Lúc anh không để ý thì bỗng nhiên bàn tay già đầy vết chai của ba anh bỗng nhiên động đậy! Vì lúc đầu lần vận động này quá nhẹ, anh lại không chú tâm nên không biết.
Nhưng lại có lần thứ 2, máy điện áp vang lên tiếng kêu to hơn làm anh giật mình! Anh thấy tay ba anh động đậy, quá bất ngờ, anh luống cuống bấm nút đỏ dưới giường.
Không đầy 2 phút sau các bác sĩ chạy đến, anh nói sơ lược về sự vận động của ba rồi bước ra bên ngoài, lấy điện thoại gọi thông báo cho chị gái.
Cúp máy, anh lấy điếu thuốc ra hút. Anh thật sự rất ít hút thuốc, chỉ là muốn dùng nó để kích thích sự tỉnh táo của mình mà thôi! Thế nhưng chưa hút được 1/3 điều thuốc, anh bỗng nhiên nhìn thấy cô gái nhỏ, bóng dáng quen thuộc xuất hiện! Cô vội vã dùng ánh mắt chào hỏi anh, rồi đi vào phòng khám cho ba anh, anh cũng chỉ gật đầu đáp lễ.
Khoảng 10 phút chị gái cùng Tom tới nơi, sốt sắng nhìn vào bên trong rồi hồi hộp như anh! Chờ đợi!
Không để họ phải đợi quá lâu, các bác sĩ từ phòng ba đi ra. Lo lắng nhất vẫn là chị anh, thật sự chị xúc động đến khóc! Phải dựa vào Tom, chị dùng ánh mắt đầy hi vọng nhìn các bác sĩ:
- Ba tôi sao rồi bác sĩ?
- Bệnh nhân không có vấn đề gì nghiêm trọng! Chỉ là nằm trong 1 thời gian khá lâu, nay có kích thích từ bên ngoài nên não nhận thức và phát ra phản xạ tự nhiên! Người nhà không nên quá lo lắng, đây là dấu hiệu tốt. Mặc dù chưa thực sự tỉnh hẳn thế nhưng chắc chắn bệnh nhân sẽ tỉnh lại trong thời gian sớm nhất! Mọi người nên tìm tình huống nào đó, kích thích tế bào não tỉnh, lúc đó bệnh nhân sẽ thực sự tỉnh hẳn!
- Cảm ơn bác sĩ! – Minh Chi mừng rỡ, tiến vào bên trong.
- Cảm ơn bác sĩ! – Anh cũng gật đầu.
- Trần tổng! Anh theo tôi một chút! – Võ trưởng khoa lên tiếng rồi đi đến phòng bên cạnh.
Trần Minh Diệp đi theo, thỉnh thoảng con mắt vẫn nhìn vào bóng dáng ấy! Nhìn vào con mắt cô có vẻ lo lắng không lẽ ba anh có chuyện gì! Không bác sĩ mới nói ba anh tốt lắm, làm sao có thể có chuyện gì được.
Bước vào phòng sau, anh đóng cửa. Võ trưởng khoa cùng Thanh Ngọc đã ngồi xuống bàn. Võ trưởng khoa làm động tác mời, rồi nói:
- Trần tổng, tôi gọi anh đến đây là có việc muốn thông báo!
- Võ trưởng khoa, cô cứ nói!
- Là thế này! Chủ tịch Trần do nằm đó khá lâu nên cơ thể xuất hiện thoái hóa!
- Vậy….ba tôi có làm sao không?
- Hiện tại ba anh cũng chưa có thoái hóa nhiều – Thanh Ngọc lên tiếng – Chỉ là do tuổi bác ấy cũng đã lớn, lại nằm lâu như vậy! Có thể tỉnh lại sớm thì tốt, sẽ có thể dùng vật lý trị liệu để hồi phục!
- Nếu không….thì sao? – ánh mắt anh không tự chủ mà dao động.
- Nếu như bác ấy nằm thêm 1 thời gian nữa, tôi nghĩ khoảng 1 năm nữa nếu bác ấy mới tỉnh lại thì có lẽ sẽ bị thoái hóa cơ, lúc đó sẽ không thể dùng vật lý trị liệu được nữa…và..
- Và…..?
- Bác ấy sẽ bị liệt! – Thanh Ngọc nhìn thẳng vào mắt anh, nói!
- …Liệt….- anh không tin vào mắt mình, cứ sợ nhìn nhầm.
Nhưng trong mắt cô chứa đầy sự khẳng định, anh tin cô, đồng thời không biết phải làm gì tiếp theo~
Ngay lúc đó Võ trưởng khoa lên tiếng:
- Trần tổng! Thật sự mà nói thì chủ tịch vẫn còn hi vọng! Mặc dù sự thật là vậy nhưng nếu gia đình thường xuyên kể những câu chuyện đã xảy ra hoặc niềm vui nào đó làm kích thích phản ứng thì dần dần chủ tịch sẽ tỉnh lại trong thời gian sớm nhất! Lúc đó chúng ta sẽ trị liệu, tôi tin rằng ngài ấy sẽ hồi phục thôi!
- Vậy sao? Cảm ơn cô Võ trưởng khoa!
- Vậy chúng tôi xin đi trước!
- Xin chào! – anh đứng dậy gật đầu chào 2 người.
Anh cũng nhìn thấy được sự an ủi trong mắt cô! Anh chỉ gật đầu đáp lễ.
Ngay lúc này trong đầu anh không còn có thể chứa đựng được bất cứ thứ gì ngoài tình trạng của ba anh. Hơn nữa anh cũng lo lắng không biết có nên nói với Minh Chi hay không! Anh sợ chị lại lo lắng! Quyết định lóe ra trong đầu, anh im lặng tiến và phòng bệnh.
Anh nhìn thấy chị đang nắm tay ba khóc, gọi ba tỉnh dậy trong vô vọng. Tom đứng sau an ủi, thấy anh vào cũng chỉ chớp mắt mà thôi! Anh cũng im lặng vỗ vai chị an ủi một chút rồi ra ngoài! Đóng cửa điện thoại báo có tin nhắn đến;
- Mèo con: Tôi mời anh 1 ly café được chứ?
- Được! Ở đâu? – Đầu heo trả lời.
- Mèo con: Quán café đối diện.
- Được – Đầu heo trả lời.
Chỉ vậy thôi, cô mỉm cười, đứng lên nói qua 1 tiếng với Võ trưởng khoa rồi đi xuống dưới. Cô băng qua đường, mở cửa bước vào quán.
Không gian quán tuy không quá lớn nhưng ánh sáng và khung cảnh quán khá tốt! Quán có 2 lầu, gam màu chủ yếu là nâu gỗ. Ván ép 100 % bọc cả tường lẫn nền, chính vì vậy khi bước vào, cô lấy ngay 1 đôi dép thú bên cạnh, cởi đôi giày của cô, cất lên kệ rồi bước vào.
Anh đã ngồi trên bàn, nhìn ra ngoài đường chăm chú. Cô cũng chỉ ngồi vào và nhẹ nhàng hỏi:
- Anh uống gì không?
- Một ly café đen đi!
- Anh đã ăn sáng chưa?
- Tôi đã ăn rồi!
- Vậy cho tôi 1 ly café đen và ly Capuchino! – cô nhẹ nhàng nói với phục vụ!
- A..dạ quý khách chờ 1 chút – cô phục vụ giật mình rồi bước vào trong.
Hôm nay cô phục vụ mới làm việc ngày đầu tiên, vậy mà gặp được 1 anh chàng rất đẹp trai làm cô mê mẩn. Cô chưa bao giờ nhìn thấy người đàn ông nào đẹp trai, khí suất như vậy. Có phải làm ở đây sẽ có được cơ hội ngắm trai đẹp hay không? Cô rất mong chờ!
Chỉ là hơi thở anh ta quá lạnh, cô không dám hỏi xem anh ta dùng gì, cho tới khi cô gái xinh đẹp kia bước đến, anh ta mới nhu hòa hơn, cô mới dám lại gần. Có lẽ đó là người yêu của anh ấy, họ xứng đôi vậy mà! Tuy có hơi tiếc nhưng cô cũng rất vui nghi “ haha làm ở đây sẽ được ngắm rất nhiều anh chàng đẹp”! Chính vì vậy mà khi cô gái kia gọi phục vụ, cô mới giật mình đi nhanh vào trong bê thức uống ra.
Minh Diệp không còn nhìn ra bên ngoài nữa, chỉ ngồi nhìn vào ly café đen quánh, nhấp 1 ngụm. Anh định rút 1 điếu thuốc để hút nhưng nhìn thấy ánh mắt cô như muốn nói anh đừng, anh lại thôi.
Im lặng khoảng 5 phút, cô mở lời trước:
- Anh không sao chứ?
- Tôi không sao! CẢm ơn cô!
- Thực ra thì tình trạng ba anh như vậy là có tiến triển tốt hơn rồi.
- Tôi biết! Chỉ là không biết nói với chị tôi thế nào để chị ấy không lo lắng mà thôi!
- Vậy thì anh đừng nói! Tôi thấy anh rể anh có lẽ sẽ suy nghĩ thay chị anh đươc!
- Cảm ơn cô đã chỉ! Tôi sẽ nói với anh ấy.
- Vậy được rồi! Anh cũng đừng suy nghĩ nhiều! Với lại đừng hút thuốc, không tốt cho sức khỏe đâu! Anh còn phải lo cho gia đình anh, chị gái anh, ba anh nữa! Họ rất cần anh! – cô nhẹ nhàng khuyên.
- Ừ! Tôi biết rồi – anh nhìn thẳng vào cô, con mắt như tìm tòi 1 thứ gì đó.
Có ai biết rằng nghe cô khuyên anh nhẹ lòng đi hẳn. Chỉ là cô nói có nhiều người cần anh lo, anh đột nhiên nghĩ rằng “ em có đồng ý trở thành 1 trong số họ hay không?” Chính vì vậy anh mới nhìn cô, đôi mắt sâu thăm thẳm, chan chứa tình yêu âm thầm anh dành cho cô.
Chỉ là cô không để ý, không thể nhận ra anh đang dành ánh mắt nhu hòa cho cô, chỉ một mình cô.
Hai người cùng im lặng, cùng nhìn xa xăm. Ai cũng dành tình cảm cho đối phương nhưng chẳng nhận ra đối phương cũng vậy, chẳng dám nói.
Họ càng không nhận ra rằng, ở góc khuất của quán café có 2 đối tượng đang chụp lại những khoảnh khắc nhu hòa nhất của họ.
Ngày cuối tuần cũng từ từ trôi qua, ai nấy đều trở về với nhịp sống tấp nập, vội vã. Thành phố vắng vẻ ngày cuối tuần như được hồi sinh sức sống. Ai nấy đều trở về với công việc của mình.
Ấy thế mà ở một căn biệt thự nọ, có anh chàng tóc nâu hạt dẻ, da trắng mũi cao đang đẩy tạ, vẻ mặt bí hiểm cười, thậm chí không hiểu tại sao anh ta lại bật cười lớn. Có chuyện gì thế nhỉ?
Biệt thự Queen, buổi sáng sớm chính là vậy.
Người làm có khoảng người từ quản gia, người giúp việc, tài xế lẫn người giữ cổng. Ai cũng có công việc của chính mình, đi qua đi lại. Vườn hoa, cây cảnh được cắt tỉa cẩn thận với nhiều hình thù đẹp mắt.
Có một người phụ nữ, bước ra từ cánh cửa gặp một người đàn ông trung niên:
- Quản gia, chú có thấy Tom ở đâu không? – người phụ nữ đó chính là Minh Chi.
- Cậu Tom đang đẩy tạ dưới phòng tập thưa tiểu thư! – Quản gia trả lời.
- Vậy chú đi làm việc đi, tôi đi tìm anh ấy!
- Vâng tiểu thư!
Người quản gia cúi đầu chào.
Ông làm việc ở đây từ lúc lão gia cưới phu nhân, chứng kiến rất nhiều chuyện xảy ra trong gia đình này. Ông luôn coi họ là người thân, coi đây là gia đình thứ của mình. Họ đối xử với ông không tệ, thậm chí là rất tốt.
Mặc dù trước đây gia đình này gặp phải tai ương thế nhưng họ cũng vượt qua, điều đó làm ông rất vui mừng. Chứng kiến tình cảm của những người trong gia đình, đặc biệt là Tom và Minh Chi, ông thấy vui mừng thay cho lão gia.
Mải chìm đắm trong hồi tưởng của chính mình, Quản gia thấy có người giúp việc gọi:
- Chú Quản gia, cháu có việc muốn nhờ chú giúp!
- Được rồi tôi tới ngay! – ông cũng bước đi thoăn thoắt.
Minh Chi sau khi biết Tom đang ở phòng tập, cũng men theo hành lang đi tới. Chưa mở cửa, cô thấy tiếng anh cười lớn, cứ nghĩ là anh đang nói chuyện với Tiểu Diệp, nhìn vào thì không thấy ai. Điều này làm cô cảm thấy tò mò:
- Ông xã! Anh mới nhặt được bí kiếp gì sao?
- Haha bà xã! Còn hơn cả bí kiếp nữa kia! – Tom vẫn cười thật lớn.
- Vậy nói cho em nghe đi! – Minh Chi rất tò mò.
- Chính là về em trai em đó! – Tom kích thích.
- Tiểu Diệp thì sao? – vẫn chưa hiểu.
- Bà xã, chính là em biết được cậu ấy thật sự đang yêu nha!
- Thật sao? Ông xã anh biết ai chưa? – Minh Chi hỏi lớn.
- Chính xác % luôn!
- Ai vậy? – tò mò bắt đầu trỗi dậy.
- Anh đang điều tra cô gái ấy! Mới nghe tài xế Trương nói là cô gái ấy rất đẹp, chỉ biết Tiểu Diệp gọi là Giản tiểu thư thôi! Còn nữa, hôm trước Tiểu Diệp tới Vũ gia dự tiệc, đích thân tiễn cô ấy về nhà! LẠi nói người dẫn nhau vào nhà, thật lâu mới trở ra! Bà xã em nghĩ xem sẽ có chuyện gì?
- Thật sao ông xã! Đúng là phong cách của Tiểu Diệp! Chính hắn rất ga lăng nha!
- Hừ ông xã em đây mới ga lăng, lịch sự! Chính hiệu quý ông cấp bậc kim cương! – Tom thấy Minh Chi khen ngợi Tiểu Diệp, cơn ghen ập tới.
- Aiz nha ông xã! Anh đừng có đụng tý là nồng nặc thuốc súng có được hay không?
- Không được! – Giận rồi.
- Em thương Tiểu Diệp nha! Ông xã phải nhanh tìm hiểu xem người hắn thương là ai! Nếu hắn có người yêu, có người chăm lo không phải em sẽ chỉ dành thời gian cho ông xã thôi sao? Lại nói biết đâu ba sẽ vui mừng mà tỉnh lại nữa! Ông xã lúc đó chúng ta cùng nhóc đi du lịch! – Minh Chi nịnh hắn. có trời mới biết ông xã của cô bá đạo như thế nào nha!
- Vậy cũng tốt – Tom suy nghĩ – Nhưng nếu ba vợ tỉnh, anh sẽ chỉ dẫn bà xã đi du lịch thôi! Anh không có điên mà dẫn theo thằng nhóc phá đám kia!
- Sao anh lại nói con chúng ta như vậy? Chúng rất dễ thương và nghe lời!
- Hừ có con nào mà suốt ngày giành bà xã của anh không? Anh không có đứa con như chúng – Lại thêm mùi thuốc súng.
- Ông xã! Vậy chúng ta kết hợp cho Tiểu Diệp xong, trốn đi du lịch có được không? Lúc đó anh với em đi tới những nơi lãng mạn nhất! Để công ty lại cho Tiểu Diệp và em dâu lo!- Minh Chi đề nghị nhằm dập lửa.
- Ý kiến của bà xã quá tuyệt! Um..moah! Yêu bà xã quá đi! – Tom vui mừng ôm lấy Minh Chi hôn lên má cô.
- Vậy ông xã mau mau tìm hiểu xem cô gái đó là ai, tình cảm của người phát triển tới đâu rồi. Hơn nữa phải cận thận, nếu không…. – Minh Chi nói tới đó, tay đưa lên cổ, động tác bị chặt đứt.
- Anh biết rồi! Thám tử của anh không phải không biết phong cách của Tiểu Diệp. Với lại anh còn muốn sống với bà xã lâu dài nữa nha!
- Ông xã..! – Minh Chi cười tươi - chúng ta đi ăn sáng! Chắc Tiểu Diệp thể dục xong rồi!
- Ừ! Đi ăn sáng thôi!
Hai vợ chồng son cứ thế kẻ ghẹo người cười bước tới phòng ăn. Mặc dù người làm ở đây thấy họ đã quen thế nhưng không kìm nổi hâm mộ tình cảm của họ không những không giảm mà còn ngày ngọt ngào hơn.
Hôm nay Minh Diệp quyết định tới thăm ba anh chuyến. Anh muốn nói cho ba nghe sự phát triển vượt bậc của anh với Thanh Ngọc cho ba nghe. Mặc dù anh từng kể với ông anh thích người con gái nhưng cho tới bây giờ mới có bước tiến triển thêm anh muốn chia sẻ ngay với ba.
Chiếc xe BMW đen bóng dừng lại ở cổng bệnh viện trung tâm lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Người đàn ông ấy bước ra, trên mặt không có bất cứ biểu cảm gì, thế nhưng nếu ai tinh mắt chút, sẽ thấy được trên môi anh ngự trị nụ cười nửa miệng.
Bước vào thang máy, bấm tầng anh nhanh chóng đi vào trong. Ba anh vẫn vậy, vẫn là dây chằng chịt trên người. Da ông hôm nay có vẻ có sức sống hơn không còn xanh tái. Thế nhưng anh vẫn thấy dường như tóc ba lại bạc đi rất nhiều. Máy điện tim vẫn tít tít chạy, anh thả lỏng bước lại gần ba, nắm lấy tay ông thì thào:
- Ba ơi! Tiểu Diệp đến thăm ba đây!
- …………Tít……tít….
- Hôm nay ba thấy trong người thế nào? Con thấy ba rất có khí sắc!
- …….Tít…..tít…..
- Con muốn kể chuyện cho ba nghe! Về cô gái nhỏ con từng kể cho ba!
- ……tít…….tít……
- Con và cô ấy bắt đầu liên lạc rồi! Chỉ là con không biết mở lời với cô ấy như thế nào hết! Mấy ngày này con có liên lạc với cô ấy! Chúng con nói chuyện rất hợp, còn chia sẻ số chuyện xảy ra! Con càng thấy cô ấy đáng yêu, càng không thể khống chế được mà nhớ đến cô ấy! Mặc dù vậy nhưng con vẫn sợ nếu nói rằng con thích cô ấy, sẽ dọa cô ấy chạy mất! Có phải con nên chờ thêm thời gian nữa mới thích hợp hay không, ba?
- …..tít………….tít…..
- Ba cũng biết con để ý cô ấy từ mấy năm trước mà! Cũng may có cơ hội để chính thức nói chuyện! Cô ấy đang dần chia sẻ mọi thứ với con! Ba thấy con từ từ như vậy đã ổn chưa?
- …….Tít…….Tít…….Tít…..
- Con muốn được nói chuyện cùng ba quá! Ba nằm đây gần năm rồi, cũng đến lúc phải tình thôi! Nếu không thì ai chỉ con cách nắm bắt lấy cô gái ấy bây giờ! – Minh Diệp thở dài, ánh mắt vẫn nhìn xa xăm.
Có ai tin rằng lúc này đây anh chỉ là đứa con, mong chờ sự khuyên bảo của ba! Có ai tin rằng một người lạnh lùng, cứng cáp như anh cũng có lúc trở nên mềm yếu! Đã từng một mình đối diện với rất nhiều khó khăn thế nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy mình trở nên yếu đuối như vậy! Anh lúc này thật sự chỉ là một tâm hồn yếu đuối tạo một lớp vỏ bọc cứng rắn ngụy trang, anh cuối cùng vẫn chỉ là một đứa con cần được sự che chở của cha! Ba anh đã nằm đó năm rồi, đã năm rồi anh không được nghe giọng của ba.