5h sáng sớm, nó đã dậy từ lúc nào, thay quần áo, chải tóc các thứ. Hôm nay nó mặc một chiếc váy màu đen bằng ren ngắn trên đầu gối có kết một bông hoa bên ngực phải, một cái nơ phía sai lưng, nó cột tóc cao lên bằng một chiếc nơ buột tóc cũng màu đen luôn, mái tóc nó hôm nay đã được nhuộm lại màu vàng nâu, đeo thêm một cái túi quai chéo màu đen.Nó vào gara lấy chiếc Audi màu trắng của mình chạy với tốc độ ánh sáng. Đến một cửa hàng hoa gần đó, nó bước xuống, nói:- Bán cho cháu một bó hoa hướng dương đẹp nhất.
- Nhưng bó hoa này rất đắc, cháu có mua nổi không?- Bà chủ cửa hàng hoa đưa cho nó một bó hoa rất đẹp
- Dĩ nhiên, cô cứ gọi lại cho cháu đi ạ.- Nó
- Đây.- Bà chủ đã gói lại cho nó
- Bao nhiêu ạ?
- 30 triệu.- Vì bó hoa này là hoa hiếm, được lai từ hoa hướng dương của Việt - Thụy sĩ nên rất đắc
Nó lấy trong chiếc túi quai chéo ra 2 sắp tiền 500 nghìn, một sắp đó tương đương với 30 triệu.
- khỏi thói.- Nó nói rồi cầm bó hoa bỏ đi, bỏ lại bà chủ vẫn đang đơ người đứng đó.
Nó tiếp tục lên xe chạy đến một khu đồi rất đẹp nhưng trông rất vắng vẻ, nó đỗ xe ở dưới chân đồi, rồi ôm bó hoa đi lên, càng đi lên thì thấy càng nhiều hoa hướng dương, nó khẽ mỉm cười, đi về phía một ngôi mộ nằm trên đỉnh đồi, xung quanh có rất nhiều hoa hướng dương, nó đặt bó hoa xuống ngôi mộ, nhìn người con trai thiên thần trong bức ảnh, nó cười tươi:
- Kan à, Hana về rồi đây. Là em gái hư, không thể đến thăm anh sớm hơn, mấy năm qua Hana đi Anh du học, ko đến thăm anh thường xuyên được, tha lỗi cho Hana nhé, em còn mang đến bó hoa hướng dương mà anh thích nhất nữa này, bố mẹ đang phải công tác bên Canada nên không về thăm anh được, họ có gửi lời thăm anh đấy, họ nói khi nào về sẽ thăm anh liền đó.
Nhìn anh ba nó cười thật tươi trong bức ảnh, tim nó khẽ nhói đau.
- Chắc anh ở thiên đường vui lắm phải không? Hana thấy mừng cho anh, chỉ cần Kan vui thì Hana cũng sẽ vui, Kan buồn thì Hana cũng sẽ buồn, đứa em gái này mãi mãi sẽ luôn bên cạnh anh mà.- Nó cười nhạt mặc dù cười nhưng nước mắt sao vẫn cứ rơi xuống
Về phần tụi kia thì:
- Hana, Zen, Zin, Yun mở cửa!- Bọn hắn đứng ngoài cổng kêu lớn
Cốc cốc cốc- chị giúp việc gõ cửa phòng Zen
- Vào đi, cửa không khóa.- Zen vẫn còn ngái ngủ
- À thưa tiểu thư, 4 thiếu gia đang đợi ngoài cổng ạ.- Chị giúp việc đi vào
- Vậy hả, cho họ vào đi.- Zen
- Vâng.
- Hôm nay là ngày giỗ của anh Kan, dậy thôi.- Zen
4 chàng vào nhà của tụi nó, ngạc nhiên với nội thất bên trong vì quá đẹp. Bọn hắn ngồi vào ghế sofa, bật tivi lên xem như nhà của mình. Zen, Zin và Yun từ trên lầu bước xuống, phong cách ăn mặc không năng động như thường ngày nữa mà thay vào đó là một phong cách rất nghiêm túc chững chạc.
- Mấy cậu cứ ngồi chơi, tụi tớ đi chút rồi về.- Zen
- Hana đâu?- Hắn
- Nó đi trước rồi.- Zin
- Mấy cậu đi đâu thế?- Kin
- Đi công chuyện, tụi tớ đi đây.- Rồi 3 đứa dắt nhau đi ra cổng chạy cái phèo cho người giúp việc hít bụi.
Quay lại với nó, sau khi ngồi "nói chuyện" với Kan xong thì nó đứng dậy phủi phủi quần áo. Vừa lúc đó Zen, Zin và Yun cũng vừa đi đến, và đương nhiên 3 đứa cung cầm theo 3 bó hoa hướng dương giống nó.
- Các cậu cũng đến sao? Chắc Kan sẽ mừng lắm cho coi, cảm ơn nhé.- Nó
- Đừng nói vậy, tụi mình là bạn bè, với lại tụi tớ cũng rất thương anh Kan mà.- Ỵun
- Ừ.- Nó mỉm cười
5 phút sau, 3 đứa kia đứng lên, cũng phủi phủi quần áo giống nó mặc dù nơi đây ko có 1 hạt bụi nào. Thói quen này ko phải tụi nó chảnh hay tiểu thư gì mà tụi nó được một bậc đàn anh dạy dỗ ( Kan đó ). Nó quay lại nhìn ngôi mộ và cười tươi:
- Tụi em về đây, khi nào rảnh tụi em sẽ lại đến thăm anh.
Rồi tụi nó dắt nhau ra về, 3 đứa kia cũng cúi đầu chào rồi đi theo nó. Vừa vào đến cổng thì đập vào mắt tụi nó là cái cảnh tượng gì đây? Ngoài vườn thì những lò thịt nướng đang được nướng mặc dù rất thơm nhưng với tụi nó lại ko như vậy, nhất là...nó. Nhìn thấy những bông hoa hướng dương do chính tay Kan trồng đang bị khói thịt làm "ô nhiễm", mặt nó tối sầm lại. Nó bực tức đi thẳng vào bên trong, nhưng bên trong cảnh tượng còn hãi hùng hơn. Bóng bóng đủ màu sắc được treo khắp nơi, những bàn tròn được trải khăn bàn màu hồng, đầu bếp và người giúp việc thì đang bận rộn trong bếp nhưng những người đó thì lại ko phải là người giúp việc của tụi nó. Nhìn qua phòng khách thì thấy bọn hắn đang cầm điện thoại với một tâm trạng bực mình như ở đây đang xảy ra chuyện gì đáng ghét lắm vậy, và đương nhiên là tụi nó cũng hiểu vì tụi nó cũng đang cùng chung "cảm xúc" với bọn hắn mà. Nó đi đến phòng khách, ngồi xuống ghế sofa rồi lên tiếng:
- Chuyện gì đang xảy ra ở nhà tớ?
- Chuyện là...- Hắn đang nói thì có một giọng nói chanh chua vang lên khiến hắn bỏ lửng câu nói
- À, tôi tổ chức tiệc ở nhà cậu ấy mà.- Thanh thúy đứng khoanh tay tựa vào tường ( như nhà của mình ấy nhở )
- Tiệc? Ở nhà tôi?- Nó hơi lên giọng bực tức
- Phải, không được sao?- Cô ta nói mà ko để ý đã làm mất sự kìm nén của nó
- Tôi cần một lời giải thích cho việc này!- Nó đập bàn đến nỗi cái bàn kính như muốn gãy làm đôi
- Chuyện là vầy @#$//$$#€¥₩&$#- Ken trường thuật lại câu chuyện
30 phút trước, bọn hắn đang ngồi xem tạp chí và nghịch điện thoại đợi tụi nó về thì cánh cửa mở tung một cái mạnh khiến bọn hắn giật mình nên quay đầu lại và nhìn thấy "vị khách không mời". Không sai, đó chính là Thanh Thúy. Cô ta ngang nhiên đi vào nhà với đôi guốc 10 phân, dáng đi õng ẹo khiến bọn hắn suýt phát ói. Cô ta dáo dát dòm nội thất bên trong ngôi nhà như đang dò xét và thầm đánh giá: thật ra cô ta vô cùng ngạc nhiên với căn biệt thự này, rất đẹp và sang trọng, lại rộng nữa, rộng gấp mấy lần nhà cô, cô ghen tị nên định gọi tụi nó xuống ( tụi đó đi mất tiêu rồi còn đâu ) để mỉa mai cho đỡ tức nhưng nhìn thấy 4 chàng trai đang ngồi ở phòng khách thì những suy nghĩ lập tức biến mất, cô ta nhanh chóng chạy đến ôm chầm lấy hắn và nói một câu khiến hắn phải bỏ cuốn tạp chí xuống:
- Anh yêu à, sao anh lại biết nhà của mấy con tiện nhân đó chứ? Nơi này không đáng để anh ở đâu, bẩn lắm.
- Bẩn thì tôi khuyên cô nên biến đi cho tôi nhờ, tôi thấy nhà cô còn bẩn hơn đó.- Hắn nhàn nhạt nói làm cô ta suýt té ngửa, nhưng cũng mau chóng gạt đi sự ngạc nhiên đó, cô ta nói:
- Thật ra hôm nay em đến đây để tổ chức tiệc.- Thúy nói xong thì ngoắc ngoắc tay, lập tức đầu bếp, bàn ghế, thức ăn và người phục vụ đều có sẵn và đi vào. Bọn hắn ngồi đó mặc cho cô ta làm gì thì làm, đợi tụi nó về sẽ xử sau, dù sao bọn hắn cũng ko muốn nhìu lời với loại người như cô ta. Mọi chuyện vẫn đang diễn ra bình thường thì có một chị giúp việc chạy vào hét lớn:
- Ai cho cô tổ chức tiệc ở đây? Cô có biết là tiểu thư không thích cho người lạ vào nhà mà không có sự cho phép của tiểu thư không hả? Vả lại cô ko biết hôm nay là ngày gì sao? Cô chán sống rồi sao?- Chị giúp việc nói một mạch làm tất cả chợt sững người, trong đó Thanh Thúy là bất mãn nhất, cô ta ko thua kém gì hét lại:
- Một con giúp việc nghèo hèn như cô mà dám hét vào mặt bổn tiểu thư đây, ai cho cô ngăn cản tôi tổ chức tiệc? Cô có quyền gì mà làm vậy, còn hôm nay là ngày gì thì có liên quan gì đến tôi, mau cút đi, cô ko xứng đáng nói chuyện với tôi.
- Cô mới là người nên cút đi ấy, nếu còn muốn sống thì hãy đi khỏi căn nhà này trước khi tiểu thư trở về!- Chị giúp việc chỉ tay ra cửa hét lớn
Chát! Một tiếng tát chói tai vang lên. Phải, chính là Thanh thúy đã tát một cái thật mạnh vào mặt chị giúp việc đến nỗi mặt của chị muốn sưng cả lên. Bọn hắn thấy tình hình nghiêm trọng thì chạy lại can ngăn.
Nghe xong câu chuyện, nó tức giẫn đến nỗi tay và trán nổi cả gân xanh, đi đến trước mặt của Thanh Thúy và tát cô ta một cái mạnh hơn cái lúc nãy cô ta tát chị giúp việc rất nhiều lần. Nó nói, khuôn mặt hồn nhiên không còn nữa mà thay vào đó là một khuôn mặt lạnh lùng, âm khí lạnh dưới 0 độ C.
- Cô tổ chức tiệc ngay ngày giỗ của anh trai tôi, ở nhà tôi, và dám đánh chị Sam, cô chán sống rồi sao!- Nó giật lấy cổ áo của Thanh Thúy
- Sao lại không? Sam cái gì mà Sam, Sam gì Sam nọ tôi cũng dám đánh hết, còn anh trai của cô là cái thá gì mà tôi phải tôn trọng, tôi ko coi cô ra gì thì mắc gì phải coi trọng anh trai cô- Cô ta nói mà không để ý tử thần đang đợi "rước" mình.
Nó tức giận thật sự rồi, nó chạy lên phòng, mọi người thở phào nhẹ nhõm, Thanh thúy cũng tưởng cô ta đã thoát nạn nhưng niềm vui chưa kéo dài được bao lâu thì nó lại bước xuống với một thanh kiếm. Zen, Zin, Yun hoảng sợ, cứ mỗi lần nó sử dụng đến kiếm là chắc chắn phải có án mạng giết người. Nó tuy là thủ lĩnh của băng đảng lớn nhưng chỉ đánh trọng thương đến tàn phế suốt đời chứ rất ít khi giết người. Bây giờ nó rút kiếm thì 3 đứa cũng có thể đoán trước được tương lai của nhỏ này rồi. Nó từ từ rút kiếm ra, chĩa thẳng vào mặt của thanh thúy, nói bằng một cái giọng khiến người khác run sợ, bọn hắn chưa bao giờ thấy biểu hiện này của nó, thật đáng sợ.
- Khuôn mặt này mà chỉ sưng vì một cái tát thì nhẹ quá, tôi có nên thêm hoa văn cho đẹp không nhỉ?
- Xin...xin cô tha..tha...cho tôi.- Cô ra hoảng sợ
- Tha cho cô? Sao tự nhiên hiền vậy? Lúc nãy còn mạnh miệng lắm cơ mà?- Nó xoay xoay mũi kiếm trước mặt thanh thúy làm cô ta giựt mình, sợ tái xanh cả mặt
- Xin..xin cô đấy.- Cô ta bắt đầu run lên
- Không dễ vậy đâu!- Nói rồi nó đưa mũi kiếm rạch một đường dài trên khuôn mặt cô ta, cô ta kêu la vang khắp căn biệt thự, tiếp theo là nó rạch thêm vài đường nữa ở tay và chân cô ta và cuối cùng, nó định giơ kiếm lên để đâm chết cô ta nhưng bị một giọng nói cản lại:
- Dừng lại đi Hana, cậu không nhớ lời anh Kan dặn sao? Mau bỏ kiếm xuống đi!- Zin
Nó nhớ lại lời anh trai nó dặn thì lòng khẽ nhói đau, thanh kiếm trên tay nó rơi xuống, tạo một âm thanh leng keng leng keng giữa ko gian tĩnh lặng. Nó nhàn nhạt phán một câu tuy nhẹ nhàng nhưng khiến thanh thúy xanh mặt:
- Tôi tuyên bố nhà cô đã bị phá sản, cô cũng đã bị đuổi học. Bây giờ thì cút!
Cô ta sợ quá nên cố gắng chạy nhanh ra ngoài cửa để kiếm con đường sống mặc cho người và quần áo vẫn bê bết máu. Nó ngồi bệt xuống sàn, khóc nấc:
- Anh Kan ơi, em phải làm sao đây?
T/g: Mối quan hệ giữa chị giúp việc tên Sam và nó sẽ được bật mí cùng với nguyên nhân cái chết của Kan ở chap sau. Còn cái vụ 2 người kia là 2 người nào thì chắc phải đợi thêm mấy chap nữa rùi, tại trong đầu tg đang nảy ra nhìu ý tưởng nên các ý tưởng tạm thời bị xáo trộn, nhưng tg sẽ cố gắng sắp xếp và cho ra chap mới nhanh nhất có thể. Cám ơn các bạn nhìu lém!
h sáng sớm, nó đã dậy từ lúc nào, thay quần áo, chải tóc các thứ. Hôm nay nó mặc một chiếc váy màu đen bằng ren ngắn trên đầu gối có kết một bông hoa bên ngực phải, một cái nơ phía sai lưng, nó cột tóc cao lên bằng một chiếc nơ buột tóc cũng màu đen luôn, mái tóc nó hôm nay đã được nhuộm lại màu vàng nâu, đeo thêm một cái túi quai chéo màu đen.Nó vào gara lấy chiếc Audi màu trắng của mình chạy với tốc độ ánh sáng. Đến một cửa hàng hoa gần đó, nó bước xuống, nói:- Bán cho cháu một bó hoa hướng dương đẹp nhất.
- Nhưng bó hoa này rất đắc, cháu có mua nổi không?- Bà chủ cửa hàng hoa đưa cho nó một bó hoa rất đẹp
- Dĩ nhiên, cô cứ gọi lại cho cháu đi ạ.- Nó
- Đây.- Bà chủ đã gói lại cho nó
- Bao nhiêu ạ?
- triệu.- Vì bó hoa này là hoa hiếm, được lai từ hoa hướng dương của Việt - Thụy sĩ nên rất đắc
Nó lấy trong chiếc túi quai chéo ra sắp tiền nghìn, một sắp đó tương đương với triệu.
- khỏi thói.- Nó nói rồi cầm bó hoa bỏ đi, bỏ lại bà chủ vẫn đang đơ người đứng đó.
Nó tiếp tục lên xe chạy đến một khu đồi rất đẹp nhưng trông rất vắng vẻ, nó đỗ xe ở dưới chân đồi, rồi ôm bó hoa đi lên, càng đi lên thì thấy càng nhiều hoa hướng dương, nó khẽ mỉm cười, đi về phía một ngôi mộ nằm trên đỉnh đồi, xung quanh có rất nhiều hoa hướng dương, nó đặt bó hoa xuống ngôi mộ, nhìn người con trai thiên thần trong bức ảnh, nó cười tươi:
- Kan à, Hana về rồi đây. Là em gái hư, không thể đến thăm anh sớm hơn, mấy năm qua Hana đi Anh du học, ko đến thăm anh thường xuyên được, tha lỗi cho Hana nhé, em còn mang đến bó hoa hướng dương mà anh thích nhất nữa này, bố mẹ đang phải công tác bên Canada nên không về thăm anh được, họ có gửi lời thăm anh đấy, họ nói khi nào về sẽ thăm anh liền đó.
Nhìn anh ba nó cười thật tươi trong bức ảnh, tim nó khẽ nhói đau.
- Chắc anh ở thiên đường vui lắm phải không? Hana thấy mừng cho anh, chỉ cần Kan vui thì Hana cũng sẽ vui, Kan buồn thì Hana cũng sẽ buồn, đứa em gái này mãi mãi sẽ luôn bên cạnh anh mà.- Nó cười nhạt mặc dù cười nhưng nước mắt sao vẫn cứ rơi xuống
Về phần tụi kia thì:
- Hana, Zen, Zin, Yun mở cửa!- Bọn hắn đứng ngoài cổng kêu lớn
Cốc cốc cốc- chị giúp việc gõ cửa phòng Zen
- Vào đi, cửa không khóa.- Zen vẫn còn ngái ngủ
- À thưa tiểu thư, thiếu gia đang đợi ngoài cổng ạ.- Chị giúp việc đi vào
- Vậy hả, cho họ vào đi.- Zen
- Vâng.
- Hôm nay là ngày giỗ của anh Kan, dậy thôi.- Zen
chàng vào nhà của tụi nó, ngạc nhiên với nội thất bên trong vì quá đẹp. Bọn hắn ngồi vào ghế sofa, bật tivi lên xem như nhà của mình. Zen, Zin và Yun từ trên lầu bước xuống, phong cách ăn mặc không năng động như thường ngày nữa mà thay vào đó là một phong cách rất nghiêm túc chững chạc.
- Mấy cậu cứ ngồi chơi, tụi tớ đi chút rồi về.- Zen
- Hana đâu?- Hắn
- Nó đi trước rồi.- Zin
- Mấy cậu đi đâu thế?- Kin
- Đi công chuyện, tụi tớ đi đây.- Rồi đứa dắt nhau đi ra cổng chạy cái phèo cho người giúp việc hít bụi.
Quay lại với nó, sau khi ngồi "nói chuyện" với Kan xong thì nó đứng dậy phủi phủi quần áo. Vừa lúc đó Zen, Zin và Yun cũng vừa đi đến, và đương nhiên đứa cung cầm theo bó hoa hướng dương giống nó.
- Các cậu cũng đến sao? Chắc Kan sẽ mừng lắm cho coi, cảm ơn nhé.- Nó
- Đừng nói vậy, tụi mình là bạn bè, với lại tụi tớ cũng rất thương anh Kan mà.- Ỵun
- Ừ.- Nó mỉm cười
phút sau, đứa kia đứng lên, cũng phủi phủi quần áo giống nó mặc dù nơi đây ko có hạt bụi nào. Thói quen này ko phải tụi nó chảnh hay tiểu thư gì mà tụi nó được một bậc đàn anh dạy dỗ ( Kan đó ). Nó quay lại nhìn ngôi mộ và cười tươi:
- Tụi em về đây, khi nào rảnh tụi em sẽ lại đến thăm anh.
Rồi tụi nó dắt nhau ra về, đứa kia cũng cúi đầu chào rồi đi theo nó. Vừa vào đến cổng thì đập vào mắt tụi nó là cái cảnh tượng gì đây? Ngoài vườn thì những lò thịt nướng đang được nướng mặc dù rất thơm nhưng với tụi nó lại ko như vậy, nhất là...nó. Nhìn thấy những bông hoa hướng dương do chính tay Kan trồng đang bị khói thịt làm "ô nhiễm", mặt nó tối sầm lại. Nó bực tức đi thẳng vào bên trong, nhưng bên trong cảnh tượng còn hãi hùng hơn. Bóng bóng đủ màu sắc được treo khắp nơi, những bàn tròn được trải khăn bàn màu hồng, đầu bếp và người giúp việc thì đang bận rộn trong bếp nhưng những người đó thì lại ko phải là người giúp việc của tụi nó. Nhìn qua phòng khách thì thấy bọn hắn đang cầm điện thoại với một tâm trạng bực mình như ở đây đang xảy ra chuyện gì đáng ghét lắm vậy, và đương nhiên là tụi nó cũng hiểu vì tụi nó cũng đang cùng chung "cảm xúc" với bọn hắn mà. Nó đi đến phòng khách, ngồi xuống ghế sofa rồi lên tiếng:
- Chuyện gì đang xảy ra ở nhà tớ?
- Chuyện là...- Hắn đang nói thì có một giọng nói chanh chua vang lên khiến hắn bỏ lửng câu nói
- À, tôi tổ chức tiệc ở nhà cậu ấy mà.- Thanh thúy đứng khoanh tay tựa vào tường ( như nhà của mình ấy nhở )
- Tiệc? Ở nhà tôi?- Nó hơi lên giọng bực tức
- Phải, không được sao?- Cô ta nói mà ko để ý đã làm mất sự kìm nén của nó
- Tôi cần một lời giải thích cho việc này!- Nó đập bàn đến nỗi cái bàn kính như muốn gãy làm đôi
phút trước, bọn hắn đang ngồi xem tạp chí và nghịch điện thoại đợi tụi nó về thì cánh cửa mở tung một cái mạnh khiến bọn hắn giật mình nên quay đầu lại và nhìn thấy "vị khách không mời". Không sai, đó chính là Thanh Thúy. Cô ta ngang nhiên đi vào nhà với đôi guốc phân, dáng đi õng ẹo khiến bọn hắn suýt phát ói. Cô ta dáo dát dòm nội thất bên trong ngôi nhà như đang dò xét và thầm đánh giá: thật ra cô ta vô cùng ngạc nhiên với căn biệt thự này, rất đẹp và sang trọng, lại rộng nữa, rộng gấp mấy lần nhà cô, cô ghen tị nên định gọi tụi nó xuống ( tụi đó đi mất tiêu rồi còn đâu ) để mỉa mai cho đỡ tức nhưng nhìn thấy chàng trai đang ngồi ở phòng khách thì những suy nghĩ lập tức biến mất, cô ta nhanh chóng chạy đến ôm chầm lấy hắn và nói một câu khiến hắn phải bỏ cuốn tạp chí xuống:
- Anh yêu à, sao anh lại biết nhà của mấy con tiện nhân đó chứ? Nơi này không đáng để anh ở đâu, bẩn lắm.
- Bẩn thì tôi khuyên cô nên biến đi cho tôi nhờ, tôi thấy nhà cô còn bẩn hơn đó.- Hắn nhàn nhạt nói làm cô ta suýt té ngửa, nhưng cũng mau chóng gạt đi sự ngạc nhiên đó, cô ta nói:
- Thật ra hôm nay em đến đây để tổ chức tiệc.- Thúy nói xong thì ngoắc ngoắc tay, lập tức đầu bếp, bàn ghế, thức ăn và người phục vụ đều có sẵn và đi vào. Bọn hắn ngồi đó mặc cho cô ta làm gì thì làm, đợi tụi nó về sẽ xử sau, dù sao bọn hắn cũng ko muốn nhìu lời với loại người như cô ta. Mọi chuyện vẫn đang diễn ra bình thường thì có một chị giúp việc chạy vào hét lớn:
- Ai cho cô tổ chức tiệc ở đây? Cô có biết là tiểu thư không thích cho người lạ vào nhà mà không có sự cho phép của tiểu thư không hả? Vả lại cô ko biết hôm nay là ngày gì sao? Cô chán sống rồi sao?- Chị giúp việc nói một mạch làm tất cả chợt sững người, trong đó Thanh Thúy là bất mãn nhất, cô ta ko thua kém gì hét lại:
- Một con giúp việc nghèo hèn như cô mà dám hét vào mặt bổn tiểu thư đây, ai cho cô ngăn cản tôi tổ chức tiệc? Cô có quyền gì mà làm vậy, còn hôm nay là ngày gì thì có liên quan gì đến tôi, mau cút đi, cô ko xứng đáng nói chuyện với tôi.
- Cô mới là người nên cút đi ấy, nếu còn muốn sống thì hãy đi khỏi căn nhà này trước khi tiểu thư trở về!- Chị giúp việc chỉ tay ra cửa hét lớn
Chát! Một tiếng tát chói tai vang lên. Phải, chính là Thanh thúy đã tát một cái thật mạnh vào mặt chị giúp việc đến nỗi mặt của chị muốn sưng cả lên. Bọn hắn thấy tình hình nghiêm trọng thì chạy lại can ngăn.
Nghe xong câu chuyện, nó tức giẫn đến nỗi tay và trán nổi cả gân xanh, đi đến trước mặt của Thanh Thúy và tát cô ta một cái mạnh hơn cái lúc nãy cô ta tát chị giúp việc rất nhiều lần. Nó nói, khuôn mặt hồn nhiên không còn nữa mà thay vào đó là một khuôn mặt lạnh lùng, âm khí lạnh dưới độ C.
- Cô tổ chức tiệc ngay ngày giỗ của anh trai tôi, ở nhà tôi, và dám đánh chị Sam, cô chán sống rồi sao!- Nó giật lấy cổ áo của Thanh Thúy
- Sao lại không? Sam cái gì mà Sam, Sam gì Sam nọ tôi cũng dám đánh hết, còn anh trai của cô là cái thá gì mà tôi phải tôn trọng, tôi ko coi cô ra gì thì mắc gì phải coi trọng anh trai cô- Cô ta nói mà không để ý tử thần đang đợi "rước" mình.
Nó tức giận thật sự rồi, nó chạy lên phòng, mọi người thở phào nhẹ nhõm, Thanh thúy cũng tưởng cô ta đã thoát nạn nhưng niềm vui chưa kéo dài được bao lâu thì nó lại bước xuống với một thanh kiếm. Zen, Zin, Yun hoảng sợ, cứ mỗi lần nó sử dụng đến kiếm là chắc chắn phải có án mạng giết người. Nó tuy là thủ lĩnh của băng đảng lớn nhưng chỉ đánh trọng thương đến tàn phế suốt đời chứ rất ít khi giết người. Bây giờ nó rút kiếm thì đứa cũng có thể đoán trước được tương lai của nhỏ này rồi. Nó từ từ rút kiếm ra, chĩa thẳng vào mặt của thanh thúy, nói bằng một cái giọng khiến người khác run sợ, bọn hắn chưa bao giờ thấy biểu hiện này của nó, thật đáng sợ.
- Khuôn mặt này mà chỉ sưng vì một cái tát thì nhẹ quá, tôi có nên thêm hoa văn cho đẹp không nhỉ?
- Xin...xin cô tha..tha...cho tôi.- Cô ra hoảng sợ
- Tha cho cô? Sao tự nhiên hiền vậy? Lúc nãy còn mạnh miệng lắm cơ mà?- Nó xoay xoay mũi kiếm trước mặt thanh thúy làm cô ta giựt mình, sợ tái xanh cả mặt
- Xin..xin cô đấy.- Cô ta bắt đầu run lên
- Không dễ vậy đâu!- Nói rồi nó đưa mũi kiếm rạch một đường dài trên khuôn mặt cô ta, cô ta kêu la vang khắp căn biệt thự, tiếp theo là nó rạch thêm vài đường nữa ở tay và chân cô ta và cuối cùng, nó định giơ kiếm lên để đâm chết cô ta nhưng bị một giọng nói cản lại:
- Dừng lại đi Hana, cậu không nhớ lời anh Kan dặn sao? Mau bỏ kiếm xuống đi!- Zin
Nó nhớ lại lời anh trai nó dặn thì lòng khẽ nhói đau, thanh kiếm trên tay nó rơi xuống, tạo một âm thanh leng keng leng keng giữa ko gian tĩnh lặng. Nó nhàn nhạt phán một câu tuy nhẹ nhàng nhưng khiến thanh thúy xanh mặt:
- Tôi tuyên bố nhà cô đã bị phá sản, cô cũng đã bị đuổi học. Bây giờ thì cút!
Cô ta sợ quá nên cố gắng chạy nhanh ra ngoài cửa để kiếm con đường sống mặc cho người và quần áo vẫn bê bết máu. Nó ngồi bệt xuống sàn, khóc nấc:
- Anh Kan ơi, em phải làm sao đây?
T/g: Mối quan hệ giữa chị giúp việc tên Sam và nó sẽ được bật mí cùng với nguyên nhân cái chết của Kan ở chap sau. Còn cái vụ người kia là người nào thì chắc phải đợi thêm mấy chap nữa rùi, tại trong đầu tg đang nảy ra nhìu ý tưởng nên các ý tưởng tạm thời bị xáo trộn, nhưng tg sẽ cố gắng sắp xếp và cho ra chap mới nhanh nhất có thể. Cám ơn các bạn nhìu lém!