cần anh/ em được hạnh phúc là anh/ em mãn nguyện rồi"
Nghe xàm kinh.. Có ai khi yêu mà không ích kỉ, chỉ mong người đó mãi là của mình, chỉ mong người đó sẽ nhận ra tình cảm của mình và đáp lại. Mặc dù biết sẽ rất đau nhưng vẫn cố gắng... để rồi kết quả mình nhận được là... chẳng có gì, đúng vậy, mình chẳng nhận được gì hết.
Tôi từng đọc 1 quote nói rằng "Người yêu bạn, bạn không làm gì họ vẫn yêu bạn... Còn người không yêu bạn thì có làm gì đi nữa họ vẫn không yêu bạn."
Hẳn là chính xác rồi. Làm mọi điều vì người ta nhưng kết quả lại là chẳng có gì.
Thật ra thì tôi không thích tháng 11, nói hẳn ra là ghét cái tháng đen đủi nhất đời tôi. Ngã xe, rơi tiền, vỡ màn hình điện thoại, thi rớt,... bị đá chính thức là 00h03 ngày 1/11.. Sau đêm Haloween, cậu nhắn cho tôi cái tin đó...
Mà..Còn điều gì hài hơn khi đúng ngày 20/11 lại đến tháng rồi ngồi hàng tiếng trong nhà WC, đợi con bạn về nhà lấy quần đến hộ để thay và mua Kotex mang vào cho. Đã thế ra ngoài vừa đi vừa dúi dúi bọc băng vệ sinh sau lưng, đang đi thì rơi mẹ ra trước mặt mấy anh lớp trên. Mẹ! Mấy ông thấy cái bọc Kotex xanh xanh rồi thái độ như vừa thấy cái vật thể lạ kinh tởm lắm ấy. Số son.
❤
"Thanh ơi!" Giọng con gái, hình như là Lí Thảo. Tôi giả vờ không nghe thấy.
"Thanh!" Cô ấy gọi to hơn, còn chạy theo bám vào tay tôi. Kinh tởm.
Tôi quay lại, ra vẻ ngơ ngác.
"Ơ Lí Thảo..Có việc gì vậy?"
Cô nàng cười híp mắt, giọng nũng nịu nói với tôi.
"An thích những gì vậy? An lớp bên đó, thì cậu là người yêu cũ cậu ấy mà!"
Mới yêu nhau có 1 tuần, bảo tôi đào đâu ra. Con nhỏ đáng ghét. Nếu không phải hôm nay có lẽ tôi đã đấm thẳng vào mặt cậu rồi.
Tôi nhếch môi, liếc xéo ra một góc tường, làm bộ vui vẻ. Đang định trả lời... nhưng.
"Biết thế mẹ nào được. Cút" Dương dùng tay đẩy vào vai Thảo.
Tôi ngạc nhiên.
"Ơ.. ơ!"
"Ơ mẹ gì! Vào lớp rồi!"
Tôi biết Dương quý tôi nên mới làm thế, Thảo cau mày khó chịu, giật tóc Dương... Nhỏ đau điếng "A" lên, khi Thảo thả tay ra tôi đẩy vào người nó, tức giận quát.
"Cậu làm gì thế? Sao lại giật tóc Dương..." Ánh mắt tức giận của Thảo hướng đến tôi, nhỏ đỏng đảnh quay lưng đi.
"Sao đấy?!" Nguyên và Mạnh hóng hớt.
"Chấp mẹ gì con điên đấy?!" Dương.
"Tao ghét nó vãi! Điệu điệu bệnh công chúa." Mạnh liếc xéo.
"Con Thảo cặp với cái anh khóa trước.. bây giờ học Đại học Kinh tế quốc dân đấy. Thế mà anh ấy còn chạy dài... con đào mỏ" Đạt tiếp chuyện.
"Ơ mày cũng biết à? Yêu nó một tháng đào của anh ấy hơn 15 triệu. Thật ra anh ấy giàu nên 15 triệu không tiếc... đây nó lăng nhăng anh ấy đá luôn.." Nguyên cười chế diễu.
"Vụ này vừa mới đây thôi... chúng mày biết anh đấy là ai không?" Dương.
"Ai.. ai?" Tôi và cả lũ đồng thanh.
"Anh họ Hữu Long" Dương chỉ tay vào Long.
Oh My God!
"Nhưng nó đào những gì mà hết 15 triệu?!" Tôi...
Mấy đứa đồng thanh rồi vỗ vào đầu tôi. Riêng Đạt đập thẳng vào chán rồi vừa cười vừa nói. Wtf?!
"Ngu.. ăn uống, quần áo, giày dép các thứ... trong 1 tháng hết mẹ chục triệu rồi."
Tôi bĩu môi.
Nếu vậy, An bị nó đào chắc rồi... Chúc cậu may mắn.
.......
Sự thật là tuổi học trò đẹp thật đấy... khi còn đi học thì muốn ra trường thật nhanh, giờ bước chân ra ngoài xã hội rồi mới thấy tiếc nuối, muốn trở lại để được đi học thêm lần nữa. Để được cãi nhau, được giận hờn vu vơ, được yêu và rong chơi cùng nhau khi còn ngồi trên ghế nhà trường.
(Những Kỉ Niệm Vẫn Còn Nóng Hổi)
Hết Chương 9
(Galves Nguyen)