Mùa xuân ấm áp cứ dần trôi qua. Người ta dần nhận ra không khí bắt đầu thay đổi. Ánh nắng ấm áp dần trở nên oi bức khó chịu. Xa xa xuất hiện những “ ngọn lửa đỏ” của những cánh phượng vĩ, ve bắt đầu xuất hiện rải rác. Không khí này làm cho người ta muốn đi đâu đó, đến những nơi mát mẻ để nghỉ ngơi.
Ở bệnh viện nọ, vào lúc thời tiết chuyển giao xuân hè này là thời điểm nhạy cảm. Thường thì các bác sĩ được đi đào tạo nghiệp vụ, còn một số thì ở lại. Nhưng chính vào thời điểm này các căn bệnh như sốt xuất huyết hay tay, chân, miệng hoành hành làm cho các y bác sỹ phải đẩy cao tinh thần, cố gắng chữa trị, đồng thời tuyên truyền để ngăn chặn bệnh.
Thanh Ngọc và Thanh Ngân cũng đang cố gắng cứu chữa hết sức cho bệnh nhân. Hôm nay có gần 10 ca nhập viện điều trị, có thêm vài bác sĩ tăng ca nhưng vẫn không thể nhanh chóng giúp đỡ cho bệnh nhân. Bây giờ đã qua giờ trưa nhưng họ vẫn chưa ngừng tay, họ còn chạy qua chỗ này chỗ nọ.
Ở ngoài hành lang có người đàn ông mặc bộ vest đen nhìn vào, trong mắt anh hiện lên 1 tia không đành lòng. Nhìn Thanh Ngọc khổ cực như vậy, Minh Diệp lại không giúp được gì, anh chỉ đứng nhìn mà đau lòng thay cô. Đứng nhìn 1 lát anh cũng bước đi nhanh một chút. Hôm nay sáng anh chưa vào thăm ba nên anh ghé qua, đi thẳng lên tầng 10.
Sau khi anh đi lên tầng 1 lát, Thanh Ngọc cũng nghỉ ngơi. Cô có điện thoại gọi tới, cô vui mừng nhận điện thoại:
- Alo! Mẹ à!
- Ừm! Tiểu Ngọc hả? – đầu dây bên kia là tiếng nói của mẹ cô dịu dàng vang lên.
- Mẹ khỏe không ạ! Dạo này con bận quá, không về thăm mẹ được!
- Mẹ khỏe, cậu mợ con cũng khỏe! Con có chăm sóc bản thân tốt không?
- Hi mẹ! Con vẫn tốt mà! Không tin mẹ cứ gọi cho Ngân là biết ngay mà!
- Ừm mẹ tin con gái mẹ! Đừng cố làm việc mà phải lo cho sức khỏe nghe không?
- Mẹ! Con là bác sĩ mà! Con không chăm sóc được cho mình thì làm sao chăm sóc được cho người khác ạ! Hi
- Vâng! Tôi biết cô giỏi! Vậy mà lúc nào cũng về kêu mệt với mẹ!
- Mẹ nha! Con chỉ muốn mẹ thương con thôi mà!
- Ừm cô sao cũng nói được!
- Mẹ gọi cho con có gì không ạ? Hay là nhớ con? – cô lém lỉnh hỏi
- Cả 2 luôn!
- A vậy mẹ nói đi ạ!
- Chuyện là mợ con nói với mẹ. Năm nay con cũng 27t rồi mà chưa thấy con quen với ai hết! Hôm trước mợ liên hoan công ty mợ con làm, biết được 1 đồng nghiệp nọ có con trai đang làm việc tại thành phố con làm việc đấy! Nên mợ muốn làm mai cho con, mợ nói mẹ hỏi khi nào con rảnh thì gặp người ta đi!
- Vậy ạ! Nhưng con…
- Con định nói con rất bận hoặc là chưa nghĩ đến chuyện lập gia đình phải không? – Giản mẹ ngắt lời Thanh Ngọc.
- Vâng ạ! – cô nhỏ nhẹ trả lời.
- Mơ đã cho số điện thoại của con rồi! Nếu cậu ta có liên lạc thì con nhớ đi gặp, đừng phụ ý tốt của mợ. Nghe nói cậu ta làm kỹ sư ở thành phố, mợ nói nhìn cậu taa cũng rất được. Con không được từ chối. Nếu con không thích thì có thể không gặp lại, không được không đi. – Giản mẹ nghiêm túc nói.
- Dạ vậy con biết rồi ạ! Con sẽ gặp!
- Ừm vậy được rồi! Mẹ sẽ nói lại với mợ một tiếng!
- Vâng ạ!
- Con nhớ chăm sóc mình cho tốt đấy!
- Vâng con biết rồi ạ! Con sẽ không để mẹ và cậu mợ lo ạ!
- Ừm vậy con làm việc tiếp đi!
- Dạ con chào mẹ!
Cô chào mẹ xong rồi cúp máy thở dài. Định đứng lên thì có 1 số lạ gọi đến. Cô bắt máy:
- Alo! Xin chào!
- Chào Giản tiểu thư! Tôi là Nguyễn Thanh Nguyên! Mợ cô cho tôi số điện thoại của cô, nói là làm mối! Tôi muốn hỏi cô có thời gian không? Chúng ta gặp mặt một chút để không phụ ý tốt của mọi người!
- A! Vậy khi nào anh rảnh ạ!
- Cô cũng biết tôi là kỹ sư phải không? Tôi thì lúc nào cũng được, tùy cô thôi!
- Vậy tối nay đi! Địa điểm thì anh chọn!
- Vậy chúng ta hẹn ở nhà hàng C đi! Cô biết chỗ đó chứ!
- Tôi biết! Vậy 8h tối!
- Được! Chào cô!
- Chào anh!
Vừa cúp điện thoại, Thanh Ngân vỗ vai cô, cười cười hỏi:
- Ai gọi vậy?
- Mẹ tớ với lại người mợ tớ làm mối! – Thanh Ngọc thở dài.
- Úi làm mối? - Thanh Ngân giật mình.
- Ừ! – Thanh Ngọc gật đầu.
- Vậy là cậu sắp bước lên xe hoa rồi!
- Cậu nói vớ vẩn gì thế? Mới chỉ là hẹn gặp thôi! Chưa biết tới đâu!
- Chính là các bậc phụ huynh đã sốt sắng rồi! Chắc chắn họ sẽ bắt cậu lấy được chồng mới dừng tay!
- Vậy..cậu cũng bị giục rồi! – Thanh Ngọc quay sang hỏi.
- Ừ! Ba mẹ tớ cũng giục rồi! – Thanh Ngân ỉu xìu nói.
- Cậu tính sao?
- Tớ đi gặp chứ sao?
- Cậu…thích ai chưa? – Thanh Ngọc hỏi.
- Tớ…a..tớ chưa! Làm gì có ai mà thích! – Thanh Ngân giật mình chối.
- Tớ nghi lắm! Hôm trước cậu tan ca sớm nhưng về rất khuya! Đừng tưởng rón rén mà tớ không biết! Khai mau, nếu không tớ giận! – Thanh Ngọc hù dọa.
- Aizz thật ra hắn nói thích tớ! Còn tớ thì cậu biết đấy! Chẳng biết làm sao hết!
- Hắn là ai? – Thanh Ngọc tò mò.
- Khi nào có dịp tớ giới thiệu cho cậu!
- Ừ nhớ đấy! – cô gật đầu.
- Nhưng còn chuyện gặp mặt của cậu thì sao? – Thanh Ngân hỏi.
- Tớ đi gặp thôi! Cũng nên tìm hiểu 1 chút! – cô không biểu hiện gì mà nói.
- Ừ vậy tối nay tớ không cần nấu cơm cho cậu rồi!
- Ừ tớ sẽ ăn cơm ở ngoài! Cậu tự lo đi – Thanh Ngọc gật đầu.
- Thôi! Tớ làm tiếp đây! Tối về nói chuyện sau nhé.
- Ừ! Cậu đi đi, bye!
Sau khi Thanh Ngân đi, cô ngẩn người.
Điều duy nhất cô nghĩ đến bây giờ là Trần Minh Diệp. Cũng đã lâu 2 người không trực tiếp gặp mặt. Tuy có liên lạc nhưng cũng không lâu vì lúc cô bận, lúc thì anh đi công tác nên cô cũng không liên lạc. Chỉ là thỉnh thoảng thấy anh đến bệnh viện, chỉ là không biết nói gì nên cũng không gọi anh. Nghĩ ngợi vẩn vơ, nghe tiếng đồng nghiệp gọi, cô cũng giật mình rồi tiếp tục làm.
Trời cũng ngả về đêm, ánh mặt trời bị thay thế bởi bóng đêm đen tối. Đèn đường bật sáng, những con người ban ngày tất bật mưu sinh, nay cũng trở về bên mâm cơm gia đình, xả bao nhiêu mệt nhọc sau một ngày làm việc vất vả.
Ở cổng bệnh viện nọ có chiếc xe BMW đang đứng. Không biết chủ nhân chiếc xe là ai và đứng đó làm gì, chỉ biết rằng chiếc xe dừng lại ở đó cũng khá lâu.
Từ bệnh viện có vài top người có cả nam cả nữ đi ra nói chuyện rất vui vẻ. Họ trêu ghẹo, chọc phá nhau rất vui. Sau cả ngày làm việc mệt mỏi, giờ phút này họ thật sự gác lại tất cả. Đến cửa bệnh viện, họ chào nhau rồi mỗi người tản ra hướng để về nhà.
Còn thưa thớt người đi ra, thì cửa xe BMW bật mở. Một người đàn ông bước ra, nhìn thẳng vào cổng bệnh viện, ánh mắt anh tìm tòi rồi từ từ như phát hiện gì đó, sự vui vẻ hiện rõ.
Có nhóm người bước ra trong số đó có người con gái rất xinh đẹp, cô nói chuyện, nở nụ cười với họ, một nụ cười đốn ngã biết bao trái tim. Anh bước lại gần, say đắm nhìn cô, cho tới khi cô bước lại gần, cười hỏi:
- Sao anh lại đứng ở đây!
- ……….- anh vẫn im lặng, không biết nói gì!
- Tiểu Ngọc cô hỏi lạ vậy, người đó dĩ nhiên là đang đợi cô - ! đồng nghiệp áo xanh bên cạnh cười đùa – haha phải không anh gì ơi!
- Hừm…- anh hắng giọng ngại ngùng nhưng cũng gật đầu.
- Cậu đừng có đùa, người ta sợ chạy mất! - Thanh Ngọc liếc cô đồng nghiệp.
- Cậu nhớ đấy, giữ bí mật với bọn tớ, mai đi làm thì liệu hồn - cô đồng nghiệp áo xanh liếc lại.
- Hừm...hừm - Minh Diệp hắng giọng cái nữa.
- Haha không phải ngại! Vậy chúng tôi về trước! Hai người hẹn hò vui vẻ haha đi thôi Thanh – cô áo xanh nói tràng rồi lôi kéo người bên cạnh đi mất.
- Anh đừng để bụng, họ hay đùa vậy lắm! – Thanh Ngọc giải thích.
- Không có gì! Thật sự là tôi đang đợi cô – anh lắc đầu nói.
- Đợi tôi? – Cô ngạc nhiên.
- Ừm thật ra….thật ra….tôi tới thăm ba tôi, sẵn biết cô tan ca, làm tài xế cho cô! – anh tìm lí do thật chính đáng, “ con xin lỗi ba”; anh nghĩ vậy – Vậy cô có cho tôi có vinh hạnh này không?
- A..thôi không cần làm phiền anh! Tôi còn phải đi mua ít đồ, anh không tiện đâu, cảm ơn ý tốt của anh! – Thanh Ngọc giật mình.
- Tôi đưa cô đi, không phải nói chúng ta là bạn sao? – Minh Diệp nhắc nhở Thanh Ngọc.
Thật sự lúc này anh muốn hung hăng đánh vào miệng mình. Cái gì mà bạn chứ! Có trời mới biết anh ghét làm bạn với cô như thế nào? Làm bạn thì phải chúc cô hạnh phúc, phải nhìn cô hạnh phúc bên người đàn ông khác.
Chỉ nghĩ đến đó thôi anh đã thấy chua chát rồi. Thế nhưng cô gái này rất rụt rè, anh sợ nói thẳng quá cô sẽ giật mình. Nhưng mà cứ như thế này có ngày anh sẽ phát điên lên mất! Kìm nén mọi cảm xúc, anh nuốt hết những suy nghĩ kia vào trong lại nói với cô:
- Cũng không còn sớm, tôi không yên tâm để cô đi một mình. Với lại tôi cũng rảnh, cô đừng nghĩ gì nhiều!
- A tôi đi siêu thị! Tôi nghĩ công việc của anh cũng không ít sợ làm phiền anh! Tôi có thể đi xe bus hoặc gọi taxi cũng được.
- Tôi đang rảnh, sẽ không phiền, cô cứ lên xe đi!
- Vậy, tôi không từ chối nữa!
Thanh Ngọc gật đầu, bước lên xe. Chiếc xe lao nhanh trên con đường sáng rực ánh đèn.
Một chiếc xe BMW dừng lại trước cổng siêu thị nhỏ gần chung cư Thanh Ngọc ở, vì là siêu thị nhỏ, không có hầm gửi xe nên phải gửi trước cổng siêu thị. Một chiếc xe đắt tiền như vậy dừng lại, mọi người đều nhìn theo.
Hai người nam nữ bước xuống xe ai cũng trầm trồ. Người đàn ông cao to đẹp trai, người phụ nữ nhỏ nhắn xinh đẹp bước vào, nhìn họ thật xứng đôi khiến người ta phải ghen tỵ.
Thấy mọi người nhìn, vì quá quen được hâm mộ nên Minh Diệp cũng mặc kệ bước vào, còn Thanh Ngọc chưa quen nên ngại ngùng, mặt đỏ lên trông thấy. Cô đi nhanh lại lấy chiếc xe đẩy. Vừa chạm vào, Minh Diệp đã bước nhanh lại, lấy chiếc xe rồi nói:
- Cô là phụ nữ, tôi sẽ giúp cô. Cô muốn mua gì thì cứ mua đi!
- ………………
Không kịp để cô nói gì anh liền đi trước. Lần đầu tiên ga lăng với cô thật sự làm anh thấy nao nao trong lòng. Anh không ngờ mình có cơ hội tìm hiểu cô, giúp đỡ cô trực tiếp như vậy, không như những năm trước âm thầm trợ giúp từ sau.
Nhưng mà bước qua cánh cửa tự động, anh nhận ra điều làm anh hết sức bất ngờ. Hơn năm trời anh chưa bao giờ bước vào nơi hỗn tạp như thế này.
Nói là cái siêu thị nhưng chẳng bằng góc siêu thị mà anh từng đến với chị gái. Rau cỏ, thịt cá thì ít, lại không cách xa với những nơi để đồ dùng sinh hoạt, đã vậy người ra kẻ vào đông đúc chen lấn, phải nói có điều hòa cũng không xử lý được không khí ở đây. Từ sau nhìn thấy anh dừng lại, Thanh Ngọc cũng bước kịp anh rồi nói:
- Tôi chỉ mua vài thứ, anh cứ đứng ở ngoài chờ tôi được rồi!
- Không sao! Tôi sẽ đi với cô!
- Nhưng mà……
- Không nhưng nhị gì cả - anh bá đạo cắt ngang lời cô – Chúng ta đi, cô muốn mua gì thì lấy đi, tôi đi theo!
Vậy là người đi trước người đi sau vào trong siêu thị. Chỉ là người ta thấy cảnh hết sức tức cười.
Ở quầy rau củ người phụ nữ loay hoay tìm bao ni lông, người đàn ông trầm ngâm nhìn. Đến quầy thịt cá thì người phụ nữ định xắn tay lấy đồ thì người đàn ông lôi kéo ra rồi nói gì đó. Chỉ lúc thấy trong xe cũng chẳng có bao nhiêu thứ đồ. Nhưng có chuyện gì nhỉ? Sao người phụ nữ lại đỏ mặt như thế kia? Đây là khu đồ dùng sinh hoạt mà! Còn người đàn ông nữa, sao mặt lại trân trối như thế nhỉ?
Chưa kịp hiểu được điều gì xảy ra, người phụ nữ đã đi nhanh ra tính tiền rồi cùng người đàn ông bước ra bên ngoài. Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy nhỉ?
Chiếc xe ấy lại lao đi, tới khu chung cư, Thanh Ngọc bước nhanh ra ngoài, cầm lấy túi đồmới mua, cúi đầu chào Minh Diệp rồi bước nhanh vào trong. Có trời mới biết bây giờ cô không dám đối mạt với anh thêm một giây phút nào nữa.
- …………….
Định gọi Thanh Ngọc nhưng cô đi nhanh quá, Minh Diệp đành thôi. Anh cũng đang túng quẫn gần chết, anh lẩm bẩm:
- Sao lại lỗ mãng như vậy, chắc là gây ấn tượng xấu với cô rồi! Mày đúng là đồ điên!
Nhìn theo bóng cô bước vào cổng, anh cũng thở dài, đề ga xe rồi chạy đi!