Sau một trận mưa to nhiệt độ giảm xuống đáng kể. Đứng ngoài cổng bệnh viện tôi cố kéo kéo vạt áo cho gió đừng thổi vào người, cho cái lạnh đừng khiến tôi dở hơi đứng đây run lẩy bẩy.
Mai đau bụng, hại tôi hối hả chạy qua xem, bác sĩ nói bị động thai cần phải ở lại điều dưỡng vài ngày sẽ không sao tôi mới nhẹ nhõm hẳn, có tâm trạng đứng đây đợi Phát xong ca trực rồi cùng về.
Tuy đêm đã khuya, đường đã vắng người qua lại, thậm chí hai ba phút mới thấy một chiếc xe chạy qua nhưng mọi công việc trước cổng vẫn diễn ra như ban ngày. Chỗ chị bán thuốc lá, trà đá vẫn sáng đèn, chị ấy ngồi gà gật trên chiếc ghế dựa sọc. Xe bắp nấu, xe bánh mì, bánh bao… vẫn còn vài cái loe ngoe chưa bán hết. Dưới ngọn đèn đường chiếu xuống toàn là cảnh mưu sinh khổ cực.
Tự dưng thấy lòng buồn buồn.
Tôi đi men theo dọc con đường nhỏ rồi đứng duới tán cây sứ, nhìn dòng người ra vào không ngớt. Y tá, bác sĩ, người nhà có bệnh nhân cấp cứu nửa đêm thay vào đi ra vào không ngớt.
Tôi sợ bệnh viện, nơi này cho tôi những kí ức không vui. Ở đây, sự chia ly còn khốc liệt hơn là bến xe. Bởi người không thể trở ra được là người vĩnh viễn không thể trở về, hành trình con người trên chuyến xe còn có thể quay lại, còn có chuyến ngược lại quay về. Nhưng nơi này chia ly, chỉ có chuyến đi, không có chuyến về, thiên đường thì xa vời vợi.
Đứng khá lâu, đến lúc đầu gối lạnh cóng tôi mới thấy bóng dáng cao ngất của Phát bước ra. Vẫn bóng dáng quen thuộc ấy nhưng phút giây này tôi thấy lòng mình đơ ra vài khúc. Đi bên cậu ấy là Vy.
Tôi rúc sâu vào thân cây, nép hẳn vào đó nhưng Phát nhìn một cái vẫn phát hiện ra tôi. Cậu ấy đi về hướng này, đi về phía tôi nhưng tay tôi lại run lên, có ý định muốn quay đầu bỏ chạy.
“Mây!” Cậu ấy gọi, càng đến gần tôi cậu ấy càng chạy nhanh.
Lúc bắt được tay cậu ấy tôi mới phát hiện bàn tôi đã lạnh đi rất nhiều, cậu ấy lấy áo khoác quấn ngang cho tôi đỡ lạnh.
“Sao trời lạnh vậy mà ở ngoài này?” Phát nói, định kéo tay tôi đi về phía nhà xe, Vy cũng đã đi đến gần chúng tôi hơn.
Tôi gằn tay cậu ấy ra nhưng cậu ấy lại nắm chặt hơn, tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ấy, cậu ấy nhìn tôi như có điều gì khó nói lắm. Tôi không cố giật ra chỉ lạnh nhạt một câu: “Anh có gì giải thích với em?”
Giờ này, tôi chỉ còn cách dùng cách này để nước mắt yếu mềm không rơi ra. Tôi biết Vy còn trong thời gian học, theo như loài Khánh nói thì không thể nào xuất hiện ở đây. Vậy mà giờ cô ta ở đây, còn nói cười vui vẻ cùng Phát đi từ trong bệnh viện ra. Bảo tôi không nghĩ gì sao? Không thể. Tôi tin Phát, nhưng giờ phút đứng trước một cô gái nữa tôi muốn cậu ấy thành thật hơn với mình.
“Nghe anh nói, được không?” Phát kéo tôi lại, tôi đứng yên giương đôi mắt giận dữ nhìn trừng trừng vào cậu ấy.
“Không Phải như em nghĩ đâu, chuyện này…” Phát chưa nói hết Vy đã đến gần, cắt ngang lời cậu ấy muốn nói.
“Nói thật với cô ấy đi, nếu không sau này anh sẽ hối hận.”
Chỉ một câu nói hoàn toàn đẩy tôi xuống vực thẳm.
Phát quay lại trừng mắt với Vy: “Cô đừng làm mọi việc rắc rối nữa, được không? Đi đi, việc tôi tự tôi lo.”
Vy vẫn đứng đó, cười cười: “Có những chuyện chỉ phụ nữ mới hiểu nhau. Anh nói cho cô ấy biết đi, yêu một người, không phải lúc nào cũng bảo vệ người đó trong một cái hộp thủy tinh. Dù an toàn cỡ nào, cũng rất dễ dàng bị vỡ.”
Nói rồi cô ấy xoay người bước đi, nhìn bóng lưng cô đơn của cô ấy tôi không khỏi tự hỏi, tại sao nghe cô ấy nói tôi lại cảm thấy là lạ. Hay là, tôi ngốc đến độ không phân biệt được đâu là khuyên răn đâu là châm dầu vào lửa.
Phát vỗ vỗ đầu tôi, ôm tôi vào lòng, cậu ấy lẩm nhẩm: “Có lẽ nên nói cho em biết chuyện này rồi. Đừng khóc, đừng khóc, đừng hiểu lầm, anh và cô ấy không có gì hết. Nếu tin tưởng, hãy đi theo anh.”
Rồi cậu ấy nắm tay tôi kéo tôi vào bệnh viện. Tuy nói vậy nhưng cậu ấy không cho tôi cơ hội được giãy ra. Đi thẳng vào phòng chăm sóc đặc biệt, cậu ấy từ từ kéo rèm cửa còn tôi chỉ biết trân trối nhìn vào đó, chết lặng.
“Cậu ấy phẫu thuật sau em hai ngày, khi em vừa tỉnh lại cậu ấy được đưa vào bàn mổ. Cậu ấy không may mắn như em, trên người cậu ấy không phải chỉ là một khối u, mà là ung thư, phẫu thuật xong sau này cơ hội tái phát gây nguy hiểm rất cao. Ca phẫu thuật không mấy khả quan cho đến giờ vẫn chưa thể tỉnh lại, vẫn đang để bác sĩ theo dõi.”
Khánh, cậu ấy bảo đi tu nghiệp sáu tháng mà, cậu ấy hứa sáu tháng về sẽ dẫn tôi đi Tây Nguyên, đi qua mùa hoa dã quỳ mà. Tại sao cậu ấy lại nằm im ở đó, tại sao cậu ấy lại không giữ lời hứa với tôi?
Phát ôm tôi, vỗ nhè nhẹ vào lưng tôi, trong lòng tôi vẫn không ngừng tự hỏi, tại sao lại là Khánh?
“Anh hứa với cậu ấy không cho em biết, nhưng Vy nói đúng, em có quyền được biết. Em đừng trách anh, anh chỉ sợ em vừa hết bệnh không thể chịu quá nhiều áp lực. Cậu ấy sẽ tỉnh lại, không sao hết, em phải tin cậu ấy.”
“Em cũng tin.” Nói rồi tôi nhẹ nhàng vòng tay ôm cậu ấy, giấu đi hai dòng nước mắt đang lăn dài trong chiếc áo sơ mi còn vươn mùi của cậu ấy, “Xin lỗi anh.”
“Cậu ấy gửi cho em thứ này.” Nói rồi Phát chìa tay đưa cho tôi một quyển sổ nhỏ.
Tôi cũng không nói gì, hai chúng tôi đi ra nhà xe rồi cùng nhau về. Tôi không thể cứ đem những phiền muộn bận lòng đến cho Phát, dù có như thế nào tôi cũng sẽ tự mình vượt qua.
…
Khánh ra đi đột ngột vào một ngày mưa tháng tám, khi tôi đang sắp xếp lại công việc của mình ngoài tiệm, người đến đón tôi sang đó là Phát.
Cậu ấy không chào tạm biệt tôi đã vội ra đi, cậu ấy nằm đó, yên lặng mà thanh thản. Nhìn người nhà đến sắp xếp cho cậu ấy ra về, lúc đó tôi đã không rơi một giọt nước mắt nào, tôi vẫn luôn miệng lẩm bẩm nói xin lỗi như linh hồn xa xôi cậu ấy sẽ nghe được.
Đối với tôi cậu ấy không chỉ là một người bạn, còn giống như người em trai nhỏ, cậu ấy có nhiệt huyết, có năng lực, có lúc cũng lém lỉnh, muôn hình vạn trạng. Mọi việc tôi và cậu ấy cùng nhau trải qua tất cả xoáy vào nhau, từng ngày cậu ấy tỉ mẫn chăm sóc cho mấy cây xương rồng trong tiệm, dọn dẹp lại mọi thứ, càu nhàu tôi không biết mua đồ ăn để sẵn trong nhà.
Thì ra đến một lúc nào đó đau quá, người ta sẽ không thể nào khóc được.
Tôi cứ thế ngơ ngẩn suốt mấy ngày. Có lúc còn lục lọi email, trong đó cậu ấy vẫn còn nói mình đi tu nghiệp rất tốt, mấy cô em nước ngoài rất nhiệt tình. Có lúc lại quên bẵng việc cậu ấy đã rời xa chúng tôi. Có lúc còn nghĩ, à hóa ra đây chỉ là một giấc mơ mà thôi, lễ giáng sinh cậu ấy sẽ đúng hẹn trở về. Thì ra, trên đời lại có nhiều chuyện gạt người như thế. Suy cho cùng, người không chịu đối mặt như tôi đến cuối cùng vẫn phải tỉnh ra.
Sau khi viếng lễ tang Khánh, Phát đưa tôi về tiệm. Cậu ấy dặn tôi ở lại đây, buổi chiều cậu ấy sẽ sang đón. Nhìn xe cậu rẽ nước lái về phía bệnh viện tôi bỗng sợ phải chia ly. Nỗi đau chia ly nào cũng là quá lớn.
Tôi điện thoại cho Phát, nước mắt bây giờ mới không tự chủ được rơi xuống ướt cả đôi tay đang run run.
“Anh quay lại đi, quay lại đi, em không muốn một mình...”
Tôi bật khóc như một con ngốc, Phát chạy vào trên người vẫn còn dính nước mưa ướt nhòe. Cậu ấy ôm tôi vào lòng, vẫn bờ vai ấm áp ấy bao năm qua chưa bao giờ thay đổi.
“Em sợ lắm. Sợ anh lại bỏ em mà đi. Cậu ấy đã tồn tại chỗ này quá lâu rồi, vậy cũng đột ngột quay người ra đi. Ngay cả câu nói tạm biệt với em, thời gian chuẩn bị tâm lý cậu ấy đều không cho em. Cậu ấy đáng ghét! Em không cần, không cần quen biết nhau lâu như vậy rồi đột nhiên biến mất. Anh cũng không được biến mất, đừng biến mất được không?”
Tôi mặc kệ Phát lau lung tung trên mặt, nước mắt tôi vẫn cứ không ngừng rơi ra, như cơn mưa ngoài kia, như mọi thứ gột rửa lại thành phố này.
“Anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh định để em một mình suy nghĩ, không phải bỏ rơi em, anh không bỏ em lại, ngoan…” Lời nói cậu ấy cũng lung tung lộn xộn. Nhưng tôi nghe hiểu được. Trong con ngươi đang nhòe đi của tôi, chợt thấy nước mắt cậu ấy cũng rơi trên lòng bàn tay tôi bỏng rát. “Anh sợ em sẽ vì cậu ấy mà đau khổ, sẽ không cần anh, anh rất sợ, sợ em rời xa nên không dám đối mặt với em.”
“Quyển nhật kí đó em không có đọc, em không biết tình cảm của cậu ấy đối với em là gì, nhưng em yêu anh, em sẽ không lựa chọn từ bỏ, anh cũng đừng bỏ em, được không?” Giọng nói tôi tự động trở nên run run, thật ra quyển sổ đó tôi không có đọc, không dám đọc. Lúc cậu ấy tái phát lại bệnh nặng hơn, khả năng tỉnh lại thấp hơn dự tính ban đầu rất nhiều, lúc đó tôi ngày nào cũng hy vọng cậu ấy sẽ khỏe lại, tôi sẽ ném trả quyển sổ vào mặt cậu ấy rồi trách sao có gì không chịu nói thẳng với tôi lại dùng đến cách độc ác này. Nhưng chờ đợi tôi ở phía trước không phải là một Vũ Khánh khỏe mạnh cho tôi mắng chửi, mà là một linh hồn đang dần dần lìa xa chúng tôi, trôi dạt về phía chân trời.
“Ngủ một lát đi, anh sẽ không đi, ở lại với em.”
Có lời hứa của cậu ấy là tôi yên tâm rồi, vì mệt mỏi tích tụ mấy ngày tôi vừa nhắm mắt đã thiếp đi lúc nào không hay, lúc thức dậy bầu trời bên ngoài đã tối mịt.
“Đi, anh pha nước nóng cho em tắm, rồi cùng anh đi đến chỗ này.”
Bóng dáng cao lớn của cậu ấy bỏ vào phòng bếp, đem hai bình thủy nước đổ vào thao trong phòng tắm rồi thử độ nóng, kéo tôi vào phòng tắm. Nước nóng làm tôi tỉnh táo lại, rốt cuộc cũng đỡ mệt hơn, nhìn cậu ấy mỉm cười tôi cũng tự nhìn lại mình trong gương tự nhủ: Phải vui vẻ, bất cứ giá nào cũng phải hạnh phúc. Sau khi gột rửa tất cả tôi sẽ nhìn về phía tương lai, bỏ sau lưng mọi quá khứ không có chỗ chen chân của hạnh phúc này.
“Em đói, muốn ăn món ăn của anh làm, em muốn ăn kem, muốn ăn táo, muốn ăn sô cô la…” Tôi ôm eo Phát cọ cọ.
“Được rồi, được rồi. Anh sớm chuẩn bị hết rồi, chúng ta về nhà.”
Tôi và Phát không về nhà, cậu ấy lái xe ra khỏi khu đô thị tấp nập. Ngoài kia mưa đã không còn rơi nữa, những ngọn đền đường không chỉ thê lương mà còn ấm áp. Quẹo vào một con đường xa lạ, rồi dừng xe trước một ngôi nhà có cánh cửa màu đen, cùng hàng rào màu trắng có trồng hai giàn hoa ti gôn trước cổng.
Phát cầm chìa khóa mở cửa, tôi chưa kịp hỏi cậu ấy đã lái xe quay trở lại chạy vào ga ra xe.
“Đây là đâu vậy?”
Cậu ấy mở cửa xe, xách túi xách của tôi rồi kéo tôi vào trong nhà, nắm lấy bàn ấm áp của cậu ấy chỉ nghe cậu ấy nhỏ giọng nói một câu: “Nhà.”
Đem túi xách để xuống bàn phòng khách, cậu ấy kéo tôi lên lầu trong khi tôi còn mải miết nhìn những khung ảnh treo trên tường.
Đi thẳng lên hai cầu thang, không phải là một tầng lầu ấm áp như tầng một, mà là một khoảng sân rộng. Phát bật công tắc, dưới ánh đèn mọi thứ như thật lung linh huyền ảo khiến tôi không dám tin vào mắt mình.
Phát ôm tôi từ phía sau, lưng tôi dựa vào khung ngực rắn chắc của cậu. Trước mặt tôi là một khoảng sân, một khoảng sân có đủ các loài hoa, từ hoa trong chậu đến hoa treo trên giàn, mọi thứ đều muôn màu muôn sắc. Phía trên còn có một lớp kính thủy tinh trong suốt nếu không mở đèn tôi còn nghĩ đây hẳn là một tầng sân thượng bình thường.
Muốn mở miệng nói gì đó nhưng tôi lại không nghĩ mình không thốt nên lời, chỉ biết nhoẻn miệng cười hạnh phúc trong khi nước mắt không kìm được chảy dài.
“Có những bông hoa ươm mầm trong lòng em, nó vẫn sẽ sinh sôi như khu vườn nhỏ này. Mỗi lúc em buồn, chúng sẽ là bạn của em, mỗi lúc em vui vẻ, có thể mang những bông hoa chưng trong nhà. Quanh năm, chúng sẽ vì em mà nở, giống như anh, em hãy nhớ dù vui hay buồn anh cũng giống như chúng vĩnh viễn bên cạnh em.”
Cậu ấy xoay người tôi lại, cầm tay đeo lên ngón áp út một chiếc nhẫn lành lạnh: “Không cần biết có chuyện gì, chỉ cần giao mình cho anh.” Trong đêm đôi mắt cậu ấy nhìn tôi dịu dàng mà tha thiết, ánh mắt mà mãi sau này khi nhớ lại tôi vẫn còn thấy ấm lòng, cậu ấy nói: “Lấy anh đi.”
Tôi giả vờ suy tư nói: “Phát, sinh nhật vui vẻ. Hôm nay em không kịp chuẩn bị quà nên đành mang mình tặng cho anh, anh nhất định phải biết quý trọng em, không được rời xa em…”
Nói rồi kiễng chân hôn lên môi cậu ấy, sau đó vòng tay rúc vào ngực cậu không dám ngẩng đầu lên. Phát bất đắc dĩ vuốt vuốt mái tóc cụt lủn không đẹp của tôi cười cười: “Em thật ngốc.”
Không biết tương lai sẽ có bao nhiêu khó khăn chờ đón. Sẽ có người đến, người đi, cũng có những người lướt qua đời tôi rồi lìa xa mãi mãi, nhưng tôi tin cậu ấy vẫn sẽ ở đó. Chậm rãi cùng tôi lớn lên, chậm rãi dắt tay vượt qua bao năm tháng.
Chúng tôi gọi đó là hạnh phúc.
~*~
The end.
Sau một trận mưa to nhiệt độ giảm xuống đáng kể. Đứng ngoài cổng bệnh viện tôi cố kéo kéo vạt áo cho gió đừng thổi vào người, cho cái lạnh đừng khiến tôi dở hơi đứng đây run lẩy bẩy.
Mai đau bụng, hại tôi hối hả chạy qua xem, bác sĩ nói bị động thai cần phải ở lại điều dưỡng vài ngày sẽ không sao tôi mới nhẹ nhõm hẳn, có tâm trạng đứng đây đợi Phát xong ca trực rồi cùng về.
Tuy đêm đã khuya, đường đã vắng người qua lại, thậm chí hai ba phút mới thấy một chiếc xe chạy qua nhưng mọi công việc trước cổng vẫn diễn ra như ban ngày. Chỗ chị bán thuốc lá, trà đá vẫn sáng đèn, chị ấy ngồi gà gật trên chiếc ghế dựa sọc. Xe bắp nấu, xe bánh mì, bánh bao… vẫn còn vài cái loe ngoe chưa bán hết. Dưới ngọn đèn đường chiếu xuống toàn là cảnh mưu sinh khổ cực.
Tự dưng thấy lòng buồn buồn.
Tôi đi men theo dọc con đường nhỏ rồi đứng duới tán cây sứ, nhìn dòng người ra vào không ngớt. Y tá, bác sĩ, người nhà có bệnh nhân cấp cứu nửa đêm thay vào đi ra vào không ngớt.
Tôi sợ bệnh viện, nơi này cho tôi những kí ức không vui. Ở đây, sự chia ly còn khốc liệt hơn là bến xe. Bởi người không thể trở ra được là người vĩnh viễn không thể trở về, hành trình con người trên chuyến xe còn có thể quay lại, còn có chuyến ngược lại quay về. Nhưng nơi này chia ly, chỉ có chuyến đi, không có chuyến về, thiên đường thì xa vời vợi.
Đứng khá lâu, đến lúc đầu gối lạnh cóng tôi mới thấy bóng dáng cao ngất của Phát bước ra. Vẫn bóng dáng quen thuộc ấy nhưng phút giây này tôi thấy lòng mình đơ ra vài khúc. Đi bên cậu ấy là Vy.
Tôi rúc sâu vào thân cây, nép hẳn vào đó nhưng Phát nhìn một cái vẫn phát hiện ra tôi. Cậu ấy đi về hướng này, đi về phía tôi nhưng tay tôi lại run lên, có ý định muốn quay đầu bỏ chạy.
“Mây!” Cậu ấy gọi, càng đến gần tôi cậu ấy càng chạy nhanh.
Lúc bắt được tay cậu ấy tôi mới phát hiện bàn tôi đã lạnh đi rất nhiều, cậu ấy lấy áo khoác quấn ngang cho tôi đỡ lạnh.
“Sao trời lạnh vậy mà ở ngoài này?” Phát nói, định kéo tay tôi đi về phía nhà xe, Vy cũng đã đi đến gần chúng tôi hơn.
Tôi gằn tay cậu ấy ra nhưng cậu ấy lại nắm chặt hơn, tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ấy, cậu ấy nhìn tôi như có điều gì khó nói lắm. Tôi không cố giật ra chỉ lạnh nhạt một câu: “Anh có gì giải thích với em?”
Giờ này, tôi chỉ còn cách dùng cách này để nước mắt yếu mềm không rơi ra. Tôi biết Vy còn trong thời gian học, theo như loài Khánh nói thì không thể nào xuất hiện ở đây. Vậy mà giờ cô ta ở đây, còn nói cười vui vẻ cùng Phát đi từ trong bệnh viện ra. Bảo tôi không nghĩ gì sao? Không thể. Tôi tin Phát, nhưng giờ phút đứng trước một cô gái nữa tôi muốn cậu ấy thành thật hơn với mình.
“Nghe anh nói, được không?” Phát kéo tôi lại, tôi đứng yên giương đôi mắt giận dữ nhìn trừng trừng vào cậu ấy.
“Không Phải như em nghĩ đâu, chuyện này…” Phát chưa nói hết Vy đã đến gần, cắt ngang lời cậu ấy muốn nói.
“Nói thật với cô ấy đi, nếu không sau này anh sẽ hối hận.”
Chỉ một câu nói hoàn toàn đẩy tôi xuống vực thẳm.
Phát quay lại trừng mắt với Vy: “Cô đừng làm mọi việc rắc rối nữa, được không? Đi đi, việc tôi tự tôi lo.”
Vy vẫn đứng đó, cười cười: “Có những chuyện chỉ phụ nữ mới hiểu nhau. Anh nói cho cô ấy biết đi, yêu một người, không phải lúc nào cũng bảo vệ người đó trong một cái hộp thủy tinh. Dù an toàn cỡ nào, cũng rất dễ dàng bị vỡ.”
Nói rồi cô ấy xoay người bước đi, nhìn bóng lưng cô đơn của cô ấy tôi không khỏi tự hỏi, tại sao nghe cô ấy nói tôi lại cảm thấy là lạ. Hay là, tôi ngốc đến độ không phân biệt được đâu là khuyên răn đâu là châm dầu vào lửa.
Phát vỗ vỗ đầu tôi, ôm tôi vào lòng, cậu ấy lẩm nhẩm: “Có lẽ nên nói cho em biết chuyện này rồi. Đừng khóc, đừng khóc, đừng hiểu lầm, anh và cô ấy không có gì hết. Nếu tin tưởng, hãy đi theo anh.”
Rồi cậu ấy nắm tay tôi kéo tôi vào bệnh viện. Tuy nói vậy nhưng cậu ấy không cho tôi cơ hội được giãy ra. Đi thẳng vào phòng chăm sóc đặc biệt, cậu ấy từ từ kéo rèm cửa còn tôi chỉ biết trân trối nhìn vào đó, chết lặng.
“Cậu ấy phẫu thuật sau em hai ngày, khi em vừa tỉnh lại cậu ấy được đưa vào bàn mổ. Cậu ấy không may mắn như em, trên người cậu ấy không phải chỉ là một khối u, mà là ung thư, phẫu thuật xong sau này cơ hội tái phát gây nguy hiểm rất cao. Ca phẫu thuật không mấy khả quan cho đến giờ vẫn chưa thể tỉnh lại, vẫn đang để bác sĩ theo dõi.”
Khánh, cậu ấy bảo đi tu nghiệp sáu tháng mà, cậu ấy hứa sáu tháng về sẽ dẫn tôi đi Tây Nguyên, đi qua mùa hoa dã quỳ mà. Tại sao cậu ấy lại nằm im ở đó, tại sao cậu ấy lại không giữ lời hứa với tôi?
Phát ôm tôi, vỗ nhè nhẹ vào lưng tôi, trong lòng tôi vẫn không ngừng tự hỏi, tại sao lại là Khánh?
“Anh hứa với cậu ấy không cho em biết, nhưng Vy nói đúng, em có quyền được biết. Em đừng trách anh, anh chỉ sợ em vừa hết bệnh không thể chịu quá nhiều áp lực. Cậu ấy sẽ tỉnh lại, không sao hết, em phải tin cậu ấy.”
“Em cũng tin.” Nói rồi tôi nhẹ nhàng vòng tay ôm cậu ấy, giấu đi hai dòng nước mắt đang lăn dài trong chiếc áo sơ mi còn vươn mùi của cậu ấy, “Xin lỗi anh.”
“Cậu ấy gửi cho em thứ này.” Nói rồi Phát chìa tay đưa cho tôi một quyển sổ nhỏ.
Tôi cũng không nói gì, hai chúng tôi đi ra nhà xe rồi cùng nhau về. Tôi không thể cứ đem những phiền muộn bận lòng đến cho Phát, dù có như thế nào tôi cũng sẽ tự mình vượt qua.
…
Khánh ra đi đột ngột vào một ngày mưa tháng tám, khi tôi đang sắp xếp lại công việc của mình ngoài tiệm, người đến đón tôi sang đó là Phát.
Cậu ấy không chào tạm biệt tôi đã vội ra đi, cậu ấy nằm đó, yên lặng mà thanh thản. Nhìn người nhà đến sắp xếp cho cậu ấy ra về, lúc đó tôi đã không rơi một giọt nước mắt nào, tôi vẫn luôn miệng lẩm bẩm nói xin lỗi như linh hồn xa xôi cậu ấy sẽ nghe được.
Đối với tôi cậu ấy không chỉ là một người bạn, còn giống như người em trai nhỏ, cậu ấy có nhiệt huyết, có năng lực, có lúc cũng lém lỉnh, muôn hình vạn trạng. Mọi việc tôi và cậu ấy cùng nhau trải qua tất cả xoáy vào nhau, từng ngày cậu ấy tỉ mẫn chăm sóc cho mấy cây xương rồng trong tiệm, dọn dẹp lại mọi thứ, càu nhàu tôi không biết mua đồ ăn để sẵn trong nhà.
Thì ra đến một lúc nào đó đau quá, người ta sẽ không thể nào khóc được.
Tôi cứ thế ngơ ngẩn suốt mấy ngày. Có lúc còn lục lọi email, trong đó cậu ấy vẫn còn nói mình đi tu nghiệp rất tốt, mấy cô em nước ngoài rất nhiệt tình. Có lúc lại quên bẵng việc cậu ấy đã rời xa chúng tôi. Có lúc còn nghĩ, à hóa ra đây chỉ là một giấc mơ mà thôi, lễ giáng sinh cậu ấy sẽ đúng hẹn trở về. Thì ra, trên đời lại có nhiều chuyện gạt người như thế. Suy cho cùng, người không chịu đối mặt như tôi đến cuối cùng vẫn phải tỉnh ra.
Sau khi viếng lễ tang Khánh, Phát đưa tôi về tiệm. Cậu ấy dặn tôi ở lại đây, buổi chiều cậu ấy sẽ sang đón. Nhìn xe cậu rẽ nước lái về phía bệnh viện tôi bỗng sợ phải chia ly. Nỗi đau chia ly nào cũng là quá lớn.
Tôi điện thoại cho Phát, nước mắt bây giờ mới không tự chủ được rơi xuống ướt cả đôi tay đang run run.
“Anh quay lại đi, quay lại đi, em không muốn một mình...”
Tôi bật khóc như một con ngốc, Phát chạy vào trên người vẫn còn dính nước mưa ướt nhòe. Cậu ấy ôm tôi vào lòng, vẫn bờ vai ấm áp ấy bao năm qua chưa bao giờ thay đổi.
“Em sợ lắm. Sợ anh lại bỏ em mà đi. Cậu ấy đã tồn tại chỗ này quá lâu rồi, vậy cũng đột ngột quay người ra đi. Ngay cả câu nói tạm biệt với em, thời gian chuẩn bị tâm lý cậu ấy đều không cho em. Cậu ấy đáng ghét! Em không cần, không cần quen biết nhau lâu như vậy rồi đột nhiên biến mất. Anh cũng không được biến mất, đừng biến mất được không?”
Tôi mặc kệ Phát lau lung tung trên mặt, nước mắt tôi vẫn cứ không ngừng rơi ra, như cơn mưa ngoài kia, như mọi thứ gột rửa lại thành phố này.
“Anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh định để em một mình suy nghĩ, không phải bỏ rơi em, anh không bỏ em lại, ngoan…” Lời nói cậu ấy cũng lung tung lộn xộn. Nhưng tôi nghe hiểu được. Trong con ngươi đang nhòe đi của tôi, chợt thấy nước mắt cậu ấy cũng rơi trên lòng bàn tay tôi bỏng rát. “Anh sợ em sẽ vì cậu ấy mà đau khổ, sẽ không cần anh, anh rất sợ, sợ em rời xa nên không dám đối mặt với em.”
“Quyển nhật kí đó em không có đọc, em không biết tình cảm của cậu ấy đối với em là gì, nhưng em yêu anh, em sẽ không lựa chọn từ bỏ, anh cũng đừng bỏ em, được không?” Giọng nói tôi tự động trở nên run run, thật ra quyển sổ đó tôi không có đọc, không dám đọc. Lúc cậu ấy tái phát lại bệnh nặng hơn, khả năng tỉnh lại thấp hơn dự tính ban đầu rất nhiều, lúc đó tôi ngày nào cũng hy vọng cậu ấy sẽ khỏe lại, tôi sẽ ném trả quyển sổ vào mặt cậu ấy rồi trách sao có gì không chịu nói thẳng với tôi lại dùng đến cách độc ác này. Nhưng chờ đợi tôi ở phía trước không phải là một Vũ Khánh khỏe mạnh cho tôi mắng chửi, mà là một linh hồn đang dần dần lìa xa chúng tôi, trôi dạt về phía chân trời.
“Ngủ một lát đi, anh sẽ không đi, ở lại với em.”
Có lời hứa của cậu ấy là tôi yên tâm rồi, vì mệt mỏi tích tụ mấy ngày tôi vừa nhắm mắt đã thiếp đi lúc nào không hay, lúc thức dậy bầu trời bên ngoài đã tối mịt.
“Đi, anh pha nước nóng cho em tắm, rồi cùng anh đi đến chỗ này.”
Bóng dáng cao lớn của cậu ấy bỏ vào phòng bếp, đem hai bình thủy nước đổ vào thao trong phòng tắm rồi thử độ nóng, kéo tôi vào phòng tắm. Nước nóng làm tôi tỉnh táo lại, rốt cuộc cũng đỡ mệt hơn, nhìn cậu ấy mỉm cười tôi cũng tự nhìn lại mình trong gương tự nhủ: Phải vui vẻ, bất cứ giá nào cũng phải hạnh phúc. Sau khi gột rửa tất cả tôi sẽ nhìn về phía tương lai, bỏ sau lưng mọi quá khứ không có chỗ chen chân của hạnh phúc này.
“Em đói, muốn ăn món ăn của anh làm, em muốn ăn kem, muốn ăn táo, muốn ăn sô cô la…” Tôi ôm eo Phát cọ cọ.
“Được rồi, được rồi. Anh sớm chuẩn bị hết rồi, chúng ta về nhà.”
Tôi và Phát không về nhà, cậu ấy lái xe ra khỏi khu đô thị tấp nập. Ngoài kia mưa đã không còn rơi nữa, những ngọn đền đường không chỉ thê lương mà còn ấm áp. Quẹo vào một con đường xa lạ, rồi dừng xe trước một ngôi nhà có cánh cửa màu đen, cùng hàng rào màu trắng có trồng hai giàn hoa ti gôn trước cổng.
Phát cầm chìa khóa mở cửa, tôi chưa kịp hỏi cậu ấy đã lái xe quay trở lại chạy vào ga ra xe.
“Đây là đâu vậy?”
Cậu ấy mở cửa xe, xách túi xách của tôi rồi kéo tôi vào trong nhà, nắm lấy bàn ấm áp của cậu ấy chỉ nghe cậu ấy nhỏ giọng nói một câu: “Nhà.”
Đem túi xách để xuống bàn phòng khách, cậu ấy kéo tôi lên lầu trong khi tôi còn mải miết nhìn những khung ảnh treo trên tường.
Đi thẳng lên hai cầu thang, không phải là một tầng lầu ấm áp như tầng một, mà là một khoảng sân rộng. Phát bật công tắc, dưới ánh đèn mọi thứ như thật lung linh huyền ảo khiến tôi không dám tin vào mắt mình.
Phát ôm tôi từ phía sau, lưng tôi dựa vào khung ngực rắn chắc của cậu. Trước mặt tôi là một khoảng sân, một khoảng sân có đủ các loài hoa, từ hoa trong chậu đến hoa treo trên giàn, mọi thứ đều muôn màu muôn sắc. Phía trên còn có một lớp kính thủy tinh trong suốt nếu không mở đèn tôi còn nghĩ đây hẳn là một tầng sân thượng bình thường.
Muốn mở miệng nói gì đó nhưng tôi lại không nghĩ mình không thốt nên lời, chỉ biết nhoẻn miệng cười hạnh phúc trong khi nước mắt không kìm được chảy dài.
“Có những bông hoa ươm mầm trong lòng em, nó vẫn sẽ sinh sôi như khu vườn nhỏ này. Mỗi lúc em buồn, chúng sẽ là bạn của em, mỗi lúc em vui vẻ, có thể mang những bông hoa chưng trong nhà. Quanh năm, chúng sẽ vì em mà nở, giống như anh, em hãy nhớ dù vui hay buồn anh cũng giống như chúng vĩnh viễn bên cạnh em.”
Cậu ấy xoay người tôi lại, cầm tay đeo lên ngón áp út một chiếc nhẫn lành lạnh: “Không cần biết có chuyện gì, chỉ cần giao mình cho anh.” Trong đêm đôi mắt cậu ấy nhìn tôi dịu dàng mà tha thiết, ánh mắt mà mãi sau này khi nhớ lại tôi vẫn còn thấy ấm lòng, cậu ấy nói: “Lấy anh đi.”
Tôi giả vờ suy tư nói: “Phát, sinh nhật vui vẻ. Hôm nay em không kịp chuẩn bị quà nên đành mang mình tặng cho anh, anh nhất định phải biết quý trọng em, không được rời xa em…”
Nói rồi kiễng chân hôn lên môi cậu ấy, sau đó vòng tay rúc vào ngực cậu không dám ngẩng đầu lên. Phát bất đắc dĩ vuốt vuốt mái tóc cụt lủn không đẹp của tôi cười cười: “Em thật ngốc.”
Không biết tương lai sẽ có bao nhiêu khó khăn chờ đón. Sẽ có người đến, người đi, cũng có những người lướt qua đời tôi rồi lìa xa mãi mãi, nhưng tôi tin cậu ấy vẫn sẽ ở đó. Chậm rãi cùng tôi lớn lên, chậm rãi dắt tay vượt qua bao năm tháng.
Chúng tôi gọi đó là hạnh phúc.
~~
The end.