Buổi tối, tôi đang loay hoay làm bài tập hóa, tuy thầy giáo bộ môn hóa rất dễ nhưng sắp thi học kì và tốt nghiệp rồi, tôi vẫn phải cố gắng. Tôi không được để người khác xem thường, nếu không tôi cũng sẽ tự xem thường mình mất!
“Chị hai ơi, anh Phát tìm chị nè!” Nhóc Huy đứng dưới cầu thang réo lên um sùm.
Tôi chỉ uể oải nói vọng ra: “Bảo cậu ấy tự lên đây đi!”
Huy là thằng em trai giỏi toán của tôi, là niềm tự hào nhất của cả gia đình. Kỳ thực tôi là một đứa ngốc nghếch và vô dụng, nhưng lúc nào tôi cũng cười híp mắt vì những người xung quanh mình. Tôi có một người ba hiền từ và một người mẹ xinh đẹp. Ba mẹ tôi đều là giáo viên dạy cấp một, ba tôi hiện giờ đã được lên làm hiệu trưởng rồi. Tuy nhà tôi không giàu có như những người làm ăn buôn bán, nhưng về vật chất tôi tự thấy mình không thiếu thốn thứ gì. Tôi còn có một người bạn rất “nuông chìu” mình, đó là Phát.
Dù hay đấu khẩu và chọc phá nhau, nhưng hễ tôi gặp chuyện Phát đều đứng ra xử lý. Tôi hay bướng bỉnh làm theo ý mình, cũng chỉ có Phát chịu nhượng bộ, hay ít nhất cậu ấy cũng sẽ tìm ra biện pháp tốt nhất cho tôi. Có lẽ cuộc đời tôi như vậy là đủ rồi. Dù tôi không thông minh, nhưng tôi biết tự lượng sức mình, sẽ không đòi hỏi gì nhiều ở cuộc đời này. Tôi cũng không thấy mất mát gì lớn khi quanh mình không có lấy một người bạn gái thân. Đã từng có, nhưng giờ thì không nữa rồi. Chuyện ngày đó như một giấc mơ, một cơn ác mộng mà cho đến giờ, không ai dám nhắc lại trước mặt tôi nữa.
“Cậu lại không làm được bài tập đấy à?” Phát nằm dài xuống giường tôi, cậu ấy không bao giờ ngại khi vào phòng một đứa con gái như tôi, lật tung tất cả đồ đạc tôi lên.
Tôi trợn mắt với cậu ấy, tôi có thể ngửi thấy mùi khinh thường tỏa ra nồng nặc từ người cậu ấy. Tôi lấy chân đạp cho cậu ấy một đá, “Liên quan gì đến cậu chứ?”
Nói rồi tôi cũng không sợ cậu ấy đánh trả mà quay lại lẩm nhẩm bấm máy tính. Phát đến đây đã thành thói quen rồi. Cậu ấy cũng tự coi đây như là phòng của mình, còn tôi hóa ra chỉ là là con Sen trong nhà.
Thấy tôi loay hoay với mớ bài tập, Phát ngồi dậy kéo kéo tóc tôi. Tôi dùng đầu bút chì đánh vào tay cậu ấy, nhưng cậu ấy đã kịp thời tránh đi.
“Cậu làm gì vậy? Fe có tác dụng với HNO3 đặc nguội đâu chứ?”
“Oa, thế à... Làm mình mò hoài không ra.” Tôi mừng rỡ tiếp tục bài tập hóa của mình. Vừa lẩm nhẩm vừa hỏi cậu ấy, “à, cậu tìm mình có việc gì thế?”
“Không có việc thì không tìm cậu được à?” Phát lại nằm xuống giường, lôi quyển Hoa học trò trên ngăn tủ ra đọc. Tôi chỉ muốn hỏi là có chuyện gì quan trọng hay không thôi, chứ một tuần cậu ấy đến đây ba ngày đã là con số ít rồi.
Tôi thấy cậu ấy lâu quá không nói câu nào, lấy chai nước trái cây trên tủ định đưa cho cậu ấy thì thấy cậu ấy đang chăm chăm xem hình. Tôi làm xong được bốn bài tính bình thường rồi, bài có dấu sao căn bản là thầy không kiểm, nên tôi cũng cất tập rồi lại cùng xem hình với Phát.
“Đây là hình của tụi mình lúc năm tuổi nè, nhìn cậu lùn quá.” Tôi cười ha ha, chỉ vào tấm hình cậu con trai lùn cụt mặc bộ quần áo siêu nhân màu xanh lam, còn tôi lúc ấy mũm mĩm và rất trắng. Hai đứa bé nắm tay nhau đứng trước sân, ngập màu sắc những bông hoa mười giờ. Nghe mẹ nói lúc chưa xây lại nhà, cả sân đất đều trồng loài hoa này. Nhà xây lại, hàng rào hoa cũng được thay bằng hàng rào sắt, sân đất được thay thế bằng sân xi-măng nên nhà chỉ trồng được những loài hoa trong chậu.
“Cậu thích hoa mười giờ không?” Tôi mỉm cười, chỉ vào những bông hoa và hỏi cậu ấy.
“Tôi là con trai mà, sao lại đi thích hoa được.”
“Con trai và thích hoa là hai trường hoàn toàn khác nhau đấy nhé!” Tôi huơ huơ tấm hình và đang cố nhìn kĩ xem loại mười giờ ấy ngày xưa có mấy màu. “Cậu biết tại sao lại gọi là hoa mười giờ không?”
“Vì nó nở hoa vào lúc mười giờ chứ sao. Điều này thằng nhóc Huy cũng biết đấy!”
“Không phải, mười giờ là một lời giao ước. Cô gái mồ côi đã chờ đợi chàng trai mình yêu cuộc hẹn lúc mười giờ, nhưng chờ mãi mà không thấy chàng trai ấy đến. Cô chết đi và hóa thân thành những bông hoa, cứ mười giờ lại nở, tiếp tục chờ đợi…”
Tôi nghĩ cậu ấy đã sớm quen với việc tôi phát ngôn linh tinh về truyền thuyết hoa này nọ, nên cậu ấy chỉ tập trung lắng nghe chứ không phản bác gì.
Tôi biết là cậu ấy không tin vào những điều này đâu, nhưng tôi tin. Vì tôi biết rõ, yêu thương một người là bất chấp. Như cô gái đợi chàng trai cô yêu ròng rã suốt bao nhiêu ngày để rồi kiệt sức và chết đi. Để những bông hoa mười giờ, hiện thân cho cô gái ấy, đúng mười giờ lại nở hoa, lại tiếp tục kiếp sống chờ đợi một tình yêu đã hóa hư vô. Tôi tin tình yêu như thế vẫn mãi tồn tại trên đời này.
“Tại sao khi yêu nhau người ta có thể làm những việc ngốc nghếch đến thế nhỉ?” Phát hỏi.
Tôi cũng không biết trả lời cậu ấy thế nào, vì tôi chưa thực sự trải nghiệm những điều vi diệu như vậy.
Tuy thích Thành, nhưng tôi không mù quáng như thế. Mà đó cũng không hẳn là tình yêu, tôi biết anh ấy sẽ không bao giờ biết được tình cảm của tôi, cũng sẽ chẳng bao giờ đáp lại. Thứ tình cảm ăn sâu trong lòng tôi chỉ là thầm mến. Giống như chỉ là bám víu vào thứ gì đó để không cảm thấy mình bị lạc lối trong mớ tình cảm hỗn độn.
“Mình không biết. Cậu luôn miệng bảo mình ngốc mà.” Thật ra với Phát tôi cũng không nói ra tình cảm của mình. Tôi sợ cậu ấy làm loạn lên, cậu ấy sẽ không để tôi chịu thiệt thòi như vậy, nhưng có làm quá lên thì cũng đâu được gì. Cậu ấy cũng đâu thể dùng sức mạnh của mình để làm tôi không phải chịu tổn thương về tình cảm. Cũng từng có thời gian tôi đặt tình cảm như vậy lên người Phát, nhưng mà... Tôi biết sẽ chẳng có kết quả gì đâu. Có một câu chuyện cũ tôi luôn sợ phải nói ra, và điều đó nhắc nhở tôi rằng, tôi và Phát là không-thể.
“Nè nè, mắc cỡ quá cậu không mặc quần áo kìa.” Tôi đang ngẫm nghĩ thì Phát cười phá lên, cậu ấy chỉ vào tấm hình lúc tôi ba tuổi không mặc đồ, ngồi trong cái thao thật bự như bồn tắm vậy. Cậu ấy cũng có ở đó.
“Cậu cũng vậy chứ bộ.”
“Mình có mặc quần.” Cậu ấy có mặc đồ là vì chỉ đứng ở ngoài, xem tôi tắm. Lúc nhỏ thật mất mặt mà...
“Ha ha...” Tôi cũng nhìn tấm hình, tuy hình chụp lúc tôi còn nhỏ, mà hình cũng không thấy rõ bằng máy ảnh kĩ thuật số hiện đại như bây giờ, nhưng tôi vẫn thấy mặt mình nóng ran lên vì ngại. Tôi cũng cố cười để che giấu sự ngại ngùng trong lòng. Không ngờ lúc nhỏ cậu ấy hay xem tôi tắm. Mà tôi nhỏ quá không nhớ được gì.
“Này, hôm mình và cậu cùng đến trường này. Bộ đồng phục này giờ trường tiểu học không còn mặc nữa đâu!”
À, thật ra chúng tôi có thể cùng nhau vào được lớp một một lúc là do sự sắp đặt của hai bên gia đình cả. Ba mẹ đã làm khai sinh cho tôi sớm đến tận nửa năm để tôi chính thức bằng tuổi với Phát và để hai đứa có thể đi học cùng nhau.
Ba mẹ tôi thật nhìn xa trông rộng khi biết lớn lên tôi sẽ ngốc như thế, và phải nhờ vả Phát mới có thể thuận buồm xuôi gió lên lớp.
“Không biết ngày xưa mình quen biết cậu thế nào nhỉ?”
“Lúc đó còn nhỏ xíu sao mà nhớ được hả?”
“Vậy nên mình mới cố nhớ đây!” Tôi đang cố nặn ra lần đầu tôi và cậu ấy gặp nhau. Là ở đâu nhỉ? Để tôi hỏi mẹ tôi mới được.
Phát im lìm, không thèm tranh luận với tôi nữa.
“Êu, cái này lúc hai đứa mình cùng nhận giấy khen nè.” Cậu ấy đang lật sang trang khác, nghiền ngẫm những tấm hình, lúc đó chỉ có tôi với cậu ấy thôi, thằng nhóc Huy còn quá nhỏ để đến trường cùng chúng tôi.
“Hóa ra ngày xưa mình cũng học giỏi cơ đấy!” Tôi quên mất ngày xưa mình từng là một đứa được lãnh giấy khen.
“Vì tiểu học không có lý, hóa.” Phát dội một gáo nước lạnh vào mặt tôi, nhưng tâm trạng tôi đang vui nên không thèm chấp cậu ấy làm gì.
“Cậu nói xem ngày xưa mình đeo bám cậu dai như vậy mà cậu không chán ghét mình hả?” Tôi chống tay lên cằm, nhìn Phát rồi hỏi.
“Lúc đó cậu khóc, khóc nên tôi sợ, không dám đi đâu mà không có cậu.”
Tôi nhìn cậu ấy, nhìn thật gần tôi mới phát hiện cậu ấy đẹp trai hơn Thành nhiều. Sao mọi người không nhiệt tình thầm mến cậu ấy như Thành nhỉ? Tôi luôn nghe người ta bàn tán về Thành thế này thế nọ, nhưng tôi chưa từng nghe người ta nói về Phát.
Sau này tôi mới biết, tôi không nghe ai dám bàn tán về Phát là vì cậu ấy ngầm thừa nhận tôi là bạn gái cậu ấy, nên không ai dám nói về cậu ấy trước mặt tôi. Cũng như Lệ Mai, cô ấy sẽ không bao giờ được nghe mọi người nói thế nào về Thành, thật-thiệt-thòi!
“Thì ra mình lợi hại thế đấy. Nhưng mà nhờ mình cậu mới không tụ tập với lũ con trai hư hỏng trong xóm.”
“Xùy, cậu mơ đi.”
“Cậu dám nói không phải?” Tôi bóp cổ đe dọa cậu ấy, nhưng cậu ấy rất "nhẹ nhàng" mà hất tôi văng lên giường. Cũng may giường nệm dày nên không đau tí nào.
“Nhờ cậu mà tôi không có một người bạn nào cả đó.” Sau khi cậu ấy "nhẹ nhàng" đẩy tôi ra khỏi người, cậu ấy lại tiếp tục bằng cái giọng trách móc ấy.
“Sao tại mình được chứ? Ê, mình cũng là bạn cậu mà.”
“Ý tôi là con trai kìa.”
“Tại vì mình ghét lũ chúng nó.” Không thể nào trách tôi được, tôi thực sự là hơi sợ con trai. Sợ phải thân thiết với chúng, vì có lẽ vết thương lòng ngày xưa còn đau. Tôi còn nhớ rõ từng đứa, từng đứa trêu chọc tôi thế nào.
Ngoài Phát ra, tôi không thể đụng chạm bất kì một đứa con trai khác.
Vết thương lòng từ những người bạn để lại ám ảnh trong tôi rất sâu, nên thật khó để chấp nhận ai khác ngoài Phát.
Tôi không biết mình với Phát chơi với nhau từ bao giờ, nhưng tôi biết Phát sẽ không làm tổn thương hay ức hiếp tôi. Cậu ấy luôn là người duy nhất ở cạnh tôi khi tôi cần đến, mà có lẽ đời này, chỉ cần một người bạn như vậy là được rồi.
Buổi tối, tôi đang loay hoay làm bài tập hóa, tuy thầy giáo bộ môn hóa rất dễ nhưng sắp thi học kì và tốt nghiệp rồi, tôi vẫn phải cố gắng. Tôi không được để người khác xem thường, nếu không tôi cũng sẽ tự xem thường mình mất!
“Chị hai ơi, anh Phát tìm chị nè!” Nhóc Huy đứng dưới cầu thang réo lên um sùm.
Tôi chỉ uể oải nói vọng ra: “Bảo cậu ấy tự lên đây đi!”
Huy là thằng em trai giỏi toán của tôi, là niềm tự hào nhất của cả gia đình. Kỳ thực tôi là một đứa ngốc nghếch và vô dụng, nhưng lúc nào tôi cũng cười híp mắt vì những người xung quanh mình. Tôi có một người ba hiền từ và một người mẹ xinh đẹp. Ba mẹ tôi đều là giáo viên dạy cấp một, ba tôi hiện giờ đã được lên làm hiệu trưởng rồi. Tuy nhà tôi không giàu có như những người làm ăn buôn bán, nhưng về vật chất tôi tự thấy mình không thiếu thốn thứ gì. Tôi còn có một người bạn rất “nuông chìu” mình, đó là Phát.
Dù hay đấu khẩu và chọc phá nhau, nhưng hễ tôi gặp chuyện Phát đều đứng ra xử lý. Tôi hay bướng bỉnh làm theo ý mình, cũng chỉ có Phát chịu nhượng bộ, hay ít nhất cậu ấy cũng sẽ tìm ra biện pháp tốt nhất cho tôi. Có lẽ cuộc đời tôi như vậy là đủ rồi. Dù tôi không thông minh, nhưng tôi biết tự lượng sức mình, sẽ không đòi hỏi gì nhiều ở cuộc đời này. Tôi cũng không thấy mất mát gì lớn khi quanh mình không có lấy một người bạn gái thân. Đã từng có, nhưng giờ thì không nữa rồi. Chuyện ngày đó như một giấc mơ, một cơn ác mộng mà cho đến giờ, không ai dám nhắc lại trước mặt tôi nữa.
“Cậu lại không làm được bài tập đấy à?” Phát nằm dài xuống giường tôi, cậu ấy không bao giờ ngại khi vào phòng một đứa con gái như tôi, lật tung tất cả đồ đạc tôi lên.
Tôi trợn mắt với cậu ấy, tôi có thể ngửi thấy mùi khinh thường tỏa ra nồng nặc từ người cậu ấy. Tôi lấy chân đạp cho cậu ấy một đá, “Liên quan gì đến cậu chứ?”
Nói rồi tôi cũng không sợ cậu ấy đánh trả mà quay lại lẩm nhẩm bấm máy tính. Phát đến đây đã thành thói quen rồi. Cậu ấy cũng tự coi đây như là phòng của mình, còn tôi hóa ra chỉ là là con Sen trong nhà.
Thấy tôi loay hoay với mớ bài tập, Phát ngồi dậy kéo kéo tóc tôi. Tôi dùng đầu bút chì đánh vào tay cậu ấy, nhưng cậu ấy đã kịp thời tránh đi.
“Cậu làm gì vậy? Fe có tác dụng với HNO đặc nguội đâu chứ?”
“Oa, thế à... Làm mình mò hoài không ra.” Tôi mừng rỡ tiếp tục bài tập hóa của mình. Vừa lẩm nhẩm vừa hỏi cậu ấy, “à, cậu tìm mình có việc gì thế?”
“Không có việc thì không tìm cậu được à?” Phát lại nằm xuống giường, lôi quyển Hoa học trò trên ngăn tủ ra đọc. Tôi chỉ muốn hỏi là có chuyện gì quan trọng hay không thôi, chứ một tuần cậu ấy đến đây ba ngày đã là con số ít rồi.
Tôi thấy cậu ấy lâu quá không nói câu nào, lấy chai nước trái cây trên tủ định đưa cho cậu ấy thì thấy cậu ấy đang chăm chăm xem hình. Tôi làm xong được bốn bài tính bình thường rồi, bài có dấu sao căn bản là thầy không kiểm, nên tôi cũng cất tập rồi lại cùng xem hình với Phát.
“Đây là hình của tụi mình lúc năm tuổi nè, nhìn cậu lùn quá.” Tôi cười ha ha, chỉ vào tấm hình cậu con trai lùn cụt mặc bộ quần áo siêu nhân màu xanh lam, còn tôi lúc ấy mũm mĩm và rất trắng. Hai đứa bé nắm tay nhau đứng trước sân, ngập màu sắc những bông hoa mười giờ. Nghe mẹ nói lúc chưa xây lại nhà, cả sân đất đều trồng loài hoa này. Nhà xây lại, hàng rào hoa cũng được thay bằng hàng rào sắt, sân đất được thay thế bằng sân xi-măng nên nhà chỉ trồng được những loài hoa trong chậu.
“Cậu thích hoa mười giờ không?” Tôi mỉm cười, chỉ vào những bông hoa và hỏi cậu ấy.
“Tôi là con trai mà, sao lại đi thích hoa được.”
“Con trai và thích hoa là hai trường hoàn toàn khác nhau đấy nhé!” Tôi huơ huơ tấm hình và đang cố nhìn kĩ xem loại mười giờ ấy ngày xưa có mấy màu. “Cậu biết tại sao lại gọi là hoa mười giờ không?”
“Vì nó nở hoa vào lúc mười giờ chứ sao. Điều này thằng nhóc Huy cũng biết đấy!”
“Không phải, mười giờ là một lời giao ước. Cô gái mồ côi đã chờ đợi chàng trai mình yêu cuộc hẹn lúc mười giờ, nhưng chờ mãi mà không thấy chàng trai ấy đến. Cô chết đi và hóa thân thành những bông hoa, cứ mười giờ lại nở, tiếp tục chờ đợi…”
Tôi nghĩ cậu ấy đã sớm quen với việc tôi phát ngôn linh tinh về truyền thuyết hoa này nọ, nên cậu ấy chỉ tập trung lắng nghe chứ không phản bác gì.
Tôi biết là cậu ấy không tin vào những điều này đâu, nhưng tôi tin. Vì tôi biết rõ, yêu thương một người là bất chấp. Như cô gái đợi chàng trai cô yêu ròng rã suốt bao nhiêu ngày để rồi kiệt sức và chết đi. Để những bông hoa mười giờ, hiện thân cho cô gái ấy, đúng mười giờ lại nở hoa, lại tiếp tục kiếp sống chờ đợi một tình yêu đã hóa hư vô. Tôi tin tình yêu như thế vẫn mãi tồn tại trên đời này.
“Tại sao khi yêu nhau người ta có thể làm những việc ngốc nghếch đến thế nhỉ?” Phát hỏi.
Tôi cũng không biết trả lời cậu ấy thế nào, vì tôi chưa thực sự trải nghiệm những điều vi diệu như vậy.
Tuy thích Thành, nhưng tôi không mù quáng như thế. Mà đó cũng không hẳn là tình yêu, tôi biết anh ấy sẽ không bao giờ biết được tình cảm của tôi, cũng sẽ chẳng bao giờ đáp lại. Thứ tình cảm ăn sâu trong lòng tôi chỉ là thầm mến. Giống như chỉ là bám víu vào thứ gì đó để không cảm thấy mình bị lạc lối trong mớ tình cảm hỗn độn.
“Mình không biết. Cậu luôn miệng bảo mình ngốc mà.” Thật ra với Phát tôi cũng không nói ra tình cảm của mình. Tôi sợ cậu ấy làm loạn lên, cậu ấy sẽ không để tôi chịu thiệt thòi như vậy, nhưng có làm quá lên thì cũng đâu được gì. Cậu ấy cũng đâu thể dùng sức mạnh của mình để làm tôi không phải chịu tổn thương về tình cảm. Cũng từng có thời gian tôi đặt tình cảm như vậy lên người Phát, nhưng mà... Tôi biết sẽ chẳng có kết quả gì đâu. Có một câu chuyện cũ tôi luôn sợ phải nói ra, và điều đó nhắc nhở tôi rằng, tôi và Phát là không-thể.
“Nè nè, mắc cỡ quá cậu không mặc quần áo kìa.” Tôi đang ngẫm nghĩ thì Phát cười phá lên, cậu ấy chỉ vào tấm hình lúc tôi ba tuổi không mặc đồ, ngồi trong cái thao thật bự như bồn tắm vậy. Cậu ấy cũng có ở đó.
“Cậu cũng vậy chứ bộ.”
“Mình có mặc quần.” Cậu ấy có mặc đồ là vì chỉ đứng ở ngoài, xem tôi tắm. Lúc nhỏ thật mất mặt mà...
“Ha ha...” Tôi cũng nhìn tấm hình, tuy hình chụp lúc tôi còn nhỏ, mà hình cũng không thấy rõ bằng máy ảnh kĩ thuật số hiện đại như bây giờ, nhưng tôi vẫn thấy mặt mình nóng ran lên vì ngại. Tôi cũng cố cười để che giấu sự ngại ngùng trong lòng. Không ngờ lúc nhỏ cậu ấy hay xem tôi tắm. Mà tôi nhỏ quá không nhớ được gì.
“Này, hôm mình và cậu cùng đến trường này. Bộ đồng phục này giờ trường tiểu học không còn mặc nữa đâu!”
À, thật ra chúng tôi có thể cùng nhau vào được lớp một một lúc là do sự sắp đặt của hai bên gia đình cả. Ba mẹ đã làm khai sinh cho tôi sớm đến tận nửa năm để tôi chính thức bằng tuổi với Phát và để hai đứa có thể đi học cùng nhau.
Ba mẹ tôi thật nhìn xa trông rộng khi biết lớn lên tôi sẽ ngốc như thế, và phải nhờ vả Phát mới có thể thuận buồm xuôi gió lên lớp.
“Không biết ngày xưa mình quen biết cậu thế nào nhỉ?”
“Lúc đó còn nhỏ xíu sao mà nhớ được hả?”
“Vậy nên mình mới cố nhớ đây!” Tôi đang cố nặn ra lần đầu tôi và cậu ấy gặp nhau. Là ở đâu nhỉ? Để tôi hỏi mẹ tôi mới được.
Phát im lìm, không thèm tranh luận với tôi nữa.
“Êu, cái này lúc hai đứa mình cùng nhận giấy khen nè.” Cậu ấy đang lật sang trang khác, nghiền ngẫm những tấm hình, lúc đó chỉ có tôi với cậu ấy thôi, thằng nhóc Huy còn quá nhỏ để đến trường cùng chúng tôi.
“Hóa ra ngày xưa mình cũng học giỏi cơ đấy!” Tôi quên mất ngày xưa mình từng là một đứa được lãnh giấy khen.
“Vì tiểu học không có lý, hóa.” Phát dội một gáo nước lạnh vào mặt tôi, nhưng tâm trạng tôi đang vui nên không thèm chấp cậu ấy làm gì.
“Cậu nói xem ngày xưa mình đeo bám cậu dai như vậy mà cậu không chán ghét mình hả?” Tôi chống tay lên cằm, nhìn Phát rồi hỏi.
“Lúc đó cậu khóc, khóc nên tôi sợ, không dám đi đâu mà không có cậu.”
Tôi nhìn cậu ấy, nhìn thật gần tôi mới phát hiện cậu ấy đẹp trai hơn Thành nhiều. Sao mọi người không nhiệt tình thầm mến cậu ấy như Thành nhỉ? Tôi luôn nghe người ta bàn tán về Thành thế này thế nọ, nhưng tôi chưa từng nghe người ta nói về Phát.
Sau này tôi mới biết, tôi không nghe ai dám bàn tán về Phát là vì cậu ấy ngầm thừa nhận tôi là bạn gái cậu ấy, nên không ai dám nói về cậu ấy trước mặt tôi. Cũng như Lệ Mai, cô ấy sẽ không bao giờ được nghe mọi người nói thế nào về Thành, thật-thiệt-thòi!
“Thì ra mình lợi hại thế đấy. Nhưng mà nhờ mình cậu mới không tụ tập với lũ con trai hư hỏng trong xóm.”
“Xùy, cậu mơ đi.”
“Cậu dám nói không phải?” Tôi bóp cổ đe dọa cậu ấy, nhưng cậu ấy rất "nhẹ nhàng" mà hất tôi văng lên giường. Cũng may giường nệm dày nên không đau tí nào.
“Nhờ cậu mà tôi không có một người bạn nào cả đó.” Sau khi cậu ấy "nhẹ nhàng" đẩy tôi ra khỏi người, cậu ấy lại tiếp tục bằng cái giọng trách móc ấy.
“Sao tại mình được chứ? Ê, mình cũng là bạn cậu mà.”
“Ý tôi là con trai kìa.”
“Tại vì mình ghét lũ chúng nó.” Không thể nào trách tôi được, tôi thực sự là hơi sợ con trai. Sợ phải thân thiết với chúng, vì có lẽ vết thương lòng ngày xưa còn đau. Tôi còn nhớ rõ từng đứa, từng đứa trêu chọc tôi thế nào.
Ngoài Phát ra, tôi không thể đụng chạm bất kì một đứa con trai khác.
Vết thương lòng từ những người bạn để lại ám ảnh trong tôi rất sâu, nên thật khó để chấp nhận ai khác ngoài Phát.
Tôi không biết mình với Phát chơi với nhau từ bao giờ, nhưng tôi biết Phát sẽ không làm tổn thương hay ức hiếp tôi. Cậu ấy luôn là người duy nhất ở cạnh tôi khi tôi cần đến, mà có lẽ đời này, chỉ cần một người bạn như vậy là được rồi.