Trở lại phủ Chính vương nàng nhập phủ với thân phận nô tỳ, đã vào phủ hai ngày nay nhưng nàng dường như không thấy hắn. Đang lanh quanh ở phong đình nàng bỗng thấy Hồng Linh ngồi thẫn thờ có vẻ nhiều tâm sự, bước lại gần nàng bắt chuyện
- Hồng Linh cô nương, cô có tâm sự gì sao ?
Ngước nhìn nàng :
- Cô là tỳ nữ mới sao ?
- Phải ta mới tới gọi là tiểu Nhược
- Tên cô giống tên tiểu thư nhà ta. Nàng ta nhắc đến với đôi mắt đượm buồn.
- À mà sao cô biết tên ta ?
- Ta nghe bọn họ kêu cô. Nàng cố làm ra vẻ thật tự nhiên miễn cho nàng ta khỏi nghi ngờ :
- Nhìn cô như có tâm sự ? Nàng ta thở dài :
- Nam nhân thật khó hiểu.
- Có phải Hồng Linh cô nương muốn nói đến Hằng hộ vệ không ?
- Rõ ràng lắm sao ?. Khuôn mặt nàng ta ửng đỏ ngượng ngùng.
- Nếu không ngại cô có thể tâm sự với ta, ta nếu biết sẽ cho co lời khuyên. Nàng mỉm cười nói,làm tỷ muội đã 6 năm, chỉ nhìn sơ nàng có thể thấy nàng ta phiền muộn.
- Ta biết, ta làm nữ nhi mà bám theo nam nhân có bao nhiêu mất mặt. Nhưng hắn cư nhiên lúc thì trốn không gặp ta. Lúc thì lặng thinh không nói gì mặc kệ ta không nói tiếng nào, còn không thèm nhìn ta nữa. So với trước kia hắn hay chê ta phiền còn tệ hơn.
- Ta nghĩ không nói gì với cô chưa chắc vì hắn nghét cô đâu. Theo ta thì hắn chắc đã đồng ý để cô đi theo hắn nên không mắng cô phiền nữa. Còn không nói gì thì có khi đó là do ngày thướng hắn lạnh lùng ít nói thôi. Còn không nhìn cô thì ta chịu không biết giải thích thế nào. Nhưng ta có một cách nếu cô chịu làm theo sẽ biết hắn có quan tâm cô hay không.
- Cách gì ? Mắt nàng ta lóe sáng.
- Đừng bám theo hắn nữa, ít nhất một tuần đừng xuất hiện trước mặt hắn . Nếu hắn đi tìm cô thì chứng tỏ hắn cũng để ý đến cô, nếu hắn không đi. Ta nghĩ cô nên đổi phương thức khác theo đuổi hắn.
Để lại Hồng Linh đang ngẫm nghĩ nàng bước về phía yên các. Yên các đã được hắn xây dựng lại, mọi thứ vẫn như cũ chỉ là những bức vẽ nữ tử giờ đây là nàng, các bức vẽ treo đầy trong căn phòng, nhiều đến nỗi không thể treo hết. Trên bàn, đầu giường, đâu đâu cũng là nỗi nhớ mong da diết của hắn. Lệ nàng lại rơi, hắn cũng nhớ nàng nhiều như nàng nhớ hắn đang chìm đắm trong cảm xúc thì một bàn tay từ phía sau ôm lấy nàng. Nhận ra vòng tay nhung nhớ của nửa năm qua nước mắt nàng cứ thế tuôn rơi.
Nhìn lại những bức tranh, tâm nàng khẽ động, nàng đã không còn là Tuyết Nhược của hắn nữa. Nàng khẽ giẫy ra khỏi ôm ấp của hắn, nhưng cánh tay hắn sết chặt hơn như nhìn thấu ý định của nàng :
- Bây giờ cho dù là trong suy nghĩ cũng không cho phép có ý rời xa ta. Ta đã cho nàng cơ họi tránh xa ta tránh xa nguy hiểm nhưng là do nàng tự tìm đến vì thế đừng hòng rời đi nữa,dù là địa ngục ta cũng sẽ đuổi tới.
Khi hắn tỉnh lại biết nàng bị thương rất nặng , bị bỏng nặng, hôn mê suốt hai tháng hắn dù đau lòng cũng muốn đẩy nhanh kế hoạch để sớm được tự do bên nàng.
Mỗi khi hắn mệt mỏi, nghĩ đến nàng làm hắn như tiếp thêm sức mạnh. Hắn muốn giải quyết thật nhanh Thuần vương để không còn lo lắng đến nàng sẽ có nguy hiểm khi ở bên hắn nữa. Vì nàng mà lần đầu tiên trong đời hắn phải đàm phán với nha đầu Thiên Nhạc, kẻ mà trước nay hắn không hề vừa lòng. Trong phòng của Yên các lúc này Thiên Nhạc như kẻ lập được đại công đang lên mặt kiêu ngạo :
- Vậy theo như giao ước có phải ngươi đã chấp nhận thừa nhận ta là em dâu rồi chứ. Không thể ngờ, thì ra Chính vương lạnh lùng cũng có khi giống một kẻ ngốc khi yêu.
- Hừm còn ngươi, chẳng phải luôn mồm chê Tề nhi trẻ con sao , một bà già 30 tuổi yêu nhóc con 16 tuổi nghe hợp lý sao ?
- Nhưng hiện tại ta cũng chỉ 16 tuổi thôi
- Vậy sao ? vậy ai cứ luôn cho rằng ta ít tuổi hơn nên không thèm coi trọng lời ta hả? Ta cho ngươi biết, thừa nhận ngươi là em dâu không có nghĩa thừa nhận ngươi là hoàng hậu đương triều. Nếu trước khi Tề nhi 20 tuổi lễ nghi, phép tắc ngươi không học xong thì cứ chờ xem ngôi vị hoàng hậu hiện tại ngươi ngồi không lâu đâu. Hắn Lạnh mặt cảnh cáo nàng ta, đáy mắt lóe lên tia nguy hiểm
- Ngươi…Nàng ta giậm chân trừng mắt tỏ vẻ bất mãn. Ở một bên Tuyết Nhược mỉm cười, bây giờ thì nàng hiểu tại sao hắn lại có thành kiến với Thiên Nhạc rồi. Nàng ta cư nhiên là thê tử của em trai bảo bối mà hắn bào vệ từ khi 10 tuổi, sao hắn không yêu cầu cao với vị em dâu này chứ. Còn về Hằng Phong đang lơ đãng nhìn quanh, nhìn hắn, nàng cười nhẹ nhàng hỏi ?
- Hằng hộ vệ tìm Hồng Linh sao ? Bị nàng hỏi, hắn đỏ mặt ngượng ngùng chối quanh
- Phu nhân ta không có tìm nàng ta…nàng ta không bám ta,ta mừng còn không kịp…
- Có lẽ phải một thời gian nàng ta sẽ không thể bám theo ngươi nữa hiện giờ nàng ta đang giao chiến tại Lung Linh cốc chắc chưa thể về ngay được. Hắn nhàn nhạt nói
- Chàng nói gì ? nàng trừng mắt ngạc nhiên nhìn hắn. Hắn vô tội nhìn nàng :
- Chiều qua sau khi gặp lại nàng , nàng ta tới tìm ta xin đi Lung Linh Cốc tham chiến, ta thấy nàng ta từ nhỏ sống ở đó nghĩ sẽ rành đia thế sẽ có ích nên đồng ý.
- Tuy ngàng ta từ nhỏ sống ở đó nhưng là bên ngoài cốc, không có vào trong cốc bao giờ. Trong cốc địa thế nguy hiểm không cẩn thận rất dễ mất mạng. Chỉ khi nàng nói tới đây bóng dáng Hằng Phong đã không còn trong phòng.
Trở lại phủ Chính vương nàng nhập phủ với thân phận nô tỳ, đã vào phủ hai ngày nay nhưng nàng dường như không thấy hắn. Đang lanh quanh ở phong đình nàng bỗng thấy Hồng Linh ngồi thẫn thờ có vẻ nhiều tâm sự, bước lại gần nàng bắt chuyện
- Hồng Linh cô nương, cô có tâm sự gì sao ?
Ngước nhìn nàng :
- Cô là tỳ nữ mới sao ?
- Phải ta mới tới gọi là tiểu Nhược
- Tên cô giống tên tiểu thư nhà ta. Nàng ta nhắc đến với đôi mắt đượm buồn.
- À mà sao cô biết tên ta ?
- Ta nghe bọn họ kêu cô. Nàng cố làm ra vẻ thật tự nhiên miễn cho nàng ta khỏi nghi ngờ :
- Nhìn cô như có tâm sự ? Nàng ta thở dài :
- Nam nhân thật khó hiểu.
- Có phải Hồng Linh cô nương muốn nói đến Hằng hộ vệ không ?
- Rõ ràng lắm sao ?. Khuôn mặt nàng ta ửng đỏ ngượng ngùng.
- Nếu không ngại cô có thể tâm sự với ta, ta nếu biết sẽ cho co lời khuyên. Nàng mỉm cười nói,làm tỷ muội đã năm, chỉ nhìn sơ nàng có thể thấy nàng ta phiền muộn.
- Ta biết, ta làm nữ nhi mà bám theo nam nhân có bao nhiêu mất mặt. Nhưng hắn cư nhiên lúc thì trốn không gặp ta. Lúc thì lặng thinh không nói gì mặc kệ ta không nói tiếng nào, còn không thèm nhìn ta nữa. So với trước kia hắn hay chê ta phiền còn tệ hơn.
- Ta nghĩ không nói gì với cô chưa chắc vì hắn nghét cô đâu. Theo ta thì hắn chắc đã đồng ý để cô đi theo hắn nên không mắng cô phiền nữa. Còn không nói gì thì có khi đó là do ngày thướng hắn lạnh lùng ít nói thôi. Còn không nhìn cô thì ta chịu không biết giải thích thế nào. Nhưng ta có một cách nếu cô chịu làm theo sẽ biết hắn có quan tâm cô hay không.
- Cách gì ? Mắt nàng ta lóe sáng.
- Đừng bám theo hắn nữa, ít nhất một tuần đừng xuất hiện trước mặt hắn . Nếu hắn đi tìm cô thì chứng tỏ hắn cũng để ý đến cô, nếu hắn không đi. Ta nghĩ cô nên đổi phương thức khác theo đuổi hắn.
Để lại Hồng Linh đang ngẫm nghĩ nàng bước về phía yên các. Yên các đã được hắn xây dựng lại, mọi thứ vẫn như cũ chỉ là những bức vẽ nữ tử giờ đây là nàng, các bức vẽ treo đầy trong căn phòng, nhiều đến nỗi không thể treo hết. Trên bàn, đầu giường, đâu đâu cũng là nỗi nhớ mong da diết của hắn. Lệ nàng lại rơi, hắn cũng nhớ nàng nhiều như nàng nhớ hắn đang chìm đắm trong cảm xúc thì một bàn tay từ phía sau ôm lấy nàng. Nhận ra vòng tay nhung nhớ của nửa năm qua nước mắt nàng cứ thế tuôn rơi.
Nhìn lại những bức tranh, tâm nàng khẽ động, nàng đã không còn là Tuyết Nhược của hắn nữa. Nàng khẽ giẫy ra khỏi ôm ấp của hắn, nhưng cánh tay hắn sết chặt hơn như nhìn thấu ý định của nàng :
- Bây giờ cho dù là trong suy nghĩ cũng không cho phép có ý rời xa ta. Ta đã cho nàng cơ họi tránh xa ta tránh xa nguy hiểm nhưng là do nàng tự tìm đến vì thế đừng hòng rời đi nữa,dù là địa ngục ta cũng sẽ đuổi tới.
Khi hắn tỉnh lại biết nàng bị thương rất nặng , bị bỏng nặng, hôn mê suốt hai tháng hắn dù đau lòng cũng muốn đẩy nhanh kế hoạch để sớm được tự do bên nàng.
Mỗi khi hắn mệt mỏi, nghĩ đến nàng làm hắn như tiếp thêm sức mạnh. Hắn muốn giải quyết thật nhanh Thuần vương để không còn lo lắng đến nàng sẽ có nguy hiểm khi ở bên hắn nữa. Vì nàng mà lần đầu tiên trong đời hắn phải đàm phán với nha đầu Thiên Nhạc, kẻ mà trước nay hắn không hề vừa lòng. Trong phòng của Yên các lúc này Thiên Nhạc như kẻ lập được đại công đang lên mặt kiêu ngạo :
- Vậy theo như giao ước có phải ngươi đã chấp nhận thừa nhận ta là em dâu rồi chứ. Không thể ngờ, thì ra Chính vương lạnh lùng cũng có khi giống một kẻ ngốc khi yêu.
- Hừm còn ngươi, chẳng phải luôn mồm chê Tề nhi trẻ con sao , một bà già tuổi yêu nhóc con tuổi nghe hợp lý sao ?
- Nhưng hiện tại ta cũng chỉ tuổi thôi
- Vậy sao ? vậy ai cứ luôn cho rằng ta ít tuổi hơn nên không thèm coi trọng lời ta hả? Ta cho ngươi biết, thừa nhận ngươi là em dâu không có nghĩa thừa nhận ngươi là hoàng hậu đương triều. Nếu trước khi Tề nhi tuổi lễ nghi, phép tắc ngươi không học xong thì cứ chờ xem ngôi vị hoàng hậu hiện tại ngươi ngồi không lâu đâu. Hắn Lạnh mặt cảnh cáo nàng ta, đáy mắt lóe lên tia nguy hiểm
- Ngươi…Nàng ta giậm chân trừng mắt tỏ vẻ bất mãn. Ở một bên Tuyết Nhược mỉm cười, bây giờ thì nàng hiểu tại sao hắn lại có thành kiến với Thiên Nhạc rồi. Nàng ta cư nhiên là thê tử của em trai bảo bối mà hắn bào vệ từ khi tuổi, sao hắn không yêu cầu cao với vị em dâu này chứ. Còn về Hằng Phong đang lơ đãng nhìn quanh, nhìn hắn, nàng cười nhẹ nhàng hỏi ?
- Hằng hộ vệ tìm Hồng Linh sao ? Bị nàng hỏi, hắn đỏ mặt ngượng ngùng chối quanh
- Phu nhân ta không có tìm nàng ta…nàng ta không bám ta,ta mừng còn không kịp…
- Có lẽ phải một thời gian nàng ta sẽ không thể bám theo ngươi nữa hiện giờ nàng ta đang giao chiến tại Lung Linh cốc chắc chưa thể về ngay được. Hắn nhàn nhạt nói
- Chàng nói gì ? nàng trừng mắt ngạc nhiên nhìn hắn. Hắn vô tội nhìn nàng :
- Chiều qua sau khi gặp lại nàng , nàng ta tới tìm ta xin đi Lung Linh Cốc tham chiến, ta thấy nàng ta từ nhỏ sống ở đó nghĩ sẽ rành đia thế sẽ có ích nên đồng ý.
- Tuy ngàng ta từ nhỏ sống ở đó nhưng là bên ngoài cốc, không có vào trong cốc bao giờ. Trong cốc địa thế nguy hiểm không cẩn thận rất dễ mất mạng. Chỉ khi nàng nói tới đây bóng dáng Hằng Phong đã không còn trong phòng.