Từ ngày theo Ngô Trác trở về Băng Phong cung, Hàn Nhược Linh cũng không mất nhiều thời gian để thích nghi. Khuôn viên rộng lớn với chính điện ở giữa và vài tiểu lâu ở xung quanh đầy khí chất uy nghiêm của bậc cường giả. Phía sau là một thảo nguyên bao la bát ngát với màu cỏ xanh rì, nổi bật lên một đàn Huyết mã đỏ rực như những đốm lửa di động. Những hình ảnh ấy đã in sâu vào trong tâm trí của Nhược Linh, tuy xa lạ mà thân quen, nơi đây có lẽ sẽ là "nhà" của nàng.
Đến Băng Phong cung, Nhược Linh cũng không bỏ lỡ bất kì thời gian nào để luyện võ cùng học dược. Đến nỗi trưởng lão, hộ pháp, sát thủ trong cung đều đã quen thuộc với hình ảnh : Sáng sớm nào mặc cho trời thu heo heo gió lạnh, một bóng dáng nhỏ bé vẫn kiên trì chạy mười vòng xung quanh khuôn viên của cung. Rồi sau đó, cũng bóng dáng ấy lại luyện võ, nội công cùng cung chủ cho đến khi mặt trời mệt mỏi lặn khuất sau núi. Đến tối, một nhỏ một lớn dưới ánh đuốc cùng nghiên cứu dược liệu cho đến đêm. Mà cấp độ của nàng lại tăng nhanh đến chóng mặt khiến đám người trong cung như rơi vòng trong mê cung với vô số cảm xúc hỗn độn. Ai nói sát thủ là lãnh huyết vô tình, nhìn bọn họ lúc này đi, chính là đang rối loạn cảm xúc nha ! Hãnh diện, nể phục vì có một vị tiểu thư yêu nghiệt nhưng cao hơn chính là cảm giác hổ thẹn. Tuy rằng lúc trước họ cũng phải cố gắng rất nhiều mới có được thành tựu như ngày hôm nay nhưng mang ra so sánh với tiểu thư thì ngay cả một góc cũng không bằng. Nhục thật !
Ngay cả Ngô Trác cũng rơi vào tình trạng như đám người kia. Ban đầu, hắn tuy nhìn ra đồ đệ này trời sinh đã có khí chất làm thiên tài võ học nhưng cũng không ngờ lại yêu nghiệt đến trình độ như thế. Bây giờ hắn ngày càng tin vào tương lai tỏa sáng vượt bậc của đồ đệ cũng như Băng Phong cung. Ông trời coi như cũng còn chút lương tâm, ban tặng cho hắn món quà này, đời này hắn không còn gì để luyến tiếc gì hết. Hắn rất muốn nhìn đến ngày Linh nhi phát dương quang đại Băng Phong cung nhưng thời gian của hắn liệu có đủ hay không ? Mặc dù trong lòng vô cùng mâu thuẫn nhưng bề ngoài Ngô Trác vẫn làm "mặt lạnh" với đám người trong cung và "chân chó" (nịnh nọt) với tiểu đồ đệ.
Còn đối với Nhược Linh tiểu thư mà nói, những thứ mà Ngô Trác gọi là yêu nghiệt gì gì đó, nàng đều không quan tâm. Kiếp trước nàng cũng đã từng muốn chết đi sống lại với sự huấn luyện của Lưu Đình nên những thử thách này mà nói căn bản không làm khó được nàng. Từ trên trời rơi xuống cơ hội trọng sinh, từ chối không được thì đành chấp nhận. Nhất là ở thời cổ đại cá lớn nuốt cá bé, cường giả được kính trọng thì Nhược Linh càng kiên quyết muốn làm cường giả. Chỉ có như thế mới được tự do tự tai, không bị gò bó, ép buộc. Thiên Thanh đại lục, hãy chờ ngày ta khuynh nhân khuynh thế vang danh thiên hạ đi. Còn bây giờ, Nhược Linh nhìn đám người Băng Phong cung cười gian, đành ủy khuất cho các ngươi nếm thử "mùi vị" trước vậy. Bản tính ma nữ phúc hắc đã bắt đầu trỗi dậy trong vỏ bọc thiên thần. Nhưng các vị trưởng lão, hộ pháp, sát thủ cao cao tại thượng của chúng ta vẫn còn chìm trong mê cung cảm xúc nên đâu hay biết được số phận bị mang lên "bàn mổ làm chuột bạch thí nghiệm" của mình.
Điển hình và cụ thể cho các “thí nghiệm chuột bạch” ấy chính là :
Một ngày đẹp trời, Hữu trưởng lão cùng Tả trưởng lão đang ung dung đánh cờ trong một đình nhỏ kế hồ sen. Làn gió vi vu thổi nhẹ nhàng mang hương thơm của hoa sen thoang thoảng trong không khí. Bỗng Hữu – Tả trưởng lão trao đổi ánh mắt hồ ly với nhau rồi quay sang nhìn A Tú đang đứng bên cạnh. A Tú chợt cảm thấy lạnh sống lưng, cảm giác này dường như rất quen nha !
“A Tú, ngươi nhanh đi pha cho ta một bình trà hoa cúc, ta lâu rồi chưa được uống trà do ngươi pha”. Hữu trưởng lão nhẹ vuốt chòm râu muối tiêu của mình, nhìn A Tú nói. Vị thiếu niên thanh tú đứng bên cạnh bĩu môi, biết ngay mà, đúng là lũ hồ ly, đây là đang định chỉnh ta sao ? “Hữu trưởng lão, ta thấy ngài nên tự pha thì tốt hơn. A Tú tài hèn sợ pha không hợp khẩu vị của ngài a.”
Tả trưởng lão ngồi đối diện cũng tham gia vào cuộc vui : “Tiểu tử, hôm nay hắn đang vui nên không chấp với ngươi đâu. Ta cũng lâu rồi chưa thử trà do ngươi pha.”
A Tú nhìn Hữu trưởng lão rồi lại nhìn Tả trưởng lão, tâm trạng vui cái khỉ gió, rõ ràng là muốn ăn hiếp ta mà, hai lão hồ ly bất tử. Tuy trong lòng oán thán nhưng A Tú cũng nhanh chóng đi pha trà, hắn không ngu ở lại cãi nhau với hai lão già kia, đằng nào cũng phải đi, đi sớm vẫn tốt hơn. Vài phút sau, A Tú cầm bình trà hoa cúc thơm ngát đi ra thì gặp phải Nhược Linh vừa mới chạy bộ về. “Tiểu thư, chào buổi sáng !”
Hàn Nhược Linh nhìn về phía thiếu niên thanh tú đang mỉm cười với mình, khẽ nhếch môi : “Chào buổi sáng !” rồi đi tiếp. Nàng không có nhiều thời gian để quan tâm đến hắn, vả lại hắn cũng tương đối thẳng thắn, tốt bụng nên nàng cũng không có ý định “trêu bông ghẹo nguyệt” làm gì. Nhưng người làm có ý mà người xem lại không hiểu, A Tú gãi gãi đầu, hắn rõ ràng đã nở nụ cười thân thiện vô đối thế mà tiểu thư lại lạnh nhạt, hờ hững đến thế. Thật vũ nhục nụ cười trời ban nha ! Đôi mắt xẹt qua tia tính kế, A Tú chạy theo tiện thể đưa tay chỉ về mái đình nhỏ bên hồ sen, vừa cười vừa nói bộ dạng nịnh nọt không kém Ngô Trác là bao. “Tiểu thư, người mới chạy về chắc mệt lắm có đúng không ? Trời dù sao cũng còn sớm hay người vào trong đình nhỏ kia thưởng trà hoa cúc ta vừa pha đi. Hương vị chắc cũng không đến nỗi tệ.”
Nhược Linh nhìn theo hướng A Tú chỉ, nếu nàng nhìn không nhầm thì hẳn đang có người ở trong thì phải. A Tú này định bày trò gì đây ? “Bên đó không phải đã có người rồi sao ?” Nhược Linh nghi hoặc hỏi A Tú.
Thiếu niên gãi gãi đầu, cười trừ : “À, bên đó có Hữu – Tả trưởng lão đang đánh cờ. Họ bảo ta đi pha trà mang ra, tình cờ gặp tiểu thư nên định mời người đi chung luôn. Người nhận lời chứ ?”
“Cũng được, dù sao trời cũng còn sớm. Đi thôi !” – Nhược Linh không do dự nhận lời. Lúc nãy nàng cũng nhìn thấy tia tính kế trong mắt A Tú, cũng tốt, coi như ta đành làm người xấu giúp ngươi một lần đi. Tiện thể trên đường biết đâu kiếm thêm được thu nhập thì sao ? A Tú thấy Hàn Nhược Linh nhận lời thì lòng cười tươi như hoa mùa xuân mà nào đâu biết bản thân trộm gà không được lại còn mất nắm gạo. Trên đường đi, hai người nói chuyện gì đó, nhỏ như tiếng muỗi vo ve. Sát thủ trong cung chỉ thấy sắc mặt A Tú lúc đầu vui vẻ đắc ý, lúc sau lại giống như bị người cắt mất miếng thịt từ tay áo cầm ra một xấp ngân phiếu, cuối cùng sắc mặt trở về trạng thái ban đầu.
Một lát sau, Hàn Nhược Linh và A Tú cũng đến được mái đình cạnh hồ sen. Như cảm nhận được sự hiện diện của A Tú, Hữu trưởng lão buông quân cờ trên tay, miệng định buông lời trêu chọc A Tú nhưng khi ánh mắt hướng về phía cửa đình thì lại bị nghẹn trong cuống họng, xém nữa là bị nội thương. Tả trưởng lão đang có tư tưởng xem kịch hay chợt phát hiện ra có điều gì không đúng. Ngẩng mặt lên, nhìn lão Hữu vẻ mặt đầy kinh ngạc hướng ra phía cửa đình, lão Tả cũng tò mò nhìn theo. Và lần này, so với đồng minh, lão Tả cũng không khác là bao. Lão không nhìn nhầm chứ ? Bóng dáng nhỏ nhắn trong bộ đồ bó màu tím kì lạ, khuôn mặt tinh xảo tựa thiên thần, khí chất thanh khiết tựa băng sương. Đây không phải là tiểu thư yêu nghiệt của bọn họ sao ? Hồi phục lại tinh thần, Hữu – Tả trưởng lão đứng lên, chuẩn bị hành lễ thì chợt nghe thanh âm non nớt nhưng mang đầy uy quyền truyền tới : “Hai vị trưởng lão đã quên lời ta nói rồi ư ?”
Hai lão già đơ mặt nhìn nhau, rồi như chợt nhớ lại điều gì đó, hai người cùng lúc chào theo kiểu mà Nhược Linh dạy họ lúc trước : “Tiểu thư, chào buổi sáng !”
“Ừm, chào hai vị trưởng lão ?” – Nhược Linh cũng chào lại hai người họ, thái độ cũng đỡ lạnh nhạt hơn thường ngày.
Thấy tiểu thư có vẻ gần gũi hơn, Hữu – Tả trưởng lão cũng không nghi ngờ nhiều. Hữu trưởng lão thấy Hàn Nhược Linh và A Tú còn đang đứng ngoài cửa thì vội chạy ra mời : “Tiểu thư, người mau vào đình thôi. Bên ngoài gió sớm lạnh lắm !” – trực tiếp bỏ qua A Tú đang đen mặt nhìn mình.
Nhược Linh khẽ gật đầu, tiêu sái đi vào. Hữu trưởng lão đi kế, cuối cùng là A Tú tay ôm bình trà vừa mới pha đi theo sau. Lòng hắn không ngừng hỏi thăm tổ tiên mười tám đời nhà Hữu trưởng lão, đồng thời khóe miệng cũng nhếch nhẹ lên tạo thành một nụ cười không khác hồ ly là bao. Hữu – Tả trưởng lão, hai ngươi cứ chờ đi, ta xem tí nữa hai ngươi còn dám khi dễ ta nữa hay không ?
Nhược Linh đến bên chiếc ghế trống, ngồi xuống, môi đỏ mấp máy vài thanh âm : “Ta không làm phiền hai vị đánh cờ chứ ?”
“Đương nhiên là không rồi. Chúng ta thấy tiểu thư vui còn không kịp là đằng khác”. Nhìn tiểu thư đang nâng bình trà A Tú vừa đặt xuống bàn tự rót cho mình một ly rồi rót cho mỗi người họ một phần, Tả trưởng lão vui vẻ tiếp lời. Tiểu thư thật rất hiểu chuyện nha !
Nhược Linh “Ừm” nhẹ một tiếng rồi nâng ly trà lên, mùi hoa cúc thoang thoảng bay lên, cảm giác rất dễ chịu. Ra dấu cho ba người còn lại cùng uống, Nhược Linh cũng uống một ngụm nhưng nhanh chóng nhăn mặt. Đây là trà sao ? Buông ly trà xuống, nhìn A Tú vẻ mặt bình thản, Nhược Linh hỏi : “A Tú, trà này là ngươi pha sao ?”
A Tú có chút khó hiểu nhìn Nhược Linh, bộ trà có vấn đề gì hay sao mà lại dùng khuôn mặt không mấy thiện cảm nhìn hắn. Hắn cảm thấy rất bình thường mà. Quay sang nhìn hai lão hồ ly đang hả hê khi thấy hắn gặp nạn, A Tú cảm tưởng như đầu hắn muốn bốc khói nghi ngút. Nhưng vẫn cố gắng áp chế lại, gượng gạo trả lời : “Vâng, tiểu thư. Trà có vấn gì sao?”
Nhược Linh thành thật trả lời : “Đúng thế, có chút hơi uống”. Tiện thể ra dấu “chỉ hai người mới hiểu” với hắn. A Tú đang muốn bùng phát cơn giận thì nhận được dấu hiệu Nhược Linh gửi tới, hắn chợt quẳng ức chế lúc nãy cho cơn gió vừa mới thổi qua mang đi. Lại nhìn đến lão hồ ly bất tử đang nhịn cười mà đỏ hết mặt, bĩu môi, giả vờ gượng gạo hoàn tất vai diễn : “Tiểu thư, ta đúng là pha trà không ngon mà bị bắt buộc pha. Ai như Hữu trưởng lão pha trà rất ngon nhưng lại không chịu pha nha !”
Lời vừa nói ra liền nhận được sự tán thưởng thầm của tiểu ma nữ cùng khuôn mặt thay đổi 180o của Hữu trưởng lão. Hàn Nhược Linh liền đưa đôi đồng tử đen tuyền linh động cùng vẻ mặt ngây thơ đúng tuổi nhìn Hữu trưởng lão : “Hữu trưởng lão, thật là thế sao ?”
Hữu trưởng lão vuốt chòm râu muối tiêu, nếu hắn đoán không sai thì ở đây có mùi tính kế thì phải. Nhưng khuôn mặt ngây thơ khả ái kia thì làm sao có thể chứ đúng không ? Vì vậy, Hữu trưởng lão liền đập tan sự cảnh giác, thân thiện cười với Nhược Linh : “Tiểu thư, ta pha trà cũng tạm thôi. Nhưng nếu người không chê thì ta sẽ pha thử cho người uống.”
“Thật sao ? Ta rất muốn uống nhưng sẽ không làm phiền ngươi chứ ?”
“Đương nhiên là không. Tiểu thư ngồi đây đợi một lát. Ta sẽ đi pha trà ngay”. Lời vừa dứt thì Hữu trưởng lão đã nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của ba người. Hàn Nhược Linh không khỏi cười thầm trong lòng, thật dễ mắc lừa. Nhìn đồng minh đã khuất bóng, Tả trưởng lão chợt thấy không khí có gì đó rất lạ liền khơi gợi chủ đề mới : “Tiểu thư hẳn mới đi chạy bộ về. Người có đói không ?”
Nhược Linh vẫn dùng khuôn mặt ngây thơ tựa thiên thần trả lời với lão hồ ly tự mình sa bẫy : “Đúng thế ! Tả trưởng lão ngươi có thể đoán được ta đang nghĩ gì sao ?” Một tay xoa xoa chiếc bụng nhỏ, đôi đồng tử đen linh động chớp chớp, khuôn mặt đáng thương nhìn Tả trưởng lão : “Ta rất đói nha !”
Tả trưởng lão “vô tội” như bị thôi miên khi nhìn vào khuôn mặt cùng đôi mắt của Nhược Linh. Hóa ra tiểu thư vẫn chỉ là đứa bé, cũng biết làm nũng như bao đứa trẻ khác. Vẻ lạnh lùng thường ngày chỉ là vỏ bọc mà thôi. Hắn tựa như người gia gia đang được cháu gái làm nũng, liền vô ý thức mở miệng : “Vậy tiểu thư ngồi đây đợi một lát nhé ! Ta xuống nhà bếp lấy điểm tâm cho người.”
“Tả trưởng lão, ngươi thật tốt bụng. Cảm ơn ngươi !” – tiểu ác ma vẫn ngây thơ đáp lời nhưng lớp mặt nạ này quá dày người bình thường không thể biết được. Vì vậy Tả trưởng lão thấy vô cùng mát lòng, chỉ để lại một câu “Ta đi đây !” rồi nhanh như gió bay đi mất bóng.
A Tú ngồi đối diện với Nhược Linh không khỏi tặc lưỡi, nếu không phải tiểu cô nương xinh xắn trước mắt vừa mới lấy năm nghìn lượng ngân phiếu thì chắc chắn hắn cũng bị lừa như hai lão hô ly kia. Tiểu ma nữ cảm nhận được ánh mắt cảnh giác của A Tú liền cười gian trong lòng, thật xin lỗi A Tú, tuy ngươi đưa ta năm nghìn lượng nhưng lại làm mất quá nhiều thời gian quý báu của ta. Nên đành ủy khuất cho ngươi chịu thiệt nhất vậy.
Không khí như trầm lại sau sự “đi vắng” của hai vị trưởng lão. A Tú một mặt cảnh giác, một mặt vẫn cố gắng hoàn thành vai diễn ngu ngơ trước mặt tiểu ác ma : “Tiểu thư, lúc nãy người làm ta mém tí nữa là tức giận hóa ngu rồi nha ! Trà ta pha thực sự khó uống thế sao ?”
Nhược Linh có chút bất đắc dĩ nhìn A Tú, trà hắn pha thực sự không đến nỗi tệ. Nhưng bản thân nàng lại rất kén chọn vả lại “người kia” đã dùng nàng năm năm để dạy nàng cách pha trà cùng thưởng (thưởng thức) trà thì trà của A Tú liệu có thể uống vừa miệng ư ? “Thực ra thì cũng miễn cưỡng uống được, chẳng qua chỉ là diễn cho nhập vai tí thôi. Ngươi tưởng là thật sao A Tú ?”
“Đúng thế, ta cứ nghĩ là thật”. A Tú thành thật trả lời ngay lập tức rồi chợt nghĩ đến khuôn mặt “lừa tình” của Nhược Linh lúc nãy thì không khỏi giơ ngón tay cái lên khen : “Tiểu thư, lúc nãy người giả vờ giống thật lắm nha ! Ta rất nể phục người nha !”
“Cũng thường thôi”. Liếc về phía xa, một tà áo xám đang lướt tới, Nhược Linh nhếch môi cười gian, A Tú bất ngờ thấy được chợt thấy sống lưng lạnh toát, không hề dễ chịu tí nào. “Hữu trưởng lão tới rồi, ngươi điều chỉnh cảm xúc lại đi, nếu không… năm ngàn lượng sẽ bay theo gió đấy nha !”
“Vâng, tiểu thư !”
Bóng Hữu trưởng lão đạp gió bay về phía mái đình, trong tay cầm thêm ấm trà hoa sen, hương sen ngào ngạt tỏa trong không khí. Khuôn mặt của lão Hữu tràn ngập ý cười, đây là bình trà mà hắn dùng tâm để pha, hi vọng là tiểu thư sẽ thích.
Nghĩ đến bình trà mà A Tú pha lúc nãy thì chẳng khác gì một trời một vực, sự chênh lệch quá lớn. Chưa đầy hai phút, Hữu trưởng lão đã đặt bình trà trên bàn đá, ý cười hớn hở : “Tiểu thư, đây là trà hoa sen. Người thử xem có vừa khẩu vị không ?”
Vị Nhược Linh tiểu thư nọ, mặt ngây thơ không đổi cộng thêm sự cao hứng thật không khác gì thiên thần bước ra từ cổ tích : “Trà rất thơm nha ! Cảm ơn Hữu trưởng lão ! Ngươi thật tốt a !”
“Không có gì đâu ! Tiểu thư thử xem. Đây, ta rót cho người”. Lão Hữu vừa nói, vừa rót trà ra ly cho Nhược Linh. Tiểu ác ma, vui vẻ nhận lấy, mân mê miệng ly thưởng thức hương thơm rồi mới đặt lên miệng uống. Không tệ, so với trà A Tú pha mà nói thì dễ uống hơn rất nhiều. Nói theo cách của người kia, đây chính là dùng tâm để pha. Đặt ly trà xuống, Nhược Linh cười mỉm rất nhẹ, hai lúm đồng tiền dần hiện lên : “Ngon lắm ! Dễ uống hơn trà A Tú pha nhiều ! Hữu trưởng lão ngươi ngồi xuống đi !”
Lão Hữu ngồi xuống cùng với A Tú nhìn Nhược Linh không chớp mắt. Tiểu thư là mới cười nhẹ sao ? Họ không nhìn nhầm chứ ? Hàn Nhược Linh thấy họ như thế thì không khỏi khinh thường, chẳng qua cũng chỉ là một nụ cười mỉm thôi mà, có cần làm quá lên như vậy không ?
“Lão Tả đi đâu rồi sao ?” – Hữu trưởng lão thắc mắc hỏi, từ nãy đến giờ hắn luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, hóa ra là không thấy lão đồng minh.
“À, Tả trưởng lão giúp ta chuẩn bị điểm tâm. Ngươi cần gặp hắn ?”
“Không, ta chẳng qua là không nhìn thấy hắn nên tò mò thôi. Tiểu thư cứ thưởng trà đi, mai sau này khi nào cần thì cứ nói ta, ta sẽ pha trà cho người”. Hữu trưởng lão hùng hồn nói mà chẳng hay chính mình tự nộp “mạng” cho tiểu ma nữ trước mặt.
Hàn Nhược Linh cười thầm, cá tự chui đầu vào rọ. Thật tốt, số của nàng xem ra cũng không tệ lắm, chưa gì đã có một osin miễn phí. “Hữu trưởng lão, ngươi nói thật ?”
“Đương nhiên !”
“Ta rất muốn uống Ô Long trà nhưng lại không biết cách pha chế. Hữu trưởng lão ngươi có thể…” Hàn Nhược Linh ngân dài âm điệu cuối, đôi mắt long lanh nhìn Hữu trưởng lão tựa như chú cún nhỏ đang làm nũng với chủ. Muốn đáng yêu bao nhiêu thì có bấy nhiêu đáng yêu, sức hút vô cùng mạnh mẽ làm cả Lão Hữu cùng A Tú bị bỏ lơ nãy giờ chút nữa là té ghế.
“Không thành vấn đề, Ô Long trà uống rất mát lại có lợi cho sức khỏe. Ta đi pha ngay cho người”. Hữu trưởng lão vừa nói vừa phi thân ra khỏi mái đình nhanh chóng. Chỉ cần nhìn đôi đồng tử đen tuyền kia thì tựa như có cái gì thôi thúc hắn đi vậy, Lão Hữu tự băn khoăn suy nghĩ.
Nhìn theo bóng dáng ngày một khuất xa, A Tú bĩu môi. Tiểu thư thật sự lợi hại nha ! Ngay cả hắn dù biết rõ tất cả nhưng nhìn tiểu thư chớp chớp đôi mắt ngập nước thì cũng như bị mê hoặc. Tốt nhất là từ nay không nên tiếp xúc nhiều với tiểu thư, nếu không thực sự hậu quả khó lường a. Nhưng tiếc là những ý nghĩ của A Tú chỉ có trong ước mơ mà thôi, tiểu thiếu niên căn bản không biết bản thân mình đã dùng năm ngàn lượng kí hiệp ước không công bằng với tiểu ma nữ.
Nhược Linh không nói không rằng chờ đợi Tả trưởng lão mang điểm tâm đến. Thức ăn phòng bếp làm rất tốt. Vừa ăn vừa khen vừa dụ Tả trưởng lão sa bẫy lần hai. Đương nhiên là kết cục của Lão Tả cũng giống như Lão Hữu, lại vui vẻ đi lấy thêm điểm tâm cho tiểu ma nữ theo yêu cầu. A Tú lại tặc lưỡi, thật kinh khủng !
Tả trưởng lão đi được một lát thì Hữu trưởng lão lại mang theo theo một ấm trà Ô Long về. Rồi cũng nhanh chóng bị tiểu ma nữ “nhờ vả” pha một ấm trà nhân sâm cho Ngô Trác. Tuy có chút hơi mệt mỏi, Hữu trưởng lão cũng nhanh chóng đi thực hiện.
Hữu trưởng lão vừa đi thì Tả trưởng lão cũng vừa về. Hai lão hồ ly trao cho nhau nụ cười khiêu khích, có ý đại khái là “Ta được tiểu thư xem trọng hơn ngươi”. Tả trưởng lão đặt điểm tâm xuống bàn rồi tiếp tục thi hành sứ vụ trọng đại tiểu ma nữ trao phó – chuẩn bị điểm tâm cho Ngô Trác. Lão Tả không nói hai lời, lập tức phi thân đến phòng bếp lần ba.
Hàn Nhược Linh ngồi trên ghế vui vẻ ăn điểm tâm cùng thưởng trà, mặc kệ ánh mắt phức tạp đầy ý vị của A Tú. Người ta có câu “Quá tam ba bận”, cuộc chơi này có lẽ đã đến lúc dừng. Nhưng có điều phải xin lỗi A Tú tiểu tử, năm ngàn lượng của ngươi không đủ để đảm bảo an toàn cho ngươi a. Hai người hai suy nghĩ, không ai nói với ai câu gì, lẳng lặng nhìn thời gian trôi. Chừng chưa đầy một khắc hai bóng xám dần hiện lên trong tầm mắt. Nhược Linh nâng khóe môi, nhìn hai vị trưởng lão bước vào, nàng đoán không sai thì hẳn hai lão hồ ly kia chắc cũng đã có điều nghi hoặc. Đứng dậy đi về phía cửa đình, Nhược Linh khẽ nói : “Cảm ơn hai vị trưởng lão. Ta cầm điểm tâm cùng trà cho lão sâu rượu trước.”
Hữu – Tả trưởng lão đưa đồ trong tay cho Nhược Linh, đang muốn nói gì đó thì một thanh âm lạnh lùng, trong trẻo vang lên : “Đồng thời cũng xin lỗi hai vị, ta thực sự không muốn làm khó hai người như thế. Cái này đều là do A Tú nhờ vả thôi. Thực xin lỗi, ta đi trước. Còn chuyện kia, các ngươi tự xử nhé !”
Nhược Linh vừa dứt lời, bóng tím cũng biến mất chỉ còn lại tàn ảnh. Vẻ mặt ba người đồng loạt há hốc, khinh công của tiểu thư thật… yêu nghiệt. Nhưng ngay sau khi tàn ảnh biến mất, sắc mặt ba người dần biến hóa theo chiều hướng khác nhau : A Tú ai oán nhìn bóng Nhược Linh đã khuất, đồng thời cảnh giác nhìn hai lão hồ ly ; còn hai lão hồ ly cười gian nhìn A Tú tựa như sói già đang nhìn cừu non. Hay cho một A Tú “mỏ dài” dám lợi dụng tiểu thư lương thiện của bọn họ và… Từ mái đình truyền ra thanh âm muốn bao nhiêu thảm thiết thì có bấy nhiêu của A Tú vang vọng toàn khuân viên của Băng Phong cung. Nhưng đây chỉ mới là khúc dạo đầu cho chuỗi ngày sống trong nơm nớp lo sợ của sát thủ Băng Phong cung mà thôi.
Gió thu vẫn nhè nhẹ thổi, thời gian cứ lặng lẽ trôi…
Từ ngày theo Ngô Trác trở về Băng Phong cung, Hàn Nhược Linh cũng không mất nhiều thời gian để thích nghi. Khuôn viên rộng lớn với chính điện ở giữa và vài tiểu lâu ở xung quanh đầy khí chất uy nghiêm của bậc cường giả. Phía sau là một thảo nguyên bao la bát ngát với màu cỏ xanh rì, nổi bật lên một đàn Huyết mã đỏ rực như những đốm lửa di động. Những hình ảnh ấy đã in sâu vào trong tâm trí của Nhược Linh, tuy xa lạ mà thân quen, nơi đây có lẽ sẽ là "nhà" của nàng.
Đến Băng Phong cung, Nhược Linh cũng không bỏ lỡ bất kì thời gian nào để luyện võ cùng học dược. Đến nỗi trưởng lão, hộ pháp, sát thủ trong cung đều đã quen thuộc với hình ảnh : Sáng sớm nào mặc cho trời thu heo heo gió lạnh, một bóng dáng nhỏ bé vẫn kiên trì chạy mười vòng xung quanh khuôn viên của cung. Rồi sau đó, cũng bóng dáng ấy lại luyện võ, nội công cùng cung chủ cho đến khi mặt trời mệt mỏi lặn khuất sau núi. Đến tối, một nhỏ một lớn dưới ánh đuốc cùng nghiên cứu dược liệu cho đến đêm. Mà cấp độ của nàng lại tăng nhanh đến chóng mặt khiến đám người trong cung như rơi vòng trong mê cung với vô số cảm xúc hỗn độn. Ai nói sát thủ là lãnh huyết vô tình, nhìn bọn họ lúc này đi, chính là đang rối loạn cảm xúc nha ! Hãnh diện, nể phục vì có một vị tiểu thư yêu nghiệt nhưng cao hơn chính là cảm giác hổ thẹn. Tuy rằng lúc trước họ cũng phải cố gắng rất nhiều mới có được thành tựu như ngày hôm nay nhưng mang ra so sánh với tiểu thư thì ngay cả một góc cũng không bằng. Nhục thật !
Ngay cả Ngô Trác cũng rơi vào tình trạng như đám người kia. Ban đầu, hắn tuy nhìn ra đồ đệ này trời sinh đã có khí chất làm thiên tài võ học nhưng cũng không ngờ lại yêu nghiệt đến trình độ như thế. Bây giờ hắn ngày càng tin vào tương lai tỏa sáng vượt bậc của đồ đệ cũng như Băng Phong cung. Ông trời coi như cũng còn chút lương tâm, ban tặng cho hắn món quà này, đời này hắn không còn gì để luyến tiếc gì hết. Hắn rất muốn nhìn đến ngày Linh nhi phát dương quang đại Băng Phong cung nhưng thời gian của hắn liệu có đủ hay không ? Mặc dù trong lòng vô cùng mâu thuẫn nhưng bề ngoài Ngô Trác vẫn làm "mặt lạnh" với đám người trong cung và "chân chó" (nịnh nọt) với tiểu đồ đệ.
Còn đối với Nhược Linh tiểu thư mà nói, những thứ mà Ngô Trác gọi là yêu nghiệt gì gì đó, nàng đều không quan tâm. Kiếp trước nàng cũng đã từng muốn chết đi sống lại với sự huấn luyện của Lưu Đình nên những thử thách này mà nói căn bản không làm khó được nàng. Từ trên trời rơi xuống cơ hội trọng sinh, từ chối không được thì đành chấp nhận. Nhất là ở thời cổ đại cá lớn nuốt cá bé, cường giả được kính trọng thì Nhược Linh càng kiên quyết muốn làm cường giả. Chỉ có như thế mới được tự do tự tai, không bị gò bó, ép buộc. Thiên Thanh đại lục, hãy chờ ngày ta khuynh nhân khuynh thế vang danh thiên hạ đi. Còn bây giờ, Nhược Linh nhìn đám người Băng Phong cung cười gian, đành ủy khuất cho các ngươi nếm thử "mùi vị" trước vậy. Bản tính ma nữ phúc hắc đã bắt đầu trỗi dậy trong vỏ bọc thiên thần. Nhưng các vị trưởng lão, hộ pháp, sát thủ cao cao tại thượng của chúng ta vẫn còn chìm trong mê cung cảm xúc nên đâu hay biết được số phận bị mang lên "bàn mổ làm chuột bạch thí nghiệm" của mình.
Điển hình và cụ thể cho các “thí nghiệm chuột bạch” ấy chính là :
Một ngày đẹp trời, Hữu trưởng lão cùng Tả trưởng lão đang ung dung đánh cờ trong một đình nhỏ kế hồ sen. Làn gió vi vu thổi nhẹ nhàng mang hương thơm của hoa sen thoang thoảng trong không khí. Bỗng Hữu – Tả trưởng lão trao đổi ánh mắt hồ ly với nhau rồi quay sang nhìn A Tú đang đứng bên cạnh. A Tú chợt cảm thấy lạnh sống lưng, cảm giác này dường như rất quen nha !
“A Tú, ngươi nhanh đi pha cho ta một bình trà hoa cúc, ta lâu rồi chưa được uống trà do ngươi pha”. Hữu trưởng lão nhẹ vuốt chòm râu muối tiêu của mình, nhìn A Tú nói. Vị thiếu niên thanh tú đứng bên cạnh bĩu môi, biết ngay mà, đúng là lũ hồ ly, đây là đang định chỉnh ta sao ? “Hữu trưởng lão, ta thấy ngài nên tự pha thì tốt hơn. A Tú tài hèn sợ pha không hợp khẩu vị của ngài a.”
Tả trưởng lão ngồi đối diện cũng tham gia vào cuộc vui : “Tiểu tử, hôm nay hắn đang vui nên không chấp với ngươi đâu. Ta cũng lâu rồi chưa thử trà do ngươi pha.”
A Tú nhìn Hữu trưởng lão rồi lại nhìn Tả trưởng lão, tâm trạng vui cái khỉ gió, rõ ràng là muốn ăn hiếp ta mà, hai lão hồ ly bất tử. Tuy trong lòng oán thán nhưng A Tú cũng nhanh chóng đi pha trà, hắn không ngu ở lại cãi nhau với hai lão già kia, đằng nào cũng phải đi, đi sớm vẫn tốt hơn. Vài phút sau, A Tú cầm bình trà hoa cúc thơm ngát đi ra thì gặp phải Nhược Linh vừa mới chạy bộ về. “Tiểu thư, chào buổi sáng !”
Hàn Nhược Linh nhìn về phía thiếu niên thanh tú đang mỉm cười với mình, khẽ nhếch môi : “Chào buổi sáng !” rồi đi tiếp. Nàng không có nhiều thời gian để quan tâm đến hắn, vả lại hắn cũng tương đối thẳng thắn, tốt bụng nên nàng cũng không có ý định “trêu bông ghẹo nguyệt” làm gì. Nhưng người làm có ý mà người xem lại không hiểu, A Tú gãi gãi đầu, hắn rõ ràng đã nở nụ cười thân thiện vô đối thế mà tiểu thư lại lạnh nhạt, hờ hững đến thế. Thật vũ nhục nụ cười trời ban nha ! Đôi mắt xẹt qua tia tính kế, A Tú chạy theo tiện thể đưa tay chỉ về mái đình nhỏ bên hồ sen, vừa cười vừa nói bộ dạng nịnh nọt không kém Ngô Trác là bao. “Tiểu thư, người mới chạy về chắc mệt lắm có đúng không ? Trời dù sao cũng còn sớm hay người vào trong đình nhỏ kia thưởng trà hoa cúc ta vừa pha đi. Hương vị chắc cũng không đến nỗi tệ.”
Nhược Linh nhìn theo hướng A Tú chỉ, nếu nàng nhìn không nhầm thì hẳn đang có người ở trong thì phải. A Tú này định bày trò gì đây ? “Bên đó không phải đã có người rồi sao ?” Nhược Linh nghi hoặc hỏi A Tú.
Thiếu niên gãi gãi đầu, cười trừ : “À, bên đó có Hữu – Tả trưởng lão đang đánh cờ. Họ bảo ta đi pha trà mang ra, tình cờ gặp tiểu thư nên định mời người đi chung luôn. Người nhận lời chứ ?”
“Cũng được, dù sao trời cũng còn sớm. Đi thôi !” – Nhược Linh không do dự nhận lời. Lúc nãy nàng cũng nhìn thấy tia tính kế trong mắt A Tú, cũng tốt, coi như ta đành làm người xấu giúp ngươi một lần đi. Tiện thể trên đường biết đâu kiếm thêm được thu nhập thì sao ? A Tú thấy Hàn Nhược Linh nhận lời thì lòng cười tươi như hoa mùa xuân mà nào đâu biết bản thân trộm gà không được lại còn mất nắm gạo. Trên đường đi, hai người nói chuyện gì đó, nhỏ như tiếng muỗi vo ve. Sát thủ trong cung chỉ thấy sắc mặt A Tú lúc đầu vui vẻ đắc ý, lúc sau lại giống như bị người cắt mất miếng thịt từ tay áo cầm ra một xấp ngân phiếu, cuối cùng sắc mặt trở về trạng thái ban đầu.
Một lát sau, Hàn Nhược Linh và A Tú cũng đến được mái đình cạnh hồ sen. Như cảm nhận được sự hiện diện của A Tú, Hữu trưởng lão buông quân cờ trên tay, miệng định buông lời trêu chọc A Tú nhưng khi ánh mắt hướng về phía cửa đình thì lại bị nghẹn trong cuống họng, xém nữa là bị nội thương. Tả trưởng lão đang có tư tưởng xem kịch hay chợt phát hiện ra có điều gì không đúng. Ngẩng mặt lên, nhìn lão Hữu vẻ mặt đầy kinh ngạc hướng ra phía cửa đình, lão Tả cũng tò mò nhìn theo. Và lần này, so với đồng minh, lão Tả cũng không khác là bao. Lão không nhìn nhầm chứ ? Bóng dáng nhỏ nhắn trong bộ đồ bó màu tím kì lạ, khuôn mặt tinh xảo tựa thiên thần, khí chất thanh khiết tựa băng sương. Đây không phải là tiểu thư yêu nghiệt của bọn họ sao ? Hồi phục lại tinh thần, Hữu – Tả trưởng lão đứng lên, chuẩn bị hành lễ thì chợt nghe thanh âm non nớt nhưng mang đầy uy quyền truyền tới : “Hai vị trưởng lão đã quên lời ta nói rồi ư ?”
Hai lão già đơ mặt nhìn nhau, rồi như chợt nhớ lại điều gì đó, hai người cùng lúc chào theo kiểu mà Nhược Linh dạy họ lúc trước : “Tiểu thư, chào buổi sáng !”
“Ừm, chào hai vị trưởng lão ?” – Nhược Linh cũng chào lại hai người họ, thái độ cũng đỡ lạnh nhạt hơn thường ngày.
Thấy tiểu thư có vẻ gần gũi hơn, Hữu – Tả trưởng lão cũng không nghi ngờ nhiều. Hữu trưởng lão thấy Hàn Nhược Linh và A Tú còn đang đứng ngoài cửa thì vội chạy ra mời : “Tiểu thư, người mau vào đình thôi. Bên ngoài gió sớm lạnh lắm !” – trực tiếp bỏ qua A Tú đang đen mặt nhìn mình.
Nhược Linh khẽ gật đầu, tiêu sái đi vào. Hữu trưởng lão đi kế, cuối cùng là A Tú tay ôm bình trà vừa mới pha đi theo sau. Lòng hắn không ngừng hỏi thăm tổ tiên mười tám đời nhà Hữu trưởng lão, đồng thời khóe miệng cũng nhếch nhẹ lên tạo thành một nụ cười không khác hồ ly là bao. Hữu – Tả trưởng lão, hai ngươi cứ chờ đi, ta xem tí nữa hai ngươi còn dám khi dễ ta nữa hay không ?
Nhược Linh đến bên chiếc ghế trống, ngồi xuống, môi đỏ mấp máy vài thanh âm : “Ta không làm phiền hai vị đánh cờ chứ ?”
“Đương nhiên là không rồi. Chúng ta thấy tiểu thư vui còn không kịp là đằng khác”. Nhìn tiểu thư đang nâng bình trà A Tú vừa đặt xuống bàn tự rót cho mình một ly rồi rót cho mỗi người họ một phần, Tả trưởng lão vui vẻ tiếp lời. Tiểu thư thật rất hiểu chuyện nha !
Nhược Linh “Ừm” nhẹ một tiếng rồi nâng ly trà lên, mùi hoa cúc thoang thoảng bay lên, cảm giác rất dễ chịu. Ra dấu cho ba người còn lại cùng uống, Nhược Linh cũng uống một ngụm nhưng nhanh chóng nhăn mặt. Đây là trà sao ? Buông ly trà xuống, nhìn A Tú vẻ mặt bình thản, Nhược Linh hỏi : “A Tú, trà này là ngươi pha sao ?”
A Tú có chút khó hiểu nhìn Nhược Linh, bộ trà có vấn đề gì hay sao mà lại dùng khuôn mặt không mấy thiện cảm nhìn hắn. Hắn cảm thấy rất bình thường mà. Quay sang nhìn hai lão hồ ly đang hả hê khi thấy hắn gặp nạn, A Tú cảm tưởng như đầu hắn muốn bốc khói nghi ngút. Nhưng vẫn cố gắng áp chế lại, gượng gạo trả lời : “Vâng, tiểu thư. Trà có vấn gì sao?”
Nhược Linh thành thật trả lời : “Đúng thế, có chút hơi uống”. Tiện thể ra dấu “chỉ hai người mới hiểu” với hắn. A Tú đang muốn bùng phát cơn giận thì nhận được dấu hiệu Nhược Linh gửi tới, hắn chợt quẳng ức chế lúc nãy cho cơn gió vừa mới thổi qua mang đi. Lại nhìn đến lão hồ ly bất tử đang nhịn cười mà đỏ hết mặt, bĩu môi, giả vờ gượng gạo hoàn tất vai diễn : “Tiểu thư, ta đúng là pha trà không ngon mà bị bắt buộc pha. Ai như Hữu trưởng lão pha trà rất ngon nhưng lại không chịu pha nha !”
Lời vừa nói ra liền nhận được sự tán thưởng thầm của tiểu ma nữ cùng khuôn mặt thay đổi o của Hữu trưởng lão. Hàn Nhược Linh liền đưa đôi đồng tử đen tuyền linh động cùng vẻ mặt ngây thơ đúng tuổi nhìn Hữu trưởng lão : “Hữu trưởng lão, thật là thế sao ?”
Hữu trưởng lão vuốt chòm râu muối tiêu, nếu hắn đoán không sai thì ở đây có mùi tính kế thì phải. Nhưng khuôn mặt ngây thơ khả ái kia thì làm sao có thể chứ đúng không ? Vì vậy, Hữu trưởng lão liền đập tan sự cảnh giác, thân thiện cười với Nhược Linh : “Tiểu thư, ta pha trà cũng tạm thôi. Nhưng nếu người không chê thì ta sẽ pha thử cho người uống.”
“Thật sao ? Ta rất muốn uống nhưng sẽ không làm phiền ngươi chứ ?”
“Đương nhiên là không. Tiểu thư ngồi đây đợi một lát. Ta sẽ đi pha trà ngay”. Lời vừa dứt thì Hữu trưởng lão đã nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của ba người. Hàn Nhược Linh không khỏi cười thầm trong lòng, thật dễ mắc lừa. Nhìn đồng minh đã khuất bóng, Tả trưởng lão chợt thấy không khí có gì đó rất lạ liền khơi gợi chủ đề mới : “Tiểu thư hẳn mới đi chạy bộ về. Người có đói không ?”
Nhược Linh vẫn dùng khuôn mặt ngây thơ tựa thiên thần trả lời với lão hồ ly tự mình sa bẫy : “Đúng thế ! Tả trưởng lão ngươi có thể đoán được ta đang nghĩ gì sao ?” Một tay xoa xoa chiếc bụng nhỏ, đôi đồng tử đen linh động chớp chớp, khuôn mặt đáng thương nhìn Tả trưởng lão : “Ta rất đói nha !”
Tả trưởng lão “vô tội” như bị thôi miên khi nhìn vào khuôn mặt cùng đôi mắt của Nhược Linh. Hóa ra tiểu thư vẫn chỉ là đứa bé, cũng biết làm nũng như bao đứa trẻ khác. Vẻ lạnh lùng thường ngày chỉ là vỏ bọc mà thôi. Hắn tựa như người gia gia đang được cháu gái làm nũng, liền vô ý thức mở miệng : “Vậy tiểu thư ngồi đây đợi một lát nhé ! Ta xuống nhà bếp lấy điểm tâm cho người.”
“Tả trưởng lão, ngươi thật tốt bụng. Cảm ơn ngươi !” – tiểu ác ma vẫn ngây thơ đáp lời nhưng lớp mặt nạ này quá dày người bình thường không thể biết được. Vì vậy Tả trưởng lão thấy vô cùng mát lòng, chỉ để lại một câu “Ta đi đây !” rồi nhanh như gió bay đi mất bóng.
A Tú ngồi đối diện với Nhược Linh không khỏi tặc lưỡi, nếu không phải tiểu cô nương xinh xắn trước mắt vừa mới lấy năm nghìn lượng ngân phiếu thì chắc chắn hắn cũng bị lừa như hai lão hô ly kia. Tiểu ma nữ cảm nhận được ánh mắt cảnh giác của A Tú liền cười gian trong lòng, thật xin lỗi A Tú, tuy ngươi đưa ta năm nghìn lượng nhưng lại làm mất quá nhiều thời gian quý báu của ta. Nên đành ủy khuất cho ngươi chịu thiệt nhất vậy.
Không khí như trầm lại sau sự “đi vắng” của hai vị trưởng lão. A Tú một mặt cảnh giác, một mặt vẫn cố gắng hoàn thành vai diễn ngu ngơ trước mặt tiểu ác ma : “Tiểu thư, lúc nãy người làm ta mém tí nữa là tức giận hóa ngu rồi nha ! Trà ta pha thực sự khó uống thế sao ?”
Nhược Linh có chút bất đắc dĩ nhìn A Tú, trà hắn pha thực sự không đến nỗi tệ. Nhưng bản thân nàng lại rất kén chọn vả lại “người kia” đã dùng nàng năm năm để dạy nàng cách pha trà cùng thưởng (thưởng thức) trà thì trà của A Tú liệu có thể uống vừa miệng ư ? “Thực ra thì cũng miễn cưỡng uống được, chẳng qua chỉ là diễn cho nhập vai tí thôi. Ngươi tưởng là thật sao A Tú ?”
“Đúng thế, ta cứ nghĩ là thật”. A Tú thành thật trả lời ngay lập tức rồi chợt nghĩ đến khuôn mặt “lừa tình” của Nhược Linh lúc nãy thì không khỏi giơ ngón tay cái lên khen : “Tiểu thư, lúc nãy người giả vờ giống thật lắm nha ! Ta rất nể phục người nha !”
“Cũng thường thôi”. Liếc về phía xa, một tà áo xám đang lướt tới, Nhược Linh nhếch môi cười gian, A Tú bất ngờ thấy được chợt thấy sống lưng lạnh toát, không hề dễ chịu tí nào. “Hữu trưởng lão tới rồi, ngươi điều chỉnh cảm xúc lại đi, nếu không… năm ngàn lượng sẽ bay theo gió đấy nha !”
“Vâng, tiểu thư !”
Bóng Hữu trưởng lão đạp gió bay về phía mái đình, trong tay cầm thêm ấm trà hoa sen, hương sen ngào ngạt tỏa trong không khí. Khuôn mặt của lão Hữu tràn ngập ý cười, đây là bình trà mà hắn dùng tâm để pha, hi vọng là tiểu thư sẽ thích.
Nghĩ đến bình trà mà A Tú pha lúc nãy thì chẳng khác gì một trời một vực, sự chênh lệch quá lớn. Chưa đầy hai phút, Hữu trưởng lão đã đặt bình trà trên bàn đá, ý cười hớn hở : “Tiểu thư, đây là trà hoa sen. Người thử xem có vừa khẩu vị không ?”
Vị Nhược Linh tiểu thư nọ, mặt ngây thơ không đổi cộng thêm sự cao hứng thật không khác gì thiên thần bước ra từ cổ tích : “Trà rất thơm nha ! Cảm ơn Hữu trưởng lão ! Ngươi thật tốt a !”
“Không có gì đâu ! Tiểu thư thử xem. Đây, ta rót cho người”. Lão Hữu vừa nói, vừa rót trà ra ly cho Nhược Linh. Tiểu ác ma, vui vẻ nhận lấy, mân mê miệng ly thưởng thức hương thơm rồi mới đặt lên miệng uống. Không tệ, so với trà A Tú pha mà nói thì dễ uống hơn rất nhiều. Nói theo cách của người kia, đây chính là dùng tâm để pha. Đặt ly trà xuống, Nhược Linh cười mỉm rất nhẹ, hai lúm đồng tiền dần hiện lên : “Ngon lắm ! Dễ uống hơn trà A Tú pha nhiều ! Hữu trưởng lão ngươi ngồi xuống đi !”
Lão Hữu ngồi xuống cùng với A Tú nhìn Nhược Linh không chớp mắt. Tiểu thư là mới cười nhẹ sao ? Họ không nhìn nhầm chứ ? Hàn Nhược Linh thấy họ như thế thì không khỏi khinh thường, chẳng qua cũng chỉ là một nụ cười mỉm thôi mà, có cần làm quá lên như vậy không ?
“Lão Tả đi đâu rồi sao ?” – Hữu trưởng lão thắc mắc hỏi, từ nãy đến giờ hắn luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, hóa ra là không thấy lão đồng minh.
“À, Tả trưởng lão giúp ta chuẩn bị điểm tâm. Ngươi cần gặp hắn ?”
“Không, ta chẳng qua là không nhìn thấy hắn nên tò mò thôi. Tiểu thư cứ thưởng trà đi, mai sau này khi nào cần thì cứ nói ta, ta sẽ pha trà cho người”. Hữu trưởng lão hùng hồn nói mà chẳng hay chính mình tự nộp “mạng” cho tiểu ma nữ trước mặt.
Hàn Nhược Linh cười thầm, cá tự chui đầu vào rọ. Thật tốt, số của nàng xem ra cũng không tệ lắm, chưa gì đã có một osin miễn phí. “Hữu trưởng lão, ngươi nói thật ?”
“Đương nhiên !”
“Ta rất muốn uống Ô Long trà nhưng lại không biết cách pha chế. Hữu trưởng lão ngươi có thể…” Hàn Nhược Linh ngân dài âm điệu cuối, đôi mắt long lanh nhìn Hữu trưởng lão tựa như chú cún nhỏ đang làm nũng với chủ. Muốn đáng yêu bao nhiêu thì có bấy nhiêu đáng yêu, sức hút vô cùng mạnh mẽ làm cả Lão Hữu cùng A Tú bị bỏ lơ nãy giờ chút nữa là té ghế.
“Không thành vấn đề, Ô Long trà uống rất mát lại có lợi cho sức khỏe. Ta đi pha ngay cho người”. Hữu trưởng lão vừa nói vừa phi thân ra khỏi mái đình nhanh chóng. Chỉ cần nhìn đôi đồng tử đen tuyền kia thì tựa như có cái gì thôi thúc hắn đi vậy, Lão Hữu tự băn khoăn suy nghĩ.
Nhìn theo bóng dáng ngày một khuất xa, A Tú bĩu môi. Tiểu thư thật sự lợi hại nha ! Ngay cả hắn dù biết rõ tất cả nhưng nhìn tiểu thư chớp chớp đôi mắt ngập nước thì cũng như bị mê hoặc. Tốt nhất là từ nay không nên tiếp xúc nhiều với tiểu thư, nếu không thực sự hậu quả khó lường a. Nhưng tiếc là những ý nghĩ của A Tú chỉ có trong ước mơ mà thôi, tiểu thiếu niên căn bản không biết bản thân mình đã dùng năm ngàn lượng kí hiệp ước không công bằng với tiểu ma nữ.
Nhược Linh không nói không rằng chờ đợi Tả trưởng lão mang điểm tâm đến. Thức ăn phòng bếp làm rất tốt. Vừa ăn vừa khen vừa dụ Tả trưởng lão sa bẫy lần hai. Đương nhiên là kết cục của Lão Tả cũng giống như Lão Hữu, lại vui vẻ đi lấy thêm điểm tâm cho tiểu ma nữ theo yêu cầu. A Tú lại tặc lưỡi, thật kinh khủng !
Tả trưởng lão đi được một lát thì Hữu trưởng lão lại mang theo theo một ấm trà Ô Long về. Rồi cũng nhanh chóng bị tiểu ma nữ “nhờ vả” pha một ấm trà nhân sâm cho Ngô Trác. Tuy có chút hơi mệt mỏi, Hữu trưởng lão cũng nhanh chóng đi thực hiện.
Hữu trưởng lão vừa đi thì Tả trưởng lão cũng vừa về. Hai lão hồ ly trao cho nhau nụ cười khiêu khích, có ý đại khái là “Ta được tiểu thư xem trọng hơn ngươi”. Tả trưởng lão đặt điểm tâm xuống bàn rồi tiếp tục thi hành sứ vụ trọng đại tiểu ma nữ trao phó – chuẩn bị điểm tâm cho Ngô Trác. Lão Tả không nói hai lời, lập tức phi thân đến phòng bếp lần ba.
Hàn Nhược Linh ngồi trên ghế vui vẻ ăn điểm tâm cùng thưởng trà, mặc kệ ánh mắt phức tạp đầy ý vị của A Tú. Người ta có câu “Quá tam ba bận”, cuộc chơi này có lẽ đã đến lúc dừng. Nhưng có điều phải xin lỗi A Tú tiểu tử, năm ngàn lượng của ngươi không đủ để đảm bảo an toàn cho ngươi a. Hai người hai suy nghĩ, không ai nói với ai câu gì, lẳng lặng nhìn thời gian trôi. Chừng chưa đầy một khắc hai bóng xám dần hiện lên trong tầm mắt. Nhược Linh nâng khóe môi, nhìn hai vị trưởng lão bước vào, nàng đoán không sai thì hẳn hai lão hồ ly kia chắc cũng đã có điều nghi hoặc. Đứng dậy đi về phía cửa đình, Nhược Linh khẽ nói : “Cảm ơn hai vị trưởng lão. Ta cầm điểm tâm cùng trà cho lão sâu rượu trước.”
Hữu – Tả trưởng lão đưa đồ trong tay cho Nhược Linh, đang muốn nói gì đó thì một thanh âm lạnh lùng, trong trẻo vang lên : “Đồng thời cũng xin lỗi hai vị, ta thực sự không muốn làm khó hai người như thế. Cái này đều là do A Tú nhờ vả thôi. Thực xin lỗi, ta đi trước. Còn chuyện kia, các ngươi tự xử nhé !”
Nhược Linh vừa dứt lời, bóng tím cũng biến mất chỉ còn lại tàn ảnh. Vẻ mặt ba người đồng loạt há hốc, khinh công của tiểu thư thật… yêu nghiệt. Nhưng ngay sau khi tàn ảnh biến mất, sắc mặt ba người dần biến hóa theo chiều hướng khác nhau : A Tú ai oán nhìn bóng Nhược Linh đã khuất, đồng thời cảnh giác nhìn hai lão hồ ly ; còn hai lão hồ ly cười gian nhìn A Tú tựa như sói già đang nhìn cừu non. Hay cho một A Tú “mỏ dài” dám lợi dụng tiểu thư lương thiện của bọn họ và… Từ mái đình truyền ra thanh âm muốn bao nhiêu thảm thiết thì có bấy nhiêu của A Tú vang vọng toàn khuân viên của Băng Phong cung. Nhưng đây chỉ mới là khúc dạo đầu cho chuỗi ngày sống trong nơm nớp lo sợ của sát thủ Băng Phong cung mà thôi.
Gió thu vẫn nhè nhẹ thổi, thời gian cứ lặng lẽ trôi…