Trời thành phố về đêm rất nhiều sao! Bước vào mùa hè ban đêm cũng rất nóng nhưng những vì sao vẫn lấp lánh chiếu xuống. Tuy đèn thành phố lấn át ánh sao thế nhưng các vì sao cũng không nản lòng, vẫn im lặng mà chiếu sáng như thế!
Sau khi tan ca, Thanh Ngọc mặc 1 chiếc quần Jean xanh và áo sơ mi trắng sữa, bên ngoài cô khoác 1 chiếc vest đen, xách túi xách, bắt taxi đi tới nhà hàng C. Mở cửa xe, cô gọi cho Nguyễn Thanh Nguyên, sau đó bước vào bên trong, hỏi phục vụ chỗ ngồi rồi đi theo. Đến gần 1 cái bàn gần cửa sổ tầng 2, cô thấy 1 người đàn ông mặc 1 chiếc áo sơ mi lam nhạt, bên ngoài là chiếc ghi lê nâu với những đường cắt mạnh mẽ. Thấy cô đến gần, anh đứng lên chào cô:
- Cô là Giản tiểu thư, Giản Thanh Ngọc!
- Chào anh! Tôi là Giản Thanh Ngọc! – cô gật đầu chào anh.
- Tôi là Nguyễn Thanh Nguyên! Mời cô ngồi! – anh đưa tay làm động tác mời rồi cũng ngồi xuống.
- Cảm ơn anh! – cô gật đầu, để túi xách sang 1 bên rồi cũng ngồi xuống.
- Phục vụ! Cho tôi cái menu! – anh lên tiếng, cầm lấy menu phục vụ đưa rồi đưa sang cho Thanh Ngọc – cô gọi món đi!
- Cảm ơn! Anh cứ tự nhiên! Tôi không kén ăn lắm!- Thanh Ngọc lắc đầu.
- Vậy lấy cho tôi 2 phần bò cuộn braciole ăn với mì pasta kiểu Ý, 1 mực sữa hấp gừng, 1 phần canh rau củ với sườn. Cảm ơn!
Nguyễn Thanh Nguyên gọi món xong, gật đầu với phục vụ rồi quay sang Thanh Ngọc:
- Những món này ở nhà hàng này khá ngon, cô đừng ngại!
- Cảm ơn anh – Thanh Ngọc gật đầu.
- Giản tiểu thư ở bên ngoài còn đẹp hơn trong hình mà mợ cô đưa cho tôi!
- Cảm ơn anh! – Thanh Ngọc cười.
- Hiện nay cô đang là bác sĩ ở bệnh viện trung tâm? – Thanh Nguyên hỏi.
- Vâng! Tôi công tác cũng được gần 4 năm rồi! Còn anh!
- Tôi làm kỹ sư thiết kế! Đang làm tự do!
- À! Vậy công việc của anh ổn chứ!
- Vâng khá ổn! – Thanh Nguyên gật đầu.
Sau khi phục vụ bê món ăn ra bàn đầy đủ, họ bắt đầu dùng bữa và nói chuyện.
Ở cửa nhà hàng hôm nay đón 1 vị khách lớn, chính là Trần tổng giám đốc. Hôm nay lầu 3 được 3 vị tổng giám đốc chính là Võ Thành Hạo, Triệu Hướng Thiên và Trần Minh Diệp đại giá quang lâm.
Cửa hàng này thuộc chuỗi cửa hàng của công ty Võ Thành Hạo. Vì Hạo gọi anh đến dùng bữa nên sau khi giải quyết việc công ty, anh ghé qua. Bước vào bên trong, anh đi lên lầu! Đi ngang qua lầu 2, mắt anh lơ đãng nhìn thấy hình dáng quen thuộc. Kia không phải là Giản Thanh Ngọc hay sao? Nhưng cô sao lại đi với 1 người đàn ông nào đó mà anh chưa bao giờ thấy trong cuộc sống của cô. Hơn nữa lại là lầu 2.
Ai mà không biết nhà hàng C này được chia 3 tầng. Tầng 1 dành cho những người bình thường hoặc khách đặt tiệc. Tầng 2 dành cho gia đình hoặc là những buổi gặp mặt. Tầng 3 dành cho khách VIP! Nếu vậy thì không phải là gặp mặt sao? Cô đi gặp mặt đàn ông? Chỉ nghĩ đến đấy thôi, anh đã muốn giết người rồi!
Đứng lại, mặt anh không cảm xúc làm thư ký Lương giật mình. Không phải mới nãy anh còn rất bình thường sao? Nhìn theo tầm mắt Đại Boss, anh thấy 1 cô gái xinh đẹp đang ngồi dùng bữa với 1 người đàn ông! Không lẽ đây là người Đại Boss quen! Mải suy nghĩ, anh nhìn thấy Boss lấy điện thoại gọi cho ai đó. Anh chỉ nghe Boss nói:
- Em đang ở đâu?
- ……………..
- Vậy gặp tôi đi!
- ………………..
- Tôi đang ở nhà hàng C, tầng 3! Em đến đi tôi chờ!
Rồi tắt máy, không nói gì đi thẳng lên tầng 3! Làm anh cũng bước nhanh đuổi theo!
Mở cửa lầu 3, anh thấy Boss đứng lại, nói anh có thể về trước rồi ngồi ở 1 cái bàn gần đó nhất! Boss đã ra lệnh rồi, anh cũng cúi chào rồi bước xuống. Chỉ là trên đường xuống anh gặp cô gái lúc nãy Boss nhìn đang đi lên. Trong lòng anh vỡ lẽ ra 1 chuyện, thì ra là…..nhưng không nghĩ nhiều, bước xuống dưới.
Thanh Ngọc nhận điện thoại của Minh Diệp xong, cũng đứng dậy chào Nguyễn Thanh Nguyên viện cớ có việc đột xuất, đứng lên chào anh rồi đi ra khỏi cửa lầu 2, thẳng hướng lầu 3 đi lên. Không biết anh có chuyện gì mà nói muốn gặp cô. Nhưng vì đã lâu không gặp anh, cô thấy rất nhớ nên cũng bước đến gặp. Sau khi phục vụ mở cửa lầu 3, cô thấy anh đang ngồi ở cái bàn gần đó, nhìn ra bên ngoài mặt trầm tư suy nghĩ gì đó. Cô bước lại gần, nói:
- Không phải anh nói anh sẽ không hút thuốc nữa sao?
- Tại tôi có việc khó nghĩ! – Minh Diệp tắt điếu thuốc trong tay nói.
- Hút thuốc không tốt! Em đã nói với anh rồi mà! Anh có thể thư giãn 1 chút rồi nghĩ tiếp!
- Ừ tôi xin lỗi! Đầy sẽ là lần cuối!
- Anh đến lâu chưa? – cô hỏi.
- Cũng mới thôi! Sao em đến nhanh vậy? Có việc gì ở gần đây sao? – anh giả vờ không biết gì hỏi lại cô.
- À em gặp bạn ở lầu 2, anh nói muốn gặp nên em chào bạn lên đây luôn!
- Bạn nào? – anh giả vờ không nhìn cô nữa hỏi.
- Một người mà mợ em làm mối! Hi mọi người em giục em lập gia đình rồi!
- Vậy sao! – Giọng anh hờ hững. Có trời mới biết anh đang khó chịu cỡ nào.
- Anh gặp em là có chuyện gì sao? – Cô hỏi.
- Chúng ta, đi chỗ khác nói chuyện được không?
- Vậy chúng ta ra công viên sinh thái cũng được!
- Ừ vậy em chờ tôi nói với bạn vài câu!
- Dạ!
Minh Diệp bước vào trong phòng, nói rằng mình có hẹn, chào Võ Thành Hạo cùng Triệu Hướng Thiên rồi đi cùng cô xuống xe. Chiếc xe đi nhanh đến công viên sinh thái. Gửi xe xong, họ song song bước vào.
Công viên lúc về đêm khá náo nhiệt. Từng top người tụ tập, nói chuyện rất vui vẻ. Có nhóm thanh niên thì đang trượt ván, đánh cầu lông, đá cầu. Top người lớn tuổi đi bộ, tập dưỡng sinh. Vào bên trong 1 chút là những cặp đôi nắm tay nhau ngồi nói chuyện.
Tìm 1 chỗ yên tĩnh gần bên hồ nước, Minh Diệp ngồi xuống nhìn xa xăm. Thanh Ngọc cũng im lặng, ngồi xuống, đưa tay khoát khoát mặt nước. Bỗng Minh Diệp lên tiếng:
- Dạo này không gặp, em khỏe không?
- Em khỏe, còn anh? Công việc ở công ty ổn cả chứ?
- Công ty rất ổn còn tôi thì không ổn!
- Sao vậy, anh lo lắng cho ba anh sao? – cô hỏi.
- ………….- Minh Diệp không nói.
- Anh đừng lo, ba anh sẽ tốt thôi! – cô an ủi.
- Thật ra, tôi đang suy nghĩ 1 việc, không biết có nên làm hay không!
- Việc gì vậy? Việc gì mà làm khó Trần đại tổng giám đốc đây? – cô tinh nghịch hỏi.
- Em sẽ lắng nghe và giúp tôi chứ? – anh hỏi cô.
- Tất nhiên, chúng ta là bạn! – cô khẳng định.
- Ừ là bạn! – anh đau xót gật đầu.
- Vậy anh nói đi, giúp được gì em sẽ cố gắng hết sức.
- Tôi thích….một người con gái!
- Anh…thích 1 người con gái – cô ngạc nhiên, lắp bắp hỏi lại như muốn khẳng định.
- Ừ một người con gái đã đi vào cuộc đời tôi! – anh gật đầu.
- Vậy…người đó là ai? Haha Ai có diễm phúc như thế? – cô đau xót kìm nén mọi cảm xúc để anh không thể phát hiện.
- Là 1 người rất xinh đẹp, dịu dàng. Cô ấy luôn mang đến cho tôi những cảm xúc trước nay chưa từng có! Tôi thích cô ấy nhưng không nói ra được, chỉ sợ cô ấy không thích tôi mà tránh xa tôi! – anh kể - thế nhưng càng im lặng, tôi càng muốn theo dõi cô ấy nhiều hơn! Tôi còn phát hiện cô ấy có rất nhiều người theo đuổi, tôi không biết làm sao cả! Tôi sợ tình bạn giữa chúng tôi sẽ hết, tôi sẽ không còn gặp cô ấy được nữa.
Minh Diệp nói hết lòng mình cho Thanh Ngọc nghe. Thật sự một người hướng nội như anh chưa bao giờ nghĩ sẽ nói hết lòng mình như vậy. Anh chỉ dùng hành động để chứng minh những gì mình muốn và mình nghĩ. Thế nhưng khi gặp được cô, anh dường như thay đổi tất cả, muốn được hòa hợp với cô, không muốn cô có chút xíu nào thất vọng với anh.
- Vậy anh rất thích cô ấy, thậm chí là yêu? – Thanh Ngọc như muốn khẳng định, nhìn thẳng vào anh để không bỏ sót bất cứ biểu cảm gì!
- Ừ! – anh gật đầu.
Có ai biết được giây phút này, trái tim cô rất đau. Mặc dù thích anh nhưng biết anh chưa có ai nên cô không ngừng vui vẻ. Chỉ cần anh chưa có ai, thì cô sẽ có thể quan tâm anh nhiều hơn. Nhưng giờ phút này, anh cũng đã nói anh yêu 1 người, vậy chẳng phải sau này cô sẽ không còn cơ hội được chăm sóc, quan tâm đến anh rồi hay sao? Tim cô thật sự rất đau!
- Anh đã thử nghĩ mình sẽ nói cho cô ấy biết tình cảm của mình chưa?
- …………- anh gật đầu.
- Vậy anh cứ nói thật lòng mình đi! Biết đâu cô ấy sẽ hiểu! Còn hơn anh cứ như vậy, sẽ làm cho trái tim anh đau đớn!
- Em nghĩ tôi nên nói cho cô ấy biết sao?
- Ừ tất nhiên!
- Được tôi sẽ ngay bây giờ đi nói cho cô ấy biết!
- Được anh đi ngay đi! Cố lên! – cô nén đau khích lệ anh.
- Ừ! Tôi đi đây cô bạn nhỏ!
Anh chạy nhanh ra, nhìn theo bóng anh tự nhiên nước mắt Thanh Ngọc chảy xuống.
Cô thương anh, từ giây phút gặp anh ở bệnh viện, trái tim của cô đã lạc nhịp. Mặc dù cố gắng xua đuổi cảm giác đó nhưng cô vẫn không ngừng nghĩ về anh. Sau khi chính thức liên lạc với anh, 2 người trở thành bạn, trái tim cô càng ngày càng không kìm chế nổi. Nhưng bây giờ, anh có bến bờ để dừng lại rồi, cô sẽ phải tiếp tục bước đi thôi!
Lau nước mắt, cô đứng dậy, xoay người đi vào bên trong! Nghe nói trong công viên này có 1 cái hồ ước nguyện!Cô đi đến đó, lấy 1 đồng xu trong túi, ném vào hồ rồi ước! Cô sẽ ước cho anh hạnh phúc, sẽ ước cho người ấy đồng ý với anh để hạnh phúc sẽ mỉm cười với anh.
Sau khi ước xong, cô quay lại, thấy anh đã cầm trên tay 1 bó hoa hồng, đứng nhìn cô mỉm cười. Cô ngạc nhiên, định hỏi anh sao lại quay lại, thì đã thấy anh đi lại đưa bó hồng nhung về hướng cô cười nói:
- Ngọc! Đồng ý làm bạn gái anh, được không?
- …………..- cô giật mình hoảng hốt, không nói lên lời.
- Nhận đi! Đồng ý đi – có tiếng khích lệ của mọi người xung quanh.
- Em……- cô nghẹn ngào lên tiếng, nước mắt không biết ở đâu mà tuôn ra dữ dội.
- Ngọc! Đồng ý không?
- ……………..- cô gật đầu!
- Cảm ơn em! – Minh Diệp vui mừng nói, ôm lấy cô, lau nước mắt – Đừng khóc nữa anh sẽ rất đau lòng!
- Hoan hô! Chúc mừng 2 người – tiếng khích lệ của mọi người vang lên.
- Cảm ơn! – anh cười 1 nụ cười rạng rỡ, rồi hôn lên trán cô – Chúng ta đi ăn đi! Anh chưa ăn gì hết!
- Ừ.- cô bật cười với biểu cảm trên gương mặt anh.
- Mèo nhỏ ngoan không khóc nữa! Rất xấu! – anh ghẹo cô. – chúng ta đi.
Minh Diệp nắm tay Thanh Ngọc, mở cửa xe cho cô, rồi đề ga đi thẳng đến 1 cửa hàng ăn dành cho tình nhân! Đúng vậy bây giờ cô không còn là bạn bình thường mà đã là bạn gái của anh! Quá trình anh chờ đợi không phải đã có kết quả hay sao? Chỉ nghĩ đến đó thôi, anh muốn quang minh chính đại đem tất cả thế giới đến cho cô.
Họ, 2 trái tim đang cùng chung 1 nhịp đập, đang hạnh phúc giữa thế giới đầy màu hồng của tình yêu!
Sau khi dùng bữa trong hạnh phúc đầy ắp trái tim, Minh Diệp đưa Thanh Ngọc về nhà. Anh không muốn cô mệt mỏi nên đưa cô về sớm. Chiếc BMW dừng lại trước chung cư B, chẳng ai nói gì! Ai cũng không muốn chia tay ai, muốn như vậy ở bên nhau.
Im lặng 1 lát, Thanh Ngọc định mở cửa thì bị Minh Diệp giữ lấy tay, kéo cô lại và đặt lên môi cô 1 nụ hôn nóng bỏng. Cô giật mình rồi cũng ngây ngô đáp trả. Nhận được sự đồng ý của cô, Minh Diệp dùng lưỡi cậy hàm răng ngọc, đưa lưỡi thần tốc tiến vào, dây dưa lấy hết những ngọt ngào trong miệng cô. Họ cứ thế hôn nhau, triền miên vô tận.
Cho tới khi thấy Thanh Ngọc thở dốc, Minh Diệp mới lưu luyến buông Thanh Ngọc ra để cô thở. Mặt Thanh Ngọc đỏ như cà chua chín, ngượng ngùng hết sức đáng yêu, làm Minh Diệp tham lam muốn giữ cô trong ngực không buông. Để không làm cô sợ, anh mới bình tĩnh dằn lòng, nói với cô:
- Anh tiễn em vào !
- ………- cô gật đầu ngượng ngùng mở cửa xe, cùng anh bước vào trong.
Đưa cô tới trước cửa, anh lưu luyến không muốn xa cô chút nào! Anh hận không thể mỗi giây mỗi phút ở bên cô, đem cô áp vào lồng ngực, chỉ có vậy anh mới yên tâm. Lưu luyến nói:
- Em vào ngủ sớm đi!
- Anh cũng về đi, em vào đây! Về đến nhà báo cho em 1 tiếng!
- Ừ em vào trước đi, anh thấy em vào rồi anh xuống!
- Diệp! – cô ngượng ngùng gọi tên anh đầy yêu thương.
- Hả?
- Chụt..- cô hôn lên má anh 1 cái thật kêu rồi chạy thẳng vào thang máy.
Chỉ còn anh ngẩn người, nhìn theo bóng dáng tinh nghịch của cô đầy yêu thương. Như vậy chẳng phải là từ đây anh sẽ có cô bên cạnh rồi sao? Phải nhanh về nhà để cô không lo lắng mới được!
Thành phố lúc về đêm! Yên tĩnh lạ nhưng cũng đầy những cung bậc hạnh phúc
Chiếc xe BMW chạy đi rồi, Thanh Ngọc mới thở dài hơi rồi đi liền một mạch lên tới phòng. Giờ phút này ai biết được cô thật sự xấu hổ đến mức nào.
Thay đồ xong, cô lại ngồi thừ người, trong phút chốc đầu óc lại hiện về cảnh tượng ở trong siêu thị mà không biết được rằng người lái xe bên kia cũng vô tình nhớ lại.
Chuyện là thế này!
Sau khi mua đồ ăn xong, Thanh Ngọc cùng Minh Diệp đi ngang qua quầy đồ dùng sinh hoạt. Trước khi tan ca, Thanh Ngân về trước có nhờ cô mua ít băng vệ sinh, trong nhà không còn mà “ dì cả” của Thanh Ngân ghé thăm nên Thanh Ngọc cũng dừng lại mua cho cô ấy.
Chỉ là Minh Diệp là đàn ông nên cô nói anh đứng đợi cô ở ngoài cổng thanh toán rồi bước vào bên trong. Minh Diệp không biết thần trí bay đi đâu bỗng nhập về, thấy Thanh Ngọc rẽ vào trong liền đi theo.
Khi tới nơi anh nhìn thấy cô đang nhón chân lấy cái đồ ở trên cao nên cũng nhiệt tình lấy xuống! Không những thế anh còn liếc mắt đọc dòng chữ trên đó, hỏi cô là lấy có cánh hay không cánh! Không thấy trả lời anh liền lấy cả loại xuống đưa cho cô! Chỉ là không hiểu sao anh thấy mặt cô đỏ bừng, quay lại nhìn thứ đồ ở trên tay thì có đề là băng vệ sinh! Anh còn thật thà hỏi làm sao băng vệ sinh lại có cánh được nhỉ? Không biết tác dụng của nó là gì!
Khi anh nói đến đấy bỗng nhiên có tiếng cười của phụ nữ ở phía đối diện, rồi nói vọng qua: “ anh gì ơi! Băng vệ sinh là dùng trong những ngày phụ nữ! Chẳng lẽ anh có vợ mà không biết! Anh nên để ý đến vợ anh nhiều hơn!” rồi người phụ nữ lại cười tiếp! Chỉ nghe đến đó, Thanh Ngọc đẩy nhanh xe đồ ra quầy tính tiền, còn anh ngớ người, trân trối nhìn theo! Cứ thế cả đoạn đường dài trong xe xuất hiện không khí ngại ngùng, cũng chẳng ai nói với ai câu nào!
Dòng suy nghĩ kết thúc, mặt của người đều đỏ! Chỉ xuất hiện dòng suy nghĩ, rồi họ cũng buột miệng nói ra:
- Thật xấu hổ!
Cái này có phải gọi là tâm ý tương thông hay là không mà cùng suy nghĩ về chuyện đã xảy ra!
Thanh Ngọc chui vào chăn, nhắm mắt không nghĩ về những chuyện xảy ra lúc tối nữa, cô vào giấc ngủ, gặp chàng hoàng tử của mình. Còn Minh Diệp sau khi đi xe vào gara cũng lên giường đi gặp công chúa của mình. Không hẹn mà gặp, cả cùng nở nụ cười.
Ở căn biệt thự Queen, Tom lại nhận được thông tin thú vị. Kết quả điều tra về Minh Diệp cho thấy chính xác là hắn đã động lòng với Giản tiểu thư này. Anh cầm trên tay những tấm hình do thám tử điều tra được trong thời gian qua, vui vẻ đi từ thư phòng đến phòng ngủ để thông báo cho bà xã đại nhân. Càng nghĩ anh càng vui, cứ suy nghĩ xem biểu hiện của Minh Chi như thế nào.
- Hù! Bà xã! – anh lay Minh Chi
- Sao vậy ông xã? – Minh Chi hỏi – Anh không làm việc nữa sao?
- Cũng không có gì hết! Em để hết công việc qua bên đi, anh cho em biết tin vui!
- Tin vui? Cái gì vậy? – Minh Chi để giấy tờ qua bên, rồi nhìn thẳng vào mắt Tom.
- Tin anh điều tra về Minh Diệp đã có kết quả rồi! Haha Chính xác là cậu ta đã yêu rồi!
- Thật sao? Đâu đưa em xem – Minh Chi vui mừng.
Nhận lấy thông tin Tom đưa, mặt cô cười hớn hở, nói:
- Vậy ra là cô bác sĩ này à! Vậy em sắp có em dâu rồi! Còn đi siêu thị nữa cơ mà! Haha nhanh thôi!
- Đúng vậy! Chúng ta chuẩn bị quà cưới từ bây giờ là kịp rồi nhỉ? – Tom hỏi.
- Dĩ nhiên rồi! Nhưng mà anh không cần điều tra nữa, hehe vậy là đủ. Chúng ta chỉ cần chờ Tiểu Diệp đưa em dâu về là được rồi!
- Ừm tuân lệnh bà xã! Vậy bà xã thưởng gì cho anh đây?
- Thưởng á? Thưởng gì bây…ưm..
Minh Chi chưa kịp nói hết câu, Tom đã bất ngờ tấn công. Môi lưỡi tùy ý đùa nghịch, tiến vào bên trong trêu ghẹo cho Minh Chi thở dốc. Chủ động vòng tay qua vai anh, cô tiếp nhận sự trêu ghẹo của anh. Được vợ khích lệ, Tom ôm ngang eo Minh Chi bế cô lại chiếc giường lớn. Anh đè lên cô, tạo nên tư thế nam nữ hết sức mập mờ, Minh Chi đỏ mặt, Tom cúi đầu hôn lên bờ môi mê hồn kia! Không khí dần nóng lên, trong phòng rộng lớn bỗng trở nên tối tăm, không thấy được gì, chỉ nghe được tiếng rên rỉ yêu kiều và thở dốc của người đàn ông.
Niềm Hạnh Phúc Của Tổng Giám Đốc Hắc Ám - Chapter 17
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trời thành phố về đêm rất nhiều sao! Bước vào mùa hè ban đêm cũng rất nóng nhưng những vì sao vẫn lấp lánh chiếu xuống. Tuy đèn thành phố lấn át ánh sao thế nhưng các vì sao cũng không nản lòng, vẫn im lặng mà chiếu sáng như thế!
Sau khi tan ca, Thanh Ngọc mặc 1 chiếc quần Jean xanh và áo sơ mi trắng sữa, bên ngoài cô khoác 1 chiếc vest đen, xách túi xách, bắt taxi đi tới nhà hàng C. Mở cửa xe, cô gọi cho Nguyễn Thanh Nguyên, sau đó bước vào bên trong, hỏi phục vụ chỗ ngồi rồi đi theo. Đến gần 1 cái bàn gần cửa sổ tầng 2, cô thấy 1 người đàn ông mặc 1 chiếc áo sơ mi lam nhạt, bên ngoài là chiếc ghi lê nâu với những đường cắt mạnh mẽ. Thấy cô đến gần, anh đứng lên chào cô:
- Cô là Giản tiểu thư, Giản Thanh Ngọc!
- Chào anh! Tôi là Giản Thanh Ngọc! – cô gật đầu chào anh.
- Tôi là Nguyễn Thanh Nguyên! Mời cô ngồi! – anh đưa tay làm động tác mời rồi cũng ngồi xuống.
- Cảm ơn anh! – cô gật đầu, để túi xách sang 1 bên rồi cũng ngồi xuống.
- Phục vụ! Cho tôi cái menu! – anh lên tiếng, cầm lấy menu phục vụ đưa rồi đưa sang cho Thanh Ngọc – cô gọi món đi!
- Cảm ơn! Anh cứ tự nhiên! Tôi không kén ăn lắm!- Thanh Ngọc lắc đầu.
- Vậy lấy cho tôi 2 phần bò cuộn braciole ăn với mì pasta kiểu Ý, 1 mực sữa hấp gừng, 1 phần canh rau củ với sườn. Cảm ơn!
Nguyễn Thanh Nguyên gọi món xong, gật đầu với phục vụ rồi quay sang Thanh Ngọc:
- Những món này ở nhà hàng này khá ngon, cô đừng ngại!
- Cảm ơn anh – Thanh Ngọc gật đầu.
- Giản tiểu thư ở bên ngoài còn đẹp hơn trong hình mà mợ cô đưa cho tôi!
- Cảm ơn anh! – Thanh Ngọc cười.
- Hiện nay cô đang là bác sĩ ở bệnh viện trung tâm? – Thanh Nguyên hỏi.
- Vâng! Tôi công tác cũng được gần 4 năm rồi! Còn anh!
- Tôi làm kỹ sư thiết kế! Đang làm tự do!
- À! Vậy công việc của anh ổn chứ!
- Vâng khá ổn! – Thanh Nguyên gật đầu.
Sau khi phục vụ bê món ăn ra bàn đầy đủ, họ bắt đầu dùng bữa và nói chuyện.
Ở cửa nhà hàng hôm nay đón 1 vị khách lớn, chính là Trần tổng giám đốc. Hôm nay lầu 3 được 3 vị tổng giám đốc chính là Võ Thành Hạo, Triệu Hướng Thiên và Trần Minh Diệp đại giá quang lâm.
Cửa hàng này thuộc chuỗi cửa hàng của công ty Võ Thành Hạo. Vì Hạo gọi anh đến dùng bữa nên sau khi giải quyết việc công ty, anh ghé qua. Bước vào bên trong, anh đi lên lầu! Đi ngang qua lầu 2, mắt anh lơ đãng nhìn thấy hình dáng quen thuộc. Kia không phải là Giản Thanh Ngọc hay sao? Nhưng cô sao lại đi với 1 người đàn ông nào đó mà anh chưa bao giờ thấy trong cuộc sống của cô. Hơn nữa lại là lầu 2.
Ai mà không biết nhà hàng C này được chia 3 tầng. Tầng 1 dành cho những người bình thường hoặc khách đặt tiệc. Tầng 2 dành cho gia đình hoặc là những buổi gặp mặt. Tầng 3 dành cho khách VIP! Nếu vậy thì không phải là gặp mặt sao? Cô đi gặp mặt đàn ông? Chỉ nghĩ đến đấy thôi, anh đã muốn giết người rồi!
Đứng lại, mặt anh không cảm xúc làm thư ký Lương giật mình. Không phải mới nãy anh còn rất bình thường sao? Nhìn theo tầm mắt Đại Boss, anh thấy 1 cô gái xinh đẹp đang ngồi dùng bữa với 1 người đàn ông! Không lẽ đây là người Đại Boss quen! Mải suy nghĩ, anh nhìn thấy Boss lấy điện thoại gọi cho ai đó. Anh chỉ nghe Boss nói:
- Em đang ở đâu?
- ……………..
- Vậy gặp tôi đi!
- ………………..
- Tôi đang ở nhà hàng C, tầng 3! Em đến đi tôi chờ!
Rồi tắt máy, không nói gì đi thẳng lên tầng 3! Làm anh cũng bước nhanh đuổi theo!
Mở cửa lầu 3, anh thấy Boss đứng lại, nói anh có thể về trước rồi ngồi ở 1 cái bàn gần đó nhất! Boss đã ra lệnh rồi, anh cũng cúi chào rồi bước xuống. Chỉ là trên đường xuống anh gặp cô gái lúc nãy Boss nhìn đang đi lên. Trong lòng anh vỡ lẽ ra 1 chuyện, thì ra là…..nhưng không nghĩ nhiều, bước xuống dưới.
Thanh Ngọc nhận điện thoại của Minh Diệp xong, cũng đứng dậy chào Nguyễn Thanh Nguyên viện cớ có việc đột xuất, đứng lên chào anh rồi đi ra khỏi cửa lầu 2, thẳng hướng lầu 3 đi lên. Không biết anh có chuyện gì mà nói muốn gặp cô. Nhưng vì đã lâu không gặp anh, cô thấy rất nhớ nên cũng bước đến gặp. Sau khi phục vụ mở cửa lầu 3, cô thấy anh đang ngồi ở cái bàn gần đó, nhìn ra bên ngoài mặt trầm tư suy nghĩ gì đó. Cô bước lại gần, nói:
- Không phải anh nói anh sẽ không hút thuốc nữa sao?
- Tại tôi có việc khó nghĩ! – Minh Diệp tắt điếu thuốc trong tay nói.
- Hút thuốc không tốt! Em đã nói với anh rồi mà! Anh có thể thư giãn 1 chút rồi nghĩ tiếp!
- Ừ tôi xin lỗi! Đầy sẽ là lần cuối!
- Anh đến lâu chưa? – cô hỏi.
- Cũng mới thôi! Sao em đến nhanh vậy? Có việc gì ở gần đây sao? – anh giả vờ không biết gì hỏi lại cô.
- À em gặp bạn ở lầu 2, anh nói muốn gặp nên em chào bạn lên đây luôn!
- Bạn nào? – anh giả vờ không nhìn cô nữa hỏi.
- Một người mà mợ em làm mối! Hi mọi người em giục em lập gia đình rồi!
- Vậy sao! – Giọng anh hờ hững. Có trời mới biết anh đang khó chịu cỡ nào.
- Anh gặp em là có chuyện gì sao? – Cô hỏi.
- Chúng ta, đi chỗ khác nói chuyện được không?
- Vậy chúng ta ra công viên sinh thái cũng được!
- Ừ vậy em chờ tôi nói với bạn vài câu!
- Dạ!
Minh Diệp bước vào trong phòng, nói rằng mình có hẹn, chào Võ Thành Hạo cùng Triệu Hướng Thiên rồi đi cùng cô xuống xe. Chiếc xe đi nhanh đến công viên sinh thái. Gửi xe xong, họ song song bước vào.
Công viên lúc về đêm khá náo nhiệt. Từng top người tụ tập, nói chuyện rất vui vẻ. Có nhóm thanh niên thì đang trượt ván, đánh cầu lông, đá cầu. Top người lớn tuổi đi bộ, tập dưỡng sinh. Vào bên trong 1 chút là những cặp đôi nắm tay nhau ngồi nói chuyện.
Tìm 1 chỗ yên tĩnh gần bên hồ nước, Minh Diệp ngồi xuống nhìn xa xăm. Thanh Ngọc cũng im lặng, ngồi xuống, đưa tay khoát khoát mặt nước. Bỗng Minh Diệp lên tiếng:
- Dạo này không gặp, em khỏe không?
- Em khỏe, còn anh? Công việc ở công ty ổn cả chứ?
- Công ty rất ổn còn tôi thì không ổn!
- Sao vậy, anh lo lắng cho ba anh sao? – cô hỏi.
- ………….- Minh Diệp không nói.
- Anh đừng lo, ba anh sẽ tốt thôi! – cô an ủi.
- Thật ra, tôi đang suy nghĩ 1 việc, không biết có nên làm hay không!
- Việc gì vậy? Việc gì mà làm khó Trần đại tổng giám đốc đây? – cô tinh nghịch hỏi.
- Em sẽ lắng nghe và giúp tôi chứ? – anh hỏi cô.
- Tất nhiên, chúng ta là bạn! – cô khẳng định.
- Ừ là bạn! – anh đau xót gật đầu.
- Vậy anh nói đi, giúp được gì em sẽ cố gắng hết sức.
- Tôi thích….một người con gái!
- Anh…thích 1 người con gái – cô ngạc nhiên, lắp bắp hỏi lại như muốn khẳng định.
- Ừ một người con gái đã đi vào cuộc đời tôi! – anh gật đầu.
- Vậy…người đó là ai? Haha Ai có diễm phúc như thế? – cô đau xót kìm nén mọi cảm xúc để anh không thể phát hiện.
- Là 1 người rất xinh đẹp, dịu dàng. Cô ấy luôn mang đến cho tôi những cảm xúc trước nay chưa từng có! Tôi thích cô ấy nhưng không nói ra được, chỉ sợ cô ấy không thích tôi mà tránh xa tôi! – anh kể - thế nhưng càng im lặng, tôi càng muốn theo dõi cô ấy nhiều hơn! Tôi còn phát hiện cô ấy có rất nhiều người theo đuổi, tôi không biết làm sao cả! Tôi sợ tình bạn giữa chúng tôi sẽ hết, tôi sẽ không còn gặp cô ấy được nữa.
Minh Diệp nói hết lòng mình cho Thanh Ngọc nghe. Thật sự một người hướng nội như anh chưa bao giờ nghĩ sẽ nói hết lòng mình như vậy. Anh chỉ dùng hành động để chứng minh những gì mình muốn và mình nghĩ. Thế nhưng khi gặp được cô, anh dường như thay đổi tất cả, muốn được hòa hợp với cô, không muốn cô có chút xíu nào thất vọng với anh.
- Vậy anh rất thích cô ấy, thậm chí là yêu? – Thanh Ngọc như muốn khẳng định, nhìn thẳng vào anh để không bỏ sót bất cứ biểu cảm gì!
- Ừ! – anh gật đầu.
Có ai biết được giây phút này, trái tim cô rất đau. Mặc dù thích anh nhưng biết anh chưa có ai nên cô không ngừng vui vẻ. Chỉ cần anh chưa có ai, thì cô sẽ có thể quan tâm anh nhiều hơn. Nhưng giờ phút này, anh cũng đã nói anh yêu 1 người, vậy chẳng phải sau này cô sẽ không còn cơ hội được chăm sóc, quan tâm đến anh rồi hay sao? Tim cô thật sự rất đau!
- Anh đã thử nghĩ mình sẽ nói cho cô ấy biết tình cảm của mình chưa?
- …………- anh gật đầu.
- Vậy anh cứ nói thật lòng mình đi! Biết đâu cô ấy sẽ hiểu! Còn hơn anh cứ như vậy, sẽ làm cho trái tim anh đau đớn!
- Em nghĩ tôi nên nói cho cô ấy biết sao?
- Ừ tất nhiên!
- Được tôi sẽ ngay bây giờ đi nói cho cô ấy biết!
- Được anh đi ngay đi! Cố lên! – cô nén đau khích lệ anh.
- Ừ! Tôi đi đây cô bạn nhỏ!
Anh chạy nhanh ra, nhìn theo bóng anh tự nhiên nước mắt Thanh Ngọc chảy xuống.
Cô thương anh, từ giây phút gặp anh ở bệnh viện, trái tim của cô đã lạc nhịp. Mặc dù cố gắng xua đuổi cảm giác đó nhưng cô vẫn không ngừng nghĩ về anh. Sau khi chính thức liên lạc với anh, 2 người trở thành bạn, trái tim cô càng ngày càng không kìm chế nổi. Nhưng bây giờ, anh có bến bờ để dừng lại rồi, cô sẽ phải tiếp tục bước đi thôi!
Lau nước mắt, cô đứng dậy, xoay người đi vào bên trong! Nghe nói trong công viên này có 1 cái hồ ước nguyện!Cô đi đến đó, lấy 1 đồng xu trong túi, ném vào hồ rồi ước! Cô sẽ ước cho anh hạnh phúc, sẽ ước cho người ấy đồng ý với anh để hạnh phúc sẽ mỉm cười với anh.
Sau khi ước xong, cô quay lại, thấy anh đã cầm trên tay 1 bó hoa hồng, đứng nhìn cô mỉm cười. Cô ngạc nhiên, định hỏi anh sao lại quay lại, thì đã thấy anh đi lại đưa bó hồng nhung về hướng cô cười nói:
- Ngọc! Đồng ý làm bạn gái anh, được không?
- …………..- cô giật mình hoảng hốt, không nói lên lời.
- Nhận đi! Đồng ý đi – có tiếng khích lệ của mọi người xung quanh.
- Em……- cô nghẹn ngào lên tiếng, nước mắt không biết ở đâu mà tuôn ra dữ dội.
- Ngọc! Đồng ý không?
- ……………..- cô gật đầu!
- Cảm ơn em! – Minh Diệp vui mừng nói, ôm lấy cô, lau nước mắt – Đừng khóc nữa anh sẽ rất đau lòng!
- Hoan hô! Chúc mừng 2 người – tiếng khích lệ của mọi người vang lên.
- Cảm ơn! – anh cười 1 nụ cười rạng rỡ, rồi hôn lên trán cô – Chúng ta đi ăn đi! Anh chưa ăn gì hết!
- Ừ.- cô bật cười với biểu cảm trên gương mặt anh.
- Mèo nhỏ ngoan không khóc nữa! Rất xấu! – anh ghẹo cô. – chúng ta đi.
Minh Diệp nắm tay Thanh Ngọc, mở cửa xe cho cô, rồi đề ga đi thẳng đến 1 cửa hàng ăn dành cho tình nhân! Đúng vậy bây giờ cô không còn là bạn bình thường mà đã là bạn gái của anh! Quá trình anh chờ đợi không phải đã có kết quả hay sao? Chỉ nghĩ đến đó thôi, anh muốn quang minh chính đại đem tất cả thế giới đến cho cô.
Họ, 2 trái tim đang cùng chung 1 nhịp đập, đang hạnh phúc giữa thế giới đầy màu hồng của tình yêu!
Sau khi dùng bữa trong hạnh phúc đầy ắp trái tim, Minh Diệp đưa Thanh Ngọc về nhà. Anh không muốn cô mệt mỏi nên đưa cô về sớm. Chiếc BMW dừng lại trước chung cư B, chẳng ai nói gì! Ai cũng không muốn chia tay ai, muốn như vậy ở bên nhau.
Im lặng 1 lát, Thanh Ngọc định mở cửa thì bị Minh Diệp giữ lấy tay, kéo cô lại và đặt lên môi cô 1 nụ hôn nóng bỏng. Cô giật mình rồi cũng ngây ngô đáp trả. Nhận được sự đồng ý của cô, Minh Diệp dùng lưỡi cậy hàm răng ngọc, đưa lưỡi thần tốc tiến vào, dây dưa lấy hết những ngọt ngào trong miệng cô. Họ cứ thế hôn nhau, triền miên vô tận.
Cho tới khi thấy Thanh Ngọc thở dốc, Minh Diệp mới lưu luyến buông Thanh Ngọc ra để cô thở. Mặt Thanh Ngọc đỏ như cà chua chín, ngượng ngùng hết sức đáng yêu, làm Minh Diệp tham lam muốn giữ cô trong ngực không buông. Để không làm cô sợ, anh mới bình tĩnh dằn lòng, nói với cô:
- Anh tiễn em vào !
- ………- cô gật đầu ngượng ngùng mở cửa xe, cùng anh bước vào trong.
Đưa cô tới trước cửa, anh lưu luyến không muốn xa cô chút nào! Anh hận không thể mỗi giây mỗi phút ở bên cô, đem cô áp vào lồng ngực, chỉ có vậy anh mới yên tâm. Lưu luyến nói:
- Em vào ngủ sớm đi!
- Anh cũng về đi, em vào đây! Về đến nhà báo cho em 1 tiếng!
- Ừ em vào trước đi, anh thấy em vào rồi anh xuống!
- Diệp! – cô ngượng ngùng gọi tên anh đầy yêu thương.
- Hả?
- Chụt..- cô hôn lên má anh 1 cái thật kêu rồi chạy thẳng vào thang máy.
Chỉ còn anh ngẩn người, nhìn theo bóng dáng tinh nghịch của cô đầy yêu thương. Như vậy chẳng phải là từ đây anh sẽ có cô bên cạnh rồi sao? Phải nhanh về nhà để cô không lo lắng mới được!
Thành phố lúc về đêm! Yên tĩnh lạ nhưng cũng đầy những cung bậc hạnh phúc